Chương 26: 26: Quyết Định Rời Đi

Trở về căn phòng quen thuộc đã ở gần sáu tháng, đã là một giờ sáng nhưng cô vẫn không sao ngủ được.

Trong đầu tràn ngập hình bóng của anh, từ ánh mắt nhu tình, cử chỉ dịu dàng.

Tất cả, tất cả tựa như một mũi dao nhọn đâm sâu vào trái tim yếu ớt của cô.

Mỗi giây mỗi khắc cô đều nhủ lòng phải khắc chế, không được hãm sâu vào.

Thế nhưng bản thân cô không thể tự chủ, cứ một bước lại một bước trầm luân.

Để bây giờ khi nhìn lại, một khi cô rời khỏi anh, tổn thương cô mang đến cho anh là không thể tránh khỏi.
Khải Phong, em chỉ có thể nói hai chữ: Xin lỗi! Thật sự xin lỗi!
Không biết qua bao lâu, cô dần dần chìm vào giấc ngủ.

Một giấc mộng kinh hoàng ùa tới mang theo sự sợ hãi tột độ.
Trên cái giường rộng lớn, thân ảnh cô tựa như không an ổn.

Cái trán ròng ròng mồ hôi, cái đầu liên tục trúc trắc, hai tay nắm chặt lấy tấm ga trải giường, miệng không ngừng mấp máy môi nói câu gì đó không thành tiếng.
Âm thanh khàn khàn nấc thành tiếng nức nở đứt quãng: "Đừng..

Xin anh..

Đừng như vậy..

Xin anh!"
Câu nói cứ liên tục lặp đi lặp lại trong bóng tối.

Ánh trăng len lỏi qua tấm màn cửa sổ có thể nhìn ra người đang nằm trên chiếc giường kia vô cùng yếu ớt, sức lực cạn dần, cuối cùng hai tay buông xuôi trong tuyệt vọng..
Những tưởng giấc mộng đã qua đi, người con gái kia có thể ngủ một cách an lành.

Lúc này, một tiếng thét vang vọng đến não lòng vang lên: "Không!"
Cô giật mình tỉnh lại.

Hai tay ôm lấy khuôn mặt, cảm giác ươn ướt.

Cô khóc!
Đã bao lâu rồi cô không mơ giấc mơ này.

Những tưởng đã quên khóc là như thế nào.

Thế mà đêm nay, một đêm không yên bình.

Nó như nhắc nhở cô, khiến cô không thể bỏ qua cho bản thân mà quên rằng, cô có bao nhiêu ghê tởm.

Loại phụ nữ như cô không xứng có được thứ gọi là hạnh phúc.

Hạnh phúc sao? Đó là thứ xa xỉ đến cỡ nào.

Mà cô, vĩnh viễn không thể mua nổi thứ xa xỉ đó, vĩnh viễn không thể nào chạm tay tới!
Cuộn mình vào trong tấm đệm dày, thế nhưng cô vẫn không thể cảm thấy ấm áp.

Điều hòa không mở mà vẫn lạnh cóng người.

Là khí trời lạnh hay là lòng người lạnh? Cô đã không còn cảm giác gì nữa rồi.
Ngồi thẫn thờ trên giường không biết qua bao lâu, đến khi cô hồi hồn trở lại thì trời đã sáng lúc nào không hay.
Chậm chạp từng bước rời khỏi chiếc giường, bước vào nhà vệ sinh.

Qua một lúc, trở ra với vẻ mặt đã có chút thần sắc.

Cô từ từ tiến đến bên chiếc bàn ở góc cửa sổ, ngồi vào chiếc ghế, mở ngăn kéo và lấy ra xấp giấy, bắt đầu chăm chú viết viết, chưa hề ngẩng đầu lên.
Qua một lúc, khi trang giấy đã viết được một nửa, đôi tay nhỏ nhắn bỗng nhiên khựng lại.

