Chương 4: 4: Người Tốt Bị Ép Buộc

Tần Giác thân là đệ tử được sủng ái nhất tông môn, tuy núi nơi y ở không tốt như mấy vị trưởng lão, nhưng cũng được gọi là một chỗ động thiên phúc địa.
Non xanh nước biếc, linh khí dồi dào, phía sau sân là rừng trúc, trong rừng có suối nước nóng, ngâm vào liền cảm thấy cả người thư giãn, gân mạch đều được tẩm bổ ấm áp.
Ít nhất mấy ngày nay, Tần Giác ở chỗ này được chăm sóc vô cùng tốt.
Quý Từ cầm trong tay một chiếc quạt xếp, mặc trang phục màu xanh trắng phác họa bằng chỉ vàng.
Tóc đen như thác nước bị buộc vào trong một đỉnh kim quan, khiến cho cả người thoạt nhìn tiêu sái khí phách.
Nhưng một vị thanh niên tuấn mỹ như vậy, trong tay lại xách theo một thùng nước mới lấy từ trong giếng ra, một tay quạt gấp một tay thùng nước, nhìn lên cực kỳ buồn cười.
Thùng nước này chuyên dùng để sắc thuốc cho tiểu sư đệ, nước giếng trong sân này là đồ tốt, Hàn Sinh trưởng lão cố ý dặn dò hắn.
Mỗi ngày đều phải xách lên một thùng nước lớn như vậy, lúc sắc thuốc nghiêm khắc dựa theo cách điều chế, nếu lấy nhiều ít, hoặc là căn bản không dùng nước giếng này, Hàn Sinh trưởng lão sẽ chặt tay Quý Từ ném vào trong giếng.
Đối với việc này, Quý Từ rất là bất mãn.
Tông môn tu tiên chính phái, sao lại làm điều tàn nhẫn như vậy? Cái giếng này nếu bị ném vào một bàn tay, vậy cả cái giếng không phải cũng không thể dùng được sao?
Vậy còn có thể dùng cái gì sắc thuốc cho tiểu sư đệ?
Lúc ấy Hàn Sinh trưởng lão lạnh lùng liếc hắn một cái, nói dùng xương máu của Quý Từ.
Quý Từ: "......"
Dù sao hắn cũng không dám khinh suất, thành thật xách nước đi nấu thuốc.
Bát thuốc đó rất rất đắng.
Quý Từ ngồi xổm bên cạnh bếp lò, tay trái thêm củi vào bếp lò, tay phải cầm quạt xếp quạt gió vào bên trong, khống chế độ lửa vô cùng chuẩn xác.
Một chén thuốc hầm ra, màu sắc đục đục, đen đêm mức có thể phản quang.

Quý Từ cầm chén thuốc này vào phòng.
"Đại lang, uống thuốc thôi."
Tần Giác ngồi trên giường, trước mặt là một cái bàn vuông nhỏ, phía trên đặt giấy mực nghiên mực, nghe thấy âm thanh, lỗ tai Tần Giác giật giật, đặt bút xuống, ánh mắt nhìn về phía cửa.
Quả nhiên, không lâu sau Quý Từ đã đi vào.
Hắn đặt thuốc lên bàn vuông, cẩn thận tránh giấy Tuyên Thành, sau đó lấy hộp mứt hoa quả trên giá sách bên cạnh ra, để Tần Giác uống thuốc xong mới dùng.
Tần Giác nhìn bộ dáng thuần thục của hắn, không nói chuyện, giơ chén thuốc lên uống một hơi, nhíu mày một lát, sau đó hỏi: "Đại lang là ai?"
Mấy ngày nay mỗi lần Quý Từ thúc giục hắn uống thuốc, đều sẽ trước kêu lên một tiếng đại lang, thanh âm trung khí mười phần, mặc cho ai cũng nhìn ra được khi hắn nói lời này rất cao hứng.
Quý Từ chột dạ cúi đầu, vòng qua đề tài này: "Tiểu sư đệ, đến đây, ăn một miếng mứt hoa quả đi."
Tần Giác: "......"
Y nhíu mày: "Không cần, ta không thích ăn cái này."
Quý Từ: "Thật sự không ăn sao? Thuốc này rất đắng đó."
Tần Giác kiên định cự tuyệt: "Không ăn."
"Được rồi." Quý Từ có chút tiếc nuối đặt mứt hoa quả xuống, "Đáng tiếc ta làm lâu như vậy mà."
Không sai, này mứt hoa quả là chính hắn tự tay làm, sau khi nhận nhiệm vụ chăm sóc tiểu sư đệ, Quý Từ việc tu luyện mỗi ngày đều bị gián đoạn, cả ngày đều tự hỏi làm sao lấy lòng tiểu sư đệ.
Tần Giác không biết tâm tư của hắn, y chỉ biết vị đại sư huynh này lúc làm mứt hoa quả thiếu chút nữa đã đốt cháy sân của y, từ đó về sau bất luận thuốc này đắng cỡ nào, y đều kiên quyết không chạm vào mứt hoa quả này một miếng.
