Chương 29: Ở Hạ Giới Đứa Trẻ Đáng Thương Lại Bị Ta Dụ Rồi!

Ngay lúc đó Tiểu Văn chạy ra, ta chẳng muốn biết hắn có cảm giác gì khi thấy cảnh máu loang khắp nơi thế này, ta đi xuống cầu thang, lấy trong người ra một chiếc lọ nhỏ hút thi thể tái nhợt không còn một giọt máu của chủ quán trọ đang nắm vắt nữa mình trên bàn:"Chết rồi cũng tốt, vừa hay được thêm vài người xung vào lực lượng của ta, xem như đời này các ngươi may mắn quá rồi."Từ thi thể này đến thi thể khác được hút vào lọ và có vẻ Tiểu Văn đang rất sốc, hắn đi từng bước trĩu nặng đến gần rồi nắm cánh tay ta đang cầm lọ:"Hàn Hàn..

Nàng nói tất cả họ không phải bị nàng giết chết đi."Ta lấy tay khác gạt tay hắn ra, nói:"Chắc tối qua ta giết họ, thảo nào sáng này khỏe khoắn như vậy.""Cái gì? Ta cứ tưởng nàng cắn xé ta thôi chứ! Tại sao ta không nhớ nàng đã đi ra ngoài hại họ.""Ngươi có ý kiến gì sao? Ngươi không thấy ta giết hết người ở đây nhưng lại không giết ngươi không? Ta quá coi trọng ngươi còn gì."Hắn thất thần ngồi bệch xuống đất, ta nhếch môi cười nhẹ, trong lòng cảm thấy hắn tầm thường vô cùng.

Rồi cứ thế ta để tất cả xác chết vào lọ, xong việc, ta đậy nắp lại rồi nói lớn:"Hai mươi ba người, cũng không tệ!"Ngay lúc này đây ta đang đứng khá xa Tiểu Văn, Tiểu Văn co rúm người lại, có lẽ cả đời hắn cũng chưa nhìn thấy nhiều xác chết phàm nhân như vậy.

Thiết nghĩ, việc này có thể làm hắn không còn yêu ta nữa, nhưng nếu hắn vẫn bỏ qua chuyện này thì ta thật sự có chút cảm động.

Ta đi tới ngồi trước mặt Tiểu Văn, tay đặt lên vết cắn trên cổ hắn tối qua rồi hỏi:"Ngươi còn dám yêu ta nữa không?"Hắn không ngẩng mặt nhìn ta, ta nghe như hắn đang khóc:"Tại sao lại giết những phàm nhân vô tội đó.

Họ chẳng làm gì sai cả.""Họ quả thật không làm sai gì cả nhưng nếu như..

nếu như ta không giết họ, người chết sẽ là ta thì sao? Đêm qua ta rất cần máu người, ta đương nhiên phải tự giúp mình rồi.

Nếu ta cũng như vạn tiên nhân trên cõi Thiên giới, đều không muốn hại chúng sinh, cho dù có chết cũng không muốn tổn thương họ thì ta đã không có hôm nay.

Giả dụ, chỉ có ngươi mới giúp ta được, ngươi có sẵn sàng giết chết tất cả phàm nhân trong thiên hạ, dùng máu của họ mà cứu ta hay không?"Tiểu Văn lúc này ngẩng mặt lên nhìn ta, hai dòng lệ chảy dài trên má:"Tại sao nàng phải giết họ thì mới sống được? Tại sao nàng không giết ta để thay cho họ, ta chấp nhận bị nàng cáo xé đến chết cũng không muốn nhìn thấy cảnh máu của người vô tội đổ như vậy."Ta tức giận quát lớn:"Mạng của ngươi đổi lấy mạng của bọn chúng? Trong lúc ta không tự chủ được bản thân ta thậm chí còn không giết chết ngươi vậy mà bây giờ ngươi lại nói thà cho ngươi chết hay sao? Ngươi khóc..

khóc cho ai xem? Ngươi nói sẽ bảo vệ ta mà, vậy thì bây giờ bảo vệ ta đi.

Những lúc thế này ta cần ngươi là một nam nhân kiên quyết.

Một, là ngươi đứng dậy, một ngòi lửa đốt sạch nơi này rồi ta và ngươi sẽ rời khỏi.

