Chương 33: Đi Ra Ngoài

Hổ mập chưa từ bỏ ý định cào cào chân sư tôn:“Để ta đi cùng với, sư tôn cùng sư đệ đều không biết đường.” Ngẫm lại hai người này,  một vừa mới trúc cơ, một thần hồn không hoàn chỉnh, hắn không yên tâm.

Mạc Thiên Liêu nghe hổ ta cứ grao grao, không khỏi có chút tò mò:“Nó đang nói cái gì?”

Lúc trước cho rằng con hổ này là yêu thú của sư tôn, nay sư tôn chính là Mạc Tiểu Trảo, là một yêu thú đương nhiên không có khả năng ký kết huyết khế cùng với một yêu thú khác. Mạc Thiên Liêu nheo mắt, nâng tay sờ sờ đầu hổ.

Thanh Đồng im lặng một lát nói:“Nó muốn đi cùng.”

“Như vậy sao được, nó là yêu thú cấp cao chưa định huyết khế.” Mạc Thiên Liêu liên tục lắc đầu, yêu thú cấp cao là đối tượng tranh đoạt của các tu sĩ cấp cao, nó vừa đi ra ngoài, trình độ điên cuồng cướp đoạt phỏng chừng không thể thua kém với cái thần khí nửa vời kia của hắn.

Hổ mập cứng ngắc, sao lại quên, hiện tại hắn mang bộ dáng yêu thú, sư đệ có thể đồng ý mới kỳ quái. Thế nhưng, sư đệ vừa sờ soạng đầu của hắn, bây giờ tỏ rõ thân phận có phải không tốt lắm hay không?

Không khí nhất thời có chút xấu hổ, hổ ta gục đầu, xoay người chạy.

Mạc Thiên Liêu nhìn bóng dáng con hổ rời đi, nhếch nhếch môi cười, nâng tay cầm lấy bình nước ở bên đổ trà ra, đồng thời cầm hai chén ngọc, đảo qua đảo lại, mãi cho đến khi nước trong chén không nóng nữa, lúc này mới đưa cho sư tôn, cười lấy lòng đến đầy mặt.

Thanh Đồng tiếp nhận nhấp một ngụm:“Nói đi, muốn làm gì?” Mỗi lần Mạc Thiên Liêu lộ ra vẻ mặt này, không phải muốn cọ bụng lông thì chính là muốn sờ đuôi y.

“Cho ta mượn chút tiền.” Mạc Thiên Liêu mặt dày nói.

Thanh Đồng sửng sốt một chút, trong đôi mắt lóe qua một chút ánh sáng, người này không ngờ lại muốn đòi tiền y? Hừ một tiếng nói:“Muốn bao nhiêu?”

“Khoảng chừng năm vạn linh thạch thượng phẩm.” Mạc Thiên Liêu tính toán đại khái một chút.

“Năm vạn không thể mua được phế vật kia.” Thanh Đồng cười lạnh, phế vật kia tuy rằng ngoại trừ gây họa thì không có tác dụng gì, nhưng kẻ ngu si ở giới tu chân cũng không phải ít.

“Ta biết,” Mạc Thiên Liêu không phải là loại coi tiền như rác, dùng tiền để mua đồ của mình,“Trước cho ta mượn, qua mấy ngày sau sẽ trả lại cho em.” Vay tiền từ mèo nhỏ nhà mình, thật có chút xấu hổ, chút tiền này hắn vốn có thể dựa vào luyện khí chậm rãi tích góp, nhưng tình trạng thân thể Thanh Đồng hiện tại không cho phép hắn chậm nữa, vẫn phải nhanh chóng tìm được Thái Thủy mới an tâm.

“Ngươi vốn là người của ta, nuôi ngươi là chuyện đương nhiên.” Thanh Đồng từ trong vòng tay chứa đồ móc ra một túi chứa đồ, ném tới trên mặt Mạc Thiên Liêu.

Mạc Thiên Liêu bị câu “người của ta” kia làm cho sửng sốt một chút, bị túi chứa đồ vừa vặn đập trúng. Nâng tay lấy gói to xuống khỏi mặt, nhìn biểu tình đương nhiên của sư tôn, lúc này mới hiểu rõ, cái gọi là “người của ta” cùng một loại ý nghĩa với câu “mèo của ta” mà hắn thường nói kia, nhất thời có chút dở khóc dở cười.

