Chương 33: Làm sao mới có thể dụ nói ra

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hòa thượng không nghe thấy, cho nên Hoa Túc trắng trợn táo bạo trào phúng. Mèo đen đi từng vòng bên chân, cũng không cọ người, chỉ đi dạo quanh.

Tiếng nói hơi khắc nghiệt của Hoa Túc truyền đến bên tai Dung Ly, "Hay cho câu săn sóc."

Hòa thượng cúi đầu nhìn mèo đen trên mặt đất, chỉ liếc mắt một cái liền dời ánh mắt đi, không thể nhìn ra có gì kỳ lạ.

"Ngay cả đệ tử tục gia cũng chưa chắc yêu lí yêu khí* như vậy." Hoa Túc lạnh lùng nói.

(*Chỉ ăn mặc và cử chỉ khing cuồng, không đứng đắn.)

Nếu trên mặt mèo có thể nhìn ra biểu tình, trên mặt Thùy Châu nhất định tràn ngập hai chữ "Chán ghét".

Dung Ly làm bộ không nghe được lời nàng ấy nói, thấy hòa thượng đồng ý liền mỉm cười, hai mắt long lanh như bầu trời sau cơn mưa, "Vậy làm phiền vị tiểu sư phụ này, không biết xưng hô với tiểu sư phụ như thế nào?"

Hòa thượng mở miệng: "Pháp hiệu Tử Giác."

Hoa Túc im lặng, cũng chẳng ngẩng đầu lên nhìn người, xoay vài vòng có lệ rồi ngồi xổm xuống không nhúc nhích.

Dung Ly khom lưng ôm mèo con lên, ngửa đầu nhìn bầu trời, lòng bàn tay vỗ nhẹ trên lưng mèo một chút.

Một mèo một chủ này thật kỳ lạ, nhất cử nhất động của mèo đều rất có lệ, tay của chủ chỉ rơi xuống một chút, cũng không biết là hàm hồ qua loa, hay là đang kiềm chế.

Dung Ly nhẹ giọng nói: "Không biết đã đến giờ nào, nên mau chóng tới trấn Ngô Tương mới được, nếu trời tối, trong tầm tay ngay cả cái mồi lửa cũng không có, e rằng phải lần mò đi đường."

Họa thượng pháp hiệu Tử Giác gật đầu nói: "Cô nương nói phải."

Sau đó, Dung Ly không hề chớp mắt mà nhìn hắn, hai chân trần trụi, có chút lúng túng, còn bị lạnh đến hơi run lên, áo lông chồn ướt dầm dề rơi trên mặt đất đã sớm không thể mặc được.

Hòa thượng nhìn thoáng qua đôi chân trần của nàng, dời tầm mắt, "Giày của cô nương......"

"Không biết rơi ở nơi nào." Dung Ly rũ mắt.

Hòa thượng suy nghĩ một lát, "Đợi ta đi tìm con ngựa tới."

"Vậy ta ở chỗ này chờ tiểu sư phụ." Dung Ly cuộn đầu ngón chân lại, vẫn đứng yên bất động, lông mi run run rẩy rẩy, hết sức đáng thương.

Đợi hòa thượng kia rời đi, nàng liền lui một bước, khép chặt vạt áo, dẫm lên áo lông chồn giống như bị lăn một vòng vào trong bùn của mình. Túy áo lông chồn dính nước, nhưng không đến mức tất cả đều ướt đẫm, chỉ là dơ đến nhìn không ra hình dáng, khi đạp lên trên, gan bàn chân lạnh băng mới thoáng ấm lên một ít.

Trên đường yên ắng, cây cao chọc trời xung quanh bị gió thổi rào rạt rung động, mặt trời rực rỡ chiếu rọi qua kẻ lá, chiếu vào trên người mèo đen. Mèo đen ngẩng đầu, mắt xanh phản chiếu ánh sáng, con ngươi tròn xoe tức khắc trở nên sắc bén.

Vẻ yếu ớt ngoan ngoãn trên mặt Dung Ly không còn nữa, tuy vẫn ốm yếu, nhưng lại như cái gai nhọn, cũng giống một dây cung, nhỏ mảnh sắc bén.

Mèo nằm trong lòng chẳng thèm cử động, Hoa Túc lạnh lùng nói: "Chú ý đến hòa thượng kia."

