Chương 33: Trách nhiệm của ai

Kế hoạch của Nhiễm Anh rất đơn giản, chỉ cần người dân trong làng đồng lòng, cô sẽ giúp họ nhập cây con và bắt đầu kế hoạch gieo trồng. Mỗi hộ gia đình đều có sẵn đất canh tác, họ chỉ cần trồng tuỳ theo diện tích và số lượng họ mong muốn.

Nhiễm Anh đã quyết định rồi, trước tiên cô sẽ tập hợp nhóm người từng nuôi chồn cùng mình và nói cho họ biết kế hoạch này, sau đó họ có muốn trồng hay không và trồng bao nhiêu là tùy họ.

Đầu tiên là Tiêu Khắc Gian và Trần Chính Tiên, họ học nhiều hơn những người khác vài lớp, hiểu biết cũng nhiều hơn, chỉ cần họ chịu đi đầu, những người còn lại tự nhiên sẽ làm theo.

Nhiễm Anh đã mất hai đêm để in ra thông tin về loài cam rốn, sau đó cũng in ra hướng dẫn dễ hiểu để người nông dân đọc.

Trước đó, cô phải lên tỉnh thành, cô thông qua internet liên hệ với hai vườn ươm ở trên đó, cô định sẽ lên tận nơi khảo sát thực địa, làm các bảng so sánh, sau đó sẽ quyết định hợp tác với nhà vườn nào.

Sau khi tâm sự với bố mẹ về dự định của mình, Nhiễm Anh nhanh chóng thu dọn đồ đạc.

"Nhiễm Anh, cô ra đây."

“A Anh, cô ra ngoài nói rõ ràng đi.”

Những tiếng gọi liên tiếp khiến Nhiễm Anh cau mày, ngừng dọn dẹp, liếc nhìn bố mẹ rồi cả ba cùng bước ra ngoài.

Sân nhà cô chật kín người, cầm đầu là Tiêu Trường Căn, hai em trai Tiêu Trường Phát và Tiêu Trường Thủy cùng em họ của Trần Chính Tiên là Trần Chính Hội.

Nhiễm Anh nhìn qua thì thấy ngoại trừ Tiêu Khắc Gian và Trần Chính Tiên, những người còn lại cũng đều là dân làng trước đó đã đầu tư trang trại chăn nuôi, đang đứng chen chúc trước nhà cô.

"Chú Trường Căn, có chuyện gì vậy?"

"Còn có chuyện gì?" Tiêu Trường Căn đã biết người phóng hỏa là Trịnh Hải, hiện tại đã bị bắt, điều kiện của Trịnh Hải thế nào thì tất cả bọn họ đều hiểu, vì vậy họ muốn nghe lời phân giải của Nhiễm Anh.

“A Anh, lời cô nói lúc trước còn tính không?”

Nhiễm Anh cau mày, cô biết mục đích của Tiêu Trường Căn, nhìn những người khác, cô cũng liền hiểu ngay tình hình hiện tại.

"Tôi đã nói thì chắc chắn giữ lời.”

“Được.” Tiêu Trường Thủy, em trai của Tiêu Trường Căn, tiến lên một bước nói: “A Anh, nếu vậy thì cô không thể chỉ bồi thường cho một gia đình duy nhất được, còn chúng tôi thì sao?”

Nhiễm Anh còn chưa kịp mở miệng, Tiêu Trường Phát và Trần Chính Hội đã bắt đầu đồng tình: “Ừ, tiền của chúng ta cũng phải được bồi thường đúng không?”

Bà Hứa Nhược Lan đè tay Nhiễm Anh lại, không nhịn được mà tiến lên một bước.

“Các anh đừng quá đáng như thế. Cũng không phải A Anh chúng tôi đốt trang trại. Bây giờ các anh lại đòi con gái tôi bồi thường thiệt hại cho từng người à? Sao mấy người không đi đòi tên hung thủ bồi thường đi?"

