Chương 24: Vũ trụ

Đây là lần đầu tiên Lộ An Thuần tới phòng của Ngụy Phong.

Căn phòng không được tính là lớn nhưng sạch sẽ ngăn nắp, gọn gàng tinh xảo.

Trên bàn đọc sách dựa lưng vào tường đặt một kệ sách gỗ cổ xưa, sách cũ trên kệ chen chúc lấy nhau, đến gần thì phát hiện ra gần như đều là kiểu sách vở bách khoa, một số nguyên lý chế tác liên quan đến phương tiện hàng không vũ trụ.

Anh vậy mà lại xem loại sách thâm sâu chuyên môn như vậy.

Trên tường treo một bức hình ghép sao Alpha Centauri, trong tủ kính trưng bày mấy mô hình figure mô phỏng phương tiện hàng không.

Ngay từ ban đầu, cô cho rằng giấc mơ muốn lên trời mà Ngụy Phong nói… chỉ là nói mà thôi. Nhưng nhìn thấy mỗi một chi tiết trong phòng anh, Lộ An Thuần mới hiểu được, anh thật sự đang vì nó mà nỗ lực.

Xuyên qua cửa sổ nghèo khổ chật hẹp đó, ngước nhìn bầu trời mênh mông vô ngần.

Ngụy Phong đặt cô lên chiếc giường màu xanh đậm của mình, cởi giày của cô, trải rộng tấm mền được xếp ngăn nắp giống như miếng đậu hũ đắp lên người cô, xoay người đi rót nước pha thuốc hạ sốt.

Lộ An Thuần cảm thấy đầu rất nặng, dính vào gối là lún vào rất sâu, mũi cũng rất khó chịu.

Cô đưa tay sờ hộp giấy rút trên đầu giường.

Ngụy Phong bưng ly thủy tinh tới, thuận tay ném hộp giấy đến bên gối cô.

Nước mũi của Lộ An Thuần đã chảy ra rồi, cô liên tục rút khăn giấy không ngừng lau khô, hít hơi vào, ồm giọng nói: “Để em lên ghế sô pha đi, em có thể sẽ làm bẩn giường anh đó.”

Ngụy Phong không tỏ cảm xúc bóp hai viên thuốc con nhộng: "Cô chủ đừng chê giường tôi bẩn là được rồi.”

Lộ An Thuần nhìn anh, nếu là trước kia nói không chừng anh sẽ châm chọc cô mấy câu, nhưng lúc này rõ ràng Ngụy Phong không có tâm trạng nói đùa với cô nữa.

Giường của anh chỉ một mét rưỡi, nệm rất cứng, ngủ không dễ chịu lắm, chăn có cảm giác cứng rắn vì bị giặt, lại tản ra mùi bột giặt hương chanh nhàn nhạt.

Ngụy Phong đưa ly nước tới, cô uống hai viên thuốc hạ sốt trên tay của anh, nuốt nước ấm pha thuốc, sau đó ôm chăn mền nằm xuống.

Mũi hoàn toàn nghẹt rồi, cô chỉ có thể mở miệng hít thở, đôi mắt cũng sưng lên, cả khuôn mặt đều hơi phù.

Cô biết dáng vẻ này của mình chắc chắn cực kỳ xấu.

Ngụy Phong xách ghế dựa bên bàn đọc sách, xoay một vòng, hai tay chống thành ghế ngồi ngược lại, đối mặt với cô: “Nói đi.”

“Nói gì cơ?” Cô nằm nghiêng, ôm chăn mền của anh, híp mắt nhìn anh.

“Rốt cuộc nhà em có nước lũ mãnh thú gì mà thà đến chỗ tôi chứ cũng không muốn về.”

Lộ An Thuần mím chặt môi, tránh né không trả lời: “Giường anh cứng quá, em ngủ không quen.”

“Người phụ nữ gặp được hôm đó là mẹ kế của em à? Thế nào, cô ta thổi gió bên tai bố em hả? Khiến em chịu uất ức?”

“Thuốc cảm và thuốc hạ sốt có thể uống chung với nhau không, em cảm thấy đầu đau quá, có phải em sắp chết rồi không?”

“...”

Thấy cô nhóc này đã quyết định chủ ý không mở miệng, Ngụy Phong cũng không đoán mò nữa.

