Chương 39: Thanh Dương Tử xin thuốc 2

Trời chiều dần dần buông, mặt trăng ở phía đông nhô lên, ánh trăng vừa lộ ra, xuyên qua cành lá, rọi khắp cả núi đồi.

Lúc này Thanh Dương Tử mới đến gần ngọn núi Nguyệt Lãng, ánh sáng mờ
ảo cũng không ảnh hưởng đến việc anh nhìn mọi vật, tiếp tục tìm kiếm
tung tích của Hoàn Hồn Thảo . Mà vì trăng rất sáng, người dùng ánh trăng để chữa thương hiển nhiên đã sớm phát hiện thấy anh, tay phải nắm lại,
cô đang đợi, đợi anh đi vào phạm vi có thể tấn công.

Nhưng mà đợi cả buổi trời, người này vẫn còn quẩn quanh ở chỗ cũ, không chịu đến gần. =

Thất Diệp đứng dậy, ngọn lửa màu vàng nhạt ở sau lưng cô khẽ giản ra, áo bào đen phất phơ trong gió đêm. Tóc dài như thác đổ, mặt mũi vẫn y
nguyên như cũ, chỉ là ánh mắt linh động đã trở nên trống rỗng, không
thấy bất kỳ vật gì nữa.

“Tiểu Thất, ” Mạc Hồ vội vã chạy tới: “Là Thanh Dương Tử.”

“Gọi tôi là tâm ma đại nhân!” Tâm ma nghiêm mặt sửa lại lần thứ n,
đường đường là một tâm ma đã có đạo hạnh vài vạn năm, là một ma ở trên
vạn ma khác, hôm nay lại bị gọi là Tiểu Thất. . . =

Nếu không phải là vì không nắm giữ được quyền khống chế, hắn đã vung một cái tát đập chết những người này từ lâu rồi !

“Thanh Dương Tử?” Thất Diệp đọc cái tên này lên, nhưng mà lại như xa
cách mấy kiếp mấy đời, cô lại ngồi xuống lần nữa: “Xem hắn tới làm gì,
sau đó đuổi hắn đi.”

Tâm ma trong cơ thể cô vùng vẫy: “Để ta đi xuống một chưởng đánh chết hắn.”

Thất Diệp cũng hơi im lặng, tâm ma này vừa nghe có người xâm nhập là sẽ nói những lời này, ”Câm miệng!”

“Tiểu Thất. . . . . .” Mạc Hồ vừa kiên quyết lên tiếng, liền bị tâm
ma đạp cho một cước, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Về sau nếu ai
dám gọi ta. . . . . .”

“Tiểu Thất?” Thanh Dương Tử không thể tin, nhìn người đứng đón gió trên đỉnh núi Nguyệt Lãng: “Tiểu Thất, sao lại là cô?”

Tâm ma: “. . . . . .” =

Anh thu tay vào trong áo, lui về phía sau mấy bước, cẩn thận quan
sát cô, không sai, lông mày này, mắt này, không phải cô thì là ai? Nhưng mà phía sau cô có một đôi cánh màu vàng nhạt, khi giơ tay nhấc chân
dường như có mang theo sát khí, sao lại có thể là Thất Diệp Linh Chi ấy
đây?

“Thanh, Dương, Tử! ! !” Tâm ma cắn răng kêu lên mấy chữ này, phất tay xuất ra một chưởng, trong nháy mắt cát bụi bay lên mù mịt. Dĩ nhiên
Thanh Dương Tử biết không thể coi thường thánh ma Nguyên Thai, chỉ một
chưởng của tâm ma đã lấy mất gần một nửa nhân lực của Huyền Tự Cảnh và
Diệt Tự Cảnh, huống hồ đây là thành ma Nguyên Thai độc nhất vô nhị từ
trước tới giờ?

