Chương 21: Ta vốn đem lòng gửi ánh trăng

"Tề Vương thế tử điện hạ, nhiều năm phong lưu vô tâm, cuối cùng cũng có ngày như một tên ngốc rơi vào bể tình."

Chương 21: Ta vốn đem lòng gửi ánh trăng

Lý Uyển ôm lấy eo Ảnh Thất, thắt lại đai lưng bị cởi bỏ của y, kéo y ra phòng ngoài, chuyển vào một nhã gian không người, đóng chặt cửa lại.

Ảnh Thất một đường không nói gì, mặc kệ Lý Uyển loay hoay thế nào, trầm mặc tĩnh lặng.

Lý Uyển ôm thân mình cứng đờ của y, cúi đầu chất vấn: "Ngươi nghe lời đến thế à? Nếu ta bảo ngươi chết đi có phải ngươi cũng làm theo không?"

Ảnh Thất càng mông lung nhìn Lý Uyển, đương nhiên làm theo.

Ảnh Cung dạy bọn họ phục tùng, bất luận chủ tử nói cái gì cũng phải tuân theo vô điều kiện, nếu không đó là nghịch chủ, là tội lớn.

Người bị xâm phạm không phải là mình sao, rõ ràng y tuân mệnh làm theo, điện hạ còn trách cứ y. Quân tâm khó dò, Ảnh Thất thực sự đã lĩnh hội một phen.

Lý Uyển buông tay: "Mặc y phục chỉnh tề vào."

Không ngờ rằng, mới vừa thả tay ra, Ảnh Thất lập tức như cái bóng lui nhanh vào góc tường, tránh xa Lý Uyển.

Y rất sợ lại chọc giận thế tử điện hạ, không dám tới gần hắn.

Lý Uyển vốn đang giận, chủ tử như hắn chỉ vì một tiểu ảnh vệ mà còn chưa muốn tìm tiểu quan bồi, ảnh vệ như y lại lén buông thả với kỹ nữ sau lưng chủ tử, chủ tử muốn phạt cũng không được à?

Lý Uyển đi về phía góc tường: "Ngươi lại đây cho ta, tới chỗ ta."

Ảnh Thất lui không thể lui, lưng dán vách tường, miệng vết thương Diêm hình sau lưng lại thấm máu, thống khổ không thôi, điện hạ càng lúc càng đến gần khiến cho y rất sợ hãi, y căn bản không biết mình làm sai cái gì, hoảng loạn sợ sệt.

"Lại đây." Lý Uyển lôi Ảnh Thất qua, cưỡng bách ôm y vào lòng, ôm lấy thân thể run rẩy của y, ngồi trên nhuyễn tháp nhã gian.

Trong lòng Lý Uyển không thoải mái, cảm thấy có chút đau lòng, có thể mình hơi quá đáng. Hắn rất ác độc, thủ đoạn trừng phạt nhiều vô kể, biết lợi dụng điểm yếu của người khác khiến cho hắn nếm mùi vị đau khổ nhất, tính tình Ảnh Thất thanh cao, bị xâm phạm là dễ dàng xúc phạm y nhất.

Lý Uyển nghĩ vậy, lại chưa từng nghĩ đến vì sao mình lại đi tổn thương một thiếu niên đơn thuần, đơn giản là do hắn tự làm mình khó chịu.

Hắn cảm nhận được tiểu ảnh vệ này thích mình, tiểu cẩu nhi này cả ngày chỉ biết nhìn mình, tìm mọi cách tiếp cận mình, y cho rằng hắn không biết sao? Thế tử điện hạ trêu hoa ghẹo nguyệt, sao lại không nhìn ra tâm tư thuần khiết đến buồn cười như vậy chứ.

Lý Uyển theo bản năng kháng cự người khác tiếp cận, rõ ràng chờ mong y chân thành với mình, mặt khác lại chẳng chịu đáp lại dù chỉ một chút, còn không ngại lợi dụng tín nhiệm và sự nghe lời làm tổn thương y.

"Ngươi giải thích cho ta." Lý Uyển hiếm khi mềm lòng, muốn cho Ảnh Thất cũng cho chính mình một lối thoát.

Ảnh Thất bị nắm chặt, giống như chú chuột nhỏ bị nắm trong lòng bàn tay, sợ người ta chỉ cần dùng lực một chút cũng có thể bóp chết mình.

