Chương 4: Tiên Nhân Thịt Dê Béo

Một vạn năm trước, Thanh Hư môn bị người của Cổ Giới tấn công, tiểu sư muội đã bất chấp tất cả để lập Cửu Cung kết giới, phong bế tông môn. Nhờ vậy mà Thanh Hư môn tránh được thảm hoạ diệt môn.

Nếu các vị thái thượng trưởng lão không đùn đẩy trách nhiệm, nếu đại sư huynh không dùng cấm chú ngăn cản lão, và nếu lão không chỉ dạy sư muội trận pháp oái oăm ấy, thì làm sao đến lượt tiểu sư muội lập trận. Một tu sĩ cảnh giới Thượng Thần muốn kết đại trận này cũng phải hao tổn phân nữa tinh thần lực của bản thân, huống chi sư muội lão chỉ mới bước vào cảnh giới Tiên Tâm. Kết quả đương nhiên là toàn bộ tu vi, thậm chí sinh mệnh của mình. Không những thế, linh hồn của tiểu sư muội còn bị trận pháp giam cầm, cắn nuốt.

Lúc đó, dù chịu vô vàn đau đớn, nàng vẫn cố cười với lão. Nàng không muốn lão tự trách bản thân. Đối với nàng, không có gì hạnh phúc hơn là được hi sinh bản thân vì người mà mình yêu thương.

Thế rồi, thanh niên thiên tư trác tuyệt của năm đó rời khỏi tông môn, truy tìm một món pháp bảo trong truyền thuyết, U Linh cổ cầm, để cứu lại hồn phách của nàng. Đến khi lão tìm được nó thì da đã nhăn nheo, tóc đã bạc trắng. Thế nhưng tìm được không có nghĩa là mọi chuyện kết thúc. không phải ai cũng có thể điều động cây cổ cầm này. Chỉ có 3 loại người có thể gảy nó, con cháu trực hệ của người khắc ra cây đàn này, người có Âm Dương nhãn, hoặc người có Thiên Âm chi Hồn.

Cây đàn này xuất hiện từ thời thượng cổ. Dòng thời gian mãi trôi, xóa đi cả dòng tộc của kẻ đã khắc ra nó, bàng chi cũng không tìm thấy một cọng lông chứ đừng nói gì đến con cháu trực hệ. Âm Dương nhãn thì chỉ mới xuất hiện đúng bốn lần kể từ khi nhân loại bắt đầu ghi chép sử sách. Còn Thiên Âm chi Hồn thì dường như đã tuyệt tích.

Ở thời thượng cổ, có một đám người điên cho rằng thế giới này chính là một khúc nhạc. Tất cả mọi thứ, kể cả thời gian và không gian, đều là giai điệu của khúc nhạc vô cùng vô tận đó. Hồn phách cộng hưởng được với bản nhạc vô cùng vô tận này được gọi là Thiên Âm chi Hồn.

Nghe thì có vẻ bá khí vô cùng nhưng thực chất thì Thiên Âm chi Hồn rất yếu ớt. Thần hồn không cường đại nên không thể tu hành đến đỉnh phong. Dạng hồn phách này chính là dê béo. Ai may mắn tìm được Thiên Âm chi Hồn là có thể dùng nó để tế luyện tạo thành pháp bảo cường đại. Nhiều đan phương thời thượng cổ để lại còn dùng thiên âm chi hồn làm vật dẫn, giúp nhiều loại dược lực dễ dàng dung hợp với nhau. Có tu sĩ còn liều mạng, trực tiếp nhai nuốt chúng để tăng cảm ngộ với thiên đạo...

Từ khi Thiên Âm chi Hồn được phát hiện thì đã bị săn đón một cách điên cuồng đến mức tuyệt chủng.

Thiếu niên mù có lẽ là mảnh Thiên Âm chi hồn duy nhất có thể trải qua vạn ức luân hồi, tránh thoát được vô số tu sĩ thèm khát để đến được kiếp này.

Đáng tiếc thay cho phận dê béo! Cho dù trốn giỏi cỡ nào, thì đến một ngày rồi cũng sẽ bị người ta tìm ra và làm thịt mà thôi.