Khuôn mặt cô nhăn nhó, mi tâm nhíu lại, tay cầm viết bỗng dưng run rẩy, ánh mắt chợt nhoè đi, một giọt lệ không báo trước nhẹ nhàng rơi xuống trang giấy.
Cô buông bút, dựa lưng vào ghế nhắm nghiền mắt.

Giọt nước mắt trào ra từ khoé mi, rồi cứ thế một giọt lại một giọt thi nhau rớt xuống.
Cô đưa tay lên gạt, càng gạt nước mắt lại càng trào ra như nước vỡ đê.
Cô tự hỏi bản thân.

Vì sao? Vì sao? Cô đã không còn biết rơi lệ là như thế nào, hà cớ gì bây giờ lại có thể dễ dàng khóc như thế? Cô đâu phải là người mềm yếu.
Đưa bàn tay lên đặt trước ngực, đau quá, thật sự đau quá! Tại sao chỗ này lại đau như vậy?
Mặc cho nước mắt cứ thế chảy xuống ướt đẫm một mảng áo, mắt cô vẫn nhắm chặt, chỉ mong cứ mãi nhắm mắt như thế này, không cần phải mở ra để nhìn cuộc sống thống khổ như thế nào!
Cho đến khi nước mắt đã thôi không chảy nữa, là cạn kiệt hay đã chảy ngược vào tim, chính cô cũng không rõ ràng!
Đôi mắt thoáng chốc mở to ra có thể nhìn thấy từng tơ máu, phiến mắt sưng đỏ tựa như đã khóc một ngày một đêm.

Nếu nhìn vào đôi mắt ấy, có thể nhìn ra chút thần thái miễn cưỡng nhưng kiên định.
Bàn tay nhỏ nhắn tiếp tục cầm cây bút, viết xuống những dòng chữ ngay hàng thẳng lối, mà giọt nước vô tình rơi xuống trang giấy cách đó không lâu cũng đã khô từ lúc nào, chỉ để lại một nếp nhăn nhỏ với một chữ tựa như nhoè đi, nếu không nhìn kĩ cũng sẽ chẳng nhìn thấy dấu vết nào.
Qua một lúc, cuối cùng cô cũng dừng tay thôi không viết nữa.

Có lẽ là đã viết xong rồi.

Lại mở ngăn kéo bên dưới mặt bàn, lấy ra một phong thư.

Tờ giấy dày đặc chữ được xếp lại gọn gàng bỏ vào trong đó, miết kéo, rồi lại đặt ngay ngắn vào vị trí cũ.

Ngăn kéo bàn lại một lần nữa được đóng lại, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cô lại ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này ông mặt trời đã lên cao chiếu rọi vạn vật.

Trước mắt cô là mảnh sân vườn tràn ngập màu sắc của cây cỏ, nhưng lọt vào mắt cô lúc này chỉ là một màu xám xịt tựa như thứ màu sắc trong tim cô vậy, u ám, đen tối và tĩnh mịch.
Tầm mắt nhìn xa xăm không tiêu cự, cô cứ ngồi đó tựa như một con búp bê không có linh hồn.

Nếu như đôi mắt không thi thoảng chớp một cái, không biết chừng tưởng cô thật sự là một con búp bê được tạo hình một cách hoàn hảo hệt như một con người.
Không biết qua bao lâu, cho đến khi tiếng gõ cửa cốc cốc vang lên mới có thể kéo cô trở về thực tại.

Cô hồi hồn, đưa tay lên xoa xoa khuôn mặt, lại đến con mắt sưng đỏ xem còn nước mắt hay không.
Xác nhận đã trở lại bình thường, cô nhẹ nhàng vỗ vỗ hai gò má, hít sâu một hơi nặn ra một nụ cười miễn cưỡng tiến về phía cửa phòng.
Cánh cửa mở ra, người gõ của chính là Trí Đức, anh họ của cô.
"Anh!"
Giọng nói khàn khàn vang lên không giống cái giọng trong trẻo hàng ngày khiến Trí Đức không khỏi nhíu mày.

