Chương 210: Ba chắc chắn sao?

“Không phải còn có thứ kia hay sao?”

Cừu Khôi ngạc nhiên, cau mày “Nhưng mà… Thứ kia… Nếu như…”

“Không có nếu như.” Chung Tự Tỉnh lạnh lùng nói “Nếu bọn họ đang tìm Ngũ Sắc, vậy đưa cho bọn họ là được!”

Cừu Khôi không tán thành cho lắm, nhíu mày “Ngươi xác định? Thứ kia đến chính ngươi cũng không nắm giữ được hoàn toàn, lỡ như…”

“Haha, không có lỡ như.” Chung Tự Tỉnh lạnh băng nói “Nếu như bọn họ có thể khiến thứ đó khôi phục, thì ta sẽ giết nó.”

Cừu Khôi vẫn cau mày “Ngươi chắc chắn? Đến lúc đó ngươi không giết được nó thì làm sao bây giờ? Thả hổ về rừng sao?”

“Không biết.” Chung Tự Tỉnh nói “Nếu ta dám thả nó ra ngoài, ắt phải có biện pháp giết nó. Ngươi yên tâm, ta đã động tay động chân trên người nó rồi.”

Cừu Khôi ngẩn ra, sâu sắc liếc nhiền Chung Tự Tỉnh, rồi gật đầu “Được, vậy ta yên tâm rồi.”

Cuộc đối thoại này Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đương nhiên là không biết…

Quãng đường tiếp theo, đoàn người của Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng không gặp phải phiền phức nào khác nữa.

Vì vậy, bọn họ bình yên đến được thành phố M.

Sau khi đến thành phố M, mấy người Thẩm Tu Lâm không ở đây lâu, cứ giao nơi này cho mấy người ở Đế đô là được rồi.

Thẩm Tu Lâm đi thẳng về Thẩm gia căn cứ.

Có một thời gian không trở về, căn cứ lúc này đã hoàn toàn thay đổi.

Thứ đầu tiên nhìn thấy chính là một kênh mương rất dài.

Không phải, so với kênh mương, không bằng nói là… địa đạo?

Thẩm Tu Lâm nhíu mày, không hiểu ở bên ngoài căn cứ lại đào kênh mương này để làm gì.

Hơn nữa còn dài như vậy nữa.

“Nếu làm như vậy, khi có tang thi tấn công, ít nhất tang thi có cấp bậc không quá cao thì đều có thể giải quyết ở trong đó.” Lâm Tôn bỗng nhiên nói.

Thẩm Tu Lâm nghe vậy, xoa cằm “Anh nói… cũng đúng.”

“Vị chuyên gia thiết kế cơ quan kia đã tới căn cứ đúng không?” Lâm Tôn lại nói “Nếu như ông ta đã đến, kết hợp những kênh mương này, có thể càng hữu dụng hơn.”

“Ừm.” Thẩm Tu Lâm gật đầu “Mặc dù trông khó coi một chút, nhưng đề nghị này rất ổn, đợi một chút tôi phải tìm ông nội nói chuyện.”

Sau đó, mọi người thu xe lại, đi bộ vào trong căn cứ.

Họ quyết định đi bộ cũng là vì muốn nhìn xem căn cứ thay đổi như thế nào.

Tiếp theo, đến cả bản thân Thẩm Tu Lâm cũng không thể không bội phục baba và ông nội hắn.

Hình như hắn cũng không đi khỏi nhà lâu lắm thì phải?

Nhưng căn cứ đã thay đổi rất nhiều…

Hiện tại, căn cứ đã có cảm giác giống với thành phố khi trước.

Sau khi mạt thế tới, rất khó để nhìn thấy dáng vẻ của thành phố khi xưa, có lẽ là không thể thấy mới đúng.

Nhưng hiện giờ… Lại thấy được…

Vì vậy, cả một quãng đường, Thẩm Tu Lâm đều cảm thấy ngạc nhiên vô cùng.

“Thẩm thiếu!” Một giọng kinh ngạc truyền tới.

Thẩm Tu Lâm nhìn sang, đó là mấy người đội trưởng được sắp xếp ở lại căn cứ.

Tất cả bọn họ hiện giờ đều trở thành đoàn trưởng rồi.

Thẩm Tu Lâm đi tới “Là mấy anh à, lâu rồi không gặp, rất tốt, đều là cấp năm.”

“Haha.” Những người kia đều cười, thi nhau nói những thay đổi gần nhất của căn cứ.

Hoá ra, từ khi mấy người Thẩm Tu Lâm ra ngoài, số lượng tang thi tới tấn công căn cứ bắt đầu tăng lên.

Chỉ là, bởi vì có Ngô Khánh Liễm, cho nên tang thi cao cấp cũng không thể hại tới người trong căn cứ.

Cứ vượt qua phòng tuyến là lập tức bị Ngô Khánh Liễm bắt lại.

Lưu Tương Ngôn và Vương Chính cũng ở ngay vùng phụ cận căn cứ.

Có ba người bọn họ bảo vệ, căn cứ không xảy ra bất cứ lần náo loạn nào.

Thế nhưng, có lẽ bởi vì nơi này tập trung quá nhiều người, cho nên số lượng tang thi cũng bắt đầu tăng lên.

Vì vậy, mọi người tập hợp lại, đào những kênh mương lớn như vậy ở chu vi bao quanh căn cứ.

Bằng cách này, tang thi phổ thông từ cấp ba trở xuống sẽ rơi trực tiếp xuống trong kênh.

Hoặc là, chỉ cần dùng súng bắn tới, sẽ rơi vào trong kênh.

Sau đó, người bình thường đứng bên cạnh kênh có thể nổ súng bắn chết những tang thi này.

Mà cấp bậc cao, đương nhiến sẽ có dị năng giả đối phó.

Hiện tại, trải qua quãng thời gian lâu như vậy, người bình thường có thể sống sót đến giờ đều lợi hại hơn rất nhiều.

Tố chất thân thể cũng mạnh lên không ít.

Người bình thường cũng quen dần với sự tồn tại của tang thi, khi trong tay bọn họ có súng, bọn họ có thể trợ giúp dị năng giả đối phó với tang thi.

Căn cứ hiện tại có thể càng ngày càng ổn định cũng chính vì lý do ấy.

Chỉ là, không phải người bình thường nào cũng đều có súng trong tay.

Bên trong nội thành, người bình thường đều có súng. Nhưng ở ngoại thành thì lại không phải như vậy, cần thiết phải khảo sát nhân phẩm.

Chỉ là, không phải người bình thường nào cũng đều có súng trong tay.

