Chương 32: Cái Gọi Là Áp Lực

Khi tỉnh lại thì nhìn thấy trên người đang mặc một bộ bạch y bào, ngăn chứa bí mật có đặt giấy viết thư, công văn trên bàn đã được phê duyệt rồi đặt ngay ngắn trên bàn, chuyện kỳ diệu nhất trên đời này cũng không bằng như thế.

Ân Duệ nhìn căn phòng tràn ngập hơi thở của Bạch Phàm, toàn thân của hắn cũng đắm chìm trong sung sướng, Phàm của hắn chưa rời đi. Ân Duệ không hề cảm thấy chán khi đọc đi đọc lại lá thư của Bạch Phàm viết cho hắn, tuy rằng trong thư chỉ toàn là oán trách hắn vì sao ngày hôm qua đều giao cho Bạch Phàm xử lý tất cả sự vụ trong giáo, nhưng Ân Duệ vẫn rất thỏa mãn khi đọc được những dòng này.

Nhưng khi cầm lấy lá thư thì Ân Duệ liền nhìn ra một chút bất thường, hắn vừa mới bị hoảng sợ vì Bạch Phàm bất chợt rời đi, hiện tại Bạch Phàm đã trở lại, bản tính cẩn thận của hắn đương nhiên cũng quay trở lại, chuyện này thật sự bất thường. Hắn lắng nghe Phượng nhi kể lại quá trình bất tỉnh vào tối hôm qua, là đột nhiên bất tỉnh, nói cách khác là Phàm rời đi không hề báo trước, nhưng hôm nay Phàm vẫn đến đúng giờ, như vậy tối hôm qua là tình huống duy nhất trong mười năm qua, rốt cục đã xảy ra chuyện gì, có cái gì có thể phá vỡ quy luật mười năm qua?

Ân Duệ nhìn lá thư trong tay, trên miệng là một nụ cười thoải mái nhưng trong lòng lại dần dần trở nên trầm trọng, Phàm không hề hé miệng kể về chuyện ngày hôm qua, nhưng càng là như vậy thì bất an trong lòng của hắn lại càng nhiều, hắn cảm thấy chuyện xảy ra vào tối hôm qua chắc chắn là điềm xấu.

Trên người của Phàm rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Bạch Phàm đương nhiên không biết Ân Duệ đã bắt đầu nghi ngờ, hắn đang nếm mùi khổ sở khi lâm vào kiếp sống của một bệnh nhân, nằm viện chẳng khác gì ngồi tù, nhất là vết thương trên đùi không cho phép hắn đi lại.

Vết khâu trên đùi của Bạch Phàm vẫn chưa được cắt chỉ, không thể tùy tiện cử động, hắn chỉ có thể nằm trên giường để truyền nước biển, thật sự là không khí trong phòng bệnh ngột ngạt đến mức thở không nổi, đôi khi Bạch Phàm sẽ bảo tiểu Vương giúp đẩy xe lăn đưa hắn ra ngoài đi dạo, trong bệnh viện có một khu vườn trồng đầy cây xanh và hoa cỏ để bệnh nhân tản bộ hít thở không khí trong lành. fynnz.wordpress.com

Ngồi trên xe lăn được người đẩy tới đẩy lui, đối với Bạch Phàm mà nói thì đây là một chuyện rất xa lạ, hơn nữa hết thảy mọi người đang đi tản bộ ở nơi này đều cao hơn hắn ngồi xe lăn một khúc, thật sự là có một loại cảm giác rất yếu đuối.

Thời gian truyền nước biển quá dài làm cho miệng lưỡi của hắn trở nên nhạt nhẽo, ngay cả ăn cơm cũng không có khẩu vị, ăn cái gì cũng chẳng thấy ngon, cứ như vậy Bạch Phàm cảm thấy càng ngày càng thêm khổ sở.

Cũng may hắn hạnh phúc hơn đại đa số mọi người trong bệnh viện, bởi vì cứ đến ban đêm thì hắn có cơ hội để hít thở không khí trong lành, thân thể của Ân Duệ vừa trẻ khỏe vừa tráng kiện, còn có thể nhấm nháp đủ loại mỹ vị, đối lập với thân thể của hắn, quả thật chính là cách biệt giữa thiên đường và địa ngục, Bạch Phàm thật sự cảm thấy hắn đang si mê thân thể của Ân Duệ.

