Chương 28: Nói Ra Sự Thật

Chiếc xe của Lâm Tuyết Nhi vừa đậu trước cổng nhà đã nhìn thấy Hứa Minh Duật đứng chờ sẵn, nhìn lại Hứa Giai Mẫn đang rất khẩn trương ngồi nép chặt vào ghế lo lắng nói: "Tôi không muốn về nhà đâu."

Lâm Tuyết Nhi đặt tay lên bàn tay hơi run của Hứa Giai Mẫn, giọng nói nhẹ nhàng trấn an cô: "Em ở trong xe đi, tôi sẽ nói chuyện với anh ta."

Khi bàn tay Lâm Tuyết Nhi vừa mới rút ra đã bị Hứa Giai Mẫn giữ lại, đôi mắt đen láy lấp lánh một màng sương mỏng bao phủ nhìn lên cô nói: "Xin chị đấy."

Lần đầu tiên Lâm Tuyết Nhi nhìn thấy khía cạnh yếu đuối của đứa trẻ kiêu ngạo này, nó không khỏi khiến cô chạnh lòng. "Xem ra em sợ Minh Duật hơn sợ tôi rồi, yên tâm đi."

Tất cả sự việc trong xe đều thu hết vào tầm mắt của Hứa Minh Duật, ngoài sự khó chịu khi chứng kiến cảnh thân mật của hai người ra, Hứa Minh Duật còn có cảm giác thất bại khi lòng tin của con bé dành cho mình đã không còn, dựa dẫm vào Lâm Tuyết Nhi bởi vì hiện tại Hứa Giai Mẫn đã bị mất phương hướng, không còn ai khác bên cạnh.

"Nhìn thấy rồi phải không? Anh còn muốn hỏi gì nữa không?"

"Em cũng không tốt hơn tôi bao nhiêu đâu, con bé có nói gì hay không?"

Lâm Tuyết Nhi cười khinh nhìn Hứa Minh Duật: "Bây giờ biết lo cho con bé rồi sao? Tiểu Mẫn không nói nhưng dấu tích anh để lại trên người con bé vẫn còn rất rõ."

Hứa Minh Duật thở dài tựa lưng lên chiếc xe của mình, hiện tại lòng của anh đang rất mâu thuẫn, nửa muốn Giai Mẫn ở đây một thời gian để con bé bình tâm trở lại, nhưng nửa lại sợ ở cạnh Lâm Tuyết Nhi lâu ngày sẽ phát sinh thứ tình cảm không mong muốn.

"Đã đến nước này rồi, ít nhất cũng nên nói ra sự thật với Tiểu Mẫn, không ai thích sống một cuộc sống mà chẳng biết gì đâu. Hơn nữa con bé cũng đã sinh nghi ngờ rồi, hôm trước đến nhà tôi là để nhờ tôi điều tra xem anh có phải là ba ruột của mình hay không?"

Hứa Minh Duật bị lời nói của Lâm Tuyết Nhi làm cho chấn động, Hứa Giai Mẫn từ sau vụ gặp Hướng Chí Nam đã có sự nghi ngờ về thân phận của mình, nhưng con người gã đó không hề tốt đẹp, nếu là cha của Hứa Giai Mẫn anh càng không thể để lão ta gặp mặt con bé thêm lần nào nữa, có lẽ đã đến lúc phải cho con anh biết sự thật rồi, dù cho có tổn thương vẫn tốt hơn bị kẻ khác lợi dụng để trục lợi.

"Nói với Tiểu Mẫn tôi muốn nói chuyện riêng với con bé, tôi sẽ không bắt Tiểu Mẫn về đâu."

Lâm Tuyết Nhi mỉm cười đồng tình: "Cuối cùng anh đã thông suốt rồi."

Gõ cửa xe cho Hứa Giai Mẫn hạ thấp kính xuống, Lâm Tuyết Nhi mở lời nói: "Minh Duật muốn nói chuyện riêng với em một lúc, nếu em sợ tôi có thể bên cạnh, nhìn anh ấy không giống như muốn gây khó dễ với em."

Đôi mắt đen khẽ gợn suy tư, một lúc chần chừ Hứa Giai Mẫn mới đồng ý gặp anh, nhưng vẫn muốn Lâm Tuyết Nhi bên cạnh mình như một sự an tâm.

Ngồi trong phòng khách nhà Lâm Tuyết Nhi, Hứa Minh Duật vẫn rất đắn đo có nên nói sự thật cho Hứa Giai Mẫn biết hay không?

"Xem ra sống ở đây trông con tốt hơn ở nhà!"

"..."