Vân Thiên trưởng lão dắt con dê vừa béo vừa mù đi vào một thạch động rộng lớn. Giữa thạch động là một bức tượng thiếu nữ được khắc từ bạch ngọc. Đường nét của bức tượng quá mức tinh xảo, lơ đễnh có thể người ta lầm tưởng đó là người thật. Thiếu nữ đang cười thật tươi, nhưng trong ánh mắt nụ cười ấy lại chứa đầy bi ai.

Mỗi lần vào đây nhìn nụ cười cuối cùng ấy của tiểu sư muội, Vân Thiên đều đỏ mắt. Lão hận nàng! Hận nàng đã yêu hắn! Hận nàng đã hi sinh cho hắn.

Hắn không cần a!

Một vạn năm trước, sau khi nàng kích hoạt Cửu Cung kết giới, ngay trước mặt lão, nàng nở nụ cười cay đắng ấy, rồi nói lời biệt ly:

"Vân Thiên! Chàng phải sống cho thật tốt! Thiếp mãi yêu chàng!"

Lão vốn chỉ coi nàng như tiểu muội, lão nghĩ nàng cũng chỉ coi lão là một vị ca ca tốt. Tình cảm huynh muội thuần túy trong sáng mà lão luôn trân quý ấy, bị nàng đập nát bằng một nụ cười. Lão yêu nàng chính vì nụ cười ấy, rồi mất nàng ngay sau đó, để rồi lão phải sống hàng vạn năm trong đau khổ.

Cũng may, lão còn có hy vọng.

Cũng may, hy vọng của lão sắp thành sự thật.

Vân Thiên đi đến bên cạnh bức tượng, vuốt ve gương mặt trái xoan xinh đẹp, nở nụ cười trìu mến rồi thầm thì:

- Dung nhi! Lúc muội tỉnh dậy, huynh nhất định phải phạt muội thật nặng.

...

Bỗng nhiên đôi mắt hiền hòa của lão trở nên ác liệt. Lão xoay người, bàn tay phải chộp lên đỉnh đầu của thiếu niên mù.

Hắn chưa kịp có bất kì phản ứng gì thì đã cảm thấy thân thể cứng đờ, rồi lại mềm nhũn ra.

Một cái bóng trắng nhòa nhạt bị Vân Thiên từ từ kéo ra khỏi thân thể hắn. Lão lật tay phải, hồn phách của thiếu niên mù liền bị một lỗ đen vô hình ở trong bàn tay gầy nhom kia hút vào.

Sau đó, vô tận thống khổ ập đến, khiến hắn muốn sống không được, mà muốn chết cũng không xong.

Vân Thiên mở lòng tay trái, một cây cổ cầm đỏ như máu tươi hiện ra. Oán khí đen kịt vờn quanh thân đàn bóng bẩy, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng rít gào như sự nguyền rủa của âm hồn. Đây chính là U Linh cổ cầm, thiên hạ đệ nhất nhạc khí.

Bàn tay phải đang cầm Thiên Âm chi hồn, vuốt nhẹ từng sợi dây đàn đen kịt. Từng đợt âm thanh tràn ra, như oán than, như giận dữ, như thống khổ, lại như điên cuồng.

Thiếu niên mù cảm giác như có ngàn vạn thanh đao sắc đang chậm rãi cứa lên người hắn. Tuy nhiên, rất nhanh thiếu niên sẽ nhận ra nỗi đau đớn này có thể xem như thiên đường so với những gì hắn phải nếm trải ngay sau đó.

U linh cổ cầm không ngần ngại mà ăn tươi uống sống tế phẩm mới nhất này. Thần hồn của hắn bị cắt thành từng mảnh nhỏ, rồi bị nghiền nát thành phấn vụn, rồi lại bị âm khí đồng bộ.

Trong toàn bộ quá trình, hắn cảm nhận được hết tất cả, không sót bất kỳ điều gì.

Là ai đang khoan một cái lỗ nhỏ xíu trên đầu hắn, rồi cố hút dịch não ra ngoài? Là ai đang bóc từng mạch máu ra khỏi trái tim, rồi mút lấy mút để? Là ai đang tỉ mỉ lột da để gọt lấy phần mỡ mềm bên dưới? Là ai đang cố kéo thẳng mớ ruột non ngoằn ngoèo của hắn?

