Chương 4: Trùng phùng

Chờ chừng nửa tuần trà thì có một cỗ xe ngựa phủ gấm màu lục bảo đỗ lại ở trước cổng phủ. Sau đó không lâu, một nam tử dáng vóc cao lớn, thân mặc trường bào lụa màu xám nhạt, trên áo cánh thêu hoa văn vân tường cùng hộ vệ từ bên trong phủ bước ra.

Khuôn mặt người nam nhân ấy đẹp như ngọc khắc, ngũ quan rõ nét, mắt phượng lạnh lùng, mày kiếm cao ngạo, sống mũi cao, đôi môi mỏng, trên khóe miệng còn như ẩn hiện nét cười nhàn nhạt.

Ta nhất thời ngơ ngẩn.

Là Trường Nguyên.

Trường Nguyên... thực sự là chàng... Trường Nguyên... Khác hẳn với sắc mặt trắng bệch thiếu sức sống trong Đông cung năm ấy, chàng hiện tại thần sắc tươi tỉnh, khí độ bất phàm, thậm chí trong ánh mắt sâu thăm thẳm kia còn ẩn dấu vài phần bức người. Ta bất giác run rẩy, nhưng không phải run lên vì ánh mắt lạnh lùng kia, mà run lên vì không dám tin vào chính đôi mắt mình.

Trái tim trong lồng ngực đập như trống rền, mồ hôi ướt trán. Ta cũng không biết nữa. Giờ khắc này, ta đứng đây, nhìn chàng mà không dám chớp mắt. Ta sợ, rất sợ, sợ tất cả chỉ là một giấc mơ, là ảo ảnh, sợ chớp mắt một cái là chàng sẽ biến mất, sợ bóng hình chàng sẽ vỡ tan ngay trước mặt... Ta chỉ đứng cách chàng vài thước, nhưng lại xa như cả ngàn dặm, hai chân tê dại, không dám bước về phía trước, dũng khí dường như đã bị rút hết từ bao giờ không hay. Khóe mắt ta cơ hồ đã ươn ướt, mi mắt căng lên, sống mũi cũng cay cay, có lẽ ta sắp không kiềm chế được mà khóc lóc một trận.

Có thể gặp lại được chàng, người đã yêu ta còn hơn cả sinh mạng, ta thấy cổ họng nghèn nghẹn, xúc động này nhất thời thực không thể diễn tả thành lời.

Trường Nguyên bước đến dưới xe ngựa, đang dặn dò cận vệ bên cạnh mấy câu, đợi người khênh bậc đỡ đến.

Ta dùng tay áo lau khô khóe mắt, hít một hơi thật sâu, xốc lại tinh thần, điều chỉnh lại trạng thái một chút rồi nhấc đôi chân vẫn còn đang tê dại lên. Bước, từng bước. Khoảng cách giữa ta và chàng ngày càng rút ngắn, hình ảnh chàng chân thực sống động đến mức khiến trái tim ta co lại như muốn ngừng đập.

"Mộ Trường Nguyên."

Trong thiên hạ, kẻ có can đảm gọi một Vương gia bằng khẩu khí như vậy tuyệt đối chỉ có thể dùng ba đầu ngón tay để đếm. Trường Nguyên có chút bất ngờ, dáng người cao lớn sững lại, ánh mắt nghi hoặc khẽ lướt qua khuôn mặt của ta, mang theo vài tia dò xét, trên mặt vẫn chung thủy không có chút biểu cảm gì. Mấy năm không gặp, chàng nhất thời không thể nhận ra ta cũng là điều dễ hiểu. Ta lại không một chút do dự nhìn thẳng vào mắt chàng, cong cong khóe miệng, khe khẽ mỉm cười. Ta hy vọng lần đầu gặp lại, có thể nhìn chàng bằng một ánh mắt trong trẻo nhất, đón chàng bằng một nụ cười ôn nhu nhất.

Khác với vẻ bình tĩnh "đến trời có sập xuống cũng không thèm chớp mắt" của Trường Nguyên, cận vệ của chàng - Điệp Phong, lại mang theo biểu tình giận dữ cùng hung hăng sấn tới trước mặt ta, lớn tiếng quát. "To gan, ngươi là kẻ nào mà dám vô lễ với Vương gia như vậy!"

Ý cười càng đậm, ta lại tiến thêm một bước. "Điệp Phong, tính tình nóng nảy này của huynh, cũng nên kiềm chế lại một chút thì tốt hơn."