Dù vậy, y thấp giọng lãnh đạm nói: "Người không tin thuộc hạ, thuộc hạ không có gì để giải thích. Thỉnh điện hạ trách phạt."

Đây là lần đầu tiên Lý Uyển bị chống đối như thế, đẩy Ảnh Thất ra, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, chỉ tay vào y: "Ngươi, ngươi......"

Được lắm Ảnh Thất, ngạo lắm.

Lý Uyển giận quá hoá cười: "Được, ngươi lợi hại, ngươi còn hơn cả chủ tử ngươi nữa, có bản lĩnh đừng để ta nhìn thấy ngươi."

Ảnh Thất gật đầu hành lễ: "Thuộc hạ cáo lui."

Dứt lời đứng dậy, biến mất trong giây lát, ngay cả tàn ảnh cũng không thèm lưu lại.

Lý Uyển ngây ngẩn cả người.

Đi rồi? Y vậy mà dám đi??

Lý Uyển tức giận nằm vật ra giường, tức muốn nổ đầu. Mấy năm qua, hắn có từng bị thủ hạ nào chọc giận đến mức này đâu. Kể cả Ảnh Tứ tính tình nóng nảy, dám đá cửa bỏ đi, Lý Uyển cũng chỉ cảm thấy Ảnh Tứ đi rồi thì nhẹ nhàng sảng khoái, trước nay chưa tùng tức giận.

Cửa nhã gian nhẹ nhàng đẩy ra, Ảnh Ngũ thò cái đầu hạt dưa vào, hậm hực hỏi: "Điện hạ, người có sao không?"

Lý Uyển giương tay ném cái gối qua, không kiên nhẫn nói: "Hồi phủ!"

Ảnh Ngũ bị gối đập vào đầu, dựa vào cửa thở dài: "Ảnh Thất, ngươi thật trâu bò......"

Chạng vạng, Lý Uyển sầm mặt trở về vương phủ.

Lương Tiêu ôm tay tựa vào lâu thuyền, nhìn bóng dáng Lý Uyển, Khổng Ngôn Tỉ ngồi trên mép thuyền, nhàn nhã đong đưa hai chân, đôi ủng gấm hoa xanh đen ánh lên bóng tà chiều.

"Ui, đây là làm sao vậy." Lương Tiêu mắt trợn trắng.

Khổng Ngôn Tỉ nhẹ giọng nói: "Còn không phải Lương huynh làm hại sao."

Lương Tiêu hừ cười: "Ngươi đừng vô lương tâm như vậy có được không, toàn giúp người ta nói chuyện. Không phải ta chỉ nói đùa thôi sao, ai biết Lý Uyển lại thật lòng thích một tên...... Ảnh vệ?"

Khổng Ngôn Tỉ chớp chớp mắt: "Làm sao ngươi biết Dật Nhàn huynh không phải chơi đùa?"

Lương Tiêu cười cười: "Ta quá hiểu hắn, không thích người ta sao có thể bị người ta chọc tức đến vậy. Vừa lúc, nếu hắn ngượng ngùng, lão tử liền làm người tốt, tác hợp cho hắn, vạn nhất thành công, Lý Uyển còn phải cảm tạ ta nữa."

Khổng Ngôn Tỉ cau lại đôi mày xinh đẹp: "Lương huynh mai mối như vậy ai mà chịu cho được. Ai, hôm nay Dật Nhàn huynh xuất đầu lộ diện vì ta, trêu chọc biểu huynh Quý phi, vạn nhất Tề Vương gia trách tội thì làm sao đây."

"Không đến nỗi đâu."

Lý Uyển trở về vương phủ vào thư phòng thì không ra ngoài nữa, gõ gõ mặt bàn, thấy là Ảnh Điệp trực, lại muốn đánh hắn.

Lý Uyển hỏi: "Khi nào Ảnh Thất mới trực?"

Ảnh Điệp cầm chén trà nóng thổi thổi, chậm rì rì nói: "Không biết nha."

Trong lòng Lý Uyển tính toán chờ tới ngày Ảnh Thất trực, phải chỉnh đốn tiểu ảnh vệ này một chút, vì thế lại hỏi: "Hiện giờ Ảnh Thất đang ở đâu?"

