Chương 24: Chiều tà trên phố

Trong nháy mắt, Tạ Tuệ An đã nhảy lên mái nhà. Định thần lại, nàng ấy nhận ra giọng nói quen thuộc đó hình như là Nam Y.

Tạ Tuệ An ý thức được tình hình trong phòng có biến, nàng ấy không kịp nghĩ Nam Y đã trà trộn vào yến tiệc bằng cách nào, bên trong đã xảy ra chuyện gì, nếu Nam Y chọn cách mạo hiểm như vậy để "rút dây động rừng", nhất định là có nguy hiểm lớn. Nàng ấy không dám nán lại, lập tức bỏ đi.

Cốt Sa có chút tức giận, hắn ta biết kế hoạch đã thất bại, không thể dụ địch vào bẫy, mắng Nam Y: "Ngươi từ đâu ra, nói bậy bạ gì đó?"

"Nô gia, nô gia chỉ là hoảng hốt thấy có bóng đen..." Nàng vẫn diễn, thanh âm mềm mại như tơ ủy khuất đáp lại, từng lời từng chữ phả vào cổ Tạ Khước Sơn.

Tạ Khước Sơn bỗng nhiên thấy bực bội, nàng học mọi thứ thật nhanh, ngay cả cái kiểu quyến rũ của ca cơ kia cũng học được bảy tám phần.

Hắn lạnh mặt, không chút thương hoa tiếc ngọc đem nàng đẩy ra: "Đồ lắm chuyện. Cút!"

Nam Y bị ném xuống đất, lực đạo vừa đủ, không đau. Nàng không hiểu, hắn dễ dàng thả nàng như vậy sao? Nhưng hắn đã nói rồi, nàng không chạy chẳng lẽ ở lại? Nàng vội vàng đứng dậy, vừa ngẩng lên đã thấy ca cơ bên cạnh Tạ Chú có biểu hiện lạ, hình như đưa thứ gì đó vào tay ông. Nhưng mọi người đang chú ý đến nàng, không ai để ý đến họ.

Ca cơ đó, là mật thám của Bỉnh Chúc Tư!

Nam Y nhận ra chuyện sắp xảy ra, nàng muốn nhanh chóng rời khỏi hiện trường, nhưng ngay khi sắp đẩy cửa ra, một tiếng hét kinh hãi vang lên từ phía sau.

Dây trói Tạ Chú không biết đã được cởi ra từ lúc nào, ông bất ngờ nhảy xuống cửa sổ trước sự ngỡ ngàng của mọi người.

Nam Y quay lại nhìn, cũng kinh ngạc không kém.

Nàng vốn tưởng Tạ Tuệ An sẽ rút lui, nhưng mật thám trong phòng vẫn không bỏ cuộc muốn cứu Tạ Chú, không ngờ ca cơ kia chỉ giúp Tạ Chú cởi dây trói, để ông có thể làm hành động lấy cái chết để chứng minh trong sạch.

Tạ Chú nhảy xuống từ Hoa Triều Các trước mắt mọi người, để nói với cả Lịch Đô phủ rằng ông không phản bội Đại Dục. Kế hoạch dựng hiện trường giả của Kỳ nhân tự nhiên cũng sụp đổ.

Trong phòng hỗn loạn, các ca cơ khóc lóc la hét om sòm, tên mật thám cố ý dẫn mọi người ra ngoài, Nam Y cũng nhân cơ hội rời khỏi.

Cốt Sa không rảnh lo đám nữ nhân, nhìn ra ngoài cửa sổ tức giận đến bốc khói.

Ở độ cao này, Tạ Chú không chết được, trước Hoa Triều Các còn có Kỳ binh canh giữ, cũng không ai có thể cứu ông, nhưng các ngõ hẻm xung quanh chật kín người xem, cảnh tượng này bị mọi người nhìn thấy rõ ràng, tiếng bàn tán dưới lầu càng ngày càng lớn.

"Một đám phế vật! Mau đuổi đám dân thường đi! Dọn sạch con phố này!"

Các tướng lĩnh Kỳ nhân trong phòng nhận lệnh, vội vã chạy xuống lầu.

