Chương 21: Bốn Mắt Nhìn Nhau

Cô một chút đều không nghĩ muốn đối đầu với bọn họ, cùng họ nói lý chút nào hết.

Mười năm làm trẻ mồ côi khiến cho cô biết rõ làm cách nào để bảo vệ mình.

Tuy không biết có thể tránh được bao lâu nhưng cứ tránh được tới đâu hay tới đó.
Bởi vì hôm nay có một tiết tự học thời gian tương đương với hai tiết bình thường, thế nên hiện tại sắc trời đã tối hù rồi.

Trời tối, thích hợp để làm chuyện xấu, nhưng cũng giúp cô che dấu bản thân.
Thời điểm chạy qua một bãi đậu xe của tòa nhà Ngoại Ngữ gần đó, Hạ Đình hơi thở đã hổn loạn bất kham không chút nghĩ ngợi quay đầu trốn vào sau một dãy xe đạp xếp hàng ngay ngắn bên cạnh những chiếc xe hơi sang trọng.

Cô rút mình vào đó, không dám có chút thả lỏng mà mắt đã lập tức dõi ra ngoài đường cái cảnh giác nhìn xem.
Nhưng cô chỉ lo cảnh giác nhìn ra đường, không hề đối với hoàn cảnh xung quanh có chút để ý.

Vậy nên thời điểm cửa của chiếc xe hơi bên cạnh bật mở, đồng thời một cánh tay rắn chắc bất ngờ nằm lấy cô kéo vào trong thì Hạ Đình không kịp có chút phản kháng nào, lúc hoàn hồn thì bản thân đã ngồi trên ghế sau xe mất rồi.
Hạ Đình lập tức làm ra hành động bản năng mà nép mình về phía cánh cửa, cảnh giác quay đầu nhìn người vừa kéo cô vào xe.
"..."
"..."
Bốn mắt đụng vào nhau, Hạ Đình bị cái khuôn mặt tuấn mĩ của người bên cạnh dọa cho không thốt nên được lời nào, cứ vậy trân trân nhìn hắn.
"Không sao chứ?"
Lục Chiêu vừa không báo một tiếng đã làm chuyện xấu đối với vẻ mặt gần như quặn quẹo bởi vì cảm xúc thay đổi liên tục của người con gái không nhịn được nhếch lên đầu mày, biểu tình vui vẻ vì đã dọa được cô gái khiến Hạ Đình đang bàng hoàng hận đến ngứa răng.

Nhưng hắn vừa mới lên tiếng hỏi thì mắt đã nhìn thấy một đám người trông nhưu bọn côn đồ xuất hiện trên bãi đậu xe, cách đuôi xe hắn một đoạn, đang dáo dác nhìn quay như thể đang tìm kiếm gì đó.

Hạ Đình đang muốn nói gì với người con trai bỗng nhiên xuất hiện ở đây cũng phát hiện ra, khiến cô nhớ được tình cảnh hiện tại của mình mà mặt có chút tái.
Lúc này có một tên côn đồ đi vượt qua phía bên cửa xe cô đang dựa vào để tìm kiếm bên trong dãy xe đạp bên cạnh, Hạ Đình thất kinh, không kịp nghĩ ngợi đã rút người về phía bên kia hòng né xa cửa xe ra.
Bộp!
Lục Chiêu vô thức vươn tay đón lấy thân hình cô gái, giúp cô cố định cơ thể nhỏ nhắn bởi vì hành động bất chợt mà có chút nghiêng ngã.
Hạ Đình dù đang sợ bị người bên ngoài phát hiện nhưng thời điểm vòng eo bị bàn tay lớn giữ lấy cô vẫn là cứng đờ, không dám đụng đậy nhúc nhích gì hết.
"Đừng lo, họ không thể nhìn được vào bên trong này đâu."
Ở lúc này người con trai còn ghé sát vào tai cô thì thầm, Hạ Đình phiến tai bị hơi thở nam tính trêu chọc không có tiền đồ chẳng phân hoàn cảnh mà lập tức đỏ ửng lên, đồng thời còn bị dọa không nhẹ.
Đây thật sự là tình huống khó xử nhất mà Hạ Đình từng trải qua trong mười lăm năm làm người của mình.