"Ta biết." Dung Ly cười nhẹ, "Không biết hắn tin được mấy phần, nhưng khắp nơi này hoang vắng, biết tìm ngựa ở đâu đây?"

"Một lát sẽ biết." Hoa Túc nói.

"Làm sao ngươi nhìn ra hắn dính nghiệp chướng, lại làm sao biết được trên người hắn dính quỷ khí?" Dung Ly nói nhỏ, ôm mèo trong lòng lên cao một tí, giống như sợ nó không nghe thấy, nói gần bên tai nó.

Khi nói chuyện, hơi thở như có như không phả vào tai thính của mèo, một dúm lông thật nhỏ trên tai mèo hơi rung động.

Hoa Túc trầm mặc một lát mới nhàn nhạt mở miệng: "Không cần dựa gần như vậy, ngươi nói nhỏ giọng thì ta cũng nghe thấy."
Lúc này Dung Ly mới hạ thấp tay xuống, "Ngươi nói đi, làm sao nhìn ra được?"

"Chờ một chút, ngươi cũng có thể thấy được." Hoa Túc vẫn chưa trả lời, nói thật sự không rõ ràng.

Nàng ấy tạm dừng, lại nói tiếp: "Nếu hòa thượng dính nghiệp chướng, phật lực trên người sẽ không thuần túy, trên mặt có vẻ sát khí."

"Cho nên ánh sáng vừa rồi mới không thể làm ngươi bị thương?" Dung Ly hồi tưởng lại mọi chuyện lúc nãy, nhớ rõ khi ánh sáng kia rơi xuống, Hoa Túc cũng chẳng hề trốn tránh, có vẻ không sợ hãi chút nào, hình như đã sớm biết ánh sáng kia không làm gì được nàng ấy.

"Đúng vậy." Hoa Túc lên tiếng, "Nếu trên người hắn chưa thấm quỷ khí, phật lực thuần khiết nhất định ta đã không thể nhúc nhích."

Dung Ly nghe sửng sốt, qua lâu như vậy, nàng vẫn chưa phỏng đoán được rõ ràng, ở Yêu Quỷ giới gì đó, cảnh giới ban đầu của Hoa Túc đến tột cùng là cao bao nhiêu, lại gặp phải tình trạng gì mới khiến một hòa thượng thế gian có thể làm nàng ấy không động đậy được.
"Cảm thấy giúp ta mệt?" Hoa Túc liếc mắt một cái nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng, nha đầu này khôn khéo hơn những người nàng ấy từng gặp, còn là tiểu thư của Dung phủ Kỳ An, nếu mua bán lỗ vốn, có lẽ sẽ không làm.

Dung Ly lắc đầu, dẫm lên áo lông chồn mềm mại, hai chân mệt mỏi đến phát run, nếu áo lông chồn sạch sẽ thì nàng đã muốn ngồi xuống rồi. Đáng tiếc, biết hòa thượng kia sẽ quay lại, nên nàng không thể ở chỗ này vẽ cái ghế dựa để ngồi.

Nàng thật cẩn thận ôm mèo, tựa như ôm một tổ tông, tay không dám quá buông lỏng, cũng chẳng dám ôm quá chặt, "Sao có thể, ta tin ngươi."

"Nhớ rõ tin ta là được." Hoa Túc khẽ mở miệng, nhạt nhẽo xa cách, dường như cũng không quá để ý.

Qua một hồi, nơi xa truyền đến tiếng vó ngựa.

Mèo đen vẫn nằm không nhúc nhích, "Nếu Dung Trường Đình muốn cứu ngươi, ắt sẽ đi đến chỗ gần nhất tìm người xin giúp đỡ, trấn Ngô Tương gần nơi này, nói không chừng bọn họ thật sự ở trên trấn, như thế thì đúng lúc có thể gặp gỡ."
Dung Ly gật đầu, "Ta dự đoán như thế mới đồng ý đồng hành cùng hắn, trên đường thử xem có thể hỏi ra được cái gì không."

Mèo đen nằm trong lòng mở mắt ra, không mặn không nhạt nói: "Tới."

Dung Ly dẫm lên mu bàn chân mình, đầu ngón chân bị đông lạnh đỏ lên, váy lụa vốn ướt đẫm trên người đã bị gió thổi khô gần hết. Sắc mặt nàng ửng hồng, ngược lại trên người không cảm thấy lạnh như vừa rồi, giơ tay lên trán sờ thử một cái, mơ hồ cảm thấy cái trán hơi nóng lên.

