Chương 28: Phát Điện

Người ta nói nắng mùa thu thường dịu dàng, êm ả, nhưng hôm nay
tiết trời lại khác hẳn.

Trên nền trời trong vắt, mặt trời tỏa ra những tia sáng vàng gắt, hung hăng chiếu rọi xuống mặt đất.

Khung cảnh
nghĩa trang đầy ảm đạm, chỉ có hơi hương, ánh nến cùng thi thoảng những tiếng thở dài ảo não.

Hôm nay là ngày giỗ mẹ Tề Khang Vũ- cố phu nhân nhà họ Tề...!
Trước mộ bà, năm con người mặc đồ đen trịnh trọng, tay cầm nén hương lần lượt cắm vào chiếc lư đồng, mỗi người mang trong lòng một tâm tư riêng.

Thẩm Tình khẽ nhíu mày, qua lớp kính đen nhìn lên tấm ảnh của người quá cố trên bia mộ, lòng càng thêm bất mãn.

Tiết trời thì nóng gắt, cô ta lại phải ở đây để viếng thăm một người vốn không quen biết, cốt chỉ để lấy lòng người cha dượng giàu có kia.

Mọi người khấn vái xong, Tề Trác Phong khẽ thở dài não nề.

Ông phủi tay cho sạch, rồi cất bước ra xe để trở về.

Thẩm Lan vội đi theo sau, cầm chiếc ô đen lên che cho ông ta khỏi nắng.

Thẩm Tình như trút được gánh nặng, miệng ngáp ngáp vài cái để giải tỏa cơn buồn ngủ rồi đi theo ngay sau đó.

Mộng Tịch mới hiểu ra rằng, những con người này vốn chỉ đến đây cho có lệ, còn tuyệt nhiên không có lấy ai là thật lòng nhớ đến cố phu nhân nhà họ Tề.

Cũng dễ hiểu thôi, một người chồng liền cưới thêm người phụ nữ khác khi vợ vừa mới mất, một đứa con trai mang trong lòng nhiều bài xích với mẹ mình và hai con người xa lạ chưa từng tiếp xúc với bà ấy, thì lấy đâu ra tình cảm thật lòng.

Thế mà Tề Khang Vũ lại chưa rời khỏi đó.

Hắn đứng im, mắt đăm đăm nhìn tấm ảnh của mẹ mình trên bia mộ, cả khuôn mặt không có lấy một gợn cảm xúc.

Hắn rốt cuộc đang nghĩ gì, cô không tài nào đoán ra được...!
Mộng Tịch nhìn Tề Khang Vũ, nhãn cầu của cô đột nhiên mở to ra bởi biểu hiện kỳ lạ trên khuôn mặt hắn.

Hắn là đang khóc...một dòng nước mắt tinh khiết chảy ra trên khóe mắt của người đàn ông được những tia nắng rực rỡ xuyên qua, chói lóa.

Mộng Tịch là lần đầu tiên thấy một đấng nam nhi khóc, hơn nữa còn chảy ra từ con người tàn khốc, băng lãnh như hắn.

Tề Khang Vũ là đang xót thương cho mẹ hắn sao? Hay chỉ đơn giản là hắn đang nhớ lại mảnh kí ức nào đó đau lòng khi trước giữa hẳn và bà ấy?
“Khang Vũ.” Cô khẽ cất tiếng.

Hắn không động, đôi mắt vẫn cắm chặt vào bức ảnh trên bia mộ, khóe miệng run run.

Mộng Tịch có thể thấy rõ ràng sự chuyển biến rõ rệt trong đáy mắt Tề Khang Vũ, từ hững hờ đến đau thương, cuối cùng là nét giận dữ tột trong đôi mắt đỏ lòm như máu.

“Anh sao thế?” Mộng Tịch khẽ động vào vai hắn.

“Đừng có đụng vào người tôi.”
Tề Khang Vũ bất chợt hất tay cô ra, cả người hắn không ngừng run
rẩy như bị trúng tà.

Hắn nắm chặt tay, đấm mạnh vào tấm bia mộ trước mặt.

Máu bắt đầu nhiễu xuống, một giọt, hai giọt rồi ba giọt đọng lại, nhuộm màu trên những cánh hoa cúc trắng đặt ở bên dưới...!
“Khang Vũ, anh làm gì thế?”
Tim hắn đập thình thịch, như có gì đó kích thích con ác ma tàn bạo đang ngự trị trong con người hắn.