Bên trong nội thành, người bình thường đều có súng. Nhưng ở ngoại thành thì lại không phải như vậy, cần thiết phải khảo sát nhân phẩm.

Nhân phẩm qua ải, rồi có cống hiến với căn cứ, có thể sử dụng điểm cống hiến để mua súng cùng với đạn.

Thế nhưng nếu có ai dám sử dụng súng lung tung, tổn thương người vô tội, thì nhất định sẽ bị trục xuất khỏi căn cứ.

Thời loạn phải dùng luật nghiêm, mà luật này phải áp dụng với tất cả mọi ngời.

Quãng thời gian trước, có một thủ hạ của dòng chính Thẩm gia ở trong nội thành dùng súng bắn chết hai dị năng giả ở ngoại thành vì hai người này đắc tội với kẻ đó.

Kẻ đó ỷ vào việc có bà con là một người đội trưởng trong đội ngũ của Thẩm gia nên mới làm ra chuyện như vậy. Kết quả, kẻ đó trực tiếp bị trục xuất ra khỏi căn cứ.

Mà người bà con kia… cũng không xin xỏ gì cho đối phương cả.

Từ đấy về sau, tất cả mọi người trong nội thành đều hiểu rõ một điều.

Đừng tưởng rằng mình là người trong nội thành mà có thể coi trời bằng vung. Đã ở trong nội thành, nhất định phải có trách nhiệm và vinh dự của bản thân, đồng thời, không thể lấy thân phận của mình để làm việc ác.

Nếu không thì, thứ chờ đợi phía trước, chính là trục xuất.

Ai cũng không thể cứu được.

Cho nên, kỳ thực, quản lý trong Thẩm gia căn cứ vô cùng nghiêm khắc.

Dù là ở ngoại thành, trung tâm của người dân đối với Thẩm gia cũng không cần phải nói.

Còn nội thành, đương nhiên là còn hơn rất nhiều.

Thẩm Tu Lâm vừa nói chuyện với mấy người trung đoàn trưởng kia, vừa tiếp tục đi vào bên trong căn cứ.

Nghe bọn họ nói những thay đổi gần đây của Thẩm gia căn cứ, Thẩm Tu Lâm rất vui vẻ.

“Tu Lâm.” Giọng của Hứa Du Nhiên vang lên.

Thẩm Tu Lâm nhìn sang, cười “Mẹ.”

Hứa Du Nhiên chạy tới, kích động nắm chặt tay con trai.

“Tu Lâm, con về rồi.” Đã lâu không gặp con trai của mình, Hứa Du Nhiên vô cùng mừng rỡ.

Thẩm Tu Lâm cười cười, tuỳ ý mẹ của hắn xoay một vòng nhìn hắn từ đầu tới chân.

“Được, được, không gầy, haha.”

Thẩm Tu Lâm nghe vậy, cười lên “Mẹ, con trai của người ta trở về đều gầy không ít, sao đến con của mẹ lại không gầy được nhỉ?”

Hứa Du Nhiên lườm một cái “Đương nhiên là bởi vì Đông Phương chăm sóc con rất tốt chứ còn sao.”

Dứt lời, Hứa Du Nhiên lại quay sang Đông Phương Hiển “Đông Phương, con ở bên ngoài có khoẻ không? Tu Lâm có bắt nạt con không? Nếu nó chọc giận con thì phải nói cho mẹ.”

Đông Phương Hiển có chút lúng túng, trong lòng lại rất ấm áp, chỉ có thể lung tung lắc đầu “Không, không có…”

“Haha.” Đối với Hứa Du Nhiên mà nói, Đông Phương Hiển vẫn luôn ngại ngùng ít lời như thế.

Lúc này, dáng vẻ của y càng khiến cho Hứa Du Nhiên cảm thấy rất thú vị, không nhịn nổi chạy tới kéo tay Đông Phương Hiển “Đông Phương, có thể kể cho mẹ nghe những chuyện xảy ra bên ngoài được không?”

Hứa Du Nhiên vừa hỏi vừa lôi kéo tay Đông Phương Hiển đi về phía trước.

Còn về phần đứa con trai ruột như Thẩm Tu Lâm?

Haha, hắn đã hoàn toàn bị lơ đi mất rồi!

Thẩm Tu Lâm nhìn mẹ cùng với người yêu mình đi đằng trước…

Đúng là dở khóc dở cười!

Thế ra, hắn là được nhặt về hay sao?

Mấy người đoàn trưởng thấy mấy người Thẩm Tu Lâm phải về nhà đoàn tụ, cũng dồn dập cáo từ.

Thẩm Tu Lâm khoát tay, đi theo sau…

Khi gần tới biệt thư, có lẽ Dương Phân nhận được tin tức, chạy vội ra ngoài “Đông Phương!”

Dương Phân vội vàng cầm lấy tay Đông Phương, cũng nhìn từ trên xuống dưới “Được, được, tốt lắm, không gầy đi là tốt rồi.”

Cách nói này giống hệt như lời của Hứa Du Nhiên.

Đông Phương Hiển hơi mất tự nhiên, nhưng lòng lại cảm thấy ấm áp “Bà nội.”

Một tiếng gọi này, dù rằng rất nhỏ, thế nhưng lại khiến cho Dương Phân vui tới mức suýt chút đã đỏ vành mắt.

“Ôi, ngoan, con ngoan. Trở về là tốt rồi.”

“Mẹ.” Hứa Du Nhiên cười nói “Chúng ta vào nhà lại nói.”

“Được, chúng ta vào nhà nói.” Dương Phân đáp lời, vui vẻ đi vào bên trong.

Thẩm Tu Lâm nhìn họ, khoé miệng giật giật “Bà nội, con được nhặt về thật sao?”

Dương Phâ nghiêng đầu nhìn hắn “A, đây không phải là Tu Lâm sao?”

Thẩm Tu Lâm hết nói nổi. Có cần phải giả vờ giống thật như vậy không cơ chứ?

“Bà nội, giờ bà mới nhìn thấy con?”

“Haha, đương nhiên không phải.” Dương Phân cười hì hì kéo tay cháu trai “Sao giờ bà nội mới nhìn thấy con được cơ chứ? Bà nội thấy con từ lâu rồi, chẳng qua là do nhìn thấy Đông Phương nên vui quá mà thôi.”

Thẩm Tu Lâm nghe vậy, giả vờ ấm ức nhìn Dương Phân “Bà nội, bà vui vì nhìn thấy Đông Phương? Vậy còn con? Con không phải cháu trai của bà hay sao?”

