Chương 3: Cảm giác khó chịu

“Tôi?” Nhiễm Anh sửng sốt một chút, vội vàng xua tay: “Tôi không làm được, tôi quay về đây thì có thể làm được gì?”

"Đừng khiêm tốn. Cậu là người duy nhất ở thôn chúng ta đậu đại học ở thành phố lớn, sao lại cho rằng mình không thể làm gì."

“Không phải.” Nhiễm Anh không biết trả lời thế nào: “Tôi đã có công việc ổn định bên Hải Thị rồi.”

“Tôi hiểu, các cậu dù sao cũng quen với nhịp sống và mức lương ở thành phố lớn, bây giờ trở về quê với đồng lương ít ỏi cũng rất khó thích nghi."

Nhiễm Anh không biết phải nói gì, cũng may Hạ Thính Vân không muốn đi sâu vào vấn đề, cô vỗ nhẹ vào vai Nhiễm Anh: “Được rồi, tôi đùa cậu thôi, ai cũng có lựa chọn riêng của chính mình, không thể nào ép buộc bản thân được."

Hạ Thính Vân và Nhiễm Anh trao đổi số điện thoại cho nhau rồi chào tạm biệt.

Nhiễm Anh vừa đi vừa tự nhủ: "Trở về thôn làm việc, vậy thì mình cần gì lăn lộn học đại học và bán mạng cho tư bản mấy năm vừa rồi?"

Cảm thấy ý tưởng này thực sự quá viển vông, Nhiễm Anh tạm gác qua một bên, rẽ vào vườn rau của gia đình.

"Mẹ."

Mẹ cô, bà Hứa Nhược Lan đang hái rau ngoài ruộng, nhìn thấy Nhiễm Anh đi tới, cố nở nụ cười nói: “Con làm gì ở ngoài này thế? Nắng gắt lắm, đừng để cháy da."

"Con tới giúp mẹ, sợ một mình mẹ gánh không nổi."

“Sao lại không xách được?” Bà Hứa Nhược Lan mím môi nói: “Cũng chỉ có hai cái giỏ, mỗi tay xách một cái vẫn được.”

"Như vậy mỏi lắm, con đang ở nhà thì cứ để con giúp mẹ."

Nhiễm Anh nhìn bà cắt rau: “Mẹ hái xong chưa? Nếu chưa thì để con giúp.”

“Không cần.” Bà Hứa Nhược Lan bỏ rau vào giỏ tre rồi cầm lên: “Đi thôi.”

Tay cầm giỏ tre đi trên đường, Nhiễm Anh nhìn thấy trong mắt mẹ mình không giấu nổi sự lo lắng, nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, cô đang định an ủi bà thì có một bóng người va vào cô, cô lỡ tay đánh rơi chiếc giỏ tre xuống đất.

Người va vào cô cũng đánh rơi đồ đang cầm, lúc này Nhiễm Anh mới nhìn rõ, người va vào cô là một thiếu nữ tầm mười lăm, mười sáu tuổi, vật cô bé đánh rơi là một giỏ trứng, nhiều quả bể nát, vương vãi trên mặt đất.

Cô chưa kịp đứng dậy thì người trước mặt đã bị một người phụ nữ trung niên tóm lấy cánh tay, đánh hai phát vào người.

"Chết tiệt, mày muốn chết đúng không, dám trộm trứng trong nhà đem bán? Hôm nay tao đánh chết mày."

"Con muốn đi học. Con muốn dùng số tiền này để đóng học phí."

"Học để làm gì, học có ích gì không, có no bụng không? Tao nói rồi, mày phải đi Quảng Châu làm việc, một tháng kiếm được 800 tệ gửi về còn có ích hơn."

Người phụ nữ trung niên đánh mạnh tay hơn, Nhiễm Anh không nhịn được nữa, chặn động tác của đối phương, nói: “Có chuyện gì từ từ nói, sao lại đánh con bé như vậy?”

“Tôi đánh con gái tôi thì liên quan gì tới cô?”

Giọng điệu của người phụ nữ rất hung dữ, Nhiễm Anh nhìn rõ người đối diện, chính là người vừa đuổi Hạ Thính Vân ra khỏi nhà.

“Cô Tiếu, xin hãy bình tĩnh.” Bà Hứa Nhược Lan tiến lên hai bước: “Thành tích học tập của Quả Nhi không tệ, nếu nó muốn đi học, cô cố gắng chu cấp cho nó học thành tài, sau này mới có hy vọng thoát nghèo."