Tiếc thay cho tâm ý của Quý Từ.
Mấy ngày trôi qua, Tần Giác kỳ thật đã khá hơn rất nhiều, ít nhất đã có thể xuống đất đi lại.
Thông qua khoảng thời gian này ở chung, Quý Từ phát hiện vị tiểu sư đệ này ghình như cũng không bình dị gần gũi như trong tưởng tượng.

Phẩm chất ôn nhu cao thượng không thấy bao nhiêu, ngược lại là cảnh giác, mai rùa phát huy đến mười phần.
Quý Từ đem đồ dùng nấu cơm đặt ở góc, bày ngay ngắn chỉnh tề, Tần Giác đều cau mày nói một câu: "Để ở đó làm gì? Khó coi."
Quý Từ đương nhiên không phục: "Tiểu sư đệ, ngươi làm sao nhiều như vậy yêu cầu vậy? Không phải ta đã đặt những thứ này để chăm sóc đệ tốt hơn sao?"
"Đệ xem những ngày qua, có phải ta nuôi đệ mịn màng, mập mạp thân thể cường tráng sao?"
Tần Giác hung hăng nhíu mày: "...!Thành ngữ không phải dùng như vậy!"
Quý Từ nhún vai: "Đệ nói xem đúng không?"
Tần Giác: "......"
Trong khoảng thời gian này y quả thật bị nuôi mập lên một chút, chỉ là một chút.
Không thể chối cãi.
Có một lần, Quý Từ nửa đêm thức dậy đi vệ sinh ngang qua giường tiểu sư đệ, kết quả tóc hắn bị linh kiếm cắt đứt.
Hắn đau lòng vô cùng, đời trước Quý Từ là một sinh viên y học, vì một mái tóc có thể nói nhọc lòng, đời này thật vất vả tóc rậm rạp như vậy, cũng không thể bị tước mất!
Mặc dù sau đó tiểu sư đệ nói xin lỗi, nhưng Quý Từ vẫn là vô cùng thương tâm, hắn dứt khoát đem nhúm tóc bị cắt mất kia bỏ vào túi gấm.
Túi gấm kia vẫn là chính hắn thêu.
Tần Giác nhìn đại sư huynh ngồi bên giường mình, vừa trông coi y uống thuốc vừa thêu túi gấm, một câu cũng không nói.
Y nhìn những mũi khâu rải rác, không khỏi cau mày: "Xấu quá, huynh thêu cái gì thế?"
Quý Từ nắm tú hoa châm, bộ dạng híp mắt cực kỳ giống lão già bảy mươi tuổi: "Hoa sen a, nhìn không ra sao?"
......!Thứ đồ kia là hoa sen?
Tần Giác không dám gật bừa.

Y thật sự nhìn không được, ghét bỏ nói: "Xấu chết đi được."
Dứt lời, Quý Từ nước mắt lưng tròng: "Đệ là người vô tâm, ta mỗi ngày đều cực khổ chăm sóc đệ, bận tới mức chân không chạm đất, chẳng qua nhân dịp đệ ngủ đi ra ngoài đi vệ sinh, đệ liền lấy kiếm chém tóc ta."
"Chém thì chém, tóc này là bảo bối của ta, ta muốn bảo quản nó thật tốt, đệ lại ở bên cạnh khoa tay múa chân, nói cái này không tốt cái kia cũng không tốt."
Thật sự là không có người nào thảm hơn ta! Số ta sao lại khổ như vậy!
Tần Giác: "......"
Thái dương của y giật giật, đoạt lấy túi gấm trong tay Quý Từ: "Để ta thêu!"
Quý Từ vui vẻ không cần động tay, to gan lớn mật lại gần trêu chọc: "Tướng công ngươi thật tốt."
Tần Giác hít sâu một hơi, cắn răng nói: "Câm miệng!"
Tay nghề của Tần Giác tốt hơn Quý Từ rất nhiều, hoa sen thêu rất sống động, cực kỳ xinh đẹp.

Quý Từ yêu thích không buông tay, mang trên người chưa từng lấy xuống.
Nhìn bộ dáng đắc ý của thiếu niên trước mặt, Tần Giác suy ngẫm một hồi.
Người này ngược lại rất khác với kiếp trước.
Tần Giác nghĩ như thế.
Chẳng lẽ là bị đoạt xá?
Nhưng nếu bị đoạt xá, nhất định định sớm đã bị Hàn Sinh trưởng lão phát hiện, căn bản không có khả năng đến phiên y đến thăm dò.
Đáy mắt Tần Giác hiện lên một tia nghi ngờ.
Hôm nay, Quý Từ vẫn đem chén thuốc đã uống sạch mang về rửa sạch sẽ, sau đó đỡ Tần Giác ra sân luyện kiếm.
Nhìn tiểu sư đệ tay cầm linh kiếm, vung trên không trung tàn ảnh, Quý Từ không khỏi cảm thán: "Không hổ là tiểu sư đệ thiên tư thông minh, nhìn bộ dạng cố gắng này, khó trách bốn nam nhân trong tông môn đều bị y mê hoặc thần hồn điên đảo...
