Chương 34: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (trung)

Thải Ni cảm thấy chính mình tựa hồ đang trôi giữa đại dương, cảm giác toàn thân giống như bị người kia chi phối, lúc thì kịch liệt, lúc thì triền miên, ngay cả nỗi lòng cùng theo động tác của người nọ mà dao động cao thấp. Dần dần động tác phun ra nuốt vào của đối phương càng lúc càng nhanh, Thải Ni than nhẹ một tiếng, phóng thích.

Ngay lúc Thải Ni xụi lơ không còn chút sức lực, một đôi tay mạnh mẽ nâng chân hắn gác lên vai, sau đó có thứ gì đó nóng rực ươn ướt liếm lên nơi bí ẩn phía sau. Cảm giác này thực kì quái a! Thải Ni rụt người về sau, muốn trốn thoát loại công kích kia. Chính là đôi chân bị giữ chặt, giãy không ra.

Thứ kia thực linh hoạt, không ngừng xoay tròn đâm vào, làm thân thể Thải Ni như nhũn ra. Hắn biết, kia nhất định là đầu lưỡi người nọ, chỉ có đầu lưỡi mới có thể linh hoạt như vậy. Ngẫu nhiên, đầu lưỡi kia lại liếm lên chiếc túi da phía trên. Cùng với trận liếm mút làm người ta điên cuồng kia, một đôi tay thô ráp to lớn không ngừng vuốt ve mông Thải Ni, làm hắn cảm thấy nóng rực. Hắn cảm thấy chính mình một lần nữa gắng gượng ngẩng đầu.

Người kia đại khái cũng phát hiện, dừng tiến công bằng đầu lưỡi. Có thứ gì đó lạnh lẽo được bôi lên mặt sau, ngay sau đó một ngón tay đâm vào. Thải Ni hút một hơi, hoảng sợ. Nơi đó lần đầu tiên bị xâm lấn, rất không thích ứng. Ngón tay kia ở bên trong thực nhẫn nại chậm rãi thăm dò, tìm kiếm phương pháp làm Thải Ni thả lỏng.

Ngón tay nhẹ nhàng ra vào, đột nhiên chọt trúng một điểm làm Thải Ni nhịn không được than nhẹ một tiếng. Người kia giống như tìm được bảo bối, không ngừng chạm vào nơi đó. Hai chân Thải Ni phát run, có chút không chịu được loại tra tấn này. Ánh mắt dần ươn ướt, gắng gượng không để nước mắt chảy xuống.

Rất nhanh, ngón tay ra vào biến thành hai ngón, ba ngón, không ngừng xoay tròn nghiền lên nơi đó. Sau đó, ngón tay rút ra ngoài, Thải Ni cảm thấy một trận trống rỗng ngắn ngủi. Ngay sau đó, một thứ thô to nóng rực áp tới, nhẹ nhàng ma xát một chút, sau đó cường ngạnh tiến vào.

Thải Ni ‘a’ một tiếng kêu lên. Đau quá, đau muốn chết, hắn từ bỏ, bắt đầu đưa tay lung tung chống đẩy.

Người kia cũng ngừng lại, không tiếp tục động mà giữ nguyên tư thế, cúi người hôn Thải Ni an ủi, hôn lên nôi hắn, bàn tay xoa nắn bé con vì đau đớn mà mềm xuống. Dưới sự an ủi ôn nhu của đối phương, Thải Ni lại cảm nhận được vui sướng. Lúc này người nọ lại chậm rãi động.

Mới đầu động tác thực thong thả mềm nhẹ, chậm rãi va chạm vị trí mình khám phá được khi nãy, dần dần Thải Ni cũng bắt đầu động tình. Động tác của người nọ bắt đầu nhanh hơn, Thải Ni tuy mơ hồ nhưng dường như cũng nghe thấy tiếng thân thể ba ba va chạm. Hắn nghĩ, giấc mộng này sao lại chân thật đến vậy? Chính là người kia không ngừng biến hóa tư thế, động tác mạnh mẽ làm Thải Ni không còn sức lực nghĩ ngợi.

