Chương 31: Hắc diện

Vân Nhiễu Sơn là đỉnh núi cao nhất
của dãy núi Ô Lan. Phía Bắc của dãy núi này là nơi khởi đầu của sườn núi Lĩnh Nam, tiếp đến là sông Uyển, phân chia ranh giới với thảo nguyên
Vân Hồ, trong lưu vực sông Bình Nguyên, vượt qua bốn châu Dự, Túc, Ung,
Ích. Trong khoảng không gian trật hẹp giữa núi và sông Bình Nguyên, lúa
mạch cùng các loại hoa màu được gieo trồng dày đặc, bốn phía là các khu
đất trồng sản vật nối tiếp nhau tương đối phong phú. Phía tây thảo
nguyên Vân Hồ, cỏ mọc tươi tốt, vậy nên chiến mã và da thuộc là những
sản vật nổi tiếng ở đây. Phía đông lưu vực sông Bình Nguyên chính là kho lương thực sẵn có của vùng Giang Bắc. Lấy đỉnh ngọn Vân Nhiễu Sơn làm
trung tâm, bốn phía xung quanh đều là núi non trùng điệp, vách đá dựng
đứng. Trong núi, rừng rậm che lấp cả ánh mặt trời, chỉ có ba con đường
nhỏ nhấp nhô, gập ghềnh đi lên đỉnh núi, hình thế hiểm yếu, dễ thủ khó
công, có lợi nhất cho cát cứ quân sự.

Trong tấu chương báo cáo lên triều
đình, danh tướng Bắc Mạc Trần Khởi từng miêu tả quân Giang Bắc của
Thương Dịch Chi như sau: “Phỉ quân Giang Bắc tận dụng địa thế hiểm trở
mà phát triển nhanh chóng. Ở Dự Tây thuộc vùng thượng du Tần Thủy, địa
thế cao ngất. Thế núi tuy cao, nhưng đã bị xâm thực rất sâu, vì vậy mà
không gian núi có nhiều suối lạch, hang hốc bao bọc lấy một phần sông
Bình Nguyên, ngoài ra cũng có một ít ruộng vườn tươi tốt. Lượng mưa đầy
đủ, cây cối xum xuê, núi cao, rừng rậm, dễ thủ, khó công. Bình thường,
phỉ quân ẩn nấp lực lượng tại nhiều khu vực rất cằn cỗi. Sào huyệt quân
Giang Bắc, xét về mặt quân sự thì là nơi hiểm yếu, nhưng khả năng tự
cung tự cấp lương thực lại rất kém. Điểm nổi bất nhất của sào huyệt này
là có rất nhiều mây mù bao phủ, nhiều đầm hồ, địa hình phù hợp nhất cho
việc ẩn nấp, phỉ quân nếu thất bại, sẽ lui về sào huyệt, chặn nơi hiểm
yếu, quyết thủ không chịu xuất quân.”

Đương nhiên, đó đều là nói chuyện về sau này.

Sau trận chiến ở Dự Châu, Thương Dịch Chi dẫn quân lên núi Ô Lan, tiến hành cải biên lại quân đội. Hai quân
Thanh Dự hợp nhất làm một. Thương Dịch Chi là chủ tướng. Trương Trạch,
nguyên phó tướng Dự Châu, làm phó tướng, Từ Tĩnh giữ vai trò quân sư.
Thương Dịch Chi đưa ba bộ binh doanh và hai doanh cung nỏ cùng với doanh đội hậu cần đóng quân ở Vân Nhiễu Sơn, nơi có địa thế hiểm yếu. Các
doanh đội còn lại phân chia ra, trú quanh đỉnh núi mà anh ta đóng quân.
Lại giao hơn hai ngàn kỵ binh cho Đường Thiệu Nghĩa suất lĩnh, từ cốc
khẩu Tần Sơn tiến vào thảo nguyên Vân Hồ, phát huy tính cơ động của kỵ
binh, rèn luyện qua từng trận chiến. Theo như lời Từ Tĩnh nói: người Tây Hồ không phải cái gì cũng tốt, cho nên không cần khách khí, nên thưởng
thì thưởng, đáng chết liền giết! Chúng ta không phải cái gì cũng phải
phụ thuộc vào bọn chúng!

