Chương 280: Bụi Trần Lắng Đọng

Giọng nói lạnh lùng như tới từ diêm vương dưới địa ngục, trong giây phút quan trọng nhất Đoạn Kim Thần quả nhiên đã xuất hiện, hạ gục người đàn ông đang đè lên người Đường Hoan.

Hắn ta ngay đến cả một tiếng kêu cũng không kịp thốt lên, hai mắt trợn ngược như đang gửi lời chào tạm biệt cõi đời này.

Khi Đoạn Kim Thần nhìn vào gương mặt tuyệt vọng của Đường Hoan, những tia máu nổi lên trong đôi mắt của anh khiến bất kì một ai có mặt trong căn nhà gỗ lúc này đều hoảng sợ.

Anh nhanh chóng cởi áo khoác đắp lên người Đường Hoan, rồi ôm cô đi ra ngoài.
Phía bên ngoài, Giang Chi Thịnh đã đưa người tới, Đoạn Kim Thần dường như không hề nhìn thấy anh, tiếp tục ôm Đường Hoan đi về phía xe, còn đám người Lương Phi Phi khi nhìn thấy Đoạn Kim Thần xuất hiện, mặt cắt như không còn giọt máu, run rẩy sợ hãi.

Mộ Vũ Nghiên là người đầu tiên hoàn lại hồn, hoang mang đuổi theo Đoạn Kim Thần, bám lấy cánh tay anh, miệng liên tục giải thích:
“Anh Thần, truyện này không liên quan tới em, em cũng chỉ là bị ép…….”
Nhưng dường như chẳng hề nhận được bất kì lời đáp lại nào từ người đàn ông, anh dùng lực rút tay khỏi người Mộ Vũ Nghiên, đến nhìn cũng chẳng nhìn cô lấy một cái.

Sau khi đặt Đường Hoan ngồi ngay ngắn vào ghế sau, anh nhẹ giọng dặn dò cô:
“Em ở đây chờ anh một lát, anh sẽ quay trở lại nhanh thôi.”
Dứt lời, Đoạn Kim Thần đóng cửa xe, quay người đi về phía đám người Lương Phi Phi.
“Anh Thần………”
“Bốp” một tiếng, câu nói còn chưa hết của Mộ Vũ Nghiên như nghẹn lại trong cổ họng, mặt lệch sang một bên, như không dám tin nhìn vào Đoạn Kim Thần:
“Anh quả nhiên đánh em? Đoạn Kim Thần, sao anh lại dám đánh em?”
Mộ Vũ Nghiên như chẳng thể chấp nhận, kích động nói: “Bây giờ anh vì người phụ nữ đó sẵn sàng động tay đánh em, sao anh có thể làm vậy với em chứ?”
“Anh đã từng nói với em rồi, đừng tới tìm cô ấy gây rắc rối, nhưng em vẫn muộn tự chui đầu vào lửa.” Đoạn Kim Thần lạnh lùng nói, “Nửa đời còn lại các người hãy ở trong tù mà tận hưởng đi, đừng tưởng rằng tôi không biết các người ở sau lưng tôi giở trò gì, Đoạn Lâm Phong đã ở trong đó chờ sẵn các người rồi đấy.”
“Anh Thần……”
“Đoạn Kim Thần…….”

Đoạn Kim Thần nói xong liền phớt lờ bọn họ, quay người đi về phía xe của mình.

Khi anh mở cửa xe mới phát hiện Đường Hoan đã ngất đi mất rồi, có lẽ là do quá căng thẳng mới dẫn đến việc hôn mê.

Anh không chần chừ mà khởi động xe rời đi, tuy ngoài mặt bình tĩnh, nhưng cánh tay đặt trên vô lăng vẫn đang không ngừng run rẩy.

Anh thật sự rất sợ, sợ rằng chỉ cần đến muộn hơn vài phút sẽ xảy ra những chuyện không thể cứu vãn, Đường Hoan trước nay vẫn luôn kiêu ngạo là vậy, sao có thể chịu đựng nổi một nỗi sỉ nhục lớn đến thế, cũng may, tất cả vẫn còn tới kịp.