"Nói hay lắm. Không phải là dì không biết hoàn cảnh hiện tại của gia đình tôi. Tiền từ đâu ra mà cho nó đi học?"

Chị Tiếu nhìn bà Hứa Nhược Lan với ánh mắt rất không thiện cảm: “Việc nhà ai người đó lo, dì tránh ra, hôm nay tôi phải đánh con nhãi này một trận."

"Đánh đi, đánh chết tôi đi. Dù sao tôi cũng không muốn ra ngoài làm việc."

“Đồ chết tiệt.” Chị Tiếu giơ tay tính đánh con bé, Nhiễm Anh không đành lòng, nhìn, nói lớn tiếng: "Hết bao nhiêu, tôi mua hết chỗ trứng này cho chị."

Chị Tiếu dừng tay lại, vẻ mặt dịu đi: "Hai xu một trái, ít nhất cũng phải hai tệ."

Chỉ hai tệ? Nhiễm Anh nhìn chị Tiếu, sau đó lục túi nhưng phát hiện ra mình không mang tiền mặt.

"Tôi mua hết chỗ này, chị đừng đánh con bé nữa, đợi tôi về nhà lấy tiền."

"Đừng tìm cách hứa lèo với tôi."

"Đừng lo, tôi không nói dối chị đâu." Nhiễm Anh quay người về nhà, mẹ cô cũng hốt hoảng đi theo.

“A Anh?”

“Mẹ, mẹ không phản đối phải không?” Nhiễm Anh đi được vài bước mới giật mình, quay lại nhìn mẹ, sợ mẹ giận: “Con chỉ không chịu nổi cảnh con bé bị đánh..."

“Đừng nói nữa.” Bà Hứa Nhược Lan lắc đầu: “Mẹ không trách con đâu.”

"Mẹ có biết họ không?". Trước đây, Nhiễm Anh chuyên tâm vào việc học, sau đó cũng rất it về nên không biết nhiều về hàng xóm trong thôn.

“Làm sao có thể không quen biết nhau?” Bà Hứa Nhược Lan hít một hơi: “Đừng trách cô Tiếu, mấy năm trước chồng cô ấy bị tai nạn xe, một bên tay bị liệt, không thể làm việc nặng. Việc nhà dồn hết vào cô ấy, con cái nheo nhóc, lại còn phải nuôi hai đứa em. Quả Nhi năm nay tốt nghiệp sơ trung, cũng thi đậu trường cao trung trên tỉnh, nhưng cô Tiếu lại không có tiền cho con bé đi học, muốn nó đi làm công nhân ở Quảng Châu."

“Nhưng, học cao trung cũng không tốn nhiều tiền...”

Hỏi xong, Nhiễm Anh lại nhớ đến lời Hạ Thính Vân nói trước đó, 10 tệ để đóng tiền bảo hiểm y tế cũng không có, làm sao có thể sẵn sàng bỏ tiền cho con học hết cấp 3?

“A Anh, gia đình chúng ta may mắn, bố con học nghề mộc từ nhỏ, vì vậy mới đủ chu cấp cho con học hành đến nơi đến chốn."

Nhiễm Anh im lặng, về đến nhà lấy ví rồi quay lại nhà chị Tiếu mua trứng.

Vừa vào cửa, cô phát hiện chị Tiếu đang dọn dẹp những quả trứng vừa bị đánh rơi xuống đất, mặc dù chúng đã dính bụi, nhưng vì tiếc nên chị Tiếu hốt vào chén và đang cố gắng gắp từng hạt cát ra.

“Mấy trái bị bể dưới đất này chắc cô không muốn lấy đúng không?”

Nhiễm Anh mấp máy môi, cố gắng nói chị Tiếu đừng hốt nữa, nhưng vẫn không thể cất thành lời.

"Không muốn cũng không sao, tôi làm sạch cát, để lắng xuống rồi mang chiên."

Nhiễm Anh cắn môi, cảm thấy khó chịu vô cùng, nhìn bốn phía cũng không thấy Quả Nhi, cô đặt tiền xuống xoay người định rời đi, chị Tiếu thấy cô thật sự đến mua trứng, thái độ cũng hoà hoãn hơn nhiều.

“Đây, số trứng còn lại, cô cầm đi, đừng để người khác nói tôi lợi dụng cô.”

Nhiễm Anh nhìn những quả trứng còn nguyên vẹn với vẻ mặt phức tạp.