Nhắc nhở huynh ấy một chút cũng tốt, sau này Điệp Phong sẽ là người phò tá Trường Nguyên lên ngôi vị Thái tử, nhưng cũng chính vì bản tính có phần nóng nảy này mà tự hại mình mất mạng, thực sự quá đáng tiếc.

Điệp Phong nghe vậy nhất thời ngây ra không hiểu. Ta lại tiến đến, hơi nghiêng nghiêng đầu nhìn áo đôi mắt sâu thăm thẳm không thấy đáy kia, thả giọng gọi: "Mộ Nguyệt."

Mộ Nguyệt, hai chữ này chính là tên chữ của chàng, do chính Thục Phi nương nương đặt. Trước đây lúc còn nhỏ, ta hình như vẫn thường gọi chàng là Nguyệt ca, nhưng sau này lớn rồi, cũng phải sửa đổi.

Xem ra Điệp Phong thực sự đã bị hai chữ "Mộ Nguyệt" dọa sợ đến mức ngây ngốc, trên mặt liên tục xuất hiện những biểu cảm kì quái, nhất thời đứng chôn chân tại chỗ, không hề nhúc nhích. Đến khi có phản ứng trở lại, việc đầu tiên Điệp Phong làm là rút gươm xoẹt một cái, thẳng tay điểm vào yết hầu của ta, trong giọng nói vẫn còn vài tia kinh hãi. "To... to gan! Càn rỡ! Điêu dân, tên chữ của Vương gia là để kẻ như ngươi gọi sao! Chán sống rồi phải không?"

Mũi kiếm chỉ vào yết hầu khẽ chạm đến da thịt, sự sắc bén của binh khí truyền đến khiến ta có chút rùng mình. Nhưng chết thì cũng chết một lần rồi, lúc này ta đã chẳng còn chút sợ hãi nào nữa.

Ta nhìn Trường Nguyên, ánh mắt chàng mờ mịt, dường như trải lên một màn sương trắng khiến người khác không thể nhìn thấu. Ta nghĩ, cũng có chút buồn cười, nhất thời có lẽ chàng cũng bị ta dọa rồi.

Nhưng sau đó, rất nhanh, đến mức ta cũng không phản ứng kịp, chỉ thoáng thấy tà áo bào xám thêm hoa văn vân tường bay lên, một bóng người cao lớn xuất hiện trước mặt, che khuất hết ánh sáng ban ngày nhàn nhạt. Vai ta bị người nào đó dùng sức nắm lấy, ra sức lay. Giọng nói nam nhân êm ái dễ nghe mang theo sự cao hứng không thèm che dấu từ trên đầu truyền xuống: "Hử? Nha đầu ngốc? Tiểu Vũ phải không? đúng! ta nhất định không nhầm! Muội là Tiểu Vũ!"

Hình ảnh Vương gia lãnh đạm "cho dù Thái Sơn có đổ cũng không run sợ" một khắc trước lập tức sụp đổ, chàng lúc này đang vô cùng xúc động ánh mắt sáng lấp lánh, hai tay lắc ta điên cuồng, đến mức như muốn lắc cho não ta bay ra ngoài.

"Vương gia, thỉnh ngài giữ thể diện chút đi." Ta thực sự có chút buồn cười, một Vương gia như chàng mà làm loại chuyện như vậy giữa ban ngày ban mặt thì còn ra thể thống gì.

Cho dù hình ảnh Vương gia lãnh khí đầy người, thâm trầm tao nhã trong mắt ta vốn dĩ đã bị Trường Nguyên tự tay đạp sập từ lâu, thế nhưng ta cho rằng ở bên ngoài chàng cũng không nên thể hiện ra bộ mặt có phần xúc phạm người nhìn này...

Nghe xong lời ta nói, Trường Nguyên quả thực ngừng tay, không lắc nữa, đáy mắt chàng ánh lên những tia sáng lấp lánh trong suốt đẹp đến mức khiến cho người ta mê muội, cùng với đó là sự dịu dàng hiếm thấy, xem ra đang rất cao hứng, cứ như thể gặp lại ta là chuyện vui nhất cuộc đời vậy. Nghĩ đến đây, ta cảm thấy có một tia ấm áp đang lặng lẽ len lỏi vào sâu tận trong tim.