Ảnh Điệp híp mắt cười: "Không biết."

Lý Uyển đuổi hắn đi: "Lăn, mau cút."

Ảnh Điệp quan tâm thế tử điện hạ: "Điện hạ người uống nhiều......"

Lý Uyển một chân đá qua: "Lăn!"

Sáng sớm hôm sau, Lý Uyển lại gõ gõ mặt bàn, lần này là Ảnh Diễm trực.

Ảnh Diễm mím đôi môi đỏ mọng, mắt như trăng rằm, rót trà cho điện hạ, thấy thế tử điện hạ muốn nói lại thôi, liền nhiều lời hỏi một câu: "Điện hạ muốn nói cái gì?"

Lý Uyển quay đầu: "Chuyện nam nhân, cô nương như ngươi không cần biết."

Ảnh Diễm mỉm cười: "Nếu điện hạ muốn hỏi Ảnh Thất, y nghỉ ngơi ở trong phòng, gần đây có đi y điện lấy ít thuốc an thần, có vẻ như ngủ không ngon."

Lý Uyển ngẩn người, không nói gì cả.

Ảnh Diễm cúi đầu hành lễ: "Thuộc hạ cáo lui."

Ngày thứ ba, Lý Uyển lại triệu người xuống dưới, là Ảnh Lục.

Ảnh Lục đang suy xét bản vẽ ám khí mới, vừa thất thần vừa nghe điện hạ hỏi chuyện.

Lý Uyển hỏi: "Ảnh Thất đâu?"

Ảnh Lục thần du thiên ngoại: "Cái gì thất?"

Lý Uyển: "Ảnh Thất."

Ảnh Lục đang nghĩ về cốt lõi của ám khí, lập tức có tiến triển, càng thất thần: "Ảnh cái gì?"

Lý Uyển nằm lại giường: "Ngươi cũng cút đi."

Ngày thứ tư, Lý Uyển do dự mãi, vẫn là gõ gõ mặt bàn.

Ảnh Ngũ nhảy xuống, giấu bỏng ngô nổ bằng hoả khí của Ảnh Diễm vào trong túi: "Có thuộc hạ."

Lý Uyển nhìn chằm chằm hắn.

Ảnh Ngũ chớp mắt đối mặt với thế tử điện hạ, nhai một cái.

Lý Uyển nằm vật ra giường, xua tay cho hắn lui.

Vì sao Ảnh Thất không đi trực? Y giận chủ tử mình sao? Y dựa vào cái gì?

Ảnh Ngũ nghiêng đầu hỏi: "Điện hạ, sao người không hỏi ta Ảnh Thất đâu."

Lý Uyển thở dài: "Y giận dỗi với ta? Có phải mấy ngày nữa còn muốn bỏ nhà đi không?"

Ảnh Ngũ sờ sờ cằm: "Không phải, ghi chép ca trực vốn dĩ không có y, sắp đi Ảnh Tứ có nói, lúc huynh ấy không có ở đây y không được quá thân cận với điện hạ, y mới tới mấy ngày, sợ có tâm tư."

"Ngày Ảnh Tứ vừa đi khỏi, Ảnh Thất còn muốn trực thay người khác, y muốn gác đêm cho người. Rốt cuộc cũng là người mới, không chiếm được tín nhiệm."

Trái tim Lý Uyển như bị bóp nghẹt một cái.

Ở trên lâu thuyền Lương gia, y ngửa đầu nhìn mình, ánh mắt xin tha, cuối cùng Lý Uyển cũng đã hiểu.

Ánh mắt kia là khẩn cầu, là thất vọng, là bi thương vẫn luôn muốn có được tín nhiệm dù chỉ một chút.

Đồng liêu vương phủ không tín nhiệm y, ngay cả người thân cận nhất, chủ tử như mình cũng không tín nhiệm y, Ảnh Thất chưa bao giờ khổ sở như vậy, còn đau khổ hơn so với chuyện bị xâm phạm.

Mấy ngày nay Ảnh Thất vẫn luôn trốn trong ổ của mình, y lại đến chỗ Nguỵ đại phu lấy ít thuốc an thần, dạo này tinh thần càng lúc càng hỗn loạn, nếu không có an thần sẽ trắng đêm khó ngủ.

