Chương 263: Được Cứu

Lúc viên thuốc rơi vào miệng, cô lập tức cảm thấy có VỊ đẳng chát.

Cô giơ tay lên ôm cổ, định nhổ viên thuốc kia ra nhưng viên thuốc kia đã sớm trôi xuống rồi tan cổ họng cô.
Thấy Đường Hoan làm chuyện vô dụng, lão Tam cười ầm lên, giải thích: “Cô đừng phí sức nữa, đó chính là thuốc kích dục tan ngay trong miệng, dù cô có nên đứt từng khúc ruột ra cũng vô ích thôi.
Nghe anh ta nói vậy, lòng Đường Hoan càng ngày càng trĩu xuống.

Cô không ngờ bọn họ lại chuẩn bị đầy đủ như vậy, chẳng lẽ đêm nay, cô sẽ thực sự bị hủy hoại trong tay những người này sao?
Nỗi hoảng sợ tuyệt vọng dâng lên từ đáy lòng cô.

Đêm nay những người này không chỉ hủy hoại cô, mà còn muốn tính mạng của cô.
Lòng dạ lão gia thật sự quá độc ác!
Hai mắt hồng hồng, cô cắn chặt đôi môi đỏ mọng.

Trong cơ thể đột nhiên ướt át, người cô cũng dần dần nóng lên, trên mặt hiện ra một tầng ửng hồng mất tự nhiên.
Lão Tam thấy sự thay đổi trên gương mặt Đường Hoan, hai mắt anh ta lóe sáng
“Lão Tam, thuốc có tác dụng rồi.

Người phụ nữ này thật sự rất đẹp, đến lúc làm nhất định sẽ sung sướng lắm.”
Nói xong, anh ta còn vô cùng bỉ ổi sờ soạng thân dưới một cái.
Vẻ mặt của người đàn ông khiến Đường Hoan cảm thấy buồn nôn, ý thức cô dần trở nên mơ hồ.
Để khiến bản thân tỉnh táo lại, Đường Hoan cắn chặt môi, móng tay đã đâm vào da thịt.
Cô không ngờ thuốc có tác dụng nhanh đến vậy.
Nếu không dựa vào chút đau đớn ấy, chỉ sợ hiện tại cô đã sớm không còn ý thức
“Lão Nhị, để tôi làm trước.

Bình thường đều là chú làm trước, lần này nhất định phải nhường tôi vui vẻ một lúc đã Nói xong, lão Tam bắt đầu đưa tay tháo thắt lưng rồi đi đến chỗ Đường Hoan.
Đường Hoan sao có thể ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, lúc lão Tam nhào tới cô liền nhấc chân đá, suýt chút nữa đá trúng thân dưới của anh ta.

Anh ta vì trốn một đạp này của Đường Hoan nên bị cô đá ngã sang một bên.
Lão Nhị thấy cảnh này thì không khách khí cười ầm lên.
Trên mặt lão Tam là vẻ thẹn quá hóa giận.

Anh ta tát vào mặt Đường Hoan một cái.

Một tiếng “chát” vang lên, nghe lanh lảnh cực kì.

Ý thức của Đường Hoan vốn đang có chút rã rời, nhưng vì một cái tát này mà cô hơi tỉnh táo lại
“Con khốn, rượu mời không uống lại muốn rượu phạt.

Nếu vậy đừng trách anh mày không thương hương tiếc ngọc!” Nói xong anh ta lại nhào đến chỗ Đường Hoan.
Lão Tam rút được kinh nghiệm, lần này còn hung hãn hơn nhiều.

Trước tiên, anh ta đưa tay kéo chân Đường Hoan.
Cô nhất thời không kịp chuẩn bị nên bị kéo ra một đoạn, sau đó cả người bị người đàn ông đặt dưới thân, chân cũng bị lão Tam đè lên.