Hai, là ngươi đứng dậy, tự tay giết ma đầu hút máu người là ta, ta sẽ không phản kháng.

Ngươi chọn đi.."Hắn cắn chặt môi suy nghĩ.

Ta cũng coi như đã biết rõ tình cảm của hắn với ta vẫn chưa là gì đáng để hắn dứt khoát.

Ta biến ra một thanh kiếm sắt bén đặt trước mặt hắn rồi đứng dậy, lùi ba bước quay lưng lại:"Ra tay đi.

Không cần nghĩ nữa."Hắn bỗng dưng im lặng hẳn, đã một lúc ta không nghe tiếng thúc thít hay bất kỳ âm thanh gì.

Cuối cùng ta quyết định quay lại nhìn hắn, nào ngờ khi chỉ vừa quay lại, Tiểu Văn ngay lúc đó chạy nhào tới ôm chặt ta vào lòng, thanh kiếm đó không hề sê dịch khỏi vị trí khi nãy.

Ta hài lòng mỉm cười:"Ngươi không giết ta sao?"Tiểu Văn không trả lời, hắn nắm lấy tay ta kéo đi rồi ngay lúc đó cũng cho một tàn lửa thiêu trụi nơi đó, lửa chảy dần lan ra khắp nhà, người bên ngoài chạy tới dập lửa, lửa cháy nhanh hơn, lửa trong mắt Tiểu Văn cần đau đớn.

Trong Thiên Quy có viết rằng, phàm là tiên nhân, nếu làm hại hoặc tiếp tay cho kẻ khác làm hại đến phàm giới, tự ý giết chóc sẽ đều bị phế bỏ tu vi, nhẹ thì bị nhốt sám hối cả đời, nặng thì bị đưa đến vòng luân hồi, trở thành phàm nhân chịu đủ mọi khổ ải cuộc đời để đền tội, vạn kiếp làm trâu ngựa, vạn kiếp không thể quay trở lại Thiên cung.

Hắn có lẽ cũng biết là không thể quay đầu.

Ta và hắn biến mất trong làn khói đen mịt mù trong biển lửa, ở trên lưng mây nhìn xuống nơi khói lửa kia là một cảnh tượng vô cùng đẹp mắt, ta kéo nhẹ gương mặt đang chẳng dám nhìn xuống nơi đó của Tiểu Văn, hôn lên xương hàm của hắn, mỉm cười nói nhỏ:"Tình cảm của ngươi ta chấp nhận rồi.

Sau này ta sẽ bên cạnh ngươi, làm một con mèo nhỏ để ngươi bảo vệ có được không?"Hắn không nói gì mà chỉ chăm chăm nhìn vào mắt ta.

Ta nói tiếp:"Ngươi hối hận việc ngươi làm rồi sao?"Hắn bất chợt hôn lên trên ta rồi bằng một thái độ hết sức nghiêm túc, hắn nói:"Nàng có thể hứa với ta, cả đời này sẽ luôn ở cạnh ta, yêu ta, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn chỉ yêu mình ta được không?""Đời đời kiếp kiếp yêu ngươi..

ta hứa..""Vậy nàng có muốn lấy ta không?""Đương nhiên ta muốn rồi.

Tối qua ngươi thấy hết của ta rồi còn gì, ta không lấy ngươi thì lấy ai đây? Ngươi phải chịu trách nhiệm cả đời cho ta đó.."Ta vừa nói dứt câu, hắn liền xúc động khóa chặt lấy môi ta.

Ta đặt tay ngực hắn, tim hắn đập rất nhanh, nhanh đến nỗi ta chưa từng cảm nhận được bao giờ.

Tiểu Văn cao hơn ta rất nhiều nên khi hôn làm cổ ta hơi mỏi, hắn có vẻ của khá khó khăn.

Rồi đột nhiên hắn đưa tay ngang eo ta bế ta lên, ta có hơi ngạc nhiên một chút cũng có chút bối rối, ta đẩy mặt hắn ra:"Được rồi, đừng hôn nữa."Hắn không cười như lúc trước, hắn rất nghiêm túc:"Nàng đừng thất hứa với ta.

Ta thật sự rất yêu nàng..""Ta đã nói không thất hứa mà.

Ngươi không tin ta sao?""Ta đương nhiên tin.""Vậy thì được rồi.."Ánh mắt hắn nhìn ta có vẻ còn rất lo lắng, chắc là hắn vẫn sợ ta sẽ lừa.

