Chương 22: Tộc trưởng mời khách

Tộc trưởng nhìn thấy bọn họ tới, liền nhanh chóng đứng lên tiếp đón bọn họ tới ngồi bên lò sưởi.

Trên bếp lò là một món nướng thôn quê không biết tên, tản ra mùi thơm mê người.

Tộc trưởng ngồi nghiêm chỉnh, hướng Địch Nãi giới thiệu bầu bạn bên cạnh: “Đây là bầu bạn Cái Nhĩ của ta.” Địch Nãi vội đứng lên chào.

Cái Nhĩ tóc nâu mắt tím, tính cách đại khái có chút lạnh nhạt, chỉ hướng Địch Nãi gật gật đầu.

Nhưng ca ca song sinh Ngải Luân của Ngải Đạt lần đầu tiên gặp Địch Nãi, đối với mái tóc ngắn cùng quần áo của cậu đều cảm thấy thực mới mẻ, rất nhiệt tình chào hỏi, sau đó hỏi cậu vài vấn đề.

Ngải Đạt ở bên cạnh khó chịu nhéo ca ca mình một cái: “Đừng nói nhiều vậy, hôm nay ăn gì vậy?”

Tộc trưởng lúc này từ trên giá xé một khối thịt lới, vừa chia cho mọi người vừa nói: “Này là lệ nham thú, bình thường không dễ dàng ăn được a!”

Địch Nãi không biết cái gì là lệ nham thú, dùng ánh mắt hỏi Phất Lôi, đối phương lập tức hiểu ý giải thích: “Lệ nham thú là một loại dã thú biết đào hang, bình thường luôn trốn dưới hang, rất khó bắt được, bất quá thịt loài này rất non mềm thơm béo.”

Địch Nãi gật gật đầu biểu thị đã hiểu, nhận thịt tộc trưởng đưa qua, cắn một ngụm, phát hiện hương vị quả thật không tồi. Bất quá, dường như không phải vị thịt thuần túy, có pha chút mùi thực vật thơm ngát. Địch Nãi liền mở miệng hỏi: “Thứ bôi lên thịt này là gì vậy?”

Tộc trưởng đắc ý cười: “Này là Cái Nhĩ phát hiện nga, một loại cỏ trong rừng, vắt nước bôi lên thịt, hương vị sẽ rất ngon. Chúng ta gọi loại cỏ này là điều vị thảo.”

Địch Nãi lần đầu tiên ăn loại thịt này, cảm thấy rất ngon, vì thế một miếng rất nhanh đã ăn xong. Đang định lấy thêm thịt trên giá thì Phất Lôi đã xé một miếng thịt chân sau non mềm cho cậu.

Phất Lôi đã quen chiếu cố Địch Nãi, mà Địch Nãi thì khoảng thời gian này cũng quen được đối phương chăm sóc, vì thế không cảm thấy có gì lạ. Địch Nãi cầm thịt đang định ăn, khóe mắt liền liếc thấy Ngải Đạt đang oán giận nhìn miếng thịt trong tay mình.

Từ lúc vào cửa, Địch Nãi đã phát hiện Ngải Đạt cứ chăm chú nhìn Phất Lôi. Tuy cậu là thẳng nam, nhưng ngây ngốc ở đây một khoảng thời gian cũng hiểu được, Ngải Đạt khẳng định thích Phất Lôi, cho nên mới ôm địch ý với mình như vậy.

Địch Nãi nghĩ trước kia luôn độc lập, không ngờ vô thức lại yên tâm thoải mái tiếp nhận sự chăm sóc của Phất Lôi như vậy. Mình trước sau gì cũng trở về, không thể cản trở con đường tình ái của Phất Lôi, vì thế liền cười nói với Ngải Đạt: “Ngươi thích ăn thịt chân sau à? Này, miếng này cho ngươi.”

Ngải Đạt không chút khách khí lấy qua ăn.

Tộc trưởng thấy được, liền xé miếng khác cho Địch Nãi, nói: “Địch Nãi, ngươi xem, ở bộ lạc chúng ta thật tốt a! Con mồi cho tới giờ cũng không thiếu, còn có thú nhân cường tráng như Phất Lôi, Ngải Luân. Ngươi đừng nghĩ chuyện rời đi nữa.”

