Chương 32: Khắc ấn

Trong gương phản chiếu ra gương mặt còn thực non nớt. Nhìn thấy bày ra gương mặt xa lạ lại quen thuộc, nơi mi tâm có thêm một nhụy hoa màu tím nho nhỏ, Tiếu Mạch mê hoặc. Thần thật sư tồn tại sao? Vuốt ve nơi mi tâm hôm qua còn có không tồn tại nhụy hoa tím, tâm tư Tiếu Mạch không thể yên ổn. Nhắm mắt lại giống như còn có thể nhìn thấy buổi sáng ở thần miếu, nhìn thấy ánh mắt của bọn người kia khi hắn nhận được khắc ấn.

Kinh ngạc, nghi hoặc, không tin được, phẫn hận đủ loại ánh mắt đều hiện rõ ra khiếp sợ trong lòng bọn họ. Mười hai vị hoàng tử trừ bỏ Tiếu Mạch ra còn có đại hoàng tử Ly Khải, tam hoàng tử Ly Nhiễm, tứ hoàng tử Ly Nguyên, thập hoàng tử Ly Nhẫn, thập nhất hoàng tử Ly Hàn có được thần chi chúc phúc. Nhưng dù là thập nhất hoàng tử đang còn quấn tã cũng được thần chi chúc phúc, lại không ngờ tới khi Tiếu Mạch cũng nhận được khắc ấn lại dẫn đến kinh ngạc. Tuy Ly Hàn vẫn chỉ là trẻ mới sinh cũng không biết hắn có sức mạnh gì, nhưng có khắc ấn đã nói lên hắn có được tiềm lực. Còn Tiếu Mạch? Suốt mười năm qua cũng không thấy hắn có sức mạnh gì, nhưng cũng có được thần chi chúc phúc. Mọi người không thể tưởng tượng, cho dù là tiềm lực cũng không thể mười năm lâu như vậy còn chưa xuất hiện. Khi đó ngay cả Ly Nhật Diệu, Tiếu Mạch còn thấy được kich ngạc trong mắt hắn.

Bàn tay đang khẽ vuốt nhụy hoa tím trên gương biến thành xoa nắn. Tiếu Mạch xoa nắn khắc ấn tím kia trên trán, động tác càng ngày càng thô lỗ càng ngày càng nặng. Cho đến khi cái trán nóng lên sung huyết biến thành màu hồng vẫn không có ý định dừng tay.

“Tiểu gia hỏa!” Cánh tay nhỏ bé của Tiếu Mạch bị một bàn tay to lớn ấm áp nắm lấy, khiến hắn dừng lại hành vi tự ngược.

Ly Nhật Diệu! Trên gương có thêm một thân ảnh minh hoàng.

“Đừng xoa như thế nữa tiểu gia hỏa, bị thương đó.” Ly Nhật Diệu nhẹ giọng nói. Thuận tay ôm lấy Tiếu Mạch còn chính mình ngồi lên ghế, tái đem Tiếu Mạch ôm tới trên đùi, ôn nhu nhìn hắn.

Ta không thích, nghĩ muốn hắn biến mất. Tiếu Mạch xoay người bình tĩnh nhìn Ly Nhật Diệu. Không biết bắt đầu từ khi nào, Tiếu Mạch không còn tránh né ánh mắt Ly Nhật DIệu nữa.

“Tiểu gia hỏa không thể khiến nó biến mất, chờ ba ngày sau nó sẽ tự động tiêu tan.” Ly Nhật Diệu nói.

“Ngươi biết, ta không phải có ý này.”

“Vì cái gì?” Ly Nhật Diệu  hỏi. “Khắc ấn này có bao người tha thiết mong ước cũng không thể có được.”

Nhưng ta không phải bọn họ, ta không phải hắn. Một chút cũng không!

“Vậy ngươi đến tột cùng muốn cái gì vậy? Tiểu gia hỏa!” Ôm trong lòng ngực ấm áp, Ly Nhật Diệu bất đắc dĩ cảm thán.

Ta muốn cái gì?! Ly Nhật Diệu vô tình cảm thán khiến Tiêu Mạch lâm vào trầm tư. Chính mình từng khát vọng có được hạnh phúc, mà hiện tại? A! Chính ta cũng không biết a!

“Tiểu gia hỏa!” Ly Nhật Diệu phi thường không thích Tiếu Mạch ảm đạm như vậy, tình nguyện nhìn biểu tình lạnh nhạt của hắn, cũng không muốn nhìn hắn vướng vào đau thương. “Tiểu giả hỏa nếu không biết mình muốn cái gì, vậy để trẫm cho ngươi biết được thứ mình muốn?!”

Ngươi cho ta! Ngươi có thể cho ta cái gì?