Ta cười thầm trong đầu "Yên tâm đi, ngươi bị ta lừa cũng không nhận ra đâu."Ngày thứ hai ở hạ giới.

Ta cũng xem như thử thách được Tiểu Văn một chút, chuyến đi này không giết thêm người nữa.

Ta đi đến Đông Lãnh, nơi đó là vùng chiến, người chết thì đầy, oán khí nhút trời vừa lúc ta lại cần bổ sung ma khí cho vũ khí Ma Phong sáo của mình.

Trên đường đi tới đó Tiểu Văn cứ nhìn lơ đãng phía xa, có lẽ hắn còn tiếc thương cho đám phàm nhân kia.

Mây trôi thành từng đám nhỏ, gió đìu hiu mang chút không khí lạnh, có lẽ Đông Lãnh đã cận đông.

Ta nằm trên mây, bắt chân chéo đưa ta đỡ lấy đầu, trong lòng thư thái ngắm nhìn Tiểu Văn thật kĩ, giờ khắc này hắn có lẽ đã hối hận khi nghe lời ta phóng hỏa nhưng hôn ta cũng đã hôn rồi, ta không dễ dàng cho hắn qua cầu rút ván.

Đôi mắt hắn đâm chiêu vô cùng, rồi đột nhiên hắn quay lại nhìn ta rồi nói:"Hàn Hàn..

ta sợ chúng ta phải xa cách, ta rất sợ nàng sẽ chết trong trận chiến nào đó, ta sợ nàng bỏ ta lại một mình trên đời, ta rất sợ.

Bây giờ tranh thủ lúc vẫn còn kịp, chúng ta sống ẩn cư đi, chỉ cần có nàng bên cạnh, ta có chịu bao nhiêu cực khổ cũng được."Ta không cần quá nhiều thời gian để suy nghĩ kỹ.

Ta đứng dậy và tiến đến gần hắn:"Ngươi sợ chết sao?""Ta không sợ chết.

Ta chỉ sợ..""Sợ gì? Nếu sợ thì cũng dễ thôi.

Ngay bây giờ ngươi có thể đi, ngươi đi rồi từ nay về sau cũng đừng tìm ta, ta cũng sẽ không tìm ngươi.

Bao nhiêu chuyện xảy ra với ngươi và ta tới bây giờ đều chưa phải là thập tử nhất sinh vậy mà giờ ngươi đã sợ, đã thế ngươi yêu ta chỗ nào? Ta sớm đã đoán được ngươi cũng chỉ là ham muốn nhất thời, tới khi có được thì liền ruồng bỏ, nam nhân ai mà chẳng như vậy.."Ta vừa nói xong, hắn lo sợ rồi hoảng hốt nắm chặt lấy tay ta:"Nàng hiểu sai ý ta rồi.

Ta chỉ muốn chúng ta sống bình dị qua ngày, không tranh không đấu mà thôi."Ta phì cười, lấy tay còn lại đặt lên vai hắn, nói một cách kiên định:"Ngày nào Cửu Trùng Thiên còn Thiên Đế, Liên Hàn Hàn ta chưa nghĩ tới ẩn mình sống bình dị qua ngày.

Ta sống..

thiên hạ này ai cũng lo sợ, tới khi chết nhất định cũng khiến người thiên hạ vạn đời sau biết tới tên mình.

Muốn sống cuộc đời không có thị phi tranh đấu, chỉ có thể là khi ta đứng trên vạn người, tới khi đó không ai là không nghe lệnh ta."Hắn nhíu mày nhìn ta một cách buồn bã hệt như đang muốn nói gì đó nhưng không thể nên lời.

Giọng hắn khàn khàn, trong lời nói ẩn chút bi thương:"Nếu lỡ như đúng theo ý nàng, nàng đứng đầu Thiên giới rồi nhưng cuối cùng không có ta bên cạnh thì sao? Nàng có buồn không?""Vậy còn phải xem ngươi có muốn cùng ta gây dựng đại nghiệp không đã."Tiểu Văn thở dài, khóe mắt hắn ửng đỏ, hắn cúi đầu:"Ta hiểu rồi."Ta giật tay mình lại, chẳng chút tiếc thương nào dành cho hắn, ta nhìn phía xa:"Đừng theo ta nữa.