Sau khi Thải Ni lại tiết ra một lần nữa thì ý thức cũng càng lúc càng mơ hồ.

Hắn cảm giác thân thể mình bị lật ngược lại, biến thành tư thế vểnh cao mông, một vật thể có lông mao mềm mại chắn dưới bụng không để hắn trượt xuống. Một thứ thô ráp liếm lên lưng, chậm rãi liếm dần tới phía sau. Sau đó, một thứ lửa nóng thô dài hơn tiến vào. Theo động tác ra vào, có tiếng dã thú càu nhàu vang vọng, hơi thở nóng rực phun ra bên tai. Thải Ni nức nở muốn cự tuyệt, nhưng lại hoàn toàn không còn sức lực.

Này là Lai Đức dùng hình thú cùng mình giao phối đi! Chính là dùng hình thú sẽ mang thai a! Bất quá, Thải Ni lại nghĩ, này là mộng a, nằm mộng thì sao lại mang thai? Nghĩ vậy, hắn lại yên lòng.

Thải Ni không biết giấc mộng điên cuồng kia vì sao lại giằng co lâu như vậy, buổi sáng lúc tỉnh lại, ánh mắt hắn có chút mở không được. Hắn vì giấc mơ kia mà đỏ mặt, muốn dụi mắt, chính là đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp, bởi vì toàn thân đau nhức vô cùng, hệt như ngay cả đầu ngón tay cũng không nâng nổi.

Kỳ quái nhất chính là cảm giác phía sau dị thường quái dị, cứ như giấc mộng đêm qua là chân thật.

Thải Ni gian nan chống đỡ muốn ngồi dậy, bất quá phát hiện có một thứ lông mao mềm mại khoát trên người. Ngẩng đầu nhìn qua thì thấy một con hổ lớn màu xám đang nằm bên người, ôn nhu nhìn hắn.

Văn Sâm Đặc? Thải Ni xanh mặt: này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Thấy Thải Ni nhìn về phía mình, đầu lưỡi ấm áp của Văn Sâm Đặc liền liếm lên mặt hắn. Thải Ni dùng hết khí lực toàn thân, đưa tay đẩy cái đầu to của đối phương ra, hỏi: “Văn Sâm Đặc, này là có chuyện gì?”

Văn Sâm Đặc ngây người một chút, bật người hóa về hình người. Không trả lời ngay mà đỡ Thải Ni đang gian nan giãy dụa ngồi dậy dựa vào vách hang. Thải Ni cả người cứng ngắc, hắn đã tinh tường hiểu ra hết thảy những chuyện phát sinh trên người mình. Chuyện tối qua, tuyệt đối không phải giấc mộng.

“Nhánh cây ngươi bỏ vào đống lửa hôm qua vốn là có người đặt sẵn trong động. Bên trong có một loại phát ra mùi làm người ra sinh ra ảo giác. Hôm qua ngươi ngửi phải nó nên thực nhiệt tình bò lên người ta.”

Thải Ni cả giận nói: “Ngươi đã sớm biết rồi, đúng không? Ngươi đã sớm biết nhánh cây kia có vấn đề, vì cái gì không nhắc nhở ta, vì cái gì?” Hung hăng trừng Văn Sâm Đặc, buộc đối phương phải cho mình một lời giải thích.

Văn Sâm Đặc không chút sợ hãi đón nhận ánh mắt Thải Ni, không chút để ý Thải Ni giãy dụa, nắm chặt tay đối phương: “Đúng vậy, ta đã sớm biết, chính là ta không nói. Thải Ni, ta vẫn luôn thích ngươi, ngươi biết rõ mà. Trước kia tên Lai Đức luôn ở bên cạnh ngươi, ta mới không tranh. Chính là hiện giờ hắn đã thay lòng, thích giống cái dực xà tộc kia. Ngươi vì cái gì không cho ta một cơ hội?”

