Chương 38: Vậy anh đành gắng gượng ở lại đây vậy

Nói chuyện gì... cô cũng không biết nữa. Chờ một lúc, bọn họ rốt cuộc đến đây làm gì, cô ở đâu, cô là ai?

Thật là không công bằng mà, cô vẫn còn chưa nghĩ ra nước cờ tiếp theo, đã một lần nữa bị thủ đoạn của đối phương đánh bại.

Ngụy Thiệu Viễn nhìn cô đang ngồi yên, lại hôn nhẹ lên khóe miệng cô một cái: “Nếu em tức giận, bây giờ có thể bắt đầu được rồi đấy.”

“...”

Anh như đang nói với chú gấu nhỏ: được rồi, em có thể bắt đầu biểu diễn được rồi đấy.

Sao cô có thể tức giận được nữa đây!

“Anh thật sự là Sean sao?”, cô nhẹ giọng hỏi một câu.

Có các nhận định ban đầu, lúc này đây cô nhìn cẩn thận một lần nữa đường nét trên gương mặt anh thế nào lại nhìn thấy giống Sean y hệt, nhưng cô vẫn có chút khó có thể tin được.

Ngụy Thiệu Viễn cười: “Em làm sao kiểm chứng chính xác được, có cần anh béo lại cho em xem không?”

“Không cần… nhưng mà vì sao…”

“Không có vì sao, người anh thích đang ở đây, cho nên anh muốn trở lại__ cho dù phải trả giá bao nhiêu nỗ lực, đều phải trở về tìm em.”

Lời tâm tình động lòng người, nhưng mà trong đầu Trí Trí vẫn rất loạn, thứ đầu tiên hoạt động chính là ý tưởng cho tiểu thuyết của cô, nghĩ đi nghĩ lại những chuyện trước đến nay, sắp xếp lại vô số tính khả năng có thể xảy ra cẩu huyết, không biết sao tròng mắt lại nóng lên: “Anh là nói thật sự sao? Không phải là muốn trả thù em sao…”

“Tại sao anh lại muốn trả thù em chứ?”

“Vì lúc trước em nói những lời làm anh tổn thương, hơn nữa ban đầu kết hôn là em lôi kéo anh, sau đó người hối hận trước cũng là em.”

Ngụy Thiệu Viễn sửng sốt một lúc mới bắt kịp mạch suy nghĩ của cô, trong lòng đã cười lớn một hồi, ngón tay nhéo nhẹ cằm cô: “Vậy điều anh muốn nói sao? Anh chính là quay về trả thù em, nên làm hay không nên làm đều đã làm rồi, người của em là anh, tim anh cũng ở đây, làm sao bây giờ?”

“Không làm sao cả.”, Trí Trí phô trương nói: “Lúc ban đầu bị chó cắn một cái, em nên làm thế nào trải qua hay vẫn là như thế trải qua.”

“Được rồi, dám mắng anh là chó, vậy mau để anh cắn thêm một cái nữa, thật không chịu nổi em mà.”

Anh làm ra tư thế như muốn gặm cổ cô, Trí Trí liền đẩy ra, cô không khỏi bật cười: “Anh làm gì thế, ở nơi vắng vẻ như vậy, người ta sẽ nghĩ chúng ta chơi “xe chấn” đấy!”

“Em còn biết đến cái này, nhà văn đúng là biết không ít nhỉ.”, ánh nhìn của anh chiếu lên đôi môi cô: “Nếu anh thật sự muốn trả thù em, em có thể trốn được sao?”

“Cùng lắm thì cá chết lưới rách thôi.”

“Đây là lời thoại trong tiểu thuyết của em à, còn có lời nào mới hơn chút không?”, anh nghĩ: “ Anh vẫn là thích em hối lộ anh hơn.”

“Hừ.”

