Chương 31: Trắc trở bắt đầu

Đông Phương trong lòng mừng rỡ, càng thêm xác định quyết tâm muốn mang Hàn Duyệt về giấu trong Hắc Mộc Nhai, nhưng nghĩ đến Ninh Trung Tắc, ánh mắt lại lộ ra sát ý.

Ngón tay gõ lên mặt bàn, lát sau lại cười, cởi áo ra nằm lên giường, nếu hiện tại giết Ninh Trung Tắc, để Hàn Duyệt biết, ngược lại sẽ làm tổn thương tình cảm giữa hai người.

Nhưng nghĩ đến biểu tình của Hàn Duyệt khi nhìn thấy Ninh Trung Tắc, bất giác lại bật cười.

Hàn Duyệt hiếm hoi lắm mới dậy sớm một ngày, trời còn chưa sáng hẳn, đã đến gõ cửa phòng Đông Phương, tóc Đông Phương rối tung, mặc một chiếc áo trắng rộng rãi, bên ngoài chỉ khoát thêm một trường bào màu đỏ, ửng đỏ nhàn nhạt vẫn còn hiện hữu, tản ra phong tình lười nhác.

Hàn Duyệt sửng sốt một chút, lập tức nhào qua, ôm lấy thắt lưng Đông Phương, cắn mút đôi môi đỏ mộng nọ, Đông Phương vươn tay ôm Hàn Duyệt, mỉm cười mà đứng, “Hôm nay sao lại dậy sớm như vậy?”

“Phải đi.” Hàn Duyệt vừa lòng nhìn cánh môi hơi sưng đỏ, “Nhanh lên chúng ta đi thôi.”

Đông Phương xử lý giáo vụ xong, vừa mới nằm xuống ngủ, đã bị Hàn Duyệt đánh thức, nghe Hàn Duyệt nói vậy, trực tiếp tức giận, vươn tay gõ lên trán Hàn Duyệt, xem như trừng phạt, “Hảo.” Xoay người vào phòng.

Hàn Duyệt trừng mắt đứng ngoài cửa, nhìn theo bóng Đông Phương.

Đông Phương không nghe tiếng bước chân đi vào, quay đầu nhìn Hàn Duyệt khẽ cười nói, “Đồ ngốc, đứng ngoài đó làm gì? Chẳng lẽ muốn ta mở cửa thay y phục?”

Hàn Duyệt nghe Đông Phương nói, vui vẻ bước vào, còn quay lại đóng kỹ cửa, Đông Phương mím môi cười khẽ, liếc nhìn Hàn Duyệt, chọn một trường bào bằng tơ lụa màu tím nhạt, đi ra sau bình phong

Hàn Duyệt ngồi trên ghế, nhìn thấy một bàn tay trắng nõn vắt ngoại sam màu đỏ lên bình phòng, âm thanh ma sát liên tục vang lên, trong buổi sáng yên tĩnh, rất mê người.

Đông Phương thay y phục xong, đầu tóc rối tung bước ra, nhìn Hàn Duyệt ngây ngô cười, bước tới trước gương đồng, ngồi xuống, tay cầm cây lược bằng gỗ đào, bắt đầu chải đầu.

Mỗi cử chỉ đều mang theo nét tao nhã mờ ảo, tay áo dài rộng chảy xuống, lộ ra cổ tay như bạch ngọc, cây lược bằng gỗ đào kia trượt theo mái tóc, vài lọn tóc đen như mực vấn vương giữa những ngón tay.

“Đông Phương, ngươi còn có thể mê người hơn nữa không?” Hàn Duyệt ai oán nhìn mái tóc, đi ra sau Đông Phương, chạm tay vào mái tóc mát lạnh, “Ta thử xem.”

Đông Phương mặt mày loan loan, đưa lược cho Hàn Duyệt, Hàn Duyệt nắm lược cẩn thận chải đầu cho y, sau đó yên lặng trả lược lại cho Đông Phương, “Không biết.”

