Chương 34: 34: Người Nhà Của Đội Trưởng

Dịch Sơ Ngữ nghĩ mình nghe nhầm.

"Hả?"
Tiêu Sở Ngôn đi tới chỗ Dịch Sơ Ngữ, gõ ngón trỏ vào máy tính của cô, kiên nhẫn lặp lại: "Anh nói, đi thay quần áo.

"
"Tại sao em phải thay quần áo?"
"Đồng nghiệp yêu cầu anh mang theo người nhà.

"
"Không tốt lắm đâu, em cũng không quen họ.

" Dịch Sơ Ngữ nói như vậy, nhưng trong lòng lại bị sếp Tiêu làm cho rung động.

Tiêu Sở Ngôn nhìn cô: "Anh ấy gọi điện thoại nhắc anh mang em theo.

"
Dịch Sơ Ngữ sững sờ không phản ứng kịp.

Đột nhiên, Dịch Sơ Ngữ hơi hoang mang, đồng nghiệp của anh muốn gặp cô để làm gì!
Trước đây, khi bộ phim của cô ra mắt, Tiêu Sở Ngôn đã giúp cô tuyên truyền trong sở cảnh sát, rất có thể một nửa số đồng nghiệp đã biết về sự tồn tại của cô, bây giờ anh lại còn dẫn cô đi gặp mặt bọn họ.

Dịch Sơ Ngữ giật mình: "Nhưng mà, em! "
"Đi thôi" Tiêu Sở Ngôn nhẹ giọng nói.

Dịch Sơ Ngữ vào phòng ngủ thay quần áo, bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ.

Sau một hồi, cô chọn được một chiếc váy ưng ý.

Dịch Sơ Ngữ lên xe, nhớ tới Tiêu Sở Ngôn tay không ra ngoài, liền hỏi: "Chờ một chút, chúng ta đi mua quà ở đâu?"
Nghe vậy, Tiêu Sở Ngôn nhíu mày: "Em muốn mua quà gì?"
Dịch Sơ Ngữ trong lòng trầm xuống, đội trưởng hẳn là muốn trực tiếp đưa phong bì chứ không muốn phải chọn quà.

"Vì là tiệc đầy tháng, chúng ta nên mua vài món đồ chơi cho trẻ con.

" Dịch Sơ Ngữ đề nghị.

Tiêu Sở Ngôn ậm ừ, cho xe rẽ vào một trung tâm mua sắm.

Trung tâm mua sắm rất lớn, khu đồ chơi trẻ em nằm trên tầng hai.

Cả hai bước vào một cửa hàng trưng bày đầy đủ các loại đồ chơi đa dạng, đủ kiểu dáng cho trẻ em ở mọi lứa tuổi.

Dịch Sơ Ngữ bị dãy sản phẩm làm cho hoa mắt, không biết nên bắt đầu như thế nào.

Người phục vụ niềm nở chào hỏi khách hàng: "Xin chào quý khách, tôi có thể giúp gì cho anh chị?"
Dịch Sơ Ngữ sửng sốt một chút, liền nói với người phục vụ rằng họ đi chọn quà cho đứa trẻ vừa tròn một tháng tuổi.

Người phục vụ gật đầu, giới thiệu một số món đồ phù hợp cho trẻ sơ sinh.

Cuối cùng, Dịch Sơ Ngữ chọn một mặt dây chuyền nhiều màu sắc, có thể treo ở đầu giường.

Hai người đến nhà đồng nghiệp của sếp Tiêu.

Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi tiến lên chào hỏi thân thiết: "Đội trưởng Tiêu"
Tiêu Sở Ngôn bắt tay anh ta, bình thản nói: "Không phải đang trong giờ làm việc, không cần xưng hô như vậy.

"
Người đàn ông lại gật đầu lia lịa, khi nhìn thấy Dịch Sơ Ngữ ở phía sau Tiêu Sở Ngôn, anh ta cười nói: "Chị dâu, tôi đã lo không biết cô có tới dự không.

"
Dịch Sơ Ngữ cảm thấy có chút xấu hổ, đưa món quà trong tay cho anh ta.

