Chương 27: Khai trương ngọc y quán

Hai cỗ xe ngựa ký hiệu riêng của phủ thái tử, không phải ai nhìn qua cũng biết, chỉ có người trong hoàng thất mới nhận ra được. Tứ hoàng tử Yên Trường Quốc - Phương Chí Thanh nhìn bên dưới thầm nghĩ cái tên Thái tử khốn kiếp ấy chắc phần nào đoán ra chủ mưu là ai nên lần này tìm về cao nhân giúp sức. Xem ra, hắn phải dò la một chút kẻ này là ai, có là trở lực trong đại nghiệp của mình hay không? Nếu có, lưỡi đao vô tình sẽ cắt nát những gì ngăn cản dưới chân hắn.

Xe ngựa đi thêm một lúc thì dừng lại tại một cửa hiệu trên đó có gắn tấm biển "Ngọc Y Quán". Cái tên này được ghép từ tên của nàng với ngành nghề mà cha con nàng theo đuổi, đủ thành ý nhưng Vân Ngọc vô tư, vẫn chẳng cần nghĩ ngợi làm gì cho mệt người. Cô gái, dưới dáng vẻ một thiếu niên, đỡ nghĩa phụ xuống xe, đưa ông vào xem qua cửa hiệu sắp cùng họ gắn bó lâu dài. Tâm trạng cô thật vui vì bây giờ nghĩa phụ chẳng cần phải bôn ba vất vả, chỉ cần ngồi trong quầy bắt mạch, kê đơn, còn cô sẽ lo việc bốc thuốc. Khoảng hai tháng học hỏi nghĩa phụ, vốn tư chất thông minh, Vân Ngọc đã nhanh chóng đỡ đần được ít nhiều với nghĩa phụ. Cô tin từ đây có điều kiện thuận lợi để phát triển, y thuật của mình sẽ được nâng cao đáng kể. Dù được trở về thời hiện đại hay không, ít nhất cô cũng đang mạnh mẽ, nỗ lực sống tốt cho tương lai của mình. Chí Viễn nhìn gương mặt vui vẻ hiện rõ, lòng cũng nhẹ nhàng hơn đôi chút, dường như còn vui lây với nàng ấy. Hắn hơi cong khóe miệng nói:

- Hiệu thuốc này ta đã chuẩn bị thật tốt, cũng tìm luôn đầu mối cung cấp dược liệu cho lão đại phu rồi. Khi nào hết cứ bảo họ mang đến, bạc sẽ do ta trả. Các người cứ yên tâm sống thật tốt ở nơi này. Ta cũng phái tới đây một người giúp coi sóc trông ngoài cửa hiệu. Nếu có điều gì khó khăn, cứ nói thẳng với hắn, đừng ngại. Hắn sẽ nói lại với ta để ta xử lý.

- Tâm ý của ngươi ta nhận, nhưng cũng chỉ đến đây là đủ. Khi cửa hiệu đi vào ổn định, sinh lãi. Tự ta sẽ thanh toán chi phí nguyên vật liệu cho việc kinh doanh của nhà ta. Không cần phiền toái ngươi thêm.

Giọng nói cô nương ta hôm nay đã bớt đi vài phần sắc bén, nhưng cũng vẫn còn thờ ơ không mấy thân thiện. Cũng đúng thôi, ai có thể dễ dàng tha thứ cho một người từng tổn thương mình nặng nề như vậy, vì thế tâm trạng hắn vừa nhẹ nhõm đôi chút liền ảm đạm mấy phần. Thường ngày tâm tính hắn lãnh đạm không quan tâm lắm cho một ai trừ người ở trong lòng mình như phụ hoàng, cùng mẫu hậu. Ngoài ra, tâm của hắn chỉ muốn dành chỗ cho vạn dân thiên hạ, muốn mọi người từ những sách lược hắn ban hành mà có cuộc sống ấm áo no cơm. Vậy mà chỉ một cử chỉ lời nói nhỏ nhặt cũng khiến lòng hắn ngứa ngáy khó chịu. Lẽ nào cảm giác áy náy với ân nhân của hắn nhiều đến vậy sao, nên mới phiền muộn vì chưa bù đắp trọn vẹn cho nàng?