Nó cũng giống Phong Ma trước kia. Phong Ma vừa xuất hiện, Tiên giới
đã rung chuyển vài ngàn năm. Sau lại tập hợp tất cả năng lực của tất cả
thượng tiên phong ấn nó lại, nhôt trong lò Phần Thiên. Lúc ấy có lời đồn rằng gần như toàn bộ thượng tiên của Tiên giới cũng vì thế mà mất mạng, tới nay mới phục hồi. Lò Phần Thiên vẫn còn bị phong ấn ở Vô Hận Thiên, từ nhiều năm trước tới giờ. Cho dù tâm ma cùng Huyết Ma tìm mọi cách
nhiễu loạn nhân gian, Huyền Tự Cảnh và Diệt Tự Cảnh thà rằng cứ vài trăm năm lại hi sinh một nửa nhân lực đi kiềm chế chúng, cũng chưa bao giờ
có ai muốn dùng nó để luyện hóa hai tên ma này.

Tay áo Thanh Dương Tử khẽ vung lên, thân hình lui về phía sau tránh
công kích, nhưng khí thế bức người vẫn làm cho anh kinh sợ. Đó là sức
mạnh mà con người không thể hóa giải được. Anh khó khăn lắm mới ổn định
được thân mình, tâm ma cũng có chút kinh ngạc. Thanh Dương Tử này, đúng
là không thể khinh thường. Đương nhiên là hắn đã từng giao thủ với Thanh Dương Tử, nhưng mà với tu vi của anh ta, tựa hồ gặp mạnh thì mạnh, gặp
yếu thì yếu, vốn cứ tưởng rằng đã ép anh ta tới bước đường cùng, nhưng
mà tiếp tục đánh tới mới phát hiện ra anh vẫn chịu đựng được. Trước đây
hắn cũng từng chịu thua thiệt rồi. =

Thanh Dương Tử khó khăn lắm mới đứng lại được, chưởng thứ hai đã tới
trước ngực, tay trái bấm niệm pháp quyết, lập tức ra tay, nhưng làm thế
nào cũng không thể triệt tiêu được sức mạnh mãnh liệt đó, chỉ cảm thấy
ngực chùng xuống, lùi ra sau chừng vài bước, nhưng cũng chưa có tổn
thương gì lớn.

“Chưởng thứ ba. . . . . .” Tay phải của người trên đỉnh núi hơi giơ
lên, có ánh sáng màu xanh nhạt cuộn tròn ở trong lòng bàn tay, sau đó
hóa thành sóng lớn màu xanh lá, dường như không hề cho anh thời gian ứng phó. Thanh Dương Tử không lùi mà lại tiến tới, lấy tốc độ xông lên còn
nhanh hơn ngọn sóng màu xanh lá, tay áo khẽ chuyển nhẹ một chút, vất vả
tấn công tới, phần lớn chưởng lực đã thất bại, cổ họng anh có vị ngòn
ngọt, nhưng anh cố nuốt xuống búng máu suýt phun ra, có tia máu từ khóe
miệng anh tràn ra, anh giơ tay lau đi, ngẩng đầu nhìn người trên đỉnh
núi.

Thất Diệp khống chế tâm ma, không để nó ra tay. Đối lập trong chốc lát, cô đột nhiên mở miệng: “Thanh Dương Tử, anh đi đi.”

Thanh Dương Tử là người luôn luôn tương đối hiểu được thời thế, vì
vậy anh vừa lui ra vừa chắp tay: “Lần sau bần đạo sẽ trở lại bái phỏng.”

Lúc anh xuống núi thì lều trà của hai vợ chồng già đã ngủ rồi. Anh
cũng không có ý định gì, liền nhảy lên một cây tùng cổ cao lớn, nằm ở
trên cành cây to, gối đầu ngẩn người lên cành cây nhìn ánh sao thưa
thớt chiếu sáng bầu trời đêm. Ban đêm ở trong núi, cho dù là đêm hè
cũng không tránh khỏi hơi lạnh, gió xuyên qua vạt áo mỏng manh của anh,
vài lọn tóc bạch kim theo gió nhẹ bay lên, đôi mắt phản chiếu ánh sao
lấp lánh, ở trong màn đêm trông cực kì rạng ngời.

Cả đêm chưa chợp mắt, ngày hôm sau ông lão vừa mở cửa đã thấy anh.
Hai người đối xử với anh cung kính vô cùng, chỉ thiếu điều chưa thờ
phụng như thần nữa thôi. Anh vốn là một người tùy tiện, làm sao quen gò
bó như vậy được, cho nên cũng chưa đến một nén nhang đã tìm cớ vội vã đi ra ngoài.

