Chương 4: Hiểm cảnh phùng sinh…

Đồng chí Địch Nãi đi xuyên qua đám cây cối suốt một ngày, sau đó lại băng qua vô số cành lá um tùm của những cây đại thụ cao vút, đột nhiên trước mắt sáng rực, cậu thấy được bầu trời xanh bao la. Địch Nãi rốt cục cũng thoát khỏi khu rừng, tiến vào vùng thảo nguyên.

Địch Nãi kích động đến mức muốn gào to thành tiếng, a a a! Địch Nãi ta rốt cục cũng thoát rồi! Ông được tự do rồi!

Đáng tiếc, Địch Nãi rất nhanh liền phát hiện mình đã cao hứng quá sớm.

Sau khi bình phục lại tâm tình kích động, Địch Nãi phát hiện vùng thảo nguyên này liếc mắt nhìn qua cư nhiên rất hoang vắng, hệt như một vùng rừng nhiệt đới hoang tàn vắng vẻ. Giống như cậu không phải đang ở Vân Nam, mà đã lọt vào một chuyến ‘thăm dò và khám phá’ thảo nguyên châu Phi. Rõ ràng một quốc gia đông dân như Trung Quốc, làm gì có chuyện không có ai sinh sống ở một vùng thảo nguyên tươi tốt bao la thế này a! Chẳng lẽ vì cây cối ở đây quá nguy hiểm nên không ai chịu ở? Buồn phiền của Địch Nãi cơ hồ đã đến cực hạn.

Buồn bực thì buồn bực nhưng Địch Nãi vẫn xốc tinh thần đi tới đi lui. Đất bằng vẫn tốt hơn là rừng rậm cheo leo.

Đi không bao lâu, Địch Nãi nhìn thấy bụi cỏ cách đó không xa có cái gì đó động đậy. Đến gần, thứ kia lộ ra thân mình cùng cái đuôi. A, hình như là một con gà rừng. Lớn như vậy, làm thịt nó có thể hảo hảo ăn một bữa.

Đem dao găm cột vào cây gậy chống, suỵt khẽ với Tiểu Nhị cách đó không xa, sau đó chịu đựng đau đớn ở chân đi tới trước vài bước, cánh tay vung lên, cây gậy được Địch Nãi xem là cây lao ném vụt ra ngoài.

Không ngờ con gà rừng kia thế nhưng lại rất nhanh nhẹn, lúc cây lao phóng tới nó đã bay lên thoát được một cú trí mạng kia. Nó giương cánh bay một vòng cách đó không xa.

Lúc này Địch Nãi mới phát hiện đó không phải gà rừng mà là một loại chim to kỳ quái. Con chim kia có cái mào đỏ rực như lửa, lông chim vô cùng sặc sỡ, móng vuốt sắc bén như móc câu. Nó bay một vòng, tựa hồ phát hiện Địch Nãi chính là đầu sỏ làm nó giật mình, sau đó nó bay về phía cậu.

Lúc bay đến trước mặt Địch Nãi, nó hé miệng, một ngọn lửa đỏ rực từ miệng nó phun ra phóng về phía Địch Nãi. A! Này cư nhiên là một con chim biết phun lửa.

Địch Nãi chật vật lăn một vòng trên đất tránh được ngọn lửa kia. Bất quá vẫn không kịp, bị đốt trụi vài cọng tóc.

Con chim phun lửa kia hoàn toàn không có ý tứ buông tha, nó liên tục phun lửa về phía Địch Nãi đang lăn tròn trên mặt đất. Địch Nãi chỉ có thể không ngừng lăn lăn tránh né, trong lòng còn không khỏi nói thầm: chim biết phun lửa, đây chính là sinh vật chưa từng xuất hiện! Con chim này được cấu tạo thế nào a! Nhất định phải bắt nó giải phẫu ra xem thử.

Đáng tiếc dao găm của cậu đã lấy làm lao, vì suy nghĩ cho cái mạng nhỏ của mình, Địch Nãi rút súng ngắn, nổ một phát về phía con chim phun lửa kia. Căn cứ theo điều luật bảo hộ động vật quý hiếm, Địch Nãi không nhắm vào đầu mà bắn trúng cánh nó. Nhưng con chim to này tựa hồ có sinh mệnh đặc biệt ương ngạnh, nó gào một tiếng, kéo cái cánh bị thương gian nan bay đi, trước lúc đi còn hung tợn trừng mắt lườm Địch Nãi một cái.

