Chương 3: Ép Cưới Thất Bại

Dù thái độ của đối phương không quá thân thiện, nhưng thật ra cũng chẳng ngoài dự đoán của Trác Dật Nhiên.

Dù sao thì ngày thường Lục Sâm cũng lạnh lùng sẵn rồi, gần như khá khó gần; không giống cậu, tốt tính thế đó, chơi với ai cũng được.

Sau khi âm thầm dìm đối phương, Trác Dật Nhiên đã trút được cơn tức.

Nếu đồng đội chống cự như vậy, xem ra cậu vẫn nên chủ động ra trận thôi.

Để tránh cho đám người hóng hớt vây xem tạo nên phiền phức không cần thiết, sau khi tan học, Trác Dật Nhiên không đi vội mà vừa dọn cặp sách một cách chậm rãi, vừa ngầm quan sát Lục Sâm.

Tình cờ làm sao, có thêm một bạn nữ đến nói chuyện với Lục Sâm, kéo dài một lúc, khi hai người nói xong, trong lớp cũng chỉ còn lác đác vài người.

Thấy Lục Sâm sắp ra cửa, Trác Dật Nhiên học theo giọng mà những bạn trong lớp hay dùng, gọi với theo anh từ xa: “Anh Lục.”

Bạn nữ nhìn họ một cái, nở nụ cười mỉm chi, sau đó thức thời đi trước.

Nét mặt Lục Sâm sượng cứng, hoàn hồn nhìn quanh.

Lâm Dương biến mất rồi.

Chắc vừa tan học đã nhanh chân chạy sang bên cạnh tìm bạn gái rồi.

… Đã bảo cậu ta sẽ giải thích, thế mà tên đó lại trốn nhanh nhất bọn.

Lục Sâm xoay người nhìn đối phương, hắng giọng rằng: “Bạn cùng phòng của tôi lén đăng ký tên tôi.”

Trác Dật Nhiên không ngờ câu đầu tiên mà anh nói lại như vậy, cậu sửng sốt: “Hả?”

“Về việc bỏ thi đấu.” Đôi môi mỏng của Lục Sâm hơi mím: “Để tôi giải thích rõ nguyên nhân với Hội học sinh là được.”

“Không, việc này…” Trác Dật Nhiên chẳng hiểu mô tê gì: “Tại sao phải bỏ?”

Do ngạc nhiên nên hai mắt cậu trợn to, chẳng những kinh ngạc mà còn chẳng che giấu sự thất vọng bên trong, cứ như chuyện mà cậu mong mỏi đột nhiên tan biến vậy.

Tính cách của Lục Sâm khá thẳng thắn, xưa nay từ chối người ta không nể nang chút nào nên tất nhiên đã từng gặp ánh mắt kiểu này nhiều lắm rồi, vốn phải thản nhiên trước nó từ lâu; nhưng bấy giờ, có lẽ do đôi mắt ấy quá sáng quá trong, hay có lẽ do cảm thấy hổ thẹn, hiếm có lần anh mềm lòng.

“Xin lỗi.” Lục Sâm dời mắt đi, nói ra lời vừa cứng nhắc vừa chân thành, nhưng đây đã là thái độ nhượng bộ nhất mà anh có thể làm được.

Theo kinh nghiệm của Lục Sâm, trước đây những lúc thế này, đa phần thì đối phương sẽ nản lòng thoái chí, nào ngờ Trác Dật Nhiên lại không hề mất kiểm soát biểu cảm như anh đã tưởng, mà vẫn chưa bỏ cuộc: “Đừng mà.”

“Tôi cũng bị bạn cùng phòng xúi giục đăng ký đó, nên rất hiểu cảm giác của cậu, thật đó.” Không chờ Lục Sâm đáp, Trác Dật Nhiên đã nói tiếp với vẻ chân thành: “Nói thật, ban đầu tôi có hơi không chấp nhận được, nhưng sau đó thấy phản ứng của mọi người, lại cảm thấy hình như cũng…”

Nhắc đến điều này, hàng lông mày của cậu nhướng cao, để lộ nụ cười ngại ngùng: “Thích hợp lắm mà, cậu không nhìn thấy à? Mọi người hưởng ứng nhiều lắm.”