Lúc này cô không thể động đậy, hơn nữa sức lực trên người dần biến mất, dù có muốn chống cự cũng không có sức mà làm
“Buông ra!”
Người đàn ông tới gần khiến giọng Đường Hoan thay đổi.

Cô càng giãy giụa mạnh hơn, nhưng trong người lại có cảm giác khô nóng, khiến cô muốn quấn chặt lấy người đàn ông kia
“Kêu to một chút, cô càng kêu to tôi càng sướng” Người đàn ông đưa tay sờ soạng mặt Đường Hoan một lúc, sau đó sờ một đường từ đỉnh đồi của Đường Hoan xuống.
Thân thể Đường Hoan run rẩy.

Dù lúc này cô vẫn còn tỉnh táo, nhưng động tác của người đàn ông lại khiến thân thể cô có cảm giác thích thú.
Thuốc đã phát huy tác dụng, bây giờ cả người cô mềm nhũn, một chút sức lực cũng không có
“Các người là đồ súc sinh, tôi có thành quỷ cũng không buông tha cho các người!”
Cô phải trơ mắt nhìn cảnh mình bị mấy người đàn ông này làm nhục, còn chẳng bằng chết đi cho rồi.

Nếu chết rồi, cô cũng sẽ không đau đớn như vậy
“Muốn chết à?” Trong mắt lão Nhị thoáng qua ý lạnh.

Như biết được suy nghĩ của Đường Hoan, anh ta nhanh chóng bước đến chỗ cô, nằm cằm rồi nhét một miếng vải vào miệng cô.
Lòng cô lập tức lạnh như băng, cô bây giờ ngay cả chết cũng không làm được.

Cô nước mắt lưng tròng, nghe thấy tiếng quần áo bị xé rách, ý thức rời rạc khiến lòng cô như tro tàn.
Cô không biết tại sao mình luôn gặp phải những chuyện bất trắc này.

Có phải kiếp trước cô đã làm quá nhiều chuyện sai trái nên ông trời mới khiến cô phải trải qua đau đớn cả đời này không?
Cô biết máy quay đã được bật lên, bây giờ cảnh chặt vật này của cô bị chụp được, rồi sau đó sẽ lan truyền trên mạng, cô sẽ không còn mặt mũi nào mà đi gặp người khác.

Bọn họ là đang dồn cô vào chỗ chết!
Ngay lúc cô cam chịu số phận, cửa nhà kho đang đóng chặt bỗng nhiên mở ra.

Lão Tam đang đè lên người Đường Hoan, nghe thấy tiếng thì tưởng lão Đại đã trở lại, không định để ý đến, nhưng lại nghe thấy giọng lo lắng của lão Nhị
“Các người là ai?”
Lúc này anh ta mới vội vàng ngẩng đầu, thấy mười mấy người vội vàng chạy vào bên trong.

Mặt anh ta biến sắc, nhanh chóng đứng dậy khỏi người Đường Hoan.
Lúc này ánh mắt Đường Hoan rã rời nhìn trần nhà, hình như cô có nghe thấy tiếng đánh nhau nhưng lại như không nghe thấy.
Giang Chi Thịnh thấy cô nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, trong mắt anh có chút đau lòng.

Anh cởi áo vest che lại thân thể của cô, giọng nói dịu dàng phát ra từ đôi môi mỏng
“Hoan Hoan, Hoan Hoan…
Thứ trong miệng cô bị anh kéo ra, cảm giác miệng được nới lỏng, lại nghe thấy giọng nói quen thuộc của anh, trái tim đang thắt chặt của cô được thả lỏng.
Cô nắm chặt áo vest trên người, tựa như bám lấy cọng cỏ cứu mạng.
Thấy cô có phản ứng, trong mắt Giang Chi Thịnh lóe lên ánh sáng.

Anh đưa tay ôm cô vào lòng, còn gọi vài tiếng nữa, nhưng Đường Hoan một chút phản ứng cũng không có
Trong lòng Giang Chi Thịnh như bị đâm một dao, đau vô cùng.