Tuy Thải Ni đã sớm đoán được Lai Đức thay lòng, chính là bởi vì Lai Đức vẫn chưa chính miệng nói ra nên Thải Ni vẫn một mực an ủi chính mình, Lai Đức gần nhất chỉ là quá vội nên không quan tâm tới mình mà thôi. Hiện giờ bị Văn Sâm Đặc nói thẳng thừng như vậy, Thải Ni vô cùng tức giận, đỏ hốc mắt quát: “Cho dù Lai Đức không thích ta, ta cũng không thích ngươi, ngươi là cái đồ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.”

Ánh mắt Văn Sâm Đặc ảm đạm, nhưng rất nhanh lại kiên định: “Phải, ta có chút lợi dụng khi người ta gặp khó khăn. Chính là, ta thực sự thích ngươi, nguyện ý cả đời này đối xử tốt với ngươi. Ngươi ngẫm lại xem, gần nhất mẫu phụ ngươi sinh bệnh, nhưng tên Lai Đức kia chẳng hề để tâm, còn để ngươi một mình chạy tới nơi nguy hiểm như vậy tìm thức ăn. Hôm qua nếu không có ta, ngươi sẽ gặp phải dạng nguy hiểm gì trong khu rừng này, ngươi có nghĩ tới không?”

Thải Ni mạnh miệng nói: “Nguy hiểm lớn nhất mà ta gặp chính là ngươi! Ô ô, ngươi còn dùng hình thú cùng ta…” Thải Ni nói không được nữa, rốt cục nhịn không được bật khóc thành tiếng.

Văn Sâm Đặc vươn tay ôm lấy Thải Ni, Thải Ni giãy dụa, Văn Sâm Đặc lại ôm thật chặt, không chịu buông tay.

Thải Ni tức giận, dùng sức đấm Văn Sâm Đặc. Đương nhiên chút khí lực kia đối với Văn Sâm Đặc mà nói, không đáng là gì. Thải Ni giống như phát tiết hết toàn bộ ủy khuất trong khoảng thời gian này, vừa đánh Văn Sâm Đặc vừa khóc tới khàn cả giọng.

Văn Sâm Đặc áp sát bên tai Thải Ni thì thào an ủi: “Đừng khóc, có ta ở đây! Về sau ta sẽ đối tốt với ngươi. Ta sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi, quyết không để ngươi bị thương…”

Thải Ni không biết nghe lọt tai những lời khuyên giải an ủi hay đánh mệt khóc mệt, hắn tựa vào người Văn Sâm Đặc, thút thít một hồi rồi chậm rãi ngủ thiếp đi.

Chờ đến khi Thải Ni tỉnh lại, Văn Sâm Đặc đang nướng thịt trong sơn động. Nhìn thấy Thải Ni tỉnh, Văn Sâm Đặc liền cầm một ống trúc chứa nước qua, để Thải Ni tẩy rửa một chút.

Phát tiết xong, lại ngủ thẳng giấc, Thải Ni đã sớm đói muốn chết. Văn Sâm Đặc xé chân gà đưa qua, Thải Ni không chút do dự nhận lấy ăn. Văn Sâm Đặc lộ ra nụ cười vui sướng, không chút chớp mắt nhìn chằm chằm Thải Ni. Thải Ni nhịn không được trở mặt xem thường.

Tuy thực căm tức hành vi lợi dụng lúc người ta khó khăn của Văn Sâm Đặc, chính là cuối cùng, hắn vẫn bất đắc dĩ leo lên lưng Văn Sâm Đặc, để đối phương đưa mình về sơn động.

Sau khi Thái Ni trở về thì phát hiện mình biến mất một ngày một đêm, cư nhiên không có ai lo lắng. Lai Đức vẫn như cũ chưa trở về. Phụ thân vẫn chiếu cố mẫu phụ sinh bệnh, không hề phát hiện đứa con của mình ngây người trong rừng cả đêm. Thải Ni nhịn không được cảm thấy thực mất mác.