“Chẳng phải chuyện kiểu này cần bản thân tự nguyện à?” Lục Sâm nhíu mày: “Liên quan gì đến người khác?”

“Sao lại không liên quan được? Bảng bình chọn chiếm tỷ lệ lớn lắm đó.”

Nhìn vào đã biết ngay tên này không nghiên cứu quy tắc thi đấu rồi, vậy mà còn đòi lấy phiên bản giới hạn nữa á. Trác Dật Nhiên giải thích vô cùng kiên nhẫn: “Giờ có nhiều người đang ủng hộ chúng ta lắm, lúc đó chúng ta phối hợp thêm một chút, sẽ dễ dàng lấy được hạng nhất thôi.”

Hàng mày của Lục Sâm nhíu càng chặt hơn, vẻ mặt của anh khiến người ta đoán không ra suy nghĩ.

Nam thần Alpha gì chứ, sao trông khờ khạo thế?

Trác Dật Nhiên nhịn không được oán thầm trong bụng, chỉ đành nhắc nhở anh một cách thẳng thừng: “Chờ mỗi người chúng ta lấy được giày phiên bản giới hạn rồi thì chia tay trong vui vẻ thôi…”

“Giày phiên bản giới hạn?” Lục Sâm nhìn cậu, mặt đanh lại: “Cậu vì cái này à?”

Bấy giờ đến lượt Trác Dật Nhiên ngây người, cậu chớp mắt với vẻ đầy hoang mang: “Chẳng lẽ cậu không vì nó sao?”

Không khí chợt lắng đọng, im lặng thật lâu, Lục Sâm hạ mắt nhìn xuống, trầm giọng: “Cậu là đồ dối trá.”

“Có khoa trương như vậy đâu chứ?” Khóe miệng Trác Dật Nhiên co rút: “Vốn dĩ cũng đâu ai thật lòng với loại hoạt động như vậy, phần thưởng hấp dẫn quá, chắc chắn không phải chỉ mình tôi tham gia đóng kịch rồi.”

Lục Sâm vẫn đanh mặt, không hó hé gì.

“Phiên bản giới hạn nghìn vàng khó mua đó.” Trác Dật Nhiên vẫn chưa nản lòng: “Chẳng lẽ cậu không muốn sao?”

Lục Sâm chưa mở miệng, nhưng vẻ mặt lạnh lùng đã chứng tỏ sự kháng cự của anh.

“Không phải chứ?” Trác Dật Nhiên sửng sốt: “Chẳng phải cậu là đội trưởng đội bóng rổ sao?”

Trên thế giới này cũng có người mê bóng rổ nhưng không thích giày chơi bóng á? Đúng là khó tin mà.

Song, rõ ràng lòng nhiệt tình của Lục Sâm đối với phiên bản giới hạn kém xa sự cuồng nhiệt của Trác Dật Nhiên, nếu phải dùng đến cách “giả vờ diễn kịch” như thế thì anh thà trực tiếp bỏ cuộc.

Trác Dật Nhiên vẫn nhẫn nại khuyên nhủ, nhưng đối phương không mảy may động lòng, khát vọng của cậu có mạnh đến đâu thì kiên nhẫn cũng bị mài mòn hơn một nửa.

Kể từ lúc bị ghép với Lục Sâm, cậu đã tự làm công tác tâm lý rất nhiều lần, cuối cùng đã chấp nhận cách ghép đôi này, nhưng nào ngờ đối phương lại chẳng nể mặt gì cả.

“Thôi được, dù cậu không cần giày, nhưng bây giờ đã bị ghép với tôi rồi.” Trác Dật Nhiên nói với giọng không vui: “Nếu bỏ vì việc đó thì hơi tàn nhẫn nhỉ?”

“Xin lỗi.” Lục Sâm lặp lại lần nữa: “Nguyên nhân không phải do cậu.”