Đông Phương nhận lược, gõ nhẹ lên mu bàn tay Hàn Duyệt, “Biết ngay ngươi không biết làm mà.”

Đông Phương thuần thục vấn mái tóc dài lên dùng một cây bạch ngọc trâm cố định lại, sau đó nhìn thấy Hàn Duyệt chỉ dùng một sợi dây buộc tóc ra sau, “Sau này ta giúp ngươi chải.”

“Hảo.” Hàn Duyệt tất nhiên đáp ứng, hắn chỉ biết buộc tóc kiểu đuôi ngựa, hơn nữa còn là học được khi đến đây, nếu có người chịu giúp hắn, hắn sao lại không vui?

“Chúng ta đi nhanh thôi.” Hàn Duyệt bắt lấy tay Đông Phương, không biết vì sao, hắn luôn thấy bất an, luôn thấy sắp có gì đó sẽ xảy ra, không khỏi hối hận chuyện mình muốn tới Giang Nam chơi.

Đông Phương nhìn Hàn Duyệt, gật đầu, đặt lược lên bàn, trở tay nắm lấy tay Hàn Duyệt, đi ra ngoài phòng.

Vừa ra cửa, đã thấy Dương Liên Đình vẻ mặt kích động chạy tới, nhìn thấy Hàn Duyệt ánh mắt lộ ra đắc ý, “Giáo chủ, nội ứng của chúng ta trong Ngũ Nhạc kiếm phái truyền tin tức về, nói có người để lộ hành tung của ngài, người của Ngũ Nhạc kiếm phái đã đến Dương Châu.”

Đông Phương chau mày, hôm qua nhìn thấy Ninh Trung Tắc, y cũng đã đoán trước được tình huống này, sợ người trong giáo hoài nghi Hàn Duyệt, cho nên cố ý không nhắc tới, nhìn Dương Liên Đình, trong lòng bất giác sinh ra chán ghét.

“Người trong giáo toàn bộ rút lui qua mật đạo, chúng ta lập tức đi ngay.” Đông Phương nắm chặt tay Hàn Duyệt mở miệng nói.

“Bẩm giáo chủ, tiểu nhân có mật báo.” Dương Liên Đình chắp tay nói, còn liếc nhìn Hàn Duyệt, mang theo một loại dữ tợn.

Đông Phương tất nhiên biết ý của Dương Liên Đình, lại không muốn gạt Hàn Duyệt, “Nói.”

“Giáo chủ......” Dương Liên Đình ngẩng đầu, khó xử chau mày, “Thuộc hạ có thể bẩm báo riêng với ngài không?”

“Lui ra.” Đông Phương dự đoán được Dương Liên Đình sẽ nói về thân thể của Hàn Duyệt, nếu không biết chân tướng, Đông Phương cũng sẽ hoài nghi hắn.

“Giáo chủ.” Dương Liên Đình không thể tin được mà nhìn Đông Phương.

Đông Phương ánh mắt thâm trầm, lạnh lùng trừng Dương Liên Đình, “Dương tổng quản, còn có chuyện gì?”

“Giáo chủ, Hàn Duyệt này chính là Hoa Sơn phái tiền chưởng môn Nhạc Bất Quần.” Dương Liên Đình biết đây là cơ hội cuối cùng của mình, kiên trì nói.

“Ta biết.” Đông Phương bình tĩnh nói, “Còn có việc gì không?”

“Giáo chủ ton tức ở đây, chính là do Nhạc Bất Quần truyền ra.” Dương Liên Đình dướ ánh mắt chăm chú của Đông Phương lui từng bước, không không chịu buông tha nói tiếp.

Đông Phương nhìn Dương Liên Đình hồi lâu, mới lộ ra một nụ cười, nói, “Dương tổng quản sợ là nhận được tin tức sai rồi, lui xuống trừng phạt người cho ngươi tình báo đi.”

