Chương 24: Con trai bà có bị bệnh không?

Không chỉ Tiểu Thỏ, ngay cả bà Giản và Tần Ca cũng bị Giản Chính Dương nói đến mức dọa sợ. 

Tần Ca nhíu mày. Dùng kinh nghiệm nhiều năm của anh, biểu hiện của Giản Chính Dương lúc này quả thực quá cố chấp. Ông muốn dùng vũ lực nhưng lại sợ phạm tới Tiểu Thỏ, chỉ có thể chuyển ánh mắt về phía bà Giản.

Giờ phút này, tâm tình bà Giản vô cùng phức tạp. Vừa nãy, thấy Tiểu Thỏ bảo vệ Tiểu Bân mà không đứng ra thay con trai mình, bà đã cảm thấy bất mãn, nhưng giờ phút này, nhìn biểu hiện của con trai, chỉ sợ Bạch Tiểu Thỏ không đơn giản chỉ là bạn gái của nó. 

Bà khẽ nhếch miệng. Đã nhiều năm như vậy, trừ cha mẹ ruột thịt ra, Tiểu Thỏ là người đầu tiên mà con trai mà thân cận như vậy, thậm chí còn là một người khác phái, biểu hiện của nó là tốt hay xấu đây? 

Không đợi bà Giản và Tần Ca kịp làm gì, Tiểu Thỏ đã bình tĩnh trở lại, chỉ là cô không hề cảm động chút nào, ngược lại còn rất sợ hãi. Giản Chính Dương, lời nói điên cuồng của anh khiến cô sợ. Không kịp suy nghĩ ý nghĩa trong câu nói của anh, cô chỉ biết mình không thích một người đàn ông bạo lực, cũng chẳng thích một người đàn ông hễ một chút là động tay động chân. Cho nên, vừa mới phục hồi lại tinh thần, cô liền giãy dụa. 

"Đồ điên! Anh đúng là đồ điên! Buông ra! Tôi không muốn đi cùng với anh!” 

Tuy Giản Chính Dương rất tuấn tú, cô cũng thích anh, nhưng bọn họ mới kết giao được một ngày, còn chưa tới mức này nọ, thậm chí Tiểu Thỏ cũng không nghĩ rằng mình có sức hấp dẫn đủ để khiến anh không thể thiếu cô dù chỉ mới kết giao một ngày. Vì vậy, lời giải thích duy nhất chỉ có thể là Giản Chính Dương không được bình thường. 

Vì vậy, ngoài việc rời khỏi anh, cách xa anh, cô không nghĩ được cách nào nào khác, “Buông ra.” 

Giản Chính Dương nghe Tiểu Thỏ nói vậy, ánh mắt càng thêm cố chấp, không rời, tuyệt đối không rời; nhất là khi Tiểu Thỏ nói không muốn đi cùng với anh, dây thần kinh của anh càng bị kích thích. 

Bà Giản chợt cảm thấy có gì đó không thích hợp. Tiểu Thỏ từ chối một hồi lâu, giọng nói càng ngày càng nhỏ. Cuối cùng, cô không còn sức lực, ngã vào người Giản Chính Dương rồi ngất đi. 

"Tiểu Dương, mau buông tay. Con dùng lực quá mạnh, khiến con bé bị choáng rồi!” Bà Giản khẩn trương. 

Giản Chính Dương ôm Tiểu Thỏ vào ngực như bảo bối, ngay cả bà Giản muốn lại gần cũng bị anh tránh né. Anh lạnh lùng nhìn bà, “Không được qua đây! Mẹ không được tách chúng con ra, không ai được phép tách chúng tôi ra!” 

Bà Giản khẩn trương, "Tiểu Dương, không phải mẹ muốn tách hai đứa ra, con thả lỏng con bé ra một chút được không? Con xem, Tiểu Thỏ bị con ôm chặt quá mà hôn mê bất tỉnh rồi. Nếu con không buông tay, nó sẽ bị con ép chết!”

Chữ “chết” đã kích thích kích thích Giản Chính Dương. Anh nhìn sắc mặt tái nhợt của Tiểu Thỏ, nhất thời hoảng hốt, vội vàng buông lỏng ra một chút nhưng vẫn ôm cô trong lòng,  "Tiểu Thỏ, Tiểu Thỏ."

Tần Ca định kéo Tiểu Thỏ ra, bà Giản lập tức giữ ông ta lại, “Đừng qua đó.” 