“Chẳng phải vì tôi là một Beta đó sao, nhưng đây đâu phải do tôi quyết định.” Trác Dật Nhiên chán nản: “Hơn nữa, cậu là một Alpha chứ đâu phải tiểu thư Omega, hai chúng ta ở bên nhau, nhìn sao cũng là tôi chịu thiệt mà.”

Cậu là một Beta thẳng đuột, khi tức giận thì nói chuyện chẳng thèm suy nghĩ, bấy giờ thốt ra rồi mới nhận thấy hơi sai, nghe vào hình như… hơi kỳ lạ?

Nhận ra cũng vô dụng, Trác Dật Nhiên tức giận quay đầu sang chỗ khác hòng che giấu nội tâm đang lúng túng của mình.

“Nhưng hoạt động có quy định phải là đôi bên tự nguyện.” Lục Sâm vẫn không chịu yếu thế: “Cũng không nói một khi đã ghép đôi rồi thì phải làm đến cùng?”

“Cậu…” Trác Dật Nhiên còn tưởng anh không hiểu quy tắc, nào ngờ anh chỉ nói một câu đã bắt ngay trọng tâm, khiến cậu nhất thời không tìm được lý do nào để phản bác.

“Cậu cũng đang bắt nạt tôi là Beta thôi chứ gì.” Trác Dật Nhiên giận sôi người: “Nếu tôi là Omega, bây giờ cậu đã vi phạm luật bảo hộ rồi đấy.”

“Thật đáng tiếc.” Lục Sâm nhướng mày: “Cậu không phải Omega.”

Trác Dật Nhiên chưa kịp mở miệng mắng lại thì đã bị cắt ngang bởi giọng nói từ ngoài cửa vọng đến: “Anh Lục vẫn chưa đi…”

Lâm Dương đứng ngoài cửa lớp, bên cạnh là một cô gái Omega nhỏ nhắn xinh xắn, hai người vừa nhìn thấy Trác Dật Nhiên, nửa câu sau đã bị nghẹn trong họng.

Sau đó cực kỳ tự giác xoay người rời đi.

“Giờ đi đây.” Lục Sâm đồng ý, cất bước đi một mạch qua chẳng hề ngoảnh đầu lại.

Cô gái lộ vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa hiếu kỳ, thình lình chạm phải tầm mắt của Trác Dật Nhiên, thế là vội vã rời đi.

Trác Dật Nhiên hoảng hốt dõi theo ba người họ xuống lầu, cho đến khi bóng lưng cao gầy nho nhã của Lục Sâm biến mất nơi cuối hành lang, cậu mới nghiến răng.

… Cái bóng đèn to như vậy, không sợ làm chói mù mắt người ta à.