“Tất cả, tất cả của trẫm đều có thể cho ngươi. Như thế ít nhất cũng có thứ giống thứ ngươi muốn đi!” Trẫm có thể cho ngươi tất cả, chỉ cần là trẫm có. Không, cho dù trẫm không có thì trẫm cũng nhất quyết tìm ra đem đến tặng cho ngươi.

Tất cả sao? Ly Nhật Diệu nói đều là thật tình sao? Lời nói chân thành của Ly Nhật Diệu làm cho tâm tư Tiếu Mạch có chút rung động. Tất cả sao? Tất cả ___ đột nhiên Tiếu Mạch tựa hồ nghĩ đến chuyện gì khiến hắn luôn tâm niệm. Ha hả! Hắn cười gượng hai tiếng. Kia ___ vẫn là từ bỏ đi!

“Vì cái gì? Vì cái gì không cần?” Ly Nhật Diệu tức giận. Hắn không hiểu, tiểu gia hỏa rõ ràng đã động lòng, vì cái gì? Vì cái gì lại không cần. “Tiểu gia hỏa nói cho trẫm, vì cái gì?” Áp chế lửa giận đang nổi lên trong lòng, Ly Nhật Diệu tận lực bình tĩnh hỏi.

Tất cả của ngươi cũng chính là ___ chính là phi tử nữ nhân của ngươi sao? Tiếu Mạch sợ hãi nhìn Ly Nhật Diệu.

“Cáp! Ha ha ha ___” Ly Nhật Diệu bật cười. “Tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa.” Hắn gắt gao ôm Tiếu Mạch. Ngươi thật sự là rất đáng yêu a tiểu gia hỏa, ngươi như thế nào có thể đáng yêu đến vậy. Ngươi như thế nào có ý nghĩ như vậy, thực đáng yêu.

Uy! Có cái gì buồn cười, không cần cười nữa. Tiếu Mạch trong lòng hô to, liều mạng muốn ý nghĩ này phóng tới Ly Nhật Diệu. Nhưng không biết sao Ly Nhật Diệu lúc này chỉ lo cười không nhìn tới ánh mắt của Tiếu Mạch, cũng không nghe được trong lòng hắn hò hét. Ngồi buồn bực trong lòng Ly Nhật Diệu, mặt Tiếu Mạch tựa như cây táo đỏ tưng bừng.

Tiểu gia hỏa thực là quá đáng yêu, trẫm như thế nào có thể đem này cho ngươi? Thứ này cho dù ngươi muốn trẫm cũng sẽ không cho, bởi bọn họ cũng không xứng. Chính ngươi mới là đáng giá nhất, tiểu gia hỏa! Tiếu gia hỏa của trẫm, đứa con duy nhất của trẫm!

Chapter
1 Chương 1: Tiếu Mạch
2 Chương 2: Ly Thanh
3 Chương 3: Biến hóa
4 Chương 4: Minh hoàng
5 Chương 5: Mới gặp
6 Chương 6: Thánh chỉ
7 Chương 7: Tái ngộ
8 Chương 8: Nhật Diệu
9 Chương 9: Đôi mắt
10 Chương 10: Tình cảm
11 Chương 11: Thư viện
12 Chương 12: Đố kị
13 Chương 13: Sáng tỏ
14 Chương 14: Tâm bệnh
15 Chương 15: Tín nhiệm
16 Chương 16: Sợ hãi
17 Chương 17: Dùng bữa
18 Chương 18: Tươi cười
19 Chương 19: Nguy hiểm
20 Chương 20: Thất vọng
21 Chương 21: Cơ hội
22 Chương 22: Nam cung
23 Chương 23: Hoàng hậu
24 Chương 24: Ấn văn
25 Chương 25: Con thừa tự
26 Chương 26: Tân gia
27 Chương 27: Lễ rửa tội
28 Chương 28: Dị động
29 Chương 29: Âm vũ
30 Chương 30: Không thay đổi
31 Chương 31: Thành thỉ
32 Chương 32: Khắc ấn
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36
37 Chương 37
38 Chương 38
39 Chương 39
40 Chương 40
41 Chương 41
42 Chương 42
43 Chương 43
44 Chương 44
45 Chương 45
46 Chương 46
47 Chương 47
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54: Phân vân
55 Chương 55: Lựa chọn
56 Chương 56: Xuất cung
57 Chương 57: Thanh Nhi
58 Chương 58: Con rối
59 Chương 59: Ác bá
60 Chương 60: Lam phi
61 Chương 61: Bất mãn
62 Chương 62: Thất sủng
63 Chương 63: Chỗ cũ
64 Chương 64: Ly Khải
65 Chương 65: Ước nguyện
66 Chương 66: Sự thật
67 Chương 67: Sợ hãi
68 Chương 68: Đáng giận
69 Chương 69: Trốn tránh
70 Chương 70: Thần y
71 Chương 71: Náo loạn
72 Chương 72: Tiệc tối
73 Chương 73: Quyết định
74 Chương 74: Ly khai
75 Chương 75: Ngôn linh
76 Chương 76: Trốn chạy
77 Chương 77: Tử vong
78 Chương 78: Trở về
79 Chương 79: Chú văn
80 Chương 80: Nguy hiểm
81 Chương 81: “Trừng phạt”
82 Chương 82: Thức tỉnh
83 Chương 83: Hồi cung
84 Chương 84: Hạnh phúc
85 Chương 85: Thông suốt
86 Chương 86: Mặc đế
87 Chương 87: Nam tử
88 Chương 88: Trúng độc
89 Chương 89: Nhập ma
90 Chương 90: Dục vọng
91 Chương 91: Sụp đổ
92 Chương 92: Hối hận
93 Chương 93: Hôn mê
94 Chương 94: Thừa nhận
95 Chương 95: Vĩnh viễn
96 Chương 96: Tỉnh lại
97 Chương 97: Giống nhau
98 Chương 98: Xuất hiện
99 Chương 99: Người cũ
100 Chương 100: Tỉnh mộng
101 Chương 101: Nhận thức
102 Chương 102: Mạch nhi
103 Chương 103: Tin tưởng
104 Chương 104: Sinh lí
105 Chương 105: Cảm giác
106 Chương 106: Kết
Chapter