Ngụy đại phu nói, y đây là tâm bệnh, dược trị không khỏi.

Sau giờ ngọ, Ảnh Thất ngồi xổm trên đất sắt thuốc, cuộn người nhìn lò lửa, thỉnh thoảng quạt mấy cái, căn phòng trống trải nồng nặc mùi thuốc.

Y muốn về nhà. Ở Ảnh Cung ăn nhiều đau khổ, cũng chưa từng làm Ảnh Thất cảm thấy nhớ nhà như vậy, sẽ chỉ khiến y càng thêm điên cuồng muốn tới gần Lý Uyển.

Quá khó khăn. Y cho rằng ra khỏi Ảnh Cung chính là đích đến, lại không nghĩ rằng, chịu đựng hình vốn không đau đớn bằng bị chủ tử thất sủng.

Chung quy Ảnh Thất vẫn không buông được, luyến tiếc bỏ xuống ba năm thống khổ để đổi lấy tư cách bên cạnh điện hạ, lại chịu ba năm nữa, nói không chừng có thể đổi được một lần nhìn thật lòng của điện hạ đi.

Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra, Lý Uyển lạnh mặt đi vào, Ảnh Thất sửng sốt, quên cả đứng dậy hành lễ, vẫn ôm người bên cạnh lò lửa ngửa đầu nhìn thế tử điện hạ.

Lý Uyển xách Ảnh Thất lên, lạnh lùng nói: "Ta bảo ngươi đừng uống cái này, ngươi không nghe?"

Ảnh Thất ánh mắt hơi run, ngơ ngác mà nhìn Lý Uyển.

"Ngươi cho rằng đây là cái thứ tốt lành gì, mà uống như cơm bữa?" Hắn gom hết gói thuốc còn lại trên bàn, cảnh cáo Ảnh Thất, "Không cho uống nữa."

Lý Uyển thấy y như tiểu cẩu mê mang nhìn mình không nói lời nào, hừ lạnh một tiếng, xách theo gói thuốc đá văng cửa bỏ đi.

Ảnh Thất hoàn toàn không phản ứng lại, đến khi sực tỉnh, thế tử điện hạ đã đi rồi, lưu lại một tiếng đóng cửa vang dội.

Y ngơ ngẩn nhìn thế tử điện hạ rời đi, ngồi xổm xuống, dập tắt lò lửa, bưng chén thuốc lên, do dự một chút, ra cửa đổ xuống đất.

Nhìn nước thuốc chậm rãi thấm vào trong đất, bỗng nhiên trong lòng dâng lên một trận ủy khuất.

Không cho uống thì không uống, trước đây điện hạ có bảo không cho uống sao, vì sao lại không nói đạo lý thế chứ, vì sao.... lại hung dữ như vậy.

Ảnh Thất chạy về chỗ ở, nhào vào trong ổ chăn, uất ức dúi đầu vào khuỷu tay.

Muốn về nhà.

Lý Uyển cũng không đi xa, dựa vào nguyệt môn ở lâm viên, định chờ Ảnh Thất chạy theo mình, cầu mình trở lại, đợi thật lâu cũng không thấy y ra, thất thần nhìn gói thuốc trong tay mình.

Tề Vương thế tử điện hạ, nhiều năm phong lưu vô tâm, cuối cùng cũng có ngày như một tên ngốc rơi vào bể tình.

Lý Uyển trở về thư phòng, muốn đọc ít sách, nhưng một chữ cũng không vào, lãng phí cả buổi tối, nằm trên giường ngủ không được.

Nửa đêm, trằn trọc khó ngủ, trợn tròn mắt trên giường cả buổi, rốt cuộc thở dài, xuống giường mặc thêm áo.

Thế tử điện hạ định nhượng bộ đi dỗ dành tiểu ảnh vệ kia.

Lúc đến chỗ của Ảnh Thất, nghe thấy âm thanh rên rỉ thống khổ từ bên trong truyền ra.

Lý Uyển nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trong phòng tối tăm, chỉ có một cây nến sắp tàn, Ảnh Thất ở trong ổ chăn, mồ hôi lạnh ướt đẫm, tóc mai dính trán, sợi tóc tản mạn rũ xuống mép giường, thân mình cuộn tròn, đắm trong ác mộng, run bần bật.

