Chương 29: Nếu là nam nhi

Đằng Vân nghe y nói như vậy, cười một tiếng, quả nhiên quân vương đều tính toán chi li, một ngàn binh cũng không buông tha. Bất quá nói cũng đúng, Tiết Ngọc có thể mang tới một ngàn binh, tất nhiên là tối chủ lực tối thân tín.

Tiết Quân Lương vốn có ý khó xử hắn, hoàng hậu cùng Tiết Ngọc đứng chung một chỗ là y tận mắt nhìn thấy, nói thế nào cũng khó biện giải, nhưng không ngờ đối phương lại lộ ra ý cười hiểu rõ.

Y biết hoàng hậu thông minh, nhưng dù thông minh cũng là nữ nhân trong hậu cung, còn không bị mình chế phục đến ngoan ngoãn, nhưng y hoàn toàn đánh giá sai Đằng Vân, Đằng Vân là ẩn nhẫn, tóm lại, hắn không giỏi tranh sủng như các nữ nhân trong hậu cung, nhưng nói đến đánh giặc, không ai có thiên phú hơn hắn.

Đằng Vân nói: “Bệ hạ muốn đoạt binh quyền, chỉ cần nói mấy câu.”

Tiết Quân Lương nói: “Còn muốn Tiết Ngọc không thể phản bác.”

“Muốn nhận được thì phải cho đi trước, bệ hạ muốn đoạt binh của Trấn Cương hầu, vì sao không cho hắn ngon ngọt.”

Tiết Quân Lương tựa hồ được hắn nhắc nhở, tư tưởng trở nên sáng sủa, nhưng vẫn muốn nghe Đằng Vân nói hết: “Tiếp tục nói.”

Đằng Vân nói: “Trấn Cương hầu vào kinh trên danh nghĩa tế tổ, sau khi tế tổ sẽ về đất phong, bệ hạ có thể thừa dịp duyệt binh trước khi hắn đi, không thể điều binh, sau đó khâm điểm hơn hai mươi ngự tiền thị vệ, hộ tống Hầu gia trở về.”

Tiết Quân Lương nghe hắn nói đến đây, kinh ngạc cười nói: “Không ngờ ái phi cũng vô lại như vậy.”

“Chính là dùng trí.” Đằng Vân nói: “Khâm điểm ngự tiền thị vệ đi theo, đối với bất kì ai cũng là ân sủng lớn lao, Hầu gia sẽ không mất hứng.”

“Đúng vậy, sau đó dùng hơn hai mươi thị vệ này đổi một ngàn tinh binh, mua bán thực có lời. Đúng không?”

Tiết Quân Lương nói xong, đưa tay vén tóc rơi bên má Đằng Vân ra sau, động tác cực kỳ mềm nhẹ, ôn thanh nói: “Đúng là cân quắc bất nhượng tu mi (phụ nữ không thua kém đàn ông), không ngờ cô lại có một hoàng hậu túc trí đa mưu.”

Đằng Vân nghe y nói như vậy, đột nhiên trong lòng lạnh lẽo, dù sao thân phận của hắn cũng là Phụng quốc trường chủ, dễ bị hoài nghi.

Nhưng Tiết Quân Lương không tiếp tục nói chuyện này, mà đột nhiên chuyển hướng: “Cô thiếu chút nữa quên một chuyện … Tam niên tuyển tú sắp đến, còn cần ái phi giúp cô gia xử lý, tránh rối loạn.”

Tiết Quân Lương vốn tưởng rằng đối phương nghe được chuyện tuyển tú, sẽ khẩn trương một chút, hoàng hậu không có con, hơn nữa đến nay vẫn chưa được lâm hạnh, đây quả thực là chuyện khiến người kinh sợ, dù gì cũng có chút cảm giác nguy cơ.

Mà biểu tình của Đằng Vân lại thản nhiên, giống như không thay đổi nhiều lắm, hai từ tranh sủng thực xa xôi với hắn.

Điều này khiến Tiết Quân Lương phi thường nghi hoặc, dù là phi tử không thích tranh giành, cũng phải bo bo giữ mình, nếu có hy vọng xuất đầu, vẫn sẽ dẫm đạp người khác bước lên, nhưng hoàng hậu không giống thế.