Lúc này, sự tồn tại của Văn Sâm Đặc đối với Thải Ni lại càng trọng yếu hơn.

Bắt đầu từ ngày đó, trừ bỏ ban ngày đi săn cũng ban đêm trở về ngủ, bình thường Văn Sâm Đặc luôn ở bên cạnh Thải Ni. Săn sóc quan tâm Thải Ni, đưa quà, chiếu cố, làm Thải Ni cảm nhận được ấm áp đã lâu không thấy.

Có đôi khi Thải Ni nghĩ, nếu không có Lai Đức, người đầu tiên mình biết là Văn Sâm Đặc, có lẽ bọn họ cũng là một đôi thực hạnh phúc đi!

Chính là có đôi khi, Thải Ni vẫn nghĩ tới Lai Đức, nhớ lại tình nghĩa giữa bọn họ từ trước đến nay, vẫn có chút không dứt bỏ được.

Thải Ni không biết mình có nên thả lòng tiếp nhận Văn Sâm Đặc hay không, hắn cứ cảm thấy mình thích Lai Đức nhiều năm như vậy, ngay cả một lời giải thích cũng không có, thực không cam tâm.

Chính là, nếu vẫn muốn cùng Lai Đức ở cùng một chỗ, kia Văn Sâm Đặc phải làm sao đây? Nghĩ tới một đêm cuồng loạn kia, Thải Ni vẫn cảm thấy Văn Sâm Đặc thực đáng ghét. Hắn luôn đuổi Văn Sâm Đặc đi, nhưng khi người ta đi rồi, hắn lại cảm thấy thực tịch mịch.

Lúc quan hệ giữa Thải Ni cùng Văn Sâm Đặc có chút dây dưa không rõ thì Lai Đức trở lại.

Thải Ni không biết ngày đó Lai Đức trở lại, lúc đối phương xuất hiện trước mắt, Thải Ni cơ hồ tưởng mình thấy ảo giác. Vừa vặn lúc đó Văn Sâm Đặc đang đi săn thú, cũng không ở bên cạnh Thải Ni. Thải Ni cứ vậy ngơ ngác đứng đó nhìn Lai Đức, ngay cả nói cũng quên nói.

Lai Đức hệt như không hề phát sinh chuyện gì đi tới bên người Thải Ni, nắm lấy bờ vai hắn, thấp giọng hỏi: “Khụ, Thải Ni bảo bối, có nhớ ta không?”

Thải Ni vẫn như cũ dại ra, ngốc ngốc gật đầu.

Lai Đức nhìn Thải Ni như vậy thì bật cười, đưa tay xoa xoa tóc Thải Ni: “Tiểu ngốc, lâu rồi không gặp ta, choáng váng à?”

Thải Ni trong lòng đủ loại cảm xúc, không biết nên nói gì. Hắn nghĩ, Lai Đức rốt cuộc có thay lòng hay không? Vì cái gì lại đối xử thân thiết với mình như vậy?

Lai Đức thấy Thải Ni vẫn ngơ ngác, trong lòng có chút bất mãn, do dự một chút, sau đó đưa tay kia lên trước mặt Thải Ni: “Xem xem, này là cái gì?”

Thải Ni vừa thấy, oa, một viên đá thạch anh thật lớn! Đá thạch anh trong suốt dưới ánh mặt trời chiếu rọi lóng lánh đủ màu, tản ra màu tím lung linh, dị thường xinh đẹp.

Thải Ni thật cẩn thận cầm lấy viên đá, nâng trong tay, quay đầu hỏi Lai Đức: “Này là tặng cho ta sao?”

Lai Đức mỉm cười: “Đúng vậy, tặng cho ngươi, thích không?”

Thải Ni gật gật đầu: “Thích.” Thải Ni yêu thích cầm trong tay nhìn nửa ngày mới hỏi: “Mấy ngày nay ngươi chạy đi là vì tìm viên đá này cho ta sao?”

