Chương 4: Trường học

Trên đường trở về thành phố, trong đầu Cố Hàm Ninh luôn luôn nhớ tới ánh mắt thâm thúy của Triệu Thừa Dư, giống như mang theo nhiệt độ, tuy rằng nóng rực cũng không tổn thương người…

Trong giây lát tim đập thật nhanh dường như muốn nhảy ra khỏi cổ họng…

Cố Hàm Ninh cố gắng nhớ lại, dáng vẻ Triệu Thừa Dư mình gặp lần đầu năm đó.

Đó là khi nào nhỉ?

Đúng rồi, khi lần đầu tiên mình nhìn thấy Cao Thần, Triệu Thừa Dư cũng ở bên cạnh!

Khi đó, biểu cảm của cậu ấy là như thế nào đây?

Trong nhí nhớ của Cố Hàm Ninh, Triệu Thừa Dư phần lớn là đứng ở góc khuất phía sau rũ mắt, có vẻ thờ ơ, mà khi đó, Cố Hàm Ninh đã ở bên Cao Thần.

Cố Hàm Ninh đột nhiên có chút kinh hãi...

Thì ra, không phải ngay từ đầu Triệu Thừa Dư đã như thế!

Có phải, bởi vì mình và Cao Thần yêu nhau, cho nên…

Cố Hàm Ninh vô cớ đau lòng cho Triệu Thừa Dư khi ấy.

Cô vốn cho rằng, giữa mình và Triệu Thừa Dư sẽ không cùng xuất hiện quá nhiều, lại không nghĩ rằng, kiếp này, thế mà giờ đã đụng phải cậu ấy!

Chẳng lẽ là về sau Triệu Thừa Dư mới chuyển đi sao?

Cô nhớ rõ ràng, Triệu Thừa Dư và Cao Thần, Phạm Ý Mân là bạn học cấp ba, bọn họ hẳn đều là người thành phố S mới đúng chứ?

Cố Hàm Ninh tinh thần không yên trở về nhà, ánh mắt cô từ đầu tới cuối đều ở trên người Cao Thần, cho nên, trong trí nhớ, hình ảnh Triệu Thừa Dư cũng không nhiều, thêm nữa thời gian qua cũng lâu, hiện tại nhớ lại, chỉ có một hình ảnh mơ hồ…

Cố An Quốc trở về nhà, dưới sự thúc giục của Diêu Tuệ Nhã, gọi điện thoại cho bác cả Cố Hàm Ninh, chứng thực chuyện ủy ban huyện muốn quy hoạch tòa nhà mới ở thị trấn Phong Khởi, biết được nhà họ Cố quyết định mua nhà ở Giang Nam Xuân Thành, bác cả cũng để lộ ra tin tức huyện Giang Nam tương lai sẽ sáp nhập vào phạm vi nội thành, bỏ huyện lên khu cũng chỉ là chuyện của mấy năm sau.

Cố An Quốc và Diêu Tuệ Nhã mừng rỡ cười toe toét, tuy nói Cố Hàm Ninh đã sớm biết chuyện này, nhưng thấy ba mẹ vui vẻ, không nhịn được cũng vui theo.

Người một nhà cùng một chỗ, cùng nhau vui vẻ, cùng nhau ưu sầu cũng là hạnh phúc!

Ngày hôm sau, một nhà Cố Hàm Ninh lại tới Giang Nam Xuân Thành, trải qua trận dụ dỗ cả đêm của Cố Hàm Ninh, trực tiếp quyết định mua một căn biệt thự nho nhỏ và một căn hộ cao tầng hơn 120 mét vuông, chỉ là trong đó có một phần Cố An Ninh và Diêu Tuệ Nhã còn phải thế chấp vốn tích lũy mới trả hết.

Lúc rời khỏi trung tâm bán hàng, Cố Hàm Ninh không khỏi quay đầu nhìn lại, nhưng lần này, không thấy đôi mắt đẹp kia nữa.

