Chương 221: Tôi cũng nghĩ như vậy

Đám lưu manh này cũng chẳng đáng một xu, mỗi đứa một nghìn tệ là có thể bảo làm việc được rồi, lát nữa bị đánh gãy chân thì cũng không biết là do tên nào.

Lúc này Vương Phong lại nói một câu mà đám lưu manh này không thể nào ngờ: “Quên đi, tôi cho mỗi đứa năm ngàn, giúp tôi đánh thằng này một trận”.

“Cái này...” Nghe Vương Phong ra giá cao, cả đám lưu manh đều bị dao động, lũ này vốn dĩ chả quen biết gì người đó, cũng là vì thấy tiền nên mới đứng ra giúp đỡ. 

Nhưng cái giá của Vương Phong hiện nay gấp năm lần người kia, thật sự làm cho đám lưu manh cảm thấy khó xử.

Thấy đám người này dường như muốn trở mặt mà đánh lại, người kia liền hét to: “Chỉ cần các người giúp tôi đánh hắn, mỗi người tôi sẽ trả mười ngàn”.

Mặc dù mất đi một số tiền lớn làm anh ta rất đau đớn nhưng chính anh ta cũng không muốn vô vọng mà để người khác đánh cho một trận. 

Chỉ trong tích tắc, số tiền đã tăng gấp mười lần, vì thế lũ lưu manh kia, đứa nào cũng vai u thịt bắp, mặt mày hung tợn tiến về phía Vương Phong: “Người anh em, đừng trách chúng tôi, trách thì trách anh không đưa ra giá cao bằng người khác.”

Lũ người như thế này, thường đến cơm ăn còn không có. Hôm nay chỉ cần đánh người khác liền có mười ngàn tệ, trên đời còn công việc nào dễ kiếm tiền hơn thế nữa chứ.

Vô nhiên vô cớ đưa cho người khác mười ngàn tệ, Vương Phong dĩ nhiên không hề muốn, tiền không phải là cứ muốn là có, anh ấy bây giờ thì cũng không muốn chống trả làm gì, đã không dùng lời lẽ để nói chuyện được, thì không cần phải nói nữa: “Nếu như các người muốn đánh, tôi không hề có ý kiến gì”. 

Chỉ vài tên oắt con, anh ấy căn bản là chẳng để ý.

Nhưng Vương Phong không có ý kiến gì, lại có một người có ý kiến.

Lúc đó chỉ thấy Trương Ngải Nhu từ từ đứng dậy, đi đến sau lưng của Vương Phong mà nói: “Tôi có ý kiến”. 

Nhìn thấy một người đẹp, lũ lưu manh nhỏ tuổi này mở to mắt, dáng vẻ kinh ngạc: “Em có kiến gì?”

Nhưng con người lưu manh tầng lớp thấp như họ thì làm sao có thể có cơ hội nhìn thấy cô gái đẹp như Ngải Nhu, thế nên ai cũng đứng ngơ ra.

Huống hồ trước mặt người đẹp mà đánh người thật sự là không tốt chút nào, nhỡ như làm tổn hại đến người đẹp thì như thế nào? 

Giọng nói Đường Ngải Nhu sắc lạnh: “Tôi cho các người mười phút, mau cút đi, không thì đừng trách sao tôi bắt các người.”

Giữa thanh thiên bạch nhật ở giữa quán ăn đánh người, xem cô ấy không tồn tại rồi sao?

Lúc này, một tên côn đồ nhỏ nhướng mày cười nói: “Ây da, em gái nhìn đẹp đấy, sao lại nói năng ương ngạnh như vậy, côn đồ chỗ nào chứ?” 

Lúc nói chuyện hắn ta còn muốn giơ tay ra mà chạm vào mặt của Ngải Nhu.

Thấy loại người này, trong lòng Vương Phong rất không vui, mày nghĩ cô gái nào cũng có thể muốn chạm vào là chạm à?

Răng rắc! 

Tiểu Nhu chộp lấy tay hắn và bẻ xoắn tay hắn lại, xoắn rất mạnh.

Đừng quên, vốn dĩ công việc của cô ấy là cảnh sát, chuyên quản lý lũ lưu manh đầu đường xó chợ, muốn xâm phạm cô ấy, chẳng khác nào tìm đường chết.

Cánh tay đau điếng, thằng nhãi lưu manh này lớn tiếng mắng: “Má mày”. Khóe miệng run cầm cập, nhìn dáng vẻ rất đau đớn. 

“Đây chỉ là một bài học nhỏ cho anh, mau cút khỏi mắt tôi, không đừng trách tôi không khách sáo.”

Ban đầu lũ nhóc lưu manh chỉ nghĩ Đường Ngải Nhu là một cô gái yếu ớt, nào ngờ lại ra tay mạnh đến thế, chớp mắt là đã bẻ gãy cánh tay người anh em của mình.

Âm thanh gãy gập của cánh tay nghe rất rõ, làm cho chúng giật mình. 