Cha cô là người rất cần cù và khéo léo, dù cuộc sống của họ cũng vất vả nhưng hai chị em cô chưa một ngày phải thiếu ăn thiếu mặc. Cô không thể tưởng tượng người trong thôn lại sống trong hoàn cảnh bần cùng đến mức này.

Sau khi đi ra ngoài, cô phát hiện một vết nứt trên tường nhà chị Tiếu. Tuy không lớn nhưng nhìn vào rất không an toàn, cô muốn nhắc nhở chị Tiếu, nhưng chợt nhận ra, cả nhà họ sống trong căn nhà này nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn không nhìn ra.

Nhiễm Anh không nhìn lại nữa, xoay người rời đi, nhanh chóng trở về nhà.

Buổi tối, khi cả nhà ba người đang ăn cơm, ông Nhiễm Trì kể lại những chuyện xảy ra trong ngày.

Bà Hứa Nhược Lan thở phào nhẹ nhõm: “Hiện tại chân của ông chưa lành, không thể làm gì nặng được. Ông đi Quảng Châu làm việc tôi sẽ không yên lòng."

"Bà lo lắng cái gì, chân tôi chẳng mấy chốc sẽ lành thôi, vả lại tôi làm việc bằng tay, sẽ không ảnh hưởng vết thương đâu."

"Nhưng mà..."

“Không có gì đâu.” Ông Nhiễm Trì quả quyết, “Hơn một trăm ngàn tệ, đi sớm thì có thể nhanh chóng trả xong nợ.”

Nhiễm Anh nghe bố mẹ bàn luận khi nào nên đi Quảng Châu, còn bàn chuyện một người đi làm, một người sẽ tìm một công việc bảo mẫu.

Cô cúi đầu, tâm trạng lại trở nên nặng nề, chưa kịp nghĩ cách thuyết phục cha mình nghỉ ngơi thêm một thời gian thì điện thoại di động vang lên.

Là điện thoại của Kỷ Dịch Vân.