Chí Viễn ôm một thân mất hứng quay lưng ra về, trộm nghĩ: "Thôi được rồi, cứ tận tâm giúp đỡ cho đến khi cha con nàng có thể trụ vững ở đất này, hắn có thể buông tay đường ai nấy đi. Dù gì cũng do nàng ta từ chối chứ không phải do hắn không dốc sức xoa dịu vết thương lòng cho nàng", chút dỗi hờn vương vào trong gương mặt lẫn ánh mắt, nhưng Vân Ngọc chẳng xem hắn là gì quan trọng, làm sao có thể nhận ra.

Bóng lưng thái tử vừa khuất, một thân ảnh nép mình ở góc tường cũng bước ra, đảo mắt dò xét cửa hiệu đằng kia. Cái tên "Ngọc Y Quán" xem ra là một hiệu thuốc, nam tử phần nào đoán được Phương Chí Viễn kia thoát chết như thế nào, là may mắn tìm được lão đại phu y thuật cao minh hóa giải mê tình dược bí truyền mà hắn sắp xếp chu toàn tưởng không lọt một kẽ hở lần trước. Đúng là điêu dân khốn kiếp, làm hỏng kế hoạch của hắn. Nhất định phải trị tội tên đó thật nặng mới có thể xả được cơn giận ngập trời của hắn lúc này. Trước mắt, hiệu thuốc còn chưa khai trương, chờ cho đến khi đi vào hoạt động, chẳng lo không có cơ hội khiến bọn chúng thịt nát xương tan, cho dù là thái tử cũng không thể che chở bọn họ được. Tia mắt tàn độc trong một vóc dáng hoàn mỹ, như phá hỏng vẻ câu hồn đoạt phách của Tứ hoàng tử, làm hắn trông giống một sát thần chuẩn bị tìm người đòi mạng, nguy hiểm cực điểm. Ra chủ ý xong, Phương Chí Thanh thu lại vẻ hung ác trong sóng mắt, cũng trở về phủ của mình.

Từ lần tiết lộ bí mật mê tình dược cho Ngũ hoàng tử Phương Chí Quân, thực chất là giáng cho đệ ấy đòn phủ đầu cảnh cáo "thuận ta thì sống, chống ta thì chết", mỗi lần bí mật gặp nhau bàn việc, thái độ của ngũ đệ có chút lúng túng, sợ sệt, dù đã cố tỏ ra thật tự nhiên nhưng sao có thể lọt qua ánh mắt tinh tường như đại bàng của Tứ hoàng tử. Hiệu ứng như vậy khá tốt, tin rằng đệ ấy đã bị khóa chặt trong lòng bàn tay. Hôm nay, tin tức Thái tử trở lại với khí thế hiên ngang cũng được truyền tới phủ của Ngũ Hoàng tử khiến lòng hắn dấy lên băn khoăn, liệu Thái tử ca có phát hiện ra sơ hở nào hay không, có điều tra được mình là đồng lõa với Tứ ca không. Hắn thật sự rất hối hận, vì xung động nhất thời mà bây giờ vừa lên thuyền giặc, vừa chuốc lấy thù với thái tử, lỡ mà chuyện này lộ ra, chọn đứng về phía ai cũng đều phải chịu thảm cảnh. Nhớ lại lời kể về âm mưu trước đó của Tứ hoàng huynh, đến giờ lòng hắn vẫn còn rét run, đã chẳng thể quay đầu thì cứ tạm theo những sắp xếp của Tứ ca đi đã rồi tranh thủ tìm xem có cơ hội thoát thân khỏi tranh đấu quyền lực này hay không?

Lần này đến đây, là Tứ ca có việc cần hắn làm. Từ nãy đến giờ ngồi uống trà trông có vẻ nhàn nhã nhưng Chí Quân rất sợ huynh ấy lại ra chủ ý tàn độc nào khác, bắt hắn thực thi, ai ngờ chỉ là để thăm dò tình hình của một y quán sắp mở nào đó

- Tứ ca muốn đệ theo dõi y quán thôi à. Chuyện đơn giản như vậy, với thế lực của Tứ ca mà phải cần đến kẻ tép riu như đệ sao. Rốt cuộc đứng đầu y quán kia có lai lịch đặc biệt gì?