Địch Nãi ngồi dậy, chán nản thở dài. Xem ra bữa cơm trưa sắp tới miệng lại ngâm nước nóng rồi. Cậu chậm rãi nhích tới trước, nhặt lấy cây gậy, gỡ dao găm ra nhét vào giày quân dụng, mang theo Tiểu Nhị tiếp tục đi tới trước.

Đi tới một hồi, Địch Nãi đột nhiên cảm thấy trên cổ có chút đau đớn, đưa tay sờ thử thì thấy có máu. Hóa ra là một con đỉa bám trên cổ cậu, đại khái là lúc nãy lăn trên đất bị nó bám vào. Địch Nãi oán giận phủi nó xuống, còn dùng dao găm đâm chết.

Lại đi thêm một trận, Địch Nãi thế nhưng lại phát hiện hai con chuột. Cậu lập tức thi triển tuyệt kỹ phi dao, giết chết chúng. Mặc kệ thế nào, cậu rốt cục cũng có thức ăn trưa. Địch Nãi leo lên một sườn núi, đặt ba lô xuống một gốc cây thấp, bắt đầu chuẩn bị nướng chuột. Tiểu Nhị cũng ngoan ngoãn nhảy lên ba lô cậu nghỉ ngơi.

Mấy ngày nay, Địch Nãi cùng Tiểu Nhị đã bồi dưỡng tình cảm thành chiến hữu. Hiện giờ Tiểu Nhị thường xuyên leo lên ba lô chơi đùa trong lúc cậu nghỉ ngơi. Tiểu Nhị tựa hồ là thú ăn tạp, một đường này Địch Nãi ăn gì thì nó cũng ăn cái đó. Địch Nãi cảm thán, thật sự rất dễ nuôi, một chút cũng không cần quan tâm chăm sóc, quả thực là tay sai trời sinh vô cùng thích hợp với cậu.

Địch Nãi cùng Tiểu Nhị ngồi bên đống lửa cạnh gốc cây, một người một ngụm chia sẻ thịt chuột, thích thú vô cùng. Đột nhiên, Tiểu Nhị cảnh giác đứng thẳng chân trước, đồng thời hai cái tai nhỏ cũng dựng đứng. Địch Nãi biết nó nhất định đã phát hiện ra thứ gì đó.

Địch Nãi đứng dậy quan sát xung quanh, từ rất xa cư nhiên xuất hiện một bóng người.

Tuy không nhìn rõ, nhưng từ hình dáng cơ thể có thể nhìn ra là một người. Dù sao biết đứng thẳng đi lại, không phải người thì là gì? Địch Nãi kích động đứng dậy, chuẩn bị vẫy tay gọi người nọ.

Người này đi thật sự rất nhanh, chỉ mới chốc lát đã tới gần.

Địch Nãi quả thực không thể tin vào mắt của mình. Cái kia cư nhiên thật sự không phải người, nó là quái vật đầu thú mình người, cao khoảng hai mét, toàn thân đầy cơ bắp, thoạt nhìn so với dã thú còn dã thú hơn.

A a, này con mẹ nó rốt cục có phải rừng rậm nguyên thủy Trung Quốc không a! Vì cái gì để mình đụng nhiều quái vật như vậy chứ! Địch Nãi thầm rống giận trong lòng, sau đó nhanh chóng rút dao găm trong giày ra đề phòng.

Con quái vật đầu thú mình người kia chạy nhanh tới trước mặt Địch Nãi, tựa hồ có chút hưng phấn mà ngửa đầu ‘ấu ấu ấu’ thét dài một tiếng, sau đó nó chậm rãi di chuyển vòng quanh Địch Nãi.

Địch Nãi khẩn trương nhìn chằm chằm con quái vật này, ánh mắt đỏ lên, đề phòng nó đột ngột nổi điên.