Ngươi cứ đi tới chỗ nào đó mà ở, sau khi xong việc ta sẽ tìm ngươi."Nói xong ta hóa thành làn khói biến mất nhưng ta chưa thật sự rời khỏi, ta vẫn nghe thấy tiếng thở dài cùng với những giọt nước Tiểu Văn đang rơi, tay hắn cầm viên sỏi nhỏ màu tím, hắn nhìn nó rồi nói trong nước mắt:"Nàng vứt ngươi đi rồi, ta nhặt ngươi lại làm gì? Ngươi cũng là thứ người ta tự tiện đêm tặng mà thôi, làm gì có chút yêu thương nào.

Một cái vung tay nhẹ ngươi liền lại là hòn sỏi nằm dưới nền đất vô giá trị.

Người ta đâu quan tâm đến ngươi đau khổ thế nào, vậy mà sao ngươi vẫn không thôi mong ngóng một chút tình cảm thương hại của người ta vậy chứ!"Lần này Tiểu Văn khóc rất nhiều, đã lâu như vậy ta cũng không rõ hòn sỏi đó có ý nghĩa gì nhưng lại cảm thấy nó rất quen.

Đến lúc rời đi và đã đặt chân tới đất Đông Lãnh ta mới sực nhớ ra viên sỏi đó là lúc Tiểu Văn còn nhỏ ta đã tặng cho hắn, sau này là Tiểu Văn đưa lại cho ta trước khi theo yêu cầu của ta làm năm điều.

Hắn đưa cho ta và nói muốn ta biết trên đời này vẫn còn một Sơn Tiểu Văn.

Sau đó hắn đi hai vạn năm mới về, còn hòn sỏi nhỏ đó ta đã tiện tay vứt một nơi nào đó cũng không rõ, làm sao hắn nhặt lại được? Ta tưởng hắn cũng quên giống ta rồi chứ!Dù sao cũng đã vứt đi rồi, coi như chưa từng thấy vậy, không muốn nghĩ tới..