Lâm Tuyết Nhi vỗ nhẹ lên bàn tay run run của Hứa Giai Mẫn đang đặt trên đùi, con bé đã chịu cú sốc lớn từ người mình luôn tin tưởng và thương yêu, dù cho Hứa Minh Duật có làm bao nhiêu chuyện tốt đi nữa, lần này quả thật đã hồ đồ rồi.

Đôi mắt lạnh lẽo đều thu hết toàn bộ những cử chỉ nhỏ nhặt của hai người ngồi đối diện vào trong tầm mắt, Hứa Minh Duật lên tiếng phá vỡ bầu không khí nặng nề đang diễn ra: "Không cần lén lút điều tra nữa, ta và con không hề có quan hệ huyết thống."

Bàn tay trên đùi Hứa Giai Mẫn càng siết chặt hơn, nghi hoặc trong lòng cô thời gian qua nay đã có đáp án, nhưng mà vẫn có chút không muốn tin vào sự thật này. Cổ họng khô khốc khẽ nuốt xuống, Hứa Giai Mẫn cắn nhẹ môi mình rụt rè hỏi: "Lời người đàn ông kia là thật sao? Con là con của ông ấy thật sao?"

"Ta không chắc, bởi vì từ trước ta đã không biết cha ruột của con là ai, và ta cũng không muốn con tiếp xúc với người đó..."-dừng lại một chút, Hứa Minh Duật đã chọn cách nói sự thật với đứa trẻ này thì phải nói ra toàn bộ, anh không thể để Hứa Giai Mẫn mãi u mê không biết đâu là điều nguy hiểm cần phải tránh xa: "Vì mẹ con đã bị cưỡng bức và sinh ra con."

Lời nói nhẹ tênh thốt ra của anh như nhát trí mạng đâm thẳng vào trái tim non nớt chưa từng nếm trải chút sự đời nào của cô, Hứa Giai Mẫn cảm giác tai mình bị ù đi không còn nghe thêm bất kỳ điều gì nữa: "Con...hóa ra được sinh ra như thế sao?"

Lâm Tuyết Nhi cũng đoán được phần nào câu chuyện, nhưng đến mức này bản thân người ngoài cuộc như cô còn cảm thấy chua xót, huống chi đứa trẻ tội nghiệp này, Hứa Giai Mẫn sợ rằng không chịu nỗi mất.

Hứa Minh Duật khép hờ mắt lại đau lòng không muốn nhìn thêm nữa, nhưng lời nói trầm thấp vẫn tiếp tục tuôn ra: "Nếu Hướng Chí Nam thật sự là hắn ta, con càng phải tránh xa hắn nhiều nhất có thể, bởi vì tủi nhục và xấu hổ, sau khi vừa hạ sinh con, mẹ con đã tự sát ngay ngày hôm sau."

"Đủ rồi!"-Lâm Tuyết Nhi lên tiếng cắt ngang lời kể của Hứa Minh Duật, cô vòng tay ôm cơ thể cứng đờ của Hứa Giai Mẫn đang khẽ run lên vì đả kích quá lớn: "Còn lại có gì tôi sẽ liên lạc với anh sau, còn tiếp tục sẽ tổn thương sâu sắc cho Tiểu Mẫn, anh không muốn điều này phải không?"

Hứa Minh Duật thở nhẹ ra đứng dậy, từ đầu đến cuối Hứa Giai Mẫn đều không ngẩng đầu lên nhìn anh lấy một lần, anh biết mọi chuyện xảy ra đột ngột và dồn dập như vậy, cô cần có thời gian để tiếp nhận, lần này anh sẽ cố nhẫn nhịn: "Con là đứa trẻ bướng bỉnh nhưng cũng là niềm tự hào của ta, ta tin mẹ con cũng sẽ rất hạnh phúc khi nhìn con của hiện tại. Đừng làm ta và bà ấy thất vọng."

Khi Hứa Minh Duật đã rời khỏi nhà, Hứa Giai Mẫn vẫn gục đầu lên vai Lâm Tuyết Nhi im lặng không nói một lời nào, lồng ngực như bị một tảng đá lớn đè nặng không thể thở nổi, cảm giác khó chịu này đúng là rất tồi tệ. Cuộc đời tươi sáng của Hứa Giai Mẫn hóa ra đều là giả tạo do một tay Hứa Minh Duật tạo dựng lên, khi sự thật được phơi bày, trước mắt cô toàn là một màu đen u tối, cô là đứa trẻ không nên tồn tại trên thế giới này.

Giọng nói thì thầm mang theo nỗi thê lương xót xa thốt lên giữa một khoảng lặng kéo dài: "Chị nghe rồi phải không? Thì ra tôi là cẩu tạp chủng...tôi thấy bản thân mình dơ bẩn quá..."