Nàng nhìn về phía nơi xa, một lát sau quả thực thấy con ngựa chạy tới, phía trên có hòa thượng mặt áo cà sa.

Hòa thượng nắm hai sợi dây cương trong tay, một con ngựa khác không có người ngồi theo sát ở phía sau, lộc cộc chạy như bay.

Hai con ngựa kia......

Có chút kỳ quái, toàn thân đen nhánh, khi chạy nhanh đến, bốn chân giống như lay động tạo ra cái bóng hư ảo. Cẩn thận nhìn vào, không phải bóng hư ảo, mà là khói đen.
Khói đen nồng đậm từ trên người hai con tuấn mã bốc lên, hai cặp mắt đỏ đậm đều vô thần, khói không phải do lửa gây ra, mà là quỷ khí, hai con ngựa này rõ ràng đã chết.

"Hồn thú." Hoa Túc đột nhiên nói.

Cơ thể Dung Ly vốn yếu ớt, hôm nay bị lạnh lại lặn lội đường xa, hiện giờ đầu nóng đến choáng váng.

Khó trách hòa thượng có thể tìm được ngựa nhanh như thế, hóa ra không phải tìm ngựa sống, mà là ngựa chết.

Tử Giác cưỡi ngựa chạy tới trước mặt nàng, xả dây cương cho ngựa dừng lại, xoay người xuống ngựa nói: "Cô nương đợi lâu."

"Không biết tiểu sư phụ tìm ngựa ở nơi nào?" Dung Ly đi lên phía trước, lòng bàn tay trắng nõn để trên mặt ngựa, cảm thấy lạnh lẽo.

Hiện giờ cơ thể nàng nóng hầm hập, thật sự đối lập hoàn toàn.

"Vừa lúc gặp được một đoàn đi buôn, liền theo chân bọn họ mua ngựa." Hòa thượng này nói dối cũng không thay đổi sắc mặt.
Dung Ly nhẹ gật đầu, "Làm phiền tiểu sư phụ, đợi đến khi ta gặp được cha mẹ, nhất định phải cảm tạ tiểu sư phụ một phen."

"Không cần, chuyện nhỏ không tốn sức gì." Thái độ Tử Giác khăng khăng cố chấp, giống như người vừa rồi khẽ cọ vào lòng bàn tay Dung Ly không phải là hắn.

Dung Ly im lặng, nàng không biết hòa thượng này có ý định gì, nếu hắn thật sự dính dáng với quỷ áo xanh La Hà kia, có lẽ tâm tư cũng không đơn thuần.

Chưa đợi Tử Giác duỗi tay đỡ, Dung Ly đã đặt mèo ở trên lưng ngựa, sau đó lôi kéo góc váy xoay người leo lên.

Mèo đen thật là ngoan ngoãn, nằm trên lưng ngựa chưa từng lộn xộn, thậm chí cũng chẳng kêu một tiếng.

Dung Ly lên ngựa, càng cảm thấy đầu óc choáng váng nặng nề vô cùng, thân thể như bị thiêu đốt, tất cả lục phủ ngũ tạng đều nóng lên, ngay cả hơi thở phả ra cũng nóng hầm hập, sức lực trên người sắp bị bốc hơi.
Hai tay hai chân nàng đều mềm nhũn, cố tình trên mặt lại không thể hiện ra, hai má hơi ửng hồng, sắc mặt thoạt nhìn vẫn còn tốt một chút.

Tử Giác thu tay lại rồi leo lên lưng ngựa, "Cô nương biết cưỡi ngựa?"

"Đã học một ít." Dung Ly không thay đổi sắc mặt.

Kỳ thật không phải bởi vì đã học, mà là khi nàng ôm mèo đến gần, con ngựa liền sợ hãi rụt rè như bị dọa sợ, cái đuôi cũng không quăng, giống hệt lần đầu Thùy Châu thấy Hoa Túc.

Hoa Túc nằm trên lưng ngựa, rõ ràng rất nhỏ bé, lại như một bàn đá đè ép khiến con ngựa ngoan ngoãn vô cùng.