Cô muốn nói thì nói, không muốn nói thì anh cũng lười quan tâm nhiều.

Cũng chưa đê tiện đến mức này.

Thấy anh chậm chạp không lên tiếng, Lộ An Thuần im lặng chốc lát, cuối cùng nói: “Ngụy Phong, tình hình của em rất phức tạp, anh không giúp em được đâu.”

“Không thử thì sao biết được.”

"Anh đừng quản em nữa.”

Lộ An Thuần nhìn về phía tấm hình ghép sao Alpha Centauri trên bức tường trắng ở đối diện, thế giới trên cao mênh mông mà bát ngát đến mức nào —

“Anh xem, nhìn từ chiều không gian vũ trụ mà nói, con người nhỏ bé tới mức nào, một đời đau khổ dài dằng dặc này trong mắt sinh vật ngoài hành tinh cũng chỉ trong nháy mắt khi sao băng rơi, vừa nghĩ như vậy thì không đau khổ đến mức đó nữa, chuyện gì cũng có thể buông bỏ được.”

“Thối lắm.”

Lộ An Thuần nhìn về phía anh.

Ngụy Phong chống khuỷu tay lên thành ghế, đuôi mắt hẹp dài chếch lên một cách khinh miệt: “Em đứng trong chiều không gian vũ trụ để nhận thức sinh mệnh, thế giới đó hòa bình, nhân loại văn minh, tiến hóa trăm triệu năm đều không quan trọng. Em từng nghe câu này chưa, trong mắt người ngoài hành tinh, chúng ta đều là côn trùng.”

Lộ An Thuần và anh nhìn nhau, đã xác nhận, cả hai đều là fan của “Tam Thể”.

“Nghe qua rồi, nhân loại văn minh mà chúng ta vẫn lấy làm kiêu ngạo trong mấy ngàn năm, có lẽ chỉ là một hang kiến trong lồng giam của người ngoài hành tinh mà thôi.”

Ngụy Phong dường như rất thích đề tài này, cũng muốn nghiêm túc thảo luận với cô, thế là anh đứng dậy, kéo ghế đến bên giường, đến gần cô thêm một chút: “Nhưng tôi cảm thấy, hang kiến thì sao, nhìn từ góc độ vi mô, đó chính là kỳ tích to lớn.”

“Chủ nhân không hề để ý đến.” Lộ An Thuần nói ra lời thoại kinh điển của “Tam Thể”: “Chúng ta giãy giụa, đau khổ, văn minh… không có ai quan tâm cả.”

“Em nói ngược rồi.” Trong mắt anh mang theo sự ngông cuồng kiêu căng khó thuần: “Kiến đặc công làm việc chăm chỉ không quan tâm đến Thượng Đế, giọt sương ngắn ngủi vào buổi sáng cũng không quan tâm, sự ngưng tụ và thăng hoa của nó đã trải qua vô số quá trình tinh xảo, đó chính là một đời dài đằng đẵng. Tôi cũng không quan tâm bản thân mình có phải là nhà khoa học gà tây hay không, nhưng thứ duy nhất tôi quan tâm… chính là bây giờ.”

Môi mỏng của chàng trai khẽ mở, nói từng câu từng chữ: “Cho nên, mỗi một ngày, mỗi một phút một giây đều có ý nghĩa, con mẹ nó đừng nói gì mà từ bỏ, sống là chính mình chính là ý nghĩa, còn sống thì phải chống chọi với thế giới.”

Lúc nghe anh nói “Còn sống thì phải chống chọi với thế giới”, trái tim Lộ An Thuần bỗng nhiên đập nhanh hơn.

Cô từng cho rằng Ngụy Phong là người rất thoải mái, không để ý đến gì cả.

Sai rồi, anh vừa ra đời là đã chống chọi với thế giới không công bằng này —

Anh khao khát gia đình, cho nên vì bản thân mình mà thỉnh cầu được một cơ hội nhận nuôi, anh cẩn thận bảo vệ mái nhà này, bảo vệ Ngụy Nhiên, anh khiến cuộc sống thô ráp trôi qua một cách tinh tế, sẽ để ý đến từng nốt mụn trên mặt…

Anh có thế giới quan của mình, chống đỡ lấy thế giới tinh thần mạnh mẽ của anh.

Lộ An Thuần đột nhiên cảm thấy, anh của giờ phút này anh tuấn hơn bất cứ lúc nào.