Anh không nói tiếng nào mà nhìn chòng chọc vào khuôn mặt cô em gái kiếm tìm dấu vết khác thường.
Trong lòng ngẫm nghĩ, mới hôm qua còn tốt lắm mà, sao chỉ sau một đêm lại thành ra thế này.
Nhìn bóng lưng ảm đạm của cô em họ, anh bước vào trong nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Dường như con bé có gì đó không ổn, anh có thể nhìn ra vẻ khác thường của nó.
"Có chuyện gì sao? Em khóc?" Trí Đức nghi hoặc hỏi.
Cô đi về hướng cửa sổ, không hề quay mặt lại lên tiếng: "Em không sao.

Không có việc gì.

Anh đừng lo!"
Gì chứ? Anh tin mới là lạ.

Không có việc gì mà dáng vẻ thế kia sao? Bé à, cái mũi đỏ kia, cặp mắt sưng đỏ kia, với giọng nói khàn khàn kia nữa, tất cả đều bán đứng em rồi.
Nghĩ là vậy, nhưng anh không dám lên tiếng vạch trần cô bởi có thể nói, anh hiểu con Bé, vô cùng hiểu.

Chỉ là không muốn để anh phải lo lắng nên dù có xảy ra chuyện động trời, nó cũng sẽ nói không có việc gì.
"Em và Khải Phong xảy ra chuyện gì có phải hay không?" Đây không phải là câu hỏi mà là câu khẳng định.

Anh khẳng định chắc chắn có liên quan đến cậu ta.
Cô im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sau một lúc mới lên tiếng: "Anh, giúp em đặt vé máy bay về nước!"
Tựa như nghe được câu nói của người ngoài hành tinh, Trí Đức miệng há hốc, mắt trợn tròn.
"Về nước?" Anh muốn xác định lại lần nữa xem có phải tai mình có vấn đề hay không.
"Dạ! Em muốn về nhà!" Cô gật đầu.
"Vì sao lại quyết định nhanh như vậy? Không đợi Khải Phong trở lại sao?"
Cô quay lại đối diện với vẻ mặt đầy nghi hoặc của Trí Đức.

Cô biết anh đang nghĩ gì.
"Em biết là hơi đột ngột.

Nhưng em không còn cách nào khác.

Trở về là biện pháp tốt nhất cho em, và cả anh ấy!"
Ánh mắt cô nhìn anh chất chứa đầy đau thương.

Cô đã hạ quyết tâm, bản thân nhất định phải trụ đến cùng.
"Khải Phong có biết hay không?" Trí Đức nhíu mày.
Cô lắc đầu: "Anh ấy còn chưa biết.

Em cũng vừa mới quyết định thôi!"
Im lặng vài giây, cô nói tiếp: "Đừng cho anh ấy biết, để anh ấy chuyên tâm giải quyết công việc.

Hôm qua nhìn sắc mặt anh ấy có vẻ nghiêm trọng, em không muốn trong lúc này lại ảnh hưởng đến anh ấy!"
Cô tiến lại mở ngăn kéo lấy ra một bức thư, chính là bức thư cô vừa viết không lâu, đưa nó cho Trí Đức, dặn dò: "Khi anh ấy về, anh đưa cho anh ấy giúp em.

Nếu như anh ấy hỏi, anh cứ nói anh ấy xem xong sẽ hiểu".
Mi tâm Trí Đức ngày một nhíu chặt, tay nhận lấy phong thư nhưng vẫn lên tiếng hỏi: "Vì sao không gặp trực tiếp cậu ta?"
Cô cười gượng gạo: "Em không có can đảm.

Em không thể đối diện với anh ấy!"

Nhìn nét mặt bi thương hiện rõ trên khuôn mặt cô em gái mà anh thương yêu, lòng anh cũng thấy xót xa.

Con bé thật sự khổ tâm như vậy sao?
"Em thật sự quyết định rồi? Anh có thể nhìn ra em có chút tình cảm với cậu ta, hơn nữa tình cảm của cậu ta đối với em vô cùng chân thực.

Thật sự không thể tiếp nhận cậu ta sao?"
Cô lắc đầu: "Em biết anh ấy đối với em thế nào.