Dung Ly nhìn ra con ngựa đang sợ hãi, lúc này mới nắm dây cương leo lên lưng ngựa, buông ra một câu nói dối "Đã học".

Nàng học theo hình ảnh mà xách dây cương lên, thở phì phò chậm rãi ngồi thẳng khiến người nhìn không ra sơ hở, "Tiểu sư phụ, ta không biết đường, ngươi cưỡi ngựa đi phía trước, ta đi theo phía sau."
"Cô nương cần phải theo sát." Tử Giác đá vào bụng ngựa, con ngựa bốc quỷ khí tức khắc nâng chân lên.

Dung Ly đi theo phía sau, ngựa chạy đi càng khiến nàng đau đầu muốn nứt ra.

Hoa Túc biết khi nàng ở Dung phủ chưa từng ra ngoài được mấy lần, tự nhiên cũng đoán được nàng sẽ không biết cưỡi ngựa, giọng nói của nàng ấy không tỏ vẻ khinh thường, vẫn là nhàn nhạt, "Ngươi quả thực gan lớn, không sợ con ngựa này hất ngươi xuống."

Tử Giác đi phía trước cách chưa đến mười thước, Dung Ly không dám dễ dàng mở miệng.

Hoa Túc tự mình nói: "Ngươi có biết vì sao những súc vật này sợ ta không?"

Dung Ly lắc đầu, nàng đã cảm thấy kỳ lạ, Hoa Túc giấu quỷ khí ở trong cơ thể, nếu nàng ấy hiện nguyên hình, người bình thường tạm thời không thể nhìn ra nàng ấy là người hay quỷ, càng miễn bàn hiện giờ nàng ấy đang trốn trong thể xác mèo con, trên người thêm nhiều vài phần sự sống, chẳng hiểu sao ngựa này lại sợ đến vậy.
"Uy áp." Hoa Túc hờ hững mở miệng, "Chính là uy hiếp áp bức, khiến người phục tùng nghe theo. Cảnh giới đã đến, có thể tự nhiên thu phóng."

Dung Ly nghe được cái hiểu cái không, mới thoáng lơ đãng đã thấy Tử Giác lại đi xa hơn. Nàng cũng không vội đuổi theo, nhỏ giọng hỏi: "Vậy rốt cuộc ngươi đã đạt đến cảnh giới gì, hiện nay còn mấy phần công lực?"

"Không thể nói." Hoa Túc cũng không ngẩng đầu lên.

Tử Giác quay đầu thấy nàng đi phía sau, xả dây cương dừng lại đợi một lát.

Dung Ly đuổi theo đến, thở gấp nói: "Lâu rồi chưa cưỡi ngựa, có chút mới lạ."

Kỳ thật nàng chỉ lo ngồi trên lưng ngựa, bàn đạp cũng không có dẫm tốt, nhưng con ngựa này như chịu mệnh lệnh, vững bước đi về phía trước.

"Không sao." Tử Giác rũ mắt, âm thầm nhìn thoáng qua mèo đen nằm trên lưng ngựa.
Mèo nằm sát trên lưng ngựa, bị lắc lư nghiêng trái nghiêng phải, miệng kêu lên tiếng mơ hồ không rõ, lúc có lúc không, nghe âm thanh hẳn là đang sợ, nhưng cặp mắt xanh biếc kia lại bình tĩnh lạnh băng.

"Mèo của cô nương có vài phần linh tính, không biết là từ nơi nào đến." Tử Giác thấy nàng đến gần, nhẹ đá vào bụng ngựa, tuấn mã dưới thân tiếp tục bước đi tới.

Tiếng nói của hắn vừa dứt, Hoa Túc ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn.

Dung Ly cười tự nhiên hào phóng, "Mua ở hội chùa, tại gian hàng bán rong ồn ào tập nập trên đường, ta nhìn qua đã trông thấy nó."

Nàng vừa mới dứt lời, khóe miệng bỗng dưng cứng đờ, lúng ta lúng túng hỏi: "Không biết mèo này có chỗ nào không ổn?"

"Không có." Tử Giác dời ánh mắt, "Mèo đen trừ tà, cô nương chọn rất tốt."