Tối qua anh vốn dĩ định tới quán rượu, nhưng trên đường đi lại nhận được điện thoại của Kiệt Lâm báo rằng người trong bóng tối đã bắt đầu hành động rồi, vì để bọn họ dính bẫy, anh đã lên kế hoạch, giả vờ đến quán rượu uống say, nhưng thực ra lại âm thầm hành động.

Khi anh biết Mộ Vũ Nghiên bị bọn họ bắt đi, liền lập tức phi như bay đuổi tới đây.
Ngày hôm sau, khi Đường Hoan tỉnh dậy liền nhìn thấy một loạt tin tức lan truyền trên báo.

Tối qua ở khu vực bờ biển phía Tây, cảnh sát đã ập vào bắt Lương Phi Phi cùng ngôi sao đang hot Lương Phi Phi, nói bọn họ có dính líu tới một nhóm người cố ý gây tổn thương tới người khác.

Chuyện này như gây trấn động báo mạng buổi sáng nay, các fan hâm mộ của Mộ Vũ Nghiên đều đổi mặt, không ngừng chỉ trích nói cô ta là một ngôi sao mất nhân tính.
Nửa tháng sau.
Lương Phi Phi, Mộ Vũ Nghiên còn có Đường Vãn Tình vì tội cố ý gây thương tích mà ngồi tù, bị tuyên án phạt tù mười năm.

Đoạn Kim Thần cùng Phong Thị vì tội trốn thuế và tham ô, cộng thêm cả tội cố ý gây thương tích bị án phạt tù chung thân, cả hai còn cấu kết làm rất nhiều việc xấu, tất cả đều trở thành chứng cứ tố giác bọn họ.
“Quả nhiên là ác giả ác báo, không thể không phục là ngày này rồi cũng tới, nhìn bọn họ đều phải vào tù, mình cuối cùng cũng có thể an tâm ngủ ngon giấc rồi.”
Nghe thấy lời La Vưu Phi vừa nói, Đường Hoan cong miệng cười nói:
“Thưa cô, lẽ ra tôi mới là phải nói câu này mới đúng, sao mình có cảm thấy cậu còn giống người đương sự hơn cả mình vậy?”

“Chúng ta còn cần phải phân biệt ai với ai nữa à?” La Vưu Phi đột nhiên nheo mắt cười, “Nói đi nói lại, giám đốc Đoạn nhà cậu quả đúng là anh hùng cứu mỹ nhân, có phải rất vui không, nói ra chút cảm nhận xem nào…..”
Nghe thấy tên của Đoạn Kim Thần, Đường Hoan liền ngại ngùng ngoảnh mặt đi.

Kể từ sau ngày hôm đó mối quan hệ giữa hai người đã tốt hơn trước rất nhiều, đã không còn lạnh lùng xa cách như trước nữa, tuy không được ân ái như những cặp vợ chồng khác, có điều cô đã cảm thấy như vậy là mãn nguyện lắm rồi.
“Mình nói cậu cả ngày từ sáng đến tối không có việc gì phải làm à? Sao cứ ở đây liên thiên như vậy?”
“Sao vậy? Mình quan tậm cậu một chút cũng không được nữa sao?” La Vưu Phi bật cười, “Đúng rồi, ngày mai hình như là tới sinh nhật của cậu rồi, cậu định tổ chức thế nào đây?”
“Ting…..” Lời của La Vưu Phi vừa dứt, tiếng chuông điện thoại của Đường Hoan đột nhiên vang lên, nhấc máy ra liền nhìn thấy màn hình hiển thị người gọi tới là Giang Chi Thịnh.
“Alo, Đại Thịnh…….”
Hôm đó cũng cần phải cảm ơn cả Giang Chi Thịnh, nếu không có sự giúp đỡ của anh, Đoạn Kim Thần không thể tìm thấy vị trí của cô nhanh như vậy.