"Chút quà nhỏ cho em bé.

"
"Chị dâu đừng khách sáo như vậy, đến dự cùng chúng tôi là tốt rồi.

"
Người đàn ông đó là Vương Cảnh Lương, cấp dưới của Tiêu Sở Ngôn, anh ta cũng có mặt khi sếp Tiêu vận động cấp dưới đi xem phim của cô.

Sau khi Dịch Sơ Ngữ vào nhà thì đụng phải cấp dưới của Tiêu Sở Ngôn, cũng là đồng nghiệp của Vương Cảnh Lương, vừa nhìn thấy cô, bọn họ kính cẩn chào: "Chị dâu.

"
Dịch Sơ Ngữ xấu hổ đến mức muốn chui vào một cái hố trên mặt đất, nếu có.

Cô chưa từng gặp phải cảnh tượng như vậy bao giờ, bối rối không biết nên phản ứng thế nào.

Không chờ Dịch Sơ Ngữ thích ứng thì vợ Vương Cảnh Lương đã ôm bé con ra chào mọi người.

Tất cả mọi người trong phòng đều bị thu hút đến đứa bé tròn tròn đang ngủ.

Đứa bé mới một tháng tuổi, nhắm chặt hai mắt, hai má tròn trịa hồng hồng, cái miệng nhỏ nhắn bất giác mấp máy, dễ thương đến mức ai cũng muốn ôm lấy.

Tiêu Sở Ngôn lấy trong túi ra gói màu đỏ nhét vào tay đứa trẻ, cả quá trình đều không có biểu cảm gì, giống như đang xem hồ sơ vậy.

Sau một hồi thăm đứa bé, Vương Cảnh Lương mời mọi người vào phòng ăn.

Dịch Sơ Ngữ kéo Tiêu Sở Ngôn ra ngoài ban công, cô cảm thấy không thoải mái khi ở cùng quá nhiều người, còn có cảm giác như cấp dưới của anh đang trêu chọc cô.

Nghĩ đến vẻ mặt không nghiêm nghị của đội trưởng, Dịch Sơ Ngữ giật giật vạt áo, ngập ngừng hỏi: "Anh không thích trẻ con à?"
"Bình thường"
Một câu trả lời chuẩn mực.

Suốt ngày mang vẻ mặt lạnh lùng thế này, thật khó tưởng tượng sau này khi có con anh sẽ thay đổi như thế nào.

Dịch Sơ Ngữ chống khuỷu tay lên lan can ban công, nhìn xuống, người phía dưới nhỏ như con kiến, thản nhiên hỏi: "Sau này anh muốn con trai hay con gái?"
"Con gái.

" Tiêu Sở Ngôn không chút do dự, tựa như đã nghĩ đến đáp án hàng ngàn lần.

"Tại sao anh lại thích con gái? Vì con gái nghe lời hơn à?"
Cô còn tưởng rằng người đàn ông có ý chí thép như sếp Tiêu thì sẽ thích con trai hơn một chút, dù sao con trai cũng dễ nuôi.

Tiêu Sở Ngôn nhìn mặt trời lặn sau núi, đột nhiên nói: "Anh muốn một cô con gái giống em.

"
Giọng nói bình thản, như thể trong tương lai họ chắc chắn sẽ có một cô con gái giống Dịch Sơ Ngữ.

Cửa kính phía sau bị kéo mở, qua khe cửa, Hà Khiêm vô tình nghe thấy cuộc đối thoại.

"Đội trưởng, anh đã quyết định sinh con sớm như vậy rồi à?" Hà Khiêm le lưỡi, giễu cợt.

Tiêu Sở Ngôn thân hình không nhúc nhích, quay đầu nhìn xéo phía sau: "Tôi cũng không biết cậu lo lắng cho cuộc sống riêng tư của tôi như vậy đấy.

"
Hà Khiêm cảm giác sau lưng lạnh lẽo, liền đột ngột đổi chủ đề: "Đội trưởng, chị dâu, đến giờ ăn cơm rồi.

"
Nói xong thì co chân chạy mất.

Dịch Sơ Ngữ nghe bọn họ đối thoại, trên mặt ửng đỏ vì xấu hổ.