“Trí Trí.”, nhìn thấy cô không giống như đang tức giận, anh điều chỉnh lại tư thế, đầu dựa vào vai cô: “Kỳ thực anh vẫn luôn muốn nói với em, nhưng anh lại không đoán được em sẽ có phản ứng như thế nào. Anh sợ rằng em không thể thông cảm, hoặc là suy nghĩ lung tung, vì thế cho rằng thời cơ chưa đến. Lúc này là ngoài ý muốn, nhưng anh lo sợ sẽ quá muộn nên mới cố gắng bình thản đối mặt với em, không cần lúc nào cũng phải sợ bí mật của mình bị bại lộ, bản thân anh cũng cảm thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều.”

Trí Trí bị anh đè tới mức không thể động đậy: “Ừm… anh ngồi dậy trước đã, nặng quá.”

“Không muốn, anh sợ em sẽ chạy mất.”

“Em không chạy, thật sự không chạy, anh ngồi dậy trước đi.”

Ở nơi vắng vẻ như vậy cô xuống xe chạy đi đâu?

Anh khó khăn lắm mới ngồi thẳng dậy, hai người cuối cùng cũng đối mặt thẳng thắn nói chuyện với nhau.

Trí Trí vẫn còn có chút không được tự nhiên: “Em không biết nên gọi anh như thế nào mới tốt.”

“Nếu em nguyện ý thì vẫn cứ gọi anh là Sean, chẳng qua gọi là gì cũng được, nhưng đừng gọi anh là Ngụy tiên sinh.”

“Vì sao vậy?”, cô có thể cảm thấy được anh đối với dòng họ và tên mình hiện tại có chút bài xích, sao lại phải thay đổi như thế?

“Không quen lắm, từ nhỏ đến lớn, anh đều chỉ nghe người khác dùng “Ngụy tiên sinh” để gọi ba anh.”

“Vậy anh thay đổi họ tên, là yêu cầu của ông ấy sao?”

“Ừm, hẳn là em đã nghe qua rồi, ông ấy và mẹ anh không kết hôn, không phải ông ấy thất tín bội nghĩa, là mẹ của anh không chịu. Anh vẫn luôn cùng mẹ và cậu mang họ Thành, Ngụy Thiệu Viễn cái tên này là do ba anh đặt, anh sinh ra đã có, chỉ là không dùng đến mà thôi. Về sau anh về nước lập nghiệp, ông ấy tình nguyện cung cấp tiền vốn cho anh, điều kiện duy nhất chính là muốn anh đổi tên họ.”, anh nhìn Trí Trí: “Kỳ thực, vốn là đến điều kiện này anh có thể không đáp ứng, nhưng anh dù sao cũng cần thân phận mới, đồng ý cũng không có gì mất mát.”

Cần thân phận mới để làm gì, để dụ dỗ con ngỗng ngốc là cô sao? Trí Trí cắn cắn môi: “Anh… từ khi nào anh bắt đầu tính kế em?”

“Ừm, từ tính kế này dùng rất đúng.”, anh cười: “Anh nghĩ, đại khái là từ ngày đầu tiên anh quyết định về nước.”

Đáp án này quả thực là nằm trong dự liệu của cô, nhưng vẫn còn điều cô chưa dám khẳng định: “Không phải anh vẫn luôn theo dõi em sao?”

“Anh theo dõi là cuộc sống của em, không phải con người em, lời muốn nói là hoàn chỉnh, bằng không nghe đến thì anh dường như rất giống biến thái.”

Vốn chính là tên biến thái… cô oán thầm.

Ngụy Thiệu Viễn nói tiếp: “Giống như anh đã nói với em rồi, thời đại mạng xã hội tương hộ lẫn nhau, chỉ cần em lên mạng sẽ để lại dấu vết, hoàn cảnh cuộc sống đều có thể bị điều tra ra, việc này đối với anh không có gì là khó. Khó chính là làm sao để em một lần nữa tiếp nhận anh.”