“Anh em, lên!”

Thấy người anh em của mình bị một đứa con gái ức hiếp, lũ côn đồ này la to, một đám người liền hùng hổ xông lên đánh hai người Vương Phong.

Vương Ngải Nhu lấy từ trong túi ra một cây súng lục màu đen, chĩa thẳng vào đầu của tên xông lên nhanh nhất: “Tiếp tục bước tới một bước nữa thì đừng trách tôi cho các người đi gặp Diêm Vương”. 

Vốn dĩ đang chuẩn bị đánh hai người họ nhưng các nắm đấm chắc nịch của lũ lưu manh kia lại không dám động đậy tí nào.

“Đừng động đậy”. Nhìn thấy trên tay cô gái này lại có súng, lũ lưu manh đứa nào mặt cũng trắng bệch, không dám bước lên.

Trước nay chỉ toàn nhìn thấy cảnh gươm đao, nào có thấy được cây súng thật nên trán của chúng đều toát mồ hôi lạnh, để cho cho súng của Ngải Nhu giữ yên. 

Lỡ như mà cướp cò, thì cái mạng cũng chúng cũng chẳng còn.

Vương Ngải Nhu sắc lạnh mà nói, dường như đã biến thành một người cảnh sát quyền lực: “Tụ tập gây rối, lại thêm tội tấn công cảnh sát, bây giờ các người đã bị tôi bắt, để tay lên đầu ngồi xuống hết cho tôi”.

Dưới mái hiên, những người này không thể không cúi đầu, thế nên chúng ngay lập tức để tay lên đầu ngồi xổm xuống mặt đất, không dám nổi giận một tí nào. 

Nhưng trong lòng chúng lại không ngừng cảm thấy sợ hãi, tấn công cảnh sát? Cô ấy đã mặc đồng phục cảnh sát chưa? Sao lại có thể nhiều thêm một tội tấn công cảnh sát được?

Nhưng những lời lời chúng chỉ dám nghĩ trong đầu, nhất định không dám nói ra? Bất chợt ăn một viên đạn thì quá xui xẻo rồi.

Hơn thế nữa lúc này trong lòng chúng chỉ rất hận người đã kêu chúng ra tay, không phải chỉ bảo là đánh một người bình thường thôi sao? Bây giờ ngay cả cảnh sát cũng chạy đến. 

Nếu như biết sẽ xảy ra chuyện như thế này thì có đánh chết cũng không dám làm, thật là quá khủng khiếp rồi, ngay cả súng cũng đã móc ra.

“Tất cả thì nên thành thật một chút”. Nhìn lũ người đang ngồi dưới đất, Ngải Nhu lấy điện thoại ra, định gọi cho đồng nghiệp đến đưa lũ người này đi.

Nhưng cầm điện thoại trên tay, cô ấy lại ngơ người ra, bởi vì lúc này cả cái đồn cảnh sát thì đều được Vương Phong cho nghỉ phép rồi, cho dù là nếu như có người nhận được thông báo thì cũng e là đã về nhà nghỉ ngơi rồi, rõ là chẳng còn ai. 

Vì thế cầm điện thoại, cô ấy thật không biết gọi cho ai, cô ấy bây giờ cần người thì không có người, cần xe thì cũng không có xe, chỉ có thể ngại ngùng mà đứng đó.

Đúng lúc Vương Phong lại giải nguy cho cô ấy, chỉ nghe thấy anh ấy nói với lũ du côn: “Tôi chỉ cho các người một con đường, đem người kêu các người làm việc này ra mà đánh một trận, các người có thể an toàn mà rời đi rồi.” Lời nói của anh ấy đã mở ra cho chúng một luồng sáng hy vọng.

Đồn cảnh sát, có đánh chết thì họ cũng không muốn đến, bởi vậy tất cả ánh mắt đều nhìn Vương Ngải Nhu, đợi một người cảnh sát đến giải quyết họ. 

“Không cần nhìn cô ấy, ở đây có tôi đến giải quyết, tôi cho các người năm phút. Nhanh. Lôi người bảo các người đánh tôi ra đánh, không thì ngồi đây chờ bị bắt”. Lời nói nhẹ nhàng của Vương Phong, làm cho lũ lưu manh không do dự chút nào, đem cái người bảo họ làm việc này ra đánh rồi chạy đi.

Chỉ đánh một người mà mình không quen biết, đối với chúng chả có tí gì khó khăn, hơn thế nữa Vương Ngải Nhu cũng chẳng nói gì, nếu như không đi ngay thì đúng là kẻ ngốc.

Cả đám người chạy đi rất nhanh, ai cũng không dám ở lại, không lâu sau, bên ngoài lại vọng lên tiếng kêu la khốn khổ, nhìn qua cửa kính. Bọn Vương Phong nhìn thấy một người ngồi ở đó lúc nãy thì đã bị đã bị lũ người kia đánh nằm sấp trên đường. 

