Chương 4: 4: Có Đứng Lên Được Không

"Tư Phù Khuynh!" Tả Thiên Phong tức giận quát: "Thái độ của cô với dì ngày hôm qua ta không thèm để ý, hôm nay cô còn dám tới, cô muốn gây chuyện phải không?"
Tả Tình Nhã dừng khóc, sững sờ nhìn Tư Phù Khuynh.
Một lúc sau, cô ta cũng tức giận: "Được lắm, Tư Phù Khuynh, lúc ông nội còn ở bên thì giả bộ ngoan hiền, lúc ông ấy không còn thì lộ ra bộ dạng thật, thật biết giả bộ!"
Nếu Tả lão gia biết Tư Phù Khuynh có tính cách như vậy, liệu có còn cưng chiều cô không?
"Không tệ." Tư Phù Khuynh vỗ tay "Đó là lý do chính đáng, cảm ơn."
Cô đang lo vì không có biện pháp giải thích vì sao tính tình cô thay đổi nhanh như vậy.

Tốt thôi, cô đã từng giả vờ.
"Đừng để tôi nói lại lần thứ hai." Tả Thiên Phong càng thêm tức giận: "Mang mọi thứ trong túi ra!"
Tư Phù Khuynh lắc lắc cái túi trong tay, nét mặt mang theo ý cười: "Nếu có bản lĩnh, tự mình lấy đi."
Giống như buổi sáng, cô thản nhiên bước ra cửa.
Tả Thiên Phong tức giận đến mức đập vỡ một chiếc ly.
"Cha!" Tả Tình Nhã lại bắt đầu khóc "Vừa rồi cô ta đối với con như vậy, cha cũng không quan tâm, ai mới là còn gái của cha?"
Khóc cái gì mà khóc? Tả Thiên Phong cực kỳ khó chịu, Mau trở về đi, con có năng lực như chị con ba phần thì anh sẽ không nói đến con.
Tả Tình Nhã giậm chân, bỏ chạy.
Đi vào phòng cô ta xem một chút.

Tả Thiên Phong lạnh lùng ra lệnh cho quản gia.

Xem cô ta lấy cái gì.
Quản gia đáp lại, vội vàng lên lầu.
Sau mười phút, quản gia đi xuống, cung kính nói: Lão gia, tôi kiểm tra thì phát hiện trang sức, thẻ ngân hàng và các vật có giá trị khác đều ở đó, trên giá sách chỉ thiếu một cuốn sách, nhưng những cuốn sách đó là do cô ấy tự mua.
Tả Thiên Phong nhíu mày: Sách gì?

Chỉ là tiểu sử về hoàng đế mà thôi.

Quản gia vội vàng nói, Dận Hoàng Truyền thường được bán trong hiệu sách, cũng là cuốn sách nhất định phải đọc của học sinh trung học cơ sở và trung học phổ thông.
Tả Thiên Phong mất hứng, xua tay.
Thật ra, nếu Tư Phù Khuynh lấy hơn một trăm nghìn tệ thì ông ta cũng không nói nhiều, dù sao thì ông nội đã nuôi cô nhiều năm như vậy.

Không ngờ cô ta chỉ lấy một cuốn sách.

Quả nhiên vẫn là mãi mãi không thể trèo lên được mặt bàn.
Chỉ là một quyển sách, Tả Thiên Phong cũng không để ý nữa, vội vàng trở lại thư phòng lấy một ít tài liệu, lại đi ra ngoài.
***
Năm giờ chiều, mặt trời lặn.
Ánh sáng vàng đỏ bùng lên giữa những tầng mây trắng, giống như ngọn lửa rực cháy trong chiếc đèn lồng màu trắng.

Gió đột nhiên thay đổi, mây cuộn ào ạt như sóng.
Tư Phù Khuynh đang đi dạo trên phố, cô chỉ muốn đặt một cái bát, ngồi xuống và gõ cá gỗ.

Cô thật sự rất nghèo.

Sau khi dùng số tiền trong thẻ ngân hàng cá nhân để thuê một căn hộ nhỏ cách trung tâm 10km, cô chỉ còn lại 1500 tệ.