“Làm sao bây giờ, ta chỉ muốn ở trong thân thể của ngươi, không muốn thoát ra nữa, quả thật là rất thư thái.”

Bạch Phàm không ngờ chỉ một câu đơn giản như vậy mà đã khiến cho Ân Duệ bắt được nhược điểm, “Thân thể của ngươi bị sao vậy? Không thoải mái hay sao, nói thật đi.”

Bạch Phàm nhìn lá thư trong tay, lau lau chà chà mồ hôi lạnh hư ảo trên trán, đứa nhỏ này thật sự là nhạy bén, Bạch Phàm vốn không định nói chuyện này cho Ân Duệ biết, thứ nhất là bị trộm cướp, lại bị đâm một dao, đối với người luyện võ như hắn mà nói thì chuyện này thật sự là mất mặt, thứ hai chính là thời gian xảy ra chuyện này quá mức nhạy cảm, hắn lo lắng Ân Duệ sẽ cảm thấy gánh nặng. Nhưng hiện tại nếu Ân Duệ đã hỏi thì hắn không thể không đáp, nếu không, với tính tình của Ân Duệ thì không biết sẽ suy đoán chuyện này thành cái gì nữa. Bạch Phàm đành kể lại từ đầu chí cuối chuyện đã xả ra vào đêm hôm đó.

Sau khi Ân Duệ đọc lá thư của Bạch Phàm xong thì trầm mặc một lúc lâu, sau đó chuẩn bị vài thứ cho Bạch Phàm, một quyển Quỷ Cốc Tử – Cơ Quan Thuật, nhiều loại phương pháp pha chế thuốc tăng cường sinh lực, cùng với một quyển Hình Tấn Lục, nghe nói quyển sách này có ghi lại tất cả kinh nghiệm của các trưởng lão đảm nhiệm tình báo trong Hắc Nguyệt thần giáo.

Khi Bạch Phàm nhìn thấy quyển Hình Tấn Lục  thì vẫn không hiểu cho lắm, nhưng sau khi đọc xong lá thư của Ân Duệ viết cho hắn thì nhất thời liền cảm giác được một loại áp lực rất lớn. Nội dung trong thư như sau, “Người kia đã chết hay chưa, nếu chưa thì tìm một người làm theo phương pháp trong Hình Tấn Lục để đối đãi với hắn, ngươi không cần động thủ.”

Sau khi Bạch Phàm lật xem Hình Tấn Lục thì thật sự không biết có nên cám ơn Ân Duệ đã quan tâm lo lắng cho hắn hay không, còn cố ý dặn hắn đừng tự mình động thủ, nội dung bên trong quả nhiên yêu cầu người sử dụng phải có tố chất tâm lý cực cao của một kẻ thích mấy màn tra tấn