Không ngờ con này còn chưa giải quyết, từ xa xa lại chạy tới vô số quái vật đầu thú mình người. Một con còn dễ đối phó, nhưng hai, ba con… Địch Nãi thật sự muốn té xỉu. Ông trời ơi, đừng khảo nghiệm ta như vậy a!

Những con quái vật tới sau đều cầm một cây gậy lớn trong tay, sau khi nhìn con đầu tiên một cái thì cười khặc khặc quái dị rồi vây xung quanh cậu.

Con quái vật tới đầu tiên không cầm gậy, nó giang hai tay bổ nhào tới, ra mòi muốn túm lấy cậu.

Địch Nãi rối rắm nửa ngày, rốt cuộc có nên giết đám quái vật này hay không? Giết? Dù sao nó cũng có thân người, giết có cảm giác đang tàn sát đồng loại, tuy cậu thật sự không muốn thừa nhận thứ này là đồng loại. Còn không giết, chính mình khẳng định trốn không thoát. Ra mòi chúng muốn bắt cậu, cũng không biết bắt về làm gì. Bất quá cậu nghĩ, nếu để bị bắt thì nhất định sống không bằng chết. Không phải cắt thịt nướng ăn đi? Địch Nãi rùng mình.

Chỉ chớp mắt con quái vật kia đã tới gần, thời gian cấp bách không cho phép Địch Nãi nghĩ nhiều, cậu quay người xoay thắt lưng, dao găm trong nháy mắt chém tới. Cần cổ quái vật phun ra một luồng máu tươi, thân thể nó không kịp ngừng lại, lao ra một khoảng xa mới ngã xuống.

Đại khái là thấy đồng loại chảy máu, đám quái vật còn lại trở nên luống cuống, cùng kêu ‘ấu ấu ấu’ đồng loạt giơ gậy. Địch Nãi không chút sợ hãi đón nhận, cùng chúng nó chiến đấu loạn thành một đoàn. Chính là chân cậu đang bị thương, hành động không thể mau lẹ như trước, lại còn băng đèo vượt suối nhiều ngày nay, thể lực rất nhanh suy sút.

Sau khi đâm bị thương vài con quái vật, cậu cũng bị đập vài gậy. Tiểu Nhị ở bên cạnh lo lắng kêu chít chít, nó hệt như một tia chớp nhảy lên đầu vai đám quái vật mà cắn xé, nhưng lại bị chúng tát một cái văng ra xa. Dù sao nó cũng quá yếu ớt.

Bất đắc dĩ, Địch Nãi rút súng ngắn, kết quả bắn chết được bốn con quái vật. Nhưng đạn không bao nhiêu, cậu chỉ có thể dựa vào dao găm chống đỡ. Chợt lóe một cái, Địch Nãi bị một cây gậy lớn đánh bay ra ngoài.

Lúc Địch Nãi hộc máu ngã xuống đất, một tiếng hổ gầm long trời lở đất truyền đến, Địch Nãi cảm giác một trận gió lốc từ bên cạnh xẹt qua, có một loại động vật gì đó đã gục ngã con quái vật trước mặt cậu.

Địch Nãi chăm chú nhìn thì thấy cư nhiên là một con hổ hoàng kim có cánh? Chẳng lẽ đây chính là dực hổ trong truyền thuyết?

A, ông trời ơi, có cần cho ta nhiều kinh hỉ như vậy không?”

Con dực hổ từ trên trời giáng xuống này hình như đứng về phía Địch Nãi, nó đang công kích đám quái vật đầu thú mình người kia. Dực hổ phi thường dũng mãnh, một ngụm cắn cổ một con quái vật, trong nháy mắt giết chết đối phương. Chỉ một thoáng máu tươi đã văng khắp nơi, khoảnh đấy này trở thành chiến trường atula. Đám quái vật bị dọa, túa ra bốn phía mà bỏ chạy, nhưng một con cũng trốn không thoát.

Rốt cục, tất cả quái vật đều bị giết chết. Con dực hổ kia run run lông mao trên người, thu cánh, chậm rãi đi tới chỗ Địch Nãi. Lúc này, chuyện càng làm Địch Nãi kinh ngạc hơn đã xảy ra, con dực hổ đi tới chỗ cách cậu không xa thì dùng một phương thức vô cùng quỷ dị hóa thành người.