Lâm Tuyết Nhi tách khỏi cái ôm áp hai tay lên khuôn mặt đờ đẫn của Hứa Giai Mẫn, lời nói chân thành nhưng rất nghiêm túc đáp trả lại: "Nhìn thẳng vào tôi, tôi không hề thương hại em, vì bản thân tôi cũng đã rất khổ sở để sống đến giờ phút này rồi."

"..."

"Trong mắt người khác tôi là một kẻ bệnh hoạn đi yêu người đồng giới, còn thâm tâm tôi chính là kẻ sát nhân khi đã chối bỏ tình yêu sâu nặng của người con gái tôi thương, để cô ấy chết thảm dưới cơn mưa năm đó. Nếu nói về tồi tệ, tôi tồi tệ hơn em rất nhiều khi vốn dĩ có thể có cuộc sống tốt hơn nhưng lại chọn cách lẫn tránh, còn em không hề làm sai điều gì cả, em nghe rõ chưa?"-lần đầu tiên Lâm Tuyết Nhi tự vạch trần hết tất cả những mảng tối trong lòng mình cho một người biết, mỗi một lời nói như một nhát dao đâm vào trái tim đã nhuốm đầy thương tổn chưa từng phục hồi, nhưng cô càng sợ hơn khi nhìn Hứa Giai Mẫn mất đi phương hướng, để cuộc đời chìm nghỉm trong hố đen tội lỗi của những kẻ xấu xa đã từng gây ra.

"Chị...hức hức..."

Hứa Giai Mẫn ôm chằm Lâm Tuyết Nhi bật khóc nức nở, bây giờ cô không muốn suy nghĩ thêm bất cứ điều gì nữa, chỉ muốn khóc thật to để vơi đi những uất ức và tủi hổ bao vây mình...

"Em làm rất tốt, cứ khóc cho đã đi!"

Chapter
1 Chương 1: Quan Hệ Mập Mờ (1)
2 Chương 2: Quan Hệ Mập Mờ (2)
3 Chương 3: Chuyện Cấm Kỵ (1)
4 Chương 4: Chuyện Cấm Kỵ (2)
5 Chương 5: Bạn Của Ba
6 Chương 6: Đòi Lại Công Bằng
7 Chương 7: Lật Lọng
8 Chương 8: Khỏi Bệnh Rồi
9 Chương 9: Ngủ Cùng Với Con
10 Chương 10: Mẹ Của Hứa Giai Mẫn
11 Chương 11: Tìm Người Tâm Sự
12 Chương 12: Bị Cưỡng Hôn
13 Chương 13: Người Bạn Nhỏ
14 Chương 14: Ba Ghen Sao?
15 Chương 15: Tính Sổ
16 Chương 16: Theo Dõi
17 Chương 17: Bạn Trai Tin Đồn
18 Chương 18: Cảm Xúc Kỳ Lạ
19 Chương 19: Lỡ Phóng Lao
20 Chương 20: Khơi Dậy Nỗi Đau
21 Chương 21: Ta Mới Là Ba Của Con
22 Chương 22: Đi Tìm Sự Thật
23 Chương 23: Tìm Đến Tận Cửa
24 Chương 24: Cơn Ghen Của Ba
25 Chương 25: Sai Lầm
26 Chương 26: Rung Động Đầu Đời
27 Chương 27: Thử Quần Áo
28 Chương 28: Nói Ra Sự Thật
29 Chương 29: Bị Ba Ruột Hãm Hại
30 Chương 30: Chân Tướng Là Như Thế Nào
31 Chương 31: Ba Tỏ Tình Với Tôi
32 Chương 32: Con Thích Hôn Ai Hơn?
33 Chương 33: Thay Đổi Cách Xưng Hô
34 Chương 34: Duật Ca Công Kích
35 Chương 35: Sau Này Cũng Phải Thích Thôi
36 Chương 36: Muốn Tự Làm Hay Để Anh Làm?
37 Chương 37: Chậm Rãi Chờ Em Đón Nhận
38 Chương 38: Rèn Luyện Từ Từ
39 Chương 39: Nợ Ân Tình
40 Chương 40: Đóng Kịch
41 Chương 41: Ba Ghen Nữa Rồi
42 Chương 42
43 Chương 43: Cuộc Giao Dịch
44 Chương 44: Bị Bạn Bè Khó Dễ (1)
45 Chương 45: Em Đã Trưởng Thành Rồi
46 Chương 46: Chuyển Biến Tốt
47 Chương 47: Tiểu Thịt Tươi
48 Chương 48: Nhóc Con
49 Chương 49: Bữa Sáng Của Anh
50 Chương 50: Cuộc Họp Mặt Đông Vui
51 Chương 51: Giải Quyết Khúc Mắc Trong Lòng
52 Chương 52: Thử Đặt Cược
53 Chương 53: Ghen Với Cả Con Nít
54 Chương 54: Xạ Thủ
55 Chương 55: Bắt Cóc
56 Chương 56: Giải Cứu
57 Chương 57: Hứa Tiểu Thư Ghen
58 Chương 58: Ngủ Gật
59 Chương 59: Cô Là Người Tốt Hay Kẻ Xấu
60 Chương 60: Bữa Ăn Cảm Ơn
61 Chương 61: Tạm Biệt
62 Chương 62
63 Chương 63: Đề Xuất
64 Chương 64: Lộ Diện (1)
65 Chương 65: Ba Ruột Của Hứa Giai Mẫn
66 Chương 66: Có Anh Thật Tốt
67 Chương 67: End
Chapter