Hắn hận mình không thể cử động được. Ngay lúc này, hắn muốn co người lại trên đất, hai tay ôm lấy đầu. Có lẽ tư thế đó sẽ giúp nỗi thống khổ của hắn được giảm bớt như hắn vẫn thường làm. Hắn còn ước mình có thể nói! Nếu hắn ra sức van xin, có lẽ họ sẽ ngừng tra tấn hắn. Hay ít nhất hắn còn có thể phát tiết được nỗi thống khổ mà hắn đang phải chịu đựng.

- Ư! Ư! Ư!

Tiếng rên rỉ từ linh hồn của thiếu niên mù vừa vang lên, ngay lập tức liền bị tiếng khóc than của oán hồn át đi.

Chapter
1 Chương 1: Ai Dạy Thiếu Niên Cười
2 Chương 2: Thiếu Niên Bái Chân Tiên
3 Chương 3: Tiên Nhân Thật Tốt!
4 Chương 4: Tiên Nhân Thịt Dê Béo
5 Chương 5: Hận Ý Nghiền Nát Thiện Lương
6 Chương 6: Thiếu Nữ Gảy Đàn
7 Chương 7: Cổ Mộng Như Đao
8 Chương 8: Hoảng Loạn Chiến Chân Tiên
9 Chương 9: Mười Hai Năm
10 Chương 10: Hoa Hồng Có Gai
11 Chương 11: Niềm Tự Hào Của Thiếu Niên Mù
12 Chương 12: Hoa Đào Tỏa Hương Dược Liệu
13 Chương 13: Thiên Minh Phong
14 Chương 14: Tâm Nhãn Mù Lòa
15 Chương 15: Thiếu Niên Có Tên, A Nhất
16 Chương 16: Phệ Huyết Địa Long
17 Chương 17: Là Ai Đang Cười Thiếu Niên Ngốc?
18 Chương 18: Trước Đêm Vô Âm
19 Chương 19: Trước Đêm Vô Ảnh
20 Chương 20: Vô Âm, Vô Ảnh
21 Chương 21: Tiên Nhân Có Thích Tiên Nhân Há Cảo?
22 Chương 22: Phàm Nhân Có Thích Tiên Nhân Há Cảo?
23 Chương 23: Kỷ Nguyên Săn Bắt Hái Lượm
24 Chương 24: Muốn Chạy Trốn Cũng Phải Nhìn Phong Thủy
25 Chương 25: Hoa Rơi Hữu Ý
26 Chương 26: A nhất là đứa trẻ ngoan
27 Chương 27: Anh hùng cứu mỹ nhân
28 Chương 28: Mẫu thân giết gà nào có bận lòng
29 Chương 29: Cổ cầm tặng cố nhân
30 Chương 30: Đêm vắng vấn tâm
31 Chương 31: Trò giỏi thường rất khó bái sư
32 Chương 32: A Nhất Hồi Hương
33 Chương 33: A Nhất Là Một Hiếu Tử
34 Chương 34: Tu tiên mà! 120 tuổi không tính là già
35 Chương 35: Tiên giới hay phàm giới đều có biến thái
36 Chương 36: A nhất đã vào luyện tâm cảnh như thế đó!
37 Chương 37: Đừng nên ăn trước khi xem kinh dị!
38 Chương 38: Đó chính là A Nhất!
39 Chương 39: Thức tỉnh
40 Chương 40: Truyện cũ dài lê thê, tu tiên lại bận bịu!
41 Chương 41: Trước lúc đánh nhau phải nói chuyện cho rõ ràng!
42 Chương 42: Là ai vô tình đoạn tận nhân duyên?
43 Chương 43: Thế gian còn bao nhiêu lá?
44 Chương 44: Muốn trường thọ thì phải tu tiên
45 Chương 45: Một thoáng diệu âm