Anh ôm lấy cô, không chút do dự ngang nhiên đi ra ngoài.

Ngay lúc nãy, người của Giang Chi Thịnh rốt cuộc cũng chạy đến đây.

Vừa rồi anh cũng đang dọn dẹp chỗ lão Đại, không ngờ vừa quay về đã thấy cảnh như vậy.

Anh tức đến đỏ cả mắt, đi đến cạnh trợ lí, lạnh giọng phân phó giáo huấn bọn họ cho tốt sau đó đưa đến cục cảnh sát.
Ý thức của Đường Hoan lúc này còn chưa khôi phục, chỉ có thể vô thức dựa vào nơi cô cảm thấy an toàn.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, Giang Chi Thịnh nắm tay cô thật chặt, bảo tài xế lái xe đến bệnh viện.

Trên đường đi, thuốc trong cơ thể Đường Hoan khiến cô ngày càng không an phận.

Giang Chi Thịnh thấy mặt cô ửng hồng một cách không tự nhiên cùng với động tác của cô, biết cô bị ép uống thuốc.
Anh thậm chí không dám tưởng tượng nếu anh đến chậm hơn một chút chuyện gì sẽ xảy ra.
Đêm lạnh như nước.

Nước mưa rơi trên cửa kính xe phát ra tiếng lộp độp.

Chiếc xe giống như mũi tên rời cung, chạy như bay trên đường lớn.

May mà bây giờ là đêm khuya, trên đường cũng không có nhiều xe cộ nên chỉ mất bốn mươi phút là đến bệnh viện.
Trong một căn biệt thự cao cấp, Mộ Vũ Nghiên cầm điện thoại trong tay, đứng trước cửa sổ sát đất.
Dáng người cô ta cao gầy, gương mặt đẹp đẽ, đôi môi đỏ mọng câu lên thành một đường cong đẹp đẽ
“Được, tôi biết rồi.”
Sua khi cúp điện thoại, ý cười trên mặt cô ta càng sâu.

Cơ hội của cô rốt cuộc đã đến, Đường Hoan, tôi muốn đoạt lại những thứ thuộc về tôi, từng chút, từng chút một.
Đèn trong bệnh viện sáng trưng.

Bệnh viện vào buổi tối yên ắng hơn ban ngày rất nhiều.
Giang Chi Thịnh đứng trước giường bệnh, thấy Đường Hoan đang ngủ say, lông mày nhíu chặt.

Đường Hoan ngủ cực kì bất an, lông mày nhíu chặt như đang nói rằng cô đang mơ thấy ác mộng.
Anh nhẹ nhàng vươn tay xoa nhẹ lông mày đang nhíu của cô.

Anh kéo ghế dựa đến cạnh cô rồi ngồi xuống, đôi mắt nhìn cô như có hàng ngàn lời muốn nói, nhưng lúc đến miệng lại thành một tiếng thở dài lặng lẽ.
Sau cơn mưa, bụi bặm hai bên đường được rửa trôi không còn một mảnh.

Lá cây xanh mướt, thoạt nhìn tràn trề sức sống.
Lúc Đường Hoan tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau.

Dường như cô bị đánh thức từ trong ác mộng, vừa tỉnh đã mở to mắt.
Sau giây phút mơ màng ngắn ngủi, lọt vào mắt cô là một mảnh trắng xóa.
Ký ức tối hôm qua tràn về trong tâm trí cô.

Cô nhanh chóng cúi đầu kiểm tra cơ thể mình, phát hiện trên người ngoại trừ có vài vết bầm tím ra thì không thấy dấu vết nào khác.

Cô thở phào nhẹ nhõm trong lòng, lúc này mới đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Mùi thuốc khử trùng lan tỏa trong không khí đã cho cô biết bản thân lúc này đang ở bệnh viện.
Tối hôm qua… Hình như Giang Chi Thịnh đã cứu cô? Lúc cô nhớ đến chuyện tối qua, cửa phòng bệnh bỗng bị mở ra.