Phất Lôi cùng Ngải Luân lập tức ngồi thẳng lưng, chuẩn bị nhận kiểm duyệt. Ngải Đạt bên cạnh thì lại trừng tộc trưởng, bực tức vì tộc trưởng cư nhiên giới thiệu Phất Lôi cho người ngoài.

Địch Nãi cười cười, không tiếp lời. Xem xét Phất Lôi, được rồi, muốn dáng thì có dáng, muốn diện mạo cũng có diện mạo, muốn săn sóc cũng có săn sóc. Nếu Địch Nãi vốn sinh ra ở đây, vừa chào đời liền phải chọn bầu bạn thú nhân thì Phất Lôi quả thật là sự lựa chọn không tồi.

Chính là cậu dù sao cũng không phải người thế giới này, thế giới trước kia vẫn thích hợp với cậu hơn, chỉ cần có cơ hội, cậu vẫn muốn trở về.

Tộc trưởng thấy Địch Nãi không đáp, liền tiếp tục thuyết phục: “Nếu ngươi không thích hai người này, trong bộ lạc vẫn còn rất nhiều thú nhân độc thân xuất sắc a!”

Lúc này Ngải Đạt cũng gật mạnh đầu. Bất quá, ánh mắt của Phất Lôi cùng Ngải Luân có chút u oán.

Địch Nãi lắc đầu: “Không phải nguyên nhân này. Thân nhân cùng bằng hữu của ta không ở đây, ta rất nhớ bọn họ.”

Tộc trưởng gật gật đầu: “Như vậy a! Vậy ngươi trở về xem cũng được. Sau đó lại quay lại, được không?” Nói xong còn dùng ánh mắt đặc biệt chờ mong nhìn Địch Nãi.

Địch Nãi vô ngữ. Trở về xem rồi quay lại. Nghĩ hay thật a. Tộc trưởng nghĩ xuyên thời không đơn giản như đi thăm người thân vậy sao?

Không có cách nào giải thích rõ với tộc trưởng, Địch Nãi chỉ có thể nói: “Hiện giờ ta vẫn không biết có thể tìm được đường về nhà hay không! Nên không thể trả lời chắc chắn.”

Tộc trưởng gật gật đầu, không nói thêm nữa.

Ăn cơm xong, mọi người cũng liền cáo từ. Trước lúc đi, Ngải Đạt chờ mong nhìn Phất Lôi, hi vọng y có thể chủ động đề nghị đưa mình về. Chính là Phất Lôi chỉ lo nhìn địch nãi, không hề chú ý tới hắn.

Cuối cùng vẫn là Phất Lôi chở Địch Nãi, Ngải Đạt ủy khuất theo Ngải Luân trở về.

Lúc Địch Nãi trở lại sơn động, Mã Cát đã đi rồi. Mớ tre trúc đều được dọn sạch sẽ. Trong góc đặt một cái sọt đã đan xong, tuy có chút dị dạng, nhưng quả thật hình dáng rất giống. Địch Nãi nghĩ, Mã Cát thật sự không hổ danh hiệu khéo tay a!

Phất Lôi đại khái biết được Địch Nãi muốn đi, cảm xúc hơi suy sụp, nhìn Địch Nãi muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn cáo từ.

Địch Nãi nằm xuống giường, có chút trằn trọc không thể đi vào giấc ngủ.

Lại nói tiếp, đến bộ lạc này cũng đã tám ngày. Con người ở đây thuần phác nhiệt tình, cậu thực thích. Ở đây, cậu cũng kết giao được bằng hữu tốt. Phất Lôi thì khỏi phải nói, là ân nhân cứu mạng, cũng là anh em tốt, bình thường được y chiếu cố rất nhiều. Mã Cát cũng không sai, nhiệt tình cởi mở.

Nghĩ lại, cuộc sống ở đây cũng không buồn tẻ nhàm chán. Nếu mình thật sự quay về, sau này nhất định sẽ nhớ bọn họ.

Hơn nữa, kỳ thật tỷ lệ không thể quay về rất lớn. Bởi vì nếu thông đạo không gian vẫn mở thì không phải thế giới lộn xộn rồi sao? Huống chi cũng không nghe nói bên này có người mất tích.