Là do bản thân em mà thôi.

Là em không xứng với anh ấy.

Em và anh ấy sẽ không thể có kết quả tốt được.

Em không thể ích kỉ mà làm tổn thương anh ấy!"
Trí Đức tiến lại gần cô, hai tay đặt lên bả vai cô tựa như vỗ về an ủi.

Anh cất giọng trầm ấm: "Bé à, dù em muốn như thế nào anh cũng đều tôn trọng quyết định của em.

Nhưng nghe anh một lần, đừng bi quan như vậy, em không thử làm sao biết được bản thân có thể hay không.

Khả năng tuy nhỏ nhưng không phải là không thể, dù chỉ 1% cơ hội cũng có kỳ tích không phải sao.

Em nên nói sự thật với cậu ta để cậu ta tự quyết định.

Hơn nữa anh tin con người của cậu ta, cậu ta sẽ không vì vậy mà quay lưng với em đâu!"
Cô thều thào: "Em biết, cũng chính vì vậy mà em mới quyết định rời xa anh ấy.

Muốn tốt cho anh ấy, em càng phải tránh xa anh ấy.

Em không muốn làm vướng bận anh ấy, càng không muốn anh ấy khổ sở sau này.

Anh ấy xứng đáng có một cuộc sống hạnh phúc viên mãn, mà em, em không thể chắc chắn điều đó, anh hiểu không?"
Nhìn vẻ mặt cương quyết của đứa em gái mà anh thương yêu, thân là anh nó, anh cảm thấy thật sự đau lòng.
"Em sẽ không hối hận chứ?"
"Sẽ không!"
Được, anh sẽ thành toàn cho em, nhưng chỉ một nửa.

Trí Đức nói thầm trong lòng.

Việc còn lại, tùy duyên thôi..