Cô ngoái đầu lại, thấy gương mặt tuấn tú của Giang Chi Thịnh.
Giang Chi Thịnh thấy cô tỉnh thì nở nụ cười tươi
“Hoan Hoan, em tỉnh rồi.”
Anh đi qua, để bữa sáng lên bàn, sau đó bước tới cạnh giường cô ân cần hỏi: “Trong người có chỗ nào khó chịu không? anh gọi bác sĩ tới khám cho em ngay nhé.
Nói xong anh xoay người định đi, nhưng bị Đường Hoan kéo cánh tay lại
“Em không sao, Đại Thịnh”
Tuy người cô vẫn còn hơi yếu ớt vô lực, nhưng cô cảm thấy tốt hơn rất nhiều

“Tối hôm qua cám ơn anh, nếu không có anh, em cũng không biết phải làm sao bây giờ.
Nhớ tới cảnh tượng tối hôm qua, cô vẫn còn run sợ trong lòng
“Giữa chúng ta đừng nói câu cám ơn.

Em chắc cũng đói bụng rồi, anh mua cho em cháo gà này, em ăn một chút đi.”
Nói xong, anh xoay người múc cháo gà ra bát, thổi nguội rồi mới đưa đến trước mặt Đường Hoan, còn thuận tay kéo ghế dựa ngồi xuống.

Ngửi thấy mùi cháo, Đường Hoan gật đầu.

Cô đang định cầm lấy thì trên tay truyền đến cảm giác đau đớn, khiến cô phải hít một hơi lạnh.

Cô cúi đầu, lúc này mới để ý lòng bàn tay có một vết thương.

Chắc là tối hôm qua, lúc giãy giụa cô không cẩn thận bị thương.

Mắt Giang Chi Thịnh tối lại.

Anh cầm lấy thìa “Anh đút cho em” “Không cần đầu, em tự làm… Thấy sắc mặt u ám của Giang Chi Thịnh, cuối cùng cô không lên tiếng nữa, đành để mặc cho anh đút.

Dù sao bây giờ trên tay cô cũng có vết thương, cứ cố thể hiện cũng không tốt.

Giang Chi Thịnh thấy Đường Hoan ngoan ngoãn ăn xong cháo, gương mặt lần nữa hiện lên ý cười, đôi mắt nhìn cô đầy dịu dàng.

Bầu không khí trong phòng dần trở nên có chút ám muội.

Cô ăn cháo Giang Chi Thịnh đút cho, trong lòng có chút chua xót.

Tối hôm qua, cô suýt chút nữa đã nghĩ người cứu cô là Đoạn Kim Thần, nhưng đến hôm nay mới biết là không phải anh.

Tối hôm qua cô biến mất một đêm, nhưng anh lại chẳng quan tâm, xem ra trong lòng anh, cô vốn chẳng có đến nửa phần vị trí
“Hoan Hoan, em có biết tối qua ai đã ra tay với em không? Tại sao họ lại đối xử với em như vậy?” Thấy bát cháo đã thấy đáy, giọng Giang Chi Thịnh trầm xuống
“Em có biết tại sao lão gia lại nhắm vào em không?”
Nghe thấy anh nhắc đến lão gia, mắt Đường Hoan hiện lên ý lạnh
“Em không biết tại sao ông lão kia lại nhắm vào em, cũng có thể ông ta vì trút giận cho người khác nên mới nhắm vào em!
Lời nói của người đàn ông tối hôm qua đã đánh thức cô.

Tuy cô không biết đã đắc tội với ông ta ở chỗ nào, nhưng lão Nhị lại nói cô đắc tội với người không nên đắc tội.

Người cô không nên đắc tội… Trong đầu cô chợt lóe lên tia sáng, cứ có cảm giác sắp nghĩ ra người này là ai.
Đột nhiên “rầm” một tiếng, cửa phòng bị đá văng ra.