Khoảng hai mươi người đã ngồi vào bàn ăn tối.

Mọi người bắt đầu động đũa.

Dịch Sơ Ngữ rất ít khi ra ngoài ăn tối, cô trước nay luôn chỉ có một mình nên có phần bối rối khi phải dùng bữa với người lạ.

Cô ăn rất chậm, chủ yếu lắng nghe mọi người trong bàn ăn nói chuyện.

Chủ đề lại chuyển đến Tiêu Sở Ngôn.

Năng lực của anh quá xuất sắc, dù mọi người đều sợ vẻ ngoài lạnh lùng của anh nhưng cũng không ngại trêu chọc anh khi có dịp.

Hà Khiêm dù chưa có nhiều kinh nghiệm yêu đương nhưng lại có nhiều năm xem phim ngôn tình.

Huống chi, cậu vừa nghe được mẩu đối thoại của Sơ Ngữ và đội trưởng Tiêu nên không thể không buột miệng kể:
"Tôi nghe đội trưởng nói hình như anh ấy sắp có con.

"
Dịch Sơ Ngữ suýt nữa phun ra thức ăn trong miệng, vỗ ngực, che miệng rồi quay mặt lại ho khan.

Như không có chuyện gì xảy ra, Tiêu Sở Ngôn vươn tay vỗ lưng Dịch Sơ Ngữ, không nói lời nào.

Những người còn lại nhao nhao chúc mừng đội trưởng, cảnh tượng có chút mất kiểm soát.

Tiêu Sở Ngôn dùng ngón trỏ gõ bàn hai lần, không khác gì mệnh lệnh: "Bây giờ là tiệc đầy tháng con của Vương Cảnh Lương, mọi người có phải bị nhầm lẫn rồi không?"
Sau lời nhắc nhở của sếp Tiêu, chủ đề này liền bị tạm dừng.

Sau bữa ăn, mọi người ngồi nói chuyện phiếm trong phòng khách một lúc.

Tiêu Sở Ngôn nhận thấy Dịch Sơ Ngữ đặc biệt không thích chỗ đông người, liền chào hỏi đồng nghiệp rồi đưa cô về.

Trở lại tiểu khu, xe vừa mới dừng lại, Dịch Sơ Ngữ nhận được tin nhắn của chuyển phát nhanh, nhắc cô đến nhận hàng ở tủ chuyển phát nhanh.

Sau khi ra khỏi bãi đậu xe, họ đi bộ đến trạm chuyển phát nhanh.

Mặc dù thùng hàng này có kích thước khác nhiều so với hộp sách mà Tiêu Sở Ngôn đã giúp cô chuyển lần trước, nhưng Dịch Sơ Ngữ vẫn nhớ rõ cảnh tượng đó.

"Lần trước khi anh nhận hàng giúp em là đã thích em rồi đúng không, lúc sau này tỏ ra thờ ơ trước mặt em chỉ là giả vờ phải không?"
Tiêu Sở Ngôn không trả lời, chỉ im lặng.

Cô được nước làm càn, tiếp tục truy hỏi, nhất là đối với loại đàn ông không chủ động nói chuyện yêu đương như đội trưởng, Dịch Sơ Ngữ muốn nghe anh nói thích cô, có lẽ cũng xuất phát từ tâm tư của cô gái nhỏ.

Cô nắm lấy cánh tay Tiêu Sở Ngôn, hướng đầu về phía anh: "Đội trưởng, trả lời em đi chứ.

"
Cô rõ ràng là đang làm nũng.

Tiêu Sở Ngôn cụp mắt nhìn cô bạn gái nhỏ nũng nịu này, đưa tay phải ôm lấy vai cô, dẫn cô ra khỏi thang máy, giọng nói không quá lớn cũng không quá nhỏ: "Dịch Sơ Ngữ.

"
"Ừm?"
Dịch Sơ Ngữ chậm rãi bước theo anh.

"Có một số việc, không cần đã biết rõ còn cố hỏi.

"
Thôi bỏ đi, dù sao với tính cách của anh, rất khó để đội trưởng thừa nhận loại chuyện này.