Chapter
1 Chương 1: Ghép Đôi Ngoài Ý Muốn
2 Chương 2: Mang Ý Đồ Xấu
3 Chương 3: Ép Cưới Thất Bại
4 Chương 4: Cậu Ấy Không Được
5 Chương 5: Bị Ép “Tác Nghiệp”
6 Chương 6: Khế Ước Có Hiệu Lực
7 Chương 7: Cử Hành Hôn Lễ
8 Chương 8: Toàn Dựa Vào Kỹ Năng Diễn Xuất
9 Chương 9: Rượu Mojito[1]
10 Chương 10: Là Chị Dâu À
11 Chương 11: Giới Hạn Người Nhà
12 Chương 12: Tấm Gương Tình Yêu
13 Chương 13: Dịu Dàng
14 Chương 14: Mùi Gì Vậy
15 Chương 15: Lần Đầu Hẹn Hò
16 Chương 16: Thưa Quý Công Chúa
17 Chương 17: Mơ Màng
18 Chương 18: Cọng Rơm Cứu Mạng
19 Chương 19: Chướng Ngại Chức Năng
20 Chương 20: Đừng Giở Trò Lưu Manh
21 Chương 21: Chị Dâu Đến!
22 Chương 22: Đỡ Được Cậu Rồi
23 Chương 23: Ôm Tôi
24 Chương 24: Giúp Đỡ Chút Nhé
25 Chương 25: Thổi Cho Cậu Đó
26 Chương 26: Không Thích Cậu
27 Chương 27: Sinh Con Được
28 Chương 28: Hiểu Lầm To
29 Chương 29: Ai Nói Không Được
30 Chương 30: Cậu ‘Được’ Nhất Luôn
31 Chương 31: Alpha Trong Mộng
32 Chương 32: Bạn Trai Thánh Học
33 Chương 33: Cậu Sợ Rồi
34 Chương 34: Bé Thỏ Lục
35 Chương 35: Ngày Dài Tháng Rộng
36 Chương 36: Thắng Hiệp Đầu
37 Chương 37: Ôm Một Cái Nhé
38 Chương 38: Hôn Cái Nào
39 Chương 39: Là Một Cặp Mà
40 Chương 40: Đối Xử Khác Biệt
41 Chương 41: Uống Ít Bia
42 Chương 42: Ngồi Trong Lòng Nhưng Không Hoảng Loạn
43 Chương 43: Cậu Ấy Giận Rồi
44 Chương 44: Sợ Chồng À
45 Chương 45: Giấc Mơ Xuân
46 Chương 46: Khoảnh Khắc Rung Động
47 Chương 47: Cọ Xát Tóe Lửa
48 Chương 48: Hấp Dẫn Từ Bản Năng
49 Chương 49: Tôi Lo Lắng Cho Cậu
50 Chương 50: Không Thể Kháng Cự
51 Chương 51: Vị Trí Nhạy Cảm
52 Chương 52: Cưỡng Chế Đánh Dấu
53 Chương 53: Tiếp Xúc Quá Đáng
54 Chương 54: Tiểu Lục Bạo Lực
55 Chương 55: Tên Điên Chỉ Biết Bảo Vệ Vợ
56 Chương 56: Làm Hỏng Cậu
57 Chương 57: Giả Beta Thất Bại
58 Chương 58: Vợ Là Lớn Nhất
59 Chương 59: Cậu Xù Lông Rồi
60 Chương 60: Nhìn Nhau Với Dáng Vẻ “Chân Thật”
61 Chương 61: Cứu Chữa Căn Bệnh Nguy Hiểm
62 Chương 62: Định Luật Murphy[1]
63 Chương 63: Tin Tôi Không?
64 Chương 64: Lật Ngược Tình Thế
65 Chương 65: Biết Rằng Có Cậu
66 Chương 66: Chỉ Để Ý Cậu
67 Chương 67: Anh Nếm Thử Xem
68 Chương 68: Nụ Hôn Quán Quân
69 Chương 69: Anh Là Của Em
70 Chương 70: Tín Đồ Tửu Sắc
71 Chương 71: Gả Đi Thôi
72 Chương 72: Tình Yêu Và Bản Năng
73 Chương 73: Tiểu Trác Bạo Lực
74 Chương 74: Hội Trưởng Bá Đạo
75 Chương 75: Chàng Kỵ Sĩ
76 Chương 76: Những Ánh Nhìn
77 Chương 77: Tóe Lửa
78 Chương 78: Nó Biến Mất Rồi
79 Chương 79: Có Phim Omega Không
80 Chương 80: Mèo Méo Meo Mèo Meo
81 Chương 81: Ngày Đêm Không Nghỉ
82 Chương 82: Trăng Sáng Của Anh
Chapter