Cho dù sau này đã hoàn toàn tự lập, tuổi hai mươi hai có hơn nhưng cô cũng chưa từng gặp qua hoàn cảnh như vầy.

Cô nữa sợ mà mặt trắng bệch, nữa lại xấu hổ muốn chết, mặt không biết rốt cuộc nên đỏ hay tiếp tục trắng nữa.

Dù vậy cô vẫn cảm thấy cô là bị người con trai sau lưng dọa chết mới đúng.
Rõ ràng là muốn dọa cô nên mới ở lúc này ghé vào tai cô nói nhỏ nói to đây mà.

Lục Chiêu nếu biết cô nghĩ oan uổng cho mình như vậy thì sẽ khóc lớn cho xem.

Hắn nào có biết gì đâu, bản thân còn cho rằng những phản ứng của cô đều là do sợ bị phát hiện.

Hắn chỉ muốn trấn an cô thôi.

Kết quả thấy cô bị dọa đến không dám nói chuyện thì không có lại nói gì nữa.
May mắn Hạ Đình vẫn nhớ ra bên ngoài còn có mối nguy hiểm còn hơn nữa nên không có trước tiên làm ra hành động gì quá mức nhằm tính nợ tính nần với người con trai phía sau, sợ thu hút đám côn đồ kia.

Mặc cho hắn đã nói bọn họ sẽ không phát hiện ra được bên trong có người thì cô cũng nhúc nhích chứ nói chi là nói chuyện.
Nhưng có điều có vẻ thật như Lục Chiêu nói, đám người kia ở bên ngoài thật sự không thể nhìn thấy bên trong xe.

Họ chắc cũng không dám làm ra chuyện gì với đám xe hơi đắt tiền này nên chỉ có thể ở bên ngoài nhìn loạn một hồi rồi bỏ đi.
Cho đến khi đám người bên ngoài không tìm thấy cô mà hậm hực bỏ đi, mất hẳn bóng dáng thì Hạ Đình mới triệt để thở ra một hơi.

Cô vô thức thả lỏng thần kinh căng thẳng lại không nghĩ khiến sự mệt mỏi vì chạy trốn thời gian không ngắn ùn ùn kéo đến.

Toàn thân cô lập tức nhũn ra, ngã về phía sau.
Nhưng không ngoại lệ nhanh chóng được người con trai đỡ lấy.
"Không sao chứ?"
Lục Chiêu lại hỏi lần nữa vừa để cô dựa vào người mình, tay vô thức lau mồ hôi rơi trên thái dương của cô gái.
Lúc cảm thấy thân thể Hạ Đình cứng đờ hắn mới nhận ra hành động của mình có bao nhiêu tùy ý.

Nhưng hắn không có tỏ ra bối rối mà tự nhiên rút tay về, đồng thời đỡ cô ngồi dựa vào lưng ghế sau.
"Bọn họ là đang tìm cậu à?"
Lục Chiêu không biết có phải muốn xoa dịu bầu không khí có phần xấu hổ trong xe hay không mà bắt đầu hỏi han Hạ Đình.

"Ừm..."
Hạ Đình hơi hơi liếc mắt ra cửa xe bên cạnh vừa nhỏ giọng đáp.
Không phải cô muốn nói nhỏ nhẹ, giống như đang thẹn thùng xấu hổ như vậy đâu, cô là không có sức thôi.

Chạy một hồi, hiện tại cô mới cảm thấy toàn thân rã rời, trái tim vẫn còn đập bình bịch trong lòng ngực, mệt mỏi không chịu được.
"Sao bọn chúng lại tìm cậu?"
Lục Chiêu chau mày hỏi, giọng điệu hơi lạnh nữa vì nhận ra đám người kia không hề lương thiện, tìm cô gái nhất định không phải chuyện tốt đẹp gì nên mới khiến cho cô chạy trốn vất vả như vậy, nữa vì lo lắng rõ ràng khiến Hạ Đình không hiểu mà hơi bối rối.