“Chúng tôi nhất định sẽ đi tìm người phóng hỏa.” Tiêu Trường Căn không cảm thấy mình sai: “Nhưng chị cũng biết tình hình nhà tên đó, chị nghĩ hắn có khả năng bồi thường không? Vả lại, con gái chị đã đồng ý bồi thường, giờ không tìm con chị thì tìm ai?"

“Đúng vậy.” Tiêu Trường Phát gật đầu: “Cô ấy đã hứa sẽ bồi thường cho anh trai tôi, chắc chắn cũng sẽ bồi thường cho chúng tôi phải không?”

"Ừ, trả tiền đi."

"Đền bù đi."

Cảnh tượng trước mắt nhắc nhớ lại tình hình khi Nhiễm Anh vừa về đến nhà, cô cau mày, lời bà Hứa Nhược Lan không phải là ý cô muốn nói. Thực chất, Nhiễm Anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần, đồng ý bồi thường cho tất cả bọn họ.

"Các anh em, mọi người hãy cho A Anh thời gian, chúng ta chờ đến khi toà tuyên án rồi mới bàn lại chuyện này được khôngng?" Ông Nhiễm Trì biết hoàn cảnh của gia đình mình, nếu buộc phải trả toàn bộ số tiền đầu tư thì gia đình ông có khi sẽ không thể gắng gượng nổi.

“Làm sao mọi người biết chắc chắn rằng Trịnh Hải sẽ không có khả năng bồi thường? Nếu anh ta có thể bồi thường thì sao? Ít nhất phải đợi đến khi tòa án ra phán quyết khẳng định Trịnh Hải không có tiền bồi thường thì khi đó gia đình chúng tôi sẽ đứng ra chịu trách nhiệm."

"Bố!!!"

Nhiễm Anh biết rõ hơn ai hết, rằng Trinh Hải đơn giản là không có khả năng chi trả hàng trăm nghìn nhân dân tệ.

“Chờ phán quyết?” Tiêu Trường Phát khịt mũi: “Không biết phải chờ bao lâu nữa. Hơn nữa, cũng không phải là chúng ta không biết tình hình nhà họ Trịnh. Đừng nghĩ lấy chuyện này làm cái cớ, dù sao con gái của anh đã nói sẽ chịu trách nhiệm, tổn thất này nhất định nhà anh phải gánh.”

Ông Nhiễm Trì đỏ mặt muốn bênh vực con gái, bà Hứa Nhược Lan thì không nhịn được.

“Này, các anh nói chuyện quá khó nghe rồi. Đúng vậy, A Anh tốt bụng, con bé nói muốn bồi thường thì chúng tôi không ngăn cản, nhưng sao anh lại nóng lòng như vậy, ít nhất phải đợi toà phán quyết đã chứ? Hơn nữa, con gái tôi từ bỏ công việc ở thành phố lớn, về đây hướng dẫn các anh làm giàu, giờ xảy ra chuyện thì đổ hết lên đầu nó sao?"

"Đúng là cô ấy không phóng hỏa, nhưng lại là tác nhân gây ra chuyện đó."

Vợ của Tiêu Trường Căn, dì Ngô, chen lời:

“Nếu cô ta không tọc mạch phá hỏng chuyện tốt nhà họ Trinh thì sao người ta lại đốt trang trại? Cái này còn không phải lỗi do con gái bà sao?"

“Đúng vậy.” Người nhà Trần Chính Hội cũng gật đầu: “Cô ta gây ra chuyện, giờ cô ta phải chịu trách nhiệm.”

"Đúng, chúng tôi muốn cô ấy chịu trách nhiệm."

"Đền bù đi."

Bà Hứa Nhược Lan hai mắt đỏ hoe, vô cùng tức giận. Những người này đều là kẻ vô ơn.

Việc nuôi chồn ngay từ đầu không phải do A Anh một thân một mình vất vả sao, giờ tên Trịnh Hải kia đốt trại chăn nuôi thì lại tìm con bà bắt bồi thường.