Bộ binh doanh thứ bảy của A Mạch
không thuộc doanh đội của Thương Dịch Chi, cho nên cũng không cùng ngọn
núi Vân Nhiễu Sơn với anh ta, mà lưu trên núi Tây Trạch. Ở Tây Trạch,
sau khi điều chỉnh lại, biên chế trong doanh thứ bảy cũng có biến động,
Lục Cương mặc dù vẫn giữ chức vị giáo úy, là trưởng quan của doanh thứ
bảy, nhưng chức phó quan lại giao cho một giáo úy nguyên thuộc quân Dự
Châu. Người này cũng coi như là nửa người quen, chính là người có khuôn
mặt đen, từng biểu lộ sự phẫn nộ với Thương Dịch Chi ngày ấy ở trong thư phòng của Thạch Đạt Xuân, vốn họ Bạch, nhưng bộ dạng cùng sắc mặt lại
đen như đáy nồi. Chính anh ta cũng rất tức giận chuyện này, cho nên ở
trong quân không ai dám gọi họ của anh ta, mà đều gọi là Hắc Diện, binh
lính bên dưới thì rút gọn họ của anh ta đi mà trực tiếp gọi là “Đại
nhân”.

Khi Lục Cương lần đầu giới thiệu Hắc
Diện với mọi người, sau vài tiếng ho khụ khụ mới mơ hồ nói được mấy
tiếng “Bạch giáo úy”, phía dưới mọi người cười ồ lên. Hắc Diện lúc ấy
lửa giận bốc lên, lập tức đứng lên, cả giận nói: “Cười cái gì mà cười?
Lão tử chẳng phải rất đen sao! Lão tử cũng không phải đàn bà thì đâu cần phải trắng? Vẫn có thể ăn cơm, vẫn có thể ra trận giết địch đấy thôi?”
Nói xong ánh mắt dạo qua một vòng bên dưới, sau đó liền rơi trên người
Ngũ trưởng sếp hàng đứng trên đầu, là A Mạch. Anh ta chỉ vào A Mạch kêu
lên: “A! Ngươi, tên tiểu bạch kiểm này, lên đây cùng lão tử so tay đọ
chân, xem rốt cuộc là ngươi hay Hắc gia gia ta có thể đảm đương tốt chức vụ giáo úy này.”

A Mạch sửng sốt, cảm thấy thật là oan uổng, đúng vậy, nàng cũng cười, nhưng tất cả mọi người đều cười, vậy
thì anh ta dựa vào cái gì mà chỉ đúng vào nàng? Thấy mắt Hắc Diện bốc
lửa đưa tay chỉ vào mình, trong thâm tâm A Mạch khẽ rùng mình, cúi người cao giọng kêu lên: “Tiểu nhân không dám!”

Hắc Diện vẫn không buông tha, gắt
lên: “Có đúng là không dám không, gia gia ngươi, ngươi lớn lên giống đàn bà, lá gan cũng giống đàn bà ?”

A Mạch trên mặt xanh trắng biến ảo,
có lẽ là có tật giật mình, nàng hận nhất chính là người khác nói nàng
lớn lên giống đàn bà. Hiện tại nghe Hắc Diện ở nơi đây kêu gào, A Mạch
cắn chặt răng, nắm loan đao bên hông định tiến lên. Lục Cương nhanh mắt
nhìn thấy, thầm nghĩ tiểu gia gia nhà ngươi, lại muốn gây chuyện gì a,
liền khiển trách A Mạch: “Đứng lại! Ngươi còn dám đi lên!” Rồi anh ta
lại vội vàng kéo tay áo Hắc Diện, gượng cười nói: “Hắc Diện, Hắc Diện,
nổi giận với một tiểu tử làm gì, hắn ta bất kính với ngươi thì phạt hắn
ta là được, không đáng phải tự mình động thủ.”