Đông Phương đã nói rất rõ ràng, y nhất định sẽ bảo vệ Hàn Duyệt, “Hàn Duyệt luôn là người trong giáo, là ta phái hắn đến Hoa Sơn tìm hiểu tin tức, sau khi thành công, Khúc tả sứ đưa hắn về, ta không muốn nghe trong giáo có lời đồn đãi nào bất lợi cho Hàn Duyệt, hiểu chưa?”

Hai chữ cuối cùng Đông Phương nói rất nhẹ, ống tay áo xoay chuyển, nắm lấy tay Hàn Duyệt, y sẽ không để Hàn Duyệt chịu ủy khuất, nếu còn có người hoài nghi, vậy một lần nữa tẩy trừ nhân sự trong giáo.

Hàn Duyệt trong lòng cảm động, biết hết thảy những gì Đông Phương nói, thậm chí là nối dối cũng là vì tốt cho mình, cảm nhận được nhiệt độ trên tay, cuối đầu, khóe miệng cong lên.

Dương Liên Đình lại không có tâm tình tốt như vậy, mặt như tro tàn, quỳ xuống đất nói, “Thuộc hạ đã hiểu.”

Đông Phương cúi đầu đáp lại một tiếng, kéo Hàn Duyệt đi ra ngoài, lúc lướt qua Dương Liên Đình, thấp giọng nói, “Bản giáo cũng cũng không cần những kẻ tự cho là thông minh, nhớ kỹ chưa?”

Không chờ Dương Liên Đình trả lời, Đông Phương đã dẫn Hàn Duyệt rời đi, nếu không phải còn cần một kẻ làm thế tội sơn dương cho Hàn Duyệt, chỉ sợ Đông Phương đã trực tiếp trừ bỏ gã.

Dương Liên Đình nắm chặt hai tay, mặt đầy dữ tỡn, gã sao lại không hiểu lời cảnh cáo của Đông Phương, lòng tràn đầy hận ý, lúc trước, người Đông Phương Bất Bại bảo vệ là gã, bây giờ có tình nhân mới, lại mọi cách khó dễ chà đạp gã.

Thấy hai bàn tay đang nắm lấy nhau của Hàn Duyệt cùng Đông Phương, Dương Liên Đình cắn răng hung hăng phun một ngụm đàm xuống đất, “Hàn Duyệt, ngươi không để ta sống yên, ta cũng tuyệt không cho ngươi sống yên ổn.”

Hai tay chống đất đứng dậy, trong lòng tính toán, chạy thẳng tới phòng bếp, vào lúc không người nhìn thấy, trộm ra một con gà sống, trực tiếp bẻ cổ, sau đó dùng đao cắt một đường trên thân gà, xé nội sam phủ lên đất.

Lấy ngón tay chấm máu gà, viết một phong thư cầu cứu, đề bút là ba chữ Nhạc Bất Quần, xếp mảnh vải lại, ra cửa sau, tìm một tiểu hài tử, nhờ nó đưa bức thư này đến khách *** Hoa Sơn phái đang ở, giao cho người tên Ninh Trung Tắc.

Nhìn tiểu hài tử chạy đi, Dương Liên Đình lau máu gà trên ngón tay, sửa sang lại y phục, như không có việc gì trở ra cửa trước.

Xe ngựa tốc độ quá chậm, Đông Phương phái người chuẩn bị mấy con tuấn mã, nhìn thấy Dương Liên Đình đi ra, trong lòng tức giận, lại không biểu hiện ra ngoài.

“Giáo chủ, thuộc hạ thấy ngài chưa ăn điểm tâm, nên đặc biệt chuẩn bị một chút, để giáo chủ hưởng dụng trên đường.” Dương Liên Đình tay cầm một gói dồ, nói.

“Vẫn là dương tổng quản cẩn thận.” Đông Phương nhận gói đồ, không đưa cho Hàn Duyệt, mà tùy tay cột vào yên ngựa, xoay người lên ngựa, vươn tay nhìn Hàn Duyệt, “Đến.”