Về đến nhà, Cố An Quốc liền nói giỡn, bảo bọn họ phải ăn dưa muối một thời gian rồi.

Cố Hàm Ninh lập tức giơ tay, tỏ vẻ sẵn lòng hiến tiền tiêu vặt của mình, trợ giúp cả nhà vượt qua cửa ải khó khăn.

Thật ra cô cũng biết, lần mua nhà này tuy đối với nhà bọn họ, tạm thời có phần hơi căng kinh tế, nhưng không phải không có cách nào khắc phục. Thời điểm này, rất nhiều người còn chưa thích ứng việc vay thế chấp để mua nhà, thật ra, chỉ bằng lương mỗi tháng của Cố An Quốc và Diêu Tuệ Nhã, cũng đủ trả vay rồi.

Cố Hàm Ninh ở trong nhà nhàn nhã thong dong suốt nửa tháng, thời gian từ từ trôi qua, đã sang tháng chín.

Đến ngày khai giảng!

Cố Hàm Ninh nhìn số 9 thật to trên lịch treo tường, nhất thời có chút sợ hãi.

Kiếp trước mình mang theo thấp thỏm và hưng phấn, ôm chờ đợi tốt đẹp vô tận đối với tương lai mà ra khỏi nhà.

Hiện tại, vốn cho rằng lòng đã nguội, không ngờ, khi xuất phát, cảm xúc vẫn căng thẳng mà chờ đợi như xưa…

Cố Hàm Ninh soi gương, nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt, nơi đó không có nếp nhăn hằn lại, không có bọng mắt chảy dài, không khỏi cong cong khóe môi.

Trong gương, cô gái mắt đen da trắng, còn có một nụ cười đơn thuần, tuổi trẻ thật tốt …

Ai có thể nhìn ra, cô cười có bao nhiêu phần là giả?

“Ninh Ninh, mau lên! Phải lên đường rồi!”

Diêu Tuệ Nhã đứng trước cửa đã đi giày xong, lại thấy Cố Hàm Ninh còn đang soi gương, vội vàng hô:

“Đẹp lắm rồi! Đừng soi nữa!”

Cố Hàm Ninh quay đầu, nở một nụ cười thật lòng với mẹ.

“Tới ngay đây ạ!”

Giống như trong ký ức của Cố Hàm Ninh, Diêu Tuệ Nhã chuẩn bị cho cô một đống hành lý, từ đồ nhỏ là miếng rửa bát, cho đến đồ to là chăn dày mùa đông, cố gắng nhét vào cốp xe, còn có một ít đồ thật sự không còn chỗ để nữa, đành phải bỏ vào chỗ ghế ngồi phía sau.

Có điều, lần này Cố Hàm Ninh không hề oán trách gì.

Cố Hàm Ninh ngáp một cái, tối hôm qua lại bị mất ngủ, cô vỗ vỗ cái chăn bông mềm mại bị xõa tung bên cạnh, dứt khoát co người, cuộn tròn trên chăn, nhắm mắt lại.

“Ninh Ninh! Ninh Ninh! Dậy dậy!”

Cố Hàm Ninh đột nhiên giật mình tỉnh lại, híp mắt, trong chốc lát có chút không phân biệt được rốt cuộc mình đang ở đâu, ngẩng đầu nhìn thấy Diêu Tuệ Nhã đang lo lắng nhìn mình.

Cố Hàm Ninh sửng sốt, lập tức cười nói: “Mẹ, không sao, chỉ là gặp ác mộng thôi.”

“Con đứa nhỏ này, ngủ như vậy cũng có thể gặp ác mộng.” Diêu Tuệ Nhã trợn mắt trách cứ Cố Hàm Ninh một câu, lúc này mới quay đầu trở lại.