Chapter
1 Chương 1: Quá Khứ Huy Hoàng Của Một Nữ Nhân Mê Trai
2 Chương 2: Quá Khứ Huy Hoàng Của Một Nữ Nhân Muốn Có Con
3 Chương 3: Đứa Trẻ Ngộ Nghĩnh Đanh Đá Hơn Ta Nghĩ
4 Chương 4: Chiến Trên Sa Trường Nhưng Lòng Vẫn Yêu
5 Chương 5: Chúng Ta Rõ Ràng Chưa Từng Hết Yêu
6 Chương 6: Lâu Quá Không Về Nhà Cũ Hôm Nay Về Lại Làm Con Dâu Dâng Trà Cho Người Yêu
7 Chương 7: Rõ Ràng Là Cũng Nhớ Ta Rất Nhiều Đây Mà
8 Chương 8: Có Một Đứa Trẻ Không Biết Trời Cao Đất Dày
9 Chương 9: Đúng Là Ta Nghĩ Cho Hắn Quá Nhiều Rồi
10 Chương 10: Ngây Thơ
11 Chương 11: Kẻ Ngốc
12 Chương 12: Hiện Tại
13 Chương 13: Thật Đáng Thương Nha!
14 Chương 14: Chán Thật! Lâu Quá Không Có Con Nên Cứ Thương Con Người Ta
15 Chương 15: Rãnh Quá Nên Lo Chuyện Bao Đồng
16 Chương 16: Nhìn Hắn Cũng Ngon
17 Chương 17: Sơn Gia Thật Đáng Sợ
18 Chương 18: Là Một Kẻ Cũng Biết Hại Người
19 Chương 19: Con Nít Thật Phiền
20 Chương 20: Sơn Gia Có Ma
21 Chương 21: Hắn Cũng Rất Nghe Lời
22 Chương 22: Vẫn Là Có Nam Sủng Vui Hơn
23 Chương 23: Tình Cảm Gia Đình Ta Chưa Từng Nếm Trải
24 Chương 24: Thằng Nhóc Ngu Ngốc
25 Chương 25: Đứng Giữa Hai Nam Nhân Thật Đau Đầu
26 Chương 26: Ở Hạ Giới
27 Chương 27: Ở Hạ Giới
28 Chương 28: Ở Hạ Giới
29 Chương 29: Ở Hạ Giới Đứa Trẻ Đáng Thương Lại Bị Ta Dụ Rồi!
30 Chương 30: Dụ Trẻ Là Biệt Tài Của Ta
31 Chương 31
32 Chương 32: Kẻ Đáng Ngờ
33 Chương 33: Kẻ Đáng Ngờ
34 Chương 34: Một Người Yêu Cái Đẹp Đừng Khinh Ta Dị Thường
35 Chương 35: Tâm Ta Giờ Này Chẳng Biết Rõ
36 Chương 36: Chuyện Gì Thế
37 Chương 37: Phiền Thật!
38 Chương 38: Ngu Ngốc!
39 Chương 39: Đoạn Nghiệp Duyên
40 Chương 40: Dứt Tình Ta Mộng Đại Nghiệp
41 Chương 41: Chiến Sự
42 Chương 42: Con Người Kiên Trì Nhất Mà Ta Biết
43 Chương 43: Về Trả Thù Sao
44 Chương 44: Đừng Trách Ta Vô Tình Ta Đâu Rãnh Quan Tâm Người Khác
45 Chương 45: Nữ Vương Cua Trai Bất Thành Còn Bị Đánh
46 Chương 46: Đã Thuộc Về Vĩ Vãng
47 Chương 47: Gặp Bằng Hữu Cũ Biết Được Vài Thứ Khá Bất Ngờ
48 Chương 48: Cái Nết Đánh Chết Cái Đẹp
49 Chương 49: Quá Nhiều Sự Mệt Mỏi
50 Chương 50: Ký Ức Đã Mất
51 Chương 51: Đại Chiến
52 Chương 52: Đại Chiến
53 Chương 53: Giết Đại Tướng Địch
54 Chương 54: Quá Nhiều Đàn Ông Trong Đời Ta
55 Chương 55: Một Chút Bất Lực Vì Đời Này Quá Đào Hoa
56 Chương 56: Thời Cuộc
57 Chương 57: Thời Cuộc
58 Chương 58: Thời Cuộc
59 Chương 59: Thứ Gì Đó Lảng Vảng Trong Đầu Ta
60 Chương 60: Thứ Đáng Đánh Đổi
61 Chương 61: Số Ta Hẩm Hiu Quá!
62 Chương 62: Gặp Phải Một Kẻ Si Tình
63 Chương 63: Nghiệp Duyên
64 Chương 64: Nghiệp Duyên
65 Chương 65: Vướng Phải Nghiệp
66 Chương 66: Trò Đùa Vui
67 Chương 67: Trò Đùa Vui
68 Chương 68: Trò Đùa Vui
69 Chương 69: Khả Năng Lãng Quên
70 Chương 70: Khả Năng Lỳ Đòn
71 Chương 71: Khả Năng Đeo Bám
72 Chương 72: Ở U Minh Giới