Yêu… yêu quái!

Địch Nãi dụi dụi mắt. Rõ ràng vừa nãy vẫn là hình thái động vật, bây giờ đã biến thành người rồi a!

Chẳng lẽ Vân Nam vẫn còn nằm trong thời đại thần thoại? Địch Nãi có chút rối rắm nghĩ.

Bất quá, người trước mắt tuy vóc dáng hơi cao một chút, đại khái cũng hai mét ba, cơ thể săn chắc mạnh mẽ vô cùng, nhưng thật sự là mặt người thân người a. Phần eo quấn váy da thú, phần vai có thú văn màu vàng. Tóc vàng, con ngươi vàng, mặt mũi anh tuấn, đường nét sâu, nhìn khá trẻ tuổi, đẹp như một vị thần. Dáng người này gương mặt này, thật sự làm Địch Nãi thân là đàn ông vô cùng ghen tị.

Địch Nãi nghĩ, này không giống yêu quái, chẳng lẽ là thần tiên? Tuy xưa nay Địch Nãi không tin thần, nhưng giờ đã tận mắt thấy a!

Dù sao cũng không cảm nhận được sát khí nên Địch Nãi cũng giảm bớt cảnh giác.

Người trẻ tuổi kia đi tới trước mặt cậu, thân thiện nói: “@#&%*!…”

Địch Nãi không hiểu gì cả, một chữ cũng không hiểu: “Ngươi nói gì cơ?”

Ngôn ngữ Vân Nam cậu có học một chút, những vùng thiểu số xung quanh cũng có thể nghe hiểu, nhưng ngôn ngữ của người này lại hoàn toàn xa lạ.

“Ngươi là ai?”

“@#§&※%!…”

“Nơi này là chỗ nào?”

“㊣⊙#&﹌!…”

Địch Nãi cùng đối phương ông nói gà bà nói vịt nửa ngày, xác nhận không có hiệu quả câu thông thì lôi túi cấp cứu trong ba lô ra bắt đầu trị thương cho mình. Vừa nãy cậu trúng một gậy vào lưng, đại khái bị chút chân thương bên trong. Địch Nãi lấy vitamin K trong túi ra ăn một viên, nó có tác dụng thúc đẩy quá trình đông máu. Tay phải hình như cũng bị đâm một lỗ, cũng may vết thương không sâu, không ảnh hưởng hoạt động. Cậu lấy băng vải, băng bó sơ một chút.

Lại kiểm tra toàn thân một phen, may mắn, những nơi khác chỉ bị trầy một chút, có chút sưng đỏ nhưng không hề bị thương tới xương cốt. Bất quá, cái chân cơ bản không thể cử động được nữa. Cũng hơi thê thảm a.

Đột nhiên nhớ tới Tiểu Nhị vừa nãy đã rất trung thành cứu chủ, Địch Nãi nhìn quanh một chút, quả nhiên Tiểu Nhị đang run rẩy ngồi chồm hổm cách đó không xa, đôi mắt to ướt át nhìn cậu.

Địch Nãi vui vẻ ngoắc nó: “Tiểu Nhị, lại đây.”

Tiểu Nhị thật cẩn thận quan sát người thanh niên tóc vàng kia, co rúm một chút, nhưng cuối cùng cũng lao vào lòng Địch Nãi. Địch Nãi cẩn thận xem xét thân thể Tiểu Nhị. May mắn, nó cũng không bị thương gì cả.

Thanh niên kia đứng ở bên cạnh nhìn một hồi, đột nhiên chậm rãi ngồi xổm xuống biến thành dực hổ. Nó nghiêng thân đưa lưng về phía Địch Nãi, đôi mắt vàng thật to liếc mắt nhìn cậu một cái, lại nhìn lên lưng mình, giống như đang bảo cậu leo lên.

Địch Nãi cảm thấy tình hình của mình lúc này đã hỏng bét rồi nên cũng không cần để ý, mình đã thế này mà quân cứu viện không hề thấy tăm hơi, người bình thường cũng không có một bóng. Mình đang bị thương mà cứ lang thang một mình trên thảo nguyên thì khác thì đang tìm đường chết, không bằng cứ đi theo con dực hổ này vậy. Dù sao, nó cũng không có vẻ gì ác ý.