Hàn Duyệt cầm lấy, mượn lực ngồi lên ngựa, ôm thắt lưng Đông Phương, “Được rồi.”

“Đi thôi.” Là nói với Hàn Duyệt, cũng là nói với những người khác, nói xong, không chờ những người khác, trực tiếp quất roi, giục ngựa chạy theo lối mòn.

Những người còn lại dùng ánh mắt tế nhị nhìn Dương Liên Đình, cũng xoay người lên ngựa, giục ngựa đi theo sau Đông Phương. Dương Liên Đình trong lòng phẫn hận, rồi lại có chút đắc ý, thầm mắng Hàn Duyệt, chờ một hồi xem Hàn Duyệt xúi quẩy thế nào.

Nghĩ đến đây, trên mặt lộ ra tươi cười, lên ngựa theo mọi người rời đi, chỉ cần để người của Hoa Sơn phái tìm thấy Hàn Duyệt, như vậy Đông Phương khẳng định sẽ không còn tin hắn nữa, vậy thì cho dù Hàn Duyệt có trở lại Nhật Nguyệt Thần giáo, những ngày sau này hắn cũng rất khó sống.

Hàn Duyệt ôm chặt eo Đông Phương, lần đầu tiên kỵ mã rất là hưng phấn, “Ngươi sợ gã hạ độc, cho nên không cho ta ăn?”

Đông Phương cười ra tiếng, “Gã còn không có lá gan đó.”

Không thể không nói Đông Phương rất hiểu biết Dương Liên Đình, “Gã nhiều nhất chính là khó xử ngươi một chút, nói không chừng đến cuối cùng sẽ quay lại lấy lòng ngươi a.”

“Ta đói bụng.” Hàn Duyệt hít hít mũi.

“Chút nữa đến đằng trước, ta dừng lại ngươi hãy ăn, bây giờ ăn ngay không tốt cho thân thể của ngươi.” Đông Phương một tay cầm dây cương, một tay vỗ bàn tay đang ôm eo mình của Hàn Duyệt.

“Hảo.” Hàn Duyệt nhìn đoàn người đi phía sau, đặc biệt khi nhìn thấy Dương Liên Đình, không khỏi đắc ý vẫy tay với gã, “Dương đại ca, ngươi đừng đuổi theo, đừng đuổi theo...... có đuổi theo cũng không cách nào thay đổi chuyện đã rồi...... có đuổi theo nữa cũng không thể là của ngươi......”

Đông Phương không khỏi dở khóc dở cười, rồi lại thấy Hàn Duyệt như vậy rất đáng yêu, Dương Liên Đình có thể làm cho Hàn Duyệt vui vẻ, đó là phúc khí của gã, nên không mở miệng ngăn cản.

Dương Liên Đình hận nghiến răng dương, lại không thể làm gì được, bất quá chỉ cần nghĩ đến chuyện Hàn Duyệt không đắc ý được bao lâu nữa, gã chẳng thèm để tâm, chỉ xem như mình không nghe thấy gì.

Những người khác lại không giống như Dương Liên Đình, đều thả chậm mã tốc, bảo trì một khoảng cách nhất định với giáo chủ.

Hàn Duyệt còn muốn quay đầu hô to vài câu, lại thấy một thân ảnh quen thuộc giục ngựa tới.