Cùng sư tôn ở trong sân phơi năng cả một buổi trưa, trò chuyện lúc có lúc không, cảm giác xa lạ như có như không giữa hai người dần dần tiêu tán.

“Phải rồi, cái này quả cầu nhỏ hôm nay ở Ốc Huyền Động bện dây thừng, ta làm cho em.” Mạc Thiên Liêu lấy quả cầu dây thừng từ trong tay áo ra đưa cho Thanh Đồng.

“Thật xấu.” Thanh Đồng ghét bỏ tiếp nhận, ngón tay thon dài vươn ra chọt chọt.

“Cho em dùng mài móng vuốt,” Mạc Thiên Liêu cười cười, nhìn đầu ngón tay trắng nõn bông bông mềm mềm kia, nhịn không được kéo qua xoa xoa,“Em còn nhớ cái bàn cào hồi trước của chúng ta hay không, ta dùng gỗ Phù Tang để làm.”

“Ừ.” Thanh Đồng rút tay ra, ném cầu dây thừng vào trong vòng tay chứa đồ, híp mắt phơi nắng.

“Để bữa nào ta đi mua một khúc gỗ Phù Tang khác.” Một tay Mạc Thiên Liêu chống cằm, lẳng lặng nhìn mỹ nhân trước mắt, lúc trước hắn cũng thích nói chuyện với Mạc Tiểu Trảo, vẫn hy vọng có một ngày mèo nhỏ biến thành người để có thể trả lời hắn, không ngờ ngày này đến nhanh như vậy.

“Không cần.” Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng đảo qua người Mạc Thiên Liêu, tuy rằng Phù Tang mộc cũng là thần mộc, nhưng cảm xúc không tốt như Bất Tẫn mộc.

Nhìn thấy ánh mắt này của mèo nhà mình, Mạc Thiên Liêu nhất thời cảm giác tay mình có chút đau, may mà ánh mắt xinh đẹp kia không tại dừng lại lâu trên thân thể hắn đã hơi hơi nổi lên chút nước. Thanh Đồng tao nhã ngáp, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Tuy rằng Mạc Thiên Liêu rất muốn nói chuyện với y, nhưng vẫn thức thời ngậm miệng, im lặng một lát, chờ người ngủ rồi, lúc này mới lặng lẽ cầm bàn tay người ấy lên.

Đệm thịt mềm mềm mịn màng, biến thành tay nhưng nhìn vẫn đẹp như vậy, nhớ tới lần đầu tiên cắt móng tay cho Mạc Tiểu Trảo, bởi vì lo lắng nên cắt chảy máu, nhìn đầu ngón tay nho nhỏ chảy máu, Mạc Thiên Liêu đau lòng đến mức muốn tát mặt mình một cái. Từ lúc ấy, Mạc Thiên Liêu cũng không dám cắt móng tay cho mèo, thế nên cứ ba ngày thì bị Mạc Tiểu Trảo cào hai lần.

Buổi trưa qua đi, nếu tiếp tục ngủ sẽ bị lạnh, người trên xích đu hoàn toàn không có ý tỉnh lại, chắc là còn muốn ngủ tiếp vài canh giờ. Mạc Thiên Liêu do dự một lát, nâng tay ôm lấy người.

Người trong lòng quả nhiên không có tỉnh, tự nhiên tựa vào lòng hắn ngủ ngon lành, Mạc Thiên Liêu cười cười không tiếng động, ôm người vào nội điện.

Muốn đi xa, có vài thứ cần chuẩn bị đầy đủ, hiện tại Mạc Thiên Liêu quản tục vụ trong động, cần thứ gì đều có thể dễ dàng lấy được. Nếu chỉ mình hắn đi ra ngoài, làm sao cũng không quan trọng, nhưng nếu muốn mang theo sư tôn, mấy thứ như chi phí ăn mặc đi lại này nọ không thể qua loa được.