Vì thế, Địch Nãi sửa sang lại ba lô, cũng nhét luôn Tiểu Nhị vào đó, chỉ lộ ra nửa cái đầu, sau đó chậm chạp leo lên lưng dực hổ, cái tay còn lành lặn ôm lấy cổ nó. Con hổ này dài khoảng hai mét, vóc người một mét tám của cậu nằm úp sấp trên lưng nó cũng không sợ rớt xuống.

Dực hổ chờ cậu ổn định mới giương cánh, rất nhanh liền bay lên bầu trới cách mặt đất mấy chục mét. Đôi cánh hoàng kim lóng lánh dưới ánh mặt trời, dị thường xinh đẹp. Địch Nãi đưa tay kiểm tra, phát hiện đôi cánh kia thế nhưng không có lông, chúng cứng rắn hệt như sắt thép.

Địch Nãi nghĩ, có một con thú cưỡi như vậy thực phong cách a, không biết có thể dụ dỗ nó theo mình trở về hay không. Nếu cưỡi nó bay về, đám anh em mình còn không hâm mộ đến chết sao?

Bất quá nếu nó bị người ta phát hiện, bắt đi giải phẫu thì không tốt. Vẫn là quên đi, nó ở lại đô thị mắc công mình lại lo lắng hãi hùng.

Địch Nãi ở trên lưng dực hổ nhìn xuống, phát hiện bọn họ bay qua thảo nguyên, lại băng qua vài ngọn núi, trên mặt đất có rất nhiều động vật nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng con người.

Chẳng lẽ cậu thật sự xuyên qua thảo nguyên châu Phi sao?

Hơn nữa, nó rốt cuộc muốn mang mình đi đâu a, bay lâu như vậy cũng chưa đến nơi. Quên đi, tùy tiện đi đâu cũng được!

Địch Nãi mơ mơ màng màng nghĩ, dúi đầu vào bộ lông ở cổ dực hổ, chậm rãi ngủ say.

Hoàn Chương 4.