Updated 67 Episodes

1
Chương 1: Quan Hệ Mập Mờ (1)
2
Chương 2: Quan Hệ Mập Mờ (2)
3
Chương 3: Chuyện Cấm Kỵ (1)
4
Chương 4: Chuyện Cấm Kỵ (2)
5
Chương 5: Bạn Của Ba
6
Chương 6: Đòi Lại Công Bằng
7
Chương 7: Lật Lọng
8
Chương 8: Khỏi Bệnh Rồi
9
Chương 9: Ngủ Cùng Với Con
10
Chương 10: Mẹ Của Hứa Giai Mẫn
11
Chương 11: Tìm Người Tâm Sự
12
Chương 12: Bị Cưỡng Hôn
13
Chương 13: Người Bạn Nhỏ
14
Chương 14: Ba Ghen Sao?
15
Chương 15: Tính Sổ
16
Chương 16: Theo Dõi
17
Chương 17: Bạn Trai Tin Đồn
18
Chương 18: Cảm Xúc Kỳ Lạ
19
Chương 19: Lỡ Phóng Lao
20
Chương 20: Khơi Dậy Nỗi Đau
21
Chương 21: Ta Mới Là Ba Của Con
22
Chương 22: Đi Tìm Sự Thật
23
Chương 23: Tìm Đến Tận Cửa
24
Chương 24: Cơn Ghen Của Ba
25
Chương 25: Sai Lầm
26
Chương 26: Rung Động Đầu Đời
27
Chương 27: Thử Quần Áo
28
Chương 28: Nói Ra Sự Thật
29
Chương 29: Bị Ba Ruột Hãm Hại
30
Chương 30: Chân Tướng Là Như Thế Nào
31
Chương 31: Ba Tỏ Tình Với Tôi
32
Chương 32: Con Thích Hôn Ai Hơn?
33
Chương 33: Thay Đổi Cách Xưng Hô
34
Chương 34: Duật Ca Công Kích
35
Chương 35: Sau Này Cũng Phải Thích Thôi
36
Chương 36: Muốn Tự Làm Hay Để Anh Làm?
37
Chương 37: Chậm Rãi Chờ Em Đón Nhận
38
Chương 38: Rèn Luyện Từ Từ
39
Chương 39: Nợ Ân Tình
40
Chương 40: Đóng Kịch
41
Chương 41: Ba Ghen Nữa Rồi
42
Chương 42
43
Chương 43: Cuộc Giao Dịch
44
Chương 44: Bị Bạn Bè Khó Dễ (1)
45
Chương 45: Em Đã Trưởng Thành Rồi
46
Chương 46: Chuyển Biến Tốt
47
Chương 47: Tiểu Thịt Tươi
48
Chương 48: Nhóc Con
49
Chương 49: Bữa Sáng Của Anh
50
Chương 50: Cuộc Họp Mặt Đông Vui
51
Chương 51: Giải Quyết Khúc Mắc Trong Lòng
52
Chương 52: Thử Đặt Cược
53
Chương 53: Ghen Với Cả Con Nít
54
Chương 54: Xạ Thủ
55
Chương 55: Bắt Cóc
56
Chương 56: Giải Cứu
57
Chương 57: Hứa Tiểu Thư Ghen
58
Chương 58: Ngủ Gật
59
Chương 59: Cô Là Người Tốt Hay Kẻ Xấu
60
Chương 60: Bữa Ăn Cảm Ơn
61
Chương 61: Tạm Biệt
62
Chương 62
63
Chương 63: Đề Xuất
64
Chương 64: Lộ Diện (1)
65
Chương 65: Ba Ruột Của Hứa Giai Mẫn
66
Chương 66: Có Anh Thật Tốt
67
Chương 67: End