Đi vòng vo dọc theo núi, cuối cùng cũng quyết định dứt áo lên núi.
Khi đó Thất Diệp ở trên đỉnh núi, thay vì nói là hấp thu nhật nguyệt
tinh hoa, không bằng nói là đang nhìn mặt trời mọc, mặc dù. . . . . .
thật ra cô không nhìn thấy gì cả. Ngọn núi này đúng là chỗ tốt để du
ngoạn, vừa có phong thủy thuận lợi, lại có cảnh sắc giống như tiên cảnh. Ngọn núi xanh mướt bóng cây, sương sớm lượn lờ, ánh sáng ban ngày xuyên qua làn mây, nhẹ nhàng trải dài khắp núi, cả núi đồi cũng như có sinh
mệnh.

Ở trong nơi có cảnh đẹp như mộng ảo thế này, Mạc Hồ báo cáo, Thanh Dương Tử lại tới. =

Lần này anh đến khí thế bừng bừng: “Bằng hữu, bần đạo nghĩ tới nghĩ
lui vẫn cảm thấy ngày hôm qua đúng là lỗ mãng quá, cho nên hôm nay trời
vừa sáng, lập tức lên núi xin lỗi bằng hữu.” Anh vung tay phủi bụi trên
áo, tay áo bồng bềnh rất có dáng vẻ cốt cách thần tiên: “Bần đạo nghe
nói bằng hữu rất thích chơi cờ, hay là hôm nay cùng bần đạo chơi vài ván cờ, không biết ý bằng hữu thế nào?”

Thất Diệp đứng trên đỉnh núi nói thản nhiên: “Chúng ta còn chưa có quen thân đến nước này.”

Thanh Dương Tử cũng đã đi thẳng lên đỉnh núi, ngồi xuống đối diện với Thất Diệp, liền giơ tay lên vẽ ô vuông. Vẽ xong lại bắt đầu bày quân
cờ, anh mang theo một bộ cờ tướng làm bằng gỗ, chất liệu rất bình
thường. Kỹ thuật khắc càng tầm thường hơn, làm cho người khác rất nghi
ngờ có phải sáng sớm anh đã làm vội một bộ hay không, đúng là xứng đôi
với cái bàn cờ vẽ tạm. =

Thất Diệp vừa ngồi xuống, anh đã xếp xong các quân cờ, nhìn vào ánh
mắt cô, đúng hơn là nhìn thẳng vào mặt trời mới mọc, ánh nắng mãnh liệt
gay gắt như thế mà cô cũng không kiêng dè. Anh đưa tay huơ huơ nhẹ trước mặt cô, Thất Diệp như có như không khẽ cười, anh hỏi nhỏ: “Thật sự
không nhìn thấy rồi hả ?”

Giọng nói Thất Diệp rất nhạt: “Không sao, mắt mù rồi, nhưng tâm vẫn còn sáng.”

Thanh Dương Tử không nói thêm gì nữa, anh cầm cổ tay cô cách lớp vải ở ống tay áo, để cho tay cô mơn trớn bàn cờ đã xếp xong, tay anh hơi lạnh không giống tay Xà Quân, đầu ngón tay ấm nóng, nhiệt độ truyền qua ống
tay áo, giọng nói của anh lại mang theo ý cười: “Bằng hữu, chúng ta cuộc thắng thua thế nào?”

Thất Diệp không nói gì, anh liền tự mình nói: “Chơi cờ mà không đánh
cuộc, khó tránh khỏi mất hứng. Không bằng như vậy đi bằng hữu, chúng ta
cược xem ai thắng hai trong ba ván, nếu bằng hữu thua. . . .” Gió núi
thổi những sợi tóc lất phất trước trán anh, anh tiếp tục nói: “Bần đạo
sẽ lấy đi ba gốc Hoàn Hồn Thảo.”

Thất Diệp nhẹ nhàng vuốt ve con cờ có khắc chữ, một hồi lâu mới nói: “Nếu như anh thua thì sao?”