Lý Uyển bước nhanh qua, nâng Ảnh Thất dậy, ôm y vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve tóc và sống lưng trấn an y, thấp giọng gọi: "Tiểu Thất, tỉnh tỉnh."

Ảnh Thất tựa như con vật nhỏ sắp chết đuối, liều mạng nắm chặt áo Lý Uyển, chui vào trong lòng hắn.

Lý Uyển đau lòng không thôi, kiên nhẫn ôm y, để y tựa đầu vào vai mình, thấp giọng vỗ về:

"Đừng sợ."

"Ta ở đây."

"Ta sai rồi."

Chapter
1 Chương 1: Thế tử vô song (nhất)
2 Chương 2: Thế tử vô song (nhị)
3 Chương 3: Thế tử vô song (tam)
4 Chương 4: Thế tử vô song (tứ)
5 Chương 5: Thế tử vô song (ngũ)
6 Chương 6: Thế tử vô song (lục)
7 Chương 7: Thế tử vô song (thất)
8 Chương 8: Thế tử vô song (bát)
9 Chương 9: Thế tử vô song (cửu)
10 Chương 10: Thế tử vô song (thập)
11 Chương 11: Vô Ảnh Quỷ (nhất)
12 Chương 12: Vô Ảnh Quỷ (nhị)
13 Chương 13: Vô ảnh Quỷ (tam)
14 Chương 14: Vô Ảnh Quỷ (tứ)
15 Chương 15: Vô Ảnh Quỷ (ngũ)
16 Chương 16: Vô Ảnh Quỷ (lục)
17 Chương 17: Ngựa ngũ hoa, cầu thiên kim (nhất)
18 Chương 18: Ngựa ngũ hoa, cầu thiên kim (nhị)
19 Chương 19: Ngựa ngũ hoa, cầu thiên kim (tam)
20 Chương 20: Ngựa ngũ hoa, cầu thiên kim (tứ)
21 Chương 21: Ta vốn đem lòng gửi ánh trăng
22 Chương 22: Minh nguyệt mới biết có tình si
23 Chương 23: Vết chai (nhất)
24 Chương 24: Vết chai (nhị)
25 Chương 25: Vết chai (tam)
26 Chương 26: Vết chai (tứ)
27 Chương 27: Vết chai (ngũ)
28 Chương 28: Vết chai (lục)
29 Chương 29: Vết chai (thất)
30 Chương 30: Vết chai (bát)
31 Chương 31: Tằng chiếu thải vân quy*
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35: Khê vân sơ khởi (nhị)
36 Chương 36: Khê vân sơ khởi (tam)
37 Chương 37: Khê vân sơ khởi (tứ)
38 Chương 38: Khê vân sơ khởi (ngũ)
39 Chương 39: Khê vân sơ khởi (lục)
40 Chương 40: Khê vân sơ khởi (thất)
41 Chương 41: Giữa khuya sương gió một người vì ai (nhất)
42 Chương 42: Giữa khuya sương gió một người vì ai (nhị)
43 Chương 43: Giữa khuya sương gió một người vì ai (tam)
44 Chương 44: Giữa khuya sương gió một người vì ai (tứ)
45 Chương 45: Giữa khuya sương gió một người vì ai (ngũ)
46 Chương 46: Giữa khuya sương gió một người vì ai (lục)
