Chương 37: Thăm Ban

Chương 37 thăm ban

Tần Khả Dao nhìn chằm chằm chỗ Tần Duệ thật lâu, nghiến răng nghiến lợi, dẫm giày cao gót đi tới trước mặt Tần Duệ cùng Tần Thiến. 

Tần Thiến nhìn Tần Khả Dao lại đây, khóe miệng không khỏi nở nụ cười mỉa mai, làm Tần Khả Dao thẹn quá thành giận hung hăng trừng mắt một cái.

“Ca, anh tối hôm qua đi đâu?” Tần Khả Dao tràn đầy oán giận nhìn Tần Duệ hỏi.

Tần Duệ liếc nhìn Tần Khả Dao, nói: “Ta đi đâu thì sao?”

Tần Khả Dao vốn là mang theo vài phần hưng sư vấn tội, nhưng nhìn thấy thái độ lãnh đạm của Tần Duệ, sự kiêu ngạo của nàng bất giác trầm xuống. 

Tần Khả Dao nhìn dáng vẻ lạnh lùng của Tần Duệ, nói: “ Vũ Hạo ca ca rất lo lắng cho anh.”

Tần Duệ híp mắt, nói: “Đã biết.”

Tần Khả Dao nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tần Duệ, không khỏi cảm phán, Đan Vũ Hạo có chút vô dụng, Vũ Hạo ca ca điểm nào cũng tốt hơn Lục Vân Sơ, vậy mà mắt ca ca giống như bị dán giấy, chỉ thấy được mỗi Lục Vân Sơ. 

Tên gia hỏa Lục Vân Sơ này, nếu đã rời đi tại sao phải trở lại.

Tần Thiến nhìn Lục Vân Sơ trong màn hình, nói: “Vân Sơ ca ca nộp bài thi, anh ấy vội vàng nộp bài như vậy, sẽ không có vấn đề gì đi.”

Vòng thứ nhất thi viết, thành tích xếp hạng top 100 mới có thể vào vòng hai, những người còn lại sẽ bị loại trừ.

“Nhìn dáng vẻ của Vân Sơ, hẳn em ấy rất tự tin.” Tần Duệ nói.

Lục Vân Sơ nộp xong bài thi, bước ra ngoài.

“Vân Sơ ca ca, sắp đi ra rồi.” Tần Thiến có chút hưng phấn mà nói.

Tần Duệ cất bước lớn đi về phía lối ra, Tần Thiến cũng nhanh chóng đuổi theo.

Tần Khả Dao nhìn Tần Duệ cùng Tần Thiến đều rời đi, tuy rằng trong lòng buồn chán nhưng vẫn bất đắc dĩ đi theo.

“Em ra ngoài à?” Tần Duệ đứng ở trước mặt Vân Sơ.

Lục Vân Sơ nhìn Tần Duệ, híp mắt, nói: “Tần thiếu, có gì chỉ giáo sao?”

“Vân Sơ, em có cần thiết phòng bị anh như vậy?” Tần Duệ cau mày hỏi.

Lục Vân Sơ cười, nói: “Tần thiếu là đại nhân vật, một phàm phu tục tử như tôi khi gặp anh đương nhiên nên cẩn thận đối đãi.”

“Thân phận của Phương Vân Kiệt cũng không thấp.” Tần Duệ nhịn không được nói.

“Hai người không giống nhau.” Lục Vân Sơ nói.

“Không giống chỗ nào?” Tần Duệ nhịn không được hỏi.

Lục Vân Sơ cười, nói: “Tần thiếu, anh cần gì phải biết điều này?”

Tần Thiến gật đầu, nói: “Đúng vậy! Anh họ, anh cứ truy hỏi như vậy, không tốt đâu!” Vừa gặp người bị anh đá, còn muốn hỏi nguyên nhân anh trở thành tra nam. 

Lục Vân Sơ giơ giơ thẻ kim cương đen trên tay, “Chênh lệch quá lớn, anh chẳng lẽ một chút giác ngộ cũng không có.”

“Để anh đưa em về?” Tần Duệ thở một hơi nói.

“Không cần.” Lục Vân Sơ nói.

Tần Duệ kiên nhẫn nói: “Lâm Trác Hàm là người của công chúng, không tiện ở chỗ này lâu hắn đã rời đi.”