“Ặc. . . . . .” Thanh Dương Tử trầm ngâm nói: “Do bằng hữu định đoạt.”

“Được.”

Sau đó là một hồi đánh nhau kịch liệt, xe mã thay đổi liên tục, Thanh Dương Tử dĩ nhiên là một người lão luyện ở phương diện này. Khả năng
chơi cờ của anh với Xà Quân không giống nhau, không có loại sắc bén đó,
không nhanh không chậm, ôn hòa mà lại vững vàng nắm trong tay toàn cục,
công thủ đều ổn. Đáng tiếc anh lại gặp phải Thất Diệp đã cùng Xà Quân
đánh cờ mấy trăm năm. =

Cuối cùng Thất Diệp thắng. Thanh Dương Tử lúng túng: “Thôi thôi thôi, bần đạo thua.”

Sắc mặt người đối diện vẫn không thay đổi: “Quý Phi say rượu.”

Đạo trưởng Thanh Dương Tử có chút không kịp phản ứng: “Cái gì?”

“Không phải anh nói là tùy tiện như thế nào cũng có thể à.” Thất Diệp lại quay đầu lại, vô thức hướng về phía mặt trời đỏ: “Nhảy một điệu Quý Phi say rượu.”

“Chuyện này. . . . . .” Thanh Dương Tử đứng lên, cầm quân cờ trên tay đi tới đi lui ở đỉnh núi, sau đó từ từ, như có điều gì suy nghĩ, thong
thả bước xuống núi, chậm rãi, lơ đãng bước ra khỏi rừng, cuối cùng từ từ không thấy đâu nữa. =

Cho đến ngày thứ ba lúc anh trở lại, Mạc Hồ và Lan Y cũng đã thấy
nhưng không cản nữa. Mạc Hồ chỉ đi lên đỉnh núi, mặt không thay đổi nói
một câu: “Anh lại tới.”

Lúc này Thanh Dương Tử đứng đỉnh núi Nguyệt Lãng một lần nữa, không
hề có ý xin lỗi, mặt anh tươi cười, vẫn dáng vẻ tiên phong đạo cốt đó:
“Bằng hữu, hôm qua bần đạo đã trở về suy tính nửa ngày, vẫn cứ cảm thấy
không đúng. Đánh cờ vốn là chuyện phong nhã, làm sao có thể đem ra đánh
cuộc đây? Cho nên hôm qua bần đạo đã suy nghĩ đến nửa đêm, hay là chúng
ta đánh cuộc lại lần nữa?”

“Anh muốn đánh cuộc cái gì?”

“Cái này đơn giản thôi, đơn giản thôi, ” anh đứng ở trước mặt cô, ánh mặt trời xuyên thấu qua áo đạo màu trắng, làm cho cả người như nhuộm
sắc vàng: “Tôu ra câu hỏi xem bằng hữu có trả lời được không?”

“Anh cứ nói đi.”

“Vậy thì cô nghe kĩ đây, đề thứ nhất: Hoàng đế chết rồi, con hắn thành cái gì?”

Thất Diệp nghĩ kĩ một hồi lâu, tâm ma ở trong cơ thể cô không nén đuọc tức giận: “Thành Hoàng đế chứ sao.”

“Sai.” Thanh Dương Tử cười: “Hoàng đế chết rồi, con hắn phải thành trẻ mồ côi chứ sao.”

“Bần đạo chưa bao giờ chiếm lời của người khác, vẫn là ba trận thắng
hai nhé. Đề thứ hai: một con mèo trắng nhỏ rơi xuống sông, được một con
mèo đen nhỏ cứu nó lên. Xin hỏi: lúc con mèo trắng lên bờ rồi thì câu
đầu tiên nó nói là gì?”

Lúc này mới Tiểu Thất lại suy nghĩ một lúc, cẩn thận nói: “Cám ơn?”

Thanh Dương Tử lắc đầu: “Mèo nhà người mà biết nói cám ơn à? Nó nói là: meo meo.”

“Thật ra thì cô cũng thua rồi, chỉ là phải ra đủ ba đề cho xong. Đề thứ ba: làm sao để vừa có cá vừa có tay gấu?”