Tề Khang Vũ đột nhiên nắm lấy cổ Mộng Tịch, hung hăng bóp chặt.

“Khang...Vũ...anh.”
Mộng Tịch không sao thở được, cô phản kháng yếu ớt trên cánh tay hắn.

Nước mắt cô bắt đầu chảy ra, hai mắt cay xè vì trong tư thế ngửa đầu, bị ánh sáng mạnh chiếu vào.

Cô khép chặt hai hàng mi, ép dòng nước mắt nóng hổi chảy ra cả hai cánh tay Tề Khang Vũ.

Cô không ngờ hắn lại có thể phát tiết một cách vô cớ như vậy, ngay cả khi cô không làm gì và ngay cả khi đứng trước mộ mẹ hắn.

Tề Khang Vũ càng như con thú điên, liên tục gào thét chửi rủa.

Đáng tiếc Mộng Tịch đã dần mất đi ý thức, hoàn toàn không thể nghe rõ những lời hắn nói.

“Cô đi chết đi, cô cùng cha của cô nữa, theo bà ta xuống địa ngục đi.

Cả nhà cô chết hết rồi, tôi sẽ được yên thân, sẽ không bị bà ta ám lấy nữa.”
Lời nói vừa kết thúc cũng chính là lúc Tề Khang Vũ quật mạnh đầu
Mộng Tịch vào thành đá hoa cương trên mộ.

Cô ngã cả người ra đất, không chút động đậy.

Tiếng cười ghê rợn vang lên, xé toạc một khoảng không yên tĩnh.

Gió nổi mạnh trong tiết trời nắng, cuồn cuộn thổi bay khói nghi ngút từ lư hương đồng, bốc cháy lên dữ dội.

Tề Khang Vũ như phát điên phát dại, hất đổ mọi thứ trên phần mộ.

Hoa cùng nhanh hương đổ rạp ra mặt đất bên cạnh cơ thể của Mộng Tịch.

Hắn nhìn di ảnh mẹ mình lần cuối, rồi dảo bước đi mất.

Bấy giờ, người lao công trong khu nghĩa trang đang nấp trong một góc ở đằng xa mới chạy ra.

Ông ta khẽ lay nhẹ bả vai của Mộng Tịch:
“Cô gái ơi, cô tỉnh lại đi.”
Ông lật Mộng Tịch nằm ngửa lại, mới phát hiện vết màu trên trán cô.

Sợ đến mức chân tay run lẫy bẫy, nhưng người lao công vẫn lấy hết can đảm mà đưa tay lên gần mũi cô.

Hơi thở nhè nhẹ, yếu ớt cũng đủ để ông thở phào nhẹ nhõm.

“Bệnh viện Vạn Thành..cấp cứu...xin hãy cho một xe cấp cứu đến khu nghĩa trang X, đường...”