Dung Ly chưa đáp lời, khóe môi cứng đờ mềm xuống vài phần, đôi mắt cong cong. Hoa Túc nhẹ a một tiếng, không thèm mở lời.
Dung Ly nắm chặt dây cương, đã không thể chống đỡ nổi, cơ thể nóng dữ dội, hơi thở cũng càng lúc càng nhanh. Nàng chậm rãi nuốt xuống một chút, hít sâu một ngụm khí lạnh, thấy vẻ mặt hòa thượng vẫn bình thường, hỏi tiếp: "Không biết tiểu sư phụ đặc biệt xuất hiện để đuổi quỷ, con quỷ mê thần chí ta chẳng lẽ là đại quỷ gì không thể trêu vào?"

Tử Giác nói: "Đến vô ảnh đi vô tung như thế, có thể coi là đại quỷ. Hiện giờ Kỳ An có trăm quỷ lui tới, sau này cô nương phải chú ý."

Dung Ly nhẹ nhàng đáp lời, thầm nghĩ hòa thượng này quả thực biết được chuyện trăm quỷ tụ tập tới Kỳ An, sương mù hôm qua nhất định hắn cũng rõ ràng, ắt hẳn đã từng tham dự trong đó.[BHTT] [Editing] Tục mệnh - Nhất Thiên Bát Bôi Thủy - Chương 33: Làm sao mới có thể dụ nói ra
Sau nửa canh giờ, trấn Ngô Tương rơi vào tầm mắt. Qua cầu chính là cửa trấn, phố xá tấp nập nhốn nháo, hình như vừa lúc có họp chợ.

Vào cửa trấn liền nghe thấy nhiều người bên cạnh rộn ràng nói về đoàn người mới vừa vào trấn.

"Mấy vị kia hình như từ thành Kỳ An tới, cha của ta lúc trước ở Kỳ An đã gặp qua Tam phu nhân Dung gia." Một phụ nhân nói.

"Vị cầm đầu kia chẳng lẽ là lão gia Dung gia?"

"Không phải là Dung Trường Đình đó sao, xem dáng vẻ hắn vội vàng vậy không biết đã gặp chuyện gì, còn muốn kêu hết người lái đò trên trấn đi."

"Còn cầm rất nhiều tấm ván gỗ cùng dây thừng, mang theo người từ cửa tây đi ra ngoài, có vẻ muốn lên núi Hóa Ô."

"Núi Hóa Ô nhiều ngày nay chưa bị ngập úng nha, đây là làm sao vậy, chẳng lẽ cầu bị đứt, lúc trước ta cảm thấy cây cầu kia không chắc chắn lắm, sợ sắp bị đứt rồi."
"Ah, ngày hôm trước ta nói muốn lên núi Hóa Ô cầu phúc, may mắn chưa đi, nếu không phúc chưa đến đã mất mạng!"

"Hai vị phu nhân đang ở khách điếm nghỉ ngơi, không biết người nào bị mắc kẹt trên núi."

Dung Ly cố hết sức leo xuống ngựa, ôm mèo trên lưng ngựa xuống, nắm cổ tay áo che miệng ho hai tiếng, khóe môi cong lên như có như không, thầm nghĩ, đây không phải trùng hợp sao.

Mèo đen nằm trong lòng nàng đứng lên, con ngươi xanh biếc lạnh nhạt xoay chuyển, lãnh đạm hỏi: "Ngươi tính toán thế nào."

"Có lẽ Tam nương Tứ nương đều ở nơi này, cha lại đi lên núi Hóa Ô tìm ta." Dung Ly chưa cố tình hạ thấp giọng, nàng nhìn nơi xa khắp xung quanh, tìm kiếm xe ngựa của Dung phủ, hơi thở yếu ớt nói: "Tiểu sư phụ, ta phải đi trước báo bình an cho người nhà."