Chapter
1 Chương 1: Gặp gỡ trong rừng (thượng)
2 Chương 2: Tùng lâm kỳ ngộ (trung)
3 Chương 3: Tùng lâm kỳ ngộ (hạ)
4 Chương 4: Hiểm cảnh phùng sinh…
5 Chương 5: Ông xuyên qua sao?…
6 Chương 6: Giống cái quái đản…
7 Chương 7: Nước thánh không phải dễ uống a…
8 Chương 8: Cuộc sống không cần cạo râu…
9 Chương 9: Để lộ cảnh xuân…
10 Chương 10: Mọi người cùng tập dùng đũa…
11 Chương 11: Đồ gốm…
12 Chương 12: Bánh trứng chim…
13 Chương 13: Tộc trưởng tới…
14 Chương 14: Độ thoáng của người nguyên thủy…
15 Chương 15
16 Chương 16: Ớt là thứ tốt a! …
17 Chương 17: Vòng cổ nanh sói
18 Chương 18: Áo cộc tay…
19 Chương 19: Món lẩu cá cay…
20 Chương 20: Đánh con quay…
21 Chương 21: Thú nhân chuyên tình
22 Chương 22: Tộc trưởng mời khách
23 Chương 23: Kim sắc vũ quan
24 Chương 24: Ngày trao đổi
25 Chương 25: Nghi thức
26 Chương 26: Đường trở về
27 Chương 27: Tuyệt vọng
28 Chương 28: Bắt đầu cuộc sống mới
29 Chương 29: Nhu cáp hệ xúc tua
30 Chương 30: Bàn chải đánh răng hay bàn chải chà giày
31 Chương 31: Dân dĩ thực vi thiên
32 Chương 32: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (thượng)
33 Chương 33: Mộng xuân như ảo như thật
34 Chương 34: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (trung)
35 Chương 35: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (hạ)
36 Chương 36: Người nguyên thủy cũng học được cách chơi cờ năm quân
37 Chương 37: Bài kiểm tra
38 Chương 38: Nụ hôn đầu tiên
39 Chương 39: Chủ nghĩa độc thân
40 Chương 40: Chuyện yêu đương
41 Chương 41: Phất lôi kỳ thật có chút phúc hắc
42 Chương 42: Bày tỏ
43 Chương 43: Dép lê
44 Chương 44: Tấm lòng cha mẹ
45 Chương 45: Dục vọng chinh phục của nam nhân
46 Chương 46: Tình địch
47 Chương 47: Ghen
48 Chương 48: Ngải đạt trưởng thành
49 Chương 49: Giày cỏ
50 Chương 50: Đêm trong lều
51 Chương 51: Viễn cổ xâm lấn?
52 Chương 52: Mỹ nhân dực báo tộc
53 Chương 53: Mông lão hổ
54 Chương 54: Dây dưa
55 Chương 55: Trở lại bộ lạc
56 Chương 56: Thời gian ôn tình
57 Chương 57: Ăn một ngụm cơm thực không dễ dàng
58 Chương 58: Phiền não của phất lôi
59 Chương 59: Đánh ngã tiện thú lai đức
60 Chương 60: Tiểu nhị mất tích
61 Chương 61: Sa mạc kinh hồn
62 Chương 62: Bông trên núi cao
63 Chương 63: Tuyết sơn phi bộc
64 Chương 64: Hướng về biển rộng
65 Chương 65: Tiếng hát mỹ nhân ngư
66 Chương 66: Phất lôi trúng chiêu
67 Chương 67: Phương pháp giải độc (thượng)
68 Chương 68: Phương pháp giải độc (hạ)
69 Chương 69: Bão táp trên biển
70 Chương 70: Trừng phạt của thần biển
71 Chương 71: Mỹ nhân ngư thành thật
72 Chương 72: Niềm vui tương phùng
73 Chương 73: Tình yêu bất diệt
74 Chương 74: Tình yêu cùng dâng hiến
75 Chương 75: Thắng lợi trở về
76 Chương 76: Phiền não của tiểu nhị
77 Chương 77: Sinh hay không sinh là một vấn đề
78 Chương 78: Địch nãi muốn phản công
79 Chương 79: Người có tình cùng làm chuyện khoái hoạt
80 Chương 80: Làm người không thể quá đắc ý
81 Chương 81: Nghênh đón lễ thù thần (thượng)
82 Chương 82: Nghênh đón lễ thù thần (trung)
83 Chương 83: Nghênh đón lễ thù thần (hạ)
84 Chương 84: Bữa tiệc tạm biệt
85 Chương 85: Chuyện cầu hôn
86 Chương 86: Lần đầu tiên của tiểu nhị
87 Chương 87: Ngày tháng yên tình, ngẫu nhiên có chút phiền não
88 Chương 88: Đại chiến dực long
89 Chương 89: Phất lôi mất tích
90 Chương 90: Địch nãi thông suốt
91 Chương 91: Tìm được phất lôi
92 Chương 92: Địch nãi chủ động
93 Chương 93: Phất lôi, chúng ta cũng sinh một đứa đi?
94 Chương 94: Chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ (thượng)
95 Chương 95: Chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ (hạ)
96 Chương 96: Gãi ngứa là một chuyện đáng xấu hổ
97 Chương 97: Tiểu nhị bị thương
98 Chương 98: Pn chuyện xưa của tiểu nhị cùng tuyết linh (thượng)
99 Chương 99: Đính ước cho bảo bảo là không đúng nga!
100 Chương 100: Còn phải cố gắng một chút
101 Chương 101: Địch nãi trả thù
102 Chương 102: Địch nãi có
103 Chương 103: Nam nhân mang thai đều là thiên sứ gãy cánh (thượng)
104 Chương 104: Nam nhân mang thai đều là thiên sứ gãy cánh (hạ)
105 Chương 105: Mang thai không cần cấm dục đi? (thượng)
106 Chương 106: Mang thai không cần phải cấm dục đi? (trung)
107 Chương 107: Mang thai không cần cấm dục đi? (hạ)
108 Chương 108: Lần đầu tiên máy thai
109 Chương 109: Nguy cơ khan hiếm thức ăn
110 Chương 110: Địch nãi sinh
111 Chương 111: Làm vú em thật khó (thượng)
112 Chương 112: Làm vú em thật khó (hạ)
113 Chương 113: Tân sứ mệnh của tiểu nhị
114 Chương 114: Hình thú của tiểu bảo bảo
115 Chương 115: Ai là ba ba ai là mụ mụ
116 Chương 116: Nhặt được một tiểu bạch xà
117 Chương 117: Tiểu bạch xà cùng tiểu lão hổ
118 Chương 118: Vũ điệu say rượu
119 Chương 119: Hậu quả của tham hoan
120 Chương 120: Vị đồng hương nhân ngư
121 Chương 121: Phiên ngoại – phản xuyên (thượng)
122 Chương 122: Phiên ngoại - tiểu nhị cùng tuyết tinh (hạ)
123 Chương 123: Phiên ngoại - phản xuyên (trung)
124 Chương 124: Phiên ngoại - phản xuyên (hạ)
125 Chương 125: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp
126 Chương 126: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp (trung)
127 Chương 127: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp (hạ)
128 Chương 128: Phiên ngoại - mã cát cùng hách đạt
Chapter