73 Chương 73: Ở U Minh Giới Quá Khứ Tiền Kiếp
74 Chương 74: Quá Khứ Tiền Kiếp
75 Chương 75: Quá Khứ Tiền Kiếp
76 Chương 76: Quá Khứ Tiền Kiếp
77 Chương 77: Quá Khứ Tiền Kiếp
78 Chương 78: Quá Khứ Tiền Kiếp
79 Chương 79: Quá Khứ Tiền Kiếp
80 Chương 80: Tỉnh Mộng Chút Đau Khổ Còn Vương Lại
81 Chương 81: Tỉnh Mộng Chút Đau Khổ Còn Vương Lại
82 Chương 82: Mưu
83 Chương 83: Mưu
84 Chương 84: Mưu
85 Chương 85: Mưu
86 Chương 86: Vô Cớ!
87 Chương 87: Vừa Gặp Lại Đã Ngứa Đòn
88 Chương 88: Vừa Gặp Lại Đã Ngứa Đòn
89 Chương 89: Lo Cho Thân Trước
90 Chương 90: Có Lại Mắt Rồi!
91 Chương 91: Đòi Hỏi Quá Rồi!
92 Chương 92: Nhờ Người Khác Sống Giùm
93 Chương 93: Thứ Ta Sợ Nhất Đến Rồi!
94 Chương 94: Thứ Ta Sợ Nhất Đến Rồi!
95 Chương 95: Quái Thú Muốn Ta
96 Chương 96: Quái Vật Muốn Ta
97 Chương 97: Quái Vật Nhưng Đầu Bò
98 Chương 98: Bị Quái Vật Hôn Là Loại Cảm Giác Khó Tả
99 Chương 99: Bí Kíp Lật Lọng
100 Chương 100: Quái Thú Là Kẻ Đa Nhân Cách Ư
101 Chương 101: Lại Được Làm Mẹ
102 Chương 102: Sự Cao Ngạo Thấm Nhuần Trong Máu
103 Chương 103: Gặp Lão Ma Quân
104 Chương 104: Gặp Lão Ma Quân
105 Chương 105: Làm Ta Quá Thất Vọng
106 Chương 106: Chuyện Quái Gì Thế
107 Chương 107: Nhiều Mối Nợ Đào Hoa
108 Chương 108: Chấp Niệm Không Buông
109 Chương 109: Chấp Niệm Không Buông
110 Chương 110: Lại Nợ Người Kiếp Duyên
111 Chương 111: Đâu Phải Đào Hoa Là Hữu Danh Vô Thực
112 Chương 112: Đâu Phải Đào Hoa Là Hữu Danh Vô Thực
113 Chương 113: Không Bá Đạo Sao Còn Là Ta
114 Chương 114: Không Bá Đạo Sao Còn Là Ta
115 Chương 115: Ngọc Quỷ Đáng Hận!
116 Chương 116: Tên Đàn Ông Nào Cũng Thèm Khát Ta
117 Chương 117: Thiệt Hại Không Ít
118 Chương 118: Thiệt Hại Không Ít
119 Chương 119: Chiến Với Thủy Quái
120 Chương 120: Nơi Đẹp Đẽ Cách Mấy Cũng Không Làm Lòng Ta Lãng Mạn Được
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137
138 Chương 138
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141
142 Chương 142
143 Chương 143
144 Chương 144
145 Chương 145: Giây Phút Cuối Cùng
146 Chương 146: Day Dưa Cuộc Sống Đã Là Vô Nghĩa
147 Chương 147: Kẻ Cố Chấp Nhất Từ Đầu Đến Cuối Là Hắn
148 Chương 148: Làm Chuyện Vô Nghĩa
149 Chương 149: Đã Không Thiết Sống Thì Sống Chỉ Chờ Chết
150 Chương 150: Đã Không Thiết Sống Thì Sống Chỉ Chờ Chết
151 Chương 151
152 Chương 152
153 Chương 153: Thời Kỳ Mới
154 Chương 154: Con Riêng Khó Tính
155 Chương 155
156 Chương 156
157 Chương 157: Tuổi Già Đến Rất Mau
158 Chương 158: Người Vẫn Vô Tình
159 Chương 159: Người Vẫn Vô Tình
160 Chương 160: Quả Báo Của Khi Là Người Đào Hoa
161 Chương 161: Hiểu Lầm Tai Hại
162 Chương 162: Lại Thăm Quỷ Môn Quan
163 Chương 163: Tấm Chân Tình Chờ Ngày Được Đáp Lại Đến Mỏi Mòn
164 Chương 164: Tấm Chân Tình Chờ Ngày Được Đáp Lại Đến Mỏi Mòn
Chapter