Chapter
1 Chương 1: Sao có được đôi mắt âm dương
2 Chương 2: Sao thích náo nhiệt như vậy
3 Chương 3: Sao không thể buông bỏ hận thù.
4 Chương 4: Sao thành quỷ cũng ăn quỷ.
5 Chương 5: Sao có thể tương kế tựu kế.
6 Chương 6: Sao gặp quỷ vào ban ngày
7 Chương 7: Sao trên bút còn khắc chữ
8 Chương 8: Sao đưa tới một nữ quỷ
9 Chương 9: Sao bút này còn có thể vẽ tranh
10 Chương 10: Sao có thể kết huyết khế.
11 Chương 11: Sao có thể sai quỷ làm việc ác
12 Chương 12: Sao chê dương thọ quá dài
13 Chương 13: Sao dọa đại sư bỏ chạy
14 Chương 14: Sao trong lòng lại mang ý xấu
15 Chương 15: Sao nói dối thử nàng ấy.
16 Chương 16: Sao có thể là quỷ quái tầm thường
17 Chương 17: Sao nghe kỳ quái thế nào
18 Chương 18: Sao bị dọa đến không dám động
19 Chương 19: Sao lại mua con vật nhỏ này
20 Chương 20: Sao ấm ức đáng thương như vậy
21 Chương 21: Sao dặn dò tha thiết như thế
22 Chương 22: Sao lai lịch cũng không biết
23 Chương 23: Sao làm bộ làm tịch như thế
24 Chương 24: Sao không gϊếŧ cho xong chuyện
25 Chương 25: Sao có thể có tấm lòng tốt
26 Chương 26: Sao bỗng nhiên thắt cổ tự vẫn
27 Chương 27: Sao không vạch trần tội trạng của nàng ta.
28 Chương 28: Sao có thi thể lại không thấy hồn
29 Chương 29: Sao còn dùng người sống nuôi quỷ.
30 Chương 30: Sao bị dọa đến trượt chân khỏi sườn núi
31 Chương 31: Sao có thể vẽ được tinh tế
32 Chương 32: Sao gặp phải hòa thượng kỳ lạ
33 Chương 33: Làm sao mới có thể dụ nói ra
34 Chương 34: Sao hẹn giờ Tý gặp nhau.
35 Chương 35: Sao đi lâu như vậy mới trở về.
36 Chương 36: Sao làm việc cẩu thả này
37 Chương 37: Sao bị bệnh chỉ trong một đêm.
38 Chương 38: Sao ẩn giấu thù hận như thế
39 Chương 39: Sao chôn xương cốt dưới nhà
40 Chương 40: Sao giấu xác trẻ sơ sinh
41 Chương 41: Sao muốn hồn trẻ sơ sinh nhập vào bụng
42 Chương 42: 42: Sao Lòng Tham Không Đáy Như Vậy
43 Chương 43: 43: Sao Khiến Hắn Nói Ra Sự Thật
44 Chương 44: 44: Sao Tính Kế Rõ Ràng Như Vậy
45 Chương 45: 45: Sao Giải Hương Rối
46 Chương 46: 46: Sao Trong Lòng Có Quỷ
47 Chương 47: 47: Sao Bị Xem Là Nàng
48 Chương 48: 48: Sao Mới Có Thể Mượn Tay Người Khác
49 Chương 49: 49: Sao Cởi Bỏ Giam Cầm Cho Nhị Nương
50 Chương 50: 50: Sao Muốn Đi Khai Quan Nghiệm Thi
51 Chương 51: 51: Sao Thật Sự Thiếu Một Thứ
52 Chương 52: 52: Sao Thật Sự Giấu Xác Trẻ Sơ Sinh
53 Chương 53: 53: Sao Chân Tướng Là Như Thế
54 Chương 54: 54: Sao Sợ Tới Mức Bỏ Chạy Hết
55 Chương 55: 55: Sao Bởi Vì Lòng Tham Không Đáy
56 Chương 56: 56: Sao Trong Phủ Đều Bị Chết Hoặc Điên
57 Chương 57: 57: Sao Phải Qua Đêm Ở Ngoại Ô
58 Chương 58: 58: Sao Lại Đuổi Theo Nàng
59 Chương 59: 59: Sao Đường Xá Xa Xôi Như Vậy
60 Chương 60: 60: Sao Khách Điếm Thật Sự Có Quỷ
61 Chương 61: 61: Sao Có Thể Gặp Được Chưởng Quầy
62 Chương 62: 62: Sao Chỉ Có Thể Vào Không Thể Ra
63 Chương 63: 63: Sao Có Con Chim Giả Tới
64 Chương 64: 64: Sao Chỉ Muốn Nói Lời Giải Thích
65 Chương 65: 65: Sao Tiểu Quỷ Không Vào Hoàng Thành
66 Chương 66: 66: Sao Có Một Căn Phòng Trống
67 Chương 67: 67: Sao Không Phải Là Con Đẻ Của Bà Ngoại
68 Chương 68: 68: Sao Lại Là Đứa Trẻ Bị Bỏ Trong Núi
69 Chương 69: 69: Sao Lặng Lẽ Lên Núi Tra Xét
70 Chương 70: 70: Sao Có Cá Yêu Giữ Miếu
71 Chương 71: 71: Sao Cá Yêu Không Nói Sự Thật
72 Chương 72: 72: Sao Chưa Từng Gặp Kẻ Thù Này
73 Chương 73: 73: Sao Nàng Cũng Có Đôi Mắt Âm Dương
74 Chương 74: 74: Sao Còn Liên Quan Với Nhau
75 Chương 75: 75: Sao Không Thể Mời Pháp Sư Đến
76 Chương 76: 76: Sao Còn Gánh Tai Họa Cho Quỷ
77 Chương 77: 77: Sao Có Thù Hận Lớn Như Vậy
78 Chương 78: 78: Sao Phía Sau Còn Có Bí Ẩn
79 Chương 79: 79: Sao Có Thể Là Động Hành Quân
80 Chương 80: 80: Sao Tu Luyện Vô Tình Pháp
81 Chương 81: 81: Sao Còn Thờ Cúng Tượng Đá
82 Chương 82: 82: Sao Còn Ẩn Giấu Một Thứ Tà Ám
83 Chương 83: 83: Sao Quỷ Đói Không Thể Nói Chuyện
84 Chương 84: 84: Sao Quan Binh Điều Tra Khắp Nơi
85 Chương 85: 85: Sao Trốn Trốn Tránh Tránh Như Thế
86 Chương 86: 86: Sao Hoàng Thành Không Chấp Nhận Nàng
87 Chương 87: 87: Sao Đến Bồng Châu Tìm Người
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137
138 Chương 138
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141
142 Chương 142
Chapter