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2
3 Chương 3
4 Chương 4
5 Chương 5
6 Chương 6
7 Chương 7
8 Chương 8
9 Chương 9
10 Chương 10
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14
15 Chương 15
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18
19 Chương 19
20 Chương 20
21 Chương 21
22 Chương 22
23 Chương 23
24 Chương 24
25 Chương 25
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36: Sự Tức Giận Khó Hiểu
37 Chương 37: Dùng Lực Quá Mạnh
38 Chương 38: Đoạn Kim Thần Kiêu Ngạo
39 Chương 39: Bữa Tiệc Thường Niên
40 Chương 40: Gặp Phải Lưu Manh
41 Chương 41: Đánh Đập Tàn Nhẫn
42 Chương 42: Cảnh Cáo
43 Chương 43: Sống Không Bằng Chết
44 Chương 44: Trả Thù
45 Chương 45: Món Nợ Khổng Lồ
46 Chương 46: Phạt Roi Đường Vãn Tình
47 Chương 47: Đe Họa
48 Chương 48: Tát Thử Một Cái
49 Chương 49: Tra Tấn
50 Chương 50: Đừng Chạm Vào Tối
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111: Thời Gian Đếm Ngược Của Nhà Họ Đường
112 Chương 112: Dập Đầu Nhận Sai
113 Chương 113: Sự Thật
114 Chương 114: Áp Lực Quá Lớn
115 Chương 115: Ngộ Độc Rượu
116 Chương 116: Cầu Cứu
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137
138 Chương 138
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141: Sốt Cao
142 Chương 142: Chết Tâm
143 Chương 143: Trở Lại Công Ty
144 Chương 144: Chế Giễu
145 Chương 145: Sóng Gió Lại Đến
146 Chương 146: Nguy Cơ Tiềm Ẩn
147 Chương 147: Lo Lắng
148 Chương 148: Dập Đầu Nhận Lỗi
149 Chương 149
150 Chương 150
151 Chương 151
152 Chương 152
153 Chương 153
154 Chương 154
155 Chương 155: Xảy Ra Chuyện
156 Chương 156
157 Chương 157: Thăng Chức
158 Chương 158: Vô Tình Gặp Được
159 Chương 159: Cạm Bẫy
160 Chương 160: Tương Kế Tựu Kế
161 Chương 161: Bất Ngờ
162 Chương 162: Nguy Cơ Tiềm Ẩn
163 Chương 163: Công Ty Đổi Chủ
164 Chương 164: Ly Hôn
165 Chương 165: Mất Kiểm Soát
166 Chương 166: Vào Tù
167 Chương 167: Âm Thầm Khiêu Khích
168 Chương 168: Đột Nhiên Đổ Bệnh
169 Chương 169
170 Chương 170: Không Thể Chịu Nổi Cơn Thịnh Nộ
171 Chương 171: Giày Vò
172 Chương 172: Oan Gia Ngõ Hẹp
173 Chương 173: Không Có Cách Nào Đối Diện Với Sự Thật
174 Chương 174: Đe Dọa
175 Chương 175: Đánh Nhau
176 Chương 176: Hôn Mê
177 Chương 177: Mặt Dày
178 Chương 178
179 Chương 179: Căm Ghét
180 Chương 180
181 Chương 181: Tìm Kiếm Hợp Tác
182 Chương 182: Cuộc Điện Thoại Bí Ẩn
183 Chương 183: Một Đêm Mị Tình
184 Chương 184: Mị Tình
185 Chương 185: Tỉnh Lại
186 Chương 186: Mất Trí Nhớ
187 Chương 187: Đoán Đúng Nguyên Nhân
188 Chương 188: Gặp Phải Côn Đồ
