Chương 25: Không thể rời khỏi nơi này

Editor: Kua Kua (Ái Vũ)

Qua nhiều ngày rồi mà Nhiễm Diên vẫn chưa gặp qua Quý Thịnh. Nàng chỉ nghe Nữ Âm nói mỗi khi hắn ghé qua thì đã là đêm muộn rồi, lúc đó nàng vẫn còn ngủ say nên không biết, cho tới khi trời còn chưa sáng thì hắn đã rời đi.

"Phu nhân, hôm nay thời tiết trong lành mát mẻ, hay chúng ta làm diều đi?"

Nữ Âm cầm lấy chiếc trâm bạch ngọc hoa mai cài lên búi tóc của Nhiễm Diên. Cửa sổ trong phòng đều được mở ra, vừa lúc có thể nhìn thấy phong cảnh tươi xanh bên ngoài, tấm màn lụa nhẹ bay phất phơ theo chiều gió.

"Được nha."

Ở cái thời đại này thứ gì cũng thiếu, thật chẳng có gì để tiêu khiển giải trí. Cũng may đã có vị thiên tài Mặc Gia Địch Tử kia phát minh ra diều gỗ, Nhiễm Diên theo đó mà cải biến một chút, làm thành con diều giấy, mang đến không ít niềm vui cho nữ nhân Yến cung.

Thời tiết tháng tư thật thoải mái, gió thổi thướt tha từng trận từng trận, Nữ Âm cầm lấy chiếc diều hình con bướm trong tay, còn Nhiễm Diên thì đang chỉnh sửa phần đuôi, nàng dặn dò: "Đợi chút nữa ta sẽ cho ngươi thả lên, chỉ cần quăng nó lên cao là được."

"Dạ vâng!"

Khi Quý Thịnh bước tới, thì con diều kia đã đang bay bổng uốn lượn trên không trung. Đập vào mắt hắn là hình ảnh Nhiễm DIên đứng ở góc gió, tay áo cùng tà váy nhẹ nhàng uyển chuyển bay phấp phới dưới ánh nắng.

Hắn không tự chủ được mà nhíu mày, đôi mắt càng thêm âm trầm.

Nhiễm Diên một lòng đều đang chú ý đến con diều, suy nghĩ bay nhanh, bước chân dẫm trên nền cỏ mà chạy, cũng không phát hiện ra chỗ lún sâu kia. Bỗng nhiên nàng bị mất trọng tâm, thân mình sắp ngã, chỉ thấy hình con bướm kia trên không trung biến mất.

"A."

Một thân ảnh cao dài bước nhanh đến, ôm lấy eo thon nàng, thuận thế cầm lấy bàn tay trắng nõn, lạnh lẽo của nàng. Mười ngón tay nắm chặt, nàng giãy giụa thoát ra, chạy nhanh cầm lấy dây diều, ngăn nó bay đi mất.

"Cẩn thận chút."

Sự thân mật này làm trong lòng nàng nhảy dựng, cho đến khi cổ Long Tiên Hương quen thuộc kia vờn quanh, thần kinh căng thẳng của nàng cũng được thả lỏng, ngoan ngoãn mà tựa vào trong lòng Quý Thịnh, để hắn tùy ý cầm lấy bàn tay đang cầm dây diều của nàng.

"Đại Vương lại tới nữa à?"

"Trên triều không có việc gì nên ta đến gặp nàng. Mấy ngày nay nàng chưa nói chuyện với bổn vương."

Hắn ở bên tai nàng nhẹ nhàng mà thổi khí, cúi đầu xuống, đem khuôn mặt phong thái khí chất vùi vào trong mái tóc đen nhánh của nàng, đắm chìm vào hương thơm của nàng.

Bàn tay to với các khớp xương cứng cáp nắm lấy bàn tay nàng di chuyển từng chút từng chút một, diều thuận thế mà bay lên, cao hơn nhiều so với vừa rồi Nhiễm Diên thả.

"Đại Vương cũng sẽ quan tâm đến thứ này sao?"

Nàng cười như không cười mà nhìn Quý Thịnh, chỉ thấy môi mỏng của hắn gợi lên một độ cong nhất định, thần thái uy nghi sáng láng.