Trong đôi mắt đen nhánh trong veo của anh có ngọn lửa thiêu đốt, đó là sự cứng cỏi và nhiệt tình của tuổi trẻ, là sức mạnh giãy giụa mà Lộ An Thuần từng vô cùng khao khát.

Hai người đối mặt nhau không nói lời nào, thời gian chậm rãi trôi qua…

Ngụy Phong tựa như cũng cảm thấy mình nói nhiều quá rồi, trước kia anh… thật sự rất ít nói những chuyện này với người khác, ngay cả Chúc Cảm Quả anh cũng chưa từng nói, tên đó luôn nói đọc “Tam Thể”, nhưng cũng chỉ xem ngoài miệng thôi, hoàn toàn không có thời gian và kiên nhẫn để tập trung đọc.

Lộ An Thuần tựa như có thể hiểu được anh, cho nên anh mới nói nhiều như vậy, thậm chí suýt nữa quên mất, cô vẫn đang sốt.

Ngụy Phong đứng dậy kéo màn cửa lại: “Em ngủ một lúc đi, năm giờ tôi đưa em về.”

“Ngụy Phong, đừng kéo màn cửa, em sợ tối.”

Tay anh hơi dừng lại nhưng vẫn kéo màn cửa che nắng cực kỳ kín kẽ, khiến căn phòng chìm vào bóng tối: “Tôi ở đây mà còn sợ à?”

Lộ An Thuần thấy anh một lần nữa dạng chân ngồi vào ghế, tựa như thật sự định ở trong phòng trông coi cô.

“Cũng không sợ nữa, chỉ là có chút xấu hổ.”

“Vậy thì em phải khắc phục đi.”

“Đâu có ai nhìn chằm chằm người khác ngủ chứ, đây là đạo đãi khách của anh sao?”

“Đạo đãi khách bình thường của tôi cũng sẽ không dễ dàng dẫn phụ nữ lên giường đâu.”

“Ngoại trừ Thang Duy à.”

Ngụy Phong khẽ ngước cằm, cong khóe môi: “Đừng lấy thần tượng của tôi ra nói đùa, người ta đã kết hôn rồi.”

Lộ An Thuần cũng nở nụ cười nhàn nhạt, nghe lời nhắm mắt lại.

“Ngụy Phong…”

“Ừm.” Giọng nói của anh cũng mang theo chút lười biếng của ánh nắng chiều.

“Em cảm thấy cũng không sợ đến thế nữa.”

Lộ An Thuần ngủ mê man trên chiếc giường cứng của Ngụy Phong cả buổi chiều, vậy mà cũng ngủ rất an ổn. Khi thức dậy, cảm giác trì trệ khó chịu trong đầu biến mất, sự bủn rủn toàn thân cũng giảm đi rất nhiều.

Khi mở mắt ra, cô nhìn thấy Ngụy Phong quả nhiên không hề rời đi, anh ngồi cúi đầu đưa lưng về phía bên bàn đọc sách, đang làm bài trong sách luyện tập.

Trong ánh sáng mờ mịt, bóng lưng anh thẳng tắp như cây bạch dương, cho người ta một cảm giác yên ổn kiên định.

Lộ An Thuần nhìn anh chằm chằm hồi lâu, bỗng nhiên chuông điện thoại của anh vang lên.

“Mi Mắt Cong Cong” của Vương Tâm Lăng.

Ngụy Phong tắt chuông, chuẩn bị quay đầu gọi cô dậy thì đã thấy cô thức dậy từ lâu —

“Ngụy Phong, nội tâm của anh nữ tính quá nha.”

“Bị em phát hiện rồi, thích việc này không?”

Lộ An Thuần che chăn qua đỉnh đầu, trốn trong chăn cười trộm.

Anh đi tới vén chăn lên, sờ trán của cô, vẫn hơi nóng: “Cảm thấy thế nào?”

“Đỡ hơn nhiều rồi.”

“Em nên về nhà rồi.”

Lộ An Thuần cũng biết là nên đi rồi, nhưng cô thoải mái ôm chăn của anh, duỗi cái lưng mỏi thật dài, nằm lười trên giường: “Không muốn về nhà.”

Ngụy Phong thấy dáng vẻ lười biếng này của cô giống như con mèo có chút đáng yêu, cúi người chống vào giường: “Ngủ đến nghiện rồi à?”