Một quan quân bên cạnh cũng đi lên
kéo anh ta, ghé vào lỗ tai anh ta thấp giọng khuyên nhủ: “Hắc Diện, đừng náo loạn, đừng thấy hắn ta chỉ là một Ngũ trưởng nho nhỏ mà coi thường, hắn ta thật ra chính là một quân nhân nổi danh, chính là Ngọc Diện La
Sát đã chém chết hai mươi ba tên thát tử tại Dã Lang Câu đấy!”

Lục Cương nghe vậy liền hung hăng
liếc người nọ một cái, thầm nghĩ chẳng lẽ lại có kiểu khuyên can như
ngươi sao? Ngươi sợ lão hắc tử này lửa giận chưa đủ lớn phải không? Quả
nhiên, lời này vừa nói không khác gì dùng dầu để cứu hoả, một chậu vừa
hắt ra, chẳng phải cháy càng lớn hay sao! Hắc Diện vốn lỗ mãng, lập tức
lại hưng phấn đứng lên, anh ta vốn nổi danh dũng mãnh, rất thích cùng
người khác so tay đọ chân, đã sớm nghe nói trong chiến dịch Dã Lang Câu, trong quân đội Thanh Châu nổi lên một tên lính dũng mãnh vô địch, vẫn
muốn được trực tiếp giáp mặt một lần, không ngờ hôm nay đụng phải ở đây, đâu có lý nào lại bỏ qua.

A Mạch cũng bị người bên cạnh kéo
lại, nàng vốn không muốn gây chuyện, huống chi đối thủ lại là phó doanh
quan mới tới, vì thế liền quay xuống dưới, trở lại đội ngũ không nói lời nào. Ai ngờ Hắc Diện lại không chịu bỏ qua, liền hất Lục Cương ra,
hướng về phía A Mạch khiêu khích nói: “Gia gia ngươi, nếu không phải là
loại tiểu bạch kiểm, có can đảm thì lên đây đọ quyền cước với ta.” Nói
xong lại quay đầu nhìn Lục Cương nói: “Lục đại nhân, không sao đâu, ta
chỉ cùng hắn đọ quyền cước thôi, đều là hán tử trong quân, luận bàn
quyền cước cũng là chuyện thường, hắn ta như thế này không phải là bất
kính, nếu hắn ta không động thủ mới là đem Hắc Diện ta không để vào
trong mắt!”

Lục Cương trong lòng vô cùng bực bội, thầm nghĩ có người nào lại luận bàn quyền cước ngay trước mặt mọi người trong toàn doanh như ngươi không? Nhưng Hắc Diện đã nói như vậy, khiến
cho anh ta cũng không có cách nào khác, chỉ tức giận đứng đó. Tên đội
trưởng vừa rồi khuyên Hắc Diện lại đề nghị: “Đại nhân, nếu là luận bàn
quyền cước, vậy thì để cho A Mạch đi lên thể hiện thân thủ một chút đi.”

A Mạch lạnh mặt nhìn quan quân kia,
biết anh ta chính là đội trưởng đội hai, vốn dĩ là thủ hạ của tên đội
trưởng đã bị nàng giết chết. Sự việc xảy ra như ngày hôm nay, hiển nhiên là do anh ta cố tình châm ngòi, thổi gió.

Lục Cương trong lòng cũng hiểu được
là tại sao, nhưng trong trường hợp này lại không thể nói ra, đành phải
cắn chặt răng, khoát tay về phía A Mạch, nhẫn tâm gọi: “A Mạch, ngươi
lại đây.”

A Mạch bình tĩnh tiến lên phía trước, vững chắc đứng ở một bên, không kiêu ngạo, không siểm nịnh nhìn đám người Lục Cương.

Mắt thấy nhất định sẽ luận võ, binh
lính bên dưới lập tức lên tinh thần, thấp giọng bàn tán, nói nhất định
là vị “Bạch” đại nhân cao lớn thô kệch sẽ thắng, có người lại nói danh
tiếng của A Mạch không phải do đồn thổi mà có, nếu có thể chém chết hai
mươi ba tên thát tử, vậy thì tất nhiên cũng phải có bản lĩnh riêng. Đám
người Vương Thất, Trương Nhị Đản trong ngũ không khỏi có chút lo lắng
thay cho A Mạch, nhưng đồng thời cũng lại hy vọng A Mạch sẽ thắng, để
cho bọn họ cũng có chút mặt mũi, nhưng cũng lo rằng vóc dáng của A Mạch
thế này thì có lẽ không phải là đối thủ của Hắc Diện.