“Haha, đứa nhỏ này.” Dương Phân cười, vỗ vỗ tay Thẩm Tu Lâm “Lại còn ghen tị với người của mình nữa. Tu Lâm, chẳng lẽ Đông Phương không phải là người thương của con à?”

“Nhưng con cũng là cháu của bà mà.” Thẩm Tu Lâm cố ý bĩu môi “Bà với mẹ chỉ thương Đông Phương thôi, không cần con nữa.”

“Hahaha…” Dương Phân nghe cháu trai đùa, cười haha.

“Chuyện gì lại vui như vậy, từ xa cũng nghe thấy tiếng cười của mọi người.” �

Thẩm gia gia Thẩm Tiền Du cùng Thẩm baba Thẩm Hoa Phong từ trong biệt thự đi ra.

Thẩm Tu Lâm cười “Ông nội, baba.”

Đông Phương Hiển đi ở đằng trước, cũng kêu một tiếng “Ông nội, ba.”

“Ôi, được, được.”

Thẩm Tiền Du và Thẩm Hoa Phong vô cùng vui vẻ, tươi cười đáp lại Đông Phương Hiển.

Thẩm Tu Lâm mặt đen “Con thật sự được nhặt về đúng không?”

“Hahaha…” Dương Phân và Hứa Du Nhiên bị chọc cười.

“Tên tiểu tử con. Đến người yêu của mình cũng ghen tị sao?” Hứa Du Nhiên nhéo tay con trai mình.

“Oa.” Thẩm Tu Lâm nhảy lên “Mẹ, ôi, đau quá! Mẹ đừng mưu sát con mà.”

Một câu nói, khiến cho mọi người đều cười.

Vì vậy, lần xa cách này, khi về tới nhà đoàn tụ, mọi người đều cảm thấy vô cùng vui vẻ đầm ấm.

Đặc biệt là bé cưng Thẩm Tu Lâm, khiến cho mấy người trưởng bối trong Thẩm gia cười tới vui vẻ.

Cứ như vậy, ồn ào náo nhiệt qua một buổi tối.

Ban đêm, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển trở về phòng.

Thẩm Tu Lâm xoay người lại “Đông Phương.”

“Hả?” Đông Phương Hiển nhìn đối phương.

Thẩm Tu Lâm cười “Em có vui không?”

Đông Phương Hiển nhíu mày, suy nghĩ một chút, rồi nghiêm túc gật đầu “Ừm, rất vui. Làm sao?”

Thẩm Tu Lâm cười, từ phía sau ôm lấy cổ Đông Phương Hiển “Anh cũng rất vui.”

“Anh cũng vui?” Đông Phương Hiển nhìn Thẩm Tu Lâm, khẽ cong môi “Cũng đúng, anh làm bé ngoan đùa cả ngày rồi, đương nhiên là vui vẻ.”

Thẩm Tu Lâm gối đầu lên vai Đông Phương Hiển, hai tay ôm lấy eo đối phương “Hả? Bé ngoan?”

“Không phải sao?”

Thẩm Tu Lâm khẽ lắc đầu, rồi dụi dụi đầu vào vai Đông Phương Hiển “Anh biết, anh không thể thường xuyên ở bên cạnh họ, cho nên, mỗi khi về nhà, anh chỉ muốn làm cho họ vui vẻ nhiều hơn một chút. Đặc biệt là ông nội và bà nội, anh cũng không biết hai người có thể sống bao lâu nữa… Đông Phương, nhất là bà nội, anh luôn thẹn với bà, em cũng biết mà.”

Giọng nói của Thẩm Tu Lâm còn mang theo cả sự than thở.

Đông Phương Hiển nhìn hắn, hiểu rõ ý của đối phương “Là đời trước?”

“Phải.” Trong mắt Thẩm Tu Lâm nhiều hơn một chút tối tăm “Đời trước, chính vì bà nội biết tin của anh nên mới qua đời, bà còn nhìn thấy dáng vẻ chết thảm của anh nên…”

“Đừng nói chữ kia.” Đông Phương Hiển đột nhiên ngắt lời Thẩm Tu Lâm, nhàn nhạt nói “Tôi không thích nghe.”

Thẩm Tu Lâm mở to mắt, cười “Đông Phương…”

Đông Phương Hiển quay đầu đi “Không thích.”

“Được rồi, em không thích nghe.” Thẩm Tu Lâm cười “Vậy anh không nói.”

Đông Phương Hiển cúi thấp đầu, nói “Đó là chuyện của đời trước… Hiện tại cái gì cũng khác rồi, anh, anh cứ nghĩ đời trước… chỉ là một giấc mơ thôi.”

“Một giấc mơ thôi sao…” Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng nhắm mắt lại, rồi nghiêng người hôn lên má Đông Phương Hiển “Em nói đúng, chỉ là một giấc mơ thôi.”

Đông Phương Hiển hơi xoay người qua, vì vậy, môi của Thẩm Tu Lâm cũng tự nhiên đặt lên trên môi Đông Phương Hiển.

Sau đó… Nụ hôn này, càng kéo dài thêm.

Đợi đến khi hơi thở của cả hai người đều rối loạn, Thẩm Tu Lâm sớm đã đặt Đông Phương Hiển ở dưới thân…

Bên trên đệm giường trắng noãn, quần áo đen trên người Đông Phương Hiển càng lộ vẻ mê hoặc.

Thẩm Tu Lâm cởi từng thứ từng thứ trên bộ quần áo màu đen kia ra.

Đông Phương Hiển chậm rãi nhắm hai mắt lại…

Đêm đó, Thẩm Tu Lâm không dùng tới song tu, không dung hợp tinh thần lực với Đông Phương Hiển, chỉ một lần lại một lần dùng phương pháp nguyên thuỷ nhất để chiếm lấy đối phương.

Loại điên cuồng như muốn đem người hoà làm một với chính mình khiến cho cả Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đều run rẩy.

Không chỉ là thân thể, mà cả linh hồn đều là như vậy.

Đến thời khắc cuối cùng, khi Thẩm Tu Lâm ôm Đông Phương Hiển vào lòng chìm dần vào giấc ngủ, hai người phảng phất có thể nhìn thấy bên trong ý thức hải của mình nhiều hơn một chút điểm sáng.

Những điểm sáng này có hình dạng vòng tròn nho nhỏ, đều mang theo hào quang…

Chỉ là, chúng nó xuất hiện quá ngắn ngủi, lại mau chóng biến mất.

Mà vào lúc này, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đều rất buồn ngủ.