Updated 142 Episodes

1
Chương 1: Sao có được đôi mắt âm dương
2
Chương 2: Sao thích náo nhiệt như vậy
3
Chương 3: Sao không thể buông bỏ hận thù.
4
Chương 4: Sao thành quỷ cũng ăn quỷ.
5
Chương 5: Sao có thể tương kế tựu kế.
6
Chương 6: Sao gặp quỷ vào ban ngày
7
Chương 7: Sao trên bút còn khắc chữ
8
Chương 8: Sao đưa tới một nữ quỷ
9
Chương 9: Sao bút này còn có thể vẽ tranh
10
Chương 10: Sao có thể kết huyết khế.
11
Chương 11: Sao có thể sai quỷ làm việc ác
12
Chương 12: Sao chê dương thọ quá dài
13
Chương 13: Sao dọa đại sư bỏ chạy
14
Chương 14: Sao trong lòng lại mang ý xấu
15
Chương 15: Sao nói dối thử nàng ấy.
16
Chương 16: Sao có thể là quỷ quái tầm thường
17
Chương 17: Sao nghe kỳ quái thế nào
18
Chương 18: Sao bị dọa đến không dám động
19
Chương 19: Sao lại mua con vật nhỏ này
20
Chương 20: Sao ấm ức đáng thương như vậy
21
Chương 21: Sao dặn dò tha thiết như thế
22
Chương 22: Sao lai lịch cũng không biết
23
Chương 23: Sao làm bộ làm tịch như thế
24
Chương 24: Sao không gϊếŧ cho xong chuyện
25
Chương 25: Sao có thể có tấm lòng tốt
26
Chương 26: Sao bỗng nhiên thắt cổ tự vẫn
27
Chương 27: Sao không vạch trần tội trạng của nàng ta.
28
Chương 28: Sao có thi thể lại không thấy hồn
29
Chương 29: Sao còn dùng người sống nuôi quỷ.
30
Chương 30: Sao bị dọa đến trượt chân khỏi sườn núi
31
Chương 31: Sao có thể vẽ được tinh tế
32
Chương 32: Sao gặp phải hòa thượng kỳ lạ
33
Chương 33: Làm sao mới có thể dụ nói ra
34
Chương 34: Sao hẹn giờ Tý gặp nhau.
35
Chương 35: Sao đi lâu như vậy mới trở về.
36
Chương 36: Sao làm việc cẩu thả này
37
Chương 37: Sao bị bệnh chỉ trong một đêm.
38
Chương 38: Sao ẩn giấu thù hận như thế
39
Chương 39: Sao chôn xương cốt dưới nhà
40
Chương 40: Sao giấu xác trẻ sơ sinh
41
Chương 41: Sao muốn hồn trẻ sơ sinh nhập vào bụng
42
Chương 42: 42: Sao Lòng Tham Không Đáy Như Vậy
43
Chương 43: 43: Sao Khiến Hắn Nói Ra Sự Thật
44
Chương 44: 44: Sao Tính Kế Rõ Ràng Như Vậy
45
Chương 45: 45: Sao Giải Hương Rối
46
Chương 46: 46: Sao Trong Lòng Có Quỷ
47
Chương 47: 47: Sao Bị Xem Là Nàng
48