Updated 128 Episodes

1
Chương 1: Gặp gỡ trong rừng (thượng)
2
Chương 2: Tùng lâm kỳ ngộ (trung)
3
Chương 3: Tùng lâm kỳ ngộ (hạ)
4
Chương 4: Hiểm cảnh phùng sinh…
5
Chương 5: Ông xuyên qua sao?…
6
Chương 6: Giống cái quái đản…
7
Chương 7: Nước thánh không phải dễ uống a…
8
Chương 8: Cuộc sống không cần cạo râu…
9
Chương 9: Để lộ cảnh xuân…
10
Chương 10: Mọi người cùng tập dùng đũa…
11
Chương 11: Đồ gốm…
12
Chương 12: Bánh trứng chim…
13
Chương 13: Tộc trưởng tới…
14
Chương 14: Độ thoáng của người nguyên thủy…
15
Chương 15
16
Chương 16: Ớt là thứ tốt a! …
17
Chương 17: Vòng cổ nanh sói
18
Chương 18: Áo cộc tay…
19
Chương 19: Món lẩu cá cay…
20
Chương 20: Đánh con quay…
21
Chương 21: Thú nhân chuyên tình
22
Chương 22: Tộc trưởng mời khách
23
Chương 23: Kim sắc vũ quan
24
Chương 24: Ngày trao đổi
25
Chương 25: Nghi thức
26
Chương 26: Đường trở về
27
Chương 27: Tuyệt vọng
28
Chương 28: Bắt đầu cuộc sống mới
29
Chương 29: Nhu cáp hệ xúc tua
30
Chương 30: Bàn chải đánh răng hay bàn chải chà giày
31
Chương 31: Dân dĩ thực vi thiên
32
Chương 32: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (thượng)
33
Chương 33: Mộng xuân như ảo như thật
34
Chương 34: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (trung)
35
Chương 35: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (hạ)
36
Chương 36: Người nguyên thủy cũng học được cách chơi cờ năm quân
37
Chương 37: Bài kiểm tra
38
Chương 38: Nụ hôn đầu tiên
39
Chương 39: Chủ nghĩa độc thân
40
Chương 40: Chuyện yêu đương
41
Chương 41: Phất lôi kỳ thật có chút phúc hắc
42
Chương 42: Bày tỏ
43
Chương 43: Dép lê
44
Chương 44: Tấm lòng cha mẹ
45
Chương 45: Dục vọng chinh phục của nam nhân
46
Chương 46: Tình địch
47
Chương 47: Ghen
48
Chương 48: Ngải đạt trưởng thành
49
Chương 49: Giày cỏ
50
Chương 50: Đêm trong lều
51
Chương 51: Viễn cổ xâm lấn?
52
Chương 52: Mỹ nhân dực báo tộc
53
Chương 53: Mông lão hổ
54
Chương 54: Dây dưa
55
Chương 55: Trở lại bộ lạc
56
Chương 56: Thời gian ôn tình
57
Chương 57: Ăn một ngụm cơm thực không dễ dàng
58
Chương 58: Phiền não của phất lôi
59
Chương 59: Đánh ngã tiện thú lai đức
60
Chương 60: Tiểu nhị mất tích
61
Chương 61: Sa mạc kinh hồn
62
Chương 62: Bông trên núi cao
63
Chương 63: Tuyết sơn phi bộc
64
Chương 64: Hướng về biển rộng
65
Chương 65: Tiếng hát mỹ nhân ngư
66
Chương 66: Phất lôi trúng chiêu
67
Chương 67: Phương pháp giải độc (thượng)
68
Chương 68: Phương pháp giải độc (hạ)
69
Chương 69: Bão táp trên biển
70
Chương 70: Trừng phạt của thần biển
71
Chương 71: Mỹ nhân ngư thành thật
72
Chương 72: Niềm vui tương phùng
73
Chương 73: Tình yêu bất diệt