Cho nên, trong lúc nhất thời cả hai cũng không biết đây có phải là ảo giác của chính mình hay không nữa…

Thế nhưng, hai người còn không biết, đêm đó, có một người cũng xảy ra thay đổi.

Đó chính là Bảo Bảo trong không gian của Thẩm Tu Lâm.

Bảo Bảo nhắm mắt trôi nổi trong hồ nước, dường như xuyên qua không gian mà hấp thu cái gì đó.

Khi những điểm sáng kia xuất hiện, Bảo Bảo nhắm hai mắt lại, rồi cả người bắt đầu chìm vào trong một trạng thái vô cùng huyền diệu.

Nước trong hồ cũng cuộn trào lên.

Những sóng nước này đều chảy về hướng Bảo Bảo.

Quanh thân Bảo Bảo bắt đầu trở nên trong suốt…

Loại hiện tượng trong suốt này duy trì khoảng hai khắc đồng hồ.

Tiếp đó, Bảo Bảo khẽ mở mắt ra.

Tròng mắt của nó vốn là màu đen, thế nhưng, hiện giờ, màu đen này, lại có chút trong suốt!

Đôi mắt này, giống như có thể nhìn thấu được tới nơi sâu xa nhất…

Thế nhưng, chớp mắt lại chỉ còn lại một màu đen, không có gì khác.

Nước hồ bao quanh Bảo Bảo bắt đầu cuộn xoắn lại.

Bỗng nhiên, chỗ nước hồ này giống như những mũi tên nước, bắn ra ngoài, tràn ra bên bờ.

Sau đó, nước hồ ngấm dần vào trong đất.

Chỗ đất vô cùng cằn cỗi mà theo Thẩm Tu Lâm là chỉ có thể làm đường đi, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, xảy ra biến hoá.

Đất thì vẫn là đất, nhưng không còn cằn cỗi như khi trước nữa…

Đồng thời, chỗ đất này biến thành từng khối ô vuông, rồi lại từ từ hợp lại cùng một chỗ. Chất đất lúc này đã trở nên mềm mịn hơn rất nhiều.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển hoàn toàn không biết sự thay đổi của không gian.

Đông Phương Hiển bởi vì tinh thần lực hoà hợp với Thẩm Tu Lâm, cho nên mặc dù không gian này không phải của y, thế nhưng chỉ cần không cách Thẩm Tu Lâm quá xa thì bất cứ lúc nào y đều có thể thông qua tinh thần lực hoà hợp mà đi vào không gian.

Nói cách khác, khi chiến đấu, Đông Phương Hiển cũng có thể vào không gian tránh né.

Ở mức độ nào đó, việc này đương nhiên là an toàn hơn một chút, Thẩm Tu Lâm vô cùng hài lòng với điều này.

Sáng ngày hôm sau, Thẩm Tu Lâm tỉnh dậy.

So với ngày thường thì lúc này đúng là có muộn hơn một chút.

Hắn nhìn sang bên cạnh, Đông Phương Hiển vẫn còn đang ngủ.

Thẩm Tu Lâm nhìn y, cười cười.

Ký ức về một đêm nóng bỏng ngày hôm qua lại loé lên trong đầu, Thẩm Tu Lâm nhìn Đông Phương Hiển đang say giấc, nở nụ cười.

Hắn nghiêng người, hôn lên môi đối phương.

Lần này, hắn cũng không phải quá dùng sức, thế nhưng thời gian dừng lại trên môi đối phương quá dài.

Đông Phương Hiển chậm rãi mở mắt, chớp chớp vài lần, thức giấc.

“Em tỉnh rồi?” Dáng vẻ của Đông Phương Hiển vào sáng sớm như vậy quá mê người, khiến cho nơi mềm mại nhất trong đáy lòng của Thẩm Tu Lâm hoá thành nước. Nụ hôn của Thẩm Tu Lâm càng dịu dàng hơn.

Đông Phương Hiển hơi mở miệng ra, Thẩm Tu Lâm thuận thế hôn sâu hơn.

Sau một hồi, hai người tách ra, Đông Phương Hiển đẩy Thẩm Tu Lâm một cái “Dậy thôi…”

Thẩm Tu Lâm cười “Được.”

Hắn cũng không miễn cưỡng Đông Phương Hiển. Trên thực tế, tối hôm qua cộng thêm khi nãy đã đủ khiến hắn hài lòng rồi.

Thẩm Tu Lâm “nghe lời” như vậy, đẩy một cái đã đẩy ra được, khiến cho Đông Phương Hiển có chút bất ngờ, không nhịn nổi liếc mắt nhìn đối phương.

Thẩm Tu Lâm cười “Em nhìn gì, không tin anh sao?”

Đông Phương Hiển mất tự nhiên nhìn sang hướng khác, ngồi dậy.

Thẩm Tu Lâm cũng ngồi dậy, hai người đi rửa mặt.

Thẩm Tu Lâm muốn lấy một ít đồ từ trong không gian ra, nhưng hắn đột nhiên ngẩn người “Hả?”

Đông Phương Hiển nhìn sang “Sao vậy?”

Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Không gian hình như có chút thay đổi, chúng ta vào xem xem.”

Đông Phương Hiển nghe vậy lập tức gật đầu. Chớp mắt sau, hai người xuất hiện ở trong không gian.

Hai người không nhìn thấy Bảo Bảo, nghĩ chắc nó đang ở dưới đáy hồ nước.

Thực tế, Bảo Bảo đúng là đang ở dưới hồ.

Thẩm Tu Lâm nhìn chỗ đất xung quanh, nhẹ nhàng nói “Đông Phương, đất chỗ đó… hình như đã thay đổi.”

Đông Phương Hiển nhìn xuống dưới đất, gật đầu “Đúng là có chút thay đổi…”

Thẩm Tu Lâm bình tĩnh nói “Ừ, thật là đã thay đổi… Màu mỡ hơn nhiều, không biết do nguyên nhân gì…”

Đông Phương Hiển nhìn về phía trong hồ “Hỏi nó một chút là biết.”

Thẩm Tu Lâm gật đầu, dùng tinh thần lực kéo Bảo Bảo ra.

Ngay lập tức, đứa nhỏ dễ thương, mập mạp trắng trẻo xuất hiện trước mặt Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển.

“Baba, cha, hai người mạnh tay quá, con sẽ đau đấy.” Bảo Bảo oán trách.

Thẩm Tu Lâm lườm một cái “Ta chỉ kéo con ra, cũng không cấu không véo, đau cái gì mà đau.”