Thế lại càng không dám nhìn mặt hắn, cô đành chuyển mắt lên nội thất trong xe vừa trả lời: "Buổi sáng tôi cứu Tô Linh Đan bị bắt nạt bởi đám bạn học, có lẽ bọn họ mang thù nên gọi người đến chặn đường về nhà để tính sổ."
Hạ Đình nói được đầy đủ rõ ràng, nhưng như vậy càng khiến cho mày kiếm của người con trai nhíu lại càng chặt hơn, trông có chút hung dữ.
Lục Chiêu nghĩ mà sợ, nếu hôm nay không có hắn vô tình ở đây thì có lẽ Hạ Đình đã...
"Để tôi đưa cậu về.

Bọn họ có lẽ vẫn chưa từ bỏ mà lại đến chặn ở đó đợi cậu."
Lục Chiêu lập tức quyết định cho hành động tiếp theo của mình.

Hắn vừa nói vừa lấy điện thoại từ trong túi ra, nhắn tin cho mẹ mình.

Mẹ hắn là giáo viên bên trong tòa nhà Ngoại Ngữ này.

Vốn hôm nay hắn học về trễ, mẹ hắn tiện đường qua đón hắn về.

Nhưng không nghĩ bà lại bỗng nhiên nhận được điện thoại, có chút chuyện ở chỗ làm việc nên mới để hắn đợi trong xe chờ bà chút.

Không ngờ lại khiến cho hắn vô tình cứu được Hạ Đình.

Thiết nghĩ lúc nãy nếu không có hắn, cô nhất định còn sẽ chật vật một phen, có khi còn bị tìm thấy...!Nghĩ như vậy, hành động của Lục Chiêu càng nhanh nhẹn hơn mà đẩy mở cửa xe.
"Cậu..."
Hạ Đình còn chưa kịp nói gì đã thấy Lục Chiêu đứng bên ngoài rồi.

Cô bối rối một hồi mới tìm được cách mở cửa xe mà bước xuống theo.
Cô vừa xuống được xe thì Lục Chiêu đã từ trong cốp xe lôi ra một chiếc xe đạp địa hình...!Hạ Đình nghệch mặt đứng đờ ra nhìn hắn.
Lục Chiêu lại không có nhiều lời mà chống chân ngồi lên yên xe rồi nhìn Hạ Đình nói: "Lên đây đi."
"..."
Hạ Đình nói không nên lời trân trối nhìn chàng trai cao lớn đang ngồi trên xe, trông không khác gì người mẫu đang quảng cáo cho xe mà Hạ Đình đã được thấy trên tivi, động cũng không động một chút.
"Yên tâm đi, tôi nhất định đưa cậu an toàn về đến nhà."
Người con trai không rõ biểu tình của cô còn tự tin thề thốt nói.
"..."
Hạ Đình câm nín một hồi trước khuôn mặt đẹp trai của hắn, đặng gần như trào phúng mà lạnh tanh hỏi: "Tôi phải ngồi ở chỗ nào?"
"..."
Lần này đến Lục Chiêu nín thinh.
Nhưng là hắn rất nhanh phản ứng lại, hiên ngang nói: "Ở đây."
Vừa nói vừa vỗ vỗ thanh ngang nối liền yên xe và đầu xe tỏ vẻ.
Hạ Đình: "...".