Để đến được thời điểm này thì hơi quá khổ cho một ngôi sao.
Trong một vài ngày, cô sẽ nghèo đến mức không có tiền mua Coca.

Điều này là không được.

Hơn nữa, cô vẫn cần tìm cách để nhìn thấy xác của ông nội Tả.
Tư Phù Khuynh cau mày, cô nhìn đồng hồ rồi đi đến siêu thị bên kia đường để mua nhu yếu phẩm hàng ngày.
Phía trước, một chiếc xe màu đen đang đậu ở đó.

Không có nhãn hiệu cũng không có logo.
Thẩm Hành Vân từ cửa hàng tiện lợi đi ra, mở cửa xe: "Thời Diễn, có tin tức."
"Hửm?" Người đàn ông ngồi trên ghế phó lái, cũng không mở mắt, nhàn nhạt đáp lại một tiếng.

Anh mặc một bộ âu phục màu đen, hai chiếc cúc áo sơmi trắng bên trong đã mở bung ra, vạt áo cũng tuỳ ý cong lên.

Cổ tay phải đeo một chiếc đồng hồ màu đen bạc, ngón tay thon dài, đầu ngón tay trắng nõn như ngọc.

Tư thế ngồi của người đàn ông rất tuỳ ý, nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ uy nghiêm vốn có.

Rõ ràng là khuôn mặt của một người trẻ tuổi nhưng lại có uy thế kinh người, giống như một vị hoàng đế nắm quyền sinh tử.

"Tôi bảo cậu sao giống người xưa thế?" Thẩm Hành Vân mỉm cười, "Hay là Úc gia các người lễ nghi nghiêm khắc, nhất định phải tuân theo quy củ của tổ tiên?"
"Nhưng tôi thấy những công tử ở thành Tư Cửu cũng không nghiêm khác như cậu.

Cậu cho rằng tôi gọi tên anh là Tịch Hành (heng, hai âm) hay Thời Diễn (yan, ba âm)?"
Úc Tịch Hành vẫn nhắm mắt: "Ta quen rồi, ngươi muốn gọi ta thế nào cũng được."
Thẩm Hành Vân cười: "Tôi đã từng nói rằng cậu rất nghiêm khắc về nghi lễ, nhưng bây giờ xem ra cậu cũng không nghiêm khắc cho lắm."
Vừa nói vừa ấn một dãy số: "Thời Diễn, tôi gọi lại cho bên đó xác nhận thời gian."
Úc Tịch Hành gật đầu, mắt vẫn nhắm nghiền.
Một giây sau, tai anh hơi cử động, hai mặt đột nhiên mở ra.

Đó là một đôi mắt phượng cực kì đẹp, đuôi mắt hẹp dài, tất cả các tinh hoa đều được thu vào đôi mắt, sâu thẳm thâm trầm.
Trong tầm mắt có thể thấy một cô bé sáu, bảy tuổi đang ngơ ngác đứng giữa đường.

Mà ngay phái trước, một chiếc xe tải lớn đột ngột rẽ ngoặt chuẩn bị cán qua.
Úc Tịch Hành ánh mắt khẽ động, giơ ngón tay lên.
"Cẩn thận."
Lúc này, một giọng nói vang lên, một giọng nữ rất quen thuộc.

Hai từ này khiến tay anh khựng lại.
Úc Tịch Hành nghiêng đầu, ánh mắt bình tĩnh rơi vào Tư Phù Khuynh - người đi trước anh một bước, trong lòng có một chút dao động.
Anh nhìn thấy cô bế cô bé lăn qua một bên, vài giây sau chiếc xe tải gầm rú chạy qua.

Vào thời điểm quan trọng, khủng hoảng đã được giải quyết.

Thấy hai người đều đã an toàn, anh thu hồi ánh mắt, một lần nữa nhắm mắt.
Vũ khí giấu giữa các ngón tay biến mất ngay lập tức.
Trước chiếc xe màu đen, Tư Phúc Thanh buông cô bé ra, nhìn về phía cổ tay trái của mình.

Vết thương lại bị rách, còn có máu rỉ ra.
Một từ thôi: "Thảm!"