Chapter
1 Chương 1: Khởi Đầu Của Tất Cả
2 Chương 2: Giáo Chủ Phu Nhân
3 Chương 3: Một Thân Hai Hồn
4 Chương 4: Cây Bồ Công Anh
5 Chương 5: Thẳng Thắng
6 Chương 6: Lại Độc Thân
7 Chương 7: Không Phải Của Ta
8 Chương 8: Nhập Chủ
9 Chương 9: Trốn Đi
10 Chương 10: Tự Chế Nước Dược
11 Chương 11: Cược Thạch
12 Chương 12: Đánh Cược
13 Chương 13: Diễn Đàn Võ Cổ Điễn
14 Chương 14: Thay Đổi
15 Chương 15: Tích Cóp
16 Chương 16: Mười Năm
17 Chương 17: Cái Gọi Là Cao Nhân
18 Chương 18: Lòng Dạ Hẹp Hòi
19 Chương 19: Cái Gọi Là Thân Cận
20 Chương 20: Gặp Lại La Suất
21 Chương 21: Bạn Học Cũ
22 Chương 22: Không Thể Đắc Tội
23 Chương 23: Bức Chân Dung Không Có Mặt
24 Chương 24: Ta Muốn Ôm Ngươi Một Cái
25 Chương 25: Mười Năm Thư Từ
26 Chương 26: Tặng Cho Ta Có Được Hay Không
27 Chương 27: Thay Đổi
28 Chương 28: Một Vò Rượu
29 Chương 29: Gặp Trộm
30 Chương 30: Tỉnh Lại
31 Chương 31: Trở Lại Quỹ Đạo
32 Chương 32: Cái Gọi Là Áp Lực
33 Chương 33: Rượu Của Cao Nhân
34 Chương 34: Hậu Quả
35 Chương 35: Binh Thư
36 Chương 36: Vệ Sĩ
37 Chương 37: Không Nên An Tâm Nhất Chính Là Ta
38 Chương 38: Uyên Ương Chẩm
39 Chương 39: Xuất Viện
40 Chương 40: Nơi Bế Quan
41 Chương 41: Tiếng Vang Kỳ Quái
42 Chương 42: Bộ Dáng Của Phàm
43 Chương 43: Ước Định
44 Chương 44: Mất Ngủ
45 Chương 45: Đã Tìm Thấy
46 Chương 46: Tươi Đẹp
47 Chương 47: Mộng
48 Chương 48: Con Giun
49 Chương 49: Hỉ Nộ Vô Thường
50 Chương 50: Ra Tay Trượng Nghĩa
51 Chương 51: Gặp Thì Gặp
52 Chương 52: Cháy
53 Chương 53: Không Rõ
54 Chương 54: Hắn Là Ai Vậy
55 Chương 55: Kẻ Tù Tội Trong Mật Thất
56 Chương 56: Đến Cứu Phụ Thân
57 Chương 57: Lửa Giận
58 Chương 58: Giấu Diếm
59 Chương 59: Nhìn Thấy
60 Chương 60: Chân Tướng
61 Chương 61: Cuộn Tranh Trong Mật Thất
62 Chương 62: Dưới Đáy Vực Thẳm
63 Chương 63: Ban Ngày Ban Đêm
64 Chương 64: Thư Từ Bị Ngăn Cản
65 Chương 65: Điều Khó Nói
66 Chương 66
67 Chương 67: Tiếng Nước Chảy
68 Chương 68: Mù Lòa
69 Chương 69: Mục Đích Của Ngươi Là Gì
70 Chương 70: Thang Mây
71 Chương 71: Truy Tìm Dưới Vực
72 Chương 72: Kéo Về Đây
73 Chương 73: Kéo Co
74 Chương 74: Bệnh Viện Ác Đức
75 Chương 75: Vì Sao Anh Lại Ở Đây
76 Chương 76: Phục Vụ
77 Chương 77: Cẩu Nam Nam
78 Chương 78: Cái Gì Gọi Là Mặt Người Dạ Thú
79 Chương 79: Nhân Sinh Hà Xứ Bất Tương Phùng
80 Chương 80: Dạy Dỗ
81 Chương 81: Bi Ai Của Ảnh Thất
82 Chương 82: Giấu Diếm
83 Chương 83: Nhất Kiến Chung Tình
84 Chương 84: Cùng Nhau Về Nhà Thăm Mẹ
85 Chương 85: Thuận Lợi Tiến Vào
86 Chương 86: Ra Tay
87 Chương 87: Bản Tính
88 Chương 88: Hắn Trẻ Tuổi Hơn Cậu
89 Chương 89: Hắn Trẻ Tuổi Hơn Cậu
90 Chương 90: Đừng Hòng Rời Bỏ Ta
91 Chương 91: Kết Thúc
92 Chương 92: Phiên Ngoại
Chapter