- Ta nghi ngờ lão bản của Ngọc Y Quán là thần y đã giúp Phương Chí Viễn thoát khỏi tai kiếp lần này. Chọc vào lưỡi kiếm của ta vậy, đệ nghĩ ta sẽ buông tha cho tên khốn kia sao. Nhưng giờ có lẽ Thái tử đã nghi ngờ ta rồi, nếu là tay sai của ta làm, nhất định sẽ bị hắn phát hiện, lần ra manh mối. Nhưng đệ thì khác, trong mắt thái tử, ta với đệ gay gắt bao năm qua, sẽ không phải đối tượng hắn nghi ngờ. Hơn nữa, ta còn muốn biết, ngoài công lao cứu nguy cho thái tử, lão bản ở đó còn vai trò đặc biệt gì không trong thế lực của thái tử hiện giờ. Chờ vài hôm nữa y quán khai trương, đệ bắt đầu tìm hiểu cho ta luôn đi.

- Đệ biết rồi Tứ ca. Nếu không còn chuyện gì, đệ phải về đây. Nơi này đệ ở lâu không tiện.

- Ừ!!!

Ngũ hoàng tử rời phủ của Tứ ca xong, bí bách trong người cũng được giải tỏa. Tứ ca ấy lúc nào cũng âm lãnh, càng tiếp xúc, khí chất hung tàn càng lộ ra thật đáng sợ. Bây giờ đã lỡ phóng lao thì đành theo lao thôi. Phương Chí Quân một đường quay về, lòng thật mong có thể sớm tìm cơ hội thoát khỏi cuộc đua tranh này, bình yên làm một vương gia được thụ phong, cả đời hưởng vinh hoa phú quý là được.

Từ lúc Tứ ca giao nhiệm vụ, Ngũ hoàng tử luôn đặc biệt chú ý tình hình ở Ngọc Y Quán. Bọn họ đã bắt đầu đi vào hoạt động, thời điểm Phương Chí Quân đến đó cũng thích hợp rồi. Vậy nên, hắn cải trang thành một thiếu niên bình thường, đi một vòng kinh thành dạo chơi. Đường đường là hoàng tử Yên Trường Quốc, là từ bụng mỹ nhân sinh ra, lại được hưởng nét tuấn tú từ phụ hoàng, Chí Quân ngọc thụ lâm phong, trên đường có biết bao thiếu nữ len lén nhìn theo. Bản tính hắn xưa nay đào hoa đa tình, biết ai thích mình, hắn lại càng muốn trưng ra bộ dạng phong độ cho các nữ tử phải quỳ mọp xuống chân mình vì si mê. Người đa tình thấy ai cũng dễ dàng yêu, nhưng thực chất chẳng yêu ai cả. Hắn đối với nữ tử chưa từng động tâm, chưa từng nhớ kỹ điều gì về những người vì dành tình cảm cho mình mà hết lòng quan tâm như các quận chúa, thiên kim tiểu thư của các quan lại. Các nàng trao tâm đi thì hắn nhận thôi, chưa từng nghĩ sẽ chọn ai làm hoàng phi của mình. Bởi hắn sinh ra trong hoàng gia, hôn sự đều do phụ hoàng quyết định, vậy thì bận lòng làm gì. Cứ vui vẻ qua ngày không tốt hay sao.