Buổi tối, Giang Chi Thịnh cùng La Vưu Phi và Đường Hoan tụ tập một bữa với nhau, cả ba người cười nói vui vẻ, dường như đang ôn lại kỉ niệm thời còn đi học.
“Hoan Hoan, đây là quà sinh nhật anh chuẩn bị cho em, ngày mai anh phải ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu rồi, do vậy đành tặng quà trước cho em.”
“Anh sẽ ra nước ngoài?’’ La Vưu Phi ngạc nhiên lên tiếng, ánh mắt có phần hơi hụt hẫng, “Sao trước đây không nghe qua anh nói gì vậy, tại sao lại đột ngột thế này, anh còn quay trở lại nữa không?”
“Tạm thời sẽ không về nước một thời gian.” Giang Chi Thịnh mỉm cười nói, “Hai đứa nếu như nhớ anh rồi có thể qua bên kia tìm anh.”
“……….”
La Vưu Phi nhất thời không thể nói ra được cảm giác trong lòng, cô biết tại sao Giang Chi Thịnh rời đi, chỉ là cô không biết bản thân nên làm gì.
“Đại Thịnh…..” Ánh mắt của Đường Hoan ngập tràn vẻ áy náy, cô biết Giang Chi Thịnh có lòng với cô, nhưng trái tim cô đã bao trọn hình bóng của một người rồi, không thể có thêm bất kì một ai khác.
“Sao phải biểu cảm như vậy, anh chỉ là ra nước ngoài học chuyên sâu thôi, vẫn sẽ quay trở lại.” Giang Chi Thịnh nheo mắt cười, “Hoan Hoan, hy vọng em sẽ hạnh phúc, Vưu Phi, cũng hy vọng em có thể tìm được một người phù hợp với mình.”
La Vưu Phi hít sâu một hơi, chớp mắt cố ý nói:
“Tất nhiên, em là ai chứ, chỉ cần đứng yên chỉ tay thôi cũng đã cả một hàng dài xếp hàng đợi em rồi, anh yên tâm đi, không cần lo lắng cho tụi em.”
Sau khi ăn uống no nê, cả ba người tạm biệt nhau, ai nấy về nhà của mình.

Đường Hoan ngồi trong xe ngắm nhìn cảnh vật đang không ngừng chạy nhảy phía bên ngoài cửa sổ, trong lòng bỗng cảm thấy có chút hiu quạnh.

Cô trước nay chưa từng nợ bất kì ai, nhưng Giang Chi Thịnh là người duy nhất khiến cô luôn cảm thấy áy náy với anh.

Anh bỏ ra nhiều như vậy, nhưng cô lại chẳng thể cho anh thứ anh muốn.

Thực ra anh là một người đàn ông tốt, nếu như anh quay về sớm hơn một chút, khi cô còn chưa yêu Đoạn Kim Thần, cô nhất định sẽ yêu Giang Chi Thịnh.

Chỉ là trên thế gian này đâu phải chuyện gì cũng được như ý mình mong muốn, yêu rồi chính là yêu rồi.
Chiếc xe từ từ chuyển hướng vào cảng Nguyệt Hồ, Đường Hoan mở cửa xe đi vào trong biệt thự, do tâm trạng nặng nề khiến cô không phát hiện ra điều gì khác lạ ở đây.

Khi cô đi tới giữa khu vườn, tất cả mọi ánh đèn đột nhiên sáng lên.

Đường Hoan dừng bước, ngẩng đầu nhìn vào những ngọn nến đang cháy quanh người cô, hai bên đường đi được xếp đầy hoa tươi, cho tới bây giờ cô mới phát hiện hóa ra cô đang đứng giữa một hình trái tim.

Nghe thấy tiếng bước chân, Đường Hoan liền ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng người cao lớn đang từ trong bóng tối đi ra.