Sắc mặt Lai Đức có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn kiên định gật đầu: “Đúng vậy, không phải sắp tới sinh nhật ngươi sao? Này là quà tặng ngươi.”

Thải Ni vừa mừng vừa sợ, lại có chút lo lắng. Kinh hỉ vì Lai Đức không thay lòng đổi dạ, vẫn đối tốt với mình. Lo lắng là Lai Đức đã trở lại, Văn Sâm Đặc biết thì sao đây? Còn chuyện của mình với Văn Sâm Đặc, nếu để Lai Đức biết, liệu còn muốn mình không?

Lúc Thải Ni đang băn khoăn, Văn Sâm Đặc cư nhiên đã săn thú trở lại. Văn Sâm Đặc vứt con mồi qua một bên, hét lớn một tiếng lao tới.

Lai Đức không biết vì sao Văn Sâm Đặc lại làm vậy, nhưng thấy bị khiêu thích, nếu lảng tránh thì khẳng định không phải phong cách thú nhân. Vì thế Lai Đức buông bả vai Thải Ni ra, cũng nhanh chóng hóa thành hổ hình rống một tiếng, quấn lấy Văn Sâm Đặc lao tới đánh một trận.

….

Hoàn Chương 34.

Chapter
1 Chương 1: Gặp gỡ trong rừng (thượng)
2 Chương 2: Tùng lâm kỳ ngộ (trung)
3 Chương 3: Tùng lâm kỳ ngộ (hạ)
4 Chương 4: Hiểm cảnh phùng sinh…
5 Chương 5: Ông xuyên qua sao?…
6 Chương 6: Giống cái quái đản…
7 Chương 7: Nước thánh không phải dễ uống a…
8 Chương 8: Cuộc sống không cần cạo râu…
9 Chương 9: Để lộ cảnh xuân…
10 Chương 10: Mọi người cùng tập dùng đũa…
11 Chương 11: Đồ gốm…
12 Chương 12: Bánh trứng chim…
13 Chương 13: Tộc trưởng tới…
14 Chương 14: Độ thoáng của người nguyên thủy…
15 Chương 15
16 Chương 16: Ớt là thứ tốt a! …
17 Chương 17: Vòng cổ nanh sói
18 Chương 18: Áo cộc tay…
19 Chương 19: Món lẩu cá cay…
20 Chương 20: Đánh con quay…
21 Chương 21: Thú nhân chuyên tình
22 Chương 22: Tộc trưởng mời khách
23 Chương 23: Kim sắc vũ quan
24 Chương 24: Ngày trao đổi
25 Chương 25: Nghi thức
26 Chương 26: Đường trở về
27 Chương 27: Tuyệt vọng
28 Chương 28: Bắt đầu cuộc sống mới
29 Chương 29: Nhu cáp hệ xúc tua
30 Chương 30: Bàn chải đánh răng hay bàn chải chà giày
31 Chương 31: Dân dĩ thực vi thiên
32 Chương 32: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (thượng)
33 Chương 33: Mộng xuân như ảo như thật
34 Chương 34: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (trung)
35 Chương 35: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (hạ)
36 Chương 36: Người nguyên thủy cũng học được cách chơi cờ năm quân
37 Chương 37: Bài kiểm tra
38 Chương 38: Nụ hôn đầu tiên
39 Chương 39: Chủ nghĩa độc thân
40 Chương 40: Chuyện yêu đương
41 Chương 41: Phất lôi kỳ thật có chút phúc hắc
42 Chương 42: Bày tỏ
43 Chương 43: Dép lê
44 Chương 44: Tấm lòng cha mẹ
45 Chương 45: Dục vọng chinh phục của nam nhân
46 Chương 46: Tình địch
47 Chương 47: Ghen
48 Chương 48: Ngải đạt trưởng thành
49 Chương 49: Giày cỏ
50 Chương 50: Đêm trong lều
51 Chương 51: Viễn cổ xâm lấn?
52 Chương 52: Mỹ nhân dực báo tộc
53 Chương 53: Mông lão hổ
54 Chương 54: Dây dưa
55 Chương 55: Trở lại bộ lạc
56 Chương 56: Thời gian ôn tình
57 Chương 57: Ăn một ngụm cơm thực không dễ dàng
58 Chương 58: Phiền não của phất lôi
59 Chương 59: Đánh ngã tiện thú lai đức
60 Chương 60: Tiểu nhị mất tích
61 Chương 61: Sa mạc kinh hồn