Nhưng vô luận thế nào cũng nhịn không được muốn thử một lần. Dù sao đó mới là thế giới mình quen thuộc, có thân thích, bằng hữu tưởng niệm mình. Sĩ quan huấn luyện cùng nhóm đội hữu biết mình mất tích, khẳng định sẽ khổ sở. Thật muốn nói cho bọn họ biết, mình vẫn còn sống rất tốt, chỉ là không còn chung một thế giới với bọn họ nữa mà thôi.

Bất quá, nếu thực không trở về được, không thể liên hệ, bọn họ có thể sẽ nghĩ mình không còn hi vọng sinh tồn, nhận định mình đã qua đời, sau một đoạn thời gian cũng bình tĩnh đi!

Địch Nãi ôm tâm trạng rối rắm dần dần chìm vào giấc ngủ. Buổi tối thế nhưng mơ thấy sĩ quan huấn luyện cùng các anh em đội hữu. Địch Nãi giống như một hồn ma, ở trong mộng chăm chú nhìn bọn họ. Bọn họ vẫn như bình thường tập huấn, sinh sống. Giống như không ai vì cậu mất đi mà bi thương hay ảnh hưởng. Địch Nãi rất muốn chào hỏi, muốn gia nhập đội ngũ, nhưng lại phát hiện vô luận thế nào cũng không làm được.

Lúc tỉnh lại, khóe mắt Địch Nãi có chút ẩm ướt. Tuy giấc mộng không phải hình ảnh thật sự nhưng vẫn tránh không được thương tâm a!

Cậu chưa từng có nhiều cảm xúc như vậy, liền đứng lên bắt đầu rửa mặt.

Rửa mặt xong, phát hiện sắc trời vẫn còn rất sớm. Nhớ tới trong mộng các anh em mỗi ngày vất vả tập huấn, cuộc sống hiện giờ đúng là sa đọa mà! Cậu đã thiệt nhiều ngày không rèn luyện, nếu còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ xương cốt đều cứng ngắc hết. Nếu có thể trở về, nhất định sẽ bị đám anh em cười nhạo.

Không được, tuyệt đối không thể biến thành yếu nhớt như vậy! Sinh mệnh phải vận động, cho dù chân bị thương cũng vậy!

Vì thế bắt đầu khởi động tại chỗ, động động cổ, xoay xoay thắt lưng, quay quay tay, duỗi duỗi chân.

Mã Cát ở xa xa đi tới, thấy động tác kì quái của Địch Nãi thì cười ha hả.

Địch Nãi trừng: “Này, anh em, này chính là tập thể dục. Phải vận động thì thân thể mới tốt.”

Mã Cát nói: “Thể dục? Ha hả, chơi thiệt vui!”

Mã Cát nhìn Địch Nãi vận động một hồi, sau đó cũng học theo. Bất quá hắn tay chân mềm nhũn, làm một hồi thì ngã trái ngã phải, vừa làm vừa cười ha hả.

Địch Nãi bị phá rối, thực làm không được, đành phải ngừng lại.

Mã Cát thấy cậu ngừng, liền hỏi: “Hôm qua ta đan sọt xong rồi, ngươi xem qua chưa?”

Địch Nãi gật gật đầu: “Ân, thấy rồi, không tệ. Cố lên a, anh em, ngươi rất có tiền đồ. Nếu mang mấy thứ đó đi bán, khẳng định sẽ phát tài to a, ha ha ha…”

Mã Cát nghi hoặc: “Mang đi bán? Phát tài to? Này có ý gì?”

Địch Nãi lúc này mới nhớ ra, hình như từ lúc tới bộ lạc này chưa từng nghe nói với phương diện chợ búa này nọ. Chẳng lẽ mọi người ở đây đều tự cấp tự túc, hoàn toàn không cần trao đổi với người khác? Hẳn là không thể đi! Dù sao chỉ cần là xã hội cộng đồng thoát ly khỏi thời nguyên thủy, mọi người đều có vật phẩm riêng, khẳng định có nhu cầu trao đổi a!

Vì thế, cậu liền hỏi Mã Cát: “Chỗ các ngươi nếu muốn thứ của người khác, hoặc là thứ mình không có cách nào làm ra được thì có thời điểm cùng địa điểm thống nhất để trao đổi không?”