Đang nghĩ như vậy, đột nhiên nghe "Phịch!" một tiếng.
Quý Từ vội vàng hoàn hồn, chỉ thấy tiểu sư đệ tựa như bị mất sức, linh kiếm rơi trên đất, ngay cả bản thân y cũng có chút đứng không vững.

Quý Từ cuống quít xông tới, trước khi Tần Giác ngã xuống đỡ được y: "Tiểu sư đệ?"
Tay Tần Giác có chút run rẩy, mặc dù như thế, y vẫn cố sức muốn đi nhặt kiếm trên đất.
Quý Từ nhìn mà nóng lòng, giúp y cầm kiếm lên, cũng không đưa cho y, mà là đặt ra sau mình, khổ sở nói: "Đệ xem, ta đã sớm nói qua, rèn luyện cũng phải có mức độ, thân thể đệ còn chưa khỏe, sao lại không biết nặng nhẹ như vậy."
"Thế thì tốt rồi, ngã rồi phải không?"
Tần Giác bị y ấn vào trong ngực, hô hấp cũng có chút không thông.
Bởi vì kiếp trước những người đó có h@m muốn ghê tởm đối với y, thế nên bây giờ y chán ghét người khác đụng vào, bất chấp tình trạng thân thể, dùng sức đẩy Quý Từ ra: "......!Buông ta ra!"
Quý Từ có chút sốt ruột: "Đệ không còn sức nữa, ta ôm đệ về phòng nha."
Những lời này không biết là k1ch thích Tần Giác ở đâu, y lại bắt đầu kịch liệt giãy dụa.
Tần Giác vốn là người tu tiên, thể chất cũng chưa từng đi xuống, tuy rằng vừa rồi kiệt sức, nhưng hiện tại ra sức giãy dụa vẫn bộc phát sức mạnh kinh người.
Quý Từ nhất thời không thể đỡ lấy, hai người ngã mạnh về phía trước!
Mắt thấy sắp ngã xuống đất, tiểu sư đệ còn bị mình ôm vào trong ngực, Quý Từ lấy tay bảo vệ gáy Tần Giác.
Hai người ngã xuống, trọng lượng chồng lên nhau không thể khinh thường, Quý Từ "A" một tiếng.
Tay phải hắn đau rát.
Đúng lúc này, ngoài viện bỗng nhiên truyền đến âm thanh tức giận: "Quý Từ, ngươi đang làm gì vậy?!"
Thân thể Quý Từ chấn động, hắn cuống quít quay đầu lại, nhận ra đó là Hàn Sinh trưởng lão.
Chết tiệt!
Hắn cúi đầu nhìn tình cảnh của mình và tiểu sư đệ một chút.
Chỉ thấy toàn thân mình đều đặt ở trên người tiểu sư đệ, khoảng cách hai người cực gần, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Giác trắng bệch, lông mày nhíu lại, thoạt nhìn giống như là thiếu nam lương thiện bị ác bá ép buộc.
Quý Từ: "......"
Trời muốn diệt ta!.