62 Chương 62: Bông trên núi cao
63 Chương 63: Tuyết sơn phi bộc
64 Chương 64: Hướng về biển rộng
65 Chương 65: Tiếng hát mỹ nhân ngư
66 Chương 66: Phất lôi trúng chiêu
67 Chương 67: Phương pháp giải độc (thượng)
68 Chương 68: Phương pháp giải độc (hạ)
69 Chương 69: Bão táp trên biển
70 Chương 70: Trừng phạt của thần biển
71 Chương 71: Mỹ nhân ngư thành thật
72 Chương 72: Niềm vui tương phùng
73 Chương 73: Tình yêu bất diệt
74 Chương 74: Tình yêu cùng dâng hiến
75 Chương 75: Thắng lợi trở về
76 Chương 76: Phiền não của tiểu nhị
77 Chương 77: Sinh hay không sinh là một vấn đề
78 Chương 78: Địch nãi muốn phản công
79 Chương 79: Người có tình cùng làm chuyện khoái hoạt
80 Chương 80: Làm người không thể quá đắc ý
81 Chương 81: Nghênh đón lễ thù thần (thượng)
82 Chương 82: Nghênh đón lễ thù thần (trung)
83 Chương 83: Nghênh đón lễ thù thần (hạ)
84 Chương 84: Bữa tiệc tạm biệt
85 Chương 85: Chuyện cầu hôn
86 Chương 86: Lần đầu tiên của tiểu nhị
87 Chương 87: Ngày tháng yên tình, ngẫu nhiên có chút phiền não
88 Chương 88: Đại chiến dực long
89 Chương 89: Phất lôi mất tích
90 Chương 90: Địch nãi thông suốt
91 Chương 91: Tìm được phất lôi
92 Chương 92: Địch nãi chủ động
93 Chương 93: Phất lôi, chúng ta cũng sinh một đứa đi?
94 Chương 94: Chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ (thượng)
95 Chương 95: Chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ (hạ)
96 Chương 96: Gãi ngứa là một chuyện đáng xấu hổ
97 Chương 97: Tiểu nhị bị thương
98 Chương 98: Pn chuyện xưa của tiểu nhị cùng tuyết linh (thượng)
99 Chương 99: Đính ước cho bảo bảo là không đúng nga!
100 Chương 100: Còn phải cố gắng một chút
101 Chương 101: Địch nãi trả thù
102 Chương 102: Địch nãi có
103 Chương 103: Nam nhân mang thai đều là thiên sứ gãy cánh (thượng)
104 Chương 104: Nam nhân mang thai đều là thiên sứ gãy cánh (hạ)
105 Chương 105: Mang thai không cần cấm dục đi? (thượng)
106 Chương 106: Mang thai không cần phải cấm dục đi? (trung)
107 Chương 107: Mang thai không cần cấm dục đi? (hạ)
108 Chương 108: Lần đầu tiên máy thai
109 Chương 109: Nguy cơ khan hiếm thức ăn
110 Chương 110: Địch nãi sinh
111 Chương 111: Làm vú em thật khó (thượng)
112 Chương 112: Làm vú em thật khó (hạ)
113 Chương 113: Tân sứ mệnh của tiểu nhị
114 Chương 114: Hình thú của tiểu bảo bảo
115 Chương 115: Ai là ba ba ai là mụ mụ
116 Chương 116: Nhặt được một tiểu bạch xà
117 Chương 117: Tiểu bạch xà cùng tiểu lão hổ
118 Chương 118: Vũ điệu say rượu
119 Chương 119: Hậu quả của tham hoan
120 Chương 120: Vị đồng hương nhân ngư
121 Chương 121: Phiên ngoại – phản xuyên (thượng)
122 Chương 122: Phiên ngoại - tiểu nhị cùng tuyết tinh (hạ)
123 Chương 123: Phiên ngoại - phản xuyên (trung)
124 Chương 124: Phiên ngoại - phản xuyên (hạ)
125 Chương 125: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp
126 Chương 126: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp (trung)
127 Chương 127: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp (hạ)
128 Chương 128: Phiên ngoại - mã cát cùng hách đạt
Chapter