Updated 164 Episodes

1
Chương 1: Quá Khứ Huy Hoàng Của Một Nữ Nhân Mê Trai
2
Chương 2: Quá Khứ Huy Hoàng Của Một Nữ Nhân Muốn Có Con
3
Chương 3: Đứa Trẻ Ngộ Nghĩnh Đanh Đá Hơn Ta Nghĩ
4
Chương 4: Chiến Trên Sa Trường Nhưng Lòng Vẫn Yêu
5
Chương 5: Chúng Ta Rõ Ràng Chưa Từng Hết Yêu
6
Chương 6: Lâu Quá Không Về Nhà Cũ Hôm Nay Về Lại Làm Con Dâu Dâng Trà Cho Người Yêu
7
Chương 7: Rõ Ràng Là Cũng Nhớ Ta Rất Nhiều Đây Mà
8
Chương 8: Có Một Đứa Trẻ Không Biết Trời Cao Đất Dày
9
Chương 9: Đúng Là Ta Nghĩ Cho Hắn Quá Nhiều Rồi
10
Chương 10: Ngây Thơ
11
Chương 11: Kẻ Ngốc
12
Chương 12: Hiện Tại
13
Chương 13: Thật Đáng Thương Nha!
14
Chương 14: Chán Thật! Lâu Quá Không Có Con Nên Cứ Thương Con Người Ta
15
Chương 15: Rãnh Quá Nên Lo Chuyện Bao Đồng
16
Chương 16: Nhìn Hắn Cũng Ngon
17
Chương 17: Sơn Gia Thật Đáng Sợ
18
Chương 18: Là Một Kẻ Cũng Biết Hại Người
19
Chương 19: Con Nít Thật Phiền
20
Chương 20: Sơn Gia Có Ma
21
Chương 21: Hắn Cũng Rất Nghe Lời
22
Chương 22: Vẫn Là Có Nam Sủng Vui Hơn
23
Chương 23: Tình Cảm Gia Đình Ta Chưa Từng Nếm Trải
24
Chương 24: Thằng Nhóc Ngu Ngốc
25
Chương 25: Đứng Giữa Hai Nam Nhân Thật Đau Đầu
26
Chương 26: Ở Hạ Giới
27
Chương 27: Ở Hạ Giới
28
Chương 28: Ở Hạ Giới
29
Chương 29: Ở Hạ Giới Đứa Trẻ Đáng Thương Lại Bị Ta Dụ Rồi!
30
Chương 30: Dụ Trẻ Là Biệt Tài Của Ta
31
Chương 31
32
Chương 32: Kẻ Đáng Ngờ
33
Chương 33: Kẻ Đáng Ngờ
34
Chương 34: Một Người Yêu Cái Đẹp Đừng Khinh Ta Dị Thường
35
Chương 35: Tâm Ta Giờ Này Chẳng Biết Rõ
36
Chương 36: Chuyện Gì Thế
37
Chương 37: Phiền Thật!
38
Chương 38: Ngu Ngốc!
39
Chương 39: Đoạn Nghiệp Duyên
40
Chương 40: Dứt Tình Ta Mộng Đại Nghiệp
41
Chương 41: Chiến Sự
42
Chương 42: Con Người Kiên Trì Nhất Mà Ta Biết
43
Chương 43: Về Trả Thù Sao
44
Chương 44: Đừng Trách Ta Vô Tình Ta Đâu Rãnh Quan Tâm Người Khác
45
Chương 45: Nữ Vương Cua Trai Bất Thành Còn Bị Đánh
46
Chương 46: Đã Thuộc Về Vĩ Vãng
47
Chương 47: Gặp Bằng Hữu Cũ Biết Được Vài Thứ Khá Bất Ngờ
48
Chương 48: Cái Nết Đánh Chết Cái Đẹp
49
Chương 49: Quá Nhiều Sự Mệt Mỏi
50
Chương 50: Ký Ức Đã Mất
51
Chương 51: Đại Chiến
52
Chương 52: Đại Chiến
53
Chương 53: Giết Đại Tướng Địch
54
Chương 54: Quá Nhiều Đàn Ông Trong Đời Ta
55
Chương 55: Một Chút Bất Lực Vì Đời Này Quá Đào Hoa
56
Chương 56: Thời Cuộc
57
Chương 57: Thời Cuộc
58
Chương 58: Thời Cuộc
59
Chương 59: Thứ Gì Đó Lảng Vảng Trong Đầu Ta
60
Chương 60: Thứ Đáng Đánh Đổi
61
Chương 61: Số Ta Hẩm Hiu Quá!
62
Chương 62: Gặp Phải Một Kẻ Si Tình
63
Chương 63: Nghiệp Duyên
64
Chương 64: Nghiệp Duyên
65
Chương 65: Vướng Phải Nghiệp
66
Chương 66: Trò Đùa Vui
67
Chương 67: Trò Đùa Vui
68
Chương 68: Trò Đùa Vui
69
Chương 69: Khả Năng Lãng Quên
70
Chương 70: Khả Năng Lỳ Đòn
71
Chương 71: Khả Năng Đeo Bám
72