Trường Nguyên đứng đối diện, cách ta trong gang tấc, lúc này, khuôn mặt chàng rõ nét và chân thực đến mức khiến cho ta nhất thời không dám tin vào mắt mình. Ta không khống chế được, chớp mắt mấy cái. Chàng nhìn ta, mỉm cười dịu dàng như gió xuân, vẻ ôn nhuận đến mức có thể mài ra thành nước. Vừa gặp đã bày ra cái vẻ phong tình vạn chủng ấy để làm gì chứ! Ta cũng cười, đôi mắt nheo lại thành hai mảnh trăng khuyết cong cong.

Ta cảm nhận được xung quanh, mọi người đều đã bị hào quang từ chàng chọc mù mắt, đang không ngừng bắn những tia nhìn vô cùng kinh hãi về phía này.

Không ngờ, chẳng đợi ta chìm đắm trong cái cảnh xuân lãng mạn này được bao lâu, câu tiếp theo, ngay lập tức đã đem vẻ ngọc thụ lâm phong vừa rồi đập vỡ không một vết tích. "Dù sao trước mặt muội, thể diện của ta cũng chẳng ăn được, cần để làm gì."

Cơ hồ nghe thấy tiếng vỡ vụn răng rắc vang lên, ta ló mắt ra, nhìn thấy một loạt biểu cảm vô cùng kì dị của đám người Nhị vương phủ đang đứng cạnh xe ngựa đằng sau, ta chỉ đành cười khan một cách khó khăn.

Vương gia à, dù sao thì huynh cũng là một Nhị Vương gia đường đường chính chính đấy! Loại câu này cũng có thể nói mà không cần chớp mắt như thế sao, quả thực ta đây, bội phục!

Chapter
1 Chương 1: Trùng sinh?
2 Chương 2: Đại phu nhân
3 Chương 3: Trường Nguyên Vương phủ
4 Chương 4: Trùng phùng
5 Chương 5: Tam hoàng tử Trường Vũ
6 Chương 6: Đào hoa tiếu đông phong
7 Chương 7: Thủy dạ
8 Chương 8: Người cùng ta ngắm hoa nở (1)
9 Chương 9: Tâm sự đêm khuya
10 Chương 10: Có ẩn tình
11 Chương 11: Người cùng ta ngắm hoa nở (2)
12 Chương 12: Hà Hinh
13 Chương 13: Huyết thống?
14 Chương 14: Tìm lại thứ đã mất
15 Chương 15: Tặng y phục
16 Chương 16: Dạy nhạc khúc
17 Chương 17: Vòng tay phỉ thúy
18 Chương 18: Thay ngươi gả đến
19 Chương 19: Tùy Phong
20 Chương 20: Phấn độc
21 Chương 21: Cách nhìn
22 Chương 22: Tin tưởng
23 Chương 23: Gặp lại
24 Chương 24: Bên hồ Sen
25 Chương 25: Phụ thân
26 Chương 26: Hèn mọn một lần chỉ cầu chàng quay đầu(1)
27 Chương 27: Hèn mọn một lần chỉ cầu chàng quay đầu(2)
28 Chương 28: Mục đích của tiệc mừng sinh thần
29 Chương 29: Chuyện y phục bị hỏng (1)
30 Chương 30: Chuyện y phục bị hỏng (2)
31 Chương 31: Đến Đại vương phủ
32 Chương 32: Gặp người lạ mặt
33 Chương 33: Biểu tỷ quả là ngự tỷ!
34 Chương 34: Mẫu người lý tưởng
35 Chương 35: Mỹ nhân
36 Chương 36: Tấu một khúc thắng thiên hạ
37 Chương 37: Cá tính hơn người!
38 Chương 38: Là không ép buộc hay ép buộc?
39 Chương 39: Dưới màn hoa lê
40 Chương 40: Thi thể trên nền đất
41 Chương 41: Hung thủ?
42 Chương 42: Hai ngày tìm ra chứng cứ
43 Chương 43: Binh phù
44 Chương 44: Hắc hội
45 Chương 45: Hối hận
46 Chương 46: Ta đưa muội trở về
47 Chương 47: Kẻ bỏ trốn
48 Chương 48: Biến cố
49 Chương 49: Chia tay, lên đường, cái bẫy
50 Chương 50: Không đủ kiên nhẫn
51 Chương 51: Hai bức thư
52 Chương 52: Hoa tàn rồi, có nở lại được không?
53 Chương 53: Vạn kim sơn, tu nhân trang, hách liên diệp
54 Chương 54: Gặp lại Hách Liên tiên sinh
55 Chương 55: Dạ Cang
56 Chương 56: Tu tiên thất bại
57 Chương 57: Tâm nguyện cuối cùng của mẫu thân
58 Chương 58: Rời khỏi Kinh Thành
59 Chương 59: Vết thương chưa lành
60 Chương 60: Lá thư từ kinh thành
61 Chương 61: Trắng hay đen?
62 Chương 62: Sinh tử thế
63 Chương 63: Ứng Lôi
64 Chương 64: Bách Lý Lục Đàm
65 Chương 65: Thiên Sinh Dược
66 Chương 66: Hạ sơn
67 Chương 67: Dịch bệnh
68 Chương 68: Tác dụng phụ
69 Chương 69: Phong tỏa tin tức
Chapter