"Nếu tôi không qua thì sẽ thành tai nạn chết người đó, con trai bà có bị bệnh không vậy?” Tần Ca trừng mắt với bà Giản, “Con bé là nhân viên của tôi, không lẽ tôi thấy chết mà không cứu sao?” 

"Đó là chuyện giữa hai vợ chồng son bọn nó.” Bà Giản lạnh lùng đáp trả, “Tôi là mẹ chồng tương lai của con bé, tôi thay nó từ chức với ông. Từ nay về sau, nó không liên quan tới nơi này nữa, ông kiếm người khác đi. Tiểu Dương, đưa Tiểu Thỏ về nhà thôi.” 

"Cái bà này...” Tần Ca muốn nói gì đó, nhưng bà Giản đã nói đây là việc nhà của bà, ông không có liên quan, tuy là ông chủ cũng chẳng thể đi quản việc nhà người ta, Tần Ca đành trơ mắt nhìn Giản Chính Dương đưa Tiểu Thỏ rời đi. 

Giản Chính Dương đưa Tiểu Thỏ về nhà, tự mình mở cửa phòng ngủ rồi đỡ cô lên giường thật cẩn thận, sau đó cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái. 

"Tiểu Thỏ ~ "

Bà Giản đi theo phía sau, nhìn dáng vẻ kỳ lạ của con trai rồi thầm thở dài một hơi. Rốt cuộc là tốt hay là xấu đây? 

Nhìn đứa con trai không thèm quan tâm tới lý lẽ, bà mới bỏ túi xách xuống, đi tới trước mặt anh, “Tiểu Dương, có thể nói chuyện với mẹ một chút không?” 

Giản Chính Dương: "..."

Hiểu con không ai bằng mẹ. Thấy con trai không phản ứng, bà Giản nói thẳng vào vấn đề, “Có phải từ trước tới giờ, con luôn muốn cùng Tiểu Thỏ ở chung một chỗ?”

Quả nhiên, bà Giản vừa hỏi như vậy, Giản Chính Dương lập tức quay đầu nhìn bà, trong mắt tràn đầy sự khẩn cầu. Anh nên làm cái gì bây giờ.. Anh rất muốn Tiểu Thỏ, từ lần đầu tiên cô cười với anh, anh đã yêu cô mất rồi. Anh không thể sống thiếu cô được... 

Bà Giản âm thầm thở dài một hơi, "Nói mẹ nghe, nếu hai đứa chia tay, con sẽ làm thế nào?” 

Giản Chính Dương suy nghĩ một hồi rồi nhìn mẹ, “Con không biết... Con nghĩ là... con sẽ sống không bằng chết."

Nghe được câu trả lời của con trai, bà Giản chỉ cảm thấy đau lòng vô cùng. Nhìn sắc mặt tái nhợt của Tiểu Thỏ, dù có độc ác nhẫn tâm, vì hạnh phúc của con trai, bà đành xin lỗi Tiểu Thỏ vậy. 

"Nếu con muốn ở cùng với Tiểu Thỏ vĩnh viễn, vậy con nghe mẹ một câu này.” 

"Sao ạ?" Giản Chính Dương lập tức vui mừng, nhìn bà Giản.

"Cùng con bé trở thành vợ chồng.” Bà Giản nhìn Tiểu Thỏ đang hôn mê ở trên giường, không có phản ứng, ánh mắt bà tựa như trông ra xa xăm, giống như đang nhìn một người khác...  

"Phụ nữ đều là người mềm lòng. Con và con bé làm vợ chồng, cho dù nó không muốn, nó hận con, nhưng chỉ cần con đối tốt với nó, một ngày nào đó, trái tim của nó sẽ hoàn toàn hướng về phía con; bởi vì từ trong xương cốt, phụ nữ đã không phóng khoáng như nam nhân... Đối với người đàn ông của mình, cho dù hận đến đâu, ở với nhau lâu dài cũng sẽ nảy sinh tình cảm, đó mới là phụ nữ.”  

Giản Chính Dương nghe nhưng không hiểu hàm ý trong lời của bà Giản, nhưng lại hiểu ý của bà. Ý của bà là muốn anh và Tiểu Thỏ trở thành vợ chồng.  

"Nhưng nếu cô ấy không muốn, con sẽ thành người làm nhục cô ấy sao?” 

"Mẹ sẽ giúp con, đảm bảo Tiểu Thỏ cam tâm tình nguyện.”