Huống hồ lũ lưu manh thì đã cao chạy xa bay, đánh người khác xong thì cũng không biết chúng ở đâu, tất cả chỉ mất khoảng hai mươi phút.

Lúc này, Vương Ngải Nhu hỏi: “Tại sao anh lại để cho chúng đi?”

Vương Phong nhẹ nhàng trả lời: “Cũng chỉ vài tên lưu manh cỏn con, cứ cho là chúng ta bắt chúng về rồi thì như thế nào? Không lẽ cô còn muốn nhốt chúng lại”. 

“Lũ người làm hại người khác như thế này, nhất định phải giam lại, hơn thế nữa người là tôi bắt, anh dựa vào gì mà thả đi?”

Vương Phong nhún vai bất lực nói: “Được, tôi nói nhưng cô không cảm thấy vừa lòng. Muốn đuổi theo thì em đuổi theo đi, xem ra chúng chạy cũng chưa xa.”

Bối Vân Tuyết nói: “Ôi, hai người các người thôi đi, dù sao thì chúng ta cũng không có việc gì, có cần phải vì chuyện này mà cãi nhau không?” 

Ngải Nhu bực bội nhìn Vương Phong một cái rồi ngồi lên băng ghế: “Hừm, nhìn phần của Tiểu Tuyết, anh tốt nhất bắt người về đây, không thì tôi và anh chưa xong đâu”.

Cô ấy bảo Vương Phong đi tìm người thì anh ấy có đi không? Đây rõ ràng là chuyện không thể.

Nhìn hai người họ, Vân Tuyết bất lực nói: “Tôi thấy hai người cả đời có phải là sẽ oan gia không?” 

Từ cái ngày đầu tiên Vương Phong đi vào căn biệt thự, mối quan hệ của hai người đó chưa hề tốt, hở ra là cãi nhau, không thì động tay động chân, ầm ĩ không ai được yên.

Hơn thế hai người đều có qua lại với Vân Tuyết nên nhiều lúc Vân Tuyết cũng không biết giúp ai, chỉ có thể không có cách nào chỉ nhắm mắt cho qua tất cả.

Lúc này Tử Toa nói một câu, làm cho Ngải Nhu thay đổi sắc mặt, vờ cúi đầu mà đi tìm gì đó ăn: “Không chừng là oan gia lại thích nhau”. 

Còn về Vương Phong, lúc đấy không nghe thấy gì nên sắc mặt không hề có gì thay đổi nhưng trong lòng thì rất phục Tử Toa, đến cái này thì cũng biết, thật là một nhân tài.

Sự thay đổi nhỏ của Đường Ngải Nhu thì không làm cho bọn Bối Vân Tuyết để ý nên ăn xong cơm, bốn người họ thì ra khỏi căn biệt thự đi dạo.

Lúc này Tử Toa thấy không hài lòng nói: “Tôi buồn ngủ rồi, muốn bắt xe về”. 

Nãy giờ đã đi rất xa rồi, cô ấy thật không muốn đi tiếp, thật sự là rất mệt mỏi.

Bây giờ đã hơn mười một giờ nên Vân Tuyết cũng không muốn đi bộ trở về: “Vậy chúng ta bắt xe về đi”.

Ngày mai còn phải đi làm, về nghỉ ngơi sớm tí, ba người con gái ngồi ở sau xe, chỉ có Vương Phong là ngồi ở ghế trước, hơn thế còn phải trả tiền. 

Xe thì mới chạy, người tài xế giơ ngón tay cái ra, ghen tị với Vương Phong mà nói: “Người anh em, khoẻ thế!”

Một người đàn ông dẫn theo ba người con gái tuyệt sắc, người tài xế như anh ấy thật là rất hiếm khi gặp.

Hơn thế nghĩ về mụ sư tử hung dữ ở nhà, người tài xế mới ngưỡng mộ Vương Phong như thế. 

Nghe thấy lời thì thầm của tài xế, Vương Phong cười ngại ngùng mà nói: “Thật sự thì tôi cũng nghĩ vậy.”