Chapter
1 Chương 1: 1: Ngày Đầu Tiên Ở San Jose
2 Chương 2: 2: Sài Thành Collection
3 Chương 3: 3: Chính Thức Gặp Gỡ
4 Chương 4: 4: Làm Quen
5 Chương 5: 5: Giúp Đỡ
6 Chương 6: 6: Bị Bán
7 Chương 7: 7: The Wind
8 Chương 8: 8: Gặp Lại
9 Chương 9: 9: Giáo Huấn
10 Chương 10: 10: Slc
11 Chương 11: 11: Nhận Định
12 Chương 12: 12: Thổ Lộ
13 Chương 13: 13: Lưỡng Lự
14 Chương 14: 14: Quyết Định
15 Chương 15: 15: Cần Người Mẫu
16 Chương 16: 16: Chụp Hình
17 Chương 17: 17: Dùng Bữa
18 Chương 18: 18: Lại Trốn Tránh
19 Chương 19: 19: Cô Thật Sự Có Khúc Mắc
20 Chương 20: 20: Ra Mắt
21 Chương 21: 21: Bữa Tối Vui Vẻ
22 Chương 22: 22: Ở Bên Anh Một Ngày Được Không
23 Chương 23: 23: Sự Thật Đầy Ẩn Ý
24 Chương 24: 24: Một Ngày Làm Tình Lữ
25 Chương 25: 25: Không Thể Kiềm Chế Hôn Cô
26 Chương 26: 26: Quyết Định Rời Đi
27 Chương 27: 27: Trở Về
28 Chương 28: 28: Thư Cô Để Lại
29 Chương 29: 29: Bị Bệnh
30 Chương 30: 30: Giãy Giụa
31 Chương 31: 31: Tỉnh Táo Trong Cơn Say
32 Chương 32: 32: Kể Chuyện
33 Chương 33: 33: Suy Đoán
34 Chương 34: 34: Sau Cơn Mưa Trời Lại Sáng
35 Chương 35: 35: Tường Trình
36 Chương 36: 36: Trở Về Tìm Người
37 Chương 37: 37: Nghi Hoặc
38 Chương 38: 38: Bất Ngờ Lớn
39 Chương 39: 39: Thì Ra Cô Có Một Phiên Bản
40 Chương 40: 40: Đến Nhà Gặp Trưởng Bối
41 Chương 41: 41: Cùng Trưởng Bối Nói Chuyện
42 Chương 42: 42: Cậu Em Trai Của Cô
43 Chương 43: 43: Trừng Phạt
44 Chương 44: 44: Tiếp Nhận
45 Chương 45: 45: Trằn Trọc
46 Chương 46: 46: Tan Chảy
47 Chương 47: 47: Cô Út
48 Chương 48: 48: Câu Trả Lời Của Chú Là Gì
49 Chương 49: 49: Hợp Tác
50 Chương 50: 50: Tính Kế Hay Bị Tính Kế
51 Chương 51: 51: Trọng Hải Đeo Bám
52 Chương 52: 52: Sát Hạch
53 Chương 53: 53: Phát Hiện Sai Sót
54 Chương 54: 54: Lên Tiếng Hỏi
55 Chương 55: 55: Trọng Hải Kể Chuyện
56 Chương 56: 56: Hắn Và Cmc
57 Chương 57: 57: Cho Trọng Hải Cơ Hội
58 Chương 58: 58: Anh Rể Của Cô
59 Chương 59: 59: Bàn Chuyện Đi Chơi
60 Chương 60: 60: Vui Mừng Sớm
61 Chương 61: 61: Tạo Ái Muội
62 Chương 62: 62: Thông Suốt
63 Chương 63: 63: Khó Lòng Kiềm Chế
64 Chương 64: 64: Hắn Tìm Đến
65 Chương 65: 65: Đi Nghỉ Dưỡng
66 Chương 66: 66: Bình Yên Trước Cơn Sóng Lớn
67 Chương 67: 67: Hắn Xuất Hiện Rồi!
68 Chương 68: 68: Đối Mặt
69 Chương 69: 69: Sự Thật
70 Chương 70: 70: Cô Kể Chuyện
71 Chương 71: 71: Đây Mới Là Sự Thật
72 Chương 72: 72: Chấp Nhận
73 Chương 73: 73: Kiềm Chế
74 Chương 74: 74: Mất Kiểm Soát
75 Chương 75: 75: Lột Xác
76 Chương 76: 76: Thomas
77 Chương 77: 77: Xấu Hổ
78 Chương 78: 78: Trọng Hải Lại Lắm Lời
79 Chương 79: 79: Lại Trở Thành Tâm Điểm
80 Chương 80: 80: Jk Ra Tay
81 Chương 81: 81: Cầu Hôn
82 Chương 82: 82: Ấm Áp
83 Chương 83: 83: Họp Trực Tuyến
84 Chương 84: 84: Đồng Ý Cùng Anh Đính Hôn
85 Chương 85: 85: Thông Báo
86 Chương 86: 86: Cân Nhắc
87 Chương 87: 87: Bàn Bạc Hôn Sự
88 Chương 88: 88: Trọng Hải Gặp Rắc Rối
89 Chương 89: 89: Giúp Trọng Hải Giải Quyết Rắc Rối
90 Chương 90: 90: Tùy Anh Sắp Xếp
91 Chương 91: 91: Cô Trở Bệnh
92 Chương 92: 92: Ra Mắt Nội
93 Chương 93: 93: Đây Gọi Là Duyên Phận
94 Chương 94: 94: Jk Làm Loạn
95 Chương 95: 95: Thomas Cũng Nhiều Chuyện
96 Chương 96: 96: Cuộc Càn Quét Bắt Đầu
97 Chương 97: 97: Thừa Nhận Trọng Hải
98 Chương 98: 98: Bắt Đầu Tra Xét
99 Chương 99: 99: Căn Nguyên Của Vấn Đề
100 Chương 100: 100: Cùng Nhau Phúc Hắc
101 Chương 101: 101: Chuyện Của Thomas
102 Chương 102: 102: Gây Họa
103 Chương 103: 103: Elena Đến
104 Chương 104: 104: Thử Áo
105 Chương 105: 105: Nhất Định Phải Vì Bản Thân Mình
106 Chương 106: 106: Lộ Diện Thân Phận
107 Chương 107: 107: Bàn Tính
108 Chương 108: 108: Đã Nghĩ Thông
109 Chương 109: 109: Cược
110 Chương 110: 110: Cùng Nhau Dùng Cơm
111 Chương 111: 111: Cùng Nhau Làm Loạn
112 Chương 112: 112: Người Đàn Ông Đơn Phương
113 Chương 113: 113: Bất An
114 Chương 114: 114: Phát Giác
115 Chương 115: 115: Nhắc Nhở
116 Chương 116: 116: Phản Kích
117 Chương 117: 117: Rước Dâu
118 Chương 118: 118: Xe
119 Chương 119: 119: Như Thế Nào Vẫn Đẹp
120 Chương 120: 120: Vì Anh Vì Em Vì Chúng Ta
Chapter