46 Chương 46: Ai kêu a nhất đó?
47 Chương 47: A Nhất Bế Tử Quan
48 Chương 48: Nhất vấn lâu, hữu danh vô thực
49 Chương 49: A nhất đến để trao hơi ấm!
50 Chương 50: Ba phần hồn, a nhất chỉ cần một
51 Chương 51: A nhất lần đầu tham gia thí luyện
52 Chương 52: Là đất mới có suy nghĩ
53 Chương 53: Giá nhà mắc lắm có biết không?
54 Chương 54: Lừa già dối trẻ
55 Chương 55: Bế tắc
56 Chương 56: Sinh âm ảnh cư, tử u minh táng
57 Chương 57: Trần truồng cầm dao chạy rong không hẳn là biến thái
58 Chương 58: Đằng sau bầu trời bình yên chưa hẳn là giông bão
59 Chương 59: Là thợ săn hay con mồi?
60 Chương 60: Kính lão đắc thọ
61 Chương 61: Sơn quan hổ đấu
62 Chương 62: Thất bại là mẹ thành công
63 Chương 63: Mai nở trong đêm
64 Chương 64: Trẻ ngoan phải ăn đúng bữa
65 Chương 65: Đồng dao há cảo
66 Chương 66: Bí ẩn
67 Chương 67: Một cái tên, một chiếc lá
68 Chương 68: Lạc nhạn song tiên
69 Chương 69: Thủy nguyệt kính hoa
70 Chương 70: Hí kịch
71 Chương 71: Đoạt A Cửu, Lạc Chân Long
72 Chương 72: Tu tiên không năm tháng
73 Chương 73: Rùa bò mãi cũng đến đích
74 Chương 74: Hỏi thế nhân, ai không đeo mặt nạ?
75 Chương 75: Xuân sắc liêu nhân
76 Chương 76: Cô quỳ mộ thái dương
77 Chương 77: Lãnh Nhược Khuynh Tâm
78 Chương 78: Yểu điệu thục nữ
79 Chương 79: Kịch chưa kịp diễn đã hạ màn
80 Chương 80: Gặp hang chớ vào!
81 Chương 81: Về nhà!
82 Chương 82: Thiếu tiểu ly gia, lão đại hồi
83 Chương 83: Giả diện hồ nhân
84 Chương 84: Trang Chu Điệp Mộng
85 Chương 85: Rửa tay gác kiếm
86 Chương 86: Tâm nhất bình an
87 Chương 87: Dị cơ
88 Chương 88: Hoạt kế hữu nhân tranh?
89 Chương 89: Nhập mộc du hí
90 Chương 90: Nhất quân giai kinh
91 Chương 91: Tâm chi sở hướng
92 Chương 92: Vô duyên
93 Chương 93: Khúc chung, nhân tán
94 Chương 94: Chim non mù lòa khó lòng giữ tổ
95 Chương 95: Ba tháng
96 Chương 96: Là ai lại mở xiềng xích thời gian
97 Chương 97: Bài ca cuộc sống
98 Chương 98: Nét cười diễm lệ
99 Chương 99: Trận pháp
100 Chương 100: Phá căn thứ hai
101 Chương 101: Tham sân si
102 Chương 102: Trước lúc chết thường hay nói nhiều!
103 Chương 103: Họ đã tu tiên như thế đó!
104 Chương 104: Đánh không lại thì phải gọi phụ huynh
105 Chương 105: Hỗn chiến
106 Chương 106: Mộc sinh hỏa
107 Chương 107: Quỷ mộng
108 Chương 108: Nhất niệm nhập quỷ
109 Chương 109: Thái Bình