Lần đầu tiên trong đời, Giản Chính Dương nở nụ cười chân thành với mẹ, “Được!”

Thấy con trai đã hiểu chuyện, Giản Tình (tên của bà Giản) mới nở nụ cười. Cho dù bà làm chuyện xấu, nhưng chỉ cần con trai được hạnh phúc, có báo ứng cỡ nào bà cũng chịu. Sau đó, bà đứng dậy. 

"Con chăm sóc Tiểu Thỏ. Nếu nó tỉnh lại, nhất định phải nói chuyện đàng hoàng, không được động tay chân có biết không? Điều kỵ nhất của đàn ông chính là ra tay với phụ nữ. Mẹ có việc ra ngoài một chút.”

Giản Chính Dương gật đầu, "Được, con biết rồi."

Anh yêu cô còn không kịp, sao anh nỡ ra tay đánh cô chứ? Chỉ cần cô ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, dù là tính mạng, anh cũng không chút do dự mà cho cô. 

Tiểu Thỏ bị hôn mê, hoàn toàn không biết mình đã được mẹ con nhà họ Giản lo lắng, quan tâm.

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2: Quên mang tiền
3 Chương 3: Bạch Tiểu Thỏ phát điên
4 Chương 4: Giản Chính Dương vô lại
5 Chương 5: Bộc lộ bản tính
6 Chương 6: Bắt đầu theo đuổi
7 Chương 7: Tiểu Thỏ tức giận
8 Chương 8
9 Chương 9: Yên lặng đi theo
10 Chương 10: Tôi không muốn đi
11 Chương 11: Giản Chính Dương nổi sói tính
12 Chương 12: Giản Chính Dương da mặt dày
13 Chương 13: Giản Chính Dương làm cơm, Tiểu Thỏ phải tán thưởng
14 Chương 14: Đồng nghiệp ghen tị
15 Chương 15: Tiểu Thỏ đáng yêu
16 Chương 16: Không gian giới hạn sức hấp dẫn
17 Chương 17
18 Chương 18: Giản Chính Dương bảo vệ cho Thỏ Thỏ
19 Chương 19
20 Chương 20: Mùi dấm chua không ranh giới
21 Chương 21: Bà Giản bạo lực
22 Chương 22: Lại đánh nhau
23 Chương 23: Trừ phi anh chết, nếu không sẽ không buông tay
24 Chương 24: Con trai bà có bị bệnh không?
25 Chương 25: Tiểu Thỏ bị ăn
26 Chương 26: Nên hận anh, nhưng cô lại không hận nổi
27 Chương 27: Anh muốn giữ lại kỷ niệm
28 Chương 28: Không được đi
29 Chương 29: Giản Chính Dương bá đạo
30 Chương 30: Mua thuốc
31 Chương 31: Tiểu Tình ghen tỵ
32 Chương 32: Hứa hẹn: Anh không phụ em, em sẽ không phụ anh
33 Chương 33: Không thể tùy tiện kết hôn như vậy
34 Chương 34: Nếu như yêu anh, thì đừng làm việc
35 Chương 35: Giản Chính Dương: Cứu anh
36 Chương 36: Giản Chính Dương bị thương
37 Chương 37: Thiên sứ bảo vệ
38 Chương 38: Tiểu Thỏ khó chịu
39 Chương 39: Tiểu Thỏ thông minh
40 Chương 40: Đừng tỏ vẻ là em gái đáng thương, bà đã già rồi
41 Chương 41: Chỗ này là của em, không được cắn
42 Chương 42: Không cần mua nhẫn đính hôn
43 Chương 43: Anh là hoa nhài, em là phân trâu
44 Chương 44: Có cảm giác như thôn nữ vào thành phố vậy