Tiết Quân Lương híp mắt nhìn Đằng Vân, nửa đùa nửa đứng đắn nói: “Có đôi khi cô cảm thấy, thực nhìn không thấu hoàng hậu.”

Đằng Vân bị y nói như vậy, theo bản năng toàn thân căng thẳng, hắn thế thân Phụng quốc trường chủ, không bất luận kẻ nào biết, thậm chí cả Đằng Thường hắn tín nhiệm nhất cũng không biết, lúc này Tiết Quân Lương bỗng nhiên nói ra, khiến Đằng Vân lo lắng, cho là mình sơ hở, nhưng lại cảm thấy không có khả năng, dù sao hoàng hậu và tướng quân địch quốc, đây là hai sự tồn tại đối lập nhau.

Tiết Quân Lương tiếp tục nói: “Ngươi xem, ngươi không cho ta chạm vào, có phi tử nào không một ngày thắp hương ba lần, muốn quân vương lưu lại cung của mình? Ngươi so với loại thông minh khôn khéo này còn cơ trí hơn, ngay cả hành quân đánh giặc đều biết… Cô thiếu chút nữa quên, ái phi còn có thể bắn cung.”

Y giống như nói giỡn: “Ái phi chẳng lẽ đầu sai thai, nếu là nam nhi, tất là đại tướng chi tài.”

Tay Đằng Vân dấu trong tay áo nắm chặt thành quyền, thân thể khẽ run lên.

Tiết Quân Lương đưa tay ôm hắn vào lòng, nghĩ Đằng Vân run rẩy vì lạnh, còn nói: “Ngươi lạnh sao, Phụng quốc ở phía nam, nói vậy ngươi cũng không quá thích ứng thời tiết nơi này… Chỗ các ngươi có tuyết rơi không?”

Đằng Vân theo bản năng tiếp lời: “Không…”

Phụng quốc cũng ở phía nam, nhưng không có khí hậu ấm áp như Đằng quốc, mùa đông đến vẫn có tuyết rơi, cả đời Đằng Vân mới thấy qua một lần, lúc đó hắn còn là thiếu niên hăng hái, tại biên cảnh Tiết quốc đánh bại Vạn Niên hầu, năm ấy trời hạ tuyết, cũng là lần duy nhất hắn nhìn thấy.

Đằng Vân biết mình nói sai, sửa lời: “Không thường xuyên.”

Tiết Quân Lương hiển nhiên không coi trọng việc này, hai người đứng ôm nhau tại tiểu đình tử, hài hòa ấm áp, chẳng qua ai cũng có tâm sự trong lòng.

Trấn Cương hầu là hoàng thất tông mạch, tuy nội tâm Tiết Quân Lương không muốn gặp hắn, nhưng mặt ngoài vẫn diễn huynh đệ tình thâm, cho nên các đại thần cũng không dám chậm trễ, sau tiệc tẩy trần của Tiết vương, lại có nhiều người thỉnh hắn dự tiệc, hoặc là tới cửa bái phỏng.

Tiết Ngọc rời tiệc rượu đã không thể cưỡi nổi ngựa, đại thần quan tâm chuẩn bị nhuyễn kiệu thỉnh hắn hồi phủ, còn muốn đưa vài mỹ nhân xứng đôi, nhưng Tiết Ngọc là người nhã nhặn, không có tâm tư xấu xa gì, chỉ cần cỗ kiệu là được.

Tiết Ngọc dựa người trong kiệu, nhấc mành cửa thông khí, liền nhìn đến nam tử vận y sam nguyệt sắc đi trên đường, Tiết Ngọc nhẹ nhàng cười, chiết phiến vươn đến gõ gõ cửa kiệu, kiệu phu lập tức dừng.

Hắn cũng không hạ kiệu, chỉ vén rèm gọi một tiếng, cười nói: “Đằng tiên sinh, ngươi còn nhận ra ta sao?”

Đằng Thường thình lình nghe người gọi mình, ngừng bước, lại là một công tử trẻ tuổi, người nọ sắc mặt hơi hơi ửng hồng, tựa hồ do say rượu, mặt mày mang theo ý cười thản nhiên.