“Là đau thật đấy.” Bảo Bảo cảm thấy vô cùng oan ức.

“Được rồi, nơi này xảy ra chuyện gì?” Thẩm Tu Lâm hỏi, tay chỉ vào chỗ đất.

“Hả? Chỗ này?” Bảo Bảo tròn mắt “Không biết, ngày hôm qua con chỉ tu luyện thôi.”

“Tu luyện?” Thẩm Tu Lâm nheo mắt “Dù tập trung tu luyện, nhưng không gian chỉ có mỗi mình con, con không biết tình huống nơi này xảy ra như thế nào?”

“Việc này…” Bảo Bảo vô tội xoa xoa đầu của mình “Việc này, có thể là… do hồ nước. Ngày hôm qua khi con đang tu luyện, hình như hồ nước trào lên bờ…”

“Cho nên? Đây là kết quả của việc nước hồ trào lên bờ?” Mắt Thẩm Tu Lâm sáng lên “Hồ nước nếu như có tác dụng với đất như vậy… Chẳng phải là đổ nhiều hơn một chút thì nơi này có thể trồng trọt được hay sao?”

“Hẳn là có thể.” Bảo Bảo gật đầu “Nhưng mà baba, hồ nước này có thể sẽ có những công hiệu khác không thể tưởng tượng nổi. Ít nhất, về vấn đề linh khí là vô cùng tốt. Người ngâm mình trong nước sẽ có thể kéo dài tuổi thọ. Ba, ba nhất định phải dùng nó để đổ lên đất sao?”

Thẩm Tu Lâm nghe vậy rất ngạc nhiên.