189 Chương 189: Âm Thầm
190 Chương 190: Gặp Lại Đoạn Lâm Phong
191 Chương 191: Trùng Hợp
192 Chương 192: Hãnh Diện
193 Chương 193: Đau Đớn Rời Đi
194 Chương 194: Theo Dõi
195 Chương 195: Có Phải Anh Ấy Đến Rồi Không
196 Chương 196: Được Cứu
197 Chương 197: Tình Cảm Mãnh Liệt
198 Chương 198: Chất Vấn
199 Chương 199: Ăn Cắp Kế Hoạch
200 Chương 200: Ly Gián
201 Chương 201
202 Chương 202: Vô Tình Nhìn Thấy Sự Thật
203 Chương 203
204 Chương 204: Tin Nhắn Nặc Danh
205 Chương 205
206 Chương 206: Không Phải Người Nhà Họ Đường
207 Chương 207: Xảy Ra Chuyện
208 Chương 208: Chỉ Là Thích!
209 Chương 209: Rời Khỏi
210 Chương 210: Tin Nhắn Thần Bí
211 Chương 211
212 Chương 212: Tổn Thương
213 Chương 213
214 Chương 214: Ngất Xỉu
215 Chương 215: Đánh Nhau
216 Chương 216: Không Xứng
217 Chương 217: Cuộc Sống Riêng
218 Chương 218: Bị Đánh
219 Chương 219: Hận
220 Chương 220: Tan Vỡ
221 Chương 221: Giày Vò
222 Chương 222: Cưỡng Ép
223 Chương 223: Mộ Vũ Nghiên
224 Chương 224: Gặp Nhau Lúc Làm Việc
225 Chương 225
226 Chương 226
227 Chương 227: Tôi Mới Là Bà Đoạn
228 Chương 228: Thật Lòng Hay Giả Dối
229 Chương 229: Chó Điên
230 Chương 230
231 Chương 231: Bênh Vực Kẻ Yếu
232 Chương 232: Bình Luận Tiêu Cực
233 Chương 233
234 Chương 234: Phản Kích Tuyệt Đẹp
235 Chương 235
236 Chương 236: Sắp Đặt
237 Chương 237
238 Chương 238: Quyết Định
239 Chương 239: Đau Lòng
240 Chương 240: Chuyện Xấu
241 Chương 241: Khuyên Nhủ
242 Chương 242
243 Chương 243: Mượn Rượu Giải Sầu
244 Chương 244: Bệnh Tình Chuyển Biến Xấu
245 Chương 245: Cơ Hội
246 Chương 246: Sốt Nhẹ
247 Chương 247: Cảm Xúc Mơ Hồ
248 Chương 248: Hôn Trộm
249 Chương 249: Khiêu Chiến
250 Chương 250: Mất Tích
251 Chương 251
252 Chương 252
253 Chương 253
254 Chương 254
255 Chương 255
256 Chương 256: Bởi Móc
257 Chương 257: Nhà Họ Phong
258 Chương 258: Lại Là Đối Thủ
259 Chương 259: Ăn Miếng Trả Miếng
260 Chương 260: Hâm Nóng Tình Cảm
261 Chương 261: Bắt Cóc
262 Chương 262: Bị Ép Uống Thuốc
263 Chương 263: Được Cứu
264 Chương 264: Đổ Dầu Vào Lửa
265 Chương 265: Ra Lệnh Đuổi Khách
266 Chương 266: Lời Nói Bịa Đặt
267 Chương 267: Cảnh Cáo
268 Chương 268
269 Chương 269: Tranh Giành Người Đẹp
270 Chương 270: Chuyện Cười
271 Chương 271: Đêm Khuya Mị Tình
272 Chương 272: Cách Kích Tướng
273 Chương 273: Ươm Mầm “hận Thù”
274 Chương 274: Chống Lưng
275 Chương 275: Say Khướt
276 Chương 276: Thất Vọng
277 Chương 277: Tâm Sự Riêng
278 Chương 278: Phối Hợp
279 Chương 279: Nổi Trên Mặt Nước
280 Chương 280: Bụi Trần Lắng Đọng
Chapter