Thưởng thức món ngon mỹ tửu thoải mái xong, Chí Quân tiến về Ngọc Y Quán. Ở đây cũng không quá lớn, người làm chỉ có một chưởng quầy, một gã sai vặt và một lão đại phu. Có phải Tứ ca quá đa nghi hay không, chỉ một y quán nho nhỏ vậy thì có vị thế gì đâu mà bày mưu tính kế. Hắn cũng lấy số, ngồi chờ một lát, vờ đau đầu muốn đến xem bệnh. Tất nhiên hắn không có bệnh, lão đại phu xem mạch tượng không thấy có vấn đề gì, mới bảo là tinh thần có phần căng thẳng nhưng không sao cả rồi kê ít dược định thần nhẹ cho hắn ta. Lúc bốc thuốc, lão đại phu hỏi hắn chọn dược dạng viên hay dược dạng sắc theo thang, hắn ngớ người, dược không phải là từng loại thảo dược được chia lượng thích hợp rồi nấu lên sao, dược dạng viên trước nay chỉ có độc dược, lão ta đang nói cái quái gì thế này? Biết khách hàng còn lạ lẫm, lão đại phu mới giải thích điểm đặc biệt của y quán này là điều chế thêm các loại dược dạng viên điều trị một số bệnh thường gặp, tác dụng tốt, lại thuận tiện mang theo bên người. Thấy ý tưởng cũng hay hay, Chí Quân chọn dược dạng viên xem thử một chút rồi thanh toán bạc với chưởng quầy. Lúc ra về còn cầm một viên dược đen đen nho nhỏ trong tay, vừa đi vừa ngửi, không chú ý trước mặt mình có người mà đâm thẳng vào. Hoàng thất luôn chú trọng rèn luyện thi thư, thể lực, để ai cũng đều ưu tú, xứng đáng với địa vị cao quý trong hoàng triều Yên Trường Quốc. Thế nên một cú va chạm này, thân hình rắn chắc phi phàm của Chí Quân liền đẩy ngã thiếu niên vóc dáng nhỏ nhắn phía trước. Võ công hắn cũng khá lợi hại, khi thiếu niên gần tiếp đất, hắn một phát đưa tay ra kéo tiểu tử kia vào lòng. Hành động này chỉ là quán tính, vì hắn thường hay làm thế để giúp các tiểu cô nương khi họ chẳng may té ngã, để tạo ấn tượng tao nhã dịu dàng cho các nàng phải si tâm với mình. Chứ còn một nam tử bị ngã thì cứu tên đó làm gì cho mệt. Nhưng khi hắn kéo mạnh thiếu niên, có khối gì đó cưng cứng kỳ lạ chạm vào cơ thể hắn. Sau khi để thiếu niên kia đứng lên ổn định, hắn mới bắt đầu quan sát. Mặc dù mặc y phục nam nhân, phía trước ngực cũng không nhấp nhô nhiều, chắc chắn đã được bó buộc cẩn thận. Song, người này lại quên mất trên tai mình có một lỗ nhỏ, chỉ dành cho nữ tử đeo khuyên tai. Chỉ vậy thôi cũng đã nói lên được đây chính là một nữ tử cải trang. Ha ha ha, chuyện này cũng đủ thú vị. Thái tử ca bao năm chán ghét nữ giới, vậy mà giờ lại lén lút cái trò "kim ốc tàng kiều", mặc dù y quán này cũng nhỏ bé chứ không cao sang để gọi là "kim ốc", nhưng "tàng kiều" là có thật, huynh ấy vậy mà giấu giếm nữ tử trong khi thời gian chịu tang ba năm còn chưa hết. Xem ra chuyến đi hôm nay hắn thu hoạch không tệ, có thể về báo cáo lại với Tứ ca.

Nhìn thiếu niên kia, thực chất là nữ tử đã đứng vững, tay vuốt ngực miệng vừa nhỏ giọng: "May quá, suýt nữa thì ngã đập đầu xuống đất rồi, không khéo bị hỏng não luôn ấy chứ!" rồi quay sang rối rít cảm ơn người đã đỡ mình. Cũng do cô vừa đi vừa nghĩ ngợi phương án kinh doanh hiệu thuốc mà bất cẩn va vào người ta, vậy mà nam tử này rất ga lăng, đã không trách mà còn giúp đỡ, dễ dàng tạo thiện cảm ban đầu với cô. Phương Chí Quân ngắm nàng ta thêm một chút, mày liễu, mắt to sáng ngời, mũi cao, miệng nhỏ gợi cảm, đúng là một nữ tử thanh tú. Nhưng với thái tử ca, mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành không phải là chưa từng thấy qua, có lẽ sẽ không vì chút tư sắc này mà yêu thích. Không biết thực ra nàng ta có điểm gì thu hút huynh ấy. Hay là tạm thời khoan báo lại với Tứ ca, biết đâu chừng nắm được nhược điểm của thái tử ca rồi, huynh ấy sẽ bảo vệ mình khỏi bàn tay của Tứ ca thì sao. Đắn đo một lúc, Ngũ hoàng tử quyết định chuyện này cứ tạm thời để đó, hiểu rõ ràng rồi tính sau.