Tạ Khước Sơn ngồi ngay ngắn, nhàn nhạt nhìn thoáng qua Cốt Sa: "Ngươi làm bừa rồi." Giọng nói âm trầm mang theo vài phần âm dương quái khí.

Cốt Sa giật giật khoé miệng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Con mẹ nó, là ta đã xem thường Tạ Chú. Ông ta quả thực rất có cốt khí."

"Không sao, kẻ xướng mặt đỏ lập tức sẽ đến thôi." Edit: FB Frenalis

"Tạ Khước Sơn, ngươi có ý gì?!" Cốt Sa tức giận quát.

Tạ Khước Sơn không đáp, uống cạn rượu trong chung, đứng dậy rời đi. Vừa mới mở cửa, lại thấy ma ma của Hoa Triều Các hốt hoảng chạy tới.

"Quan, quan nhân... Nô gia vừa phát hiện trong phòng củi có một ca cơ bị đánh bất tỉnh, quần áo trên người cũng bị đổi đi...."

Tin tức này như đổ thêm dầu vào lửa, Cốt Sa tức giận đá văng chiếc ghế trước mặt. Chiếc ghế không chịu nổi lực đạo lập tức vỡ tan. Hắn ta hít sâu một hơi, phản ứng lại: "Con khốn đó nhất định chưa rời khỏi Hoa Triều Các!"

"Phong tỏa Hoa Triều Các, tìm người." Tạ Khước Sơn bình tĩnh ra lệnh.

Nam Y cứ ngỡ chỉ cần rời khỏi căn phòng đó là sẽ an toàn, nhưng chưa kịp ra khỏi hậu viện thì Kỳ binh đã phong tỏa Hoa Triều Các.

Trèo tường ra ngoài e là khó khăn. Nếu không thể quay về Vọng Tuyết Ổ mà bị bắt ở đây, rơi vào tay Cốt Sa... Hậu quả Nam Y không dám nghĩ tới. Thù mới hận cũ, e là sẽ cùng nhau đổ lên đầu nàng.

Khó trách Tạ Khước Sơn lại trêu đùa nàng như vậy, hóa ra đã tính toán nàng sẽ có đi không về.

Tiếng bước chân chỉnh tề của Kỳ binh đang tới gần, Nam Y trong lòng mờ mịt, nhìn quanh bốn phía, thấy trong hậu viện có một chiếc xe ngựa.

*****

Xe ngựa của Tạ Khước Sơn.

Bắt người là việc của Cốt Sa, hắn không cần ở lại hiện trường, vì thế chuẩn bị quay về Vọng Tuyết Ổ. Vừa vén rèm xe ngựa, ánh đèn lồng hắt vào khoang xe tối tăm, Tạ Khước Sơn thấy một thiếu nữ đang ngồi xổm bên trong.

Thiếu nữ đã tháo mặt nạ xuống, trên mặt còn lớp phấn trang điểm đậm, mang một vẻ đẹp mới mẻ, diễm lệ.

Hạ Bình kinh ngạc, định lên tiếng thì bị Tạ Khước Sơn ngăn lại.

Nam Y đối diện với Tạ Khước Sơn, ánh mắt ánh lên quyết tâm. "Bùm" một tiếng, bất ngờ quỳ xuống: "Mạng của ta là do công tử ban, ta nguyện ý bán mạng cho công tử, làm bất cứ điều gì công tử muốn."

Nam Y quả là một cây cỏ đầu tường tài giỏi.

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Khi Tạ Khước Sơn bảo nàng theo dõi Tạ Tuệ An, nàng đã không đồng ý, nhưng để thoát khỏi nguy cơ trước mắt, nàng chỉ còn cách bất chấp tất cả, trước tiên thể hiện lòng trung thành. Dù sao hôm nay nàng cũng không trốn thoát được, chi bằng thử tìm biện pháp từ chỗ Tạ Khước Sơn.

Tạ Khước Sơn không nói gì, bước lên ghế nhỏ vào trong xe ngựa.

Rèm xe buông xuống, không gian chật hẹp chỉ còn hai người.