Chapter
1 Chương 1: Năng lực dị thường
2 Chương 2: Cành ô liu - Biểu tượng hòa bình
3 Chương 3: Nóng bỏng
4 Chương 4: Ăn cướp
5 Chương 5: Bảo vệ người đẹp
6 Chương 6: Ghen
7 Chương 7: Buổi cược đá
8 Chương 8: Dùng dao mổ trâu để giết gà
9 Chương 9: Có màu xanh!
10 Chương 10: Kiếm một khoản tiền lớn
11 Chương 11: Ông lão kinh khủng
12 Chương 12: Thuật tụ khí
13 Chương 13: Năng lực đáng sợ
14 Chương 14: Yêu cầu bái sư
15 Chương 15: Phẫn nộ
16 Chương 16: Nhận lời xin lỗi
17 Chương 17: Sự hiểu lầm mờ ám
18 Chương 18: Chơi lớn một phen
19 Chương 19: Gài bẫy kẻ thù
20 Chương 20: Đánh cược
21 Chương 21: Chặn giết
22 Chương 22: Gậy ông đập lưng ông
23 Chương 23: Mục tiêu
24 Chương 24: Lao lực
25 Chương 25: Người phụ nữ bạo lực
26 Chương 26: Cưỡng hôn
27 Chương 27: Giở trò vô lại
28 Chương 28: Mở rộng kinh doanh
29 Chương 29: Tiếp tục càn quét
30 Chương 30: Tôi không tin vào số mệnh
31 Chương 31: Không khách khí với tôi?
32 Chương 32: Sự đáng sợ của đường ngải nhu
33 Chương 33: Trị liệu mờ ám
34 Chương 34: Lại dùng quá sức
35 Chương 35: Thiên tài tu luyện
36 Chương 36: Quan sát học hỏi
37 Chương 37: Tên khốn nạn
38 Chương 38: Vụ cướp châu báo
39 Chương 39: Thi Triển Năng Lực Thần Thông
40 Chương 40: Anh hùng đô thị
41 Chương 41: Người đến từ bối thị
42 Chương 42: Bối vân tuyết bênh vực
43 Chương 43: Quá chuyên nghiệp
44 Chương 44: Bí thư thành ủy
45 Chương 45: Đây có phải là yêu không?
46 Chương 46: Ác ma giết người
47 Chương 47: Say mê người đẹp
48 Chương 48: Kinh ngạc
49 Chương 49: Tàn nhẫn
50 Chương 50: Quà tặng?
51 Chương 51: Hạnh phúc đến bất ngờ
52 Chương 52: Sự phẫn nộ của hoa long
53 Chương 53: Hạ tiểu mỹ cầu cứu
54 Chương 54: Sự dụ dỗ của hạ tiểu mỹ
55 Chương 55: Ăn sạch hạ tiểu mỹ
56 Chương 56: Kẻ chủ mưu phía sau
57 Chương 57: Kẻ chủ mưu thật sự phía sau
58 Chương 58: Khu dân nghèo
59 Chương 59: Cảnh khốn khó của cố bình
60 Chương 60: Cặn bã
61 Chương 61: Đánh gãy chân vứt trên đường phố
62 Chương 62: Bị khinh bỉ
63 Chương 63: Thể diện
64 Chương 64: Khoe mẽ sẽ bị sét đánh
65 Chương 65: Nữ thần hoàn mỹ
66 Chương 66: Sợ Đến Tè Ra Quần
67 Chương 67: Điều tra tư liệu
68 Chương 68: Ràng buộc ngoại kình
69 Chương 69: Các người ăn phân sao?
70 Chương 70: Làm ơn mắc oán
71 Chương 71: Cái đồ ngốc
72 Chương 72: Chú lý
73 Chương 73: Công ty bất động sản hiểm ác
74 Chương 74: Trận đại chiến
75 Chương 75: Dọa dẫm
76 Chương 76: Chính là hắn hãm hại
77 Chương 77: Cha của đường ngải nhu bị bắt cóc
78 Chương 78: Loạn thành một đống
79 Chương 79: Gặp mặt
80 Chương 80: Rơi vào cạm bẫy
81 Chương 81: Tàn tật
82 Chương 82: Kích động khác thường
83 Chương 83: Thật sự nhận thầy
84 Chương 84: Kì tích y học
85 Chương 85: Chị tuyết làm bữa sáng
86 Chương 86: Vợ trong trò chơi
87 Chương 87: Em yêu anh
88 Chương 88: Vợ trong trò chơi đến rồi
89 Chương 89: Người phụ nữ tuyệt đẹp
90 Chương 90: Em sẽ nuôi anh
91 Chương 91: Cám dỗ
92 Chương 92: Tổ Chức Thiên Võng
93 Chương 93: Đường Ngải Nhu Tấn Công
94 Chương 94: Lại gây chuyện
95 Chương 95: Tử Sa Tìm Đến
96 Chương 96: Cô đâu có giành giải oscar đâu nhỉ?
97 Chương 97: Nghĩ chúng tôi là người nghèo sao?
98 Chương 98: Mạnh Đông Học Hoảng Sợ
99 Chương 99: Sự Quyến Rũ Của Tử Sa
100 Chương 100: Tử Sa Cũng Muốn Đầu Tư
101 Chương 101: Đặt tên cho cửa hàng
102 Chương 102: Trong chữ giấu càn khôn
103 Chương 103: Tìm kiếm bảo mật
104 Chương 104: Hình ý quyền
105 Chương 105: Luyện tập
106 Chương 106: Tiến bộ thần tốc
107 Chương 107: Hạ gia gặp chuyện
108 Chương 108: Nhìn rõ âm mưu
109 Chương 109: Kẻ chủ mưu
110 Chương 110: Lấy tiền chuộc người
111 Chương 111: Làm lại nghề cũ
112 Chương 112: Rượu tráng dương
113 Chương 113: Bối vân tuyết về nhà
114 Chương 114: Cảnh thổ huyết
115 Chương 115: Cha mẹ xảy ra chuyện
116 Chương 116: Bà mợ keo kiệt
117 Chương 117: Bởi vì cậu
118 Chương 118: Con sâu mọt
119 Chương 119: Bí thư huyện ủy
120 Chương 120: Báo thù
121 Chương 121: Hoá thân thành thần chết
122 Chương 122: Tàn nhẫn
123 Chương 123: Làm chuyện sai sẽ trả giá đắt
124 Chương 124: Tôi đã nói qua chưa?
125 Chương 125: Bị lộ
126 Chương 126: Lão già khốn kiếp
127 Chương 127: Tôi đồng ý với ông
128 Chương 128: Cứu viện đến
129 Chương 129: Rời khỏi
130 Chương 130: Chị tuyết không về nữa rồi