Chapter
1 Chương 1: Nhân sinh bi thúc
2 Chương 2: Nhân sinh khi làm chim[1]
3 Chương 3: Nhân sinh khi làm chim[2]
4 Chương 4: Nhân sinh khi làm chim [3]
5 Chương 5: Nhân sinh khi làm chim [4]
6 Chương 6: Nhân sinh khi làm chim [5]
7 Chương 7: Nhân sinh khi làm chim [6]
8 Chương 8: Làm người càng bi thúc [1]
9 Chương 9: Làm người càng bi thúc [2]
10 Chương 10: Hoa sơn đại vĩ ba lang() [1]
11 Chương 11: Hoa sơn đại vĩ ba lang [2]
12 Chương 12: Hoa sơn đại vĩ ba lang [3]
13 Chương 13: Hoa sơn đại vĩ ba lang [4]
14 Chương 14: Xuống núi cầm kiếm
15 Chương 15: Đại lừa đạo hư hư thực thực
16 Chương 16: Đường xa gặp khúc dương
17 Chương 17: Hư hư thực thực lướt qua nhau
18 Chương 18: Khổ tâm của khúc dương
19 Chương 19: Âu sầu của hàn duyệt
20 Chương 20: Con đường bi thúc của hàn duyệt [1]
21 Chương 21: Con đường bi thúc của hàn duyệt [2]
22 Chương 22: Con đường bi thúc của hàn duyệt[3]
23 Chương 23: Cẩu huyết rơi xuống núi (cẩu huyết chỉ những tình tiết vô cùng bình thường, quen thuộc, nhưng lại được làm nổi b�
24 Chương 24: Cuộc sống nơi đáy vực
25 Chương 25: Gặp lại hướng vấn thiên
26 Chương 26: Hàn duyệt bị lừa [1]
27 Chương 27: Hàn duyệt bị lừa [2]
28 Chương 28: Khoảng thời gian ngọt ngào [1]
29 Chương 29: Khoảng thời gian ngọt ngào [2]
30 Chương 30: Khoảng thời gian ngọt ngào [3]
31 Chương 31: Trắc trở bắt đầu
32 Chương 32: Trắc trở tiến hành
33 Chương 33: Kết cục của liên đệ
34 Chương 34: Con chó nhỏ hàn duyệt
35 Chương 35: Lâm gia diệt môn
36 Chương 36: Ngũ nhạc phải kết minh 1
37 Chương 37: Ngũ nhạc phải kết minh 2
38 Chương 38: Cùng đi yêu đương vụng trộm
39 Chương 39: Quá trình yêu đương vụng trộm
40 Chương 40: Xung nhi cùng bình chi
41 Chương 41: Bình dấm chua lớn họ hàn
42 Chương 42: Nguyền rủa phong thanh dương
43 Chương 43: Điểm tâm bị cướp
44 Chương 44: Lễ vật của hàn duyệt
45 Chương 45: Ăn mỳ gặp cố nhân
46 Chương 46: Thiếu chút nữa là lộ
47 Chương 47: Nụ hôn của ninh trung tắc
48 Chương 48: Hàn duyệt bị thương
49 Chương 49: Về tới hiện đại
50 Chương 50: Hàn phụ cùng hàn mẫu
51 Chương 51: Cuối cũng cũng nhớ lại
52 Chương 52: Xà phòng cùng cứt chó
53 Chương 53: Hàn duyệt thương cảm
54 Chương 54: Sắp tự do
55 Chương 55: Mùi canh thịt
56 Chương 56: Mọi người đều hiểu
57 Chương 57: Kiên trì của hàn duyệt
58 Chương 58: Chân tướng câu chuyện
59 Chương 59: Lên hành sơn
60 Chương 60: Manh mối từ y phục
61 Chương 61: Tri kỷ lưu chính phong
62 Chương 62: Sơn động ngọt ngào biết bao
63 Chương 63: H chỉ là mây bay
64 Chương 64: Đông phương ta hiểu ngươi
65 Chương 65: Lưu chính phong chết
66 Chương 66: Luận võ đã bắt đầu
67 Chương 67: Bi kịch tả lãnh thiền
68 Chương 68: Đông phương lên sân khấu
69 Chương 69: Bi thúc đến chung điểm
Chapter