Chương 72: Ở U Minh Giới
73
Chương 73: Ở U Minh Giới Quá Khứ Tiền Kiếp
74
Chương 74: Quá Khứ Tiền Kiếp
75
Chương 75: Quá Khứ Tiền Kiếp
76
Chương 76: Quá Khứ Tiền Kiếp
77
Chương 77: Quá Khứ Tiền Kiếp
78
Chương 78: Quá Khứ Tiền Kiếp
79
Chương 79: Quá Khứ Tiền Kiếp
80
Chương 80: Tỉnh Mộng Chút Đau Khổ Còn Vương Lại
81
Chương 81: Tỉnh Mộng Chút Đau Khổ Còn Vương Lại
82
Chương 82: Mưu
83
Chương 83: Mưu
84
Chương 84: Mưu
85
Chương 85: Mưu
86
Chương 86: Vô Cớ!
87
Chương 87: Vừa Gặp Lại Đã Ngứa Đòn
88
Chương 88: Vừa Gặp Lại Đã Ngứa Đòn
89
Chương 89: Lo Cho Thân Trước
90
Chương 90: Có Lại Mắt Rồi!
91
Chương 91: Đòi Hỏi Quá Rồi!
92
Chương 92: Nhờ Người Khác Sống Giùm
93
Chương 93: Thứ Ta Sợ Nhất Đến Rồi!
94
Chương 94: Thứ Ta Sợ Nhất Đến Rồi!
95
Chương 95: Quái Thú Muốn Ta
96
Chương 96: Quái Vật Muốn Ta
97
Chương 97: Quái Vật Nhưng Đầu Bò
98
Chương 98: Bị Quái Vật Hôn Là Loại Cảm Giác Khó Tả
99
Chương 99: Bí Kíp Lật Lọng
100
Chương 100: Quái Thú Là Kẻ Đa Nhân Cách Ư
101
Chương 101: Lại Được Làm Mẹ
102
Chương 102: Sự Cao Ngạo Thấm Nhuần Trong Máu
103
Chương 103: Gặp Lão Ma Quân
104
Chương 104: Gặp Lão Ma Quân
105
Chương 105: Làm Ta Quá Thất Vọng
106
Chương 106: Chuyện Quái Gì Thế
107
Chương 107: Nhiều Mối Nợ Đào Hoa
108
Chương 108: Chấp Niệm Không Buông
109
Chương 109: Chấp Niệm Không Buông
110
Chương 110: Lại Nợ Người Kiếp Duyên
111
Chương 111: Đâu Phải Đào Hoa Là Hữu Danh Vô Thực
112
Chương 112: Đâu Phải Đào Hoa Là Hữu Danh Vô Thực
113
Chương 113: Không Bá Đạo Sao Còn Là Ta
114
Chương 114: Không Bá Đạo Sao Còn Là Ta
115
Chương 115: Ngọc Quỷ Đáng Hận!
116
Chương 116: Tên Đàn Ông Nào Cũng Thèm Khát Ta
117
Chương 117: Thiệt Hại Không Ít
118
Chương 118: Thiệt Hại Không Ít
119
Chương 119: Chiến Với Thủy Quái
120
Chương 120: Nơi Đẹp Đẽ Cách Mấy Cũng Không Làm Lòng Ta Lãng Mạn Được
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137
138
Chương 138
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141
142
Chương 142
143
Chương 143
144
Chương 144
145
Chương 145: Giây Phút Cuối Cùng
146
Chương 146: Day Dưa Cuộc Sống Đã Là Vô Nghĩa
147
Chương 147: Kẻ Cố Chấp Nhất Từ Đầu Đến Cuối Là Hắn
148
Chương 148: Làm Chuyện Vô Nghĩa
149
Chương 149: Đã Không Thiết Sống Thì Sống Chỉ Chờ Chết
150
Chương 150: Đã Không Thiết Sống Thì Sống Chỉ Chờ Chết
151
Chương 151
152
Chương 152
153
Chương 153: Thời Kỳ Mới
154
Chương 154: Con Riêng Khó Tính
155
Chương 155
156
Chương 156
157
Chương 157: Tuổi Già Đến Rất Mau
158
Chương 158: Người Vẫn Vô Tình
159
Chương 159: Người Vẫn Vô Tình
160
Chương 160: Quả Báo Của Khi Là Người Đào Hoa
161
Chương 161: Hiểu Lầm Tai Hại
162
Chương 162: Lại Thăm Quỷ Môn Quan
163
Chương 163: Tấm Chân Tình Chờ Ngày Được Đáp Lại Đến Mỏi Mòn
164
Chương 164: Tấm Chân Tình Chờ Ngày Được Đáp Lại Đến Mỏi Mòn