Mã Cát giật mình: “Nga, ta biết rồi. Ngươi nói chính là ngày trao đổi đi? Có a, mỗi tháng có hai ngày trao đổi, mọi người có thể mang thứ mình làm hoặc con mồi bắt được tới địa điểm trao đổi để trao đổi nga! Nói đến thì ngày mai vừa lúc chính là ngày trao đổi, ngươi có muốn cùng ta đi xem không?”

Địch Nãi gật gật đầu, thực cao hứng. Lại nói tiếp, từ lúc tới đây cậu chưa chừng kiến thức những trường hợp náo nhiệt, có thể xem họp chợ cũng không tồi. Thuận tiện có thể xem xem những người khác sinh sống thế nào.

Mã Cát nói: “Hôm nay chúng ta làm mấy thứ này nhiều một chút, mai mang đi đổi.”

Vì thế hai người sáp lại, bắt đầu thương lượng xem có thể làm món gì.

Địch Nãi đề nghị: “Mã Cát, ngươi có thể mang áo cộc da thú trao đổi a.”

Mã Cát lắc đầu: “Da thú để may áo cộc tay khá khó tìm, ta cũng chỉ có một miếng da thuộc tốt, chuẩn bị may cho mình a!”

Nói đến đây, Địch Nãi nhớ ra da con hoẵng Phất Lôi lột hôm qua vẫn còn để trong sơn động, vì thế như cũ giao da hoẵng cho Mã Cát, để hắn thuộc gia giúp. Đáng tiếc chính là, thuộc da cần thời gian, không có cách nào lập tức làm xong. Vì thế, kế hoạch may quần áo da thú chỉ đành bóp chết từ trong trứng nước.

Quần áo không thể làm, trừ bỏ cái này, có vẻ chỉ còn sọt tre. Địch Nãi có chút buồn bực, sọt cũng là Mã Cát làm ra, mình là một người hiện đại, chẳng lẽ còn không có khả năng bằng người nguyên thủy?

Mã Cát nhìn thấy Địch Nãi nhăn nhó, liền nói: “Hôm qua không phải ngươi làm con quay sao? Ta thấy thứ kia chơi rất vui, phỏng chừng sẽ có rất nhiều tiểu hài tử thích. Ngươi cứ làm vài cái đi. Đến lúc đó lấy ra, những người mang tiểu hài tử theo nhất định sẽ muốn đổi.”

Địch Nãi ngẫm lại, như vậy cũng không sai. Bất quá cứ cảm thấy con quay chẳng qua chỉ là đồ chơi con nít, không có bản lĩnh lắm a!

________

Hoàn Chương 22.