Tạ Khước Sơn ngồi xuống, Nam Y liền dịch đầu gối theo hướng hắn, ánh mắt trông mong nhìn hắn, tỏ vẻ ngoan ngoãn hết mức.

"Thật sao?" Tạ Khước Sơn nhướng mày.

"Thiên chân vạn xác, nếu không trời đánh xuống!" Nam Y thề tại chỗ. Dù sao nàng tích góp đủ số lần bị sét đánh cũng đủ để thần tiên độ kiếp, nàng không thiếu lần "chân thành" này.

"Ngươi phải biết rằng, ở chỗ ta đồng ý việc gì, không thể chỉ nói suông."

Nam Y cứng họng. Nàng biết sấm sét sẽ không thực sự đánh xuống, nên mới dám tùy tiện thề, nhưng nàng biết một khi bị Tạ Khước Sơn phát hiện phản bội, hắn sẽ thực sự giết nàng.

Tiếng bước chân của Kỳ binh bên ngoài càng lúc càng gần.

Tạ Khước Sơn thản nhiên dựa lưng, nhắm mắt dưỡng thần, ngón tay gõ nhẹ lên đầu gối, không nhanh không chậm nói: "Nếu chưa nghĩ kỹ, vậy ra ngoài suy nghĩ cho cẩn thận."

Nam Y rốt cuộc hiểu được câu nói "Không phải lần nào chạy trốn cũng có ích" của Tạ Khước Sơn có ý gì.

Giờ đây nàng có mọc cánh cũng khó thoát, chỉ có thể bám chặt lấy con thuyền cô độc Tạ Khước Sơn, một khi buông tay sẽ bị cuốn vào cơn sóng dữ.

Nhưng điều này không phải do nàng quyết định, nàng muốn lên thuyền của hắn, còn phải được hắn gật đầu cho phép. Sinh tử của nàng chỉ trong một ý niệm của Tạ Khước Sơn.

Liệu nàng có cách nào giành được chút quyền chủ động không?

Trong giây lát, một ý nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu Nam Y: "Nếu ngươi bắt ta xuống, ta sẽ nói với Cốt Sa là ngươi sai ta đến Hoa Triều Các. Ngươi không muốn muội muội gặp nguy hiểm, nhưng lại không thể ra mặt," giọng nói Nam Y dồn dập, giờ phút này xem như đâm thủng lớp giấy cửa sổ, trong giọng nói mang vài phần quyết liệt của kẻ cùng đường, "Còn có chuyện trong núi Hổ Quỳ là ngươi thả ta ra, lúc đưa tang Tạ Hành Lai cũng là ngươi sai khiến ta làm loạn. Ngươi rốt cuộc là người phe nào, cứ để Cốt Sa xem ngươi thế nào, dù sao ta là người của ngươi, chết cũng là quỷ của ngươi, chúng ta hoặc là cùng nhau lên bờ, hoặc là cùng nhau xuống nước."

Tạ Khước Sơn mở mắt, nhìn chằm chằm vào Nam Y.

Nói xong những lời đó, Nam Y chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cả người run lên dữ dội, không phải vì lạnh mà có chút nóng lên, hẳn là đã dồn hết sức lực vào những lời nói đại nghịch bất đạo này.

Nàng cũng không nắm chắc mười phần.

Ví như Tạ Khước Sơn sẽ rút kiếm giết nàng, sau đó đá nàng ra khỏi xe ngựa, không cho nàng bất kỳ cơ hội mở miệng nào.

Nhưng nàng vẫn muốn đánh cược một phen, nàng ở chỗ Tạ Khước Sơn còn có chút giá trị của một "món đồ chơi" đấu thú trường.

Sau một lúc lâu, Tạ Khước Sơn mở miệng, cao giọng nói: "Hạ Bình, quay về Vọng Tuyết Ổ."

Xe ngựa chuyển động, rèm xe lay động, ánh nến lọt vào qua lớp vải mỏng dần tối lại, hẳn là đã ra khỏi Hoa Triều Các. Bánh xe nghiến qua đá xanh khiến người ngồi trong xe cũng nảy lên theo.

Nam Y biết mình đã thoát khỏi một kiếp nạn, thở phào nhẹ nhõm, cả người thả lỏng.