Chương 48: 48: Sao Mới Có Thể Mượn Tay Người Khác
49
Chương 49: 49: Sao Cởi Bỏ Giam Cầm Cho Nhị Nương
50
Chương 50: 50: Sao Muốn Đi Khai Quan Nghiệm Thi
51
Chương 51: 51: Sao Thật Sự Thiếu Một Thứ
52
Chương 52: 52: Sao Thật Sự Giấu Xác Trẻ Sơ Sinh
53
Chương 53: 53: Sao Chân Tướng Là Như Thế
54
Chương 54: 54: Sao Sợ Tới Mức Bỏ Chạy Hết
55
Chương 55: 55: Sao Bởi Vì Lòng Tham Không Đáy
56
Chương 56: 56: Sao Trong Phủ Đều Bị Chết Hoặc Điên
57
Chương 57: 57: Sao Phải Qua Đêm Ở Ngoại Ô
58
Chương 58: 58: Sao Lại Đuổi Theo Nàng
59
Chương 59: 59: Sao Đường Xá Xa Xôi Như Vậy
60
Chương 60: 60: Sao Khách Điếm Thật Sự Có Quỷ
61
Chương 61: 61: Sao Có Thể Gặp Được Chưởng Quầy
62
Chương 62: 62: Sao Chỉ Có Thể Vào Không Thể Ra
63
Chương 63: 63: Sao Có Con Chim Giả Tới
64
Chương 64: 64: Sao Chỉ Muốn Nói Lời Giải Thích
65
Chương 65: 65: Sao Tiểu Quỷ Không Vào Hoàng Thành
66
Chương 66: 66: Sao Có Một Căn Phòng Trống
67
Chương 67: 67: Sao Không Phải Là Con Đẻ Của Bà Ngoại
68
Chương 68: 68: Sao Lại Là Đứa Trẻ Bị Bỏ Trong Núi
69
Chương 69: 69: Sao Lặng Lẽ Lên Núi Tra Xét
70
Chương 70: 70: Sao Có Cá Yêu Giữ Miếu
71
Chương 71: 71: Sao Cá Yêu Không Nói Sự Thật
72
Chương 72: 72: Sao Chưa Từng Gặp Kẻ Thù Này
73
Chương 73: 73: Sao Nàng Cũng Có Đôi Mắt Âm Dương
74
Chương 74: 74: Sao Còn Liên Quan Với Nhau
75
Chương 75: 75: Sao Không Thể Mời Pháp Sư Đến
76
Chương 76: 76: Sao Còn Gánh Tai Họa Cho Quỷ
77
Chương 77: 77: Sao Có Thù Hận Lớn Như Vậy
78
Chương 78: 78: Sao Phía Sau Còn Có Bí Ẩn
79
Chương 79: 79: Sao Có Thể Là Động Hành Quân
80
Chương 80: 80: Sao Tu Luyện Vô Tình Pháp
81
Chương 81: 81: Sao Còn Thờ Cúng Tượng Đá
82
Chương 82: 82: Sao Còn Ẩn Giấu Một Thứ Tà Ám
83
Chương 83: 83: Sao Quỷ Đói Không Thể Nói Chuyện
84
Chương 84: 84: Sao Quan Binh Điều Tra Khắp Nơi
85
Chương 85: 85: Sao Trốn Trốn Tránh Tránh Như Thế
86
Chương 86: 86: Sao Hoàng Thành Không Chấp Nhận Nàng
87
Chương 87: 87: Sao Đến Bồng Châu Tìm Người
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137
138
Chương 138
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141
142
Chương 142