Lục Vân Sơ gật đầu, nói: “Tôi biết chuyện này, tôi đã hứa với Trác Hàm rồi, nếu kết thúc sớm sẽ tới thăm ban, cho nên hiện tại không quay về, tôi muốn đi thăm ban.”

Tần Duệ cau mày, nói: “Nếu vượt qua vòng thi đầu, ngày mai phải tham gia tiếp vòng hai, lúc này em còn muốn đi thăm ban.”

“Có vấn đề sao?” Lục Vân Sơ nghiêng đầu hỏi.

“Không có vấn đề, anh đưa em đi.” Tần Duệ nghiến răng nghiến lợi nói.

Lục Vân Sơ liếc nhìn Tần Khả Dao bên cạnh Duệ nói: “Không cần, xe của Tần thiếu nhỏ như vậy, có Tần tiểu thư ở đây nào còn chỗ cho tôi! Tôi vẫn nên thức thời một chút mới tốt.”

Tần Khả Dao vẫn luôn cậu bằng ánh mắt căm thù, khi nghe lời Lục Vân Sơ nói hơi sửng sốt một lúc, không tình nguyện thu liễm ánh mắt trên mặt.
Tần Duệ quay đầu, liếc nhìn Tần Khả Dao một cái, nói: “Khả Dao không đi, anh đưa em đi.”

Lục Vân Sơ còn muốn cự tuyệt, nhưng nhìn vẻ mặt xấu xí của Tần Khả Dao, lại nghĩ đến Tần Duệ đã nói đến vậy, cũng phải cho đối phương chút mặt mũi, dù sao sau này cậu ở lại Trung Ương Tinh không thể tránh khỏi việc giao tiếp cùng vị thiếu niên anh tài này.

“Vậy thì đi thôi.” Tần Duệ nói.

“Em cũng muốn đi?” Tần Thiến thật cẩn thận hỏi.

“Đến đây đi.” Lục Vân Sơ nói.

Tần Khả Dao nghe Lục Vân Sơ nói, khuôn mặt nhịn không được vặn vẹo, Tần Khả Dao trơ mắt nhìn Tần Thiến cao hứng phấn chấn cùng Lục Vân Sơ leo lên xe Tần Duệ.

Lục Vân Sơ quay đầu lại nhìn Tần Khả Dao biểu tình vặn vẹo, nở nụ cười xán lạn với cô.

Tần Thiến nhìn nụ cười kỳ lạ trên mặt Lục Vân Sơ, không khỏi chớp mắt.
Tần Khả Dao nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, nắm chặt tay, chung quanh có không ít người đang quan sát động tĩnh sân thi đấu.

Tần Khả Dao "Xung đột" cùng Lục Vân Sơ cũng khiến không ít người chú ý tới.

“Khả Dao, anh trai cô cũng thật quá đáng, vì một tên tiểu bạch kiểm, đem cô ném ở đây!”

“Thật là! Anh trai cô cũng quá trọng sắc khinh bạn.”

“Cô cùng anh trai có phải cãi nhau không, anh ta dẫn theo Tần Thiến lại không mang theo cô, cô mới là em gái ruột kia mà!”

“Khả Dao, anh trai cô không phải thương cô nhất sao? Sao lại biến thành thế này.”

……

Tần Khả Dao nghe đám người bên cạnh nhìn như bất bình vì nàng, kỳ thật đang vui sướng khi người gặp họa, không khỏi tức giận.

Tên hỗn đản Lục Vân Sơ, đồ vương bát đản, gia hỏa này cư nhiên dám làm như vậy, ca ca…… Vì lấy lòng Lục Vân Sơ, lại đối xử với nàng như vậy.
Đối mặt với những ánh mắt chế giễu xung quanh, Tần Khả Dao hận không thể tìm một cái khe đất chui xuống.

Lục Vân Sơ ngồi trong xe, nhìn Tần Thiến mặt ửng đỏ, nói: “Ván trượt ta đưa, em nhận được chưa?”

Tần Thiến vội vàng gật đầu không ngừng, nói: “Nhận được, nhận được, mọi người đều nói em thực khốc.”

Tần Thiến nhìn Tần Duệ lái xe ở phía trước, có chút chột dạ thè lưỡi.