Lần này Thất Diệp chỉ nghĩ một lúc rồi phất tay: “Mạc hồ, mang cho anh ta ba gốc Hoàn Hồn Thảo.”

Mạc hồ đi xuống, Thanh Dương Tử cầm ba cây Hoàn Hồn Thảo vui mừng ra
đi. Lan Y đưa anh xuống núi vẫn còn chưa hết tò mò: “Đạo trưởng, rốt
cuộc phải làm sao để có thể có cả hai?”

Thanh Dương Tử vung tay, trịnh trọng nói: “Nuôi con gấu, sau đó dạy nó cầm cá.”

Lan Y: “. . . . . .”

Sau đó, mấy người nhìn bóng lưng của anh biến mất ở giữa rừng cây
xanh ngát, Mạc Hồ không nhịn được mở miệng: “Người này. . . . . . Thật
sự là người đứng đầu Diệt Tự Cảnh sao?”

Lan Y rất trấn định: “Không thể giả được.”

Chapter
1 Chương 1: Tiết tử
2 Chương 2: Tà đạo ôi tà đạo!
3 Chương 3: Quyến rũ
4 Chương 4: Dụ dỗ
5 Chương 5: Dạy dỗ
6 Chương 6: Dạy dỗ (2)
7 Chương 7: Ác mộng bắt đầu
8 Chương 8: Đấu pháp
9 Chương 9: Mộc phi huyền
10 Chương 10: Xiên cọc đem ra ngoài chôn ngay, chôn ngay, chôn ngay
11 Chương 11: Ta với cô ấy . . . . .
12 Chương 12: Ta là của người đàn ông đầu tiên của ngươi
13 Chương 13: Tông chủ bắt học thuộc lòng, tôi không thuộc
14 Chương 14: Yêu hận tình thù
15 Chương 15: Luyện yêu thành đan
16 Chương 16: Làm sao để giết nó? Là một vấn đề…
17 Chương 17: Yêu nghiệt trong đạo quán
18 Chương 18: Tôi không giết đại sư huynh
19 Chương 19: Không nên hận, nên quên
20 Chương 20: Thịnh yến kinh hồn
21 Chương 21: Tôi không muốn bị gọi là Tiểu Hắc
22 Chương 22: Không muốn rửa mặt
23 Chương 23: Người chơi cờ dở
24 Chương 24: Phiên ngoại nhỏ: Câu chuyện trắc trở của Hắc Phi
25 Chương 25: Nữ nhân của Yêu Vương
26 Chương 26: Yêu
27 Chương 27: Khuôn mặt của Yêu vương
28 Chương 28: Tên xấu dễ nuôi
29 Chương 29: Âm thầm giao dịch
30 Chương 30: Sự tích về Chu U vương
31 Chương 31: Rất im lặng
32 Chương 32: Giảo khôi
33 Chương 33: Cấm địa trong cung Yêu Vương
34 Chương 34: Ta là thích khách, ta là lạt khách
35 Chương 35: Đại trượng phu đã ra tay là không hối hận
36 Chương 36: Ta vốn không chê thế nhân, nhưng thế nhân lại không nhận ta
37 Chương 37: Nếu có mắt mà không tròng, vậy để mắt có lợi ích gì?
38 Chương 38: Thanh Dương Tử xin thuốc 1