Lộ An Thuần nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông đang nhìn từ trên cao xuống.

Khuôn mặt có vẻ dịu dàng lại gợi cảm trong ánh sáng tối tăm, gương mặt này của anh… thật sự khiến người ta hoàn toàn không có sức chống cự.

Cô không hiểu sao lại có chút thẹn thùng, vùi mặt vào chăn: “Em dậy ngay, anh đừng nhìn em.”

“Nhanh lên, em trai tôi sắp về rồi.”

“Anh ra ngoài đi, chờ em thay quần áo.”

“Thay con khỉ, em vốn dĩ đâu có cởi.”

“...”

Vào lúc Lộ An Thuần nằm ỳ lề mề thì cửa phòng bị đẩy ra, Ngụy Nhiên hùng hổ xông vào: “Anh ơi, bài kiểm tra cần chữ ký!”

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt cậu trôi dạt đến trên giường của Ngụy Phong, kinh hãi bốn mắt nhìn nhau với Lộ An Thuần ở trên giường, cậu chớp mắt, bài kiểm tra cũng rơi xuống đất.

Ngụy Phong vẫn tính là bình tĩnh, nhặt bài kiểm tra lên nhìn rồi cuộn lại gõ vào đầu cậu: “Sáu mươi điểm là dũng khí mà Lương Tịnh Như cho em để bảo anh ký tên à?”

[1] Lương Tịnh Như có bài hát tên là Dũng Khí.

Đầu óc Ngụy Nhiên đã như bột nhão, ma xui quỷ khiến thế mà lại đỏ mặt, nhưng tuyệt đối không phải vì bài kiểm tra vừa đạt tiêu chuẩn của cậu.

Cậu nhìn Ngụy Phong, lại nhìn Lộ An Thuần ở trên giường: “Làm, làm phiền rồi, anh chị tiếp tục đi, bái bai!”

Nói xong cậu cướp lấy bài kiểm tra trong tay Ngụy Phong, chạy bán sống bán chết, còn tiện thể đóng cửa lại giúp bọn họ.

“...”

Lộ An Thuần chớp mắt, nhìn về phía Ngụy Phong: “Nó cho rằng chúng ta đang làm gì vậy?”

Ngụy Phong sửa cổ áo: “Ai biết được, bây giờ tư tưởng của học sinh tiểu học phức tạp lắm.”

Một lúc sau, Lộ An Thuần xuống lầu đi vào cửa hàng điện thoại cũ, cậu nhóc ghé vào bàn trà cúi đầu làm bài tập, lúc nhìn thấy Lộ An Thuần thì chợt đỏ mặt.

Lộ An Thuần không tiện nói gì, thầm nói với Ngụy Phong: “Anh nhanh giải thích đi, nó nghĩ nhiều rồi!”

Ngụy Phong lười biếng nhàn nhạt giải thích một câu: “Nhóc con, anh và chị em không có gì cả.”

“Ồ!”

“Đừng suy nghĩ lung tung.”

Ngụy Nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt trong sáng nói: “Em chỉ là một học sinh tiểu học mà thôi, không biết gì cả.”

Lộ An Thuần nói tạm biệt với hai anh em, đeo cặp sách đi ra khỏi cửa hàng, nhưng lại nghe thấy Ngụy Nhiên nhỏ giọng hỏi anh trai: “Chừng nào anh kết hôn với chị ấy?”

Cô suýt nữa trượt chân té ngã, mà quan trọng là Ngụy Phong lại còn trả lời một câu: “Sao anh biết được, hỏi chị ấy á.”

Buổi tối, Lộ An Thuần làm xong một bộ đề Toán, nhớ lại lời Ngụy Phong nói hôm nay —

Còn sống thì phải đối chọi với thế giới.

Vẫn luôn ngoan ngoãn và chịu khuất phục, cô mãi mãi không có cách nào thoát khỏi lồng giam được.

Nghĩ đến việc mẹ dùng cái chết đổi lấy tự do, Lộ An Thuần tuyệt đối không muốn đi theo con đường của mẹ.

Cô phải sống thật tốt, sống mới có hy vọng.

Lộ An Thuần chủ động gọi điện thoại cho Lộ Bái —

“Bố, hôm nay khi nào bố về?”