Cố Hàm Ninh ngẩng đầu lau mồ hôi, thở ra một hơi thật dài, quay mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Đã lâu cô không mơ thấy ác mộng nữa, có lẽ là do càng lúc càng gần trường học chăng, vừa rồi chỉ muốn nhắm mắt một lát, không ngờ lại ngủ thiếp đi.

Cảnh sắc ngoài cửa sổ, vừa quen thuộc lại xa lạ, tim Cố Hàm Ninh đập dần dần ổn định lại.

Trường học phía trước cách không xa, bọn họ đều đang đợi mình…

Trên đường cao tốc xe chạy như bay, màng dán màu đen chống nắng trên cửa kính xe, phản chiếu đôi mắt Cố Hàm Ninh có chút lạnh lẽo…

Lúc Cố Hàm Ninh tới trường đã là mười giờ sáng, đây là kết quả việc bọn họ ra khỏi nhà lúc bảy giờ, bởi vì chưa quen đường, Cố An Quốc đi rất chậm, lại còn hỏi đường nữa.

Thời điểm này, xe chưa thịnh hành GPS, thật là hơi bất tiện!

Kiếp trước, Cố Hàm Ninh ngủ thẳng tới chín giờ mới rời giường, mười giờ hơn mới ra khỏi cửa, cả đều không biết đường, đi lòng vòng một lúc lâu mới tới, cho nên, khi đó Cố Hàm Ninh là người tới phòng ký túc xá muộn nhất.

Dừng xe xong, Cố Hàm Ninh cầm giấy báo trúng tuyển, đứng phía sau ba mẹ, sắc mặt lạnh nhạt.

Thật ra cô biết rõ nơi nhập học, chỉ là cô thích cảm giác trốn sau lưng ba mẹ, yên tâm không quản việc gì, giống như trước mặt có ba mẹ chắn đỡ, vấn đề gì cũng đều không có.

Dựa vào sức mình làm nhiều năm như vậy, cô đã sắp quên mất loại cảm giác này…

May mắn một đường từ bãi đỗ xe đến nơi nhập học đều có bảng hướng dẫn, trên đường cũng có rất nhiều sinh viên tình nguyện.

Một nhà Cố Hàm Ninh đi được một nửa thì có một đàn anh là sinh viên tình nguyện mặc áo gi-lê đỏ đi tới, sau khi hỏi thăm xong liền dẫn bọn họ đi.

Nhập học xong, nhận chìa khóa phòng ký túc xá, Cố Hàm Ninh quay đầu, nhìn bốn phía ngẫu nhiên xuất hiện mấy người chút quen mặt, không khỏi mỉm cười khe khẽ.

Loại cảm giác này thật tốt!

Mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, tất cả ký ức ở trong ngôi trường này đều là tốt đẹp!

Cố Hàm Ninh thật sự mang rất nhiều đồ, sau khi hỏi thăm tình nguyện viên, Cố An Quốc lại lái xe ra khỏi cổng trường, vòng qua khu giảng đường, quẹo vào cổng khu ký túc xá, dừng xe xong, thật ra còn cách cửa tòa ký túc một đoạn đường ngắn, Cố An Quốc đưa chìa khóa xe cho Cố Hàm Ninh, mình thì đi trước xách vali hành lý to lên lầu, Diêu Tuệ Nhã một tay cầm chăn bông, một tay cầm phích nước, theo sát phía sau Cố An Quốc.

Cố Hàm Ninh cầm lên một túi quần áo, đi ở phía sau mấy bước, khóa cửa xe, cầm thêm một túi hành lý khác, bỗng bên cạnh có một nam sinh đi tới, dường như quay đầu nhìn cô một cái, dừng một chút, lập tức đi qua.

“Bạn… Bạn học, mình xách giúp bạn!” Nói xong, liền đoạt lấy túi hành lý trên tay phải của Cố Hàm Ninh, cúi đầu bước nhanh về phía trước.

Cố Hàm Ninh ngẩn người, vừa rồi không nhầm hình như là Triệu Thừa Dư?