Anh từng lo lắng rất nhiều rất nhiều, hôm nay cô có thể đều không hiểu hết. Ví dụ nhỡ cô gặp được đối tượng phù hợp trên đường, thậm chí đã kết hôn, hoặc ngay cả khi anh đã biến thành người đàn ông đẹp trai, cô cũng không yêu anh… phải làm sao đây.

Thành thật mà nói, anh cũng không có biện pháp hoàn mỹ, chỉ có thể dựa vào lòng dũng cảm để đi đến ngày hôm nay.

May mắn thay trời không phụ người có lòng, khi anh thấy cuộc sống khó khăn của Giang Trí Trí mấy năm nay, cũng không nói rõ là khó khăn hay may mắn cho mình nữa.

Anh có thể làm hoàng tử cứu vớt cô bé lọ lem, thậm chí đã vì cô xây thành đắp lũy, tạo ra vương quốc mới. Nhưng nếu như cô chỉ là cô gái ham mê vật chất, ban đầu có thể cùng anh kết hôn thành vợ chồng, cũng không cần chịu khổ nhiều năm như vậy.

Để cô thà rằng chịu khổ cũng không buông tay theo đuổi, nhất định không chỉ là tiền tài hưởng lạc, còn có tình cảm yêu nhau thật sự của hai người.

Cho nên anh mới kéo dài tới tận bây giờ, trải qua nhiều vòng lẩn quẩn như vậy, cuối cùng mới có thể bước đến trước mặt cô.

“Anh thật sự không trách em à?”, Trí Trí bị anh làm cảm động, nhưng vẫn là nhịn không được suy nghĩ như vậy.

“Trách em chuyện gì? Anh thích em là chuyện của anh, thích anh hay không thích là chuyện của em. Tình cảm là chuyện không thể cưỡng cầu nhất, huống hồ từ nhỏ anh đã sống dưới hàng loạt ánh nhìn kỳ thị, có thể có người xem anh như người bình thường mà đối đã đã không dễ dàng gì, anh không thể tham lam hơn nữa.”

“Em không có không thích anh…”

“Ừm, chính là từ lâu về trước em đã bắt đầu thích anh sao?”, anh nhẹ giọng hỏi, cố ý đùa cô: “Vậy Giang Trí Trí tiểu thư, em rốt cuộc thích Sean hơn hay thích Ngụy Thiệu Viễn hơn?”

Anh vẫn luôn muốn đoán ý cô như thế, cô vẫn không như anh mong muốn.

Ngụy Thiệu Viễn cũng không miễn cưỡng, ngón tay xoa nhẹ tóc cô: “Không nói được cũng không sao, dù sao anh vẫn luôn thích Giang Trí Trí là được.”

Trí Trí ngẩng đầu nhìn anh, ánh nhìn mãnh liệt như có thể hòa tan những muộn phiền ban đầu, bạo lực mạng so với những chuyện lớn đời người như thế dường như không là gì.

“Sao lại không nói gì nữa vậy?”

“.… Em cũng không biết nói gì nữa.”, Trí Trí có chút khó khăn trả lời: “Đầu của em có chút loạn, em muốn yên tĩnh một lát.”

“Vậy anh đưa em về bệnh viện.”

Vốn là hôm nay cô có thể xuất viện, nhưng về nhà còn phải chăm sóc cho mẹ mình, không bằng ở đây để suy nghĩ, nên ở lại bệnh viện một đêm.

Ngụy Thiệu Viễn lái xe đưa cô về nhà, hai người cũng xem như là thông cảm cho cô phần nào đó, mặc dù dường như cũng không nói mấy lời, nhưng cũng không xấu hổ như trong tưởng tượng, tinh thần Trí Trí so với mấy ngày trước đã tốt hơn một chút, toàn bộ tâm tư đã suy nghĩ xong chuyện này, chuyện ở trên mạng trái lại không có thời gian quản đến.

Phòng bệnh buổi tối cho dù có đèn sáng nhưng cũng không làm vơi đi màu trắng mang đầy cảm giác tiêu điều của bệnh viện, im lặng đến mức một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy được.