"Ừ, đã bao lâu rồi ta và Tuyên cùng nhau thả diều."

"Trọng Tuyên sao?"

Nhiễm Diên cực kỳ ngạc nhiên, đôi mắt chớp chớp. Nàng vào Yến cung này hai năm, đã chứng kiến Trịnh phi và Tiêu Cơ tranh đấu, lại đến cuộc tranh đấu Trọng Tuyên và Quý Thịnh, hai phe đối chọi gay gắt một sống một còn. Thật là không thể tưởng tượng nổi hình ảnh Quý Thịnh và Trọng Tuyên cùng giao du bằng hữu với nhau. (Kua Kua)

"Khi đó còn trẻ, vô ưu vô lo, phụ vương cho chúng ta mỗi người một con diều. Của Tuyên bị hư, hắn không ý cho ta chơi một mình, liền phá của ta, sau đó..."

Không bao lâu sau, Trọng Tuyên lớn lên, cũng không phải là cái đuôi lẽo đẽo theo sau, mà trở thành Công tử Tuyên. Lúc đó, hắn và Quý Thịnh có địa vị ngang nhau, đều được Yến vương yêu thương, ỷ vào việc mình lớn hơn Quý Thịnh mấy tuổi, thường thường khinh nhục đệ đệ mình.

Thanh âm hắn bỗng nhiên trầm xuống, mang theo ý cười chỉ về hướng cách đó không xa: " Ta liền đạp cho hắn một đạp, hắn bị rơi xuống đó, máu chảy bê bết, khóc lóc đòi mẹ. Ta thấy chơi thật vui."

"..."

Nhiễm Diên theo bản năng mà nuốt nuốt nước miếng, tránh đi ánh mắt thâm thúy của Quý Thịnh. Chẳng tránh, trước kia nàng nhìn thấy bên thái dương của Trọng Tuyên có một vết sẹo rất dài, bởi vì qua lâu rồi, nên vết sẹo cũng không rõ ràng lắm, bây giờ thì mới có thể biết được nguyên nhân thật sự.

Quý Thịnh lại tỏ ra thản nhiên như không, lòng bàn tay nóng bỏng dần dần ôm lấy Nhiễm Diên: "A Diên là đang muốn nói ta hư sao? Ngoan nào, bổn vương cũng chưa từng nhận qua mình là người tốt bao giờ."

Về điểm này, Nhiễm Diên hiển nhiên biết rõ.

"Mấy đêm nay nàng giống như luôn gặp ác mộng, mơ thấy gì thế? Có cần ta cho người lại xem xét không?" Hắn quan tâm hỏi đến.

Nhiễm Diên nhíu mi, nghĩ đến những biểu hiện của mình quá lộ liễu, có lẽ chắc hắn cũng đã nhìn ra điểm lạ thường, chậm rãi nói: "Không có gì, đừng gọi ai đến cả, bọn họ luôn nói những điều làm ta sợ hãi."

Nàng không có ngu mà đi nói cho Quý Thịnh biết rằng mấy đêm này ác mộng quấn lấy nàng chính là cảnh tượng hắn chặt bỏ đầu của Trọng Tuyên.

May mà mỗi khi đến cảnh mấu chốt như thế thì sẽ luôn có một cái ôm ấm áp làm nàng bình tâm lại, xua đi cái âm u trong cơ thể nàng, làm nàng yên giấc, đó là Quý Thịnh.

Diều gần như đã có thể chạm tới bầu trời, nhưng nó lại đang phải chịu sự trói buộc. Mắt thấy Quý Thịnh chuẩn bị thu dây về, Nhiễm Diên lại ngăn cản động tác của hắn, nhìn chăm chú cánh bướm đang bay múa trên bầu trời, thanh thanh nói: "Đem dây chặt đứt đi, cho nó được bay tự do."

Bản thân nó vốn là đồ vật vô tri vô giác, chỉ có thể mong mỏi được tự do bay lượn trên bầu trời, có lẽ trong khoảnh khắc tự do đó, nó cũng có lẽ rất vui đi.