...

Cố Hàm Ninh nhìn bóng dáng bước nhanh trước mắt, đứng ngây ngốc tại chỗ, cho đến khi đối phương dừng bước, quay đầu, ấp úng hỏi: “Bạn học, bạn ở tòa nhà số mấy…”

Cố Hàm Ninh nhìn chằm chằm Triệu Thừa Dư đang đỏ bừng mặt, phì cười, đưa tay chỉ về tòa ký túc bên cạnh.

“Nhà số sáu...”

Trong khoảng vài giây Triệu Thừa Dư cứ ngu ngơ nhìn chằm chằm Cố Hàm Ninh, sau mới sực tỉnh lại, ngay cả cổ cũng đỏ lên, vội vàng cúi đầu bước nhanh đi tiếp.

Cố Hàm Ninh cười lắc đầu.

Không nghĩ tới, lần này, người đầu tiên mình gặp lại là Triệu Thừa Dư…

Nghĩ tới Triệu Thừa Dư vừa rồi ngốc nga ngốc nghếch, Cố Hàm Ninh không khỏi cắn môi dưới, cố gắng nín cười, tim đập dần dần nhanh hơn.

So với Cao Thần, Triệu Thừa Dư có lẽ ít hơn mấy phần ánh hào quang, song lúc này ở trong mắt Cố Hàm Ninh, lại nhiều hơn một phần tuấn nhã, tuy ngũ quan còn mang một chút non nớt của thiếu niên, nhưng vẫn không gây trở ngại ngày sau cậu ta trưởng thành sẽ là một vị soái ca ổn trọng thanh nhã.

Có lẽ tầm mắt cao hơn, có lẽ ánh mắt đã thanh đổi, Cố Hàm Ninh không khỏi cảm thấy, nếu là mình bây giờ, sẽ thích kiểu như vậy đi….

Cố Hàm Ninh đi nhanh vài bước, theo Triệu Thừa Dư đi vào ký túc xá, bên trong hành lang có không ít người, có tân sinh viên, có phụ huynh, Cố Hàm Ninh đi tới đầu bậc thang thì thấy Cố An Quốc đang vội vàng chạy xuống, Diêu Tuệ Nhã đi theo phía sau.

“Ba, mẹ.”

Triệu Thừa Dư nghe thấy tiếng Cố Hàm Ninh gọi người ở phía sau, lập tức dừng chân, cầm túi hành lý, có chút không biết phải làm sao.

Cố Hàm Ninh đứng ở phía sau Triệu Thừa Dư, cách nhau chỉ một cánh tay, nhìn bóng lưng cứng ngắc phía trước, Cố Hàm Ninh xấu xa nghĩ: Hẳn là không ngờ sẽ phải gặp người lớn nhanh như thế đi?

Từ vị trí Cố Hàm Ninh, có thể thấy rõ ràng hai cái tai hồng hồng trước mắt.

Cố Hàm Ninh càng thêm khẳng định, trước đại học Triệu Thừa Dư tuyệt đối đã quen biết mình.

Từ sau khi cô sống lại, tính cả lần này, hai lần gặp ngẫu nhiên, ánh mắt Triệu Thừa Dư đều vô cùng kinh ngạc, còn có một chút mừng rỡ mà Cố Hàm Ninh không dám khẳng định?

Chỉ là, điều này lại càng khiến cô thêm nghi ngờ.