131 Chương 131: Minh duyệt sơn trang
132 Chương 132: Kết thông gia
133 Chương 133: Sóng to gió lớn
134 Chương 134: Hủy hôn
135 Chương 135: Trò đùa buồn cười nhất
136 Chương 136: Đau lòng
137 Chương 137: Xoay chuyển tình hình
138 Chương 138: Tra hung thủ
139 Chương 139: Không thể che giấu
140 Chương 140: Tư tưởng biến thái dị dạng
141 Chương 141: Anh muốn làm gì?
142 Chương 142: Mây mưa thất thường
143 Chương 143: Thiên võng đến đột kích
144 Chương 144: Không em chỉ cần anh ấy
145 Chương 145: Đầu Óc Kinh Doanh Của Tử Sa
146 Chương 146: Chuẩn bị trước khi khai trương
147 Chương 147: Vấn đề nguồn hàng
148 Chương 148: Sự ghen tỵ của tử sa
149 Chương 149: Cửa hàng mới mở
150 Chương 150: Kẻ đến không có ý tốt
151 Chương 151: Cuộc chiến giữa các nhà sư
152 Chương 152: Kinh biến
153 Chương 153: Tặng tẩy tủy đan
154 Chương 154: Thu nhập kinh khủng
155 Chương 155: Có duyên ắt sẽ tương phùng
156 Chương 156: Chết vì đụng phải “vẩy ngược”
157 Chương 157: Thu mua cửa hàng
158 Chương 158: Chiếm tiện nghi
159 Chương 159: Rời đi
160 Chương 160: Về đầu tiên một cách nhẹ nhàng
161 Chương 161: Bộ đội long hồn
162 Chương 162: Huấn luyện viên
163 Chương 163: Khiêu chiến
164 Chương 164: Đấu loại
165 Chương 165: Vận may
166 Chương 166: Từ chối tuyển mộ
167 Chương 167: Đêm thanh gió mát
168 Chương 168: Giết người cướp của
169 Chương 169: Anh hùng cứu mỹ nhân
170 Chương 170: Đêm ngủ gối đầu lên người đẹp
171 Chương 171: Nguy hiêm cận kề
172 Chương 172: Kiên trì chiến đấu
173 Chương 173: Cùng nhau chết
174 Chương 174: Không nương tay nữa
175 Chương 175: Nội kình
176 Chương 176: Bị cưỡng hôn
177 Chương 177: Đặc quyền của long hồn
178 Chương 178: Chiến thắng dễ dàng
179 Chương 179: Ý muốn giết người của lạc vĩnh tân
180 Chương 180: Trận chiến sinh tử
181 Chương 181: Không ai địch nổi
182 Chương 182: Ra chiến trường
183 Chương 183: Thắng lợi trận đầu
184 Chương 184: Rơi vào ổ mai phục
185 Chương 185: Thương vong nghiêm trọng
186 Chương 186: Bước đường cùng
187 Chương 187: Nhiệm vụ thất bại
188 Chương 188: Hứa hẹn
189 Chương 189: Ý muốn giết người của Lạc Vĩnh Tân
190 Chương 190: Quỷ kiến sầu ra vẻ
191 Chương 191: Cứu đông phương ngọc nhi
192 Chương 192: May mắn không hổ thẹn
193 Chương 193: Kết quả ngoài dự liệu
194 Chương 194: Vào bộ đội long hồi
195 Chương 195: Ân nhân cứu mạng lúc trước
196 Chương 196: Bộ đội long hồn của ngưu xoa
197 Chương 197: Nghênh đón tôi?
198 Chương 198: Con ruồi đáng ghét
199 Chương 199: Huynh đệ, chất lượng của anh như vậy là không tốt
200 Chương 200: Bối thanh vân chết
201 Chương 201: Đại ca cũng có lúc hào phóng
202 Chương 202: Kế hoạch thương nghiệp
203 Chương 203: Tức nước vỡ bờ
204 Chương 204: Phản đối vô hiệu
205 Chương 205: Anh nói ai là trẻ con?
206 Chương 206: Không nuôi người vô dụng
207 Chương 207: Đại hội so tài
208 Chương 208: Bị bỏ thuốc
209 Chương 209: Đường cùng
210 Chương 210: Hoa rơi gặp lại người
211 Chương 211: Sát thủ vô dụng
212 Chương 212: Tôi chỉ cần kết quả
213 Chương 213: Lại có thêm một kẻ tự tìm đường chết
214 Chương 214: Đêm không an giấc
215 Chương 215: Tôi ra lệnh cho cô nghỉ ngơi
216 Chương 216: Nỗi khổ của đường quốc quang
217 Chương 217: Có thể để tôi chạm ngực không?
218 Chương 218: Xuân sắc kiều diễm
219 Chương 219: Thế giới quan lần nữa sụp đổ
220 Chương 220: Cho một "like"
221 Chương 221: Tôi cũng nghĩ như vậy
222 Chương 222: Hiệu quả không tốt
223 Chương 223: Đám ô hợp
224 Chương 224: Hoa long chết
225 Chương 225: Cố Khả Như
226 Chương 226: Mỹ nữ phải bắt từ khi còn nhỏ
227 Chương 227: Muốn lừa tiền?
228 Chương 228: Chính là hãm hại anh
229 Chương 229: Uy hiếp
230 Chương 230: Thân bại danh liệt
231 Chương 231: Cha mẹ của tử sa
232 Chương 232: Cường hào chân chính
233 Chương 233: Diễm phúc không nhỏ
234 Chương 234: Biến cố ở thành phố trúc hải
235 Chương 235: Bị xa lánh
236 Chương 236: Trợ giúp đến
237 Chương 237: Đã chán sống rồi sao?
238 Chương 238: Đường ngả nhu cũng sử dụng chiêu thức nát
239 Chương 239: Song kiếm hợp bích
240 Chương 240: Quá tàn bạo
241 Chương 241: Không thể tin tưởng
242 Chương 242: Chị của Đông Phương Ngọc Nhi
243 Chương 243: Thu hoạch cực lớn
244 Chương 244: Kiếm lời một núi vàng
Chapter