Updated 92 Episodes

1
Chương 1: Khởi Đầu Của Tất Cả
2
Chương 2: Giáo Chủ Phu Nhân
3
Chương 3: Một Thân Hai Hồn
4
Chương 4: Cây Bồ Công Anh
5
Chương 5: Thẳng Thắng
6
Chương 6: Lại Độc Thân
7
Chương 7: Không Phải Của Ta
8
Chương 8: Nhập Chủ
9
Chương 9: Trốn Đi
10
Chương 10: Tự Chế Nước Dược
11
Chương 11: Cược Thạch
12
Chương 12: Đánh Cược
13
Chương 13: Diễn Đàn Võ Cổ Điễn
14
Chương 14: Thay Đổi
15
Chương 15: Tích Cóp
16
Chương 16: Mười Năm
17
Chương 17: Cái Gọi Là Cao Nhân
18
Chương 18: Lòng Dạ Hẹp Hòi
19
Chương 19: Cái Gọi Là Thân Cận
20
Chương 20: Gặp Lại La Suất
21
Chương 21: Bạn Học Cũ
22
Chương 22: Không Thể Đắc Tội
23
Chương 23: Bức Chân Dung Không Có Mặt
24
Chương 24: Ta Muốn Ôm Ngươi Một Cái
25
Chương 25: Mười Năm Thư Từ
26
Chương 26: Tặng Cho Ta Có Được Hay Không
27
Chương 27: Thay Đổi
28
Chương 28: Một Vò Rượu
29
Chương 29: Gặp Trộm
30
Chương 30: Tỉnh Lại
31
Chương 31: Trở Lại Quỹ Đạo
32
Chương 32: Cái Gọi Là Áp Lực
33
Chương 33: Rượu Của Cao Nhân
34
Chương 34: Hậu Quả
35
Chương 35: Binh Thư
36
Chương 36: Vệ Sĩ
37
Chương 37: Không Nên An Tâm Nhất Chính Là Ta
38
Chương 38: Uyên Ương Chẩm
39
Chương 39: Xuất Viện
40
Chương 40: Nơi Bế Quan
41
Chương 41: Tiếng Vang Kỳ Quái
42
Chương 42: Bộ Dáng Của Phàm
43
Chương 43: Ước Định
44
Chương 44: Mất Ngủ
45
Chương 45: Đã Tìm Thấy
46
Chương 46: Tươi Đẹp
47
Chương 47: Mộng
48
Chương 48: Con Giun
49
Chương 49: Hỉ Nộ Vô Thường
50
Chương 50: Ra Tay Trượng Nghĩa
51
Chương 51: Gặp Thì Gặp
52
Chương 52: Cháy
53
Chương 53: Không Rõ
54
Chương 54: Hắn Là Ai Vậy
55
Chương 55: Kẻ Tù Tội Trong Mật Thất
56
Chương 56: Đến Cứu Phụ Thân
57
Chương 57: Lửa Giận
58
Chương 58: Giấu Diếm
59
Chương 59: Nhìn Thấy
60
Chương 60: Chân Tướng
61
Chương 61: Cuộn Tranh Trong Mật Thất
62
Chương 62: Dưới Đáy Vực Thẳm
63
Chương 63: Ban Ngày Ban Đêm
64
Chương 64: Thư Từ Bị Ngăn Cản
65
Chương 65: Điều Khó Nói
66
Chương 66
67
Chương 67: Tiếng Nước Chảy
68
Chương 68: Mù Lòa
69
Chương 69: Mục Đích Của Ngươi Là Gì
70
Chương 70: Thang Mây
71
Chương 71: Truy Tìm Dưới Vực
72
Chương 72: Kéo Về Đây
73
Chương 73: Kéo Co
74
Chương 74: Bệnh Viện Ác Đức
75
Chương 75: Vì Sao Anh Lại Ở Đây
76
Chương 76: Phục Vụ
77
Chương 77: Cẩu Nam Nam
78
Chương 78: Cái Gì Gọi Là Mặt Người Dạ Thú
79
Chương 79: Nhân Sinh Hà Xứ Bất Tương Phùng
80
Chương 80: Dạy Dỗ
81
Chương 81: Bi Ai Của Ảnh Thất
82
Chương 82: Giấu Diếm
83
Chương 83: Nhất Kiến Chung Tình
84
Chương 84: Cùng Nhau Về Nhà Thăm Mẹ
85
Chương 85: Thuận Lợi Tiến Vào
86
Chương 86: Ra Tay
87
Chương 87: Bản Tính
88
Chương 88: Hắn Trẻ Tuổi Hơn Cậu
89
Chương 89: Hắn Trẻ Tuổi Hơn Cậu
90
Chương 90: Đừng Hòng Rời Bỏ Ta
91
Chương 91: Kết Thúc
92
Chương 92: Phiên Ngoại