Lục Vân Sơ cười cười, nói: “Em thích là tốt rồi, tập đoàn Phương thị vừa ra mắt máy chơi game tiên tiến nhất đấy! Còn có võng du thương với máy tính bảng! Nếu em thích, ta có thể lấy cho em.”

“Vân Sơ ca ca, anh thật quá ghê gớm, anh đúng là thần tượng của cuộc đời em, em sùng bái anh.” Tần Thiến nhìn Lục Vân Sơ, trong mắt toát lên vẻ hâm mộ tuyệt đỉnh.

Tần Duệ đang lái xe ở phía trước ho khan một tiếng nói: “Tiểu tâm mê muội mất cả ý chí.”
“Vân Sơ ca ca, em hiện tại quan trọng nhất việc học, mấy thứ đó em cũng không có hứng thú lắm……” Tần Thiến vẻ mặt đau khổ, trái lương tâm mà nói.

Lục Vân Sơ cười, nói: “Tiểu Thiến biết tự mình làm chủ, thật là không tồi.”

Tần Thiến: “……”

Tần Duệ quay đầu lại nhìn Lục Vân Sơ, nói: “Em vì sao lại đối tốt với Lâm Trác Hàm như vậy?”

Lục Vân Sơ cười, ôm hai tay ngửa đầu nhìn xe đỉnh, nói: “Lâu ngày thấy lòng người, hoạn nạn thấy chân tình, lúc trước, thời điểm tôi nghèo túng, khó có được người không bỏ đá xuống giếng, còn đưa than ngày tuyết, tôi tự nhiên muốn có qua có lại, cái này gọi là tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo.”

Tần Duệ híp mắt, không cần Lục Vân Sơ nói, hắn cũng biết, cái gọi là thời điểm nghèo túng chính là chỉ thời điểm hắn cùng Lục Vân Sơ nháo chia tay.
Không khí trong Tinh xe lập tức căng thẳng, Tần Thiến nhịn không được rụt rụt cổ.

Địa điểm quay phim cách sân thi đấu không xa, chỉ chốc lát liền đến.

Thời điểm Lục Vân Sơ đến, Tằng đạo diễn đang đỏ mặt tía tai quở trách một nữ diễn viên, giống một bệnh nhân tâm thần nổi điên, nữ diễn viên kia bị Tằng Sùng Nhạc quở trách đến sửng sốt.

Lâm Trác Hàm một thân bạch y cổ trang, khí chất xuất trần, giống như từ trong tranh bước ra.

“Vân Sơ, cậu đã đến rồi?” Lâm Trác Hàm đi tới chỗ Lục Vân Sơ.

Lục Vân Sơ đánh giá Lâm Trác Hàm từ trên xuống dưới một phen, “Oa, Trác Hàm, cậu thật soái, bộ phim này vừa ra mắt cậu nhất định có thể thần hồn mê đảo muôn vàn thiếu nam thiếu nữ.”

Tần Duệ liếc nhìn Lâm Trác Hàm khinh thường nói: “Trang điểm kỳ quái.”

Lục Vân Sơ liếc nhìn Tần Duệ nói: “Tần thiếu, là ánh mắt anh không tốt à! Hiện tại đang lưu hành phục cổ, Trác Hàm ăn mặc như vầy mới đúng trào lưu, được mọi người điên cuồng truy phủng.”
Tần Duệ đen mặt, âm thầm thầm nghĩ: rõ ràng nhìn rất nương.

“Duệ thiếu cũng tới, Trác Hàm thật là thụ sủng nhược kinh.” Lâm Trác Hàm nói với Tần Duệ.

Tần Duệ chống tay sau lưng, nhàn nhạt nhìn Lâm Trác Hàm.

Lục Vân Sơ nhìn Tằng Sùng Nhạc đang đỏ mặt tía tại  nói: “Tằng đạo diễn, hình như rất tức giận.”

Lâm Trác Hàm cười với Lục Vân Sơ, nói: “Không có, Tằng đạo diễn một khi đóng phim điện ảnh đều như vậy, đối xử với ai cũng bình đẳng.”

“Cậu cũng bị mắng?” Lục Vân Sơ đánh giá Lâm Trác Hàm nói.

Lâm Trác Hàm có chút xấu hổ gật đầu, nói: “Đúng vậy!” Hắn là vai chính, bị mắng nhiều nhất.