Updated 106 Episodes

1
Chương 1: Tiếu Mạch
2
Chương 2: Ly Thanh
3
Chương 3: Biến hóa
4
Chương 4: Minh hoàng
5
Chương 5: Mới gặp
6
Chương 6: Thánh chỉ
7
Chương 7: Tái ngộ
8
Chương 8: Nhật Diệu
9
Chương 9: Đôi mắt
10
Chương 10: Tình cảm
11
Chương 11: Thư viện
12
Chương 12: Đố kị
13
Chương 13: Sáng tỏ
14
Chương 14: Tâm bệnh
15
Chương 15: Tín nhiệm
16
Chương 16: Sợ hãi
17
Chương 17: Dùng bữa
18
Chương 18: Tươi cười
19
Chương 19: Nguy hiểm
20
Chương 20: Thất vọng
21
Chương 21: Cơ hội
22
Chương 22: Nam cung
23
Chương 23: Hoàng hậu
24
Chương 24: Ấn văn
25
Chương 25: Con thừa tự
26
Chương 26: Tân gia
27
Chương 27: Lễ rửa tội
28
Chương 28: Dị động
29
Chương 29: Âm vũ
30
Chương 30: Không thay đổi
31
Chương 31: Thành thỉ
32
Chương 32: Khắc ấn
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36
37
Chương 37
38
Chương 38
39
Chương 39
40
Chương 40
41
Chương 41
42
Chương 42
43
Chương 43
44
Chương 44
45
Chương 45
46
Chương 46
47
Chương 47
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54: Phân vân
55
Chương 55: Lựa chọn
56
Chương 56: Xuất cung
57
Chương 57: Thanh Nhi
58
Chương 58: Con rối
59
Chương 59: Ác bá
60
Chương 60: Lam phi
61
Chương 61: Bất mãn
62
Chương 62: Thất sủng
63
Chương 63: Chỗ cũ
64
Chương 64: Ly Khải
65
Chương 65: Ước nguyện
66
Chương 66: Sự thật
67
Chương 67: Sợ hãi
68
Chương 68: Đáng giận
69
Chương 69: Trốn tránh
70
Chương 70: Thần y
71
Chương 71: Náo loạn
72
Chương 72: Tiệc tối
73
Chương 73: Quyết định
74
Chương 74: Ly khai
75
Chương 75: Ngôn linh
76
Chương 76: Trốn chạy
77
Chương 77: Tử vong
78
Chương 78: Trở về
79
Chương 79: Chú văn
80
Chương 80: Nguy hiểm
81
Chương 81: “Trừng phạt”
82
Chương 82: Thức tỉnh
83
Chương 83: Hồi cung
84
Chương 84: Hạnh phúc
85
Chương 85: Thông suốt
86
Chương 86: Mặc đế
87
Chương 87: Nam tử
88
Chương 88: Trúng độc
89
Chương 89: Nhập ma
90
Chương 90: Dục vọng
91
Chương 91: Sụp đổ
92
Chương 92: Hối hận
93
Chương 93: Hôn mê
94
Chương 94: Thừa nhận
95
Chương 95: Vĩnh viễn
96
Chương 96: Tỉnh lại
97
Chương 97: Giống nhau
98
Chương 98: Xuất hiện
99
Chương 99: Người cũ
100
Chương 100: Tỉnh mộng
101
Chương 101: Nhận thức
102
Chương 102: Mạch nhi
103
Chương 103: Tin tưởng
104
Chương 104: Sinh lí
105
Chương 105: Cảm giác
106
Chương 106: Kết