Updated 82 Episodes

1
Chương 1: Ghép Đôi Ngoài Ý Muốn
2
Chương 2: Mang Ý Đồ Xấu
3
Chương 3: Ép Cưới Thất Bại
4
Chương 4: Cậu Ấy Không Được
5
Chương 5: Bị Ép “Tác Nghiệp”
6
Chương 6: Khế Ước Có Hiệu Lực
7
Chương 7: Cử Hành Hôn Lễ
8
Chương 8: Toàn Dựa Vào Kỹ Năng Diễn Xuất
9
Chương 9: Rượu Mojito[1]
10
Chương 10: Là Chị Dâu À
11
Chương 11: Giới Hạn Người Nhà
12
Chương 12: Tấm Gương Tình Yêu
13
Chương 13: Dịu Dàng
14
Chương 14: Mùi Gì Vậy
15
Chương 15: Lần Đầu Hẹn Hò
16
Chương 16: Thưa Quý Công Chúa
17
Chương 17: Mơ Màng
18
Chương 18: Cọng Rơm Cứu Mạng
19
Chương 19: Chướng Ngại Chức Năng
20
Chương 20: Đừng Giở Trò Lưu Manh
21
Chương 21: Chị Dâu Đến!
22
Chương 22: Đỡ Được Cậu Rồi
23
Chương 23: Ôm Tôi
24
Chương 24: Giúp Đỡ Chút Nhé
25
Chương 25: Thổi Cho Cậu Đó
26
Chương 26: Không Thích Cậu
27
Chương 27: Sinh Con Được
28
Chương 28: Hiểu Lầm To
29
Chương 29: Ai Nói Không Được
30
Chương 30: Cậu ‘Được’ Nhất Luôn
31
Chương 31: Alpha Trong Mộng
32
Chương 32: Bạn Trai Thánh Học
33
Chương 33: Cậu Sợ Rồi
34
Chương 34: Bé Thỏ Lục
35
Chương 35: Ngày Dài Tháng Rộng
36
Chương 36: Thắng Hiệp Đầu
37
Chương 37: Ôm Một Cái Nhé
38
Chương 38: Hôn Cái Nào
39
Chương 39: Là Một Cặp Mà
40
Chương 40: Đối Xử Khác Biệt
41
Chương 41: Uống Ít Bia
42
Chương 42: Ngồi Trong Lòng Nhưng Không Hoảng Loạn
43
Chương 43: Cậu Ấy Giận Rồi
44
Chương 44: Sợ Chồng À
45
Chương 45: Giấc Mơ Xuân
46
Chương 46: Khoảnh Khắc Rung Động
47
Chương 47: Cọ Xát Tóe Lửa
48
Chương 48: Hấp Dẫn Từ Bản Năng
49
Chương 49: Tôi Lo Lắng Cho Cậu
50
Chương 50: Không Thể Kháng Cự
51
Chương 51: Vị Trí Nhạy Cảm
52
Chương 52: Cưỡng Chế Đánh Dấu
53
Chương 53: Tiếp Xúc Quá Đáng
54
Chương 54: Tiểu Lục Bạo Lực
55
Chương 55: Tên Điên Chỉ Biết Bảo Vệ Vợ
56
Chương 56: Làm Hỏng Cậu
57
Chương 57: Giả Beta Thất Bại
58
Chương 58: Vợ Là Lớn Nhất
59
Chương 59: Cậu Xù Lông Rồi
60
Chương 60: Nhìn Nhau Với Dáng Vẻ “Chân Thật”
61
Chương 61: Cứu Chữa Căn Bệnh Nguy Hiểm
62
Chương 62: Định Luật Murphy[1]
63
Chương 63: Tin Tôi Không?
64
Chương 64: Lật Ngược Tình Thế
65
Chương 65: Biết Rằng Có Cậu
66
Chương 66: Chỉ Để Ý Cậu
67
Chương 67: Anh Nếm Thử Xem
68
Chương 68: Nụ Hôn Quán Quân
69
Chương 69: Anh Là Của Em
70
Chương 70: Tín Đồ Tửu Sắc
71
Chương 71: Gả Đi Thôi
72
Chương 72: Tình Yêu Và Bản Năng
73
Chương 73: Tiểu Trác Bạo Lực
74
Chương 74: Hội Trưởng Bá Đạo
75
Chương 75: Chàng Kỵ Sĩ
76
Chương 76: Những Ánh Nhìn
77
Chương 77: Tóe Lửa
78
Chương 78: Nó Biến Mất Rồi
79
Chương 79: Có Phim Omega Không
80
Chương 80: Mèo Méo Meo Mèo Meo
81
Chương 81: Ngày Đêm Không Nghỉ
82
Chương 82: Trăng Sáng Của Anh