Cũng trong lúc này, Phương Chí Viễn đang mặc thường phục, ghé qua y quán để xem tình hình buôn bán ban đầu thế nào. Một màn va chạm lôi lôi kéo kéo đều nhìn thấy hết. Nữ tử kia luôn mặt lạnh với hắn, giờ lại mỉm cười thật dịu dàng với nam nhân. Mà nam tử kia nhìn dáng vóc rất quen, nhìn kỹ thêm chút nữa thì hóa ra lại là Ngũ đệ. Đệ ấy đến đây làm gì, sao lại nói cười vui vẻ với nàng ta như vậy? Mày rậm của hắn vô thức nhíu lại, hừ thầm trong bụng...

Chapter
1 Chương 1: Đây là đâu?
2 Chương 2: Trở thành quân cờ
3 Chương 3: Vị vua tàn bạo
4 Chương 4: Trấn nam vương gia
5 Chương 5: Nàng ấy là ai?
6 Chương 6: Cuộc gặp gỡ bất ngờ
7 Chương 7: HOÀNG ĐẾ "KHÔNG ĐƯỢC"
8 Chương 8: Tim rung động vì đâu?
9 Chương 9: Vân ngọc gặp nạn
10 Chương 10: Nhận nghĩa nữ
11 Chương 11: Mỹ nam phát cuồng
12 Chương 12: Hóa thành sói đói (18++++)
13 Chương 13: Âm mưu nơi hoàng lăng
14 Chương 14: Bí mật mê tình dược
15 Chương 15: Sứ thần khiêu khích
16 Chương 16: Công thần bất ngờ
17 Chương 17: Đáp trả sứ thần
18 Chương 18: Những bài học mới
19 Chương 19: Lòng ngài đâu có ta
20 Chương 20: Động tâm vì ai?
21 Chương 21: Một quân cờ khác
22 Chương 22: Nước mắt nữ nhân
23 Chương 23: Kế sách xuất cung
24 Chương 24: Đi tìm nguyên nhân
25 Chương 25: Băn khoăn lựa chọn
26 Chương 26: Thái tử trở lại
27 Chương 27: Khai trương ngọc y quán
28 Chương 28: Bệnh tim của thái tử
29 Chương 29: Kết giao bằng hữu
30 Chương 30: Vấn nạn ở yên trường quốc
31 Chương 31: Đường đến kiến đăng
32 Chương 32: Dẹp nạn châu chấu
33 Chương 33: Khoảnh khắc đắn đo
34 Chương 34: Đưa công thần trở về
35 Chương 35: Nam nhân ấy là ai?
36 Chương 36: Đừng hòng thoát khỏi
37 Chương 37: Sóng ngầm hậu cung
38 Chương 38: Người mà ta nhận định
39 Chương 39: Đã rõ tim mình
40 Chương 40: Quyết định của ngũ hoàng tử
41 Chương 41: Bóng chim tăm cá
42 Chương 42: Chuẩn bị xuất kích
43 Chương 43: Thất vọng vì một người
44 Chương 44: Bị trục xuất
45 Chương 45: Hoạn nạn thấy chân tình
46 Chương 46: Đau lòng đế vương
47 Chương 47: Cảm xúc ngọt ngào
48 Chương 48: Bất ngờ ngoài dự tính
49 Chương 49: Sự thật đau lòng
50 Chương 50: Đã có quyết định