Updated 120 Episodes

1
Chương 1: 1: Ngày Đầu Tiên Ở San Jose
2
Chương 2: 2: Sài Thành Collection
3
Chương 3: 3: Chính Thức Gặp Gỡ
4
Chương 4: 4: Làm Quen
5
Chương 5: 5: Giúp Đỡ
6
Chương 6: 6: Bị Bán
7
Chương 7: 7: The Wind
8
Chương 8: 8: Gặp Lại
9
Chương 9: 9: Giáo Huấn
10
Chương 10: 10: Slc
11
Chương 11: 11: Nhận Định
12
Chương 12: 12: Thổ Lộ
13
Chương 13: 13: Lưỡng Lự
14
Chương 14: 14: Quyết Định
15
Chương 15: 15: Cần Người Mẫu
16
Chương 16: 16: Chụp Hình
17
Chương 17: 17: Dùng Bữa
18
Chương 18: 18: Lại Trốn Tránh
19
Chương 19: 19: Cô Thật Sự Có Khúc Mắc
20
Chương 20: 20: Ra Mắt
21
Chương 21: 21: Bữa Tối Vui Vẻ
22
Chương 22: 22: Ở Bên Anh Một Ngày Được Không
23
Chương 23: 23: Sự Thật Đầy Ẩn Ý
24
Chương 24: 24: Một Ngày Làm Tình Lữ
25
Chương 25: 25: Không Thể Kiềm Chế Hôn Cô
26
Chương 26: 26: Quyết Định Rời Đi
27
Chương 27: 27: Trở Về
28
Chương 28: 28: Thư Cô Để Lại
29
Chương 29: 29: Bị Bệnh
30
Chương 30: 30: Giãy Giụa
31
Chương 31: 31: Tỉnh Táo Trong Cơn Say
32
Chương 32: 32: Kể Chuyện
33
Chương 33: 33: Suy Đoán
34
Chương 34: 34: Sau Cơn Mưa Trời Lại Sáng
35
Chương 35: 35: Tường Trình
36
Chương 36: 36: Trở Về Tìm Người
37
Chương 37: 37: Nghi Hoặc
38
Chương 38: 38: Bất Ngờ Lớn
39
Chương 39: 39: Thì Ra Cô Có Một Phiên Bản
40
Chương 40: 40: Đến Nhà Gặp Trưởng Bối
41
Chương 41: 41: Cùng Trưởng Bối Nói Chuyện
42
Chương 42: 42: Cậu Em Trai Của Cô
43
Chương 43: 43: Trừng Phạt
44
Chương 44: 44: Tiếp Nhận
45
Chương 45: 45: Trằn Trọc
46
Chương 46: 46: Tan Chảy
47
Chương 47: 47: Cô Út
48
Chương 48: 48: Câu Trả Lời Của Chú Là Gì
49
Chương 49: 49: Hợp Tác
50
Chương 50: 50: Tính Kế Hay Bị Tính Kế
51
Chương 51: 51: Trọng Hải Đeo Bám
52
Chương 52: 52: Sát Hạch
53
Chương 53: 53: Phát Hiện Sai Sót
54
Chương 54: 54: Lên Tiếng Hỏi
55
Chương 55: 55: Trọng Hải Kể Chuyện
56
Chương 56: 56: Hắn Và Cmc
57
Chương 57: 57: Cho Trọng Hải Cơ Hội
58
Chương 58: 58: Anh Rể Của Cô
59
Chương 59: 59: Bàn Chuyện Đi Chơi
60
Chương 60: 60: Vui Mừng Sớm
61
Chương 61: 61: Tạo Ái Muội
62