Chapter
1 Chương 1: 1: Sư Huynh Vô Năng Sư Huynh Không Bảo Vệ Được Ngươi!
2 Chương 2: 2: Tiểu Sư Đệ Tỉnh Rồi
3 Chương 3: 3: Sư Huynh Đến Chăm Sóc Ngươi
4 Chương 4: 4: Người Tốt Bị Ép Buộc
5 Chương 5: 5: Cảm Giác Khủng Hoảng
6 Chương 6: 6: Quý Từ Trước Kia Lớn Lên Như Vậy Sao
7 Chương 7: 7: Thanh Ngọc Chính Là Cái Loại Mặt Người Dạ Thú
8 Chương 8: 8: Tiểu Sư Đệ Sẽ Không Ngại Chứ
9 Chương 9: 9: Lén Lút Ở Phòng Luyện Đan Của Bản Trưởng Lão Làm Gì
10 Chương 10: 10: Tiểu Phu Lang Hiền Lành Dậy Sớm Nấu Cơm
11 Chương 11: 11: Tiểu Sư Đệ Hôm Nay Sao Lại Ngoan Như Vậy
12 Chương 12: 12: Tiểu Sư Đệ Xuống Bếp
13 Chương 13: 13: Chuẩn Bị Chạy Trốn
14 Chương 14: 14: Nếu Đệ Ghen Thì Đệ Nói Thẳng Đi
15 Chương 15: 15: Bị Cương Thi Bắt Đi
16 Chương 16: 16: Đây Là Một Thi Thể
17 Chương 17: 17: Trong Khoảng Thời Gian Này Ta Phát Điên Tìm Huynh
18 Chương 18: 18: Ngốc Nghếch
19 Chương 19: 19: Tiểu Sư Đệ Nhà Cậu Rất Đơn Thuần Lương Thiện A
20 Chương 20: 20: Cô Hồng Trưởng Lão
21 Chương 21: 21: Một Quyền Này Của Ngươi Ta Có Thể Sẽ Chết Đó
22 Chương 22: 22: Hình Như Ta Thấy Người Trong Lòng Của Ta
23 Chương 23: 23: Ba Thục
24 Chương 24: 24: Cơ Bắp Của Hắn Có Chút Đẹp A
25 Chương 25: 25: Úy Trì Xuất Kích
26 Chương 26: 26: Ngoan Ngoãn Nghe Lời Sư Huynh
27 Chương 27: 27: Chiết Liễu Kiếm
28 Chương 28: 28: Muốn Không
29 Chương 29: 29: Chó Mèo Ở Đâu Mà Cũng Dám Cướp Người Của Y Chứ
30 Chương 30: 30: Lão Tất Đăng Này Vậy Mà Lại Chơi Như Thế
31 Chương 31: 31: Xin Lỗi Đến Muộn Rồi
32 Chương 32: 32: Tiểu Sư Đệ Cũng Biết Nấu Cơm Sao
33 Chương 33: 33: Thuyết Thư Tiên Sinh
34 Chương 34: 34: Sỉ Nhục Tình Cảm Thuần Khiết Của Bọn Họ
35 Chương 35: 35: Vòng Loại
36 Chương 36: 36: Ăn Cơm
37 Chương 37: 37: Ngươi Không Có Tư Cách Và Lập Trường Tranh Giành Với Ta
38 Chương 38: 38: Phá Hủy Nơi Này
39 Chương 39: 39: Cổ Trùng
40 Chương 40: 40: Thật Ra Đều Là Tốt Cho Cậu
41 Chương 41: 41: Ăn Cơm Với Cô Hồng
42 Chương 42: 42: Tư Tu Viện
43 Chương 43: 43: Đánh Người
44 Chương 44: 44: Rất Lợi Hại
45 Chương 45: 45: Đệ Tử Tình Nguyện Chịu Phạt
46 Chương 46: 46: Cùng Nhau Phạt Quỳ
47 Chương 47: 47: Trận Đấu Thứ Hai
48 Chương 48: 48: Hình Như Chính Là Khuyển Tử!
49 Chương 49: 49: Có Thể Đừng Giở Trò Lưu Manh Được Không!
50 Chương 50: 50: Thức Tỉnh
51 Chương 51: 51: Mỗi Ngày Làm Việc Tốt
52 Chương 52: 52: Phục Kích
53 Chương 53: 53: Lần Đầu Thấy Máu
54 Chương 54: 54: Ra Ngoài
55 Chương 55: 55: Tông Chủ
56 Chương 56: 56: Hình Phạt
57 Chương 57: 57: Quỷ Vực
58 Chương 58: 58: Ta Chỉ Muốn Quý Từ
59 Chương 59: 59: Nửa Đêm Ngàn Vạn Lần Đừng Quay Đầu
60 Chương 60: 60: Tiểu Oa Oa Tuấn Tú
61 Chương 61: 61: Tân Lang
62 Chương 62: 62: Tân Nương
63 Chương 63: 63: Bên Trong Quỷ Vực Không Có Người Sống
64 Chương 64: 64: Sao Lại Ở Đây Một Mình
65 Chương 65: 65: Chết Tiệt
66 Chương 66: 66: Đối Đầu
67 Chương 67: 67: Sư Huynh Huynh Đừng Giận
68 Chương 68: Chương 68
69 Chương 69: 69: Việc Này Để Sư Đệ Làm Thay
70 Chương 70: 70: Thay Đổi
71 Chương 71: 71: Còn Bị Tiểu Sư Đệ Quản À
72 Chương 72: 72: Ngươi Thật Sự Một Lần Cũng Chưa Từng Đeo
73 Chương 73: 73: Phim Thần Tượng Chiếu Lúc 8 Giờ
74 Chương 74: 74: Chỉ Cần Là Sư Huynh Đưa Ta Thích Còn Không Kịp
75 Chương 75: 75: Truyền Tin
76 Chương 76: 76: Tuyên Chỉ
77 Chương 77: 77: Chính Thức Rời Tông
78 Chương 78: 78: Cậu Không Đáng Tin Cậy Linh Kiếm Của Cậu Cũng Không Đáng Tin Cậy!
79 Chương 79: 79: Kiếm Tốt
80 Chương 80: 80: Chồn Thành Tinh
81 Chương 81: 81: Vào Thành