Đông Phương Hiển bên cạnh cũng sững sờ…

Chapter
1 Chương 1: Trước mạt thế
2 Chương 2: Không gian trong mảnh ngọc vỡ
3 Chương 3: Mở ra không gian
4 Chương 4: Bạch lâm
5 Chương 5: Chuông điện thoại
6 Chương 6: Trực tiếp làm mất mặt
7 Chương 7: Cướp đoạt cơ duyên
8 Chương 8: Hiểu rõ lòng người
9 Chương 9: Luyện thể một tầng
10 Chương 10: Tác dụng của không gian
11 Chương 11: Nhìn thoáng qua
12 Chương 12: Lần đầu giao phong
13 Chương 13: Thu hoạch ngoài ý muốn
14 Chương 14: Huyền cơ của bức bình phong
15 Chương 15: Tặng quà
16 Chương 16: Làm sao có khả năng
17 Chương 17: Thẳng thắn nói ra
18 Chương 18: Tức đến nổ phổi
19 Chương 19: Có kế hoạch
20 Chương 20: Trùng hợp như thế
21 Chương 21: Đánh cược một lần
22 Chương 22: Đánh cược gián đoạn
23 Chương 23: Nói không sai
24 Chương 24: Một chút thưởng thức
25 Chương 25: Phú khả địch quốc
26 Chương 26: Nữ nhân tính kế
27 Chương 27: Hợp tác vui vẻ
28 Chương 28: Thực lực trọng yếu
29 Chương 29: Dấu hiệu trúng kế
30 Chương 30: Một vệt hồng nhạt
31 Chương 31: Xoá bỏ ký ức
32 Chương 32: Gắp lửa bỏ tay người
33 Chương 33: Tu la địa ngục
34 Chương 34: Năng lực nghịch thiên
35 Chương 35: Rời khỏi khách sạn
36 Chương 36: “Chúc ngủ ngon” thật ôn nhu
37 Chương 37: Không thể quá tự tại
38 Chương 38: Tang thi cấp năm
39 Chương 39: Chỉ là ngoài ý muốn
40 Chương 40: Giao phó phía sau lưng
41 Chương 41: Có chút chột dạ
42 Chương 42: Kẻ đó hại chết ngươi
43 Chương 43: Một người khác
44 Chương 44: Tụ hội âm mưu
45 Chương 45: Chậm rãi buông tay
46 Chương 46: Đả kích quá lớn
47 Chương 47: Không dám tới
48 Chương 48: Bình tĩnh gõ cửa
49 Chương 49: Hung hăng tùy ý
50 Chương 50: Ba nhà liên hợp
51 Chương 51: Đặt bẫy vu hại
52 Chương 52: Đồng ý lời mời
53 Chương 53: Tim đập thình thịch
54 Chương 54: Còn có hậu chiêu
55 Chương 55: Bài xích tình cảm
56 Chương 56: Tặng công pháp
57 Chương 57: Ra ngoài vào lúc đêm khuya
58 Chương 58: Đêm trước giông bão
59 Chương 59: Tình cảm không đáng giá
60 Chương 60: Mạt thế bắt đầu
61 Chương 61: Không coi ai ra gì
62 Chương 62: Cần gì phải nói ra
63 Chương 63: Chiêu nạp nhân tài
64 Chương 64: Đồng thời tu luyện
65 Chương 65: Thẩm gia căn cứ
66 Chương 66: Cho ta cơ hội
67 Chương 67: Không nên to tiếng với ngươi
68 Chương 68: Ý chí biến hóa
69 Chương 69: Gặp được Trương Tô Hàng
70 Chương 70: Có cảm giác an toàn
71 Chương 71: Một đôi nam nữ
72 Chương 72: Tuyết lang trong lòng đất
73 Chương 73: Nhưng thật ra là người
74 Chương 74: Tủ lạnh quỷ dị
75 Chương 75: Khởi tử hoàn sinh
76 Chương 76: Cùng nhảy xuống
77 Chương 77: Không gian phản xạ
78 Chương 78: Lên đường
79 Chương 79: Thôn dân chặn đường
80 Chương 80
81 Chương 81: Đồng bạn tốt nhất
82 Chương 82: Nhiều thêm một con sóc
83 Chương 83: Bên tai đỏ ửng
84 Chương 84: Thuộc tính giống nhau
85 Chương 85: Xem con là người ngoài sao?
86 Chương 86: Ta muốn bảo hộ ngươi
87 Chương 87: Chọn nhẫn
88 Chương 88: Che giấu tâm sự
89 Chương 89: Ta sẽ ở bên cạnh ngươi
90 Chương 90: Lòng tham
91 Chương 91: Phân công hợp tác
92 Chương 92: Ngấm ngầm bỏ túi
93 Chương 93: Ngồi xem trò vui là được
94 Chương 94: Giao thủ lần thứ hai
95 Chương 95: Vì ngươi mà đau lòng
96 Chương 96: Tang thi cấp bảy
97 Chương 97: Hợp tác với tang thi
98 Chương 98: Giải quyết quái vật
99 Chương 99: Kiêu căng trở về
100 Chương 100: Tìm kiếm trong đêm
101 Chương 101: Cực kỳ xui xẻo
102 Chương 102: Đi làm cái gì?
103 Chương 103: Tiến hành huấn luyện
104 Chương 104: Sợ rắn
105 Chương 105: Hạ quyết tâm
106 Chương 106: Gia đình ấm áp
107 Chương 107: Sắc mặt khó coi
108 Chương 108: Đại chiến sắp bắt đầu
109 Chương 109: Ấm áp bên nhau
110 Chương 110: Chữa trị
111 Chương 111: Anh rất vui
112 Chương 112: Không lo lắng sao
113 Chương 113: Cường địch đột kích
114 Chương 114: Thiên hạ của ta
115 Chương 115: Người biến hóa
116 Chương 116: Tin ta là được
117 Chương 117: Chiến đấu lúc đêm khuya
118 Chương 118: Chúng ta ly hôn đi
119 Chương 119: Lễ vật cầu hôn
120 Chương 120: Cảm giác của gia đình
121 Chương 121: Chuẩn bị hôn lễ
122 Chương 122: Biến cố nảy sinh
123 Chương 123: Đứa nhỏ vô địch