Nhịp tim cô đập nhanh hơn, nhìn vào khuôn mặt của người đàn ông ngày càng rõ hơn, cô vừa hồi hộp vừa tò mò không biết anh định làm gì.
Người đàn ông từ sau lưng lấy ra một bó hoa chín mươi chín bông hồng đỏ, từ từ đi tới trước mặt cô, dưới ánh đèn, gương mặt góc cạnh của anh như càng thêm anh tuấn, nhìn vào người phụ nữ ở trước mặt, anh nói:
“Hoan Hoan, em đồng ý gả cho anh không?”
Người đàn ông nhẹ nhàng quỳ gối, đưa bó hoa về phía trước.
“Anh biết anh đã từng làm rất nhiều chuyện khiến em tổn thương, nhưng kể từ nay trở đi anh sẽ không bao giờ để em phải rơi thêm bất kì giọt nước mắt nào nữa, càng không để em phải chịu tổn thương, anh từng nói sẽ bù đắp cho em bằng một đám cưới thật lớn, em đồng ý cho anh thêm một cơ hội nữa không?” Anh trước nay là một người không biết nói ngọt, những lời này là tất cả những gì sến súa nhất mà anh có thể nghĩ ra.
Tuy câu nối ấy không quá hoa mỹ, cũng không quá phô trương, nhưng đủ để Đường Hoan cảm thấy ngọt ngào.

Nhìn vào người đàn ông đang đứng ở trước mặt, cô đưa tay nhận lấy bó hoa hồng, cũng vào chính lúc này cô mới nhìn thấy chiếc nhân được đặt ở giữa bó hoa.

Dưới ánh trăng, chiếc nhẫn long lanh nổi bật, Đường Hoan thảng thốt kinh ngạc, có điều lại cố ý giả vờ nói:

“Không phải anh nói sẽ cầu hôn em sao? Một chút thành ý đều không có, đặt nhẫn ở giữa bó hoa là có ý gì?” Vốn tưởng rằng chỉ nói đùa mà thôi, không ngờ rằng người đàn ông đột nhiên lấy ra từ trong túi áo một chiếc nhẫn kim cương rất đẹp, so với chiếc nhẫn ở trên bó hoa nói rõ ràng là một trời một vực.

“Chiếc nhẫn đó chỉ là lựa cho em vui mà thôi, còn chiếc nhẫn này mới là thật.” Nói xong, anh bá đạo nắm lấy tay Đường Hoan rồi đeo lên cho cô.

Đường Hoan chớp chớp đôi mắt, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, cô lên tiếng nói: “Được thôi, Đoạn Kim Thần, anh quả nhiên……..aaa….anh làm gì vậy? Mau bỏ em xuống……” Sau khi đồng ý lời cầu hôn của Đoạn Kim Thần, anh liền đăng tải đoạn video ấy lên mạng.

Trong nháy mắt, Đường Hoan một lần nữa trở thành người được ngưỡng mộ.

Còn Giang Chi Thịnh ở nước Mỹ xa xôi, khi biết thông tin Đoạn Kim Thần sẽ tổ chức lại đám cưới cho hai người, trong lòng anh chỉ biết thầm chúc phúc cho cô.

Hôm nay là một ngày đẹp trời, và cũng là ngày mà Đường Hoan và Đoạn Kim Thần tổ chức lại lễ cưới.

Đoạn Kim Thần và Đường Hoan sánh đôi bên nhau, cả hai ân ái âu yếm đi trên thảm đỏ.

Tiếng nhạc du dương lập tức được chuyển sang ca khúc tiến hành lễ cưới, cả hai người cùng đứng trên sân khấu, miệng mỉm cười, giọng nói của người chủ trì bắt đầu vang lên: “Anh Đoạn Kim Thần, xin hỏi anh có đồng ý lấy cô gái xinh đẹp đang đứng ở bên cạnh anh không? Dù cho nghèo khổ hay giàu sang…….” “Tôi đồng ý.” Đoạn Kim Thần nhìn thẳng vào trong đôi mắt của Đường Hoan, sau khi nghe người chủ trì nói hết câu, không chút do dự mà trả lời.

“Cô Đường Hoan, xin hỏi cô có đồng ý…..”
Nghe thấy lời nói của người chủ trì, trong đầu Đường Hoan như đang thầm nhớ lại những tháng ngày chung sống bên Đoạn Kim Thần.