47 Chương 47: Giữa khuya sương gió một người vì ai (thất)
48 Chương 48: Giữa khuya sương gió một người vì ai (bát)
49 Chương 49
50 Chương 50: Giữa khuya sương gió một người vì ai (thập)
51 Chương 51: Nguyện ta tựa nguyệt tựa tinh quân (nhất)
52 Chương 52: Nguyện ta tựa nguyệt tựa tinh quân (nhị)
53 Chương 53: Nguyện ta tựa nguyệt tựa tinh quân (tam)
54 Chương 54: Nguyện ta tựa nguyệt tựa tinh quân (tứ)
55 Chương 55: Nguyện ta tựa nguyệt tựa tinh quân (ngũ)
56 Chương 56: Nguyện ta tựa nguyệt tựa tinh quân (lục)
57 Chương 57: Ngân yên bạch mã độ xuân phong (nhất)
58 Chương 58: Ngân yên bạch mã độ xuân phong (nhị)
59 Chương 59: Ngân yên bạch mã độ xuân phong (tam)
60 Chương 60: Ngân yên bạch mã độ xuân phong (tứ)
61 Chương 61: Ngân yên bạch mã độ xuân phong (ngũ)
62 Chương 62: Đương diên khí phách lăng cửu tiêu (nhất)
63 Chương 63: Đương diên khí phách lăng cửu tiêu (nhị)
64 Chương 64: Đương diên khí phách lăng cửu tiêu (tam)
65 Chương 65: Đương diên khí phách lăng cửu tiêu (tứ)
66 Chương 66: Tâm cốt hàn (nhất)
67 Chương 67: Tâm cốt hàn (nhị)
68 Chương 68: Gió lốc chín vạn dặm
69 Chương 69: Đại tuyết mãn cung đao (nhất)
70 Chương 70: Đại tuyết mãn cung đao (nhị)
71 Chương 71: Đại tuyết mãn cung đao (tam)
72 Chương 72: Đại tuyết mãn cung đao (tứ)
73 Chương 73: Đại tuyết mãn cung đao (ngũ)
74 Chương 74
75 Chương 75: Đại tuyết mãn cung đao (thất)
76 Chương 76: Đại tuyết mãn cung đao (bát)
77 Chương 77: Đại tuyết mãn cung đao (cửu)
78 Chương 78: Đại tuyết mãn cung đao (thập)
79 Chương 79: Đại tuyết mãn cung đao (thập nhất)
80 Chương 80: Đại tuyết mãn cung đao (thập nhị)
81 Chương 81: Đại Tuyết Mãn Cung Đao Thập Tam
82 Chương 82: Đại Tuyết Mãn Cung Đao Thập Tứ
83 Chương 83: Đại Tuyết Mãn Cung Đao Thập Ngũ
84 Chương 84: Đại Tuyết Mãn Cung Đao Thập Lục
85 Chương 85: Đại Tuyết Mãn Cung Đao Thập Thất
86 Chương 86: Đại Tuyết Mãn Cung Đao Thập Bát
87 Chương 87: Đại Tuyết Mãn Cung Đao Thập Cửu
88 Chương 88: Đại Tuyết Mãn Cung Đao Nhị Thập
89 Chương 89: Nhân Sinh Nhược Chỉ Như Sơ Kiến Nhất
90 Chương 90: Nhân Sinh Nhược Chỉ Như Sơ Kiến Nhị
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122: (Hoàn)
Chapter