124 Chương 124: Cảm giác quen thuộc
125 Chương 125: Phương pháp nguy hiểm
126 Chương 126: Điên cuồng thăng cấp
127 Chương 127: Không quá thích
128 Chương 128: Không có tiếc nuối
129 Chương 129: Chuẩn bị rời đi
130 Chương 130: Muốn xuống sao?
131 Chương 131: Năng lượng đối đầu
132 Chương 132: Mạnh mẽ giao dịch
133 Chương 133: Không cần như vậy
134 Chương 134: Chú ơi, chú ăn đi
135 Chương 135: Một nhà ba người
136 Chương 136: Tính kế lẫn nhau
137 Chương 137: Mặt dày
138 Chương 138: Ngột ngạt khó giải thích được
139 Chương 139: Tâm linh dung hợp
140 Chương 140: Tự gánh lấy hậu quả
141 Chương 141: Thủ đoạn của ác ma
142 Chương 142: Đồng hương
143 Chương 143: Phương pháp nào?
144 Chương 144: Phá vỡ dấu ấn
145 Chương 145: Chọn lựa ứng cử viên
146 Chương 146: Vô ý gây tội
147 Chương 147: Vô cùng thu hút
148 Chương 148: Lời kêu gọi
149 Chương 149: Trận pháp cỡ lớn
150 Chương 150: Cưỡng chế luyện hóa
151 Chương 151: Cưỡng chế luyện hóa
152 Chương 152: Nguy cơ trùng trùng
153 Chương 153: Coi là đồ Ăn
154 Chương 154: Hợp sức ngăn cản
155 Chương 155: Trần ai lạc định
156 Chương 156: Bất ngờ xảy ra
157 Chương 157: Thiếu
158 Chương 158: Quân đoàn trẻ nhỏ
159 Chương 159: Hoàn toàn bất lực
160 Chương 160: Mai táng chí thân
161 Chương 161: Phải khiến nó hối hận
162 Chương 162: Ngươi là heo à
163 Chương 163: Chữa trị cho đứa nhỏ
164 Chương 164: Anh đừng hận em
165 Chương 165: Thế lực của Đế đô
166 Chương 166: Tiếp cận chân tướng
167 Chương 167: Tìm cớ mà đến
168 Chương 168: Ngông cuồng tự đại
169 Chương 169: Biến hoá ẩn giấu
170 Chương 170: Hồ Nước kỳ dị
171 Chương 171: Ở bên nhau
172 Chương 172: Đúng thật là có
173 Chương 173: Cuối cùng cũng tới
174 Chương 174: Đồ Ngốc trợ giúp
175 Chương 175: Tự đánh lẫn nhau
176 Chương 176: Hiện trạng quỷ dị
177 Chương 177: Kết quả khác
178 Chương 178: Xác thối hoành hành
179 Chương 179: Biến thành người
180 Chương 180: Cuối cùng cũng ra khỏi
181 Chương 181: Đứa nhỏ báo ân
182 Chương 182: Tâm tư kỳ dị
183 Chương 183: Là vợ của tôi
184 Chương 184: Hoạt tử nhân
185 Chương 185: Nói chuyện
186 Chương 186: Sẽ đau lòng
187 Chương 187: Tiểu thư Trương gia
188 Chương 188: Khẩn cầu của Thẩm Dật Hiên
189 Chương 189: Lôi trận
190 Chương 190: Xác nhận thân phận
191 Chương 191: Tiện đường cứu người
192 Chương 192: Liên hệ bên trong
193 Chương 193: Mảnh vỡ của hắc tử
194 Chương 194: Nhiều việc chồng chất
195 Chương 195: Cùng đi một chuyến
196 Chương 196: Xuống dưới lòng đất
197 Chương 197: Đống đổ nát chồng chất như núi
198 Chương 198: Cảm giác bất ổn
199 Chương 199: Đã xảy ra chuyện gì?
200 Chương 200: Cảm giác kỳ dị
201 Chương 201: Trận pháp vây nhốt
202 Chương 202: Tăng mạnh về chất
203 Chương 203: Đứng ngồi không yên
204 Chương 204: Gia nhập
205 Chương 205: Đoàn xe lên đường
206 Chương 206: Bảo Bảo đáng yêu
207 Chương 207: Không gian tị nạn
208 Chương 208: Đêm khuya bị tập kích
209 Chương 209: Tình địch cũ
210 Chương 210: Ba chắc chắn sao?
211 Chương 211: Thiếu
212 Chương 212: Là người xấu
213 Chương 213: Phải lên đường
214 Chương 214: Bàn bạc kỹ càng
215 Chương 215: Năn nỉ giúp cho ba nhé?
216 Chương 216: Bị ép nhận chủ
217 Chương 217: Thờ ơ không động lòng
218 Chương 218: Không muốn đi
219 Chương 219: Đấu tranh nội bộ
220 Chương 220: Thứ thu hút sự chú ý
221 Chương 221: Bị nhốt trong trận pháp
222 Chương 222: Khí độc
223 Chương 223: Mỏ khoáng kỳ dị
224 Chương 224: Đột nhiên đánh người
225 Chương 225: Bộ tộc Thanh Hồ
226 Chương 226: Căn cứ bị bao vây
227 Chương 227: Mưa acid
228 Chương 228: Lôi điện vụt sáng
229 Chương 229: Dương Phân gặp nguy
230 Chương 230: Tiêu tốn rất nhiều
231 Chương 231: Dị trạng
232 Chương 232: Khống chế
233 Chương 233: Trao đổi đồng giá
234 Chương 234: Hứa hẹn
235 Chương 235: Chuyện tốt hay xấu?
236 Chương 236: Huyện tứ hội
237 Chương 237: Bị nhốt
238 Chương 238: Người trong tượng băng
239 Chương 239: Vị diện cao cấp
240 Chương 240: Khởi phong đậu ân
241 Chương 241: Hồng trần luyện tâm
242 Chương 242: Ngươi không phải là em ấy
243 Chương 243: Hạnh phúc phức tạp
244 Chương 244: Tập trung đồng đội
245 Chương 245: Giải thoát
Chapter