Tư Phù Khuynh sờ sờ đầu cô bé: "Lần sau không được chạy lung tung nữa, biết chưa?"
Cô bé nhỏ hiển nhiên là bị doạ sợ, sững sờ tại chỗ, không thể hoàn hồn, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Tư Phù Khuynh: "........."
Trước kia người khác nhìn thấy cố sẽ bỏ chạy, nhưng cô không giỏi dỗ trẻ con.
"Mau đi tìm người nhà em đi." Tư Phù Khuynh lại hỏi: "Biết đường không?"
Cô bé ngơ ngác gật đầu, nhưng nước mắt càng chảy càng dữ dội, chỉ vào tay cô, gào khóc: "Máu, chị ơi, máu."
"Vết thương nhỏ, không sao." Tư Phù Khuynh chống tay phải trên mặt đất đứng lên, cười nói: "Bạn nhỏ, nhất định phải chú ý an toàn, lần sau sẽ không có chị gái xinh đẹp cứu em nữa đâu."
Cô bé lại sửng sốt, ngơ ngác nhìn cô.

Tư Phù Khuynh đứng lên, tuy nhiên chân của cô bị tê do động tác lúc trước, cô sững người trong giây lát, không khỏi lui về sau mấy bước.
"Bang..."
Một cánh tay ôm lấy eo cô đúng lúc.

Đùi của người đàn ông ấm áp, thon thả và mạnh mẽ.

Tư Phù Khuynh có thể cảm nhận rõ ràng sự chật chội được bao bọc dưới chiếc quần tây và sức mạnh bùng nổ ẩn chứa bên trong.

Thân thể anh cực kỳ lạnh lẽo, giống như linh hồn bị đóng băng, không có nhiệt độ, như thể toàn thân được làm bằng băng.
Một giây sau, một giọng nam vang lên từ trên đầu cô.

Giọng nói trầm thấp cùng với âm kết rất hay.
"Vẫn có thể đứng dậy?".

Chapter
1 Chương 1: 1: Thức Tỉnh
2 Chương 2: 2: Lần Gặp Đầu Tiên
3 Chương 3: 3: Dận Hoàng
4 Chương 4: 4: Có Đứng Lên Được Không
5 Chương 5: 5: Úc Tịch Hành Tự Thời Diễn
6 Chương 6: 6: Đệ Nhất Máy Móc Nữ Vương
7 Chương 7: 7: Gặp Lại
8 Chương 8: 8: Úc Tịch Hành Đến Đây
9 Chương 9: 9: Nhìn Xem Đại Hạ Bây Giờ Không Ai Dám Xâm Lược
10 Chương 10: 10: Anh Là Dận Hoàng
11 Chương 11: 11: Chị Khuynh Thật Cứng
12 Chương 12: 12: Úc Tịch Hành Lên Xe
13 Chương 13: 13: Một Đêm Chợt Giàu
14 Chương 14: 14: Ngược Cặn Bã
15 Chương 15: 15: Kim Chủ Của Tư Phù Khuynh
16 Chương 16: 16: Dựa Vào Đâu
17 Chương 17: 17: Tư Phù Khuynh Cậu Dám Có Ý Kiến
18 Chương 18: 18: Nam Thần Bạch Nguyệt Quang
19 Chương 19: 19: Úc Tịch Hành Đón Cô Ấy
20 Chương 20: 20: Khí Vận Bị Đánh Cắp
21 Chương 21: 21: Mỗi Ngày Đều Bị Sân Si Ở Ranh Giới Điên Cuồng
22 Chương 22: 22: Tiết Mục Công Chiếu
23 Chương 23: 23: Quỷ Thủ Thiên Y
24 Chương 24: 24: Ân Nhân Cứu Mạng
25 Chương 25: 25: Đại Lão Ngay Trước Mắt
26 Chương 26: 26: Tư Phù Khuynh Ninh Gia Rất Lợi Hại
27 Chương 27: 27: Tả Gia Không Có Tư Cách Để Biết
28 Chương 28: 28: Chỗ Dựa Kiêu Ngạo
29 Chương 29: 29: Vả Mặt Cảnh Cáo
30 Chương 30: 30: Tôi Chọn Tư Phù Khuynh
31 Chương 31: 31: Khuynh Khuynh Cáu Kỉnh
32 Chương 32: 32: Bao Che Khuyết Điểm
33 Chương 33: 33: Khuynh Khuynh Kim Ốc Tàng Kiều
34 Chương 34: 34: Thực Lực Của Tư Phù Khuynh
35 Chương 35: 35: Trước Sau Gì Cũng Hối Hận
36 Chương 36: 36: Không Phải Việc Của Anh
37 Chương 37: 37: Nhất Định Phải Tìm Được Quỷ Thủ Thiên Y
38 Chương 38: 38: Tư Phù Khuynh Tôi Xem Ai Dám Ngăn Cản
39 Chương 39: 39: Tư Phù Khuynh Có Khuynh Hướng Ngạo Mạn
40 Chương 40: 40: Tạ Ngọc Nghi Ngờ Thử Sức
41 Chương 41: 41: Phiền Tư Tiểu Thư Tẩy Trang
42 Chương 42: 42: Người Quen Cũ Đến Từ Glenn
Chapter