Updated 244 Episodes

1
Chương 1: Năng lực dị thường
2
Chương 2: Cành ô liu - Biểu tượng hòa bình
3
Chương 3: Nóng bỏng
4
Chương 4: Ăn cướp
5
Chương 5: Bảo vệ người đẹp
6
Chương 6: Ghen
7
Chương 7: Buổi cược đá
8
Chương 8: Dùng dao mổ trâu để giết gà
9
Chương 9: Có màu xanh!
10
Chương 10: Kiếm một khoản tiền lớn
11
Chương 11: Ông lão kinh khủng
12
Chương 12: Thuật tụ khí
13
Chương 13: Năng lực đáng sợ
14
Chương 14: Yêu cầu bái sư
15
Chương 15: Phẫn nộ
16
Chương 16: Nhận lời xin lỗi
17
Chương 17: Sự hiểu lầm mờ ám
18
Chương 18: Chơi lớn một phen
19
Chương 19: Gài bẫy kẻ thù
20
Chương 20: Đánh cược
21
Chương 21: Chặn giết
22
Chương 22: Gậy ông đập lưng ông
23
Chương 23: Mục tiêu
24
Chương 24: Lao lực
25
Chương 25: Người phụ nữ bạo lực
26
Chương 26: Cưỡng hôn
27
Chương 27: Giở trò vô lại
28
Chương 28: Mở rộng kinh doanh
29
Chương 29: Tiếp tục càn quét
30
Chương 30: Tôi không tin vào số mệnh
31
Chương 31: Không khách khí với tôi?
32
Chương 32: Sự đáng sợ của đường ngải nhu
33
Chương 33: Trị liệu mờ ám
34
Chương 34: Lại dùng quá sức
35
Chương 35: Thiên tài tu luyện
36
Chương 36: Quan sát học hỏi
37
Chương 37: Tên khốn nạn
38
Chương 38: Vụ cướp châu báo
39
Chương 39: Thi Triển Năng Lực Thần Thông
40
Chương 40: Anh hùng đô thị
41
Chương 41: Người đến từ bối thị
42
Chương 42: Bối vân tuyết bênh vực
43
Chương 43: Quá chuyên nghiệp
44
Chương 44: Bí thư thành ủy
45
Chương 45: Đây có phải là yêu không?
46
Chương 46: Ác ma giết người
47
Chương 47: Say mê người đẹp
48
Chương 48: Kinh ngạc
49
Chương 49: Tàn nhẫn
50
Chương 50: Quà tặng?
51
Chương 51: Hạnh phúc đến bất ngờ
52
Chương 52: Sự phẫn nộ của hoa long
53
Chương 53: Hạ tiểu mỹ cầu cứu
54
Chương 54: Sự dụ dỗ của hạ tiểu mỹ
55
Chương 55: Ăn sạch hạ tiểu mỹ
56
Chương 56: Kẻ chủ mưu phía sau
57
Chương 57: Kẻ chủ mưu thật sự phía sau
58
Chương 58: Khu dân nghèo
59
Chương 59: Cảnh khốn khó của cố bình
60
Chương 60: Cặn bã
61
Chương 61: Đánh gãy chân vứt trên đường phố
62
Chương 62: Bị khinh bỉ
63
Chương 63: Thể diện
64
Chương 64: Khoe mẽ sẽ bị sét đánh
65
Chương 65: Nữ thần hoàn mỹ
66
Chương 66: Sợ Đến Tè Ra Quần
67
Chương 67: Điều tra tư liệu
68
Chương 68: Ràng buộc ngoại kình
69
Chương 69: Các người ăn phân sao?
70
Chương 70: Làm ơn mắc oán
71
Chương 71: Cái đồ ngốc
72
Chương 72: Chú lý
73
Chương 73: Công ty bất động sản hiểm ác
74
Chương 74: Trận đại chiến
75
Chương 75: Dọa dẫm
76
Chương 76: Chính là hắn hãm hại
77
Chương 77: Cha của đường ngải nhu bị bắt cóc
78
Chương 78: Loạn thành một đống
79
Chương 79: Gặp mặt
80
Chương 80: Rơi vào cạm bẫy
81
Chương 81: Tàn tật
82
Chương 82: Kích động khác thường
83
Chương 83: Thật sự nhận thầy
84
Chương 84: Kì tích y học
85
Chương 85: Chị tuyết làm bữa sáng
86
Chương 86: Vợ trong trò chơi
87
Chương 87: Em yêu anh
88
Chương 88: Vợ trong trò chơi đến rồi