Updated 280 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2
3
Chương 3
4
Chương 4
5
Chương 5
6
Chương 6
7
Chương 7
8
Chương 8
9
Chương 9
10
Chương 10
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14
15
Chương 15
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18
19
Chương 19
20
Chương 20
21
Chương 21
22
Chương 22
23
Chương 23
24
Chương 24
25
Chương 25
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36: Sự Tức Giận Khó Hiểu
37
Chương 37: Dùng Lực Quá Mạnh
38
Chương 38: Đoạn Kim Thần Kiêu Ngạo
39
Chương 39: Bữa Tiệc Thường Niên
40
Chương 40: Gặp Phải Lưu Manh
41
Chương 41: Đánh Đập Tàn Nhẫn
42
Chương 42: Cảnh Cáo
43
Chương 43: Sống Không Bằng Chết
44
Chương 44: Trả Thù
45
Chương 45: Món Nợ Khổng Lồ
46
Chương 46: Phạt Roi Đường Vãn Tình
47
Chương 47: Đe Họa
48
Chương 48: Tát Thử Một Cái
49
Chương 49: Tra Tấn
50
Chương 50: Đừng Chạm Vào Tối
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111: Thời Gian Đếm Ngược Của Nhà Họ Đường
112
Chương 112: Dập Đầu Nhận Sai
113
Chương 113: Sự Thật
114
Chương 114: Áp Lực Quá Lớn
115
Chương 115: Ngộ Độc Rượu
116
Chương 116: Cầu Cứu
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137
138
Chương 138
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141: Sốt Cao
142
Chương 142: Chết Tâm
143
Chương 143: Trở Lại Công Ty
144
Chương 144: Chế Giễu
145
Chương 145: Sóng Gió Lại Đến
146
Chương 146: Nguy Cơ Tiềm Ẩn
147
Chương 147: Lo Lắng
148
Chương 148: Dập Đầu Nhận Lỗi
149
Chương 149
150
Chương 150
151
Chương 151
152
Chương 152
153
Chương 153
154
Chương 154
155
Chương 155: Xảy Ra Chuyện
156
Chương 156
157
Chương 157: Thăng Chức
158
Chương 158: Vô Tình Gặp Được
159
Chương 159: Cạm Bẫy
160
Chương 160: Tương Kế Tựu Kế
161
Chương 161: Bất Ngờ
162
Chương 162: Nguy Cơ Tiềm Ẩn
163
Chương 163: Công Ty Đổi Chủ
164
Chương 164: Ly Hôn
165
Chương 165: Mất Kiểm Soát
166
Chương 166: Vào Tù
167
Chương 167: Âm Thầm Khiêu Khích
168
Chương 168: Đột Nhiên Đổ Bệnh
169
Chương 169
170
Chương 170: Không Thể Chịu Nổi Cơn Thịnh Nộ
171
Chương 171: Giày Vò
172
Chương 172: Oan Gia Ngõ Hẹp
173
Chương 173: Không Có Cách Nào Đối Diện Với Sự Thật
174
Chương 174: Đe Dọa
175
Chương 175: Đánh Nhau
176
Chương 176: Hôn Mê
177
Chương 177: Mặt Dày
178
Chương 178
179
Chương 179: Căm Ghét
180
Chương 180
181
Chương 181: Tìm Kiếm Hợp Tác
182
Chương 182: Cuộc Điện Thoại Bí Ẩn
183
Chương 183: Một Đêm Mị Tình
184
Chương 184: Mị Tình
185
Chương 185: Tỉnh Lại
186
Chương 186: Mất Trí Nhớ
187
Chương 187: Đoán Đúng Nguyên Nhân
188