Lục Cương cười gượng hai tiếng, đưa
tay thân thiết vỗ vai Hắc Diện, cười nói: “Nếu Hắc Diện nhất định muốn
luận bàn, vậy thì đọ qua vài lượt quyền cước đi, nhưng đều là huynh đệ
trong quân, không được để người nào bị thương.”

Hắc Diện đĩnh đạc khoát tay, nói: “Đại nhân yên tâm, lão Hắc trong lòng đều biết.”

Ai ngờ A Mạch lại hai tay ôm đao, cao giọng nói: “Bẩm đại nhân, A Mạch sẽ không so quyền cước.”

Lời này vừa nói ra, tất cả nhất thời
tĩnh lặng, Hắc Diện đột nhiên hắc hắc nở nụ cười, cố ý khiêu khích A
Mạch: “Ngọc Diện tiểu la sát, ngươi không so quyền cước, vậy định so cái gì? Chẳng lẽ là thêu hoa?”

Lập tức cả đám người liền bộc phát ra một trận cười to, A Mạch vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, chờ tiếng cười dưới
đài nhỏ dần, mới lạnh lùng nói: “Làm đại nhân phải thất vọng rồi, A Mạch cũng sẽ không thi thêu hoa. A Mạch chỉ biết giết người, đao ở trong tay của A Mạch không phải dùng để hoa chân múa tay, mà chỉ dùng để giết
người.”

Mọi người nghe vậy liền sửng sốt, đều bị sát khí trong lời nói của A Mạch ép cho cứng người lại. Lục Cương
phản ứng đầu tiên, mặt đanh lại, lên tiếng mắng: “Vô liêm sỉ, dám cùng
trưởng quan nói như vậy sao! Gia gia ngươi, còn không lôi hắn xuống cho
ta, con mẹ nó, ta xem hắn đúng là nhàn rỗi quá rồi. Đi mau, đi mau, con
mẹ nó, giải tán hết cho ta, còn đứng đó làm gì, đứng làm gì! Thát tử còn không biết khi nào thì sẽ đến, tướng quân đã giao phó, con mẹ nó, nếu
thát tử mà lọt qua được núi Tây Trạch của chúng ta, thì tất cả đem đầu
đi mà gặp tướng quân!”

Lục Cương vung tay lên, thân binh
liền đẩy A Mạch phủ phục xuống, A Mạch không cầu xin tha thứ, cũng không giãy dụa, chỉ trầm mặc ở đó. Trong lòng Lục Cương càng tức giận, thầm
nghĩ phải làm thế nào với thiếu gia này đây, tướng quân cũng không nói
là sẽ để hắn ta quay về, chẳng lẽ để lại và phải cung kính với hắn sao?
Anh ta đi vòng vo tại chỗ hai vòng, cuối cùng tức giận mắng: “Được rồi,
được rồi, thả hắn ta ra, cho hắn mang theo vài người đi ra ngoài núi
cảnh giới, không được để cho thát tử tiến vào.” Nói xong lại trừng mắt
nhìn gã đội trưởng đội hai, tức giận nói: “Con mẹ nó, cũng đừng để cho
lão tử biết được kẻ nào giở trò quỷ sau lưng lão tử!”

Viên đội trưởng trực tiếp quản lý A
Mạch thấy thế, vội vàng đánh mắt về hướng A Mạch, cho nàng về đơn vị.
Hắc Diện bị câu nói vừa rồi của A Mạch làm cho mất hết cả mặt mũi, vốn
không muốn từ bỏ ý đồ, nhưng thấy Lục Cương đang vô cùng tức giận thì
cũng biết là không nên trở mặt cùng Lục Cương, dù sao chức vị của Lục
Cương cũng là chính quan, mà anh ta lại là cấp phó. Cho nên mặc dù biết
rõ Lục Cương che chở cho tên tiểu bạch kiểm kia, nhưng cũng đành phải
tạm thời bỏ qua, nhưng cũng nhớ kỹ khẩu khí này của nàng.