Để thị nữ áo trắng chuẩn bị bát đũa, đệm chăn, cùng mấy bộ quần áo sư tôn thường dùng, mấy cái khác dùng thường ngày thì để Chấp Sự Đường mua, còn bản thân Mạc Thiên Liêu thì đi xuống núi mua chút nguyên liệu, nắm chặt thời gian luyện chế một ít pháp khí nhỏ hữu dụng, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Nguyên liệu luyện khí trong Như Ý phường không nhiều, nhưng vẫn có đá Thông Minh. Mạc Thiên Liêu mua một khối hỏa ngọc thượng phẩm, một ít đá Thông Minh, còn có một khối Như Ý tinh.

Đá Thông Minh có thể làm cho đồ vật chịu thần hồn khống chế, Như Ý tinh thì có thể dùng làm nguyên liệu biến hóa lớn nhỏ.

Đương nhiên, đây đều là nguyên liệu cơ bản nhất, những thứ luyện chế từ Như Ý tinh, chỉ có thể cố định thành hai hình thái bên trên, không thể biến hóa gì nhiều.

Mạc Thiên Liêu thuê một gian hỏa thất thượng đẳng, luyện hóa Như Ý tinh cùng đá Thông Minh, hỏa ngọc  dùng mộc trung hỏa thiêu qua nhiều lần, lọc đi tạp chất.

Mộc trung hỏa thẩm thấu đến bên trong hỏa ngọc, sắc ngọc nguyên bản đỏ tươi dần dần nhiễm màu xanh, đồng thời đá Thông Minh được luyện hóa dung nhập vào trong đó, khắc pháp trận thông linh phức tạp.

Luyện khí sư bình thường, bởi vì dịch thạch ngưng kết nhanh chóng, dùng đá Thông Minh nhiều lắm cũng chỉ có thể khắc được một thông linh trận, khiến pháp khí nghe theo chỉ dẫn từ thần hồn, trở thành một bảo khí. Còn những công dụng khác thì cần nguyên liệu khác để khắc họa. Mạc Thiên Liêu lại có thể không cần nguyên liệu khác mà khắc hơn mười loại, thông linh, biến hóa, phi hành, dẫn lửa, mượn gỗ……

Mười ngón tung bay, chỉ có thể nhìn thấy hư ảnh mờ mờ, mấy trận pháp này dùng đá Thông Minh để khắc thực ra là tốt nhất, bởi vì trong lúc sử dụng có thể đồng thời trực tiếp kích phát, không cần phải thông qua pháp trận thông linh, đương nhiên sẽ nhanh hơn rất nhiều. Chỉ là, luyện khí sư bình thường, căn bản không thể làm được mà thôi.

Hỏa ngọc ẩn chứa vô số trận pháp được khắc thành một thanh trường kiếm, lại dùng linh khí bao lấy ngón tay nhúng vào  tinh dịch luyện thành từ Như Ý tinh, nhanh chóng vẽ một pháp trận không gian trên thân kiếm. Rồi sau đó, để trường kiếm lên tay, niệm pháp quyết, thu nhỏ nó khoảng bằng bàn tay, thoạt nhìn tựa như một cây trâm ngọc hình kiếm.

Có lớn có nhỏ, thì có thể thoát khỏi bảo khí, trở thành linh khí, Mạc Thiên Liêu hoàn toàn có thể thu nó vào đan điền. Nhưng mà xét thấy độ  bá đạo của thần khí, nói không chừng sẽ vì đan điền của hắn có linh khí khác mà cự tuyệt nhận chủ, nên Mạc Thiên Liêu liền không thu nó vào trong cơ thể, dùng hỏa ngọc vụn vặt còn lại khắc vỏ kiếm lớn bằng bàn tay, thu hồi kiếm nhỏ, làm trâm gài tóc cắm vào mũ ở trên đầu.

Liên luyện khí vài ngày, Mạc Thiên Liêu mệt chết bỏ, trở về tiểu viện ngã đầu liền ngủ.

Trong mộng cảm giác được có một dải lông vây quanh cổ, nóng đến mức một đầu đầy mồ hôi, ngày kế tỉnh lại, liền thấy quả cầu trắng tuyết đang ngồi xổm trên gối đầu, lay cây trâm trên đầu hắn, tóc tai vốn đang chỉnh tề, đã bị cào thành ổ gà.