________Hết chương 04________

Chapter
1 Chương 1: Lễ tang
2 Chương 2: Sinh mạng mới
3 Chương 3: Nhà mới
4 Chương 4: Trường học
5 Chương 5: Phòng ngủ
6 Chương 6: Chồng trước
7 Chương 7: Hận ý
8 Chương 8: Ngà ngà say
9 Chương 9: Số điện thoại
10 Chương 10: Bữa sáng
11 Chương 11: Tầng sáu
12 Chương 12: Gặp
13 Chương 13: Bình tĩnh
14 Chương 14: Khai giảng
15 Chương 15: Hành trình
16 Chương 16: Trung thu
17 Chương 17: Tin nhắn
18 Chương 18: Vé xe
19 Chương 19: Cơn ác mộng
20 Chương 20: Món quà
21 Chương 21: Tỉnh ngộ
22 Chương 22: Liều thuốc mạnh
23 Chương 23: Chủ nhật
24 Chương 24: Kì hạn
25 Chương 25: Tim đập
26 Chương 26: Tấm lòng
27 Chương 27: Thiên vị
28 Chương 28: Hôn
29 Chương 29: Phơi bày
30 Chương 30: Tình địch?
31 Chương 31: Ức chế
32 Chương 32: Không kiên nhẫn
33 Chương 33: Quý trọng
34 Chương 34: Không quan hệ
35 Chương 35: Khăn quàng cổ
36 Chương 36: Yên tâm
37 Chương 37: Cuối kỳ
38 Chương 38: Nghỉ đông
39 Chương 39: Thân mật
40 Chương 40: Lắng nghe
41 Chương 41: Trêu chọc
42 Chương 42: Lãng mạn
43 Chương 43: Ngọt cay
44 Chương 44: Trở về trường
45 Chương 45: Theo dõi
46 Chương 46: Cười ngây ngô
47 Chương 47: Ly biệt
48 Chương 48: Ngạc nhiên
49 Chương 49: Kiềm chế
50 Chương 50: Nỗi đau hạnh phúc(18+)
51 Chương 51: Vui mừng
52 Chương 52: Triển Vọng
53 Chương 53: Tự học
54 Chương 54: Giày vò
55 Chương 55: Chọn môn
56 Chương 56: Về nhà
57 Chương 57: Nghỉ hè
58 Chương 58: Dấu chấm hết
59 Chương 59: Đầu đuôi
60 Chương 60: Trở về
61 Chương 61: Gặp gỡ
62 Chương 62: Huấn luyện quân sự (18+)
63 Chương 63: Đàn em
64 Chương 64: Chia phòng
65 Chương 65: Bữa tối
66 Chương 66: Cừu non
67 Chương 67: Quấy Rầy
68 Chương 68: Nhiệt Huyết
69 Chương 69: Tư cách
70 Chương 70: Bị Thương
71 Chương 71: Vẽ xấu
72 Chương 72: Thời gian
73 Chương 73: Đồng hương
74 Chương 74: Ánh mắt
75 Chương 75: Hứa hẹn
76 Chương 76: Náo nhiệt
77 Chương 77: Đẫm máu
78 Chương 78: Phủ nhận
79 Chương 79: Chi phí
80 Chương 80: Về nhà
81 Chương 81: Đến nhà
82 Chương 82: Dáng vẻ say rượu
83 Chương 83: Mùng sáu
84 Chương 84: Niềm vui
85 Chương 85: Đối chọi
86 Chương 86: Chuẩn bị
87 Chương 87: Thực tập
88 Chương 88: Đêm tối
89 Chương 89: Cuộc sống
90 Chương 90: Tốt nghiệp
91 Chương 91: Hôn lễ
92 Chương 92: Tụ họp
93 Chương 93: Tin vui
94 Chương 94: Tiến độ
95 Chương 95: Cục cưng (*)
96 Chương 96: Phiên ngoại 1: Chào, tôi là Cao Thần
97 Chương 97: Phiên ngoại 2: Xin chào, mình tên là Triệu Thừa Dư
98 Chương 98: Phiên ngoại 3: Bạn nhỏ Triệu Tử Thuần
Chapter