Chapter
1 Chương 1: Hôn Nhân Thương Mại
2 Chương 2: Ở Bên Người Phụ Nữ Khác
3 Chương 3: Bị Gây Khó Dễ
4 Chương 4: Nổi Cơn Tức Giận
5 Chương 5: Đợi
6 Chương 6: Tính Kế
7 Chương 7: Cô Còn Có Tư Cách Cầu Xin Sao H
8 Chương 8: Độc Ác
9 Chương 9: Tự Sát
10 Chương 10: Đổ Cháo Lên Đầu
11 Chương 11: Lời Cảnh Cáo Từ Tề Trác Phong
12 Chương 12: Nói Chuyện Với Dương Nghiêm
13 Chương 13: Nỗi Sợ Của Mộng Tịch
14 Chương 14: Trở Thành Kẻ Ăn Cắp
15 Chương 15: Căn Nhà Gỗ Trong Vườn
16 Chương 16: Nổi Sợ Của Tề Khang Vũ
17 Chương 17: Bóng Đen Quá Khứ
18 Chương 18: Đem Đổ Đi
19 Chương 19: Ở Cửa Hàng Trang Sức Gặp Tình Nhân Của Hắn
20 Chương 20: Đến Mộ Mẹ
21 Chương 21: Dự Tiệc 1
22 Chương 22: Dự Tiệc 2
23 Chương 23: Khuyên Tai Ngọc Phỉ Thúy Xanh
24 Chương 24: Bước Đầu Âm Mưu
25 Chương 25: Trừng Phạt Giúp Cô Tình Nhân Bé Nhỏ
26 Chương 26: Hoan Ái Với Người Phụ Nữ Khác H
27 Chương 27: Rối Loạn Nhân Cách
28 Chương 28: Phát Điện
29 Chương 29: Ám Hại
30 Chương 30: Người Chồng Trên Danh Nghĩa!
31 Chương 31: 31: Đột Ngột Thay Đổi
32 Chương 32: 32: Ảo Giác
33 Chương 33: 33: Yêu Không Đền Đáp
34 Chương 34: 34: Bổn Phận Vợ Chồng
35 Chương 35: 35: Chiếc Váy Bị Bẩn
36 Chương 36: 36: Chu Bá Thành Về Nước
37 Chương 37: 37: Cưỡng Ép H
38 Chương 38: 38: Tiếng Nổ Vang Trời
39 Chương 39: 39: Âm Mưu Kinh Hoàng Được Giấu Kín
40 Chương 40: 40: Bị Dị Ứng
41 Chương 41: 41: Vương Lĩnh Gặp Tai Nạn
42 Chương 42: 42: Để Thẩm Tình Gả Cho Vương Lĩnh
43 Chương 43: 43: Hôn Lễ Máu
44 Chương 44: 44: Khiến Ả Đường Đường Chính Chính Bước Vào Tề Gia
45 Chương 45: 45: Bắt Cóc
46 Chương 46: 46: Lựa Chọn
47 Chương 47: 47: Nghiệt Duyên
48 Chương 48: 48: Con Gái Nhà Họ Chu
49 Chương 49: 49: Một Mình Nhận Tội
50 Chương 50: 50: Tủi Thân
51 Chương 51: 51: Nghi Hoặc
52 Chương 52: 52: Là Kỷ Vật Của Mẹ Em
53 Chương 53: 53: Cô Gái Năm Đó Là Cô Sao
54 Chương 54: 54: Người Đàn Ông Trong Tấm Ảnh
55 Chương 55: 55: Mễ Yến Thanh Có Thai
56 Chương 56: 56: Xuân Ái Và Bá Thành Từng Yêu Nhau Sâu Đậm
57 Chương 57: 57: Trái Đất Tròn
58 Chương 58: 58: Xô Xát
59 Chương 59: 59: Bất Mê Chấp Ngộ
60 Chương 60: 60: Giác Mạc Của Cô Đem Cho Yến Thanh Đi
61 Chương 61: 61: Anh Đã Từng Đến Mộ Mẹ Tôi Bao Giờ Chưa
62 Chương 62: 62: Lòng Dạ Con Người Đáng Sợ Đến Mức Nào
63 Chương 63: 63: Không Có Nhiều Hay Ít Chỉ Có Còn Yêu Hay Hết Yêu
64 Chương 64: 64: Trừ Khi Ông Chết
65 Chương 65: 65: Tra Tấn Tinh Thần 1
66 Chương 66: 66: Vạch Mặt
67 Chương 67: 67: Tận Cùng Của Nổi Đau
68 Chương 68: 68: Kết Thúc 1
69 Chương 69: 69: Kết Thúc 2
70 Chương 70: 70: Sống Cùng Sống Chết Cùng Chết
71 Chương 71: 71: Cóc Ghẻ Mà Cứ Ngỡ Mình Là Thiên Nga
72 Chương 72: 72: Rốt Cuộc Cô Muốn Làm Gì
73 Chương 73: 73: Hạ Thuốc
74 Chương 74: 74: Tôi Sẽ Tiễn Anh Xuống Địa Ngục!
75 Chương 75: 75: Trút Cơn Thịnh Nộ
76 Chương 76: 76: Tội Ăn Cắp
Chapter