Tới hôm nay khi nhìn lại, dường như mọi thứ mới vừa xảy ra ngày hôm qua.
“Hoan Hoan……” Thấy cô vẫn chần chừ chưa trả lời câu hỏi, ánh mắt Đoạn Kim Thần bỗng có chút hoang mang.
Không để anh chờ lâu hơn, Đường Hoan nheo mắt mỉm cười, trước sự chú ý của rất nhiều người, giọng nói trong trẻo của cô vang lên:
“Em đồng ý, em đồng ý……..”
Dường như đang mừng thay cho Đoạn Kim Thần và Đường Hoan, mọi cảnh vật hôm nay bỗng trở nên đẹp hơn đến lạ thường, Đoạn Kim Thần và Đường Hoan trao nhẫn cho nhau, ánh mắt hạnh phúc khi nhìn vào đối phương.
Mẹ, mẹ ở trên đó có nhìn thấy không? Bây giờ con đang sống rất hạnh phúc, mẹ không cần lo lắng, tin rằng sau này con vẫn sẽ mãi được hạnh phúc.

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2
3 Chương 3
4 Chương 4
5 Chương 5
6 Chương 6
7 Chương 7
8 Chương 8
9 Chương 9
10 Chương 10
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14
15 Chương 15
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18
19 Chương 19
20 Chương 20
21 Chương 21
22 Chương 22
23 Chương 23
24 Chương 24
25 Chương 25
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36: Sự Tức Giận Khó Hiểu
37 Chương 37: Dùng Lực Quá Mạnh
38 Chương 38: Đoạn Kim Thần Kiêu Ngạo
39 Chương 39: Bữa Tiệc Thường Niên
40 Chương 40: Gặp Phải Lưu Manh
41 Chương 41: Đánh Đập Tàn Nhẫn
42 Chương 42: Cảnh Cáo
43 Chương 43: Sống Không Bằng Chết
44 Chương 44: Trả Thù
45 Chương 45: Món Nợ Khổng Lồ
46 Chương 46: Phạt Roi Đường Vãn Tình
47 Chương 47: Đe Họa
48 Chương 48: Tát Thử Một Cái
49 Chương 49: Tra Tấn
50 Chương 50: Đừng Chạm Vào Tối
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111: Thời Gian Đếm Ngược Của Nhà Họ Đường
112 Chương 112: Dập Đầu Nhận Sai
113 Chương 113: Sự Thật
114 Chương 114: Áp Lực Quá Lớn
115 Chương 115: Ngộ Độc Rượu
116 Chương 116: Cầu Cứu
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137
138 Chương 138
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141: Sốt Cao
142 Chương 142: Chết Tâm
143 Chương 143: Trở Lại Công Ty
144 Chương 144: Chế Giễu
145 Chương 145: Sóng Gió Lại Đến
146 Chương 146: Nguy Cơ Tiềm Ẩn
147 Chương 147: Lo Lắng
148 Chương 148: Dập Đầu Nhận Lỗi
149 Chương 149
150 Chương 150
151 Chương 151
152 Chương 152
153 Chương 153
154 Chương 154
155 Chương 155: Xảy Ra Chuyện
156 Chương 156
157 Chương 157: Thăng Chức
158 Chương 158: Vô Tình Gặp Được
159 Chương 159: Cạm Bẫy
160 Chương 160: Tương Kế Tựu Kế
161 Chương 161: Bất Ngờ
162 Chương 162: Nguy Cơ Tiềm Ẩn
163 Chương 163: Công Ty Đổi Chủ
164 Chương 164: Ly Hôn
165 Chương 165: Mất Kiểm Soát
166 Chương 166: Vào Tù
167 Chương 167: Âm Thầm Khiêu Khích
168 Chương 168: Đột Nhiên Đổ Bệnh
169 Chương 169
170 Chương 170: Không Thể Chịu Nổi Cơn Thịnh Nộ
171 Chương 171: Giày Vò
172 Chương 172: Oan Gia Ngõ Hẹp
173 Chương 173: Không Có Cách Nào Đối Diện Với Sự Thật
174 Chương 174: Đe Dọa
175 Chương 175: Đánh Nhau