A Mạch trở lại đội ngũ, trên khuôn
mặt mặc dù vẫn bình tĩnh, nhưng trong tâm tư thì lại vô cùng kinh hoàng, cảm giác như vừa sống sót sau tai nạn, không biết từ khi nào mà sau
lưng đã toát ra một thân mồ hôi lạnh. May mà nàng thành công, nếu không
thì không biết sẽ xảy ra kết cục gì. Giờ nghe Lục Cương cho nàng mang
binh xuống núi cảnh giới, nàng liền cảm thấy vô cùng khoan khoái mà dẫn
mấy người trong ngũ xuống núi đi gác.

Sau khi Thương Dịch Chi dẫn binh lui
về hướng tây, Chu Chí Nhẫn từng phái kỵ binh truy kích, lại trúng phải
mai phục của Thương Dịch Chi, kỵ binh tổn hại không ít. Sau lại cảm thấy trong tay Thương Dịch Chi chẳng qua chỉ có hơn hai vạn người, cũng
chẳng làm nên đại sự gì, cho nên cũng không quá chú ý nữa, toàn tâm tiếp quản Dự Châu, một lòng một dạ chuẩn bị quay lại tấn công Thái Hưng, chỉ cần chiếm được thành Thái Hưng, thì toàn bộ vùng Giang Bắc chính là vật nằm trong lòng bàn tay. Kế hoạch ban đầu của bọn họ là hạ Dự Châu
trước, sau sẽ lấy Thái Hưng. Dựa theo kế hoạch sớm định ra thì Trần Khởi sẽ lãnh binh từ Tĩnh Dương tới Dự Châu, Chu Chí Nhẫn đồng thời từ vùng
thượng Bắc tiến đến, đại quân khép lại, nhanh chóng đánh hạ Dự Châu.
Nhưng không ngờ khi thực thi kế hoạch lại có đột biến. Tại Dã Lang Câu, A Mạch đột nhiên xuất hiện, khiến tâm thần Trần Khởi đại loạn, đến nỗi
đại bại ngoài ý muốn phải chạy về Tĩnh Dương. Nơi này Chu Chí Nhẫn do có Thạch Đạt Xuân phản quốc dâng thành mà không tốn chút công sức nào
chiếm được Dự Châu, cho nên nhắc tới thế sự cũng thấy thật nực cười.

Về sau, Trần Khởi chỉnh đốn lại binh
Bắc Mạc, chia đại quân thành ba đường đến hội ngộ ở Dự Châu. Trần Khởi
biết Thương Dịch Chi đã quyết đoán đưa quân theo hướng Tây tiến lên dãy
núi Ô Lan, sắc mặt rất không tốt, có chút không vừa ý hỏi Chu Chí Nhẫn:
“Trong tay ngài có vô số kỵ binh, sao còn thả cho Thương Dịch Chi vào
được núi Ô Lan?”

Chu Chí Nhẫn thân là danh tướng Bắc
Mạc, thành danh đã hai mươi mấy năm, hiện tại trước mặt bao nhiêu vị
tướng lãnh trong quân, lại bị Trần Khởi, một chủ soái còn trẻ tuổi như
vậy, hỏi không một chút khách khí, trên mặt liền có chút không nhịn
được. Ông ta còn chưa kịp trả lời, chợt nghe thấy một tướng quân đương
tuổi thanh niên đứng bên cạnh đột nhiên cười nhạo một tiếng, nói: “Việc
này chẳng thể trách Chu lão tướng quân được, Thương Dịch Chi quỷ kế đa
đoan, hai vạn kỵ binh của Phó Hướng không phải đều bị hủy ở trong tay
của anh ta sao? Nếu không thì đâu có trận phục kích ở Dã Lang Câu, nên
việc không nghĩ tới anh ta sẽ tiến lên núi Ô Lan thì cũng tính làm cái
gì, ngài nói có đúng không, đại soái?”