“Em nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai anh lại đến thăm em.”

Ngụy Thiệu Viễn rất bình tĩnh, lặng lẽ nhìn vẻ mặt của Trí Trí, chuyển người bước ra cửa được vài bước, trong lòng đếm thầm 1, 2, 3 khi đếm đến 3, Trí Trí quả nhiên gọi anh: “Đợi chút đã.”

Trên mặt anh lộ ra ý cười, nỗ lực áp chế xuống niềm vui trong lòng, mới quay người thản nhiên hỏi: “Sao thế?”

“Em…”

“Đói bụng rồi?”, Đã nói rằng ra ngoài ăn đêm, kết quả là lên đỉnh núi hóng gió rồi về, món gì ngon cũng đều chưa ăn.

“Không phải.”

“A, vậy có chỗ nào không thoải mái sao, có muốn anh gọi bác sĩ không?”

“Không cần, không cần.”, Trí Trí vội vàng gọi anh lại, sắc mặt nín thở tới mức đỏ hồng: “Em… anh có thể ở lại cùng em một lát không?”

Ngụy Thiệu Viễn mỉm cười, thong thả bước đến trước mặt cô: “Không phải em nói muốn yên tĩnh một mình sao?”

Cô cúi đầu xuống: “Bây giờ không nghĩ nữa.”

“Phụ nữ đúng là hay thay đổi quá.”, Ngụy Thiệu Viễn ngồi xuống bên cạnh cô, lại nhéo nhéo cằm cô: “Có điều như vậy anh rất thích.”

Trí Trí quay người: “Em đã sớm nói anh là cố ý mà.”

“Cái gì?”

“Cố ý chiều hư em, làm em không rời khỏi anh được.”

Sau cùng nói với cô, hóa ra anh chính là Sean, là cô lòng mang áy náy, cô cô phụ người đàn ông đó, anh lại còn giấu cô lâu như vậy, vậy thì sao chứ!

Ngụy Thiệu Viễn vươn tay ôm lấy cô: “Rất ít người có thể nhìn thấu anh như em, nhưng sao lại cảm thấy rất vui nhỉ?”

“.…..”

“Vậy anh đành gắng gượng ở lại đây vậy.”

“Không không không, anh ngủ ở giường bên cạnh đi… AAA, anh đừng lên đây, ngủ ở kế bên đi!”

Hai người lôi kéo một hồi, Ngụy Thiệu Viễn vẫn là chen chúc lên giường bệnh của cô, tứ chi bâu chặt lấy cô, ôm vào lòng mà ngủ.

Cô không lay chuyển được anh, hai người cứ như vậy yên ổn ôm nhau mà ngủ.