Updated 128 Episodes

1
Chương 1: Gặp gỡ trong rừng (thượng)
2
Chương 2: Tùng lâm kỳ ngộ (trung)
3
Chương 3: Tùng lâm kỳ ngộ (hạ)
4
Chương 4: Hiểm cảnh phùng sinh…
5
Chương 5: Ông xuyên qua sao?…
6
Chương 6: Giống cái quái đản…
7
Chương 7: Nước thánh không phải dễ uống a…
8
Chương 8: Cuộc sống không cần cạo râu…
9
Chương 9: Để lộ cảnh xuân…
10
Chương 10: Mọi người cùng tập dùng đũa…
11
Chương 11: Đồ gốm…
12
Chương 12: Bánh trứng chim…
13
Chương 13: Tộc trưởng tới…
14
Chương 14: Độ thoáng của người nguyên thủy…
15
Chương 15
16
Chương 16: Ớt là thứ tốt a! …
17
Chương 17: Vòng cổ nanh sói
18
Chương 18: Áo cộc tay…
19
Chương 19: Món lẩu cá cay…
20
Chương 20: Đánh con quay…
21
Chương 21: Thú nhân chuyên tình
22
Chương 22: Tộc trưởng mời khách
23
Chương 23: Kim sắc vũ quan
24
Chương 24: Ngày trao đổi
25
Chương 25: Nghi thức
26
Chương 26: Đường trở về
27
Chương 27: Tuyệt vọng
28
Chương 28: Bắt đầu cuộc sống mới
29
Chương 29: Nhu cáp hệ xúc tua
30
Chương 30: Bàn chải đánh răng hay bàn chải chà giày
31
Chương 31: Dân dĩ thực vi thiên
32
Chương 32: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (thượng)
33
Chương 33: Mộng xuân như ảo như thật
34
Chương 34: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (trung)
35
Chương 35: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (hạ)
36
Chương 36: Người nguyên thủy cũng học được cách chơi cờ năm quân
37
Chương 37: Bài kiểm tra
38
Chương 38: Nụ hôn đầu tiên
39
Chương 39: Chủ nghĩa độc thân
40
Chương 40: Chuyện yêu đương
41
Chương 41: Phất lôi kỳ thật có chút phúc hắc
42
Chương 42: Bày tỏ
43
Chương 43: Dép lê
44
Chương 44: Tấm lòng cha mẹ
45
Chương 45: Dục vọng chinh phục của nam nhân
46
Chương 46: Tình địch
47
Chương 47: Ghen
48
Chương 48: Ngải đạt trưởng thành
49
Chương 49: Giày cỏ
50
Chương 50: Đêm trong lều
51
Chương 51: Viễn cổ xâm lấn?
52
Chương 52: Mỹ nhân dực báo tộc
53
Chương 53: Mông lão hổ
54
Chương 54: Dây dưa
55
Chương 55: Trở lại bộ lạc
56
Chương 56: Thời gian ôn tình
57
Chương 57: Ăn một ngụm cơm thực không dễ dàng
58
Chương 58: Phiền não của phất lôi
59
Chương 59: Đánh ngã tiện thú lai đức
60
Chương 60: Tiểu nhị mất tích
61
Chương 61: Sa mạc kinh hồn
62
Chương 62: Bông trên núi cao
63
Chương 63: Tuyết sơn phi bộc
64
Chương 64: Hướng về biển rộng
65
Chương 65: Tiếng hát mỹ nhân ngư
66
Chương 66: Phất lôi trúng chiêu
67
Chương 67: Phương pháp giải độc (thượng)
68
Chương 68: Phương pháp giải độc (hạ)
69
Chương 69: Bão táp trên biển
70
Chương 70: Trừng phạt của thần biển
71
Chương 71: Mỹ nhân ngư thành thật
72
Chương 72: Niềm vui tương phùng
73
Chương 73: Tình yêu bất diệt