Updated 122 Episodes

1
Chương 1: Thế tử vô song (nhất)
2
Chương 2: Thế tử vô song (nhị)
3
Chương 3: Thế tử vô song (tam)
4
Chương 4: Thế tử vô song (tứ)
5
Chương 5: Thế tử vô song (ngũ)
6
Chương 6: Thế tử vô song (lục)
7
Chương 7: Thế tử vô song (thất)
8
Chương 8: Thế tử vô song (bát)
9
Chương 9: Thế tử vô song (cửu)
10
Chương 10: Thế tử vô song (thập)
11
Chương 11: Vô Ảnh Quỷ (nhất)
12
Chương 12: Vô Ảnh Quỷ (nhị)
13
Chương 13: Vô ảnh Quỷ (tam)
14
Chương 14: Vô Ảnh Quỷ (tứ)
15
Chương 15: Vô Ảnh Quỷ (ngũ)
16
Chương 16: Vô Ảnh Quỷ (lục)
17
Chương 17: Ngựa ngũ hoa, cầu thiên kim (nhất)
18
Chương 18: Ngựa ngũ hoa, cầu thiên kim (nhị)
19
Chương 19: Ngựa ngũ hoa, cầu thiên kim (tam)
20
Chương 20: Ngựa ngũ hoa, cầu thiên kim (tứ)
21
Chương 21: Ta vốn đem lòng gửi ánh trăng
22
Chương 22: Minh nguyệt mới biết có tình si
23
Chương 23: Vết chai (nhất)
24
Chương 24: Vết chai (nhị)
25
Chương 25: Vết chai (tam)
26
Chương 26: Vết chai (tứ)
27
Chương 27: Vết chai (ngũ)
28
Chương 28: Vết chai (lục)
29
Chương 29: Vết chai (thất)
30
Chương 30: Vết chai (bát)
31
Chương 31: Tằng chiếu thải vân quy*
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35: Khê vân sơ khởi (nhị)
36
Chương 36: Khê vân sơ khởi (tam)
37
Chương 37: Khê vân sơ khởi (tứ)
38
Chương 38: Khê vân sơ khởi (ngũ)
39
Chương 39: Khê vân sơ khởi (lục)
40
Chương 40: Khê vân sơ khởi (thất)
41
Chương 41: Giữa khuya sương gió một người vì ai (nhất)
42
Chương 42: Giữa khuya sương gió một người vì ai (nhị)
43
Chương 43: Giữa khuya sương gió một người vì ai (tam)
44
Chương 44: Giữa khuya sương gió một người vì ai (tứ)
45
Chương 45: Giữa khuya sương gió một người vì ai (ngũ)
46
Chương 46: Giữa khuya sương gió một người vì ai (lục)
47
Chương 47: Giữa khuya sương gió một người vì ai (thất)
48
Chương 48: Giữa khuya sương gió một người vì ai (bát)
49
Chương 49
50
Chương 50: Giữa khuya sương gió một người vì ai (thập)
51
Chương 51: Nguyện ta tựa nguyệt tựa tinh quân (nhất)
52
Chương 52: Nguyện ta tựa nguyệt tựa tinh quân (nhị)
53
Chương 53: Nguyện ta tựa nguyệt tựa tinh quân (tam)
54
Chương 54: Nguyện ta tựa nguyệt tựa tinh quân (tứ)
55
Chương 55: Nguyện ta tựa nguyệt tựa tinh quân (ngũ)
56
Chương 56: Nguyện ta tựa nguyệt tựa tinh quân (lục)
57
Chương 57: Ngân yên bạch mã độ xuân phong (nhất)
58
Chương 58: Ngân yên bạch mã độ xuân phong (nhị)
59
Chương 59: Ngân yên bạch mã độ xuân phong (tam)
60
Chương 60: Ngân yên bạch mã độ xuân phong (tứ)
61
Chương 61: Ngân yên bạch mã độ xuân phong (ngũ)
62
Chương 62: Đương diên khí phách lăng cửu tiêu (nhất)
63
Chương 63: Đương diên khí phách lăng cửu tiêu (nhị)
64
Chương 64: Đương diên khí phách lăng cửu tiêu (tam)
65
Chương 65: Đương diên khí phách lăng cửu tiêu (tứ)
66
Chương 66: Tâm cốt hàn (nhất)
67
Chương 67: Tâm cốt hàn (nhị)
68
Chương 68: Gió lốc chín vạn dặm
69
Chương 69: Đại tuyết mãn cung đao (nhất)
70
Chương 70: Đại tuyết mãn cung đao (nhị)
71
Chương 71: Đại tuyết mãn cung đao (tam)
72
Chương 72: Đại tuyết mãn cung đao (tứ)
73
Chương 73: Đại tuyết mãn cung đao (ngũ)
74
Chương 74
75
Chương 75: Đại tuyết mãn cung đao (thất)
76
Chương 76: Đại tuyết mãn cung đao (bát)
77
Chương 77: Đại tuyết mãn cung đao (cửu)
78
Chương 78: Đại tuyết mãn cung đao (thập)
79
Chương 79: Đại tuyết mãn cung đao (thập nhất)
80
Chương 80: Đại tuyết mãn cung đao (thập nhị)
81
Chương 81: Đại Tuyết Mãn Cung Đao Thập Tam
82
Chương 82: Đại Tuyết Mãn Cung Đao Thập Tứ
83
Chương 83: Đại Tuyết Mãn Cung Đao Thập Ngũ
84
Chương 84: Đại Tuyết Mãn Cung Đao Thập Lục
85
Chương 85: Đại Tuyết Mãn Cung Đao Thập Thất
86
Chương 86: Đại Tuyết Mãn Cung Đao Thập Bát
87
Chương 87: Đại Tuyết Mãn Cung Đao Thập Cửu
88
Chương 88: Đại Tuyết Mãn Cung Đao Nhị Thập
89
Chương 89: Nhân Sinh Nhược Chỉ Như Sơ Kiến Nhất
90
Chương 90: Nhân Sinh Nhược Chỉ Như Sơ Kiến Nhị
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122: (Hoàn)