110 Chương 110: Nợ
111 Chương 111: Mọt sách
112 Chương 112: Hào Khí Vạn Trượng
113 Chương 113: Là ai luẩn quẩn không yên?
114 Chương 114: Đào Mộ!
115 Chương 115: Phải chăng em cô gái mở đường...
116 Chương 116: Vui sướng tu tiên 300 năm như thế đó
117 Chương 117: Ngoại Đan Chiến Tiên
118 Chương 118: Năm dặm rõ hơn lòng bàn tay
119 Chương 119: Hi vọng của a nhất
120 Chương 120: Nhất hồn quy lai
121 Chương 121: Thuyết Bất Đắc
122 Chương 122: Thế gian rộng lớn, trùng tên thì có gì là lạ
123 Chương 123: Kẻ ít nói hay nghĩ nhiều
124 Chương 124: Trời đánh tránh bữa ăn
125 Chương 125: Mộc Thanh Và Mộc Hi Là Tên Của Họ
126 Chương 126: Huyết tu la biết ca biết khóc
127 Chương 127: A nhất muốn sưu hồn
128 Chương 128: Mấy khi qua loa...
129 Chương 129: Tiên phong đạo cốt
130 Chương 130: Kẻ tâm thần mới nghe thấy được họ
131 Chương 131: Không phải vì vô duyên, chỉ là không muốn gặp \
132 Chương 132: Là nhập thế hay xuất thế?
133 Chương 133: A nhất tiên sinh
134 Chương 134: Tân giáo
135 Chương 135: Thiên Âm Chi Hồn, Ba Phần Toàn Vẹn
136 Chương 136: Sống đủ lâu... Thấy đủ nhiều
137 Chương 137: Nói Gì Thì Nói, Vẫn Là Tại Mạc Nguyệt!
138 Chương 138: "Linh"
139 Chương 139: Chó già, gà non
140 Chương 140: Là ai dạy hắn cứu người?
141 Chương 141: Quỷ kế đa đoan
142 Chương 142: Ghẹn
143 Chương 143: Huynh Đệ Trọng Tình
144 Chương 144: A Nhất diệt thần nào có bận lòng
145 Chương 145: Tán Linh Quyết, phiên bản qua loa
146 Chương 146: Quy khứ lai hề
147 Chương 147: Mười năm
148 Chương 148: Vạn Thánh Kinh sơ thành
149 Chương 149: Câu chuyện về kẻ sắp chết
150 Chương 150: Đáng thương hay đáng sợ?
151 Chương 151: Tùy Duyên Thuận Pháp
152 Chương 152: Chùa vắng
153 Chương 153: Tái ngộ
154 Chương 154: Mỗi thế giới, vạn con heo
155 Chương 155: Lần đầu luyện đan
156 Chương 156: Huyền Minh luận đạo
157 Chương 157: Lăng Sơn
158 Chương 158: Nhất vấn lâu, danh xứng với thực
159 Chương 159: Mười đồng một hộp
160 Chương 160: Đường xa
161 Chương 161: Vạn dặm cát vàng
162 Chương 162: Kẻ bất tử
163 Chương 163: Tiên nhân chỉ lộ
164 Chương 164: Thiếu Niên Hành
165 Chương 165: Lam sương
166 Chương 166: Lãm kính thiên la
167 Chương 167: Nghẹn đắng
168 Chương 168: Rễ uống máu nên mọc cao hơn trăng sáng Số từ: 1920
169 Chương 169: A Nhất đã trở về quá khứ như thế đó!
Chapter