Con gái hiếm khi chủ động gọi điện thoại cho bố, Lộ Bái rõ ràng có chút kinh ngạc, giọng nói bình tĩnh: “Bên này có mấy khách hàng, đang ở Mạc Tang Club, sao vậy An An?”

“Bố, cơ thể con không thoải mái, hôm nay còn sốt nữa.”

“Uống thuốc chưa?”

“Vâng, uống rồi.” Lộ An Thuần dùng giọng điệu ngoan ngoãn, nói với Lộ Bái: “Bố có thể về nhà sớm với con không?”

Bên kia điện thoại, Lộ Bái im lặng mấy giây rồi nói: “Bố về ngay.”

Cúp điện thoại, Lộ An Thuần đứng bên cửa sổ sát đất, nhìn qua bóng đêm dày đặc ngoài cửa sổ.

Trong mắt cô là sự tĩnh mịch nồng đậm.

Cô muốn chống chọi, nhưng không thể áp dụng biện pháp cứng đối cứng ngu xuẩn như trước kia nữa, như thế ngoại trừ khiến mình và người bên cạnh bị thương thì không có tác dụng gì cả.

Khi mẹ còn sống, mỗi giây mỗi phút đều chống chọi lại người đàn ông đó, cho đến khi sinh mệnh kết thúc, bà cũng không thể trốn thoát được.

Lộ An Thuần không thể mắc lỗi ngu xuẩn nữa.

Quả nhiên, chưa đến nửa tiếng, xe của Lộ Bái đã dừng ở cửa biệt thự, ông ta sải bước chạy vào nhà, đi vào phòng của Lộ An Thuần: “An An, cảm thấy thế nào rồi?”

“Vẫn hơi chóng mặt.” Lộ An Thuần đặt cây bút gel xuống.

“Vậy thì đừng làm bài tập nữa, tối nay nghỉ ngơi sớm một chút.”

Bàn tay Lộ Bái nhẹ nhàng đặt trên vai cô gái nhỏ: “Nghỉ ngơi đầy đủ m

cơ thể mới nhanh chóng hồi phục.”

Lộ An Thuần gật đầu, lần đầu tiên chủ động rúc vào bên người bố, giống như con thú nhỏ bị thương, dùng giọng điệu làm nũng nói: “Bố, sau này cho dù con làm sai chuyện gì, bố cũng đừng làm tổn thương Cầu Cầu, cũng đừng làm tổn thương những người khác bao gồm cả dì Liễu, con làm sai con sẽ tự gánh chịu, được không bố?”

“An An, bố không muốn trừng phạt con, chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời, đừng giống như mẹ con…”

Nhắc đến người phụ nữ đó, trong mắt Lộ Bái xẹt qua chút nham hiểm: “Con biết đó, mẹ con làm tổn thương trái tim bố, nếu như con học theo bà ấy, bố sẽ rất tức giận.”

Lộ An Thuần cố gắng kiềm chế cơ thể run rẩy, dùng giọng nói ngoan ngoãn: “Bố, con là con gái của bố, con mãi mãi sẽ không rời xa bố, mẹ rất ngốc, mẹ phản bội bố, con tuyệt đối sẽ không học theo mẹ đâu.”

Bàn tay Lộ Bái ôm cô thật chặt, cô có thể cảm nhận được cảm xúc cuồn cuộn của người đàn ông: “Bố cũng đồng ý với con, cố gắng kiềm chế sự nóng nảy, được không?”

“Vâng, còn một việc nữa.” Lộ An Thuần dừng lại một chút, nhỏ giọng nói: “Bố, con là con gái, có thể bỏ camera giám sát trong phòng con đi không? Con… con cũng cần sự riêng tư của mình.”

“Con còn yêu cầu riêng tư gì với bố? Con là con gái ruột thịt của bố.”

Trái tim Lộ An Thuần kéo căng, trên mặt vẫn là biểu cảm nhẹ nhàng cẩn thận: “Không phải riêng tư, chỉ là không tiện, bố, con đã trưởng thành rồi.”

Lộ Bái nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của con gái, cúi đầu suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng đồng ý: “Được, có thể tháo camera giám sát phòng ngủ, ngày mai bố gọi thợ tới.”

“Cảm ơn bố!”

“Đây đều là chuyện nhỏ, chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời, bố sẽ không làm con không vui.”