45 Chương 45: Tôi không đồng ý cô làm cháu dâu bên ngoại của tôi
46 Chương 46: Chỉ cần hai người chúng ta thôi được không
47 Chương 47: Tôi tưởng cô mới là người sốt ruột kết hôn
48 Chương 48: Gọi cô ấy là bà Giản
49 Chương 49: Bà xã đau lòng vì anh sao?
50 Chương 50: Ngày mai phải ly hôn
51 Chương 51: Em muốn nằm viện
52 Chương 52: Giúp em cởi quần
53 Chương 53: Tự bê đá đập chân mình
54 Chương 54: Bà xã, em quan tâm anh sao?
55 Chương 55: Xã hội hài hòa, tất cả đều phải hài hòa
56 Chương 56: Thù hận của bà ấy liên quan gì tới anh?
57 Chương 57: Tiểu Thỏ cũng có ưu điểm
58 Chương 58: Tâm tư của mẹ Giản
59 Chương 59
60 Chương 60: Nếu đã kết hôn, sao còn không gọi mẹ
61 Chương 61: Anh muốn nhận thù lao
62 Chương 62: Trở về nhà thu dọn
63 Chương 63: Một mình về nhà
64 Chương 64: Một mình
65 Chương 65: Làm chuyện xấu cẩn thận báo ứng
66 Chương 66: Đừng để em thất vọng
67 Chương 67
68 Chương 68: Đi ra ngoài và thông báo
69 Chương 69: Âm mưu của bà ngoại Giản Chính Dương.
70 Chương 70: Gặp ác mộng
71 Chương 71: Tức giận
72 Chương 72: Tiểu Thỏ ghen
73 Chương 73
74 Chương 74: Chán ghét
75 Chương 75: Quyền lực
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83-84
84 Chương 85
85 Chương 86
86 Chương 87
87 Chương 88
88 Chương 89
89 Chương 90
90 Chương 91
91 Chương 92
92 Chương 93
93 Chương 94
94 Chương 95
95 Chương 96
96 Chương 97
97 Chương 98
98 Chương 99
99 Chương 100
100 Chương 101
101 Chương 102
102 Chương 103
103 Chương 104
104 Chương 105
105 Chương 106
106 Chương 107
107 Chương 108
108 Chương 109
109 Chương 110
110 Chương 111
111 Chương 112
112 Chương 113
113 Chương 114
114 Chương 115
115 Chương 116
116 Chương 117
117 Chương 118
118 Chương 119
119 Chương 120
120 Chương 121
121 Chương 122
122 Chương 123
123 Chương 124
124 Chương 125
125 Chương 126
126 Chương 127
127 Chương 128
128 Chương 129
129 Chương 130
130 Chương 131
131 Chương 132
132 Chương 133
133 Chương 134
134 Chương 135
135 Chương 136
136 Chương 137
137 Chương 138
138 Chương 139
139 Chương 140
140 Chương 141
141 Chương 142
142 Chương 143
143 Chương 144
144 Chương 145
145 Chương 146
146 Chương 147
147 Chương 148
148 Chương 149
149 Chương 150
150 Chương 151
151 Chương 152
152 Chương 153
153 Chương 154
154 Chương 155
155 Chương 156
156 Chương 157
157 Chương 158
158 Chương 159-160
159 Chương 161
160 Chương 162
161 Chương 163
162 Chương 164
163 Chương 165
164 Chương 166
165 Chương 167
166 Chương 168
167 Chương 169
168 Chương 170
Chapter