Updated 169 Episodes

1
Chương 1: Ai Dạy Thiếu Niên Cười
2
Chương 2: Thiếu Niên Bái Chân Tiên
3
Chương 3: Tiên Nhân Thật Tốt!
4
Chương 4: Tiên Nhân Thịt Dê Béo
5
Chương 5: Hận Ý Nghiền Nát Thiện Lương
6
Chương 6: Thiếu Nữ Gảy Đàn
7
Chương 7: Cổ Mộng Như Đao
8
Chương 8: Hoảng Loạn Chiến Chân Tiên
9
Chương 9: Mười Hai Năm
10
Chương 10: Hoa Hồng Có Gai
11
Chương 11: Niềm Tự Hào Của Thiếu Niên Mù
12
Chương 12: Hoa Đào Tỏa Hương Dược Liệu
13
Chương 13: Thiên Minh Phong
14
Chương 14: Tâm Nhãn Mù Lòa
15
Chương 15: Thiếu Niên Có Tên, A Nhất
16
Chương 16: Phệ Huyết Địa Long
17
Chương 17: Là Ai Đang Cười Thiếu Niên Ngốc?
18
Chương 18: Trước Đêm Vô Âm
19
Chương 19: Trước Đêm Vô Ảnh
20
Chương 20: Vô Âm, Vô Ảnh
21
Chương 21: Tiên Nhân Có Thích Tiên Nhân Há Cảo?
22
Chương 22: Phàm Nhân Có Thích Tiên Nhân Há Cảo?
23
Chương 23: Kỷ Nguyên Săn Bắt Hái Lượm
24
Chương 24: Muốn Chạy Trốn Cũng Phải Nhìn Phong Thủy
25
Chương 25: Hoa Rơi Hữu Ý
26
Chương 26: A nhất là đứa trẻ ngoan
27
Chương 27: Anh hùng cứu mỹ nhân
28
Chương 28: Mẫu thân giết gà nào có bận lòng
29
Chương 29: Cổ cầm tặng cố nhân
30
Chương 30: Đêm vắng vấn tâm
31
Chương 31: Trò giỏi thường rất khó bái sư
32
Chương 32: A Nhất Hồi Hương
33
Chương 33: A Nhất Là Một Hiếu Tử
34
Chương 34: Tu tiên mà! 120 tuổi không tính là già
35
Chương 35: Tiên giới hay phàm giới đều có biến thái
36
Chương 36: A nhất đã vào luyện tâm cảnh như thế đó!
37
Chương 37: Đừng nên ăn trước khi xem kinh dị!
38
Chương 38: Đó chính là A Nhất!
39
Chương 39: Thức tỉnh
40
Chương 40: Truyện cũ dài lê thê, tu tiên lại bận bịu!
41
Chương 41: Trước lúc đánh nhau phải nói chuyện cho rõ ràng!
42
Chương 42: Là ai vô tình đoạn tận nhân duyên?
43
Chương 43: Thế gian còn bao nhiêu lá?
44
Chương 44: Muốn trường thọ thì phải tu tiên
45
Chương 45: Một thoáng diệu âm
46
Chương 46: Ai kêu a nhất đó?
47
Chương 47: A Nhất Bế Tử Quan
48
Chương 48: Nhất vấn lâu, hữu danh vô thực
49
Chương 49: A nhất đến để trao hơi ấm!
50
Chương 50: Ba phần hồn, a nhất chỉ cần một
51
Chương 51: A nhất lần đầu tham gia thí luyện
52
Chương 52: Là đất mới có suy nghĩ
53
Chương 53: Giá nhà mắc lắm có biết không?
54
Chương 54: Lừa già dối trẻ
55
Chương 55: Bế tắc
56
Chương 56: Sinh âm ảnh cư, tử u minh táng
57
Chương 57: Trần truồng cầm dao chạy rong không hẳn là biến thái
58
Chương 58: Đằng sau bầu trời bình yên chưa hẳn là giông bão
59
Chương 59: Là thợ săn hay con mồi?
60
Chương 60: Kính lão đắc thọ
61
Chương 61: Sơn quan hổ đấu
62
Chương 62: Thất bại là mẹ thành công
63
Chương 63: Mai nở trong đêm
64
Chương 64: Trẻ ngoan phải ăn đúng bữa
65
Chương 65: Đồng dao há cảo
66
Chương 66: Bí ẩn
67
Chương 67: Một cái tên, một chiếc lá
68
Chương 68: Lạc nhạn song tiên
69
Chương 69: Thủy nguyệt kính hoa
70
Chương 70: Hí kịch
71
Chương 71: Đoạt A Cửu, Lạc Chân Long
72
Chương 72: Tu tiên không năm tháng
73
Chương 73: Rùa bò mãi cũng đến đích
74
Chương 74: Hỏi thế nhân, ai không đeo mặt nạ?
75
Chương 75: Xuân sắc liêu nhân
76
Chương 76: Cô quỳ mộ thái dương
77
Chương 77: Lãnh Nhược Khuynh Tâm
78
Chương 78: Yểu điệu thục nữ
79
Chương 79: Kịch chưa kịp diễn đã hạ màn
80
Chương 80: Gặp hang chớ vào!
81
Chương 81: Về nhà!
82
Chương 82: Thiếu tiểu ly gia, lão đại hồi