Nhiễm Anh thấy sự việc phát triển vượt quá tầm kiểm soát, muốn bà Hứa Nhược Lan đừng nói nữa, cô quay người định nói, nói rằng mình sẵn sàng chịu tổn thất.

Bà Hứa Nhược Lan không nhịn được, thấy bọn họ đổ hết tội lỗi cho Nhiễm Anh, tức giận không suy nghĩ mà nói: "Các ngươi là một đám vô ơn, lòng lang dạ sói."

Chapter
1 Chương 1: Trả nợ
2 Chương 2: Giấy nợ
3 Chương 3: Cảm giác khó chịu
4 Chương 4: Không tiện nhắc tới
5 Chương 5: Lập kế hoạch
6 Chương 6: Vi phạm pháp luật
7 Chương 7: Thoạt nhìn bầu trời
8 Chương 8: Chúng ta chia tay
9 Chương 9: Không sẵn lòng giúp đỡ
10 Chương 10: Diễn biến bất ngờ
11 Chương 11: Lau nước mắt
12 Chương 12: Không có tiền thì phải làm sao
13 Chương 13: Không thể nói
14 Chương 14: Diễn biến bất ngờ
15 Chương 15: Tràn đầy năng lượng
16 Chương 16: Sợ rằng cô sẽ hối hận
17 Chương 17: Có thể làm được
18 Chương 18: Khởi đầu thành công
19 Chương 19: Yêu cầu vô lý
20 Chương 20: Đòi hỏi quá đáng
21 Chương 21: Nợ ân tình
22 Chương 22: Cô cần phải vững vàng
23 Chương 23: Cô thật thông minh
24 Chương 24: Chúc một năm tốt lành
25 Chương 25: Ghi nhớ ân tình
26 Chương 26: Không phải tai nạn
27 Chương 27: Đừng nói dối tôi
28 Chương 28: "Đừng quá tin tưởng tôi"
29 Chương 29: Không có giá trị
30 Chương 30: Không thể chờ đợi
31 Chương 31: Tìm ra hung thủ thực sự
32 Chương 32: Bản án sẽ là bao nhiêu năm?
33 Chương 33: Trách nhiệm của ai
34 Chương 34: Bắt đầu lại
35 Chương 35: Gặp khó
36 Chương 36: Trả ơn
37 Chương 37: Nhiệt tình
38 Chương 38: Cô gái nhỏ
39 Chương 39: Suy nghĩ kỹ
40 Chương 40: Khó khăn
41 Chương 41: Kế hoạch bắt đầu
42 Chương 42: Hành động kiên quyết
43 Chương 43: Thật sự nghiêm túc?
44 Chương 44: Đi trước một bước
45 Chương 45: Đừng vội làm gì cả
46 Chương 46: Thì ra là anh
47 Chương 47: Chuyên về kỹ năng
48 Chương 48: Đùa thôi
49 Chương 49: Chào mừng
50 Chương 50: Những ngày phía trước còn dài
51 Chương 51: Không được chào đón
52 Chương 52: "Anh rất nghiêm túc"
53 Chương 53: Hiệp ước ba năm