74
Chương 74: Tình yêu cùng dâng hiến
75
Chương 75: Thắng lợi trở về
76
Chương 76: Phiền não của tiểu nhị
77
Chương 77: Sinh hay không sinh là một vấn đề
78
Chương 78: Địch nãi muốn phản công
79
Chương 79: Người có tình cùng làm chuyện khoái hoạt
80
Chương 80: Làm người không thể quá đắc ý
81
Chương 81: Nghênh đón lễ thù thần (thượng)
82
Chương 82: Nghênh đón lễ thù thần (trung)
83
Chương 83: Nghênh đón lễ thù thần (hạ)
84
Chương 84: Bữa tiệc tạm biệt
85
Chương 85: Chuyện cầu hôn
86
Chương 86: Lần đầu tiên của tiểu nhị
87
Chương 87: Ngày tháng yên tình, ngẫu nhiên có chút phiền não
88
Chương 88: Đại chiến dực long
89
Chương 89: Phất lôi mất tích
90
Chương 90: Địch nãi thông suốt
91
Chương 91: Tìm được phất lôi
92
Chương 92: Địch nãi chủ động
93
Chương 93: Phất lôi, chúng ta cũng sinh một đứa đi?
94
Chương 94: Chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ (thượng)
95
Chương 95: Chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ (hạ)
96
Chương 96: Gãi ngứa là một chuyện đáng xấu hổ
97
Chương 97: Tiểu nhị bị thương
98
Chương 98: Pn chuyện xưa của tiểu nhị cùng tuyết linh (thượng)
99
Chương 99: Đính ước cho bảo bảo là không đúng nga!
100
Chương 100: Còn phải cố gắng một chút
101
Chương 101: Địch nãi trả thù
102
Chương 102: Địch nãi có
103
Chương 103: Nam nhân mang thai đều là thiên sứ gãy cánh (thượng)
104
Chương 104: Nam nhân mang thai đều là thiên sứ gãy cánh (hạ)
105
Chương 105: Mang thai không cần cấm dục đi? (thượng)
106
Chương 106: Mang thai không cần phải cấm dục đi? (trung)
107
Chương 107: Mang thai không cần cấm dục đi? (hạ)
108
Chương 108: Lần đầu tiên máy thai
109
Chương 109: Nguy cơ khan hiếm thức ăn
110
Chương 110: Địch nãi sinh
111
Chương 111: Làm vú em thật khó (thượng)
112
Chương 112: Làm vú em thật khó (hạ)
113
Chương 113: Tân sứ mệnh của tiểu nhị
114
Chương 114: Hình thú của tiểu bảo bảo
115
Chương 115: Ai là ba ba ai là mụ mụ
116
Chương 116: Nhặt được một tiểu bạch xà
117
Chương 117: Tiểu bạch xà cùng tiểu lão hổ
118
Chương 118: Vũ điệu say rượu
119
Chương 119: Hậu quả của tham hoan
120
Chương 120: Vị đồng hương nhân ngư
121
Chương 121: Phiên ngoại – phản xuyên (thượng)
122
Chương 122: Phiên ngoại - tiểu nhị cùng tuyết tinh (hạ)
123
Chương 123: Phiên ngoại - phản xuyên (trung)
124
Chương 124: Phiên ngoại - phản xuyên (hạ)
125
Chương 125: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp
126
Chương 126: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp (trung)
127
Chương 127: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp (hạ)
128
Chương 128: Phiên ngoại - mã cát cùng hách đạt