"Hôm nay ngươi đến Hoa Triều Các làm gì?"

Nam Y không dám đắc ý vênh váo, thành thật trả lời: "Lục cô nương nói muốn tìm cách cứu Tam thúc, nhưng tối qua ta nghe lén được các ngươi bàn chuyện sắp đặt bẫy rập, sợ Lục cô nương gặp nguy hiểm nên đến nhắc nhở nàng ấy."

"Sao ngươi biết tiểu Lục muốn đến Hoa Triều Các?"

"Có một tên sai vặt nhìn thấy."

"Còn ai biết chuyện này không?"

Nam Y sững sờ, nàng thật sự chưa nghĩ đến vấn đề này. Nếu tên sai vặt kia lỡ miệng, rất nhiều người trong Vọng Tuyết Ổ sẽ biết. Trước đó nàng suy đoán Vọng Tuyết Ổ có nội gián, có lẽ hành tung của Tạ Tuệ An cũng bị tiết lộ, nên Hoa Triều Các mới giăng sẵn thiên la địa võng chờ nàng ấy.

"Ta... không rõ lắm."

"Theo dõi tiểu Lục, báo cáo mọi hành động của nó cho ta." Lần này không phải thương lượng, mà là mệnh lệnh.

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

"Ngươi sẽ làm hại Lục cô nương sao?"

"Nó là muội muội ruột của ta."

Nghe câu trả lời này, Nam Y có chút vui mừng, thì ra hắn không phải là kẻ vô tình! Nghĩ lại cũng đúng, nàng có thể dễ dàng truyền tin cho Tạ Tuệ An, trong đó cũng có sự ngầm đồng ý của hắn.

"Nhưng nếu nó cấu kết quá sâu với Bỉnh Chúc Tư, cản đường ta, ta cũng không còn cách nào khác."

Giọng hắn lạnh lẽo như một gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu khiến Nam Y lập tức tỉnh táo, Nam Y im lặng, một lúc sau, nàng chợt nhớ ra điều gì hỏi: "Vậy hôm đó trên nền tuyết, chữ ta chọn là "sinh" phải không?"

"Không phải."

"Vậy chữ đó có nghĩa là gì?"

"Hoăng, cái chết của vương hầu."

"Ta chọn sai, nhưng ngươi vẫn thả ta, vậy là trong mấy chữ đó, căn bản không có chữ "sinh"?"

"Đúng vậy."

"Ngươi thật đáng sợ..." Nam Y lẩm bẩm, "Ta ngàn vạn lần không nên trộm túi tiền của ngươi."

"Nhớ kỹ, ở Vọng Tuyết Ổ, ngươi là thiếu phu nhân là người quản lý hậu viện, mọi lời nói cử chỉ đều bị chú ý, hãy thu lại cái tính trộm cắp của ngươi đi."

"Đã biết." Nam Y thành thật đáp. Nàng nhận ra khi hắn không định giết nàng, phần lớn lời nói đều là vì tốt cho nàng. Edit: FB Frenalis

Sau đó hắn không nói thêm gì nữa. Trong không gian chật hẹp tĩnh lặng của xe ngựa, họ đều có thể nghe thấy hơi thở của nhau.

Nhiều lúc Nam Y không dám nhìn Tạ Khước Sơn, nhưng giờ phút này nàng không biết lấy đâu ra can đảm, lặng lẽ nhìn hắn qua ánh sáng lọt qua khe rèm hắt lên khuôn mặt biến ảo đó.

Xe ngựa chạy về phía trước, con đường dài dưới màn đêm như một dòng sông cuồn cuộn chảy xiết, những ngôi nhà san sát hai bên đường như những dãy núi đen kịt, họ chen chúc trên một chiếc thuyền con, người người đều khoác lên mình ánh trăng sáng tỏ.

Họ thẳng thắn thành khẩn nhưng không bộc lộ tình cảm, cùng thuyền nhưng không gắn bó, cùng theo dòng sông trôi về phía tương lai chưa biết.

Sau đó, thuyền nhỏ dừng lại.

Thân mình nàng theo quán tính lao về phía trước, suýt nữa đập vào thành xe, cuối cùng lại chạm vào bàn tay rộng dày của hắn.