176 Chương 176: Hôn Mê
177 Chương 177: Mặt Dày
178 Chương 178
179 Chương 179: Căm Ghét
180 Chương 180
181 Chương 181: Tìm Kiếm Hợp Tác
182 Chương 182: Cuộc Điện Thoại Bí Ẩn
183 Chương 183: Một Đêm Mị Tình
184 Chương 184: Mị Tình
185 Chương 185: Tỉnh Lại
186 Chương 186: Mất Trí Nhớ
187 Chương 187: Đoán Đúng Nguyên Nhân
188 Chương 188: Gặp Phải Côn Đồ
189 Chương 189: Âm Thầm
190 Chương 190: Gặp Lại Đoạn Lâm Phong
191 Chương 191: Trùng Hợp
192 Chương 192: Hãnh Diện
193 Chương 193: Đau Đớn Rời Đi
194 Chương 194: Theo Dõi
195 Chương 195: Có Phải Anh Ấy Đến Rồi Không
196 Chương 196: Được Cứu
197 Chương 197: Tình Cảm Mãnh Liệt
198 Chương 198: Chất Vấn
199 Chương 199: Ăn Cắp Kế Hoạch
200 Chương 200: Ly Gián
201 Chương 201
202 Chương 202: Vô Tình Nhìn Thấy Sự Thật
203 Chương 203
204 Chương 204: Tin Nhắn Nặc Danh
205 Chương 205
206 Chương 206: Không Phải Người Nhà Họ Đường
207 Chương 207: Xảy Ra Chuyện
208 Chương 208: Chỉ Là Thích!
209 Chương 209: Rời Khỏi
210 Chương 210: Tin Nhắn Thần Bí
211 Chương 211
212 Chương 212: Tổn Thương
213 Chương 213
214 Chương 214: Ngất Xỉu
215 Chương 215: Đánh Nhau
216 Chương 216: Không Xứng
217 Chương 217: Cuộc Sống Riêng
218 Chương 218: Bị Đánh
219 Chương 219: Hận
220 Chương 220: Tan Vỡ
221 Chương 221: Giày Vò
222 Chương 222: Cưỡng Ép
223 Chương 223: Mộ Vũ Nghiên
224 Chương 224: Gặp Nhau Lúc Làm Việc
225 Chương 225
226 Chương 226
227 Chương 227: Tôi Mới Là Bà Đoạn
228 Chương 228: Thật Lòng Hay Giả Dối
229 Chương 229: Chó Điên
230 Chương 230
231 Chương 231: Bênh Vực Kẻ Yếu
232 Chương 232: Bình Luận Tiêu Cực
233 Chương 233
234 Chương 234: Phản Kích Tuyệt Đẹp
235 Chương 235
236 Chương 236: Sắp Đặt
237 Chương 237
238 Chương 238: Quyết Định
239 Chương 239: Đau Lòng
240 Chương 240: Chuyện Xấu
241 Chương 241: Khuyên Nhủ
242 Chương 242
243 Chương 243: Mượn Rượu Giải Sầu
244 Chương 244: Bệnh Tình Chuyển Biến Xấu
245 Chương 245: Cơ Hội
246 Chương 246: Sốt Nhẹ
247 Chương 247: Cảm Xúc Mơ Hồ
248 Chương 248: Hôn Trộm
249 Chương 249: Khiêu Chiến
250 Chương 250: Mất Tích
251 Chương 251
252 Chương 252
253 Chương 253
254 Chương 254
255 Chương 255
256 Chương 256: Bởi Móc
257 Chương 257: Nhà Họ Phong
258 Chương 258: Lại Là Đối Thủ
259 Chương 259: Ăn Miếng Trả Miếng
260 Chương 260: Hâm Nóng Tình Cảm
261 Chương 261: Bắt Cóc
262 Chương 262: Bị Ép Uống Thuốc
263 Chương 263: Được Cứu
264 Chương 264: Đổ Dầu Vào Lửa
265 Chương 265: Ra Lệnh Đuổi Khách
266 Chương 266: Lời Nói Bịa Đặt
267 Chương 267: Cảnh Cáo
268 Chương 268
269 Chương 269: Tranh Giành Người Đẹp
270 Chương 270: Chuyện Cười
271 Chương 271: Đêm Khuya Mị Tình
272 Chương 272: Cách Kích Tướng
273 Chương 273: Ươm Mầm “hận Thù”
274 Chương 274: Chống Lưng
275 Chương 275: Say Khướt
276 Chương 276: Thất Vọng
277 Chương 277: Tâm Sự Riêng
278 Chương 278: Phối Hợp
279 Chương 279: Nổi Trên Mặt Nước
280 Chương 280: Bụi Trần Lắng Đọng
Chapter