39 Chương 39: Thanh Dương Tử xin thuốc 2
40 Chương 40: Thượng tiên Bích Lạc
41 Chương 41: Nhật xuyên cương phản
42 Chương 42: Bbq tiền giới
43 Chương 43: Ánh trăng thuần khiết nhất
44 Chương 44: Xà quân bị trêu ghẹo
45 Chương 45: Mộ lệ vô quyết
46 Chương 46: Đạo chủ “trong sáng”
47 Chương 47: Tin tình cảm bất chính của đạo chủ
48 Chương 48: Bán mình xin cơm
49 Chương 49: Số đào hoa hay kiếp đào hoa?
50 Chương 50: Không phải giận lây chúng ta, mà là giận lây cậu!
51 Chương 51: Mộng đẹp
52 Chương 52: Năm trăm năm đầu tiên
53 Chương 53: Các bạn hữu lại hiểu biết thêm về bần đạo một chút
54 Chương 54: Nước mắt của rắn
55 Chương 55: Thanh Dương Tử, cứu tôi đi
56 Chương 56: Chịu khổ đùa giỡn Tâm Ma
57 Chương 57: Thú yêu đương
58 Chương 58: Ước định
59 Chương 59: Nhân gian có nơi nào là đào nguyên
60 Chương 60: Thi thể nữ bị trộm
61 Chương 61: Giận dữ vì lam nhan (1)
62 Chương 62: Giận dữ vì lam nhan (2)
63 Chương 63: Giận dữ vì lam nhan (3)
64 Chương 64: Phù hoa đều tan mất, giữa giấc mộng ngàn năm (1)
65 Chương 65: Phù hoa đều tan mất, giữa giấc mộng ngàn năm(2)
66 Chương 66: Phù hoa đều tan mất, giữa giấc mộng ngàn năm (3)
67 Chương 67: Mở đầu
68 Chương 68: Người thứ ba trong năm trăm năm (bắt trùng)
69 Chương 69: Ma hậu
70 Chương 70: Đám cưới của Ma Tôn
71 Chương 71: Vô hận thiên
72 Chương 72: Nữ đế của Ma tộc
73 Chương 73: Còn vương ý nghĩ cũ, thương lấy người trước mắt
74 Chương 74: Người yêu nửa tháng (thượng)
75 Chương 75: Người yêu nửa tháng (trung)
76 Chương 76: Người yêu nửa tháng (hạ)
77 Chương 77: Ý tưởng tồi
78 Chương 78: Kẻ thắng làm tiên, kẻ bại làm ma
79 Chương 79: Tương tư gang tấc, hồn mộng thiên nhai
80 Chương 80: Tiền truyện: ANH HÙNG CHẾT TRẺ 1
81 Chương 81: Tiền truyện: anh hùng chết trẻ 2
82 Chương 82: Anh hùng chết trẻ 3
83 Chương 83: Anh hùng chết trẻ 4
84 Chương 84: Tiền truyện: anh hùng chết trẻ 5
85 Chương 85: Tiền truyện: anh hùng chết trẻ 6
86 Chương 86: Cấm chó và Thanh Dương Tử bước vào
87 Chương 87: Cứ yêu đi
88 Chương 88: Chương kết
89 Chương 89: Ngoại truyện
90 Chương 90: Phiên ngoại 2: Cần hài hòa! Cần tình yêu!
Chapter