Hắn đưa tay đỡ nàng, ánh mắt ngắn ngủi giao nhau với nàng rồi thu lại, một lần nữa là vẻ ngoài cao cao tại thượng, không liên quan đến mình.

"Công tử, Vọng Tuyết Ổ đã đến."

Hạ Bình vén rèm lên, xe ngựa đã dừng ở hậu viện Vọng Tuyết Ổ.

Nam Y mím môi, cuối cùng nuốt lại lời cảm ơn. Nàng vừa định đứng dậy thì bị Tạ Khước Sơn giữ lại. Nàng ngơ ngác ngẩng đầu lên, một chiếc áo choàng được khoác lên người nàng.

Tạ Khước Sơn không nói một lời, ung dung bước xuống xe ngựa.

Nam Y nhìn chiếc áo choàng, rồi nhìn bộ quần áo diễm lệ trên người mình, lập tức hiểu ra, cứ thế này mà đi lại trong Vọng Tuyết Ổ, e là sẽ bị những người trong thế gia đoan trang mắng chửi không ra gì. Nàng vội vàng khoác áo choàng lên, xuống xe ngựa, nhìn thấy Tạ Khước Sơn và Hạ Bình đã đi trên hành lang dẫn vào Cảnh Phong Cư.

Nhìn theo bóng dáng Tạ Khước Sơn khuất dần, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng Nam Y.

Xe ngựa dừng lại, họ trở về vị trí của mình, nhưng dòng sông vẫn chảy xiết, nàng như vẫn còn ở trên con thuyền cô độc đó.