Updated 69 Episodes

1
Chương 1: Nhân sinh bi thúc
2
Chương 2: Nhân sinh khi làm chim[1]
3
Chương 3: Nhân sinh khi làm chim[2]
4
Chương 4: Nhân sinh khi làm chim [3]
5
Chương 5: Nhân sinh khi làm chim [4]
6
Chương 6: Nhân sinh khi làm chim [5]
7
Chương 7: Nhân sinh khi làm chim [6]
8
Chương 8: Làm người càng bi thúc [1]
9
Chương 9: Làm người càng bi thúc [2]
10
Chương 10: Hoa sơn đại vĩ ba lang() [1]
11
Chương 11: Hoa sơn đại vĩ ba lang [2]
12
Chương 12: Hoa sơn đại vĩ ba lang [3]
13
Chương 13: Hoa sơn đại vĩ ba lang [4]
14
Chương 14: Xuống núi cầm kiếm
15
Chương 15: Đại lừa đạo hư hư thực thực
16
Chương 16: Đường xa gặp khúc dương
17
Chương 17: Hư hư thực thực lướt qua nhau
18
Chương 18: Khổ tâm của khúc dương
19
Chương 19: Âu sầu của hàn duyệt
20
Chương 20: Con đường bi thúc của hàn duyệt [1]
21
Chương 21: Con đường bi thúc của hàn duyệt [2]
22
Chương 22: Con đường bi thúc của hàn duyệt[3]
23
Chương 23: Cẩu huyết rơi xuống núi (cẩu huyết chỉ những tình tiết vô cùng bình thường, quen thuộc, nhưng lại được làm nổi b�
24
Chương 24: Cuộc sống nơi đáy vực
25
Chương 25: Gặp lại hướng vấn thiên
26
Chương 26: Hàn duyệt bị lừa [1]
27
Chương 27: Hàn duyệt bị lừa [2]
28
Chương 28: Khoảng thời gian ngọt ngào [1]
29
Chương 29: Khoảng thời gian ngọt ngào [2]
30
Chương 30: Khoảng thời gian ngọt ngào [3]
31
Chương 31: Trắc trở bắt đầu
32
Chương 32: Trắc trở tiến hành
33
Chương 33: Kết cục của liên đệ
34
Chương 34: Con chó nhỏ hàn duyệt
35
Chương 35: Lâm gia diệt môn
36
Chương 36: Ngũ nhạc phải kết minh 1
37
Chương 37: Ngũ nhạc phải kết minh 2
38
Chương 38: Cùng đi yêu đương vụng trộm
39
Chương 39: Quá trình yêu đương vụng trộm
40
Chương 40: Xung nhi cùng bình chi
41
Chương 41: Bình dấm chua lớn họ hàn
42
Chương 42: Nguyền rủa phong thanh dương
43
Chương 43: Điểm tâm bị cướp
44
Chương 44: Lễ vật của hàn duyệt
45
Chương 45: Ăn mỳ gặp cố nhân
46
Chương 46: Thiếu chút nữa là lộ
47
Chương 47: Nụ hôn của ninh trung tắc
48
Chương 48: Hàn duyệt bị thương
49
Chương 49: Về tới hiện đại
50
Chương 50: Hàn phụ cùng hàn mẫu
51
Chương 51: Cuối cũng cũng nhớ lại
52
Chương 52: Xà phòng cùng cứt chó
53
Chương 53: Hàn duyệt thương cảm
54
Chương 54: Sắp tự do
55
Chương 55: Mùi canh thịt
56
Chương 56: Mọi người đều hiểu
57
Chương 57: Kiên trì của hàn duyệt
58
Chương 58: Chân tướng câu chuyện
59
Chương 59: Lên hành sơn
60
Chương 60: Manh mối từ y phục
61
Chương 61: Tri kỷ lưu chính phong
62
Chương 62: Sơn động ngọt ngào biết bao
63
Chương 63: H chỉ là mây bay
64
Chương 64: Đông phương ta hiểu ngươi
65
Chương 65: Lưu chính phong chết
66
Chương 66: Luận võ đã bắt đầu
67
Chương 67: Bi kịch tả lãnh thiền
68
Chương 68: Đông phương lên sân khấu
69
Chương 69: Bi thúc đến chung điểm