Người vừa nói chuyện tuổi không lớn,
chắc cũng chỉ hơn hai mươi, trên mặt là một biểu tình tựa tiếu phi tiếu, đuôi lông mày khẽ nhếch lên thật ngả ngớn, chính là người đã giết chết
mười lăm vạn biên quân Nam Hạ, Sát tường Thường Ngọc Thanh!

Chapter
1 Chương 1: Kêu oan, cũng cần phải có kỹ xảo……
2 Chương 2: Thủ thành
3 Chương 3: Phá thành
4 Chương 4: Thiệu nghĩa
5 Chương 5: Sợ chết
6 Chương 6: Đồng hành
7 Chương 7: Ủy thác
8 Chương 8: Lối rẽ
9 Chương 9: Nghẹn lời
10 Chương 10: Tâm tư
11 Chương 11: Thương dịch chi
12 Chương 12: Thân vệ
13 Chương 13: Biến cố kinh hoàng
14 Chương 14: Chuyện cũ
15 Chương 15: Tòng quân
16 Chương 16: Quân doanh
17 Chương 17: Bội kiếm
18 Chương 18: Tạm thích ứng
19 Chương 19: Mũi giáo nhọn
20 Chương 20: Tàng phong
21 Chương 21: Hành trình
22 Chương 22: Đẫm máu
23 Chương 23: Ác mộng
24 Chương 24: Công phòng
25 Chương 25: Thư hùng
26 Chương 26: Lên chức
27 Chương 27: Huynh đệ
28 Chương 28: Tầm nhìn
29 Chương 29: Uyên thệ trước khi xuất quân
30 Chương 30: Đại nghĩa
31 Chương 31: Hắc diện
32 Chương 32: Tàng binh
33 Chương 33: Tên pháp
34 Chương 34: Thiếu nữ xinh đẹp
35 Chương 35: Lòng người
36 Chương 36: Vào thành
37 Chương 37: Nữ tử
38 Chương 38: Đao phong
39 Chương 39: Thế đối nghịch
40 Chương 40: Giao phong
41 Chương 41: Sát thủ
42 Chương 42: Tâm tình
43 Chương 43: Gặp lại
44 Chương 44: Thoát thân
45 Chương 45: Khiêu khích
46 Chương 46: Dưới tàng cây
47 Chương 47: Túi bảo bối
48 Chương 48: Hồ ly
49 Chương 49: Tiệc rượu
50 Chương 50: Diệu kế
51 Chương 51: Tư oán
52 Chương 52: Thật giả
53 Chương 53: Lộng kế
54 Chương 54: Quân nhân
55 Chương 55: Đồng chí
56 Chương 56: Dương mặc
57 Chương 57: Bỏ qua
58 Chương 58: Giương cung
59 Chương 59: Quân lệnh
60 Chương 60: Thân chinh
61 Chương 61: XUẤT PHÁT [ thượng ]
62 Chương 62: XUẤT PHÁT [ hạ ]
63 Chương 63: Bộ mặt
64 Chương 64: Bạn cũ
65 Chương 65: Phỏng đoán
66 Chương 66: Uống rượu
67 Chương 67: Phạt roi
68 Chương 68: Nguyên nhân
69 Chương 69: Hồi kinh
70 Chương 70: Ván cờ
71 Chương 71: Công tử