Chapter
1 Chương 1: Khách Bình Thủy
2 Chương 2: Tuyết lạnh bên sông
3 Chương 3: Đêm Người Về
4 Chương 4: Kế trung thành
5 Chương 5: Sinh tử đề
6 Chương 6: Tần gia nữ
7 Chương 7: Sai kiệu hoa
8 Chương 8: Có biến trong hôn lễ
9 Chương 9: Bên Hồ Nước
10 Chương 10: Nghi ngờ
11 Chương 11: Bỉnh Chúc Tư
12 Chương 12: Bẫy rập
13 Chương 13: Thỉnh gia pháp
14 Chương 14: Không chỗ trốn
15 Chương 15: Phụ nhân trinh liệt
16 Chương 16: Thuần thú
17 Chương 17: Nhạn!
18 Chương 18: Biến phong vân
19 Chương 19: Thiếu Niên Tạ Khước Sơn
20 Chương 20: Chỗ an thân
21 Chương 21: Nội gián
22 Chương 22: Không thể nhục
23 Chương 23: Trong lòng ngực xuân
24 Chương 24: Chiều tà trên phố
25 Chương 25: Mưa gió tới
26 Chương 26: Mượn oai vũ
27 Chương 27: Đế Cơ bị sỉ nhục
28 Chương 28: Hương đường mạch nha
29 Chương 29: Cầu đường sống
30 Chương 30: Cùng bàn kế sách
31 Chương 31: Tiếng trống trận
32 Chương 32: Tuyết không vương bụi trần
33 Chương 33: Cảnh hoa lẫn bóng hỗn loạn
34 Chương 34: Cả ngày lẫn đêm
35 Chương 35: Hồi ức
36 Chương 36: Vừa ý thơ
37 Chương 37: Thân hoàn bích
38 Chương 38: Cố nhân tới
39 Chương 39: Nhân gian thế
40 Chương 40: Đi chỗ nào
41 Chương 41: Nàng và hắn
42 Chương 42: Tâm Bồ Tát
43 Chương 43: Đêm giao thừa
44 Chương 44: Tâm ý thiếp
45 Chương 45: Quy Đường
46 Chương 46: Tiệc rượu
47 Chương 47: Hiện sát khí
48 Chương 48: Lâm vào nguy hiểm
49 Chương 49: Không cân nhắc
50 Chương 50: Có khách tới
51 Chương 51: Cẩm tú hội
52 Chương 52: Người trong cuộc
53 Chương 53: Thiên Đạo từ bi
54 Chương 54: Sương mù dày đặc
55 Chương 55: Chơi ném tuyết
56 Chương 56: Tết Thượng Nguyên
57 Chương 57: Hoa đăng tiếu
58 Chương 58: Gian thương
59 Chương 59: Hướng về nơi thanh khiết
60 Chương 60: Bẻ gãy gỗ mục
61 Chương 61: Sống sót nơi nào
62 Chương 62: Hoan tình mỏng
63 Chương 63: Quá khứ đầy bụi
64 Chương 64: Mảnh ngọc vỡ
65 Chương 65: Tìm đường sống
66 Chương 66: Nhắn gửi ẩn ý
67 Chương 67: Ván cược xa hoa
68 Chương 68: Kế hoạch giấu trời
69 Chương 69: Xây dựng bản thân
70 Chương 70: Gió đông ác liệt
71 Chương 71: Giấc mộng năm xưa
72 Chương 72: Cá chậu chim lồng
73 Chương 73: Ý trung nhân
74 Chương 74: Từng nhớ không?
75 Chương 75: Tu La tràng
76 Chương 76: Tỉnh giấc mộng
77 Chương 77: Kẻ nhát gan
78 Chương 78: Chương Nguyệt Hồi giàu có vậy sao?
79 Chương 79: Hồi ức xuân hoa
80 Chương 80: Phía sau rèm
81 Chương 81: Đừng quay đầu lại
82 Chương 82: Cáo Già
83 Chương 83: Ánh nến le lói
84 Chương 84: Tàng chiếu thư
85 Chương 85: Kẻ nói dối
86 Chương 86: Rồng nơi đầm lầy
87 Chương 87: Ngụy trang
88 Chương 88: Trốn thoát trong hiểm nguy
89 Chương 89: Về lại chốn cũ
90 Chương 90: Nhảy vào núi hổ
91 Chương 91: Trăng trong nước
92 Chương 92: Gương mặt thật
93 Chương 93: Bóng trúc lay động
94 Chương 94: Không thấy Lăng An Vương
95 Chương 95: Tết Hàn Thực
96 Chương 96: Không thể giải
97 Chương 97: Đêm Xuân Ấm Áp
98 Chương 98: Trưởng công chúa
99 Chương 99: Diệt ôn nhu
100 Chương 100: Nguy hiểm xuất hiện
101 Chương 101: Tên đã lên dây
102 Chương 102: Thế cục xoay chuyển
103 Chương 103: Chuyển hoá kẻ thù
104 Chương 104: Ngày chờ mong
105 Chương 105: Mưa xuân nặng hạt
106 Chương 106: Điểm trà đạo
107 Chương 107: Lấy mạng đánh cược
108 Chương 108: Khách đêm mưa
109 Chương 109: Ngươi và hắn
110 Chương 110: Giữa núi sông
111 Chương 111: Đêm hoa trăng
112 Chương 112: Đêm Kim Lăng
113 Chương 113: Ánh sáng và bóng tối
114 Chương 114: Nước mắt trong nụ cười
115 Chương 115: Lòng dạ của kẻ đánh bạc
116 Chương 116: Nước chảy về Đông
117 Chương 117: A Tu La
118 Chương 118: Kẻ phá vỡ thế cờ
119 Chương 119: Kẻ giả tạo
120 Chương 120: Gió lùa ngôi chùa cổ
121 Chương 121: Chuyện cũ năm xưa
122 Chương 122: Trời không giúp
123 Chương 123: Biệt ly muộn
124 Chương 124: Thú bị dồn vào đường cùng sẽ cắn người
125 Chương 125: Hồng tụ đao
126 Chương 126: Niết Bàn cuối cùng
127 Chương 127: Đón xuân đến
128 Chương 128: Nhạn trở về phương Nam
129 Chương 129: Trở lại
130 Chương 130: Không dung tha
131 Chương 131: Chim liền cánh
132 Chương 132: Hận thiên cổ
133 Chương 133: Việc binh gia
134 Chương 134: Phong ba nổi lên
135 Chương 135: Cô thành bế
136 Chương 136: Nhân ngôn đáng sợ
137 Chương 137: Dưới lều xuân
138 Chương 138: Dạ yến đồ
139 Chương 139: Đại thắng trở về
140 Chương 140: Phó mặc dòng đời
141 Chương 141: Đăng Văn Cổ
142 Chương 142: Dùng cái chết để can gián
143 Chương 143: Tận nhân lực
144 Chương 144: Tẩy Duyên Hoa
145 Chương 145: Rời khỏi Biện Kinh
146 Chương 146: Cùng thuyền đi
147 Chương 147: Kết cục
148 Chương 148: Ngoại truyện 1: Chương Nguyệt Hồi: Trăng lặn quạ kêu sương đầy trời
149 Chương 149: Ngoại truyện 2: Bôn ba đến biển cả không trở về
150 Chương 150: Ngoại truyện 3: Từ Khấu Nguyệt: Không mưa gió cũng không tình
Chapter