82 Chương 82: 82: Đại Điện Hạ Ngài Ấy Hồi Cung Rồi
83 Chương 83: 83: Chiếu Ngục
84 Chương 84: 84: Vị Này Tiên Trưởng Có Thể Lên Xe Một Chút Không
85 Chương 85: 85: Khâm Thiên Giám Đại Sư
86 Chương 86: Yểm quỷ
87 Chương 87: Ta thật sự không muốn cầu thân
88 Chương 88: Yến hội
89 Chương 89: Huynh hữu đệ cung
90 Chương 90: Người trong lòng?
91 Chương 91: Bể bơi
92 Chương 92: Dấu vết
93 Chương 93: Sư huynh hắn, thật sự không hiểu gì hết sao?
94 Chương 94: Uất Trì khiến người chán ghét
95 Chương 95: Hữu tình nhân chung thành quyến thuộc
96 Chương 96: Thông suốt
97 Chương 97: Trâm tình lữ?
98 Chương 98: Kim Mao Sư Vương
99 Chương 99: Ôm ta đi, chẳng lẽ tiểu sư đệ xấu hổ?
100 Chương 100: Nhưng mà ta cũng thích sư huynh, vậy phải làm sao mới được đây?
101 Chương 101: Sư huynh, ta đau quá à
102 Chương 102: Ta có thể theo đuổi sư huynh không?
103 Chương 103: Dục vọng
104 Chương 104: Tiểu sư đệ không phải loại người này
105 Chương 105: Có biểu hiện ngoan một chút không?
106 Chương 106: Môn chủ Bình Khương Môn lưu luyến si mê nam tử Trung Nguyên nào đó!
107 Chương 107: Đệ thích thì cứ gặm
108 Chương 108: Không ai nợ ai
109 Chương 109: Độc trùng
110 Chương 110: Khó giải
111 Chương 111: Rời khỏi tông môn, ngươi thật vô dụng
112 Chương 112: Bây giờ ta chỉ cảm thấy các ngươi buồn nôn
113 Chương 113: Tranh chấp
114 Chương 114: Vậy nên sư huynh có yêu ta không?
115 Chương 115: Đây không phải dụ dỗ thì là cái gì
116 Chương 116: Đánh đập tàn nhẫn
117 Chương 117: Thơ tình
118 Chương 118: Không thể!
119 Chương 119: Ngươi còn rất bảo vệ hắn
120 Chương 120: Thiên Đạo
121 Chương 121: Bóng đen
122 Chương 122: Người có tâm nhìn thứ gì cũng thấy dơ bẩn!
123 Chương 123: Con lừa trọc, gan lớn đấy
124 Chương 124: Quá khen
125 Chương 125: Đồ chó
126 Chương 126: Thiền sư Nhược Liên
127 Chương 127: Thử một chút
128 Chương 128: Tiểu thuyết
129 Chương 129: Thế mà lại là một người si tình
130 Chương 130: Thiết khai hắc
131 Chương 131: Thôi tiêu rồi, sau vụ này tiểu sư đệ sẽ lại làm ầm ĩ
132 Chương 132: Đó là đồ của Vân Thời
133 Chương 133: Tự tay cắt đứt nghiệt duyên
134 Chương 134: Ngươi đúng là khiến vi sư tìm rất vất vả
135 Chương 135: Rất nhanh thôi, hắn sẽ không phải nữa
136 Chương 136: Chân giò lớn!
137 Chương 137
138 Chương 138: Bổn tọa không ngại tiễn ngươi một đoạn
139 Chương 139: Nhưng Quý Từ lại rất thích
140 Chương 140: Tâm ma
141 Chương 141: Rời điện
142 Chương 142: Người tuyết nhỏ
143 Chương 143: Búi tóc
144 Chương 144: Vân tông chủ ngay cả tẩm điện của mình cũng không thể trở về
145 Chương 145: Ngươi bị điên phải không
146 Chương 146: Hàn Sinh
147 Chương 147: Chúng ta thật sự sẽ đối xử tốt với ngươi
148 Chương 148: Học được chưa, quả nhiên đánh người vẫn phải dùng tay
149 Chương 149: Đường thiếu chủ
150 Chương 150: Xem ngươi vui chưa kìa
151 Chương 151: Rất có tiềm năng trở thành...
152 Chương 152: Hệ thống
153 Chương 153: Cẩn thận một chút
154 Chương 154: Gặp lại
155 Chương 155: Vậy ngươi quả thật rất lợi hại
156 Chương 156: Át chủ bài
157 Chương 157: Làm chứng
158 Chương 158: Đây thật sự là hệ thống đàng hoàng sao?
159 Chương 159: Thành thân
160 Chương 160: Tần Giác tìm ngươi
161 Chương 161: Ngươi cũng không tin
162 Chương 162: Siêu kích thích
163 Chương 163: Câu vừa rồi là ai nói?
164 Chương 164: Bốn người
165 Chương 165: Cướp
166 Chương 166: Ra tay
167 Chương 167: Đừng làm chuyện ngu ngốc
168 Chương 168
169 Chương 169: Sợ hãi
170 Chương 170: Không đàng hoàng
171 Chương 171: Minh Viễn