Chapter
1 Chương 1: Không Phải Cuộc Sống Nào Cũng Đẹp
2 Chương 2: Bạn Học Mới
3 Chương 3: Đã Đẹp Trai Mà Còn Biết Chơi Bóng Rổ
4 Chương 4: Hoa Khôi Trường
5 Chương 5: Lùi Bước Được Không
6 Chương 6: Bị Sắc Đẹp Tẩy Não
7 Chương 7: Cậu Ta Quá Rực Rỡ
8 Chương 8: Cái Tát Không Ngờ
9 Chương 9: Ra Ngoài Không Mang Theo Não
10 Chương 10: Xin Lỗi Cậu Ấy Ngay!!!
11 Chương 11: Tống Lan Nổi Giận
12 Chương 12: Còn Chưa Kịp Cảm Nhận
13 Chương 13: Ý Nghĩa Đặc Biệt
14 Chương 14: Vẹn Cả Đôi Đường
15 Chương 15: Là Ai Đang Làm Loạn
16 Chương 16: Bạn Thân
17 Chương 17: Ánh Mắt Cuồng Nhiệt Không Thể Bỏ Qua
18 Chương 18: Nhiệt Tình Như Lửa
19 Chương 19: Hùng Hổ Dọa Người
20 Chương 20: Không Muốn Tin
21 Chương 21: Bốn Mắt Nhìn Nhau
22 Chương 22: Bất Cứ Nữ Sinh Nào Cũng Mơ Ước
23 Chương 23: Ý Nghĩa Cuộc Sống
24 Chương 24: Điểm Mấu Chốt
25 Chương 25: Cảnh Cáo
26 Chương 26: Ai Biết Lúc Nào Đường Sẽ Rẽ Nhánh
27 Chương 27: Đụng Nhau Ở Hành Lang
28 Chương 28: Suy Đoán Kinh Người
29 Chương 29: 29: Bị Phát Hiện Rồi
30 Chương 30: 30: Tình Bạn Không Như Mong Muốn
31 Chương 31: 31: Không Thể Hiểu Nổi
32 Chương 32: 32: Qua Đêm Nhà Bạn
33 Chương 33: 33: Về Nhà Tôi
34 Chương 34-35: 34: Có Mơ Cũng Không Dám - 35: Hắn chính là...
35 Chương 36: 36: Bối Rối
36 Chương 37: 37: Hắn Chính Là
37 Chương 38: 38: Buổi Sáng Bất Ngờ
38 Chương 39: 39: Tâm Tư Thiếu Nữ Thật Khó Hiểu
39 Chương 40: 40: Chẳng Thà Cậu Ấy Thích Mình
40 Chương 41: 41: Phối Hợp Ăn Ý
41 Chương 42: 42: Sóng Ngầm Mãnh Liệt
42 Chương 43: 43: Tại Sao Lại Như Vậy
43 Chương 44: 44: Lỗi Tại Cậu
44 Chương 45: 45: Khi Chúng Ta Đều Trưởng Thành
45 Chương 46: 46: Món Quà Đến Từ Người Con Trai
46 Chương 47: 47: Sặc Mùi Ganh Ghét
47 Chương 48: 48: Ngã Bệnh
48 Chương 49: 49: Lần Nữa Đến Nhà
49 Chương 50: 50: Bữa Sáng Từ Người Con Trai
50 Chương 51: 51: Mộng Xuân
51 Chương 52: 52: Bản Chất Thật Sự
52 Chương 53: 53: Tự Bê Đá Đập Vào Chân Mình
53 Chương 54: 54: Vẫn Tính Chứ
54 Chương 55: 55: Cậu Thật Tàn Nhẫn Hạ Hạ
55 Chương 56: 56: Mang Theo Năm Năm Thanh Xuân Đi Rồi
56 Chương 57: 57: Lại Lên Diễn Đàn Trường
57 Chương 58: 58: Như
58 Chương 59: 59: Thương Hại
59 Chương 60: 60: Liệu Sự Như Thần
60 Chương 61: 61: May Mắn Hay Bất Hạnh
61 Chương 62: 62: Đã Mục Rữa Từ Lâu
62 Chương 63: 63: Sao Có Thể Không Lớn
63 Chương 64: 64: Lạnh Lòng
64 Chương 65: 65: Tính Toán Từ Trước Rồi
65 Chương 66: 66: Không Có Tư Cách
66 Chương 67: 67: Ra Tay Đánh Người
67 Chương 68: 68: Thuận Tay Mà Thôi
68 Chương 69: 69: Nơi Ở Mới
69 Chương 70: 70: Mất Liên Lạc
70 Chương 71: 71: Năm Năm Sau
71 Chương 72: 72: Duyên Phận Là Thứ Gì Đó Thật Kỳ Lạ
72 Chương 73: 73: Khiêu Khích
73 Chương 74: 74: Tiếp Tục Theo Đuổi Đi
74 Chương 75: 75: Gần Trong Gang Tấc
75 Chương 76: 76: Như Chưa Từng Có Năm Năm
76 Chương 77: 77: Nhiệt Tình Cuốn Lấy Nhau
77 Chương 78: Hoàn
Chapter