83
Chương 83: Giả diện hồ nhân
84
Chương 84: Trang Chu Điệp Mộng
85
Chương 85: Rửa tay gác kiếm
86
Chương 86: Tâm nhất bình an
87
Chương 87: Dị cơ
88
Chương 88: Hoạt kế hữu nhân tranh?
89
Chương 89: Nhập mộc du hí
90
Chương 90: Nhất quân giai kinh
91
Chương 91: Tâm chi sở hướng
92
Chương 92: Vô duyên
93
Chương 93: Khúc chung, nhân tán
94
Chương 94: Chim non mù lòa khó lòng giữ tổ
95
Chương 95: Ba tháng
96
Chương 96: Là ai lại mở xiềng xích thời gian
97
Chương 97: Bài ca cuộc sống
98
Chương 98: Nét cười diễm lệ
99
Chương 99: Trận pháp
100
Chương 100: Phá căn thứ hai
101
Chương 101: Tham sân si
102
Chương 102: Trước lúc chết thường hay nói nhiều!
103
Chương 103: Họ đã tu tiên như thế đó!
104
Chương 104: Đánh không lại thì phải gọi phụ huynh
105
Chương 105: Hỗn chiến
106
Chương 106: Mộc sinh hỏa
107
Chương 107: Quỷ mộng
108
Chương 108: Nhất niệm nhập quỷ
109
Chương 109: Thái Bình
110
Chương 110: Nợ
111
Chương 111: Mọt sách
112
Chương 112: Hào Khí Vạn Trượng
113
Chương 113: Là ai luẩn quẩn không yên?
114
Chương 114: Đào Mộ!
115
Chương 115: Phải chăng em cô gái mở đường...
116
Chương 116: Vui sướng tu tiên 300 năm như thế đó
117
Chương 117: Ngoại Đan Chiến Tiên
118
Chương 118: Năm dặm rõ hơn lòng bàn tay
119
Chương 119: Hi vọng của a nhất
120
Chương 120: Nhất hồn quy lai
121
Chương 121: Thuyết Bất Đắc
122
Chương 122: Thế gian rộng lớn, trùng tên thì có gì là lạ
123
Chương 123: Kẻ ít nói hay nghĩ nhiều
124
Chương 124: Trời đánh tránh bữa ăn
125
Chương 125: Mộc Thanh Và Mộc Hi Là Tên Của Họ
126
Chương 126: Huyết tu la biết ca biết khóc
127
Chương 127: A nhất muốn sưu hồn
128
Chương 128: Mấy khi qua loa...
129
Chương 129: Tiên phong đạo cốt
130
Chương 130: Kẻ tâm thần mới nghe thấy được họ
131
Chương 131: Không phải vì vô duyên, chỉ là không muốn gặp \
132
Chương 132: Là nhập thế hay xuất thế?
133
Chương 133: A nhất tiên sinh
134
Chương 134: Tân giáo
135
Chương 135: Thiên Âm Chi Hồn, Ba Phần Toàn Vẹn
136
Chương 136: Sống đủ lâu... Thấy đủ nhiều
137
Chương 137: Nói Gì Thì Nói, Vẫn Là Tại Mạc Nguyệt!
138
Chương 138: "Linh"
139
Chương 139: Chó già, gà non
140
Chương 140: Là ai dạy hắn cứu người?
141
Chương 141: Quỷ kế đa đoan
142
Chương 142: Ghẹn
143
Chương 143: Huynh Đệ Trọng Tình
144
Chương 144: A Nhất diệt thần nào có bận lòng
145
Chương 145: Tán Linh Quyết, phiên bản qua loa
146
Chương 146: Quy khứ lai hề
147
Chương 147: Mười năm
148
Chương 148: Vạn Thánh Kinh sơ thành
149
Chương 149: Câu chuyện về kẻ sắp chết
150
Chương 150: Đáng thương hay đáng sợ?
151
Chương 151: Tùy Duyên Thuận Pháp
152
Chương 152: Chùa vắng
153
Chương 153: Tái ngộ
154
Chương 154: Mỗi thế giới, vạn con heo
155
Chương 155: Lần đầu luyện đan
156
Chương 156: Huyền Minh luận đạo
157
Chương 157: Lăng Sơn
158
Chương 158: Nhất vấn lâu, danh xứng với thực
159
Chương 159: Mười đồng một hộp
160
Chương 160: Đường xa
161
Chương 161: Vạn dặm cát vàng
162
Chương 162: Kẻ bất tử
163
Chương 163: Tiên nhân chỉ lộ
164
Chương 164: Thiếu Niên Hành
165
Chương 165: Lam sương
166
Chương 166: Lãm kính thiên la
167
Chương 167: Nghẹn đắng
168
Chương 168: Rễ uống máu nên mọc cao hơn trăng sáng Số từ: 1920
169
Chương 169: A Nhất đã trở về quá khứ như thế đó!