172 Chương 172: Thay đổi
173 Chương 173: Tránh làm ồn sư huynh đang nghỉ ngơi
174 Chương 174: Khiến ta phải nể
175 Chương 175: Ta đâu có quyến rũ thiếu nam ngây thơ
176 Chương 176: Xúc phạm thần linh?
177 Chương 177: Gặp lại
178 Chương 178: Sống không bằng chết
179 Chương 179: Vũ nữ
180 Chương 180: Vô sỉ
181 Chương 181: Nhà tù
182 Chương 182: Ngươi đồng ý với ta đi
183 Chương 183: Thực sự xin lỗi
184 Chương 184: Mùa xuân
185 Chương 185: Thành Kim Lăng
186 Chương 186: Kim thêu hoa
187 Chương 187: Tên trộm
188 Chương 188: Xong chính truyện
189 Chương 189: Ngoại truyện Vân Thời (1)
190 Chương 190: Ngoại truyện Vân Thời (2)
191 Chương 191: Ngoại truyện Vân Thời (3)
192 Chương 192: Ngoại truyện Vân Thời (xong)
193 Chương 193: Ngoại truyện Thanh Ngọc (1)
194 Chương 194: Ngoại truyện Thanh Ngọc (2)
195 Chương 195: Ngoại truyện Thanh Ngọc (3)
196 Chương 196: Ngoại truyện Thanh Ngọc (xong)
197 Chương 197: Ngoại truyện Hàn Sinh (1)
198 Chương 198: Ngoại truyện Hàn Sinh (2)
199 Chương 199: Ngoại truyện Hàn Sinh (3)
200 Chương 200: Ngoại truyện Hàn Sinh (xong)
201 Chương 201: Ngoại truyện Cô Hồng (1)
202 Chương 202: Ngoại truyện Cô Hồng (2)
203 Chương 203: Ngoại truyện Cô Hồng (3)
204 Chương 204: Ngoại truyện Cô Hồng (xong) (Hoàn toàn văn)
Chapter

Updated 204 Episodes

1
Chương 1: 1: Sư Huynh Vô Năng Sư Huynh Không Bảo Vệ Được Ngươi!
2
Chương 2: 2: Tiểu Sư Đệ Tỉnh Rồi
3
Chương 3: 3: Sư Huynh Đến Chăm Sóc Ngươi
4
Chương 4: 4: Người Tốt Bị Ép Buộc
5
Chương 5: 5: Cảm Giác Khủng Hoảng
6
Chương 6: 6: Quý Từ Trước Kia Lớn Lên Như Vậy Sao
7
Chương 7: 7: Thanh Ngọc Chính Là Cái Loại Mặt Người Dạ Thú
8
Chương 8: 8: Tiểu Sư Đệ Sẽ Không Ngại Chứ
9
Chương 9: 9: Lén Lút Ở Phòng Luyện Đan Của Bản Trưởng Lão Làm Gì
10
Chương 10: 10: Tiểu Phu Lang Hiền Lành Dậy Sớm Nấu Cơm
11
Chương 11: 11: Tiểu Sư Đệ Hôm Nay Sao Lại Ngoan Như Vậy
12
Chương 12: 12: Tiểu Sư Đệ Xuống Bếp
13
Chương 13: 13: Chuẩn Bị Chạy Trốn
14
Chương 14: 14: Nếu Đệ Ghen Thì Đệ Nói Thẳng Đi
15
Chương 15: 15: Bị Cương Thi Bắt Đi
16
Chương 16: 16: Đây Là Một Thi Thể
17
Chương 17: 17: Trong Khoảng Thời Gian Này Ta Phát Điên Tìm Huynh
18
Chương 18: 18: Ngốc Nghếch
19
Chương 19: 19: Tiểu Sư Đệ Nhà Cậu Rất Đơn Thuần Lương Thiện A
20
Chương 20: 20: Cô Hồng Trưởng Lão
21
Chương 21: 21: Một Quyền Này Của Ngươi Ta Có Thể Sẽ Chết Đó
22
Chương 22: 22: Hình Như Ta Thấy Người Trong Lòng Của Ta
23
Chương 23: 23: Ba Thục
24
Chương 24: 24: Cơ Bắp Của Hắn Có Chút Đẹp A
25
Chương 25: 25: Úy Trì Xuất Kích
26
Chương 26: 26: Ngoan Ngoãn Nghe Lời Sư Huynh
27
Chương 27: 27: Chiết Liễu Kiếm
28
Chương 28: 28: Muốn Không
29
Chương 29: 29: Chó Mèo Ở Đâu Mà Cũng Dám Cướp Người Của Y Chứ
30
Chương 30: 30: Lão Tất Đăng Này Vậy Mà Lại Chơi Như Thế
31
Chương 31: 31: Xin Lỗi Đến Muộn Rồi
32
Chương 32: 32: Tiểu Sư Đệ Cũng Biết Nấu Cơm Sao
33
Chương 33: 33: Thuyết Thư Tiên Sinh
34
Chương 34: 34: Sỉ Nhục Tình Cảm Thuần Khiết Của Bọn Họ
35
Chương 35: 35: Vòng Loại
36
Chương 36: 36: Ăn Cơm
37
Chương 37: 37: Ngươi Không Có Tư Cách Và Lập Trường Tranh Giành Với Ta
38
Chương 38: 38: Phá Hủy Nơi Này
39
Chương 39: 39: Cổ Trùng
40
Chương 40: 40: Thật Ra Đều Là Tốt Cho Cậu
41
Chương 41: 41: Ăn Cơm Với Cô Hồng
42
Chương 42: 42: Tư Tu Viện
43
Chương 43: 43: Đánh Người
44
Chương 44: 44: Rất Lợi Hại
45
Chương 45: 45: Đệ Tử Tình Nguyện Chịu Phạt
46
Chương 46: 46: Cùng Nhau Phạt Quỳ
47
Chương 47: 47: Trận Đấu Thứ Hai
48
Chương 48: 48: Hình Như Chính Là Khuyển Tử!