51 Chương 51: Một đời - Một kiếp - một đôi
52 Chương 52: Khẩn cầu ban hôn
53 Chương 53: Nam nhi rơi lệ
54 Chương 54: Nàng yêu ngũ đệ sao?
55 Chương 55: Đồ Dê xồm
56 Chương 56: Phải chịu trách nhiệm với ta
57 Chương 57: Loạn tặc hoành hành
58 Chương 58: Chọn lựa người tài
59 Chương 59: Đến kỳ tuyển tú nữ
60 Chương 60: Cướp đoạt sắc hương
61 Chương 61: Giải dược ở đâu?
62 Chương 62: Điều tra âm mưu
63 Chương 63: Lời tuyên chiến
64 Chương 64: Linh tính của trà ngân
65 Chương 65: Tứ hoàng tử xuất thủ
66 Chương 66: Đề cử chủ tướng
67 Chương 67: Thái tử xuất chinh
68 Chương 68: Chết vẫn chưa yên
69 Chương 69: Kế hoạch thủy chiến
70 Chương 70: Nam quốc sơn hà nam đế cư
71 Chương 71: Chủ ý của vân ngọc
72 Chương 72: Kẻ tám lạng, người nửa cân
73 Chương 73: Tương ngộ
74 Chương 74: Ứng chiến
75 Chương 75: Mắt báo săn
76 Chương 76: Trừ khử
77 Chương 77: Kế hoạch mới
78 Chương 78: Không còn cách nào khác
79 Chương 79: Mưu nghịch
80 Chương 80: Thiết kế cạm bẫy
81 Chương 81: Xin lỗi trà ngân
82 Chương 82: Đế vương ma hóa
83 Chương 83: Hùng hoàng
84 Chương 84: Trở mặt
85 Chương 85: Xoay chuyển
86 Chương 86: Bí mật đằng sau
87 Chương 87: Đào tẩu
88 Chương 88: Có một người từng yêu như mạng
89 Chương 89: Tiên hạ thủ vi cường
90 Chương 90: Chó cắn chó
91 Chương 91: Tội ác tày trời
92 Chương 92: Thích sát
93 Chương 93: Ai sa lưới?
94 Chương 94: Kẻ phản quốc
95 Chương 95: Tia hy vọng
96 Chương 96: Thấy hoa bỉ ngạn
97 Chương 97: Tiền kiếp
98 Chương 98: Vì sao xuyên không?
99 Chương 99: Tàn dư?
100 Chương 100: Thấu triệt âm mưu
101 Chương 101: Thừa tướng đắc ý
102 Chương 102: Quốc tang
103 Chương 103: Đồng minh trở về
104 Chương 104: Quý phi nhiếp chính
105 Chương 105: Sự thật hé mở
106 Chương 106: Quanh co chối tội
107 Chương 107: Mang thai
108 Chương 108: Lừa gạt
109 Chương 109: Nguy hiểm bắt đầu
110 Chương 110: Đạo thánh chỉ
111 Chương 111: Lựa chọn nào cho họ?
112 Chương 112: Con đường thê nô
113 Chương 113: Hoàng đế ngỏ lời
114 Chương 114: Giải quyết hậu cung
115 Chương 115: Cánh cửa hạnh phúc
116 Chương 116: Ngoại truyện 1: ngày chung đôi
117 Chương 117: Ngoại truyện 2: nhà có hai đứa trẻ
Chapter