Updated 69 Episodes

1
Chương 1: Trùng sinh?
2
Chương 2: Đại phu nhân
3
Chương 3: Trường Nguyên Vương phủ
4
Chương 4: Trùng phùng
5
Chương 5: Tam hoàng tử Trường Vũ
6
Chương 6: Đào hoa tiếu đông phong
7
Chương 7: Thủy dạ
8
Chương 8: Người cùng ta ngắm hoa nở (1)
9
Chương 9: Tâm sự đêm khuya
10
Chương 10: Có ẩn tình
11
Chương 11: Người cùng ta ngắm hoa nở (2)
12
Chương 12: Hà Hinh
13
Chương 13: Huyết thống?
14
Chương 14: Tìm lại thứ đã mất
15
Chương 15: Tặng y phục
16
Chương 16: Dạy nhạc khúc
17
Chương 17: Vòng tay phỉ thúy
18
Chương 18: Thay ngươi gả đến
19
Chương 19: Tùy Phong
20
Chương 20: Phấn độc
21
Chương 21: Cách nhìn
22
Chương 22: Tin tưởng
23
Chương 23: Gặp lại
24
Chương 24: Bên hồ Sen
25
Chương 25: Phụ thân
26
Chương 26: Hèn mọn một lần chỉ cầu chàng quay đầu(1)
27
Chương 27: Hèn mọn một lần chỉ cầu chàng quay đầu(2)
28
Chương 28: Mục đích của tiệc mừng sinh thần
29
Chương 29: Chuyện y phục bị hỏng (1)
30
Chương 30: Chuyện y phục bị hỏng (2)
31
Chương 31: Đến Đại vương phủ
32
Chương 32: Gặp người lạ mặt
33
Chương 33: Biểu tỷ quả là ngự tỷ!
34
Chương 34: Mẫu người lý tưởng
35
Chương 35: Mỹ nhân
36
Chương 36: Tấu một khúc thắng thiên hạ
37
Chương 37: Cá tính hơn người!
38
Chương 38: Là không ép buộc hay ép buộc?
39
Chương 39: Dưới màn hoa lê
40
Chương 40: Thi thể trên nền đất
41
Chương 41: Hung thủ?
42
Chương 42: Hai ngày tìm ra chứng cứ
43
Chương 43: Binh phù
44
Chương 44: Hắc hội
45
Chương 45: Hối hận
46
Chương 46: Ta đưa muội trở về
47
Chương 47: Kẻ bỏ trốn
48
Chương 48: Biến cố
49
Chương 49: Chia tay, lên đường, cái bẫy
50
Chương 50: Không đủ kiên nhẫn
51
Chương 51: Hai bức thư
52
Chương 52: Hoa tàn rồi, có nở lại được không?
53
Chương 53: Vạn kim sơn, tu nhân trang, hách liên diệp
54
Chương 54: Gặp lại Hách Liên tiên sinh
55
Chương 55: Dạ Cang
56
Chương 56: Tu tiên thất bại
57
Chương 57: Tâm nguyện cuối cùng của mẫu thân
58
Chương 58: Rời khỏi Kinh Thành
59
Chương 59: Vết thương chưa lành
60
Chương 60: Lá thư từ kinh thành
61
Chương 61: Trắng hay đen?
62
Chương 62: Sinh tử thế
63
Chương 63: Ứng Lôi
64
Chương 64: Bách Lý Lục Đàm
65
Chương 65: Thiên Sinh Dược
66
Chương 66: Hạ sơn
67
Chương 67: Dịch bệnh
68
Chương 68: Tác dụng phụ
69
Chương 69: Phong tỏa tin tức