Quý Thịnh lại phảng phất như không nghe thấy, vẫn nhanh chóng thu dây lại. Mắt thấy diều càng ngày càng bị kéo gần lại, Nhiễm Diên giận dỗi mà vùng ra khỏi tay hắn, rút cây trâm ngọc trên mái tóc xuống, dùng đầu sắc bén mà cắt đứt sợi dây.

Con diều được tự do trong nháy mắt lại lung lay, gặp được một cổ gió mạnh, trực tiếp bị đẩy ngã trên mặt đất.

"Nàng nhìn đi, nó không thể rời khỏi nơi này."

Hắn cười, cười thật ôn nhu rồi ném sợi dây trên tay xuống, ôm lấy Nhiễm Diên đang đứng ngẩn ngơ đó. Hôn lên phiến môi lạnh lẽo của nàng, sưởi ấm thân thể nàng.

"A Diên, nàng cũng thật là."

Bất luận là con diều bị đứt dây kia, hay là Nhiễm Diên đang bị vây lại trong một cái lồng giam hoàng cung vô hình, có lẽ đời này sẽ mãi bị trói buộc ở đây. Cho dù một ngày nào đó Quý Thịnh băng hà, hắn chắc cũng sẽ muốn đem nữ nhân này cùng vùi xuống mặt đất lạnh lẽo.

Mặc dù là bệ hạ, nhưng vẫn gọi là Đại Vương. Chờ đến khi Quý Thịnh thống nhất chư quốc, hắn sẽ chính là bệ hạ chân chính.