Trong đầu Đằng Thường tựa hồ hiện lên điều gì đó, dấu đi kinh ngạc, quét mắt nhìn cỗ kiệu xa hoa.

Tiết Ngọc cưỡi ngựa đi dự tiệc, lúc trở về hiển nhiên phải có người dắt ngựa theo, cấp bậc ở Tiết quốc phi thường sâm nghiêm, ngựa của hoàng thân quốc thích dùng dây cương màu gì, phân chia thập phần minh xác.

Đằng Thường chỉ cần liếc mắt một cái liền hiểu được .

Tiết Ngọc thấy đối phương không hề có biểu tình kinh ngạc, nhíu mày nói: “Đã lâu không thấy Đằng tiên sinh, dời bước trà lâu ôn chuyện, thế nào?”

******

Mục đích Trấn Cương hầu vào kinh là tế tổ, năm đó tiên hoàng qua đời, Tiết Ngọc đang đánh giặc tại phía bắc, không kịp trở về gặp tiên hoàng lần cuối, đến cuối cùng cũng không trở về.

Khi tiên hoàng còn tại thế, sủng ái tiểu như tử này hơn bất kì hoàng tử nào, Trấn Cương hầu nói mình thẹn trong lòng, nhất định phải tới quỳ lạy tạ tội.

Đương nhiên tế tổ không phải muốn đi là có thể lập tức di, chỉ cần chuyện lớn, hoàng thân quốc thích đều phải xuất hành, nhất là chuyện tế tổ.

Lần này Tiết Quân Lương cũng muốn đi cùng, hiển nhiên càng hoành tráng hơn, chưa xuất phát, công việc của quan viễn đã lu bù lên, ngoài ăn ở còn tiêu khiển, tuy lộ trình không quá xa, nhưng phải chuẩn bị thỏa thỏa đáng.

Hôm sau sẽ khởi hành, Tiết Quân Lương chỉ định Thái tử và hoàng hậu theo cùng, trong hậu cung trừ bỏ hoàng hậu, những người khác đều không được đi, điều này khiến các phi tử khó nén mất mát.

Đêm hôm trước trời đổ tuyết lớn, gió to mang theo tuyết, không tới một khắc liền thổi bay chăn đệm.

Đằng Thiển Y nghe xong kế sách của Tưu Thủy, đã nhanh chóng chuẩn bị tốt, còn kém thiên thời địa lợi, hiện giờ nghe nói trừ hoàng hậu ai cũng không thể đi theo, trong lòng vừa hận vừa oán, đúng dịp trờ đổ tuyết lớn liền ra tay.

Đằng Thiển Y kêu vài cung nữ theo kế hoạch làm việc, sau đó ban thưởng hậu hĩnh cho họ, rồi nói bọn họ tay chân không sạch sẽ, trộm đồ của chủ tử, vì sợ hãi mà thắt cổ tự sát.

Sáng sớm hôm sau, thị nữ tới thu dọn sân, nếu không quét sạch tuyết đọng cả đêm, khiến Hoàng hậu nương nương bị ngã, ai cũng không tránh được tội, hiển nhiên thấy được bố ngẫu.

Đằng Thiển Y sợ Tiết vương sủng ái hoàng hậu, đặt bố ngẫu giống Trấn Cương hầu không đủ, lại cố ý làm bố ngẫu mặc long bào đội mũ ngọc, hơn nữa dùng dao nhỏ đâm nát.

Khương Dụ vừa được gọi về từ chỗ Đằng Vân, liền thấy có người vội vã đến bẩm báo chuyện này, trong lòng lộp bộp một chút, từ đầu đến chân đều lạnh, tâm nói, hết phiền toái này đến phiền toái khác tìm tới.

Chỉ có thể cúi thấp đầu, tất cung tất kính tiêu vào bẩm báo, Tiết Quân Lương nghe xong, sắc mặt lại không biến hóa gì.

Khương Dụ không dám lên tiếng, giúp Tiết vương thay quần áo, cuối cùng thật sự không có biện pháp, mới nói: “Bệ hạ, chuyện khởi hành, hoãn lại sao?”