49
Chương 49: 49: Có Thể Đừng Giở Trò Lưu Manh Được Không!
50
Chương 50: 50: Thức Tỉnh
51
Chương 51: 51: Mỗi Ngày Làm Việc Tốt
52
Chương 52: 52: Phục Kích
53
Chương 53: 53: Lần Đầu Thấy Máu
54
Chương 54: 54: Ra Ngoài
55
Chương 55: 55: Tông Chủ
56
Chương 56: 56: Hình Phạt
57
Chương 57: 57: Quỷ Vực
58
Chương 58: 58: Ta Chỉ Muốn Quý Từ
59
Chương 59: 59: Nửa Đêm Ngàn Vạn Lần Đừng Quay Đầu
60
Chương 60: 60: Tiểu Oa Oa Tuấn Tú
61
Chương 61: 61: Tân Lang
62
Chương 62: 62: Tân Nương
63
Chương 63: 63: Bên Trong Quỷ Vực Không Có Người Sống
64
Chương 64: 64: Sao Lại Ở Đây Một Mình
65
Chương 65: 65: Chết Tiệt
66
Chương 66: 66: Đối Đầu
67
Chương 67: 67: Sư Huynh Huynh Đừng Giận
68
Chương 68: Chương 68
69
Chương 69: 69: Việc Này Để Sư Đệ Làm Thay
70
Chương 70: 70: Thay Đổi
71
Chương 71: 71: Còn Bị Tiểu Sư Đệ Quản À
72
Chương 72: 72: Ngươi Thật Sự Một Lần Cũng Chưa Từng Đeo
73
Chương 73: 73: Phim Thần Tượng Chiếu Lúc 8 Giờ
74
Chương 74: 74: Chỉ Cần Là Sư Huynh Đưa Ta Thích Còn Không Kịp
75
Chương 75: 75: Truyền Tin
76
Chương 76: 76: Tuyên Chỉ
77
Chương 77: 77: Chính Thức Rời Tông
78
Chương 78: 78: Cậu Không Đáng Tin Cậy Linh Kiếm Của Cậu Cũng Không Đáng Tin Cậy!
79
Chương 79: 79: Kiếm Tốt
80
Chương 80: 80: Chồn Thành Tinh
81
Chương 81: 81: Vào Thành
82
Chương 82: 82: Đại Điện Hạ Ngài Ấy Hồi Cung Rồi
83
Chương 83: 83: Chiếu Ngục
84
Chương 84: 84: Vị Này Tiên Trưởng Có Thể Lên Xe Một Chút Không
85
Chương 85: 85: Khâm Thiên Giám Đại Sư
86
Chương 86: Yểm quỷ
87
Chương 87: Ta thật sự không muốn cầu thân
88
Chương 88: Yến hội
89
Chương 89: Huynh hữu đệ cung
90
Chương 90: Người trong lòng?
91
Chương 91: Bể bơi
92
Chương 92: Dấu vết
93
Chương 93: Sư huynh hắn, thật sự không hiểu gì hết sao?
94
Chương 94: Uất Trì khiến người chán ghét
95
Chương 95: Hữu tình nhân chung thành quyến thuộc
96
Chương 96: Thông suốt
97
Chương 97: Trâm tình lữ?
98
Chương 98: Kim Mao Sư Vương
99
Chương 99: Ôm ta đi, chẳng lẽ tiểu sư đệ xấu hổ?
100
Chương 100: Nhưng mà ta cũng thích sư huynh, vậy phải làm sao mới được đây?
101
Chương 101: Sư huynh, ta đau quá à
102
Chương 102: Ta có thể theo đuổi sư huynh không?
103
Chương 103: Dục vọng
104
Chương 104: Tiểu sư đệ không phải loại người này
105
Chương 105: Có biểu hiện ngoan một chút không?
106
Chương 106: Môn chủ Bình Khương Môn lưu luyến si mê nam tử Trung Nguyên nào đó!
107
Chương 107: Đệ thích thì cứ gặm
108
Chương 108: Không ai nợ ai
109
Chương 109: Độc trùng
110
Chương 110: Khó giải
111
Chương 111: Rời khỏi tông môn, ngươi thật vô dụng
112
Chương 112: Bây giờ ta chỉ cảm thấy các ngươi buồn nôn
113
Chương 113: Tranh chấp
114
Chương 114: Vậy nên sư huynh có yêu ta không?