Chapter
1 Chương 1: Trinh Hoa phu nhân
2 Chương 2: Công tử Quý Thịnh
3 Chương 3: Trở thành tù binh
4 Chương 4: Lễ vật của Công tử Thịnh
5 Chương 5: Độc dược
6 Chương 6: Chiếm hữu nàng! Lộng khóc nàng!
7 Chương 7: Cưỡng bách sủng hạnh
8 Chương 8: Ngực nhũ A Diên
9 Chương 9: Huyệt nhi róc rách mật dịch
10 Chương 10: Côn thịt lớn thao lộng ở huyệt nhi
11 Chương 11: Cầu ta rút ra, đợi chút lại cắm nàng
12 Chương 12: Ngươi, ngươi biến thái!
13 Chương 13: Hàng đêm sênh ca u nam linh
14 Chương 14: Ngay cả Bổn vương cũng không muốn?
15 Chương 15: Đem chân nhỏ mở ra
16 Chương 16: Cắm đến tận cùng
17 Chương 17: A Diên, trên mặt đất tất cả đều là dâm thủy của nàng
18 Chương 18: Nàng là của ta, cả đời này!
19 Chương 19: Hắn cố chấp bá đạo
20 Chương 20: Có người quân tử, chẳng thể nào quên
21 Chương 21: Ban ngày tuyên dâm
22 Chương 22: Thật trướng, vào chậm một chút ~
23 Chương 23: Cự bổng nguyên cây cắm vào
24 Chương 24: Còn có thể chảy ra bao nhiêu nước ~
25 Chương 25: Không thể rời khỏi nơi này
26 Chương 26: Bên trong A Diên (H)
27 Chương 27: Đại Vương nói muốn lập hậu!
28 Chương 28: Ngươi muốn làm gì?
29 Chương 29: Hoan ái nơi vườn anh đào (H)
30 Chương 30: Bị hút thực thoải mái đi?
31 Chương 31: Bị cắm đến nước hoa loạn bắn
32 Chương 32: Tử cung tràn đầy tinh dịch cùng mật nước
33 Chương 33: Ngoan, hôm nay buông tha nàng
34 Chương 34: Để Bổn Vương ôm một cái cũng không được?
35 Chương 35: Đại Vương ghen
36 Chương 36: Dùng cái miệng nhỏ phía dưới đem nó ăn vào đi
37 Chương 37: Đem nơi này của A Diên trướng đầy
38 Chương 38: Cắm nàng! Thao nàng! (đạo cụ)
39 Chương 39: Cự long lấp đầy hoa lộ
40 Chương 40: Hài nhi xinh đẹp giống như A Diên
41 Chương 41: Chim gãy cánh
42 Chương 42: Thành công thoát đi
43 Chương 43: Liền để nàng làm vương hậu Yến quốc đi
44 Chương 44: (Phiên ngoại thịt) A Diên quả nhiên bị Bổn vương cắm tiểu
45 Chương 45: Tề Quốc Chung thị Tin
46 Chương 46: Đúc một cái khoá người bằng vàng cho Bổn vương
47 Chương 47: Đêm khuya bị bắt cóc
48 Chương 48: Vị hôn thê
49 Chương 49: Lại hồi Yến cung
50 Chương 50: A Diên không nhớ Bổn Vương sao?
51 Chương 51: Hắn biến thái vặn vẹo
52 Chương 52: Làm nàng, cắm nàng
53 Chương 53: Khoá vàng cầm tù
54 Chương 54: Thao mở, tiểu dâm phụ
55 Chương 55: Tinh dịch bắn vào bụng nhỏ của A Diên
56 Chương 56: Bạch ngọc anh đào
57 Chương 57: Anh đào nhét đầy nhục huyệt
58 Chương 58: Cưỡng chế mất khống chế
59 Chương 59: Cuộc đời này Bổn Vương chỉ cưới một người là nàng
60 Chương 60: Rốt cuộc là ai hư?
61 Chương 61: Bổn Vương còn chưa cắm vào đâu
62 Chương 62: Bị nó cắm vừa khóc lại kêu
63 Chương 63: Bọc côn thịt lớn của phu quân cho tốt
64 Chương 64: A Diên đến từ nơi nào?
65 Chương 65: Bổn Vương muốn lột da hắn
66 Chương 66: Bổn Vương chỉ thuộc về một mình A Diên
67 Chương 67: A Diên kêu thật dễ nghe
68 Chương 68: Lỗ nhỏ tao lãng bị cắm mở
69 Chương 69: Công cụ làm A Diên sung sướng (đạo cụ trói buộc)
70 Chương 70: Dâm nhạc chi vật (đạo cụ trói buộc)
71 Chương 71: Tiếp tục đút tiểu dâm nhi ăn nó (đạo cụ)
72 Chương 72: Ám sát
73 Chương 73: Thiên mệnh thuộc về Vương
74 Chương 74: Nếu ta chết
75 Chương 75: Cả đời chỉ chấp nhận một người nam nhân
76 Chương 76: A Diên cứ coi như Bổn Vương phát ngốc đi
77 Chương 77: Vậy liền dùng cái miệng nhỏ phía trên đi
78 Chương 78: Lại ngậm sâu thêm chút nữa
79 Chương 79: Nhục dục phóng đãng
80 Chương 80: Làm nàng lãng kêu, làm nàng sướng đến phát khóc
81 Chương 81: Tinh dịch nóng bỏng phun vào
82 Chương 82: Ăn ngon không?
Chapter