Tiết Quân Lương cười một tiếng, “Chút việc nhỏ ấy cũng cần hoãn lại sao?”

“Vâng vâng… Lão nô ngu dốt.”

Tiết Quân Lương kéo tay áo, nói: “Cách khởi hành còn bao lâu.”

“Bẩm bệ hạ, còn một canh giờ.”

“Ân…”

Tiết Quân Lương gật gật đầu, “Đi Vân Phượng cung trước.”

Từ sáng sớm hậu cung đã bất an, Tiết vương bãi giá Vân Phượng cung, còn triệu toàn bộ phi tần, ai cũng biết chuyện bố ngẫu, lúc này Tiết vương gọi qua, nói vậy không phải chuyện tốt.

Chúng phi tần không dám chậm trễ, sợ mình xui xẻo, thời điểm Tiết Quân Lương đến, mọi người đều đã tới, nơm nớp lo sợ quỳ xuống thỉnh an Tiết Quân Lương.

Tiết Quân Lương một thân long bào ung dung đại khí, vốn là y bào tế tổ, hiển nhiên rườm rà hơn, lại càng thể hiện uy nghiêm của quân vương.

Y đi vào đại điện, không nhìn nhóm phi tần đang quỳ, trực tiếp ngồi xuống chủ thượng.

Sau khi Tiết Quân Lương ngồi xuống, hơi hơi hàm chứa ý cười nói: “Hoàng hậu ngồi bên cạnh cô.”

Nói xong vỗ nhẹ chỗ trống trên chủ thượng.

Y vừa nói, tất cả mọi người đều ngỡ ngàng, rõ ràng hoàng hậu phạm sự, còn để nàng ngồi trên? Trong lòng mọi người chợt hiểu, xem ra Tiết vương đã biết gì đó, có lẽ bắt được chủ mưu.

Đằng Vân tạ ân, đi qua ngồi xuống.

Lúc này Tiết Quân Lương mới nói: “Hôm qua gió lớn tuyết đại, cô phái Khương Dụ đưa y phục chống lạnh tới Vân Phượng cung, các ái phi thử đoán xem, Khương Dụ nhìn thấy gì?”

Y nói còn thực nghiêm túc, Đằng Thiển Y quỳ trên mặt đất lập tức cảm thấy trong đầu nổ tung một tiếng, thiếu chút nữa ngã xuống đất, nếu không có Tưu Thủy phía sau đỡ, sẽ dọa người.

Tiết Quân Lương mỉm cười: “Cô nghe có người nói, ‘Tiết vương là một bạo quân, lãnh diện lãnh tâm, không lưu mặt mũi cho người khác…’ Cô cũng tự nhìn lại mình, xem ra cần phải nhân từ, cô cho các ngươi đường sống, là ai làm chuyện này, tự mình nói ra.”

Y nói xong, đại điện Vân Phượng cung lập tức yên tĩnh, Khương Dụ đứng phía sau đổ mồ hôi lạnh, nguyên nhân là ngày hôm qua ông chưa từng tới Vân Phượng cung a…

Đằng Vân im lặng ngồi một bên, buông mắt nhìn phi tử quỳ dưới điện, một đám đều cúi đầu, không ai nói gì.

Tiết Quân Lương thay đổi sắc mặt, hình như nhớ tới cái gì đó, nghiêng đầu, ôn hòa nói với Đằng Vân: “Gần đây thời tiết rét lạnh, ngươi cũng nên bảo trọng thân thể, đừng vì chuyện tuyển tú mà mệt nhọc thân mình.”

Trong lòng Đằng Vân cười lạnh một tiếng, Tiết Quân Lương quả nhiên túc trí đa mưu, trước một khắc là trọng phạt, luôn miệng nói lời uy hiếp, sau một khắc tỏ ra săn sóc mình, nhưng câu này rõ ràng là nói cho cung nữ ở đây nghe.

Kỳ thật là nói cho bọn họ biết, tuyển tú sắp tới, ai nói ra tất nhiên sẽ được ban ân, liền xem ai là người thông minh, ai nghe hiểu lời Tiết Quân Lương.

Đằng Vân còn chưa đáp lời, chợt nghe một tiếng khóc nỉ non.