Updated 98 Episodes

1
Chương 1: Lễ tang
2
Chương 2: Sinh mạng mới
3
Chương 3: Nhà mới
4
Chương 4: Trường học
5
Chương 5: Phòng ngủ
6
Chương 6: Chồng trước
7
Chương 7: Hận ý
8
Chương 8: Ngà ngà say
9
Chương 9: Số điện thoại
10
Chương 10: Bữa sáng
11
Chương 11: Tầng sáu
12
Chương 12: Gặp
13
Chương 13: Bình tĩnh
14
Chương 14: Khai giảng
15
Chương 15: Hành trình
16
Chương 16: Trung thu
17
Chương 17: Tin nhắn
18
Chương 18: Vé xe
19
Chương 19: Cơn ác mộng
20
Chương 20: Món quà
21
Chương 21: Tỉnh ngộ
22
Chương 22: Liều thuốc mạnh
23
Chương 23: Chủ nhật
24
Chương 24: Kì hạn
25
Chương 25: Tim đập
26
Chương 26: Tấm lòng
27
Chương 27: Thiên vị
28
Chương 28: Hôn
29
Chương 29: Phơi bày
30
Chương 30: Tình địch?
31
Chương 31: Ức chế
32
Chương 32: Không kiên nhẫn
33
Chương 33: Quý trọng
34
Chương 34: Không quan hệ
35
Chương 35: Khăn quàng cổ
36
Chương 36: Yên tâm
37
Chương 37: Cuối kỳ
38
Chương 38: Nghỉ đông
39
Chương 39: Thân mật
40
Chương 40: Lắng nghe
41
Chương 41: Trêu chọc
42
Chương 42: Lãng mạn
43
Chương 43: Ngọt cay
44
Chương 44: Trở về trường
45
Chương 45: Theo dõi
46
Chương 46: Cười ngây ngô
47
Chương 47: Ly biệt
48
Chương 48: Ngạc nhiên
49
Chương 49: Kiềm chế
50
Chương 50: Nỗi đau hạnh phúc(18+)
51
Chương 51: Vui mừng
52
Chương 52: Triển Vọng
53
Chương 53: Tự học
54
Chương 54: Giày vò
55
Chương 55: Chọn môn
56
Chương 56: Về nhà
57
Chương 57: Nghỉ hè
58
Chương 58: Dấu chấm hết
59
Chương 59: Đầu đuôi
60
Chương 60: Trở về
61
Chương 61: Gặp gỡ
62
Chương 62: Huấn luyện quân sự (18+)
63
Chương 63: Đàn em
64
Chương 64: Chia phòng
65
Chương 65: Bữa tối
66
Chương 66: Cừu non
67
Chương 67: Quấy Rầy
68
Chương 68: Nhiệt Huyết
69
Chương 69: Tư cách
70
Chương 70: Bị Thương
71
Chương 71: Vẽ xấu
72
Chương 72: Thời gian
73
Chương 73: Đồng hương
74
Chương 74: Ánh mắt
75
Chương 75: Hứa hẹn
76
Chương 76: Náo nhiệt
77
Chương 77: Đẫm máu
78
Chương 78: Phủ nhận
79
Chương 79: Chi phí
80
Chương 80: Về nhà
81
Chương 81: Đến nhà
82
Chương 82: Dáng vẻ say rượu
83
Chương 83: Mùng sáu
84
Chương 84: Niềm vui
85
Chương 85: Đối chọi
86
Chương 86: Chuẩn bị
87
Chương 87: Thực tập
88
Chương 88: Đêm tối
89
Chương 89: Cuộc sống
90
Chương 90: Tốt nghiệp
91
Chương 91: Hôn lễ
92
Chương 92: Tụ họp
93
Chương 93: Tin vui
94
Chương 94: Tiến độ
95
Chương 95: Cục cưng (*)
96
Chương 96: Phiên ngoại 1: Chào, tôi là Cao Thần
97
Chương 97: Phiên ngoại 2: Xin chào, mình tên là Triệu Thừa Dư
98
Chương 98: Phiên ngoại 3: Bạn nhỏ Triệu Tử Thuần