Updated 42 Episodes

1
Chương 1: 1: Thức Tỉnh
2
Chương 2: 2: Lần Gặp Đầu Tiên
3
Chương 3: 3: Dận Hoàng
4
Chương 4: 4: Có Đứng Lên Được Không
5
Chương 5: 5: Úc Tịch Hành Tự Thời Diễn
6
Chương 6: 6: Đệ Nhất Máy Móc Nữ Vương
7
Chương 7: 7: Gặp Lại
8
Chương 8: 8: Úc Tịch Hành Đến Đây
9
Chương 9: 9: Nhìn Xem Đại Hạ Bây Giờ Không Ai Dám Xâm Lược
10
Chương 10: 10: Anh Là Dận Hoàng
11
Chương 11: 11: Chị Khuynh Thật Cứng
12
Chương 12: 12: Úc Tịch Hành Lên Xe
13
Chương 13: 13: Một Đêm Chợt Giàu
14
Chương 14: 14: Ngược Cặn Bã
15
Chương 15: 15: Kim Chủ Của Tư Phù Khuynh
16
Chương 16: 16: Dựa Vào Đâu
17
Chương 17: 17: Tư Phù Khuynh Cậu Dám Có Ý Kiến
18
Chương 18: 18: Nam Thần Bạch Nguyệt Quang
19
Chương 19: 19: Úc Tịch Hành Đón Cô Ấy
20
Chương 20: 20: Khí Vận Bị Đánh Cắp
21
Chương 21: 21: Mỗi Ngày Đều Bị Sân Si Ở Ranh Giới Điên Cuồng
22
Chương 22: 22: Tiết Mục Công Chiếu
23
Chương 23: 23: Quỷ Thủ Thiên Y
24
Chương 24: 24: Ân Nhân Cứu Mạng
25
Chương 25: 25: Đại Lão Ngay Trước Mắt
26
Chương 26: 26: Tư Phù Khuynh Ninh Gia Rất Lợi Hại
27
Chương 27: 27: Tả Gia Không Có Tư Cách Để Biết
28
Chương 28: 28: Chỗ Dựa Kiêu Ngạo
29
Chương 29: 29: Vả Mặt Cảnh Cáo
30
Chương 30: 30: Tôi Chọn Tư Phù Khuynh
31
Chương 31: 31: Khuynh Khuynh Cáu Kỉnh
32
Chương 32: 32: Bao Che Khuyết Điểm
33
Chương 33: 33: Khuynh Khuynh Kim Ốc Tàng Kiều
34
Chương 34: 34: Thực Lực Của Tư Phù Khuynh
35
Chương 35: 35: Trước Sau Gì Cũng Hối Hận
36
Chương 36: 36: Không Phải Việc Của Anh
37
Chương 37: 37: Nhất Định Phải Tìm Được Quỷ Thủ Thiên Y
38
Chương 38: 38: Tư Phù Khuynh Tôi Xem Ai Dám Ngăn Cản
39
Chương 39: 39: Tư Phù Khuynh Có Khuynh Hướng Ngạo Mạn
40
Chương 40: 40: Tạ Ngọc Nghi Ngờ Thử Sức
41
Chương 41: 41: Phiền Tư Tiểu Thư Tẩy Trang
42
Chương 42: 42: Người Quen Cũ Đến Từ Glenn