Updated 150 Episodes

1
Chương 1: Khách Bình Thủy
2
Chương 2: Tuyết lạnh bên sông
3
Chương 3: Đêm Người Về
4
Chương 4: Kế trung thành
5
Chương 5: Sinh tử đề
6
Chương 6: Tần gia nữ
7
Chương 7: Sai kiệu hoa
8
Chương 8: Có biến trong hôn lễ
9
Chương 9: Bên Hồ Nước
10
Chương 10: Nghi ngờ
11
Chương 11: Bỉnh Chúc Tư
12
Chương 12: Bẫy rập
13
Chương 13: Thỉnh gia pháp
14
Chương 14: Không chỗ trốn
15
Chương 15: Phụ nhân trinh liệt
16
Chương 16: Thuần thú
17
Chương 17: Nhạn!
18
Chương 18: Biến phong vân
19
Chương 19: Thiếu Niên Tạ Khước Sơn
20
Chương 20: Chỗ an thân
21
Chương 21: Nội gián
22
Chương 22: Không thể nhục
23
Chương 23: Trong lòng ngực xuân
24
Chương 24: Chiều tà trên phố
25
Chương 25: Mưa gió tới
26
Chương 26: Mượn oai vũ
27
Chương 27: Đế Cơ bị sỉ nhục
28
Chương 28: Hương đường mạch nha
29
Chương 29: Cầu đường sống
30
Chương 30: Cùng bàn kế sách
31
Chương 31: Tiếng trống trận
32
Chương 32: Tuyết không vương bụi trần
33
Chương 33: Cảnh hoa lẫn bóng hỗn loạn
34
Chương 34: Cả ngày lẫn đêm
35
Chương 35: Hồi ức
36
Chương 36: Vừa ý thơ
37
Chương 37: Thân hoàn bích
38
Chương 38: Cố nhân tới
39
Chương 39: Nhân gian thế
40
Chương 40: Đi chỗ nào
41
Chương 41: Nàng và hắn
42
Chương 42: Tâm Bồ Tát
43
Chương 43: Đêm giao thừa
44
Chương 44: Tâm ý thiếp
45
Chương 45: Quy Đường
46
Chương 46: Tiệc rượu
47
Chương 47: Hiện sát khí
48
Chương 48: Lâm vào nguy hiểm
49
Chương 49: Không cân nhắc
50
Chương 50: Có khách tới
51
Chương 51: Cẩm tú hội
52
Chương 52: Người trong cuộc
53
Chương 53: Thiên Đạo từ bi
54
Chương 54: Sương mù dày đặc
55
Chương 55: Chơi ném tuyết
56
Chương 56: Tết Thượng Nguyên
57
Chương 57: Hoa đăng tiếu
58
Chương 58: Gian thương
59
Chương 59: Hướng về nơi thanh khiết
60
Chương 60: Bẻ gãy gỗ mục
61
Chương 61: Sống sót nơi nào
62
Chương 62: Hoan tình mỏng
63
Chương 63: Quá khứ đầy bụi
64
Chương 64: Mảnh ngọc vỡ
65
Chương 65: Tìm đường sống
66
Chương 66: Nhắn gửi ẩn ý
67
Chương 67: Ván cược xa hoa
68
Chương 68: Kế hoạch giấu trời
69
Chương 69: Xây dựng bản thân
70
Chương 70: Gió đông ác liệt
71
Chương 71: Giấc mộng năm xưa
72
Chương 72: Cá chậu chim lồng
73
Chương 73: Ý trung nhân
74
Chương 74: Từng nhớ không?
75
Chương 75: Tu La tràng
76
Chương 76: Tỉnh giấc mộng
77
Chương 77: Kẻ nhát gan
78
Chương 78: Chương Nguyệt Hồi giàu có vậy sao?
79
Chương 79: Hồi ức xuân hoa
80
Chương 80: Phía sau rèm
81