Updated 280 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2
3
Chương 3
4
Chương 4
5
Chương 5
6
Chương 6
7
Chương 7
8
Chương 8
9
Chương 9
10
Chương 10
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14
15
Chương 15
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18
19
Chương 19
20
Chương 20
21
Chương 21
22
Chương 22
23
Chương 23
24
Chương 24
25
Chương 25
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36: Sự Tức Giận Khó Hiểu
37
Chương 37: Dùng Lực Quá Mạnh
38
Chương 38: Đoạn Kim Thần Kiêu Ngạo
39
Chương 39: Bữa Tiệc Thường Niên
40
Chương 40: Gặp Phải Lưu Manh
41
Chương 41: Đánh Đập Tàn Nhẫn
42
Chương 42: Cảnh Cáo
43
Chương 43: Sống Không Bằng Chết
44
Chương 44: Trả Thù
45
Chương 45: Món Nợ Khổng Lồ
46
Chương 46: Phạt Roi Đường Vãn Tình
47
Chương 47: Đe Họa
48
Chương 48: Tát Thử Một Cái
49
Chương 49: Tra Tấn
50
Chương 50: Đừng Chạm Vào Tối
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111: Thời Gian Đếm Ngược Của Nhà Họ Đường
112
Chương 112: Dập Đầu Nhận Sai
113
Chương 113: Sự Thật
114
Chương 114: Áp Lực Quá Lớn
115
Chương 115: Ngộ Độc Rượu
116
Chương 116: Cầu Cứu
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137
138
Chương 138
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141: Sốt Cao
142
Chương 142: Chết Tâm
143
Chương 143: Trở Lại Công Ty
144
Chương 144: Chế Giễu
145
Chương 145: Sóng Gió Lại Đến
146
Chương 146: Nguy Cơ Tiềm Ẩn
147
Chương 147: Lo Lắng
148
Chương 148: Dập Đầu Nhận Lỗi
149
Chương 149
150
Chương 150
151
Chương 151
152
Chương 152
153
Chương 153
154
Chương 154
155
Chương 155: Xảy Ra Chuyện
156
Chương 156
157
Chương 157: Thăng Chức
158
Chương 158: Vô Tình Gặp Được
159
Chương 159: Cạm Bẫy
160
Chương 160: Tương Kế Tựu Kế
161
Chương 161: Bất Ngờ
162
Chương 162: Nguy Cơ Tiềm Ẩn
163
Chương 163: Công Ty Đổi Chủ
164
Chương 164: Ly Hôn
165
Chương 165: Mất Kiểm Soát
166
Chương 166: Vào Tù
167
Chương 167: Âm Thầm Khiêu Khích
168
Chương 168: Đột Nhiên Đổ Bệnh
169
Chương 169
170
Chương 170: Không Thể Chịu Nổi Cơn Thịnh Nộ
171
Chương 171: Giày Vò
172
Chương 172: Oan Gia Ngõ Hẹp
173
Chương 173: Không Có Cách Nào Đối Diện Với Sự Thật
174
Chương 174: Đe Dọa
175
Chương 175: Đánh Nhau
176
Chương 176: Hôn Mê
177
Chương 177: Mặt Dày
178
Chương 178
179
Chương 179: Căm Ghét
180
Chương 180
181
Chương 181: Tìm Kiếm Hợp Tác
182
Chương 182: Cuộc Điện Thoại Bí Ẩn
183
Chương 183: Một Đêm Mị Tình
184
Chương 184: Mị Tình
185
Chương 185: Tỉnh Lại
186
Chương 186: Mất Trí Nhớ
187
Chương 187: Đoán Đúng Nguyên Nhân
188