Updated 90 Episodes

1
Chương 1: Tiết tử
2
Chương 2: Tà đạo ôi tà đạo!
3
Chương 3: Quyến rũ
4
Chương 4: Dụ dỗ
5
Chương 5: Dạy dỗ
6
Chương 6: Dạy dỗ (2)
7
Chương 7: Ác mộng bắt đầu
8
Chương 8: Đấu pháp
9
Chương 9: Mộc phi huyền
10
Chương 10: Xiên cọc đem ra ngoài chôn ngay, chôn ngay, chôn ngay
11
Chương 11: Ta với cô ấy . . . . .
12
Chương 12: Ta là của người đàn ông đầu tiên của ngươi
13
Chương 13: Tông chủ bắt học thuộc lòng, tôi không thuộc
14
Chương 14: Yêu hận tình thù
15
Chương 15: Luyện yêu thành đan
16
Chương 16: Làm sao để giết nó? Là một vấn đề…
17
Chương 17: Yêu nghiệt trong đạo quán
18
Chương 18: Tôi không giết đại sư huynh
19
Chương 19: Không nên hận, nên quên
20
Chương 20: Thịnh yến kinh hồn
21
Chương 21: Tôi không muốn bị gọi là Tiểu Hắc
22
Chương 22: Không muốn rửa mặt
23
Chương 23: Người chơi cờ dở
24
Chương 24: Phiên ngoại nhỏ: Câu chuyện trắc trở của Hắc Phi
25
Chương 25: Nữ nhân của Yêu Vương
26
Chương 26: Yêu
27
Chương 27: Khuôn mặt của Yêu vương
28
Chương 28: Tên xấu dễ nuôi
29
Chương 29: Âm thầm giao dịch
30
Chương 30: Sự tích về Chu U vương
31
Chương 31: Rất im lặng
32
Chương 32: Giảo khôi
33
Chương 33: Cấm địa trong cung Yêu Vương
34
Chương 34: Ta là thích khách, ta là lạt khách
35
Chương 35: Đại trượng phu đã ra tay là không hối hận
36
Chương 36: Ta vốn không chê thế nhân, nhưng thế nhân lại không nhận ta
37
Chương 37: Nếu có mắt mà không tròng, vậy để mắt có lợi ích gì?
38
Chương 38: Thanh Dương Tử xin thuốc 1
39
Chương 39: Thanh Dương Tử xin thuốc 2
40
Chương 40: Thượng tiên Bích Lạc
41
Chương 41: Nhật xuyên cương phản
42
Chương 42: Bbq tiền giới
43
Chương 43: Ánh trăng thuần khiết nhất
44
Chương 44: Xà quân bị trêu ghẹo
45
Chương 45: Mộ lệ vô quyết
46
Chương 46: Đạo chủ “trong sáng”
47
Chương 47: Tin tình cảm bất chính của đạo chủ
48
Chương 48: Bán mình xin cơm
49
Chương 49: Số đào hoa hay kiếp đào hoa?
50
Chương 50: Không phải giận lây chúng ta, mà là giận lây cậu!
51
Chương 51: Mộng đẹp
52
Chương 52: Năm trăm năm đầu tiên
53
Chương 53: Các bạn hữu lại hiểu biết thêm về bần đạo một chút
54
Chương 54: Nước mắt của rắn
55
Chương 55: Thanh Dương Tử, cứu tôi đi
56
Chương 56: Chịu khổ đùa giỡn Tâm Ma
57
Chương 57: Thú yêu đương
58
Chương 58: Ước định
59
Chương 59: Nhân gian có nơi nào là đào nguyên
60
Chương 60: Thi thể nữ bị trộm
61
Chương 61: Giận dữ vì lam nhan (1)
62
Chương 62: Giận dữ vì lam nhan (2)
63
Chương 63: Giận dữ vì lam nhan (3)
64
Chương 64: Phù hoa đều tan mất, giữa giấc mộng ngàn năm (1)
65
Chương 65: Phù hoa đều tan mất, giữa giấc mộng ngàn năm(2)
66
Chương 66: Phù hoa đều tan mất, giữa giấc mộng ngàn năm (3)
67
Chương 67: Mở đầu
68
Chương 68: Người thứ ba trong năm trăm năm (bắt trùng)
69
Chương 69: Ma hậu
70
Chương 70: Đám cưới của Ma Tôn
71
Chương 71: Vô hận thiên
72
Chương 72: Nữ đế của Ma tộc
73
Chương 73: Còn vương ý nghĩ cũ, thương lấy người trước mắt
74
Chương 74: Người yêu nửa tháng (thượng)
75
Chương 75: Người yêu nửa tháng (trung)
76
Chương 76: Người yêu nửa tháng (hạ)
77
Chương 77: Ý tưởng tồi
78
Chương 78: Kẻ thắng làm tiên, kẻ bại làm ma
79
Chương 79: Tương tư gang tấc, hồn mộng thiên nhai
80
Chương 80: Tiền truyện: ANH HÙNG CHẾT TRẺ 1
81
Chương 81: Tiền truyện: anh hùng chết trẻ 2
82
Chương 82: Anh hùng chết trẻ 3
83
Chương 83: Anh hùng chết trẻ 4
84
Chương 84: Tiền truyện: anh hùng chết trẻ 5
85
Chương 85: Tiền truyện: anh hùng chết trẻ 6
86
Chương 86: Cấm chó và Thanh Dương Tử bước vào
87
Chương 87: Cứ yêu đi
88
Chương 88: Chương kết
89
Chương 89: Ngoại truyện
90
Chương 90: Phiên ngoại 2: Cần hài hòa! Cần tình yêu!