Chapter
1 Chương 1: Chúng Ta Tối Qua… Hình Như Kết Hôn Rồi
2 Chương 2: Giang tiểu thư kết hôn chưa?
3 Chương 3: Nguỵ Tổng biết tôi sẽ tới?
4 Chương 4: Cô cùng người đàn ông khác hẹn hò, tiên sinh nhà côn không tức giận sao?
5 Chương 5: Đối thủ không đội trời chung của cậu đã tới
6 Chương 6: Tôi đã uống rượu, dường như có chút say rồi
7 Chương 7: Tiểu bàn tử, cậu không thể ngủ ở đây được, sẽ bị cảm đấy
8 Chương 8: Anh là một người đàn ông trưởng thành ngủ lại có chút không thích hợp
9 Chương 9: Da thịt tiếp xúc, khoảnh khắc cơ thể chạm vào trong nháy mắt có chút hơi tê
10 Chương 10: Ai nói đàn ông sắt thép không hiểu lãng mạn?
11 Chương 11: Anh ấy hơi xấu hổ khi mỉm cười, nhưng cô có thể thấy sự dịu dàng sâu trong trái tim anh
12 Chương 12: Tôi không có thói quen để phụ nữ thanh toán
13 Chương 13: Nửa đêm canh ba thảo luận kịch bản dễ hiểu hơn chút
14 Chương 14: Một bước liền trực tiếp lăn trên giường là cái gì vậy, thật là quá không tự nhiên rồi
15 Chương 15: Cô đại khái vẫn là thích cậu bạn nhỏ ngốc nghếch nhẹ nhàng hơn
16 Chương 16: Ghen thì ghen đi, cậy lớn vậy làm gì!
17 Chương 17: Nhanh như vậy… có mờ ám
18 Chương 18: Cô đang sợ cái gì chứ, tưởng rằng tôi muốn hôn cô à?
19 Chương 19: Ba trong một
20 Chương 20
21 Chương 21: Thật sự là Sean à, anh làm thế nào lớn như vậy rồi
22 Chương 22: Tôi đã có người mình thích rồi
23 Chương 23: Người đàn ông có lòng hiếu thảo lại gia tăng thêm một phần hảo cảm
24 Chương 24: Vậy cô cảm nhận một chút đi
25 Chương 25: Anh vươn đầu lưỡi ra liếm, mặn mặn lại có chút vị ngọt của cô
26 Chương 26: Không mặc là đẹp nhất
27 Chương 27: Em mới tắm à?
28 Chương 28: Em thích kiểu đàn ông như thế nào?
29 Chương 29: Cho anh ăn trước rồi nói sau
30 Chương 30: Sau này chúng ta kết hôn có thể ở đây
31 Chương 31: Cô hành động như một nữ sinh chỉ cần nhìn là thấy xấu hổ, Ngụy Thiệu Viễn, chắc hẳn sẽ thích chứ?
32 Chương 32: Thật tốt quá, người đàn ông tốt như vậy thuộc về cô rồi
33 Chương 33: Em nhất định chịu trách nhiệm với anh
34 Chương 34: Mau đi tắm đi, lên giường đợi em
35 Chương 35: Em thích trẻ con không?
36 Chương 36: Tôi thấy chú ấy thích show ân ái
37 Chương 37: Bọn họ căn bản chính là cùng một người
38 Chương 38: Vậy anh đành gắng gượng ở lại đây vậy
39 Chương 39: Bọn họ không phải là vẫn chưa ly hôn sao?
40 Chương 40: Mặc như vậy đẹp không?
41 Chương 41: Em vẫn luôn là bà xã của anh
42 Chương 42: Thật ra anh cũng đã ghen không ít phải không, anh có thừa nhận không?
43 Chương 43: Sao mình lại cảm thấy cậu là người biết rõ mọi chuyện vậy?
44 Chương 44: Từ lúc nào em thành bà mai rồi?
45 Chương 45: Chỉ là đột nhiên nhớ anh rồi
46 Chương 46: Có vị ngọt thoáng qua trong lời nói của cậu
47 Chương 47: Hình như trước đây cô đã trách nhầm anh rồi
48 Chương 48: Trí Trí nhà anh đáng yêu như vậy, tại sao lại phải giận em vì một tên cặn bã?
49 Chương 49: Đừng giới thiệu cho cô ấy những tên biết tán tỉnh
50 Chương 50: Đại kết cục
51 Chương 51: Đại kết cục 2
52 Chương 52: Đại kết cục 3
Chapter