“Móng Nhỏ.” Mạc Thiên Liêu lại gần hôn nó, lập tức bị thưởng cho một bàn tay.

Nghiệt đồ, làm gì!

Mạc Thiên Liêu sửng sốt, sờ sờ mũi, quên mất cục bông nhỏ đã biến thành sư tôn, không thể hôn bậy bạ được.

___________________

Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:

Tông chủ: Từ nay về sau, ngươi nguyện ý làm mèo hắn, dù có bần cùng phú quý, là người hay là gỗ không?

Móng Nhỏ: Ta nguyện ý

Tông chủ: Từ nay về sau, ngươi nguyện ý làm người của hắn, dù là cào hay là gặm, là người hay là mèo, cũng tự giác làm đệm thịt, bàn cào, cây trèo, và dâng đồ cúng là cá suối lạnh cùng lưu ly châu không?

Thợ Mộc:……

Chapter
1 Chương 1: Thập Sát
2 Chương 2: Bất Tẫn (Vô Cùng)
3 Chương 3: Tông Môn
4 Chương 4: Thanh Đồng
5 Chương 5: Sư tôn
6 Chương 6: Móng Nhỏ
7 Chương 7: Dẫn Khí
8 Chương 8: Ngủ ngon
9 Chương 9: Quản Sự
10 Chương 10: Xiêm Y
11 Chương 11: Hạ Lễ
12 Chương 12: Thiếu Tiền
13 Chương 13: Luyện Khí
14 Chương 14: Tông chủ
15 Chương 15: Mua Bán
16 Chương 16: Hàn Ngọc
17 Chương 17: Bán đấu giá
18 Chương 18: Đường Hẹp
19 Chương 19: Đánh Nhau Chết Sống
20 Chương 20: Trảm Thảo
21 Chương 21: Tu Hành
22 Chương 22: Sư Huynh
23 Chương 23: Tam Tang
24 Chương 24: Kì ba
25 Chương 25: Chữa cây
26 Chương 26: Bế Quan
27 Chương 27: Trúc cơ
28 Chương 28: Siêu Tuấn
29 Chương 29: Khiêu Khích
30 Chương 30: Nghiệt Đồ
31 Chương 31: Dây Thừng
32 Chương 32: Thái Thủy
33 Chương 33: Đi Ra Ngoài
34 Chương 34: Đánh Vỡ
35 Chương 35: Lục Hợp
36 Chương 36: Lạc Tinh
37 Chương 37: Huấn Linh
38 Chương 38: Đau Đầu
39 Chương 39: Trăm Điều Tiếng Tăm
40 Chương 40: Dỗ Mèo
41 Chương 41: Lừa Dối
42 Chương 42: Hậu Cung
43 Chương 43: Thanh Lâu
44 Chương 44: Bạch Hồ
45 Chương 45: Thần Khí
46 Chương 46: Hàng Giả
47 Chương 47: Tâm Ma
48 Chương 48: Kết Đan
49 Chương 49: Diệt Trệ (Giết Heo)
50 Chương 50: Thái Thủy
51 Chương 51: Về lại tông môn
52 Chương 52: Cửu Hồn
53 Chương 53: Thu Đệ Tử
54 Chương 54: Đan Đạo
55 Chương 55: Hiểu Lầm
56 Chương 56: Bí Pháp
57 Chương 57: Chọn Người
58 Chương 58: Khiêu Khích