“Con sẽ ngoan ngoãn nghe lời.” Lộ An Thuần cúi thấp đầu đồng ý hết.

Lộ Bái không nhìn thấy, cô vẫn luôn nhéo mu bàn tay của mình, mu bàn tay đã sắp bị cô nhéo đến chảy máu, sưng lên một mảng.

Giống như là một loại trừng phạt tự mình hại mình nào đó.

Chờ bố rời khỏi phòng, Lộ An Thuần chạy tới đóng cửa phòng nhưng vô dụng, khóa cửa đã bị phá từ lâu, ở trong nhà, cô không được khóa cửa.

Lỗ trống lưu lại do phá khóa trên cửa… giống như trái tim cô cũng đã bị mở ra một lỗ, để gió lọt vào, chỗ nào cũng lạnh, lúc nào cũng lạnh.

Lộ An Thuần ngồi vào trước bàn sách tiếp tục học bài, để lại bóng lưng của mình cho camera trên tường.

Trong phòng ngủ rộng rãi không có chỗ nào để trốn, khiến con người ta ngạt thở.

Ai có thể bảo vệ cô đây?

Trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên bóng dáng mơ hồ của chàng thiếu niên, cô cố gắng muốn xua tan bóng hình anh.

Nhưng chàng trai này giống như bức tường đen cố chấp, kiêu ngạo chắn ngang trong lòng cô.

Chapter
1 Chương 1: Vết máu
2 Chương 2: Hẻm nhỏ
3 Chương 3: Tên xấu xa
4 Chương 4: Tỏ tình
5 Chương 5: Tiệc rượu
6 Chương 6: Mập mờ
7 Chương 7: Giám sát
8 Chương 8: Vào trường
9 Chương 9: Trêu chọc
10 Chương 10: Cứu mỹ nhân
11 Chương 11: Sạch sẽ
12 Chương 12: Mạnh miệng
13 Chương 13: Sinh nhật
14 Chương 14: Bữa tiệc
15 Chương 15: Lên xe
16 Chương 16: Đêm dài
17 Chương 17: Mất cân bằng
18 Chương 18: Bị thương
19 Chương 19: Trường Đằng
20 Chương 20: Thẳng thắn
21 Chương 21: Theo đuổi ngọn gió
22 Chương 22: Trú mưa
23 Chương 23: Bị bệnh
24 Chương 24: Vũ trụ
25 Chương 25: Đi dạo
26 Chương 26: Phá tướng
27 Chương 27: Suối nước nóng
28 Chương 28: Chân tướng
29 Chương 29: Kiểm tra an ninh
30 Chương 30: Kiêu ngạo
31 Chương 31: Bươm bướm
32 Chương 32: Hiểu thấu
33 Chương 33: Mềm lòng
34 Chương 34: Đêm nay
35 Chương 35: Hòa giải
36 Chương 36: Nhận nuôi
37 Chương 37: Nụ hôn nóng bỏng
38 Chương 38: Xuống nước
39 Chương 39: Đêm mưa
40 Chương 40: Trận đấu
41 Chương 41: Chó con
42 Chương 42: Quyết định
43 Chương 43: Máu tươi
44 Chương 44: Giáng Sinh
45 Chương 45: Bà xã
46 Chương 46: Hẹn hò
47 Chương 47: Hình xăm
48 Chương 48: Sinh nhật
49 Chương 49: Đoạn tường
50 Chương 50: Thi đại học
51 Chương 51: Tốt nghiệp
52 Chương 52: Mau đến
53 Chương 53: Bida
54 Chương 54: Chân thực
55 Chương 55: Hình xăm
56 Chương 56: Ngọt ngào
57 Chương 57: Đoạn tuyệt