Dịch Sơ Ngữ ngượng ngùng cười.

Trở lại nhà, Dịch Sơ Ngữ đem quần áo vào phòng tắm thay, cũng không để ý ánh mắt của Tiêu Sở Ngôn.

Thay đồ xong, Dịch Sơ Ngữ nhìn vào gương trong phòng tắm rồi mới đẩy cửa đi ra.

Tiêu Sở Ngôn đang ngồi trên sô pha, nghe thấy tiếng động liền nhìn sang, gật đầu tán thành: "Đẹp lắm.

"
Dịch Sơ Ngữ đi một vòng giữa phòng khách, cũng cảm thấy rất hài lòng.

Quần áo đã chuẩn bị xong, Dịch Sơ Ngữ đang luyện thư pháp với bút dạ trên bàn làm việc trong phòng ngủ, mấy ngày nữa sẽ có buổi ký tặng, đã lâu cô không viết chữ nên cần phải tập luyện một chút.

Để có thể trạng tốt hơn vào ngày ký tặng, Dịch Sơ Ngữ mỗi ngày đều ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi đúng giờ.

Thứ tư, Tiêu Sở Ngôn đã đi làm sớm.

Dịch Sơ Ngữ chuẩn bị cho buổi gặp mặt độc giả.

Dịch Sơ Ngữ ăn trưa qua loa rồi ra ngoài.

Lúc này, Tiêu Sở Ngôn đã quay lại.

"Sao hôm nay anh về sớm vậy?"
"Cũng không quá bận rộn, hai ngày nay không có vụ án mới.

"
"Tốt rồi, chứng tỏ thiên hạ thái bình, quốc thái dân an.

"
Tiêu Sở Ngôn đổi giày, cầm lấy tạp dề trên tay cô, nói: "Anh làm cho.

"
Đầu bếp đã lên tiếng, Dịch Sơ Ngữ nhất định sẽ không từ chối, cô vòng ra phía sau cột tạp dề giúp anh.

Cặp mông đầy đặn trước mặt khiến người ta muốn hạ thủ.

Mà Dịch Sơ Ngữ đã làm đúng như vậy, đập một cái vào mông của sếp Tiêu, trêu chọc: "Cảm ơn đội trưởng.

"
Động thủ xong cô liền bỏ chạy, tránh bị Tiêu Sở Ngôn bắt được và trả đũa.

.

Chapter
1 Chương 1: 1: Án Mạng
2 Chương 2: 2: Nghi Phạm
3 Chương 3: 3: Vật Chứng
4 Chương 4: 4: Ngủ Nhờ
5 Chương 5: 5: Nhà Mới
6 Chương 6: 6: Dọn Nhà
7 Chương 7: 7: Nhận Mặt
8 Chương 8: 8: Nhà Mới
9 Chương 9: 9: Đội Trưởng Thỏ Trắng
10 Chương 10-11
11 Chương 12: 12: Dư Huy
12 Chương 13: 13: Cố Nhân
13 Chương 14: 14: Hung Thủ
14 Chương 15: 15: Lời Xin Lỗi
15 Chương 16: 16: Lẩu Uyên Ương
16 Chương 17: 17: Bánh Trứng
17 Chương 18: 18: Tiện Đường
18 Chương 19: 19: Em Họ Sếp Tiêu
19 Chương 20: 20: Thừa Nhận Thích Anh
20 Chương 21: 21: Cầu Treo Thuỷ Tinh
21 Chương 22: 22: Ghen
22 Chương 23: 23: Nguyện Ước
23 Chương 24: 24: Tay Cô Chạm Vào Mặt Anh
24 Chương 25: 25: Chị Dâu
25 Chương 26: 26: Ở Bên Nhau
26 Chương 27: 27: Bạn Gái
27 Chương 28: 28: Chìa Khoá Nhà
28 Chương 29: 29: Hôn
29 Chương 30: 30: Về Chung Một Nhà
30 Chương 31: 31: Mất Mặt
31 Chương 32: 32: Kỷ Vật
32 Chương 33: 33: Bài Hát Cũ
33 Chương 34: 34: Người Nhà Của Đội Trưởng
34 Chương 35: 35: Ký Tặng Sách
35 Chương 36: 36: Bí Mật Trong Ngăn Tủ
36 Chương 37: 37: Dương Dụ Nguyên
37 Chương 38: 38: Chuyện Nhà Sếp Tiêu
38 Chương 39: 39: Vết Máu
39 Chương 40: 40: Nàng Dâu Họ Tiêu
40 Chương 41
41 Chương 42
42 Chương 43
43 Chương 44
44 Chương 45
45 Chương 46
46 Chương 47
47 Chương 48
48 Chương 49
49 Chương 50
50 Chương 51
51 Chương 52
52 Chương 53
53 Chương 54: 54: Lại Thêm Một Bí Mật
54 Chương 55: 55: Cảm Ơn Chúa Đã Mang Em Quay Về Bên Anh
55 Chương 56: 56: Là Lỗi Của Anh Ngoại Truyện 1
56 Chương 57: 57: Vậy Nên Cậu Sớm Trưởng Thành Đi
57 Chương 58: 58: Đương Nhiên Là Thiếu Những Nụ Hôn Ngoại Truyện 3
Chapter