59 Chương 59: Lai Giống
60 Chương 60: Của quý của hổ
61 Chương 61: Tắm Rửa
62 Chương 62: Hồ Ly
63 Chương 63: Bảo Thụ (Cây Quý)
64 Chương 64: Đường Núi
65 Chương 65: Đính Ước
66 Chương 66: Y Bát
67 Chương 67: Đại Hội
68 Chương 68: Thi Đấu
69 Chương 69: Ổ Mèo
70 Chương 70: Đoạt Giải Nhất
71 Chương 71: Lệnh Bài
72 Chương 72: Dương Mưu
73 Chương 73: Chặt Tay
74 Chương 74: Song Tu
75 Chương 75: Hòa Hảo
76 Chương 76: Chuyện Sau Đó
77 Chương 77: Săn Thú
78 Chương 78: Chữa Thương
79 Chương 79: Thăm Dò Khách Đến
80 Chương 80: Gặp Chuyện Không May
81 Chương 81: Về Tông Môn
82 Chương 82: Chuông Cơm
83 Chương 83: Sói Con
84 Chương 84: Đổi Đồ
85 Chương 85: Ngựa Gỗ
86 Chương 86: Nở Hoa
87 Chương 87: Về Nhà
88 Chương 88: Truyền Tống
89 Chương 89: Ảo Trận
90 Chương 90: Đại Trận
91 Chương 91: Thân Phận
92 Chương 92: Đút Mèo
93 Chương 93: Tranh Chấp
94 Chương 94: Bảo Các
95 Chương 95: Hóa Thần
96 Chương 96: Tử Kiếp
97 Chương 97: Thuộc Hạ
98 Chương 98: Chuột
99 Chương 99: Hợp Tác
100 Chương 100: Sính Lễ
101 Chương 101: Đánh Nhau
102 Chương 102: Tình Địch
103 Chương 103: Giao phong
104 Chương 104: Gặp Chuyện Không May
105 Chương 105: Cầu Cưới
106 Chương 106: Vào Sân
107 Chương 107: Đoạt Vị
108 Chương 108: Tranh Đoạt
109 Chương 109: Ma Tôn
110 Chương 110: Giận Dữ
111 Chương 111: Không Muốn Xa Rời
112 Chương 112: Phi Thăng
113 Chương 113: Vô Tình Gặp Được
114 Chương 114: Trứng Lông
115 Chương 115: Huyền Giám
116 Chương 116: Vây công
117 Chương 117: Mật Tàng
118 Chương 118: Luyện Gương
119 Chương 119: Huyết Quật (Vực Máu)
120 Chương 120: Huyền Tẫn
121 Chương 121: Ám Toán
122 Chương 122: Vuốt Hổ
123 Chương 123: Lông Vũ
124 Chương 124: Đệ Đệ
125 Chương 125: Quá Khứ
126 Chương 126: Phi Thăng
127 Chương 127: Ngoại truyện: Chuyện ở tiên giới (một)
128 Chương 128: Ngoại truyện: Chuyện ở tiên giới (Hai)
129 Chương 129: Ngoại truyện: Chuyện ở tiên giới (Ba)
130 Chương 130: Ngoại truyện: Chuyện ở tiên giới (Bốn)
131 Chương 131: Phiên ngoại: Chuyện ở tiên giới (Năm)
Chapter