Lục Vân Sơ tràn đầy đồng tình nhìn Lâm Trác Hàm, nói: “Làm diễn viên không dễ dàng a!”

Lâm Trác Hàm cười, nói: “Vẫn còn tốt.”

“Lúc tớ cùng Tằng đạo diễn nói chuyện hợp tác, tính tình của ông ấy khá tốt mà!” Lục Vân Sơ nhìn Tằng Sùng Nhạc đem một nữ diễn viên như hoa như ngọc mắng thành máu chó đầy đầu, không khỏi lắc đầu, thật không hiểu thương hương tiếc ngọc.
Lâm Trác Hàm âm thầm nghĩ: cậu cùng diễn viên sao giống nhau được, cậu chính là nhà đầu tư.

..........

Chapter
1 Chương 1: Phương gia nhị thiếu
2 Chương 2: Trở Lại Trung Ương Tinh
3 Chương 3: cái gọi là đeo bám người giàu có
4 Chương 4: Tiêu tiền như nước
5 Chương 5: Mua nhà
6 Chương 6: Mở Công Ty
7 Chương 7: Bạn Trai Có Tiền
8 Chương 8: Cái gọi là tiến bộ
9 Chương 9: Cái gọi là kim chủ
10 Chương 10: Cái Gọi Là Đối Lập
11 Chương 11: Phong Sát
12 Chương 12: Tường Đông
13 Chương 13: Gặp phải một con chó
14 Chương 14: Đua Xe
15 Chương 15: Coi Khinh
16 Chương 16: Giải Ước
17 Chương 17: Đầu Tư
18 Chương 18: Bắt Đầu Một Lần Nữa
19 Chương 19: Tân Hoan Cựu Ái
20 Chương 20: Tìm Tra
21 Chương 21: Chờ Xem
22 Chương 22: Thi Huyền Xảy Ra Chuyện
23 Chương 23: Hưng Sư Vấn Tội
24 Chương 24: Khách Không Mời Mà Đến
25 Chương 25: Anh thật Phiền Toái
26 Chương 26: Ai sai
27 Chương 27: Tình Huống Sử Dụng Dị Thường
28 Chương 28: Tuyệt Bút tiêu phí
29 Chương 29: Người Hoàn Mỹ
30 Chương 30: Đối Thủ Mạnh Như Thần
31 Chương 31: Đồng Đội Ngu Như Heo
32 Chương 32: Nhắc Lại Chuyện Cũ
33 Chương 33: Khắc Khẩu
34 Chương 34: Ở Ngoài Cửa
35 Chương 35: Đại Minh Tinh Tới
36 Chương 36: Làm Bộ Làm Tịch Cùng Thỏa Hiệp
37 Chương 37: Thăm Ban
38 Chương 38: Sơn Trang Suối Nước Nóng
39 Chương 39: Cái Gọi Là Xa Xỉ
40 Chương 40: Thiên Đường Chi Vị
41 Chương 41: Tình Địch Như Thế
42 Chương 42: Cái Gọi Là Người Nghèo
43 Chương 43: Trận Bán Kết
44 Chương 44: Cơ Giáp Sư Cùng Đại Lão Bản
45 Chương 45: Khảo Hạch Kết Thúc
46 Chương 46: Đỉnh Cấp Vip
47 Chương 47: Cái Gọi Là Tang Môn Tinh
48 Chương 48: Tần Khả Dao Buồn Bực
49 Chương 49: Thị Phi Năm Đó
50 Chương 50: Lời Xin Lỗi Muộn Màng
51 Chương 51: Cái Gọi Là Cặn Bã
52 Chương 52: Đường Tuyên
53 Chương 53: Sinh Khí
54 Chương 54: Đãi Ngộ Khác Biệt
55 Chương 55: Đưa Cơm
56 Chương 56: Bộ Phim Công Chiếu
57 Chương 57: Đụng Phải Đại Minh Tinh
58 Chương 58: Trình Dự
59 Chương 59: Đan Vũ Hạo Thỉnh Cầu
60 Chương 60: Tần Phàm Bị Loại Trừ
61 Chương 61: Biết Gì Nói Hết
62 Chương 62: Mặc Kệ
63 Chương 63: Biến Khéo Thành Vụng
64 Chương 64: Sửa Chữa Dụng Cụ
65 Chương 65: Cái Gọi Là Tiến Cử
66 Chương 66: Lục Vân Sơ Hoài Nghi
67 Chương 67: Lời Đồn Đãi
68 Chương 68: Nguy Cơ
69 Chương 69: Xác Suất Một Phần Ngàn
70 Chương 70: Phương Vân Kiệt Sắp đến
71 Chương 71: Mua Hoa
Chapter