54 Chương 54: "Không tin anh?"
55 Chương 55: Nghiệm thu thành quả
56 Chương 56: Đi sai hướng
57 Chương 57: Vui vẻ nhé
58 Chương 58: Không nên khách sáo
59 Chương 59: Anh có thể chờ
60 Chương 60: Trò chuyện vui vẻ
61 Chương 61: Thi đấu
62 Chương 62: Sẵn sàng thừa nhận thất bại
63 Chương 63: Yêu cầu đơn giản
64 Chương 64: Không thể tin được
65 Chương 65: Kiên nhẫn
66 Chương 66: Sáng kiến
67 Chương 67: Tận dụng
68 Chương 68: Nhận lỗi
69 Chương 69: Điều tốt đẹp sẽ đến
70 Chương 70: Không có tốc độ
71 Chương 71: Cảm giác hạnh phúc
72 Chương 72: Cảm động
73 Chương 73: Thời gian còn nhiều
74 Chương 74: Hẹn hò
75 Chương 75: Chùn bước
76 Chương 76: Đấu trí
77 Chương 77: Nhận thua
78 Chương 78: Vô tâm
79 Chương 79: Tại sao không
80 Chương 80: Phong cảnh tuyệt vời
81 Chương 81: Kết quả bước đầu
82 Chương 82: Xây dựng nông thôn mới
83 Chương 83: Thách thức mới
84 Chương 84
85 Chương 85: Nghĩ lâu dài
86 Chương 86: Không sao đâu
87 Chương 87: Hy vọng mới
88 Chương 88: Nói nhỏ
89 Chương 89: Bầu chọn
90 Chương 90: Nghiêm trọng quá
91 Chương 91: Vua cam rốn
92 Chương 92: Thảo luận
93 Chương 93: Không sao
94 Chương 94: Mệt mỏi
95 Chương 95: Nghiêm túc xem xét
96 Chương 96: Khiếu Nại
97 Chương 97: Không Nản Lòng
98 Chương 98: Xa rời xã hội
99 Chương 99: Khác biệt
100 Chương 100: Ý tưởng hay
101 Chương 101: Có lợi
102 Chương 102: Phân Loại Cam
103 Chương 103: Không cần thiết
104 Chương 104: Quy chuẩn
105 Chương 105: Nhược điểm
106 Chương 106: Tranh cãi
107 Chương 107: Niềm vui bất ngờ
108 Chương 108: Tạo dựng hạnh phúc
109 Chương 109: Tri kỷ
110 Chương 110: Quê hương tươi đẹp
111 Chương 111: Lo lắng
112 Chương 112: Dỗ dành
113 Chương 113: Sự tự tin của cô
114 Chương 114: Bao giờ kết hôn
115 Chương 115: Không được từ chối
116 Chương 116: Sẽ không thay đổi
117 Chương 117: Mục tiêu lớn
118 Chương 118: Nghĩ được làm được
119 Chương 119: Trường hợp thua lỗ
120 Chương 120: Không thể không yêu
121 Chương 121: Tương lai ở phía trước (Hoàn)
Chapter