Tưu Thủy bỗng nhiên lao ra, té trên mặt đất, liều lĩnh bò qua, ôm lấy chân Đằng Vân, ai thanh khóc ròng: “Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương, cứu mệnh nô tỳ a!”

Chapter
1 Chương 1: Sửu nương nương
2 Chương 2: Hậu táng
3 Chương 3: Lâm hạnh
4 Chương 4: Thăm dò
5 Chương 5: Đánh cuộc tâm
6 Chương 6: Tro cốt
7 Chương 7: Dâng tân phi
8 Chương 8: Thượng dược
9 Chương 9: “Lục”
10 Chương 10: Thực tiễn
11 Chương 11: Khiêu khích
12 Chương 12: Hai cái chăn bông đơn thuần nói chuyện phiếm
13 Chương 13: Tân phi vào cung
14 Chương 14: Tứ hôn
15 Chương 15: Tức khắc thành hôn
16 Chương 16: Quen biết cũ
17 Chương 17: Tử tự
18 Chương 18: Nam thê
19 Chương 19: Gặp mặt
20 Chương 20: Thành hôn
21 Chương 21: Đưa tiễn
22 Chương 22: Gặp chuyện
23 Chương 23: Tắm rửa
24 Chương 24: Quái mộng
25 Chương 25: Cắt áo đoạn nghĩa
26 Chương 26: Vu thuật
27 Chương 27: Thị tẩm
28 Chương 28: Nhớ thương? Ghen?
29 Chương 29: Nếu là nam nhi
30 Chương 30: Tế tổ
31 Chương 31: Ngươi tình ta nguyện
32 Chương 32: Ác mộng
33 Chương 33: Hoạ mi
34 Chương 34: Ăn dấm
35 Chương 35: Mưu lược
36 Chương 36: Ban ngày tuyên ***
37 Chương 37: Quan ấn
38 Chương 38: Sợ nhất vô lại
39 Chương 39: Ăn ngủ
40 Chương 40: Mệnh cách đã hết
41 Chương 41: Một chữ không thiếu
42 Chương 42: Hầu gia không muốn?
43 Chương 43: Đằng nam hầu
44 Chương 44: Cô có hiền hậu, khả an thiên hạ
45 Chương 45: Hoăng
46 Chương 46: Lần đầu gặp mặt
47 Chương 47: Đế vương vô tình
48 Chương 48: Tạo hóa trêu người
49 Chương 49: Cái đinh trong mắt
50 Chương 50: Một bước lên trời
51 Chương 51: Sinh thần
52 Chương 52: Sửu nương nương
53 Chương 53: Đều không phải là hoàng hậu
54 Chương 54: Đánh tráo
55 Chương 55: Ôn ngôn mềm giọng
56 Chương 56: Thâm tình như thế
57 Chương 57: Đại hôn nắm giữ ấn soái
58 Chương 58: Giải quyết dễ dàng
59 Chương 59: Thủy Tĩnh
60 Chương 60: Thân phận
61 Chương 61: Vô sự xum xoe
62 Chương 62: Sẽ không tiếc
63 Chương 63: Đằng Vân Phượng Dược
64 Chương 64: Đùa giỡn
65 Chương 65: Hoàng hậu
66 Chương 66: Đại hôn
67 Chương 67: Đêm đẹp
68 Chương 68: Cùng tắm
69 Chương 69: Thu binh quyền
70 Chương 70: Phu xướng phu tùy
71 Chương 71: Tiến cử
72 Chương 72: Lời tâm huyết
73 Chương 73: Thú nha
74 Chương 74: Xuất chinh
75 Chương 75: Ngự giá thân chinh
76 Chương 76: Trước trận
77 Chương 77: Đại thế đã mất
78 Chương 78: Khải hoàn về triều
79 Chương 79: Tức giận
80 Chương 80: Vĩ thanh
81 Chương 81: PHIÊN NGOẠI 1: Tiết Hậu Dương Đằng Thường
82 Chương 82: PHIÊN NGOẠI 2: Triệu Lục, Phụng Minh
83 Chương 83: PHIÊN NGOẠI 3: Lang Tĩnh, Tiết Ngọc
84 Chương 84: PHIÊN NGOẠI 4: Tiết Bội, Thẩm Dực
Chapter