Chương 188: Gặp Phải Côn Đồ
189
Chương 189: Âm Thầm
190
Chương 190: Gặp Lại Đoạn Lâm Phong
191
Chương 191: Trùng Hợp
192
Chương 192: Hãnh Diện
193
Chương 193: Đau Đớn Rời Đi
194
Chương 194: Theo Dõi
195
Chương 195: Có Phải Anh Ấy Đến Rồi Không
196
Chương 196: Được Cứu
197
Chương 197: Tình Cảm Mãnh Liệt
198
Chương 198: Chất Vấn
199
Chương 199: Ăn Cắp Kế Hoạch
200
Chương 200: Ly Gián
201
Chương 201
202
Chương 202: Vô Tình Nhìn Thấy Sự Thật
203
Chương 203
204
Chương 204: Tin Nhắn Nặc Danh
205
Chương 205
206
Chương 206: Không Phải Người Nhà Họ Đường
207
Chương 207: Xảy Ra Chuyện
208
Chương 208: Chỉ Là Thích!
209
Chương 209: Rời Khỏi
210
Chương 210: Tin Nhắn Thần Bí
211
Chương 211
212
Chương 212: Tổn Thương
213
Chương 213
214
Chương 214: Ngất Xỉu
215
Chương 215: Đánh Nhau
216
Chương 216: Không Xứng
217
Chương 217: Cuộc Sống Riêng
218
Chương 218: Bị Đánh
219
Chương 219: Hận
220
Chương 220: Tan Vỡ
221
Chương 221: Giày Vò
222
Chương 222: Cưỡng Ép
223
Chương 223: Mộ Vũ Nghiên
224
Chương 224: Gặp Nhau Lúc Làm Việc
225
Chương 225
226
Chương 226
227
Chương 227: Tôi Mới Là Bà Đoạn
228
Chương 228: Thật Lòng Hay Giả Dối
229
Chương 229: Chó Điên
230
Chương 230
231
Chương 231: Bênh Vực Kẻ Yếu
232
Chương 232: Bình Luận Tiêu Cực
233
Chương 233
234
Chương 234: Phản Kích Tuyệt Đẹp
235
Chương 235
236
Chương 236: Sắp Đặt
237
Chương 237
238
Chương 238: Quyết Định
239
Chương 239: Đau Lòng
240
Chương 240: Chuyện Xấu
241
Chương 241: Khuyên Nhủ
242
Chương 242
243
Chương 243: Mượn Rượu Giải Sầu
244
Chương 244: Bệnh Tình Chuyển Biến Xấu
245
Chương 245: Cơ Hội
246
Chương 246: Sốt Nhẹ
247
Chương 247: Cảm Xúc Mơ Hồ
248
Chương 248: Hôn Trộm
249
Chương 249: Khiêu Chiến
250
Chương 250: Mất Tích
251
Chương 251
252
Chương 252
253
Chương 253
254
Chương 254
255
Chương 255
256
Chương 256: Bởi Móc
257
Chương 257: Nhà Họ Phong
258
Chương 258: Lại Là Đối Thủ
259
Chương 259: Ăn Miếng Trả Miếng
260
Chương 260: Hâm Nóng Tình Cảm
261
Chương 261: Bắt Cóc
262
Chương 262: Bị Ép Uống Thuốc
263
Chương 263: Được Cứu
264
Chương 264: Đổ Dầu Vào Lửa
265
Chương 265: Ra Lệnh Đuổi Khách
266
Chương 266: Lời Nói Bịa Đặt
267
Chương 267: Cảnh Cáo
268
Chương 268
269
Chương 269: Tranh Giành Người Đẹp
270
Chương 270: Chuyện Cười
271
Chương 271: Đêm Khuya Mị Tình
272
Chương 272: Cách Kích Tướng
273
Chương 273: Ươm Mầm “hận Thù”
274
Chương 274: Chống Lưng
275
Chương 275: Say Khướt
276
Chương 276: Thất Vọng
277
Chương 277: Tâm Sự Riêng
278
Chương 278: Phối Hợp
279
Chương 279: Nổi Trên Mặt Nước
280
Chương 280: Bụi Trần Lắng Đọng