Updated 52 Episodes

1
Chương 1: Chúng Ta Tối Qua… Hình Như Kết Hôn Rồi
2
Chương 2: Giang tiểu thư kết hôn chưa?
3
Chương 3: Nguỵ Tổng biết tôi sẽ tới?
4
Chương 4: Cô cùng người đàn ông khác hẹn hò, tiên sinh nhà côn không tức giận sao?
5
Chương 5: Đối thủ không đội trời chung của cậu đã tới
6
Chương 6: Tôi đã uống rượu, dường như có chút say rồi
7
Chương 7: Tiểu bàn tử, cậu không thể ngủ ở đây được, sẽ bị cảm đấy
8
Chương 8: Anh là một người đàn ông trưởng thành ngủ lại có chút không thích hợp
9
Chương 9: Da thịt tiếp xúc, khoảnh khắc cơ thể chạm vào trong nháy mắt có chút hơi tê
10
Chương 10: Ai nói đàn ông sắt thép không hiểu lãng mạn?
11
Chương 11: Anh ấy hơi xấu hổ khi mỉm cười, nhưng cô có thể thấy sự dịu dàng sâu trong trái tim anh
12
Chương 12: Tôi không có thói quen để phụ nữ thanh toán
13
Chương 13: Nửa đêm canh ba thảo luận kịch bản dễ hiểu hơn chút
14
Chương 14: Một bước liền trực tiếp lăn trên giường là cái gì vậy, thật là quá không tự nhiên rồi
15
Chương 15: Cô đại khái vẫn là thích cậu bạn nhỏ ngốc nghếch nhẹ nhàng hơn
16
Chương 16: Ghen thì ghen đi, cậy lớn vậy làm gì!
17
Chương 17: Nhanh như vậy… có mờ ám
18
Chương 18: Cô đang sợ cái gì chứ, tưởng rằng tôi muốn hôn cô à?
19
Chương 19: Ba trong một
20
Chương 20
21
Chương 21: Thật sự là Sean à, anh làm thế nào lớn như vậy rồi
22
Chương 22: Tôi đã có người mình thích rồi
23
Chương 23: Người đàn ông có lòng hiếu thảo lại gia tăng thêm một phần hảo cảm
24
Chương 24: Vậy cô cảm nhận một chút đi
25
Chương 25: Anh vươn đầu lưỡi ra liếm, mặn mặn lại có chút vị ngọt của cô
26
Chương 26: Không mặc là đẹp nhất
27
Chương 27: Em mới tắm à?
28
Chương 28: Em thích kiểu đàn ông như thế nào?
29
Chương 29: Cho anh ăn trước rồi nói sau
30
Chương 30: Sau này chúng ta kết hôn có thể ở đây
31
Chương 31: Cô hành động như một nữ sinh chỉ cần nhìn là thấy xấu hổ, Ngụy Thiệu Viễn, chắc hẳn sẽ thích chứ?
32
Chương 32: Thật tốt quá, người đàn ông tốt như vậy thuộc về cô rồi
33
Chương 33: Em nhất định chịu trách nhiệm với anh
34
Chương 34: Mau đi tắm đi, lên giường đợi em
35
Chương 35: Em thích trẻ con không?
36
Chương 36: Tôi thấy chú ấy thích show ân ái
37
Chương 37: Bọn họ căn bản chính là cùng một người
38
Chương 38: Vậy anh đành gắng gượng ở lại đây vậy
39
Chương 39: Bọn họ không phải là vẫn chưa ly hôn sao?
40
Chương 40: Mặc như vậy đẹp không?
41
Chương 41: Em vẫn luôn là bà xã của anh
42
Chương 42: Thật ra anh cũng đã ghen không ít phải không, anh có thừa nhận không?
43
Chương 43: Sao mình lại cảm thấy cậu là người biết rõ mọi chuyện vậy?
44
Chương 44: Từ lúc nào em thành bà mai rồi?
45
Chương 45: Chỉ là đột nhiên nhớ anh rồi
46
Chương 46: Có vị ngọt thoáng qua trong lời nói của cậu
47
Chương 47: Hình như trước đây cô đã trách nhầm anh rồi
48
Chương 48: Trí Trí nhà anh đáng yêu như vậy, tại sao lại phải giận em vì một tên cặn bã?
49
Chương 49: Đừng giới thiệu cho cô ấy những tên biết tán tỉnh
50
Chương 50: Đại kết cục
51
Chương 51: Đại kết cục 2
52
Chương 52: Đại kết cục 3