89
Chương 89: Người phụ nữ tuyệt đẹp
90
Chương 90: Em sẽ nuôi anh
91
Chương 91: Cám dỗ
92
Chương 92: Tổ Chức Thiên Võng
93
Chương 93: Đường Ngải Nhu Tấn Công
94
Chương 94: Lại gây chuyện
95
Chương 95: Tử Sa Tìm Đến
96
Chương 96: Cô đâu có giành giải oscar đâu nhỉ?
97
Chương 97: Nghĩ chúng tôi là người nghèo sao?
98
Chương 98: Mạnh Đông Học Hoảng Sợ
99
Chương 99: Sự Quyến Rũ Của Tử Sa
100
Chương 100: Tử Sa Cũng Muốn Đầu Tư
101
Chương 101: Đặt tên cho cửa hàng
102
Chương 102: Trong chữ giấu càn khôn
103
Chương 103: Tìm kiếm bảo mật
104
Chương 104: Hình ý quyền
105
Chương 105: Luyện tập
106
Chương 106: Tiến bộ thần tốc
107
Chương 107: Hạ gia gặp chuyện
108
Chương 108: Nhìn rõ âm mưu
109
Chương 109: Kẻ chủ mưu
110
Chương 110: Lấy tiền chuộc người
111
Chương 111: Làm lại nghề cũ
112
Chương 112: Rượu tráng dương
113
Chương 113: Bối vân tuyết về nhà
114
Chương 114: Cảnh thổ huyết
115
Chương 115: Cha mẹ xảy ra chuyện
116
Chương 116: Bà mợ keo kiệt
117
Chương 117: Bởi vì cậu
118
Chương 118: Con sâu mọt
119
Chương 119: Bí thư huyện ủy
120
Chương 120: Báo thù
121
Chương 121: Hoá thân thành thần chết
122
Chương 122: Tàn nhẫn
123
Chương 123: Làm chuyện sai sẽ trả giá đắt
124
Chương 124: Tôi đã nói qua chưa?
125
Chương 125: Bị lộ
126
Chương 126: Lão già khốn kiếp
127
Chương 127: Tôi đồng ý với ông
128
Chương 128: Cứu viện đến
129
Chương 129: Rời khỏi
130
Chương 130: Chị tuyết không về nữa rồi
131
Chương 131: Minh duyệt sơn trang
132
Chương 132: Kết thông gia
133
Chương 133: Sóng to gió lớn
134
Chương 134: Hủy hôn
135
Chương 135: Trò đùa buồn cười nhất
136
Chương 136: Đau lòng
137
Chương 137: Xoay chuyển tình hình
138
Chương 138: Tra hung thủ
139
Chương 139: Không thể che giấu
140
Chương 140: Tư tưởng biến thái dị dạng
141
Chương 141: Anh muốn làm gì?
142
Chương 142: Mây mưa thất thường
143
Chương 143: Thiên võng đến đột kích
144
Chương 144: Không em chỉ cần anh ấy
145
Chương 145: Đầu Óc Kinh Doanh Của Tử Sa
146
Chương 146: Chuẩn bị trước khi khai trương
147
Chương 147: Vấn đề nguồn hàng
148
Chương 148: Sự ghen tỵ của tử sa
149
Chương 149: Cửa hàng mới mở
150
Chương 150: Kẻ đến không có ý tốt
151
Chương 151: Cuộc chiến giữa các nhà sư
152
Chương 152: Kinh biến
153
Chương 153: Tặng tẩy tủy đan
154
Chương 154: Thu nhập kinh khủng
155
Chương 155: Có duyên ắt sẽ tương phùng
156
Chương 156: Chết vì đụng phải “vẩy ngược”
157
Chương 157: Thu mua cửa hàng
158
Chương 158: Chiếm tiện nghi
159
Chương 159: Rời đi
160
Chương 160: Về đầu tiên một cách nhẹ nhàng
161
Chương 161: Bộ đội long hồn
162
Chương 162: Huấn luyện viên
163
Chương 163: Khiêu chiến
164
Chương 164: Đấu loại
165
Chương 165: Vận may
166
Chương 166: Từ chối tuyển mộ
167
Chương 167: Đêm thanh gió mát
168
Chương 168: Giết người cướp của
169
Chương 169: Anh hùng cứu mỹ nhân