Updated 84 Episodes

1
Chương 1: Sửu nương nương
2
Chương 2: Hậu táng
3
Chương 3: Lâm hạnh
4
Chương 4: Thăm dò
5
Chương 5: Đánh cuộc tâm
6
Chương 6: Tro cốt
7
Chương 7: Dâng tân phi
8
Chương 8: Thượng dược
9
Chương 9: “Lục”
10
Chương 10: Thực tiễn
11
Chương 11: Khiêu khích
12
Chương 12: Hai cái chăn bông đơn thuần nói chuyện phiếm
13
Chương 13: Tân phi vào cung
14
Chương 14: Tứ hôn
15
Chương 15: Tức khắc thành hôn
16
Chương 16: Quen biết cũ
17
Chương 17: Tử tự
18
Chương 18: Nam thê
19
Chương 19: Gặp mặt
20
Chương 20: Thành hôn
21
Chương 21: Đưa tiễn
22
Chương 22: Gặp chuyện
23
Chương 23: Tắm rửa
24
Chương 24: Quái mộng
25
Chương 25: Cắt áo đoạn nghĩa
26
Chương 26: Vu thuật
27
Chương 27: Thị tẩm
28
Chương 28: Nhớ thương? Ghen?
29
Chương 29: Nếu là nam nhi
30
Chương 30: Tế tổ
31
Chương 31: Ngươi tình ta nguyện
32
Chương 32: Ác mộng
33
Chương 33: Hoạ mi
34
Chương 34: Ăn dấm
35
Chương 35: Mưu lược
36
Chương 36: Ban ngày tuyên ***
37
Chương 37: Quan ấn
38
Chương 38: Sợ nhất vô lại
39
Chương 39: Ăn ngủ
40
Chương 40: Mệnh cách đã hết
41
Chương 41: Một chữ không thiếu
42
Chương 42: Hầu gia không muốn?
43
Chương 43: Đằng nam hầu
44
Chương 44: Cô có hiền hậu, khả an thiên hạ
45
Chương 45: Hoăng
46
Chương 46: Lần đầu gặp mặt
47
Chương 47: Đế vương vô tình
48
Chương 48: Tạo hóa trêu người
49
Chương 49: Cái đinh trong mắt
50
Chương 50: Một bước lên trời
51
Chương 51: Sinh thần
52
Chương 52: Sửu nương nương
53
Chương 53: Đều không phải là hoàng hậu
54
Chương 54: Đánh tráo
55
Chương 55: Ôn ngôn mềm giọng
56
Chương 56: Thâm tình như thế
57
Chương 57: Đại hôn nắm giữ ấn soái
58
Chương 58: Giải quyết dễ dàng
59
Chương 59: Thủy Tĩnh
60
Chương 60: Thân phận
61
Chương 61: Vô sự xum xoe
62
Chương 62: Sẽ không tiếc
63
Chương 63: Đằng Vân Phượng Dược
64
Chương 64: Đùa giỡn
65
Chương 65: Hoàng hậu
66
Chương 66: Đại hôn
67
Chương 67: Đêm đẹp
68
Chương 68: Cùng tắm
69
Chương 69: Thu binh quyền
70
Chương 70: Phu xướng phu tùy
71
Chương 71: Tiến cử
72
Chương 72: Lời tâm huyết
73
Chương 73: Thú nha
74
Chương 74: Xuất chinh
75
Chương 75: Ngự giá thân chinh
76
Chương 76: Trước trận
77
Chương 77: Đại thế đã mất
78
Chương 78: Khải hoàn về triều
79
Chương 79: Tức giận
80
Chương 80: Vĩ thanh
81
Chương 81: PHIÊN NGOẠI 1: Tiết Hậu Dương Đằng Thường
82
Chương 82: PHIÊN NGOẠI 2: Triệu Lục, Phụng Minh
83
Chương 83: PHIÊN NGOẠI 3: Lang Tĩnh, Tiết Ngọc
84
Chương 84: PHIÊN NGOẠI 4: Tiết Bội, Thẩm Dực