58 Chương 58: Thanh xuân
59 Chương 59: Tình địch
60 Chương 60: Gặp lại
61 Chương 61: Âm thầm chịu đựng
62 Chương 62: Giết rồng
63 Chương 63: Ổ chăn
64 Chương 64: Ranh giới cuối cùng
65 Chương 65: Phim điện ảnh
66 Chương 66: Chứng minh
67 Chương 67: Nghiện
68 Chương 68: Đền bù
69 Chương 69: Bầu không khí
70 Chương 70: Tiếc nuối
71 Chương 71: Chữa lành
72 Chương 72: Áo cưới
73 Chương 73: Dna
74 Chương 74: Tân hôn
75 Chương 75: Ấp ủ
76 Chương 76: Lừa ông ta
77 Chương 77: Ánh rạng đông
78 Chương 78: Kết thúc
79 Chương 79: Yêu thương sâu sắc
80 Chương 80: Thân thế
81 Chương 81: Quấn quýt
82 Chương 82: Chụp ảnh chung
83 Chương 83: Mang thai
84 Chương 84: Khát khao
85 Chương 85: Thiên vị
86 Chương 86: Anh trai
87 Chương 87: Vinh quang
88 Chương 88: Ngụy Nhiên
89 Chương 89: Giấc mơ
90 Chương 90: Làm bạn
91 Chương 91: Trăng non
92 Chương 1
93 Chương 2
94 Chương 3
95 Chương 4
96 Chương 5
97 Chương 6
98 Chương 7
99 Chương 8
100 Chương 9
101 Chương 10
102 Chương 11
103 Chương 12
104 Chương 13
105 Chương 14
106 Chương 15
107 Chương 16
108 Chương 17
109 Chương 18
110 Chương 19
111 Chương 20
112 Chương 21
113 Chương 22
114 Chương 23
115 Chương 24
116 Chương 25
117 Chương 26
118 Chương 27
119 Chương 28
120 Chương 29
121 Chương 30
122 Chương 31
123 Chương 32
124 Chương 33
125 Chương 34
126 Chương 35
127 Chương 36
128 Chương 37
129 Chương 38
130 Chương 39
131 Chương 40
132 Chương 41
133 Chương 42
134 Chương 43
135 Chương 44
136 Chương 45
137 Chương 46
138 Chương 47
139 Chương 48
140 Chương 49
141 Chương 50
142 Chương 51
143 Chương 52
144 Chương 53
145 Chương 54
146 Chương 55
147 Chương 56
148 Chương 57
149 Chương 58
150 Chương 59
151 Chương 60
152 Chương 61
153 Chương 62
154 Chương 63
155 Chương 64
156 Chương 65
157 Chương 66
158 Chương 67
159 Chương 68
160 Chương 69
161 Chương 70
162 Chương 71
163 Chương 72
164 Chương 73
165 Chương 74
166 Chương 75
167 Chương 76
168 Chương 77
169 Chương 78
170 Chương 79
171 Chương 80
172 Chương 81
173 Chương 82
174 Chương 83
175 Chương 84
176 Chương 85
177 Chương 86
178 Chương 87
179 Chương 88
180 Chương 89
181 Chương 90
182 Chương 91
183 Chương 92
184 Chương 93
185 Chương 94
186 Chương 95
187 Chương 96
188 Chương 97
189 Chương 98
190 Chương 99
191 Chương 100
192 Chương 101
193 Chương 102
194 Chương 103
195 Chương 104
196 Chương 105: (End)
Chapter