115
Chương 115: Đây không phải dụ dỗ thì là cái gì
116
Chương 116: Đánh đập tàn nhẫn
117
Chương 117: Thơ tình
118
Chương 118: Không thể!
119
Chương 119: Ngươi còn rất bảo vệ hắn
120
Chương 120: Thiên Đạo
121
Chương 121: Bóng đen
122
Chương 122: Người có tâm nhìn thứ gì cũng thấy dơ bẩn!
123
Chương 123: Con lừa trọc, gan lớn đấy
124
Chương 124: Quá khen
125
Chương 125: Đồ chó
126
Chương 126: Thiền sư Nhược Liên
127
Chương 127: Thử một chút
128
Chương 128: Tiểu thuyết
129
Chương 129: Thế mà lại là một người si tình
130
Chương 130: Thiết khai hắc
131
Chương 131: Thôi tiêu rồi, sau vụ này tiểu sư đệ sẽ lại làm ầm ĩ
132
Chương 132: Đó là đồ của Vân Thời
133
Chương 133: Tự tay cắt đứt nghiệt duyên
134
Chương 134: Ngươi đúng là khiến vi sư tìm rất vất vả
135
Chương 135: Rất nhanh thôi, hắn sẽ không phải nữa
136
Chương 136: Chân giò lớn!
137
Chương 137
138
Chương 138: Bổn tọa không ngại tiễn ngươi một đoạn
139
Chương 139: Nhưng Quý Từ lại rất thích
140
Chương 140: Tâm ma
141
Chương 141: Rời điện
142
Chương 142: Người tuyết nhỏ
143
Chương 143: Búi tóc
144
Chương 144: Vân tông chủ ngay cả tẩm điện của mình cũng không thể trở về
145
Chương 145: Ngươi bị điên phải không
146
Chương 146: Hàn Sinh
147
Chương 147: Chúng ta thật sự sẽ đối xử tốt với ngươi
148
Chương 148: Học được chưa, quả nhiên đánh người vẫn phải dùng tay
149
Chương 149: Đường thiếu chủ
150
Chương 150: Xem ngươi vui chưa kìa
151
Chương 151: Rất có tiềm năng trở thành...
152
Chương 152: Hệ thống
153
Chương 153: Cẩn thận một chút
154
Chương 154: Gặp lại
155
Chương 155: Vậy ngươi quả thật rất lợi hại
156
Chương 156: Át chủ bài
157
Chương 157: Làm chứng
158
Chương 158: Đây thật sự là hệ thống đàng hoàng sao?
159
Chương 159: Thành thân
160
Chương 160: Tần Giác tìm ngươi
161
Chương 161: Ngươi cũng không tin
162
Chương 162: Siêu kích thích
163
Chương 163: Câu vừa rồi là ai nói?
164
Chương 164: Bốn người
165
Chương 165: Cướp
166
Chương 166: Ra tay
167
Chương 167: Đừng làm chuyện ngu ngốc
168
Chương 168
169
Chương 169: Sợ hãi
170
Chương 170: Không đàng hoàng
171
Chương 171: Minh Viễn
172
Chương 172: Thay đổi
173
Chương 173: Tránh làm ồn sư huynh đang nghỉ ngơi
174
Chương 174: Khiến ta phải nể
175
Chương 175: Ta đâu có quyến rũ thiếu nam ngây thơ
176
Chương 176: Xúc phạm thần linh?
177
Chương 177: Gặp lại
178
Chương 178: Sống không bằng chết
179
Chương 179: Vũ nữ
180
Chương 180: Vô sỉ
181
Chương 181: Nhà tù
182
Chương 182: Ngươi đồng ý với ta đi
183
Chương 183: Thực sự xin lỗi
184
Chương 184: Mùa xuân
185
Chương 185: Thành Kim Lăng
186
Chương 186: Kim thêu hoa
187
Chương 187: Tên trộm
188
Chương 188: Xong chính truyện
189
Chương 189: Ngoại truyện Vân Thời (1)
190
Chương 190: Ngoại truyện Vân Thời (2)
191
Chương 191: Ngoại truyện Vân Thời (3)
192
Chương 192: Ngoại truyện Vân Thời (xong)
193
Chương 193: Ngoại truyện Thanh Ngọc (1)
194
Chương 194: Ngoại truyện Thanh Ngọc (2)
195
Chương 195: Ngoại truyện Thanh Ngọc (3)
196
Chương 196: Ngoại truyện Thanh Ngọc (xong)
197
Chương 197: Ngoại truyện Hàn Sinh (1)
198
Chương 198: Ngoại truyện Hàn Sinh (2)
199
Chương 199: Ngoại truyện Hàn Sinh (3)
200
Chương 200: Ngoại truyện Hàn Sinh (xong)
201
Chương 201: Ngoại truyện Cô Hồng (1)
202
Chương 202: Ngoại truyện Cô Hồng (2)
203
Chương 203: Ngoại truyện Cô Hồng (3)
204
Chương 204: Ngoại truyện Cô Hồng (xong) (Hoàn toàn văn)