Updated 71 Episodes

1
Chương 1: Phương gia nhị thiếu
2
Chương 2: Trở Lại Trung Ương Tinh
3
Chương 3: cái gọi là đeo bám người giàu có
4
Chương 4: Tiêu tiền như nước
5
Chương 5: Mua nhà
6
Chương 6: Mở Công Ty
7
Chương 7: Bạn Trai Có Tiền
8
Chương 8: Cái gọi là tiến bộ
9
Chương 9: Cái gọi là kim chủ
10
Chương 10: Cái Gọi Là Đối Lập
11
Chương 11: Phong Sát
12
Chương 12: Tường Đông
13
Chương 13: Gặp phải một con chó
14
Chương 14: Đua Xe
15
Chương 15: Coi Khinh
16
Chương 16: Giải Ước
17
Chương 17: Đầu Tư
18
Chương 18: Bắt Đầu Một Lần Nữa
19
Chương 19: Tân Hoan Cựu Ái
20
Chương 20: Tìm Tra
21
Chương 21: Chờ Xem
22
Chương 22: Thi Huyền Xảy Ra Chuyện
23
Chương 23: Hưng Sư Vấn Tội
24
Chương 24: Khách Không Mời Mà Đến
25
Chương 25: Anh thật Phiền Toái
26
Chương 26: Ai sai
27
Chương 27: Tình Huống Sử Dụng Dị Thường
28
Chương 28: Tuyệt Bút tiêu phí
29
Chương 29: Người Hoàn Mỹ
30
Chương 30: Đối Thủ Mạnh Như Thần
31
Chương 31: Đồng Đội Ngu Như Heo
32
Chương 32: Nhắc Lại Chuyện Cũ
33
Chương 33: Khắc Khẩu
34
Chương 34: Ở Ngoài Cửa
35
Chương 35: Đại Minh Tinh Tới
36
Chương 36: Làm Bộ Làm Tịch Cùng Thỏa Hiệp
37
Chương 37: Thăm Ban
38
Chương 38: Sơn Trang Suối Nước Nóng
39
Chương 39: Cái Gọi Là Xa Xỉ
40
Chương 40: Thiên Đường Chi Vị
41
Chương 41: Tình Địch Như Thế
42
Chương 42: Cái Gọi Là Người Nghèo
43
Chương 43: Trận Bán Kết
44
Chương 44: Cơ Giáp Sư Cùng Đại Lão Bản
45
Chương 45: Khảo Hạch Kết Thúc
46
Chương 46: Đỉnh Cấp Vip
47
Chương 47: Cái Gọi Là Tang Môn Tinh
48
Chương 48: Tần Khả Dao Buồn Bực
49
Chương 49: Thị Phi Năm Đó
50
Chương 50: Lời Xin Lỗi Muộn Màng
51
Chương 51: Cái Gọi Là Cặn Bã
52
Chương 52: Đường Tuyên
53
Chương 53: Sinh Khí
54
Chương 54: Đãi Ngộ Khác Biệt
55
Chương 55: Đưa Cơm
56
Chương 56: Bộ Phim Công Chiếu
57
Chương 57: Đụng Phải Đại Minh Tinh
58
Chương 58: Trình Dự
59
Chương 59: Đan Vũ Hạo Thỉnh Cầu
60
Chương 60: Tần Phàm Bị Loại Trừ
61
Chương 61: Biết Gì Nói Hết
62
Chương 62: Mặc Kệ
63
Chương 63: Biến Khéo Thành Vụng
64
Chương 64: Sửa Chữa Dụng Cụ
65
Chương 65: Cái Gọi Là Tiến Cử
66
Chương 66: Lục Vân Sơ Hoài Nghi
67
Chương 67: Lời Đồn Đãi
68
Chương 68: Nguy Cơ
69
Chương 69: Xác Suất Một Phần Ngàn
70
Chương 70: Phương Vân Kiệt Sắp đến
71
Chương 71: Mua Hoa