Updated 82 Episodes

1
Chương 1: Trinh Hoa phu nhân
2
Chương 2: Công tử Quý Thịnh
3
Chương 3: Trở thành tù binh
4
Chương 4: Lễ vật của Công tử Thịnh
5
Chương 5: Độc dược
6
Chương 6: Chiếm hữu nàng! Lộng khóc nàng!
7
Chương 7: Cưỡng bách sủng hạnh
8
Chương 8: Ngực nhũ A Diên
9
Chương 9: Huyệt nhi róc rách mật dịch
10
Chương 10: Côn thịt lớn thao lộng ở huyệt nhi
11
Chương 11: Cầu ta rút ra, đợi chút lại cắm nàng
12
Chương 12: Ngươi, ngươi biến thái!
13
Chương 13: Hàng đêm sênh ca u nam linh
14
Chương 14: Ngay cả Bổn vương cũng không muốn?
15
Chương 15: Đem chân nhỏ mở ra
16
Chương 16: Cắm đến tận cùng
17
Chương 17: A Diên, trên mặt đất tất cả đều là dâm thủy của nàng
18
Chương 18: Nàng là của ta, cả đời này!
19
Chương 19: Hắn cố chấp bá đạo
20
Chương 20: Có người quân tử, chẳng thể nào quên
21
Chương 21: Ban ngày tuyên dâm
22
Chương 22: Thật trướng, vào chậm một chút ~
23
Chương 23: Cự bổng nguyên cây cắm vào
24
Chương 24: Còn có thể chảy ra bao nhiêu nước ~
25
Chương 25: Không thể rời khỏi nơi này
26
Chương 26: Bên trong A Diên (H)
27
Chương 27: Đại Vương nói muốn lập hậu!
28
Chương 28: Ngươi muốn làm gì?
29
Chương 29: Hoan ái nơi vườn anh đào (H)
30
Chương 30: Bị hút thực thoải mái đi?
31
Chương 31: Bị cắm đến nước hoa loạn bắn
32
Chương 32: Tử cung tràn đầy tinh dịch cùng mật nước
33
Chương 33: Ngoan, hôm nay buông tha nàng
34
Chương 34: Để Bổn Vương ôm một cái cũng không được?
35
Chương 35: Đại Vương ghen
36
Chương 36: Dùng cái miệng nhỏ phía dưới đem nó ăn vào đi
37
Chương 37: Đem nơi này của A Diên trướng đầy
38
Chương 38: Cắm nàng! Thao nàng! (đạo cụ)
39
Chương 39: Cự long lấp đầy hoa lộ
40
Chương 40: Hài nhi xinh đẹp giống như A Diên
41
Chương 41: Chim gãy cánh
42
Chương 42: Thành công thoát đi
43
Chương 43: Liền để nàng làm vương hậu Yến quốc đi
44
Chương 44: (Phiên ngoại thịt) A Diên quả nhiên bị Bổn vương cắm tiểu
45
Chương 45: Tề Quốc Chung thị Tin
46
Chương 46: Đúc một cái khoá người bằng vàng cho Bổn vương
47
Chương 47: Đêm khuya bị bắt cóc
48
Chương 48: Vị hôn thê
49
Chương 49: Lại hồi Yến cung
50
Chương 50: A Diên không nhớ Bổn Vương sao?
51
Chương 51: Hắn biến thái vặn vẹo
52
Chương 52: Làm nàng, cắm nàng
53
Chương 53: Khoá vàng cầm tù
54
Chương 54: Thao mở, tiểu dâm phụ
55
Chương 55: Tinh dịch bắn vào bụng nhỏ của A Diên
56
Chương 56: Bạch ngọc anh đào
57
Chương 57: Anh đào nhét đầy nhục huyệt
58
Chương 58: Cưỡng chế mất khống chế
59
Chương 59: Cuộc đời này Bổn Vương chỉ cưới một người là nàng
60
Chương 60: Rốt cuộc là ai hư?
61
Chương 61: Bổn Vương còn chưa cắm vào đâu
62
Chương 62: Bị nó cắm vừa khóc lại kêu
63
Chương 63: Bọc côn thịt lớn của phu quân cho tốt
64
Chương 64: A Diên đến từ nơi nào?
65
Chương 65: Bổn Vương muốn lột da hắn
66
Chương 66: Bổn Vương chỉ thuộc về một mình A Diên
67
Chương 67: A Diên kêu thật dễ nghe
68
Chương 68: Lỗ nhỏ tao lãng bị cắm mở
69
Chương 69: Công cụ làm A Diên sung sướng (đạo cụ trói buộc)
70
Chương 70: Dâm nhạc chi vật (đạo cụ trói buộc)
71
Chương 71: Tiếp tục đút tiểu dâm nhi ăn nó (đạo cụ)
72
Chương 72: Ám sát
73
Chương 73: Thiên mệnh thuộc về Vương
74
Chương 74: Nếu ta chết
75
Chương 75: Cả đời chỉ chấp nhận một người nam nhân
76
Chương 76: A Diên cứ coi như Bổn Vương phát ngốc đi
77
Chương 77: Vậy liền dùng cái miệng nhỏ phía trên đi
78
Chương 78: Lại ngậm sâu thêm chút nữa
79
Chương 79: Nhục dục phóng đãng
80
Chương 80: Làm nàng lãng kêu, làm nàng sướng đến phát khóc
81
Chương 81: Tinh dịch nóng bỏng phun vào
82
Chương 82: Ăn ngon không?