Updated 245 Episodes

1
Chương 1: Trước mạt thế
2
Chương 2: Không gian trong mảnh ngọc vỡ
3
Chương 3: Mở ra không gian
4
Chương 4: Bạch lâm
5
Chương 5: Chuông điện thoại
6
Chương 6: Trực tiếp làm mất mặt
7
Chương 7: Cướp đoạt cơ duyên
8
Chương 8: Hiểu rõ lòng người
9
Chương 9: Luyện thể một tầng
10
Chương 10: Tác dụng của không gian
11
Chương 11: Nhìn thoáng qua
12
Chương 12: Lần đầu giao phong
13
Chương 13: Thu hoạch ngoài ý muốn
14
Chương 14: Huyền cơ của bức bình phong
15
Chương 15: Tặng quà
16
Chương 16: Làm sao có khả năng
17
Chương 17: Thẳng thắn nói ra
18
Chương 18: Tức đến nổ phổi
19
Chương 19: Có kế hoạch
20
Chương 20: Trùng hợp như thế
21
Chương 21: Đánh cược một lần
22
Chương 22: Đánh cược gián đoạn
23
Chương 23: Nói không sai
24
Chương 24: Một chút thưởng thức
25
Chương 25: Phú khả địch quốc
26
Chương 26: Nữ nhân tính kế
27
Chương 27: Hợp tác vui vẻ
28
Chương 28: Thực lực trọng yếu
29
Chương 29: Dấu hiệu trúng kế
30
Chương 30: Một vệt hồng nhạt
31
Chương 31: Xoá bỏ ký ức
32
Chương 32: Gắp lửa bỏ tay người
33
Chương 33: Tu la địa ngục
34
Chương 34: Năng lực nghịch thiên
35
Chương 35: Rời khỏi khách sạn
36
Chương 36: “Chúc ngủ ngon” thật ôn nhu
37
Chương 37: Không thể quá tự tại
38
Chương 38: Tang thi cấp năm
39
Chương 39: Chỉ là ngoài ý muốn
40
Chương 40: Giao phó phía sau lưng
41
Chương 41: Có chút chột dạ
42
Chương 42: Kẻ đó hại chết ngươi
43
Chương 43: Một người khác
44
Chương 44: Tụ hội âm mưu
45
Chương 45: Chậm rãi buông tay
46
Chương 46: Đả kích quá lớn
47
Chương 47: Không dám tới
48
Chương 48: Bình tĩnh gõ cửa
49
Chương 49: Hung hăng tùy ý
50
Chương 50: Ba nhà liên hợp
51
Chương 51: Đặt bẫy vu hại
52
Chương 52: Đồng ý lời mời
53
Chương 53: Tim đập thình thịch
54
Chương 54: Còn có hậu chiêu
55
Chương 55: Bài xích tình cảm
56
Chương 56: Tặng công pháp
57
Chương 57: Ra ngoài vào lúc đêm khuya
58
Chương 58: Đêm trước giông bão
59
Chương 59: Tình cảm không đáng giá
60
Chương 60: Mạt thế bắt đầu
61
Chương 61: Không coi ai ra gì
62
Chương 62: Cần gì phải nói ra
63
Chương 63: Chiêu nạp nhân tài
64
Chương 64: Đồng thời tu luyện
65
Chương 65: Thẩm gia căn cứ
66
Chương 66: Cho ta cơ hội
67
Chương 67: Không nên to tiếng với ngươi
68
Chương 68: Ý chí biến hóa
69
Chương 69: Gặp được Trương Tô Hàng
70
Chương 70: Có cảm giác an toàn
71
Chương 71: Một đôi nam nữ
72
Chương 72: Tuyết lang trong lòng đất
73
Chương 73: Nhưng thật ra là người
74
Chương 74: Tủ lạnh quỷ dị
75
Chương 75: Khởi tử hoàn sinh
76
Chương 76: Cùng nhảy xuống
77
Chương 77: Không gian phản xạ
78
Chương 78: Lên đường
79
Chương 79: Thôn dân chặn đường
80
Chương 80
81
Chương 81: Đồng bạn tốt nhất
82
Chương 82: Nhiều thêm một con sóc
83
Chương 83: Bên tai đỏ ửng
84
Chương 84: Thuộc tính giống nhau
85
Chương 85: Xem con là người ngoài sao?
86
Chương 86: Ta muốn bảo hộ ngươi
87
Chương 87: Chọn nhẫn
88
Chương 88: Che giấu tâm sự
89
Chương 89: Ta sẽ ở bên cạnh ngươi
90
Chương 90: Lòng tham
91
Chương 91: Phân công hợp tác
92
Chương 92: Ngấm ngầm bỏ túi
93
Chương 93: Ngồi xem trò vui là được
94
Chương 94: Giao thủ lần thứ hai
95
Chương 95: Vì ngươi mà đau lòng
96
Chương 96: Tang thi cấp bảy
97
Chương 97: Hợp tác với tang thi
98
Chương 98: Giải quyết quái vật
99
Chương 99: Kiêu căng trở về
100
Chương 100: Tìm kiếm trong đêm
101
Chương 101: Cực kỳ xui xẻo
102
Chương 102: Đi làm cái gì?
103
Chương 103: Tiến hành huấn luyện
104
Chương 104: Sợ rắn
105
Chương 105: Hạ quyết tâm
106
Chương 106: Gia đình ấm áp
107
Chương 107: Sắc mặt khó coi
108
Chương 108: Đại chiến sắp bắt đầu
109
Chương 109: Ấm áp bên nhau
110
Chương 110: Chữa trị
111
Chương 111: Anh rất vui
112
Chương 112: Không lo lắng sao
113
Chương 113: Cường địch đột kích
114
Chương 114: Thiên hạ của ta
115
Chương 115: Người biến hóa
116
Chương 116: Tin ta là được
117
Chương 117: Chiến đấu lúc đêm khuya
118
Chương 118: Chúng ta ly hôn đi
119
Chương 119: Lễ vật cầu hôn
120
Chương 120: Cảm giác của gia đình
121
Chương 121: Chuẩn bị hôn lễ
122
Chương 122: Biến cố nảy sinh
123
Chương 123: Đứa nhỏ vô địch
124
Chương 124: Cảm giác quen thuộc
125
Chương 125: Phương pháp nguy hiểm
126
Chương 126: Điên cuồng thăng cấp
127
Chương 127: Không quá thích
128
Chương 128: Không có tiếc nuối
129
Chương 129: Chuẩn bị rời đi
130
Chương 130: Muốn xuống sao?
131
Chương 131: Năng lượng đối đầu
132
Chương 132: Mạnh mẽ giao dịch
133
Chương 133: Không cần như vậy
134
Chương 134: Chú ơi, chú ăn đi
135
Chương 135: Một nhà ba người
136
Chương 136: Tính kế lẫn nhau
137
Chương 137: Mặt dày
138
Chương 138: Ngột ngạt khó giải thích được
139
Chương 139: Tâm linh dung hợp
140
Chương 140: Tự gánh lấy hậu quả
141
Chương 141: Thủ đoạn của ác ma
142
Chương 142: Đồng hương
143
Chương 143: Phương pháp nào?
144
Chương 144: Phá vỡ dấu ấn
145
Chương 145: Chọn lựa ứng cử viên
146
Chương 146: Vô ý gây tội
147
Chương 147: Vô cùng thu hút
148
Chương 148: Lời kêu gọi
149
Chương 149: Trận pháp cỡ lớn
150
Chương 150: Cưỡng chế luyện hóa
151
Chương 151: Cưỡng chế luyện hóa
152
Chương 152: Nguy cơ trùng trùng
153
Chương 153: Coi là đồ Ăn
154
Chương 154: Hợp sức ngăn cản
155
Chương 155: Trần ai lạc định
156
Chương 156: Bất ngờ xảy ra
157
Chương 157: Thiếu
158
Chương 158: Quân đoàn trẻ nhỏ
159
Chương 159: Hoàn toàn bất lực
160
Chương 160: Mai táng chí thân
161
Chương 161: Phải khiến nó hối hận
162
Chương 162: Ngươi là heo à
163
Chương 163: Chữa trị cho đứa nhỏ
164
Chương 164: Anh đừng hận em
165
Chương 165: Thế lực của Đế đô
166
Chương 166: Tiếp cận chân tướng
167
Chương 167: Tìm cớ mà đến
168
Chương 168: Ngông cuồng tự đại
169
Chương 169: Biến hoá ẩn giấu
170
Chương 170: Hồ Nước kỳ dị
171
Chương 171: Ở bên nhau
172
Chương 172: Đúng thật là có
173
Chương 173: Cuối cùng cũng tới
174
Chương 174: Đồ Ngốc trợ giúp
175
Chương 175: Tự đánh lẫn nhau
176
Chương 176: Hiện trạng quỷ dị
177
Chương 177: Kết quả khác
178
Chương 178: Xác thối hoành hành
179
Chương 179: Biến thành người
180
Chương 180: Cuối cùng cũng ra khỏi
181
Chương 181: Đứa nhỏ báo ân
182
Chương 182: Tâm tư kỳ dị
183
Chương 183: Là vợ của tôi
184
Chương 184: Hoạt tử nhân
185
Chương 185: Nói chuyện
186
Chương 186: Sẽ đau lòng
187
Chương 187: Tiểu thư Trương gia
188
Chương 188: Khẩn cầu của Thẩm Dật Hiên
189
Chương 189: Lôi trận
190
Chương 190: Xác nhận thân phận
191
Chương 191: Tiện đường cứu người
192
Chương 192: Liên hệ bên trong
193
Chương 193: Mảnh vỡ của hắc tử
194
Chương 194: Nhiều việc chồng chất
195
Chương 195: Cùng đi một chuyến
196
Chương 196: Xuống dưới lòng đất
197
Chương 197: Đống đổ nát chồng chất như núi
198
Chương 198: Cảm giác bất ổn
199
Chương 199: Đã xảy ra chuyện gì?
200
Chương 200: Cảm giác kỳ dị
201
Chương 201: Trận pháp vây nhốt
202
Chương 202: Tăng mạnh về chất
203
Chương 203: Đứng ngồi không yên
204
Chương 204: Gia nhập
205
Chương 205: Đoàn xe lên đường
206
Chương 206: Bảo Bảo đáng yêu
207
Chương 207: Không gian tị nạn
208
Chương 208: Đêm khuya bị tập kích
209
Chương 209: Tình địch cũ
210
Chương 210: Ba chắc chắn sao?
211
Chương 211: Thiếu
212
Chương 212: Là người xấu
213
Chương 213: Phải lên đường
214
Chương 214: Bàn bạc kỹ càng
215
Chương 215: Năn nỉ giúp cho ba nhé?
216
Chương 216: Bị ép nhận chủ
217
Chương 217: Thờ ơ không động lòng
218
Chương 218: Không muốn đi
219
Chương 219: Đấu tranh nội bộ
220
Chương 220: Thứ thu hút sự chú ý
221
Chương 221: Bị nhốt trong trận pháp
222
Chương 222: Khí độc
223
Chương 223: Mỏ khoáng kỳ dị
224
Chương 224: Đột nhiên đánh người
225
Chương 225: Bộ tộc Thanh Hồ
226
Chương 226: Căn cứ bị bao vây
227
Chương 227: Mưa acid
228
Chương 228: Lôi điện vụt sáng
229
Chương 229: Dương Phân gặp nguy
230
Chương 230: Tiêu tốn rất nhiều
231
Chương 231: Dị trạng
232
Chương 232: Khống chế
233
Chương 233: Trao đổi đồng giá
234
Chương 234: Hứa hẹn
235
Chương 235: Chuyện tốt hay xấu?
236
Chương 236: Huyện tứ hội
237
Chương 237: Bị nhốt
238
Chương 238: Người trong tượng băng
239
Chương 239: Vị diện cao cấp
240
Chương 240: Khởi phong đậu ân
241
Chương 241: Hồng trần luyện tâm
242
Chương 242: Ngươi không phải là em ấy
243
Chương 243: Hạnh phúc phức tạp
244
Chương 244: Tập trung đồng đội
245
Chương 245: Giải thoát