72 Chương 72: Chuyện cũ
73 Chương 73: Chạy đi
74 Chương 74: Chủy thủ
75 Chương 75: Kỹ năng bơi
76 Chương 76: Thủ tín
77 Chương 77: Tâm cơ
78 Chương 78: Cầu say
79 Chương 79: Oan gia
80 Chương 80: Thủy quân
81 Chương 81: Tài bắn cung
82 Chương 82: Trở vể
83 Chương 83: Danh kiếm
84 Chương 84: Hồi doanh
85 Chương 85: Thể diện
86 Chương 86: Chui đầu vào lưới
87 Chương 87: Phân ly
88 Chương 88: Mai phục
89 Chương 89: Phục kích
90 Chương 90: Vâng mệnh
91 Chương 91: Giằng co
92 Chương 92: Đánh chết
93 Chương 93: Ở chung
94 Chương 94: Phá kế
95 Chương 95: Rút quân
96 Chương 96: Nghị hòa
97 Chương 97: Dạ yến
98 Chương 98: Thổ lộ tâm can
99 Chương 99: Hứa hẹn
100 Chương 100: Mua sắm
101 Chương 101: Sát khí
102 Chương 102: Nam nhân
103 Chương 103: Mưu kế(1)
104 Chương 104: Cõi lòng
105 Chương 105: MẠCH TUỆ – Sửa chữa sai lầm
106 Chương 106: Đông tiến
107 Chương 107: Thanh châu
108 Chương 108: Tình thế
109 Chương 109: Khốn cảnh
110 Chương 110: Quân sư
111 Chương 111: Khích tướng
112 Chương 112: Giằng co
113 Chương 113: Mê man
114 Chương 114: Mưu đồ
115 Chương 115: Lễ vật mừng năm mới
116 Chương 116: Đại chiến (thượng)
117 Chương 117: Đại chiến (hạ)
118 Chương 118: Sinh mệnh
119 Chương 119: Tập kích ban đêm
120 Chương 120: Cố nhân
121 Chương 121: Xưng soái
122 Chương 122: Hôn sự
123 Chương 123: Do dự
124 Chương 124: Vinh nương
125 Chương 125: Tâm tư
126 Chương 126: Bỏ qua
127 Chương 127: Tín nhiệm
128 Chương 128: Nổi gió
129 Chương 129: Tâm ý
130 Chương 130: Gió mưa
131 Chương 131: Tích anh hùng thành bại chuyển đầu không
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137
138 Chương 138
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141
142 Chương 142
143 Chương 143
144 Chương 144
145 Chương 145
146 Chương 146
147 Chương 147
148 Chương 148
149 Chương 149
150 Chương 150
151 Chương 151
152 Chương 152
153 Chương 153
154 Chương 154: Phiên ngoại: thường ngọc thanh
155 Chương 155: Phiên ngoại: Thương Dịch Chi
156 Chương 156: Phiên ngoại về Đường Thiệu Nghĩa
Chapter