Chapter
1 Chương 1: Trả nợ
2 Chương 2: Giấy nợ
3 Chương 3: Cảm giác khó chịu
4 Chương 4: Không tiện nhắc tới
5 Chương 5: Lập kế hoạch
6 Chương 6: Vi phạm pháp luật
7 Chương 7: Thoạt nhìn bầu trời
8 Chương 8: Chúng ta chia tay
9 Chương 9: Không sẵn lòng giúp đỡ
10 Chương 10: Diễn biến bất ngờ
11 Chương 11: Lau nước mắt
12 Chương 12: Không có tiền thì phải làm sao
13 Chương 13: Không thể nói
14 Chương 14: Diễn biến bất ngờ
15 Chương 15: Tràn đầy năng lượng
16 Chương 16: Sợ rằng cô sẽ hối hận
17 Chương 17: Có thể làm được
18 Chương 18: Khởi đầu thành công
19 Chương 19: Yêu cầu vô lý
20 Chương 20: Đòi hỏi quá đáng
21 Chương 21: Nợ ân tình
22 Chương 22: Cô cần phải vững vàng
23 Chương 23: Cô thật thông minh
24 Chương 24: Chúc một năm tốt lành
25 Chương 25: Ghi nhớ ân tình
26 Chương 26: Không phải tai nạn
27 Chương 27: Đừng nói dối tôi
28 Chương 28: "Đừng quá tin tưởng tôi"
29 Chương 29: Không có giá trị
30 Chương 30: Không thể chờ đợi
31 Chương 31: Tìm ra hung thủ thực sự
32 Chương 32: Bản án sẽ là bao nhiêu năm?
33 Chương 33: Trách nhiệm của ai
34 Chương 34: Bắt đầu lại
35 Chương 35: Gặp khó
36 Chương 36: Trả ơn
37 Chương 37: Nhiệt tình
38 Chương 38: Cô gái nhỏ
39 Chương 39: Suy nghĩ kỹ
40 Chương 40: Khó khăn
41 Chương 41: Kế hoạch bắt đầu
42 Chương 42: Hành động kiên quyết
43 Chương 43: Thật sự nghiêm túc?
44 Chương 44: Đi trước một bước
45 Chương 45: Đừng vội làm gì cả
46 Chương 46: Thì ra là anh
47 Chương 47: Chuyên về kỹ năng
48 Chương 48: Đùa thôi
49 Chương 49: Chào mừng
50 Chương 50: Những ngày phía trước còn dài
51 Chương 51: Không được chào đón
52 Chương 52: "Anh rất nghiêm túc"
53 Chương 53: Hiệp ước ba năm
54 Chương 54: "Không tin anh?"
55 Chương 55: Nghiệm thu thành quả
56 Chương 56: Đi sai hướng
57 Chương 57: Vui vẻ nhé
58 Chương 58: Không nên khách sáo
59 Chương 59: Anh có thể chờ
60 Chương 60: Trò chuyện vui vẻ
61 Chương 61: Thi đấu
62 Chương 62: Sẵn sàng thừa nhận thất bại
63 Chương 63: Yêu cầu đơn giản
64 Chương 64: Không thể tin được
65 Chương 65: Kiên nhẫn
66 Chương 66: Sáng kiến
67 Chương 67: Tận dụng
68 Chương 68: Nhận lỗi
69 Chương 69: Điều tốt đẹp sẽ đến
70 Chương 70: Không có tốc độ
71 Chương 71: Cảm giác hạnh phúc
72 Chương 72: Cảm động
73 Chương 73: Thời gian còn nhiều
74 Chương 74: Hẹn hò
75 Chương 75: Chùn bước
76 Chương 76: Đấu trí
77 Chương 77: Nhận thua
78 Chương 78: Vô tâm
79 Chương 79: Tại sao không
80 Chương 80: Phong cảnh tuyệt vời
81 Chương 81: Kết quả bước đầu
82 Chương 82: Xây dựng nông thôn mới
83 Chương 83: Thách thức mới
84 Chương 84
85 Chương 85: Nghĩ lâu dài
86 Chương 86: Không sao đâu
87 Chương 87: Hy vọng mới
88 Chương 88: Nói nhỏ
89 Chương 89: Bầu chọn
90 Chương 90: Nghiêm trọng quá
91 Chương 91: Vua cam rốn
92 Chương 92: Thảo luận
93 Chương 93: Không sao
94 Chương 94: Mệt mỏi
95 Chương 95: Nghiêm túc xem xét
96 Chương 96: Khiếu Nại
97 Chương 97: Không Nản Lòng
98 Chương 98: Xa rời xã hội
99 Chương 99: Khác biệt
100 Chương 100: Ý tưởng hay
101 Chương 101: Có lợi
102 Chương 102: Phân Loại Cam
103 Chương 103: Không cần thiết
104 Chương 104: Quy chuẩn
105 Chương 105: Nhược điểm
106 Chương 106: Tranh cãi
107 Chương 107: Niềm vui bất ngờ
108 Chương 108: Tạo dựng hạnh phúc
109 Chương 109: Tri kỷ
110 Chương 110: Quê hương tươi đẹp
111 Chương 111: Lo lắng
112 Chương 112: Dỗ dành
113 Chương 113: Sự tự tin của cô
114 Chương 114: Bao giờ kết hôn
115 Chương 115: Không được từ chối
116 Chương 116: Sẽ không thay đổi
117 Chương 117: Mục tiêu lớn
118 Chương 118: Nghĩ được làm được
119 Chương 119: Trường hợp thua lỗ
120 Chương 120: Không thể không yêu
121 Chương 121: Tương lai ở phía trước (Hoàn)
Chapter