Updated 76 Episodes

1
Chương 1: Hôn Nhân Thương Mại
2
Chương 2: Ở Bên Người Phụ Nữ Khác
3
Chương 3: Bị Gây Khó Dễ
4
Chương 4: Nổi Cơn Tức Giận
5
Chương 5: Đợi
6
Chương 6: Tính Kế
7
Chương 7: Cô Còn Có Tư Cách Cầu Xin Sao H
8
Chương 8: Độc Ác
9
Chương 9: Tự Sát
10
Chương 10: Đổ Cháo Lên Đầu
11
Chương 11: Lời Cảnh Cáo Từ Tề Trác Phong
12
Chương 12: Nói Chuyện Với Dương Nghiêm
13
Chương 13: Nỗi Sợ Của Mộng Tịch
14
Chương 14: Trở Thành Kẻ Ăn Cắp
15
Chương 15: Căn Nhà Gỗ Trong Vườn
16
Chương 16: Nổi Sợ Của Tề Khang Vũ
17
Chương 17: Bóng Đen Quá Khứ
18
Chương 18: Đem Đổ Đi
19
Chương 19: Ở Cửa Hàng Trang Sức Gặp Tình Nhân Của Hắn
20
Chương 20: Đến Mộ Mẹ
21
Chương 21: Dự Tiệc 1
22
Chương 22: Dự Tiệc 2
23
Chương 23: Khuyên Tai Ngọc Phỉ Thúy Xanh
24
Chương 24: Bước Đầu Âm Mưu
25
Chương 25: Trừng Phạt Giúp Cô Tình Nhân Bé Nhỏ
26
Chương 26: Hoan Ái Với Người Phụ Nữ Khác H
27
Chương 27: Rối Loạn Nhân Cách
28
Chương 28: Phát Điện
29
Chương 29: Ám Hại
30
Chương 30: Người Chồng Trên Danh Nghĩa!
31
Chương 31: 31: Đột Ngột Thay Đổi
32
Chương 32: 32: Ảo Giác
33
Chương 33: 33: Yêu Không Đền Đáp
34
Chương 34: 34: Bổn Phận Vợ Chồng
35
Chương 35: 35: Chiếc Váy Bị Bẩn
36
Chương 36: 36: Chu Bá Thành Về Nước
37
Chương 37: 37: Cưỡng Ép H
38
Chương 38: 38: Tiếng Nổ Vang Trời
39
Chương 39: 39: Âm Mưu Kinh Hoàng Được Giấu Kín
40
Chương 40: 40: Bị Dị Ứng
41
Chương 41: 41: Vương Lĩnh Gặp Tai Nạn
42
Chương 42: 42: Để Thẩm Tình Gả Cho Vương Lĩnh
43
Chương 43: 43: Hôn Lễ Máu
44
Chương 44: 44: Khiến Ả Đường Đường Chính Chính Bước Vào Tề Gia
45
Chương 45: 45: Bắt Cóc
46
Chương 46: 46: Lựa Chọn
47
Chương 47: 47: Nghiệt Duyên
48
Chương 48: 48: Con Gái Nhà Họ Chu
49
Chương 49: 49: Một Mình Nhận Tội
50
Chương 50: 50: Tủi Thân
51
Chương 51: 51: Nghi Hoặc
52
Chương 52: 52: Là Kỷ Vật Của Mẹ Em
53
Chương 53: 53: Cô Gái Năm Đó Là Cô Sao
54
Chương 54: 54: Người Đàn Ông Trong Tấm Ảnh
55
Chương 55: 55: Mễ Yến Thanh Có Thai
56
Chương 56: 56: Xuân Ái Và Bá Thành Từng Yêu Nhau Sâu Đậm
57
Chương 57: 57: Trái Đất Tròn
58
Chương 58: 58: Xô Xát
59
Chương 59: 59: Bất Mê Chấp Ngộ
60
Chương 60: 60: Giác Mạc Của Cô Đem Cho Yến Thanh Đi
61
Chương 61: 61: Anh Đã Từng Đến Mộ Mẹ Tôi Bao Giờ Chưa
62
Chương 62: 62: Lòng Dạ Con Người Đáng Sợ Đến Mức Nào
63
Chương 63: 63: Không Có Nhiều Hay Ít Chỉ Có Còn Yêu Hay Hết Yêu
64
Chương 64: 64: Trừ Khi Ông Chết
65
Chương 65: 65: Tra Tấn Tinh Thần 1
66
Chương 66: 66: Vạch Mặt
67
Chương 67: 67: Tận Cùng Của Nổi Đau
68
Chương 68: 68: Kết Thúc 1
69
Chương 69: 69: Kết Thúc 2
70
Chương 70: 70: Sống Cùng Sống Chết Cùng Chết
71
Chương 71: 71: Cóc Ghẻ Mà Cứ Ngỡ Mình Là Thiên Nga
72
Chương 72: 72: Rốt Cuộc Cô Muốn Làm Gì
73
Chương 73: 73: Hạ Thuốc
74
Chương 74: 74: Tôi Sẽ Tiễn Anh Xuống Địa Ngục!
75
Chương 75: 75: Trút Cơn Thịnh Nộ
76
Chương 76: 76: Tội Ăn Cắp