Chương 62: 62: Thông Suốt
63
Chương 63: 63: Khó Lòng Kiềm Chế
64
Chương 64: 64: Hắn Tìm Đến
65
Chương 65: 65: Đi Nghỉ Dưỡng
66
Chương 66: 66: Bình Yên Trước Cơn Sóng Lớn
67
Chương 67: 67: Hắn Xuất Hiện Rồi!
68
Chương 68: 68: Đối Mặt
69
Chương 69: 69: Sự Thật
70
Chương 70: 70: Cô Kể Chuyện
71
Chương 71: 71: Đây Mới Là Sự Thật
72
Chương 72: 72: Chấp Nhận
73
Chương 73: 73: Kiềm Chế
74
Chương 74: 74: Mất Kiểm Soát
75
Chương 75: 75: Lột Xác
76
Chương 76: 76: Thomas
77
Chương 77: 77: Xấu Hổ
78
Chương 78: 78: Trọng Hải Lại Lắm Lời
79
Chương 79: 79: Lại Trở Thành Tâm Điểm
80
Chương 80: 80: Jk Ra Tay
81
Chương 81: 81: Cầu Hôn
82
Chương 82: 82: Ấm Áp
83
Chương 83: 83: Họp Trực Tuyến
84
Chương 84: 84: Đồng Ý Cùng Anh Đính Hôn
85
Chương 85: 85: Thông Báo
86
Chương 86: 86: Cân Nhắc
87
Chương 87: 87: Bàn Bạc Hôn Sự
88
Chương 88: 88: Trọng Hải Gặp Rắc Rối
89
Chương 89: 89: Giúp Trọng Hải Giải Quyết Rắc Rối
90
Chương 90: 90: Tùy Anh Sắp Xếp
91
Chương 91: 91: Cô Trở Bệnh
92
Chương 92: 92: Ra Mắt Nội
93
Chương 93: 93: Đây Gọi Là Duyên Phận
94
Chương 94: 94: Jk Làm Loạn
95
Chương 95: 95: Thomas Cũng Nhiều Chuyện
96
Chương 96: 96: Cuộc Càn Quét Bắt Đầu
97
Chương 97: 97: Thừa Nhận Trọng Hải
98
Chương 98: 98: Bắt Đầu Tra Xét
99
Chương 99: 99: Căn Nguyên Của Vấn Đề
100
Chương 100: 100: Cùng Nhau Phúc Hắc
101
Chương 101: 101: Chuyện Của Thomas
102
Chương 102: 102: Gây Họa
103
Chương 103: 103: Elena Đến
104
Chương 104: 104: Thử Áo
105
Chương 105: 105: Nhất Định Phải Vì Bản Thân Mình
106
Chương 106: 106: Lộ Diện Thân Phận
107
Chương 107: 107: Bàn Tính
108
Chương 108: 108: Đã Nghĩ Thông
109
Chương 109: 109: Cược
110
Chương 110: 110: Cùng Nhau Dùng Cơm
111
Chương 111: 111: Cùng Nhau Làm Loạn
112
Chương 112: 112: Người Đàn Ông Đơn Phương
113
Chương 113: 113: Bất An
114
Chương 114: 114: Phát Giác
115
Chương 115: 115: Nhắc Nhở
116
Chương 116: 116: Phản Kích
117
Chương 117: 117: Rước Dâu
118
Chương 118: 118: Xe
119
Chương 119: 119: Như Thế Nào Vẫn Đẹp
120
Chương 120: 120: Vì Anh Vì Em Vì Chúng Ta