Updated 117 Episodes

1
Chương 1: Đây là đâu?
2
Chương 2: Trở thành quân cờ
3
Chương 3: Vị vua tàn bạo
4
Chương 4: Trấn nam vương gia
5
Chương 5: Nàng ấy là ai?
6
Chương 6: Cuộc gặp gỡ bất ngờ
7
Chương 7: HOÀNG ĐẾ "KHÔNG ĐƯỢC"
8
Chương 8: Tim rung động vì đâu?
9
Chương 9: Vân ngọc gặp nạn
10
Chương 10: Nhận nghĩa nữ
11
Chương 11: Mỹ nam phát cuồng
12
Chương 12: Hóa thành sói đói (18++++)
13
Chương 13: Âm mưu nơi hoàng lăng
14
Chương 14: Bí mật mê tình dược
15
Chương 15: Sứ thần khiêu khích
16
Chương 16: Công thần bất ngờ
17
Chương 17: Đáp trả sứ thần
18
Chương 18: Những bài học mới
19
Chương 19: Lòng ngài đâu có ta
20
Chương 20: Động tâm vì ai?
21
Chương 21: Một quân cờ khác
22
Chương 22: Nước mắt nữ nhân
23
Chương 23: Kế sách xuất cung
24
Chương 24: Đi tìm nguyên nhân
25
Chương 25: Băn khoăn lựa chọn
26
Chương 26: Thái tử trở lại
27
Chương 27: Khai trương ngọc y quán
28
Chương 28: Bệnh tim của thái tử
29
Chương 29: Kết giao bằng hữu
30
Chương 30: Vấn nạn ở yên trường quốc
31
Chương 31: Đường đến kiến đăng
32
Chương 32: Dẹp nạn châu chấu
33
Chương 33: Khoảnh khắc đắn đo
34
Chương 34: Đưa công thần trở về
35
Chương 35: Nam nhân ấy là ai?
36
Chương 36: Đừng hòng thoát khỏi
37
Chương 37: Sóng ngầm hậu cung
38
Chương 38: Người mà ta nhận định
39
Chương 39: Đã rõ tim mình
40
Chương 40: Quyết định của ngũ hoàng tử
41
Chương 41: Bóng chim tăm cá
42
Chương 42: Chuẩn bị xuất kích
43
Chương 43: Thất vọng vì một người
44
Chương 44: Bị trục xuất
45
Chương 45: Hoạn nạn thấy chân tình
46
Chương 46: Đau lòng đế vương
47
Chương 47: Cảm xúc ngọt ngào
48
Chương 48: Bất ngờ ngoài dự tính
49
Chương 49: Sự thật đau lòng
50
Chương 50: Đã có quyết định
51
Chương 51: Một đời - Một kiếp - một đôi
52
Chương 52: Khẩn cầu ban hôn
53
Chương 53: Nam nhi rơi lệ
54
Chương 54: Nàng yêu ngũ đệ sao?
55
Chương 55: Đồ Dê xồm
56
Chương 56: Phải chịu trách nhiệm với ta
57
Chương 57: Loạn tặc hoành hành
58
Chương 58: Chọn lựa người tài
59
Chương 59: Đến kỳ tuyển tú nữ
60
Chương 60: Cướp đoạt sắc hương
61
Chương 61: Giải dược ở đâu?
62
Chương 62: Điều tra âm mưu
63
Chương 63: Lời tuyên chiến
64
Chương 64: Linh tính của trà ngân
65
Chương 65: Tứ hoàng tử xuất thủ
66
Chương 66: Đề cử chủ tướng
67
Chương 67: Thái tử xuất chinh
68
Chương 68: Chết vẫn chưa yên
69
Chương 69: Kế hoạch thủy chiến
70
Chương 70: Nam quốc sơn hà nam đế cư
71
Chương 71: Chủ ý của vân ngọc
72
Chương 72: Kẻ tám lạng, người nửa cân
73
Chương 73: Tương ngộ
74
Chương 74: Ứng chiến
75
Chương 75: Mắt báo săn
76
Chương 76: Trừ khử
77
Chương 77: Kế hoạch mới
78
Chương 78: Không còn cách nào khác
79
Chương 79: Mưu nghịch
80
Chương 80: Thiết kế cạm bẫy
81
Chương 81: Xin lỗi trà ngân
82
Chương 82: Đế vương ma hóa
83
Chương 83: Hùng hoàng
84
Chương 84: Trở mặt
85
Chương 85: Xoay chuyển
86
Chương 86: Bí mật đằng sau
87
Chương 87: Đào tẩu
88
Chương 88: Có một người từng yêu như mạng
89
Chương 89: Tiên hạ thủ vi cường
90
Chương 90: Chó cắn chó
91
Chương 91: Tội ác tày trời
92
Chương 92: Thích sát
93
Chương 93: Ai sa lưới?
94
Chương 94: Kẻ phản quốc
95
Chương 95: Tia hy vọng
96
Chương 96: Thấy hoa bỉ ngạn
97
Chương 97: Tiền kiếp
98
Chương 98: Vì sao xuyên không?
99
Chương 99: Tàn dư?
100
Chương 100: Thấu triệt âm mưu
101
Chương 101: Thừa tướng đắc ý
102
Chương 102: Quốc tang
103
Chương 103: Đồng minh trở về
104
Chương 104: Quý phi nhiếp chính
105
Chương 105: Sự thật hé mở
106
Chương 106: Quanh co chối tội
107
Chương 107: Mang thai
108
Chương 108: Lừa gạt
109
Chương 109: Nguy hiểm bắt đầu
110
Chương 110: Đạo thánh chỉ
111
Chương 111: Lựa chọn nào cho họ?
112
Chương 112: Con đường thê nô
113
Chương 113: Hoàng đế ngỏ lời
114
Chương 114: Giải quyết hậu cung
115
Chương 115: Cánh cửa hạnh phúc
116
Chương 116: Ngoại truyện 1: ngày chung đôi
117
Chương 117: Ngoại truyện 2: nhà có hai đứa trẻ