Updated 121 Episodes

1
Chương 1: Trả nợ
2
Chương 2: Giấy nợ
3
Chương 3: Cảm giác khó chịu
4
Chương 4: Không tiện nhắc tới
5
Chương 5: Lập kế hoạch
6
Chương 6: Vi phạm pháp luật
7
Chương 7: Thoạt nhìn bầu trời
8
Chương 8: Chúng ta chia tay
9
Chương 9: Không sẵn lòng giúp đỡ
10
Chương 10: Diễn biến bất ngờ
11
Chương 11: Lau nước mắt
12
Chương 12: Không có tiền thì phải làm sao
13
Chương 13: Không thể nói
14
Chương 14: Diễn biến bất ngờ
15
Chương 15: Tràn đầy năng lượng
16
Chương 16: Sợ rằng cô sẽ hối hận
17
Chương 17: Có thể làm được
18
Chương 18: Khởi đầu thành công
19
Chương 19: Yêu cầu vô lý
20
Chương 20: Đòi hỏi quá đáng
21
Chương 21: Nợ ân tình
22
Chương 22: Cô cần phải vững vàng
23
Chương 23: Cô thật thông minh
24
Chương 24: Chúc một năm tốt lành
25
Chương 25: Ghi nhớ ân tình
26
Chương 26: Không phải tai nạn
27
Chương 27: Đừng nói dối tôi
28
Chương 28: "Đừng quá tin tưởng tôi"
29
Chương 29: Không có giá trị
30
Chương 30: Không thể chờ đợi
31
Chương 31: Tìm ra hung thủ thực sự
32
Chương 32: Bản án sẽ là bao nhiêu năm?
33
Chương 33: Trách nhiệm của ai
34
Chương 34: Bắt đầu lại
35
Chương 35: Gặp khó
36
Chương 36: Trả ơn
37
Chương 37: Nhiệt tình
38
Chương 38: Cô gái nhỏ
39
Chương 39: Suy nghĩ kỹ
40
Chương 40: Khó khăn
41
Chương 41: Kế hoạch bắt đầu
42
Chương 42: Hành động kiên quyết
43
Chương 43: Thật sự nghiêm túc?
44
Chương 44: Đi trước một bước
45
Chương 45: Đừng vội làm gì cả
46
Chương 46: Thì ra là anh
47
Chương 47: Chuyên về kỹ năng
48
Chương 48: Đùa thôi
49
Chương 49: Chào mừng
50
Chương 50: Những ngày phía trước còn dài
51
Chương 51: Không được chào đón
52
Chương 52: "Anh rất nghiêm túc"
53
Chương 53: Hiệp ước ba năm
54
Chương 54: "Không tin anh?"
55
Chương 55: Nghiệm thu thành quả
56
Chương 56: Đi sai hướng
57
Chương 57: Vui vẻ nhé
58
Chương 58: Không nên khách sáo
59
Chương 59: Anh có thể chờ
60
Chương 60: Trò chuyện vui vẻ
61
Chương 61: Thi đấu
62
Chương 62: Sẵn sàng thừa nhận thất bại
63
Chương 63: Yêu cầu đơn giản
64
Chương 64: Không thể tin được
65
Chương 65: Kiên nhẫn
66
Chương 66: Sáng kiến
67
Chương 67: Tận dụng
68
Chương 68: Nhận lỗi
69
Chương 69: Điều tốt đẹp sẽ đến
70
Chương 70: Không có tốc độ
71
Chương 71: Cảm giác hạnh phúc
72
Chương 72: Cảm động
73
Chương 73: Thời gian còn nhiều
74
Chương 74: Hẹn hò
75
Chương 75: Chùn bước
76
Chương 76: Đấu trí
77
Chương 77: Nhận thua
78
Chương 78: Vô tâm
79
Chương 79: Tại sao không
80
Chương 80: Phong cảnh tuyệt vời
81
Chương 81: Kết quả bước đầu
82
Chương 82: Xây dựng nông thôn mới
83
Chương 83: Thách thức mới
84
Chương 84
85
Chương 85: Nghĩ lâu dài
86
Chương 86: Không sao đâu
87
Chương 87: Hy vọng mới
88
Chương 88: Nói nhỏ
89
Chương 89: Bầu chọn
90
Chương 90: Nghiêm trọng quá
91
Chương 91: Vua cam rốn
92
Chương 92: Thảo luận
93
Chương 93: Không sao
94
Chương 94: Mệt mỏi
95
Chương 95: Nghiêm túc xem xét
96
Chương 96: Khiếu Nại
97
Chương 97: Không Nản Lòng
98
Chương 98: Xa rời xã hội
99
Chương 99: Khác biệt
100
Chương 100: Ý tưởng hay
101
Chương 101: Có lợi
102
Chương 102: Phân Loại Cam
103
Chương 103: Không cần thiết
104
Chương 104: Quy chuẩn
105
Chương 105: Nhược điểm
106
Chương 106: Tranh cãi
107
Chương 107: Niềm vui bất ngờ
108
Chương 108: Tạo dựng hạnh phúc
109
Chương 109: Tri kỷ
110
Chương 110: Quê hương tươi đẹp
111
Chương 111: Lo lắng
112
Chương 112: Dỗ dành
113
Chương 113: Sự tự tin của cô
114
Chương 114: Bao giờ kết hôn
115
Chương 115: Không được từ chối
116
Chương 116: Sẽ không thay đổi
117
Chương 117: Mục tiêu lớn
118
Chương 118: Nghĩ được làm được
119
Chương 119: Trường hợp thua lỗ
120
Chương 120: Không thể không yêu
121
Chương 121: Tương lai ở phía trước (Hoàn)