Chapter
1 Chương 1: Gặp gỡ trong rừng (thượng)
2 Chương 2: Tùng lâm kỳ ngộ (trung)
3 Chương 3: Tùng lâm kỳ ngộ (hạ)
4 Chương 4: Hiểm cảnh phùng sinh…
5 Chương 5: Ông xuyên qua sao?…
6 Chương 6: Giống cái quái đản…
7 Chương 7: Nước thánh không phải dễ uống a…
8 Chương 8: Cuộc sống không cần cạo râu…
9 Chương 9: Để lộ cảnh xuân…
10 Chương 10: Mọi người cùng tập dùng đũa…
11 Chương 11: Đồ gốm…
12 Chương 12: Bánh trứng chim…
13 Chương 13: Tộc trưởng tới…
14 Chương 14: Độ thoáng của người nguyên thủy…
15 Chương 15
16 Chương 16: Ớt là thứ tốt a! …
17 Chương 17: Vòng cổ nanh sói
18 Chương 18: Áo cộc tay…
19 Chương 19: Món lẩu cá cay…
20 Chương 20: Đánh con quay…
21 Chương 21: Thú nhân chuyên tình
22 Chương 22: Tộc trưởng mời khách
23 Chương 23: Kim sắc vũ quan
24 Chương 24: Ngày trao đổi
25 Chương 25: Nghi thức
26 Chương 26: Đường trở về
27 Chương 27: Tuyệt vọng
28 Chương 28: Bắt đầu cuộc sống mới
29 Chương 29: Nhu cáp hệ xúc tua
30 Chương 30: Bàn chải đánh răng hay bàn chải chà giày
31 Chương 31: Dân dĩ thực vi thiên
32 Chương 32: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (thượng)
33 Chương 33: Mộng xuân như ảo như thật
34 Chương 34: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (trung)
35 Chương 35: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (hạ)
36 Chương 36: Người nguyên thủy cũng học được cách chơi cờ năm quân
37 Chương 37: Bài kiểm tra
38 Chương 38: Nụ hôn đầu tiên
39 Chương 39: Chủ nghĩa độc thân
40 Chương 40: Chuyện yêu đương
41 Chương 41: Phất lôi kỳ thật có chút phúc hắc
42 Chương 42: Bày tỏ
43 Chương 43: Dép lê
44 Chương 44: Tấm lòng cha mẹ
45 Chương 45: Dục vọng chinh phục của nam nhân
46 Chương 46: Tình địch
47 Chương 47: Ghen
48 Chương 48: Ngải đạt trưởng thành
49 Chương 49: Giày cỏ
50 Chương 50: Đêm trong lều
51 Chương 51: Viễn cổ xâm lấn?
52 Chương 52: Mỹ nhân dực báo tộc
53 Chương 53: Mông lão hổ
54 Chương 54: Dây dưa
55 Chương 55: Trở lại bộ lạc
56 Chương 56: Thời gian ôn tình
57 Chương 57: Ăn một ngụm cơm thực không dễ dàng
58 Chương 58: Phiền não của phất lôi
59 Chương 59: Đánh ngã tiện thú lai đức
60 Chương 60: Tiểu nhị mất tích
61 Chương 61: Sa mạc kinh hồn
62 Chương 62: Bông trên núi cao
63 Chương 63: Tuyết sơn phi bộc
64 Chương 64: Hướng về biển rộng
65 Chương 65: Tiếng hát mỹ nhân ngư
66 Chương 66: Phất lôi trúng chiêu
67 Chương 67: Phương pháp giải độc (thượng)
68 Chương 68: Phương pháp giải độc (hạ)
69 Chương 69: Bão táp trên biển
70 Chương 70: Trừng phạt của thần biển
71 Chương 71: Mỹ nhân ngư thành thật
72 Chương 72: Niềm vui tương phùng
73 Chương 73: Tình yêu bất diệt
74 Chương 74: Tình yêu cùng dâng hiến
75 Chương 75: Thắng lợi trở về
76 Chương 76: Phiền não của tiểu nhị
77 Chương 77: Sinh hay không sinh là một vấn đề
78 Chương 78: Địch nãi muốn phản công
79 Chương 79: Người có tình cùng làm chuyện khoái hoạt
80 Chương 80: Làm người không thể quá đắc ý
81 Chương 81: Nghênh đón lễ thù thần (thượng)
82 Chương 82: Nghênh đón lễ thù thần (trung)
83 Chương 83: Nghênh đón lễ thù thần (hạ)
84 Chương 84: Bữa tiệc tạm biệt
85 Chương 85: Chuyện cầu hôn
86 Chương 86: Lần đầu tiên của tiểu nhị
87 Chương 87: Ngày tháng yên tình, ngẫu nhiên có chút phiền não
88 Chương 88: Đại chiến dực long
89 Chương 89: Phất lôi mất tích
90 Chương 90: Địch nãi thông suốt
91 Chương 91: Tìm được phất lôi
92 Chương 92: Địch nãi chủ động
93 Chương 93: Phất lôi, chúng ta cũng sinh một đứa đi?
94 Chương 94: Chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ (thượng)
95 Chương 95: Chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ (hạ)
96 Chương 96: Gãi ngứa là một chuyện đáng xấu hổ
97 Chương 97: Tiểu nhị bị thương
98 Chương 98: Pn chuyện xưa của tiểu nhị cùng tuyết linh (thượng)
99 Chương 99: Đính ước cho bảo bảo là không đúng nga!
100 Chương 100: Còn phải cố gắng một chút
101 Chương 101: Địch nãi trả thù
102 Chương 102: Địch nãi có
103 Chương 103: Nam nhân mang thai đều là thiên sứ gãy cánh (thượng)
104 Chương 104: Nam nhân mang thai đều là thiên sứ gãy cánh (hạ)
105 Chương 105: Mang thai không cần cấm dục đi? (thượng)
106 Chương 106: Mang thai không cần phải cấm dục đi? (trung)
107 Chương 107: Mang thai không cần cấm dục đi? (hạ)
108 Chương 108: Lần đầu tiên máy thai
109 Chương 109: Nguy cơ khan hiếm thức ăn
110 Chương 110: Địch nãi sinh
111 Chương 111: Làm vú em thật khó (thượng)
112 Chương 112: Làm vú em thật khó (hạ)
113 Chương 113: Tân sứ mệnh của tiểu nhị
114 Chương 114: Hình thú của tiểu bảo bảo
115 Chương 115: Ai là ba ba ai là mụ mụ
116 Chương 116: Nhặt được một tiểu bạch xà
117 Chương 117: Tiểu bạch xà cùng tiểu lão hổ
118 Chương 118: Vũ điệu say rượu
119 Chương 119: Hậu quả của tham hoan
120 Chương 120: Vị đồng hương nhân ngư
121 Chương 121: Phiên ngoại – phản xuyên (thượng)
122 Chương 122: Phiên ngoại - tiểu nhị cùng tuyết tinh (hạ)
123 Chương 123: Phiên ngoại - phản xuyên (trung)
124 Chương 124: Phiên ngoại - phản xuyên (hạ)
125 Chương 125: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp
126 Chương 126: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp (trung)
127 Chương 127: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp (hạ)
128 Chương 128: Phiên ngoại - mã cát cùng hách đạt
Chapter