74
Chương 74: Tình yêu cùng dâng hiến
75
Chương 75: Thắng lợi trở về
76
Chương 76: Phiền não của tiểu nhị
77
Chương 77: Sinh hay không sinh là một vấn đề
78
Chương 78: Địch nãi muốn phản công
79
Chương 79: Người có tình cùng làm chuyện khoái hoạt
80
Chương 80: Làm người không thể quá đắc ý
81
Chương 81: Nghênh đón lễ thù thần (thượng)
82
Chương 82: Nghênh đón lễ thù thần (trung)
83
Chương 83: Nghênh đón lễ thù thần (hạ)
84
Chương 84: Bữa tiệc tạm biệt
85
Chương 85: Chuyện cầu hôn
86
Chương 86: Lần đầu tiên của tiểu nhị
87
Chương 87: Ngày tháng yên tình, ngẫu nhiên có chút phiền não
88
Chương 88: Đại chiến dực long
89
Chương 89: Phất lôi mất tích
90
Chương 90: Địch nãi thông suốt
91
Chương 91: Tìm được phất lôi
92
Chương 92: Địch nãi chủ động
93
Chương 93: Phất lôi, chúng ta cũng sinh một đứa đi?
94
Chương 94: Chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ (thượng)
95
Chương 95: Chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ (hạ)
96
Chương 96: Gãi ngứa là một chuyện đáng xấu hổ
97
Chương 97: Tiểu nhị bị thương
98
Chương 98: Pn chuyện xưa của tiểu nhị cùng tuyết linh (thượng)
99
Chương 99: Đính ước cho bảo bảo là không đúng nga!
100
Chương 100: Còn phải cố gắng một chút
101
Chương 101: Địch nãi trả thù
102
Chương 102: Địch nãi có
103
Chương 103: Nam nhân mang thai đều là thiên sứ gãy cánh (thượng)
104
Chương 104: Nam nhân mang thai đều là thiên sứ gãy cánh (hạ)
105
Chương 105: Mang thai không cần cấm dục đi? (thượng)
106
Chương 106: Mang thai không cần phải cấm dục đi? (trung)
107
Chương 107: Mang thai không cần cấm dục đi? (hạ)
108
Chương 108: Lần đầu tiên máy thai
109
Chương 109: Nguy cơ khan hiếm thức ăn
110
Chương 110: Địch nãi sinh
111
Chương 111: Làm vú em thật khó (thượng)
112
Chương 112: Làm vú em thật khó (hạ)
113
Chương 113: Tân sứ mệnh của tiểu nhị
114
Chương 114: Hình thú của tiểu bảo bảo
115
Chương 115: Ai là ba ba ai là mụ mụ
116
Chương 116: Nhặt được một tiểu bạch xà
117
Chương 117: Tiểu bạch xà cùng tiểu lão hổ
118
Chương 118: Vũ điệu say rượu
119
Chương 119: Hậu quả của tham hoan
120
Chương 120: Vị đồng hương nhân ngư
121
Chương 121: Phiên ngoại – phản xuyên (thượng)
122
Chương 122: Phiên ngoại - tiểu nhị cùng tuyết tinh (hạ)
123
Chương 123: Phiên ngoại - phản xuyên (trung)
124
Chương 124: Phiên ngoại - phản xuyên (hạ)
125
Chương 125: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp
126
Chương 126: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp (trung)
127
Chương 127: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp (hạ)
128
Chương 128: Phiên ngoại - mã cát cùng hách đạt