Chương 188: Gặp Phải Côn Đồ
189
Chương 189: Âm Thầm
190
Chương 190: Gặp Lại Đoạn Lâm Phong
191
Chương 191: Trùng Hợp
192
Chương 192: Hãnh Diện
193
Chương 193: Đau Đớn Rời Đi
194
Chương 194: Theo Dõi
195
Chương 195: Có Phải Anh Ấy Đến Rồi Không
196
Chương 196: Được Cứu
197
Chương 197: Tình Cảm Mãnh Liệt
198
Chương 198: Chất Vấn
199
Chương 199: Ăn Cắp Kế Hoạch
200
Chương 200: Ly Gián
201
Chương 201
202
Chương 202: Vô Tình Nhìn Thấy Sự Thật
203
Chương 203
204
Chương 204: Tin Nhắn Nặc Danh
205
Chương 205
206
Chương 206: Không Phải Người Nhà Họ Đường
207
Chương 207: Xảy Ra Chuyện
208
Chương 208: Chỉ Là Thích!
209
Chương 209: Rời Khỏi
210
Chương 210: Tin Nhắn Thần Bí
211
Chương 211
212
Chương 212: Tổn Thương
213
Chương 213
214
Chương 214: Ngất Xỉu
215
Chương 215: Đánh Nhau
216
Chương 216: Không Xứng
217
Chương 217: Cuộc Sống Riêng
218
Chương 218: Bị Đánh
219
Chương 219: Hận
220
Chương 220: Tan Vỡ
221
Chương 221: Giày Vò
222
Chương 222: Cưỡng Ép
223
Chương 223: Mộ Vũ Nghiên
224
Chương 224: Gặp Nhau Lúc Làm Việc
225
Chương 225
226
Chương 226
227
Chương 227: Tôi Mới Là Bà Đoạn
228
Chương 228: Thật Lòng Hay Giả Dối
229
Chương 229: Chó Điên
230
Chương 230
231
Chương 231: Bênh Vực Kẻ Yếu
232
Chương 232: Bình Luận Tiêu Cực
233
Chương 233
234
Chương 234: Phản Kích Tuyệt Đẹp
235
Chương 235
236
Chương 236: Sắp Đặt
237
Chương 237
238
Chương 238: Quyết Định
239
Chương 239: Đau Lòng
240
Chương 240: Chuyện Xấu
241
Chương 241: Khuyên Nhủ
242
Chương 242
243
Chương 243: Mượn Rượu Giải Sầu
244
Chương 244: Bệnh Tình Chuyển Biến Xấu
245
Chương 245: Cơ Hội
246
Chương 246: Sốt Nhẹ
247
Chương 247: Cảm Xúc Mơ Hồ
248
Chương 248: Hôn Trộm
249
Chương 249: Khiêu Chiến
250
Chương 250: Mất Tích
251
Chương 251
252
Chương 252
253
Chương 253
254
Chương 254
255
Chương 255
256
Chương 256: Bởi Móc
257
Chương 257: Nhà Họ Phong
258
Chương 258: Lại Là Đối Thủ
259
Chương 259: Ăn Miếng Trả Miếng
260
Chương 260: Hâm Nóng Tình Cảm
261
Chương 261: Bắt Cóc
262
Chương 262: Bị Ép Uống Thuốc
263
Chương 263: Được Cứu
264
Chương 264: Đổ Dầu Vào Lửa
265
Chương 265: Ra Lệnh Đuổi Khách
266
Chương 266: Lời Nói Bịa Đặt
267
Chương 267: Cảnh Cáo
268
Chương 268
269
Chương 269: Tranh Giành Người Đẹp
270
Chương 270: Chuyện Cười
271
Chương 271: Đêm Khuya Mị Tình
272
Chương 272: Cách Kích Tướng
273
Chương 273: Ươm Mầm “hận Thù”
274
Chương 274: Chống Lưng
275
Chương 275: Say Khướt
276
Chương 276: Thất Vọng
277
Chương 277: Tâm Sự Riêng
278
Chương 278: Phối Hợp
279
Chương 279: Nổi Trên Mặt Nước
280
Chương 280: Bụi Trần Lắng Đọng