Updated 57 Episodes

1
Chương 1: 1: Án Mạng
2
Chương 2: 2: Nghi Phạm
3
Chương 3: 3: Vật Chứng
4
Chương 4: 4: Ngủ Nhờ
5
Chương 5: 5: Nhà Mới
6
Chương 6: 6: Dọn Nhà
7
Chương 7: 7: Nhận Mặt
8
Chương 8: 8: Nhà Mới
9
Chương 9: 9: Đội Trưởng Thỏ Trắng
10
Chương 10-11
11
Chương 12: 12: Dư Huy
12
Chương 13: 13: Cố Nhân
13
Chương 14: 14: Hung Thủ
14
Chương 15: 15: Lời Xin Lỗi
15
Chương 16: 16: Lẩu Uyên Ương
16
Chương 17: 17: Bánh Trứng
17
Chương 18: 18: Tiện Đường
18
Chương 19: 19: Em Họ Sếp Tiêu
19
Chương 20: 20: Thừa Nhận Thích Anh
20
Chương 21: 21: Cầu Treo Thuỷ Tinh
21
Chương 22: 22: Ghen
22
Chương 23: 23: Nguyện Ước
23
Chương 24: 24: Tay Cô Chạm Vào Mặt Anh
24
Chương 25: 25: Chị Dâu
25
Chương 26: 26: Ở Bên Nhau
26
Chương 27: 27: Bạn Gái
27
Chương 28: 28: Chìa Khoá Nhà
28
Chương 29: 29: Hôn
29
Chương 30: 30: Về Chung Một Nhà
30
Chương 31: 31: Mất Mặt
31
Chương 32: 32: Kỷ Vật
32
Chương 33: 33: Bài Hát Cũ
33
Chương 34: 34: Người Nhà Của Đội Trưởng
34
Chương 35: 35: Ký Tặng Sách
35
Chương 36: 36: Bí Mật Trong Ngăn Tủ
36
Chương 37: 37: Dương Dụ Nguyên
37
Chương 38: 38: Chuyện Nhà Sếp Tiêu
38
Chương 39: 39: Vết Máu
39
Chương 40: 40: Nàng Dâu Họ Tiêu
40
Chương 41
41
Chương 42
42
Chương 43
43
Chương 44
44
Chương 45
45
Chương 46
46
Chương 47
47
Chương 48
48
Chương 49
49
Chương 50
50
Chương 51
51
Chương 52
52
Chương 53
53
Chương 54: 54: Lại Thêm Một Bí Mật
54
Chương 55: 55: Cảm Ơn Chúa Đã Mang Em Quay Về Bên Anh
55
Chương 56: 56: Là Lỗi Của Anh Ngoại Truyện 1
56
Chương 57: 57: Vậy Nên Cậu Sớm Trưởng Thành Đi
57
Chương 58: 58: Đương Nhiên Là Thiếu Những Nụ Hôn Ngoại Truyện 3