Updated 128 Episodes

1
Chương 1: Gặp gỡ trong rừng (thượng)
2
Chương 2: Tùng lâm kỳ ngộ (trung)
3
Chương 3: Tùng lâm kỳ ngộ (hạ)
4
Chương 4: Hiểm cảnh phùng sinh…
5
Chương 5: Ông xuyên qua sao?…
6
Chương 6: Giống cái quái đản…
7
Chương 7: Nước thánh không phải dễ uống a…
8
Chương 8: Cuộc sống không cần cạo râu…
9
Chương 9: Để lộ cảnh xuân…
10
Chương 10: Mọi người cùng tập dùng đũa…
11
Chương 11: Đồ gốm…
12
Chương 12: Bánh trứng chim…
13
Chương 13: Tộc trưởng tới…
14
Chương 14: Độ thoáng của người nguyên thủy…
15
Chương 15
16
Chương 16: Ớt là thứ tốt a! …
17
Chương 17: Vòng cổ nanh sói
18
Chương 18: Áo cộc tay…
19
Chương 19: Món lẩu cá cay…
20
Chương 20: Đánh con quay…
21
Chương 21: Thú nhân chuyên tình
22
Chương 22: Tộc trưởng mời khách
23
Chương 23: Kim sắc vũ quan
24
Chương 24: Ngày trao đổi
25
Chương 25: Nghi thức
26
Chương 26: Đường trở về
27
Chương 27: Tuyệt vọng
28
Chương 28: Bắt đầu cuộc sống mới
29
Chương 29: Nhu cáp hệ xúc tua
30
Chương 30: Bàn chải đánh răng hay bàn chải chà giày
31
Chương 31: Dân dĩ thực vi thiên
32
Chương 32: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (thượng)
33
Chương 33: Mộng xuân như ảo như thật
34
Chương 34: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (trung)
35
Chương 35: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (hạ)
36
Chương 36: Người nguyên thủy cũng học được cách chơi cờ năm quân
37
Chương 37: Bài kiểm tra
38
Chương 38: Nụ hôn đầu tiên
39
Chương 39: Chủ nghĩa độc thân
40
Chương 40: Chuyện yêu đương
41
Chương 41: Phất lôi kỳ thật có chút phúc hắc
42
Chương 42: Bày tỏ
43
Chương 43: Dép lê
44
Chương 44: Tấm lòng cha mẹ
45
Chương 45: Dục vọng chinh phục của nam nhân
46
Chương 46: Tình địch
47
Chương 47: Ghen
48
Chương 48: Ngải đạt trưởng thành
49
Chương 49: Giày cỏ
50
Chương 50: Đêm trong lều
51
Chương 51: Viễn cổ xâm lấn?
52
Chương 52: Mỹ nhân dực báo tộc
53
Chương 53: Mông lão hổ
54
Chương 54: Dây dưa
55
Chương 55: Trở lại bộ lạc
56
Chương 56: Thời gian ôn tình
57
Chương 57: Ăn một ngụm cơm thực không dễ dàng
58
Chương 58: Phiền não của phất lôi
59
Chương 59: Đánh ngã tiện thú lai đức
60
Chương 60: Tiểu nhị mất tích
61
Chương 61: Sa mạc kinh hồn
62
Chương 62: Bông trên núi cao
63
Chương 63: Tuyết sơn phi bộc
64
Chương 64: Hướng về biển rộng
65
Chương 65: Tiếng hát mỹ nhân ngư
66
Chương 66: Phất lôi trúng chiêu
67
Chương 67: Phương pháp giải độc (thượng)
68
Chương 68: Phương pháp giải độc (hạ)
69
Chương 69: Bão táp trên biển
70
Chương 70: Trừng phạt của thần biển
71
Chương 71: Mỹ nhân ngư thành thật
72
Chương 72: Niềm vui tương phùng
73
Chương 73: Tình yêu bất diệt