Updated 196 Episodes

1
Chương 1: Vết máu
2
Chương 2: Hẻm nhỏ
3
Chương 3: Tên xấu xa
4
Chương 4: Tỏ tình
5
Chương 5: Tiệc rượu
6
Chương 6: Mập mờ
7
Chương 7: Giám sát
8
Chương 8: Vào trường
9
Chương 9: Trêu chọc
10
Chương 10: Cứu mỹ nhân
11
Chương 11: Sạch sẽ
12
Chương 12: Mạnh miệng
13
Chương 13: Sinh nhật
14
Chương 14: Bữa tiệc
15
Chương 15: Lên xe
16
Chương 16: Đêm dài
17
Chương 17: Mất cân bằng
18
Chương 18: Bị thương
19
Chương 19: Trường Đằng
20
Chương 20: Thẳng thắn
21
Chương 21: Theo đuổi ngọn gió
22
Chương 22: Trú mưa
23
Chương 23: Bị bệnh
24
Chương 24: Vũ trụ
25
Chương 25: Đi dạo
26
Chương 26: Phá tướng
27
Chương 27: Suối nước nóng
28
Chương 28: Chân tướng
29
Chương 29: Kiểm tra an ninh
30
Chương 30: Kiêu ngạo
31
Chương 31: Bươm bướm
32
Chương 32: Hiểu thấu
33
Chương 33: Mềm lòng
34
Chương 34: Đêm nay
35
Chương 35: Hòa giải
36
Chương 36: Nhận nuôi
37
Chương 37: Nụ hôn nóng bỏng
38
Chương 38: Xuống nước
39
Chương 39: Đêm mưa
40
Chương 40: Trận đấu
41
Chương 41: Chó con
42
Chương 42: Quyết định
43
Chương 43: Máu tươi
44
Chương 44: Giáng Sinh
45
Chương 45: Bà xã
46
Chương 46: Hẹn hò
47
Chương 47: Hình xăm
48
Chương 48: Sinh nhật
49
Chương 49: Đoạn tường
50
Chương 50: Thi đại học
51
Chương 51: Tốt nghiệp
52
Chương 52: Mau đến
53
Chương 53: Bida
54
Chương 54: Chân thực
55
Chương 55: Hình xăm
56
Chương 56: Ngọt ngào
57
Chương 57: Đoạn tuyệt
58
Chương 58: Thanh xuân
59
Chương 59: Tình địch
60
Chương 60: Gặp lại
61
Chương 61: Âm thầm chịu đựng
62
Chương 62: Giết rồng
63
Chương 63: Ổ chăn
64
Chương 64: Ranh giới cuối cùng
65
Chương 65: Phim điện ảnh
66
Chương 66: Chứng minh
67
Chương 67: Nghiện
68
Chương 68: Đền bù
69
Chương 69: Bầu không khí
70
Chương 70: Tiếc nuối
71
Chương 71: Chữa lành
72
Chương 72: Áo cưới
73
Chương 73: Dna
74
Chương 74: Tân hôn
75
Chương 75: Ấp ủ
76
Chương 76: Lừa ông ta
77
Chương 77: Ánh rạng đông
78
Chương 78: Kết thúc
79
Chương 79: Yêu thương sâu sắc
80
Chương 80: Thân thế
81
Chương 81: Quấn quýt
82
Chương 82: Chụp ảnh chung
83
Chương 83: Mang thai
84
Chương 84: Khát khao
85
Chương 85: Thiên vị
86
Chương 86: Anh trai
87
Chương 87: Vinh quang
88
Chương 88: Ngụy Nhiên
89
Chương 89: Giấc mơ
90
Chương 90: Làm bạn
91
Chương 91: Trăng non
92
Chương 1
93
Chương 2
94
Chương 3
95
Chương 4
96
Chương 5
97
Chương 6
98
Chương 7
99
Chương 8
100
Chương 9
101
Chương 10
102
Chương 11
103
Chương 12
104
Chương 13
105
Chương 14
106
Chương 15
107
Chương 16
108
Chương 17
109
Chương 18
110
Chương 19
111
Chương 20
112
Chương 21
113
Chương 22
114
Chương 23
115
Chương 24
116
Chương 25
117
Chương 26
118
Chương 27
119
Chương 28
120
Chương 29
121
Chương 30
122
Chương 31
123
Chương 32
124
Chương 33
125
Chương 34
126
Chương 35
127
Chương 36
128
Chương 37
129
Chương 38
130
Chương 39
131
Chương 40
132
Chương 41
133
Chương 42
134
Chương 43
135
Chương 44
136
Chương 45
137
Chương 46
138
Chương 47
139
Chương 48
140
Chương 49
141
Chương 50
142
Chương 51
143
Chương 52
144
Chương 53
145
Chương 54
146
Chương 55
147
Chương 56
148
Chương 57
149
Chương 58
150
Chương 59
151
Chương 60
152
Chương 61
153
Chương 62
154
Chương 63
155
Chương 64
156
Chương 65
157
Chương 66
158
Chương 67
159
Chương 68
160
Chương 69
161
Chương 70
162
Chương 71
163
Chương 72
164
Chương 73
165
Chương 74
166
Chương 75
167
Chương 76
168
Chương 77
169
Chương 78
170
Chương 79
171
Chương 80
172
Chương 81
173
Chương 82
174
Chương 83
175
Chương 84
176
Chương 85
177
Chương 86
178
Chương 87
179
Chương 88
180
Chương 89
181
Chương 90
182
Chương 91
183
Chương 92
184
Chương 93
185
Chương 94
186
Chương 95
187
Chương 96
188
Chương 97
189
Chương 98
190
Chương 99
191
Chương 100
192
Chương 101
193
Chương 102
194
Chương 103
195
Chương 104
196
Chương 105: (End)