170
Chương 170: Đêm ngủ gối đầu lên người đẹp
171
Chương 171: Nguy hiêm cận kề
172
Chương 172: Kiên trì chiến đấu
173
Chương 173: Cùng nhau chết
174
Chương 174: Không nương tay nữa
175
Chương 175: Nội kình
176
Chương 176: Bị cưỡng hôn
177
Chương 177: Đặc quyền của long hồn
178
Chương 178: Chiến thắng dễ dàng
179
Chương 179: Ý muốn giết người của lạc vĩnh tân
180
Chương 180: Trận chiến sinh tử
181
Chương 181: Không ai địch nổi
182
Chương 182: Ra chiến trường
183
Chương 183: Thắng lợi trận đầu
184
Chương 184: Rơi vào ổ mai phục
185
Chương 185: Thương vong nghiêm trọng
186
Chương 186: Bước đường cùng
187
Chương 187: Nhiệm vụ thất bại
188
Chương 188: Hứa hẹn
189
Chương 189: Ý muốn giết người của Lạc Vĩnh Tân
190
Chương 190: Quỷ kiến sầu ra vẻ
191
Chương 191: Cứu đông phương ngọc nhi
192
Chương 192: May mắn không hổ thẹn
193
Chương 193: Kết quả ngoài dự liệu
194
Chương 194: Vào bộ đội long hồi
195
Chương 195: Ân nhân cứu mạng lúc trước
196
Chương 196: Bộ đội long hồn của ngưu xoa
197
Chương 197: Nghênh đón tôi?
198
Chương 198: Con ruồi đáng ghét
199
Chương 199: Huynh đệ, chất lượng của anh như vậy là không tốt
200
Chương 200: Bối thanh vân chết
201
Chương 201: Đại ca cũng có lúc hào phóng
202
Chương 202: Kế hoạch thương nghiệp
203
Chương 203: Tức nước vỡ bờ
204
Chương 204: Phản đối vô hiệu
205
Chương 205: Anh nói ai là trẻ con?
206
Chương 206: Không nuôi người vô dụng
207
Chương 207: Đại hội so tài
208
Chương 208: Bị bỏ thuốc
209
Chương 209: Đường cùng
210
Chương 210: Hoa rơi gặp lại người
211
Chương 211: Sát thủ vô dụng
212
Chương 212: Tôi chỉ cần kết quả
213
Chương 213: Lại có thêm một kẻ tự tìm đường chết
214
Chương 214: Đêm không an giấc
215
Chương 215: Tôi ra lệnh cho cô nghỉ ngơi
216
Chương 216: Nỗi khổ của đường quốc quang
217
Chương 217: Có thể để tôi chạm ngực không?
218
Chương 218: Xuân sắc kiều diễm
219
Chương 219: Thế giới quan lần nữa sụp đổ
220
Chương 220: Cho một "like"
221
Chương 221: Tôi cũng nghĩ như vậy
222
Chương 222: Hiệu quả không tốt
223
Chương 223: Đám ô hợp
224
Chương 224: Hoa long chết
225
Chương 225: Cố Khả Như
226
Chương 226: Mỹ nữ phải bắt từ khi còn nhỏ
227
Chương 227: Muốn lừa tiền?
228
Chương 228: Chính là hãm hại anh
229
Chương 229: Uy hiếp
230
Chương 230: Thân bại danh liệt
231
Chương 231: Cha mẹ của tử sa
232
Chương 232: Cường hào chân chính
233
Chương 233: Diễm phúc không nhỏ
234
Chương 234: Biến cố ở thành phố trúc hải
235
Chương 235: Bị xa lánh
236
Chương 236: Trợ giúp đến
237
Chương 237: Đã chán sống rồi sao?
238
Chương 238: Đường ngả nhu cũng sử dụng chiêu thức nát
239
Chương 239: Song kiếm hợp bích
240
Chương 240: Quá tàn bạo
241
Chương 241: Không thể tin tưởng
242
Chương 242: Chị của Đông Phương Ngọc Nhi
243
Chương 243: Thu hoạch cực lớn
244
Chương 244: Kiếm lời một núi vàng