Updated 168 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2: Quên mang tiền
3
Chương 3: Bạch Tiểu Thỏ phát điên
4
Chương 4: Giản Chính Dương vô lại
5
Chương 5: Bộc lộ bản tính
6
Chương 6: Bắt đầu theo đuổi
7
Chương 7: Tiểu Thỏ tức giận
8
Chương 8
9
Chương 9: Yên lặng đi theo
10
Chương 10: Tôi không muốn đi
11
Chương 11: Giản Chính Dương nổi sói tính
12
Chương 12: Giản Chính Dương da mặt dày
13
Chương 13: Giản Chính Dương làm cơm, Tiểu Thỏ phải tán thưởng
14
Chương 14: Đồng nghiệp ghen tị
15
Chương 15: Tiểu Thỏ đáng yêu
16
Chương 16: Không gian giới hạn sức hấp dẫn
17
Chương 17
18
Chương 18: Giản Chính Dương bảo vệ cho Thỏ Thỏ
19
Chương 19
20
Chương 20: Mùi dấm chua không ranh giới
21
Chương 21: Bà Giản bạo lực
22
Chương 22: Lại đánh nhau
23
Chương 23: Trừ phi anh chết, nếu không sẽ không buông tay
24
Chương 24: Con trai bà có bị bệnh không?
25
Chương 25: Tiểu Thỏ bị ăn
26
Chương 26: Nên hận anh, nhưng cô lại không hận nổi
27
Chương 27: Anh muốn giữ lại kỷ niệm
28
Chương 28: Không được đi
29
Chương 29: Giản Chính Dương bá đạo
30
Chương 30: Mua thuốc
31
Chương 31: Tiểu Tình ghen tỵ
32
Chương 32: Hứa hẹn: Anh không phụ em, em sẽ không phụ anh
33
Chương 33: Không thể tùy tiện kết hôn như vậy
34
Chương 34: Nếu như yêu anh, thì đừng làm việc
35
Chương 35: Giản Chính Dương: Cứu anh
36
Chương 36: Giản Chính Dương bị thương
37
Chương 37: Thiên sứ bảo vệ
38
Chương 38: Tiểu Thỏ khó chịu
39
Chương 39: Tiểu Thỏ thông minh
40
Chương 40: Đừng tỏ vẻ là em gái đáng thương, bà đã già rồi
41
Chương 41: Chỗ này là của em, không được cắn
42
Chương 42: Không cần mua nhẫn đính hôn
43
Chương 43: Anh là hoa nhài, em là phân trâu
44
Chương 44: Có cảm giác như thôn nữ vào thành phố vậy
45
Chương 45: Tôi không đồng ý cô làm cháu dâu bên ngoại của tôi
46
Chương 46: Chỉ cần hai người chúng ta thôi được không
47
Chương 47: Tôi tưởng cô mới là người sốt ruột kết hôn
48
Chương 48: Gọi cô ấy là bà Giản
49
Chương 49: Bà xã đau lòng vì anh sao?
50
Chương 50: Ngày mai phải ly hôn
51
Chương 51: Em muốn nằm viện
52
Chương 52: Giúp em cởi quần
53
Chương 53: Tự bê đá đập chân mình
54
Chương 54: Bà xã, em quan tâm anh sao?
55
Chương 55: Xã hội hài hòa, tất cả đều phải hài hòa
56
Chương 56: Thù hận của bà ấy liên quan gì tới anh?
57
Chương 57: Tiểu Thỏ cũng có ưu điểm
58
Chương 58: Tâm tư của mẹ Giản
59
Chương 59
60
Chương 60: Nếu đã kết hôn, sao còn không gọi mẹ
61
Chương 61: Anh muốn nhận thù lao
62
Chương 62: Trở về nhà thu dọn
63
Chương 63: Một mình về nhà
64
Chương 64: Một mình
65
Chương 65: Làm chuyện xấu cẩn thận báo ứng
66
Chương 66: Đừng để em thất vọng
67
Chương 67
68
Chương 68: Đi ra ngoài và thông báo
69
Chương 69: Âm mưu của bà ngoại Giản Chính Dương.
70
Chương 70: Gặp ác mộng
71
Chương 71: Tức giận
72
Chương 72: Tiểu Thỏ ghen
73
Chương 73
74
Chương 74: Chán ghét
75
Chương 75: Quyền lực
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83-84
84
Chương 85
85
Chương 86
86
Chương 87
87
Chương 88
88
Chương 89
89
Chương 90
90
Chương 91
91
Chương 92
92
Chương 93
93
Chương 94
94
Chương 95
95
Chương 96
96
Chương 97
97
Chương 98
98
Chương 99
99
Chương 100
100
Chương 101
101
Chương 102
102
Chương 103
103
Chương 104
104
Chương 105
105
Chương 106
106
Chương 107
107
Chương 108
108
Chương 109
109
Chương 110
110
Chương 111
111
Chương 112
112
Chương 113
113
Chương 114
114
Chương 115
115
Chương 116
116
Chương 117
117
Chương 118
118
Chương 119
119
Chương 120
120
Chương 121
121
Chương 122
122
Chương 123
123
Chương 124
124
Chương 125
125
Chương 126
126
Chương 127
127
Chương 128
128
Chương 129
129
Chương 130
130
Chương 131
131
Chương 132
132
Chương 133
133
Chương 134
134
Chương 135
135
Chương 136
136
Chương 137
137
Chương 138
138
Chương 139
139
Chương 140
140
Chương 141
141
Chương 142
142
Chương 143
143
Chương 144
144
Chương 145
145
Chương 146
146
Chương 147
147
Chương 148
148
Chương 149
149
Chương 150
150
Chương 151
151
Chương 152
152
Chương 153
153
Chương 154
154
Chương 155
155
Chương 156
156
Chương 157
157
Chương 158
158
Chương 159-160
159
Chương 161
160
Chương 162
161
Chương 163
162
Chương 164
163
Chương 165
164
Chương 166
165
Chương 167
166
Chương 168
167
Chương 169
168
Chương 170