Updated 156 Episodes

1
Chương 1: Kêu oan, cũng cần phải có kỹ xảo……
2
Chương 2: Thủ thành
3
Chương 3: Phá thành
4
Chương 4: Thiệu nghĩa
5
Chương 5: Sợ chết
6
Chương 6: Đồng hành
7
Chương 7: Ủy thác
8
Chương 8: Lối rẽ
9
Chương 9: Nghẹn lời
10
Chương 10: Tâm tư
11
Chương 11: Thương dịch chi
12
Chương 12: Thân vệ
13
Chương 13: Biến cố kinh hoàng
14
Chương 14: Chuyện cũ
15
Chương 15: Tòng quân
16
Chương 16: Quân doanh
17
Chương 17: Bội kiếm
18
Chương 18: Tạm thích ứng
19
Chương 19: Mũi giáo nhọn
20
Chương 20: Tàng phong
21
Chương 21: Hành trình
22
Chương 22: Đẫm máu
23
Chương 23: Ác mộng
24
Chương 24: Công phòng
25
Chương 25: Thư hùng
26
Chương 26: Lên chức
27
Chương 27: Huynh đệ
28
Chương 28: Tầm nhìn
29
Chương 29: Uyên thệ trước khi xuất quân
30
Chương 30: Đại nghĩa
31
Chương 31: Hắc diện
32
Chương 32: Tàng binh
33
Chương 33: Tên pháp
34
Chương 34: Thiếu nữ xinh đẹp
35
Chương 35: Lòng người
36
Chương 36: Vào thành
37
Chương 37: Nữ tử
38
Chương 38: Đao phong
39
Chương 39: Thế đối nghịch
40
Chương 40: Giao phong
41
Chương 41: Sát thủ
42
Chương 42: Tâm tình
43
Chương 43: Gặp lại
44
Chương 44: Thoát thân
45
Chương 45: Khiêu khích
46
Chương 46: Dưới tàng cây
47
Chương 47: Túi bảo bối
48
Chương 48: Hồ ly
49
Chương 49: Tiệc rượu
50
Chương 50: Diệu kế
51
Chương 51: Tư oán
52
Chương 52: Thật giả
53
Chương 53: Lộng kế
54
Chương 54: Quân nhân
55
Chương 55: Đồng chí
56
Chương 56: Dương mặc
57
Chương 57: Bỏ qua
58
Chương 58: Giương cung
59
Chương 59: Quân lệnh
60
Chương 60: Thân chinh
61
Chương 61: XUẤT PHÁT [ thượng ]
62
Chương 62: XUẤT PHÁT [ hạ ]
63
Chương 63: Bộ mặt
64
Chương 64: Bạn cũ
65
Chương 65: Phỏng đoán
66
Chương 66: Uống rượu
67
Chương 67: Phạt roi
68
Chương 68: Nguyên nhân
69
Chương 69: Hồi kinh
70
Chương 70: Ván cờ
71
Chương 71: Công tử
72
Chương 72: Chuyện cũ
73
Chương 73: Chạy đi
74
Chương 74: Chủy thủ
75
Chương 75: Kỹ năng bơi
76
Chương 76: Thủ tín
77
Chương 77: Tâm cơ
78
Chương 78: Cầu say
79
Chương 79: Oan gia
80
Chương 80: Thủy quân
81
Chương 81: Tài bắn cung
82
Chương 82: Trở vể
83
Chương 83: Danh kiếm
84
Chương 84: Hồi doanh
85
Chương 85: Thể diện
86
Chương 86: Chui đầu vào lưới
87
Chương 87: Phân ly
88
Chương 88: Mai phục
89
Chương 89: Phục kích
90
Chương 90: Vâng mệnh
91
Chương 91: Giằng co
92
Chương 92: Đánh chết
93
Chương 93: Ở chung
94
Chương 94: Phá kế
95
Chương 95: Rút quân
96
Chương 96: Nghị hòa
97
Chương 97: Dạ yến
98
Chương 98: Thổ lộ tâm can
99
Chương 99: Hứa hẹn
100
Chương 100: Mua sắm
101
Chương 101: Sát khí
102
Chương 102: Nam nhân
103
Chương 103: Mưu kế(1)
104
Chương 104: Cõi lòng
105
Chương 105: MẠCH TUỆ – Sửa chữa sai lầm
106
Chương 106: Đông tiến
107
Chương 107: Thanh châu
108
Chương 108: Tình thế
109
Chương 109: Khốn cảnh
110
Chương 110: Quân sư
111
Chương 111: Khích tướng
112
Chương 112: Giằng co
113
Chương 113: Mê man
114
Chương 114: Mưu đồ
115
Chương 115: Lễ vật mừng năm mới
116
Chương 116: Đại chiến (thượng)
117
Chương 117: Đại chiến (hạ)
118
Chương 118: Sinh mệnh
119
Chương 119: Tập kích ban đêm
120
Chương 120: Cố nhân
121
Chương 121: Xưng soái
122
Chương 122: Hôn sự
123
Chương 123: Do dự
124
Chương 124: Vinh nương
125
Chương 125: Tâm tư
126
Chương 126: Bỏ qua
127
Chương 127: Tín nhiệm
128
Chương 128: Nổi gió
129
Chương 129: Tâm ý
130
Chương 130: Gió mưa
131
Chương 131: Tích anh hùng thành bại chuyển đầu không
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137
138
Chương 138
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141
142
Chương 142
143
Chương 143
144
Chương 144
145
Chương 145
146
Chương 146
147
Chương 147
148
Chương 148
149
Chương 149
150
Chương 150
151
Chương 151
152
Chương 152
153
Chương 153
154
Chương 154: Phiên ngoại: thường ngọc thanh
155
Chương 155: Phiên ngoại: Thương Dịch Chi
156
Chương 156: Phiên ngoại về Đường Thiệu Nghĩa