Chương 81: Đừng quay đầu lại
82
Chương 82: Cáo Già
83
Chương 83: Ánh nến le lói
84
Chương 84: Tàng chiếu thư
85
Chương 85: Kẻ nói dối
86
Chương 86: Rồng nơi đầm lầy
87
Chương 87: Ngụy trang
88
Chương 88: Trốn thoát trong hiểm nguy
89
Chương 89: Về lại chốn cũ
90
Chương 90: Nhảy vào núi hổ
91
Chương 91: Trăng trong nước
92
Chương 92: Gương mặt thật
93
Chương 93: Bóng trúc lay động
94
Chương 94: Không thấy Lăng An Vương
95
Chương 95: Tết Hàn Thực
96
Chương 96: Không thể giải
97
Chương 97: Đêm Xuân Ấm Áp
98
Chương 98: Trưởng công chúa
99
Chương 99: Diệt ôn nhu
100
Chương 100: Nguy hiểm xuất hiện
101
Chương 101: Tên đã lên dây
102
Chương 102: Thế cục xoay chuyển
103
Chương 103: Chuyển hoá kẻ thù
104
Chương 104: Ngày chờ mong
105
Chương 105: Mưa xuân nặng hạt
106
Chương 106: Điểm trà đạo
107
Chương 107: Lấy mạng đánh cược
108
Chương 108: Khách đêm mưa
109
Chương 109: Ngươi và hắn
110
Chương 110: Giữa núi sông
111
Chương 111: Đêm hoa trăng
112
Chương 112: Đêm Kim Lăng
113
Chương 113: Ánh sáng và bóng tối
114
Chương 114: Nước mắt trong nụ cười
115
Chương 115: Lòng dạ của kẻ đánh bạc
116
Chương 116: Nước chảy về Đông
117
Chương 117: A Tu La
118
Chương 118: Kẻ phá vỡ thế cờ
119
Chương 119: Kẻ giả tạo
120
Chương 120: Gió lùa ngôi chùa cổ
121
Chương 121: Chuyện cũ năm xưa
122
Chương 122: Trời không giúp
123
Chương 123: Biệt ly muộn
124
Chương 124: Thú bị dồn vào đường cùng sẽ cắn người
125
Chương 125: Hồng tụ đao
126
Chương 126: Niết Bàn cuối cùng
127
Chương 127: Đón xuân đến
128
Chương 128: Nhạn trở về phương Nam
129
Chương 129: Trở lại
130
Chương 130: Không dung tha
131
Chương 131: Chim liền cánh
132
Chương 132: Hận thiên cổ
133
Chương 133: Việc binh gia
134
Chương 134: Phong ba nổi lên
135
Chương 135: Cô thành bế
136
Chương 136: Nhân ngôn đáng sợ
137
Chương 137: Dưới lều xuân
138
Chương 138: Dạ yến đồ
139
Chương 139: Đại thắng trở về
140
Chương 140: Phó mặc dòng đời
141
Chương 141: Đăng Văn Cổ
142
Chương 142: Dùng cái chết để can gián
143
Chương 143: Tận nhân lực
144
Chương 144: Tẩy Duyên Hoa
145
Chương 145: Rời khỏi Biện Kinh
146
Chương 146: Cùng thuyền đi
147
Chương 147: Kết cục
148
Chương 148: Ngoại truyện 1: Chương Nguyệt Hồi: Trăng lặn quạ kêu sương đầy trời
149
Chương 149: Ngoại truyện 2: Bôn ba đến biển cả không trở về
150
Chương 150: Ngoại truyện 3: Từ Khấu Nguyệt: Không mưa gió cũng không tình