74
Chương 74: Tình yêu cùng dâng hiến
75
Chương 75: Thắng lợi trở về
76
Chương 76: Phiền não của tiểu nhị
77
Chương 77: Sinh hay không sinh là một vấn đề
78
Chương 78: Địch nãi muốn phản công
79
Chương 79: Người có tình cùng làm chuyện khoái hoạt
80
Chương 80: Làm người không thể quá đắc ý
81
Chương 81: Nghênh đón lễ thù thần (thượng)
82
Chương 82: Nghênh đón lễ thù thần (trung)
83
Chương 83: Nghênh đón lễ thù thần (hạ)
84
Chương 84: Bữa tiệc tạm biệt
85
Chương 85: Chuyện cầu hôn
86
Chương 86: Lần đầu tiên của tiểu nhị
87
Chương 87: Ngày tháng yên tình, ngẫu nhiên có chút phiền não
88
Chương 88: Đại chiến dực long
89
Chương 89: Phất lôi mất tích
90
Chương 90: Địch nãi thông suốt
91
Chương 91: Tìm được phất lôi
92
Chương 92: Địch nãi chủ động
93
Chương 93: Phất lôi, chúng ta cũng sinh một đứa đi?
94
Chương 94: Chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ (thượng)
95
Chương 95: Chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ (hạ)
96
Chương 96: Gãi ngứa là một chuyện đáng xấu hổ
97
Chương 97: Tiểu nhị bị thương
98
Chương 98: Pn chuyện xưa của tiểu nhị cùng tuyết linh (thượng)
99
Chương 99: Đính ước cho bảo bảo là không đúng nga!
100
Chương 100: Còn phải cố gắng một chút
101
Chương 101: Địch nãi trả thù
102
Chương 102: Địch nãi có
103
Chương 103: Nam nhân mang thai đều là thiên sứ gãy cánh (thượng)
104
Chương 104: Nam nhân mang thai đều là thiên sứ gãy cánh (hạ)
105
Chương 105: Mang thai không cần cấm dục đi? (thượng)
106
Chương 106: Mang thai không cần phải cấm dục đi? (trung)
107
Chương 107: Mang thai không cần cấm dục đi? (hạ)
108
Chương 108: Lần đầu tiên máy thai
109
Chương 109: Nguy cơ khan hiếm thức ăn
110
Chương 110: Địch nãi sinh
111
Chương 111: Làm vú em thật khó (thượng)
112
Chương 112: Làm vú em thật khó (hạ)
113
Chương 113: Tân sứ mệnh của tiểu nhị
114
Chương 114: Hình thú của tiểu bảo bảo
115
Chương 115: Ai là ba ba ai là mụ mụ
116
Chương 116: Nhặt được một tiểu bạch xà
117
Chương 117: Tiểu bạch xà cùng tiểu lão hổ
118
Chương 118: Vũ điệu say rượu
119
Chương 119: Hậu quả của tham hoan
120
Chương 120: Vị đồng hương nhân ngư
121
Chương 121: Phiên ngoại – phản xuyên (thượng)
122
Chương 122: Phiên ngoại - tiểu nhị cùng tuyết tinh (hạ)
123
Chương 123: Phiên ngoại - phản xuyên (trung)
124
Chương 124: Phiên ngoại - phản xuyên (hạ)
125
Chương 125: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp
126
Chương 126: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp (trung)
127
Chương 127: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp (hạ)
128
Chương 128: Phiên ngoại - mã cát cùng hách đạt