Updated 131 Episodes

1
Chương 1: Thập Sát
2
Chương 2: Bất Tẫn (Vô Cùng)
3
Chương 3: Tông Môn
4
Chương 4: Thanh Đồng
5
Chương 5: Sư tôn
6
Chương 6: Móng Nhỏ
7
Chương 7: Dẫn Khí
8
Chương 8: Ngủ ngon
9
Chương 9: Quản Sự
10
Chương 10: Xiêm Y
11
Chương 11: Hạ Lễ
12
Chương 12: Thiếu Tiền
13
Chương 13: Luyện Khí
14
Chương 14: Tông chủ
15
Chương 15: Mua Bán
16
Chương 16: Hàn Ngọc
17
Chương 17: Bán đấu giá
18
Chương 18: Đường Hẹp
19
Chương 19: Đánh Nhau Chết Sống
20
Chương 20: Trảm Thảo
21
Chương 21: Tu Hành
22
Chương 22: Sư Huynh
23
Chương 23: Tam Tang
24
Chương 24: Kì ba
25
Chương 25: Chữa cây
26
Chương 26: Bế Quan
27
Chương 27: Trúc cơ
28
Chương 28: Siêu Tuấn
29
Chương 29: Khiêu Khích
30
Chương 30: Nghiệt Đồ
31
Chương 31: Dây Thừng
32
Chương 32: Thái Thủy
33
Chương 33: Đi Ra Ngoài
34
Chương 34: Đánh Vỡ
35
Chương 35: Lục Hợp
36
Chương 36: Lạc Tinh
37
Chương 37: Huấn Linh
38
Chương 38: Đau Đầu
39
Chương 39: Trăm Điều Tiếng Tăm
40
Chương 40: Dỗ Mèo
41
Chương 41: Lừa Dối
42
Chương 42: Hậu Cung
43
Chương 43: Thanh Lâu
44
Chương 44: Bạch Hồ
45
Chương 45: Thần Khí
46
Chương 46: Hàng Giả
47
Chương 47: Tâm Ma
48
Chương 48: Kết Đan
49
Chương 49: Diệt Trệ (Giết Heo)
50
Chương 50: Thái Thủy
51
Chương 51: Về lại tông môn
52
Chương 52: Cửu Hồn
53
Chương 53: Thu Đệ Tử
54
Chương 54: Đan Đạo
55
Chương 55: Hiểu Lầm
56
Chương 56: Bí Pháp
57
Chương 57: Chọn Người
58
Chương 58: Khiêu Khích
59
Chương 59: Lai Giống
60
Chương 60: Của quý của hổ
61
Chương 61: Tắm Rửa
62
Chương 62: Hồ Ly
63
Chương 63: Bảo Thụ (Cây Quý)
64
Chương 64: Đường Núi
65
Chương 65: Đính Ước
66
Chương 66: Y Bát
67
Chương 67: Đại Hội
68
Chương 68: Thi Đấu
69
Chương 69: Ổ Mèo
70
Chương 70: Đoạt Giải Nhất
71
Chương 71: Lệnh Bài
72
Chương 72: Dương Mưu
73
Chương 73: Chặt Tay
74
Chương 74: Song Tu
75
Chương 75: Hòa Hảo
76
Chương 76: Chuyện Sau Đó
77
Chương 77: Săn Thú
78
Chương 78: Chữa Thương
79
Chương 79: Thăm Dò Khách Đến
80
Chương 80: Gặp Chuyện Không May
81
Chương 81: Về Tông Môn
82
Chương 82: Chuông Cơm
83
Chương 83: Sói Con
84
Chương 84: Đổi Đồ
85
Chương 85: Ngựa Gỗ
86
Chương 86: Nở Hoa
87
Chương 87: Về Nhà
88
Chương 88: Truyền Tống
89
Chương 89: Ảo Trận
90
Chương 90: Đại Trận
91
Chương 91: Thân Phận
92
Chương 92: Đút Mèo
93
Chương 93: Tranh Chấp
94
Chương 94: Bảo Các
95
Chương 95: Hóa Thần
96
Chương 96: Tử Kiếp
97
Chương 97: Thuộc Hạ
98
Chương 98: Chuột
99
Chương 99: Hợp Tác
100
Chương 100: Sính Lễ
101
Chương 101: Đánh Nhau
102
Chương 102: Tình Địch
103
Chương 103: Giao phong
104
Chương 104: Gặp Chuyện Không May
105
Chương 105: Cầu Cưới
106
Chương 106: Vào Sân
107
Chương 107: Đoạt Vị
108
Chương 108: Tranh Đoạt
109
Chương 109: Ma Tôn
110
Chương 110: Giận Dữ
111
Chương 111: Không Muốn Xa Rời
112
Chương 112: Phi Thăng
113
Chương 113: Vô Tình Gặp Được
114
Chương 114: Trứng Lông
115
Chương 115: Huyền Giám
116
Chương 116: Vây công
117
Chương 117: Mật Tàng
118
Chương 118: Luyện Gương
119
Chương 119: Huyết Quật (Vực Máu)
120
Chương 120: Huyền Tẫn
121
Chương 121: Ám Toán
122
Chương 122: Vuốt Hổ
123
Chương 123: Lông Vũ
124
Chương 124: Đệ Đệ
125
Chương 125: Quá Khứ
126
Chương 126: Phi Thăng
127
Chương 127: Ngoại truyện: Chuyện ở tiên giới (một)
128
Chương 128: Ngoại truyện: Chuyện ở tiên giới (Hai)
129
Chương 129: Ngoại truyện: Chuyện ở tiên giới (Ba)
130
Chương 130: Ngoại truyện: Chuyện ở tiên giới (Bốn)
131
Chương 131: Phiên ngoại: Chuyện ở tiên giới (Năm)