Updated 121 Episodes

1
Chương 1: Trả nợ
2
Chương 2: Giấy nợ
3
Chương 3: Cảm giác khó chịu
4
Chương 4: Không tiện nhắc tới
5
Chương 5: Lập kế hoạch
6
Chương 6: Vi phạm pháp luật
7
Chương 7: Thoạt nhìn bầu trời
8
Chương 8: Chúng ta chia tay
9
Chương 9: Không sẵn lòng giúp đỡ
10
Chương 10: Diễn biến bất ngờ
11
Chương 11: Lau nước mắt
12
Chương 12: Không có tiền thì phải làm sao
13
Chương 13: Không thể nói
14
Chương 14: Diễn biến bất ngờ
15
Chương 15: Tràn đầy năng lượng
16
Chương 16: Sợ rằng cô sẽ hối hận
17
Chương 17: Có thể làm được
18
Chương 18: Khởi đầu thành công
19
Chương 19: Yêu cầu vô lý
20
Chương 20: Đòi hỏi quá đáng
21
Chương 21: Nợ ân tình
22
Chương 22: Cô cần phải vững vàng
23
Chương 23: Cô thật thông minh
24
Chương 24: Chúc một năm tốt lành
25
Chương 25: Ghi nhớ ân tình
26
Chương 26: Không phải tai nạn
27
Chương 27: Đừng nói dối tôi
28
Chương 28: "Đừng quá tin tưởng tôi"
29
Chương 29: Không có giá trị
30
Chương 30: Không thể chờ đợi
31
Chương 31: Tìm ra hung thủ thực sự
32
Chương 32: Bản án sẽ là bao nhiêu năm?
33
Chương 33: Trách nhiệm của ai
34
Chương 34: Bắt đầu lại
35
Chương 35: Gặp khó
36
Chương 36: Trả ơn
37
Chương 37: Nhiệt tình
38
Chương 38: Cô gái nhỏ
39
Chương 39: Suy nghĩ kỹ
40
Chương 40: Khó khăn
41
Chương 41: Kế hoạch bắt đầu
42
Chương 42: Hành động kiên quyết
43
Chương 43: Thật sự nghiêm túc?
44
Chương 44: Đi trước một bước
45
Chương 45: Đừng vội làm gì cả
46
Chương 46: Thì ra là anh
47
Chương 47: Chuyên về kỹ năng
48
Chương 48: Đùa thôi
49
Chương 49: Chào mừng
50
Chương 50: Những ngày phía trước còn dài
51
Chương 51: Không được chào đón
52
Chương 52: "Anh rất nghiêm túc"
53
Chương 53: Hiệp ước ba năm
54
Chương 54: "Không tin anh?"
55
Chương 55: Nghiệm thu thành quả
56
Chương 56: Đi sai hướng
57
Chương 57: Vui vẻ nhé
58
Chương 58: Không nên khách sáo
59
Chương 59: Anh có thể chờ
60
Chương 60: Trò chuyện vui vẻ
61
Chương 61: Thi đấu
62
Chương 62: Sẵn sàng thừa nhận thất bại
63
Chương 63: Yêu cầu đơn giản
64
Chương 64: Không thể tin được
65
Chương 65: Kiên nhẫn
66
Chương 66: Sáng kiến
67
Chương 67: Tận dụng
68
Chương 68: Nhận lỗi
69
Chương 69: Điều tốt đẹp sẽ đến
70
Chương 70: Không có tốc độ
71
Chương 71: Cảm giác hạnh phúc
72
Chương 72: Cảm động
73
Chương 73: Thời gian còn nhiều
74
Chương 74: Hẹn hò
75
Chương 75: Chùn bước
76
Chương 76: Đấu trí
77
Chương 77: Nhận thua
78
Chương 78: Vô tâm
79
Chương 79: Tại sao không
80
Chương 80: Phong cảnh tuyệt vời
81
Chương 81: Kết quả bước đầu
82
Chương 82: Xây dựng nông thôn mới
83
Chương 83: Thách thức mới
84
Chương 84
85
Chương 85: Nghĩ lâu dài
86
Chương 86: Không sao đâu
87
Chương 87: Hy vọng mới
88
Chương 88: Nói nhỏ
89
Chương 89: Bầu chọn
90
Chương 90: Nghiêm trọng quá
91
Chương 91: Vua cam rốn
92
Chương 92: Thảo luận
93
Chương 93: Không sao
94
Chương 94: Mệt mỏi
95
Chương 95: Nghiêm túc xem xét
96
Chương 96: Khiếu Nại
97
Chương 97: Không Nản Lòng
98
Chương 98: Xa rời xã hội
99
Chương 99: Khác biệt
100
Chương 100: Ý tưởng hay
101
Chương 101: Có lợi
102
Chương 102: Phân Loại Cam
103
Chương 103: Không cần thiết
104
Chương 104: Quy chuẩn
105
Chương 105: Nhược điểm
106
Chương 106: Tranh cãi
107
Chương 107: Niềm vui bất ngờ
108
Chương 108: Tạo dựng hạnh phúc
109
Chương 109: Tri kỷ
110
Chương 110: Quê hương tươi đẹp
111
Chương 111: Lo lắng
112
Chương 112: Dỗ dành
113
Chương 113: Sự tự tin của cô
114
Chương 114: Bao giờ kết hôn
115
Chương 115: Không được từ chối
116
Chương 116: Sẽ không thay đổi
117
Chương 117: Mục tiêu lớn
118
Chương 118: Nghĩ được làm được
119
Chương 119: Trường hợp thua lỗ
120
Chương 120: Không thể không yêu
121
Chương 121: Tương lai ở phía trước (Hoàn)