Updated 77 Episodes

1
Chương 1: Không Phải Cuộc Sống Nào Cũng Đẹp
2
Chương 2: Bạn Học Mới
3
Chương 3: Đã Đẹp Trai Mà Còn Biết Chơi Bóng Rổ
4
Chương 4: Hoa Khôi Trường
5
Chương 5: Lùi Bước Được Không
6
Chương 6: Bị Sắc Đẹp Tẩy Não
7
Chương 7: Cậu Ta Quá Rực Rỡ
8
Chương 8: Cái Tát Không Ngờ
9
Chương 9: Ra Ngoài Không Mang Theo Não
10
Chương 10: Xin Lỗi Cậu Ấy Ngay!!!
11
Chương 11: Tống Lan Nổi Giận
12
Chương 12: Còn Chưa Kịp Cảm Nhận
13
Chương 13: Ý Nghĩa Đặc Biệt
14
Chương 14: Vẹn Cả Đôi Đường
15
Chương 15: Là Ai Đang Làm Loạn
16
Chương 16: Bạn Thân
17
Chương 17: Ánh Mắt Cuồng Nhiệt Không Thể Bỏ Qua
18
Chương 18: Nhiệt Tình Như Lửa
19
Chương 19: Hùng Hổ Dọa Người
20
Chương 20: Không Muốn Tin
21
Chương 21: Bốn Mắt Nhìn Nhau
22
Chương 22: Bất Cứ Nữ Sinh Nào Cũng Mơ Ước
23
Chương 23: Ý Nghĩa Cuộc Sống
24
Chương 24: Điểm Mấu Chốt
25
Chương 25: Cảnh Cáo
26
Chương 26: Ai Biết Lúc Nào Đường Sẽ Rẽ Nhánh
27
Chương 27: Đụng Nhau Ở Hành Lang
28
Chương 28: Suy Đoán Kinh Người
29
Chương 29: 29: Bị Phát Hiện Rồi
30
Chương 30: 30: Tình Bạn Không Như Mong Muốn
31
Chương 31: 31: Không Thể Hiểu Nổi
32
Chương 32: 32: Qua Đêm Nhà Bạn
33
Chương 33: 33: Về Nhà Tôi
34
Chương 34-35: 34: Có Mơ Cũng Không Dám - 35: Hắn chính là...
35
Chương 36: 36: Bối Rối
36
Chương 37: 37: Hắn Chính Là
37
Chương 38: 38: Buổi Sáng Bất Ngờ
38
Chương 39: 39: Tâm Tư Thiếu Nữ Thật Khó Hiểu
39
Chương 40: 40: Chẳng Thà Cậu Ấy Thích Mình
40
Chương 41: 41: Phối Hợp Ăn Ý
41
Chương 42: 42: Sóng Ngầm Mãnh Liệt
42
Chương 43: 43: Tại Sao Lại Như Vậy
43
Chương 44: 44: Lỗi Tại Cậu
44
Chương 45: 45: Khi Chúng Ta Đều Trưởng Thành
45
Chương 46: 46: Món Quà Đến Từ Người Con Trai
46
Chương 47: 47: Sặc Mùi Ganh Ghét
47
Chương 48: 48: Ngã Bệnh
48
Chương 49: 49: Lần Nữa Đến Nhà
49
Chương 50: 50: Bữa Sáng Từ Người Con Trai
50
Chương 51: 51: Mộng Xuân
51
Chương 52: 52: Bản Chất Thật Sự
52
Chương 53: 53: Tự Bê Đá Đập Vào Chân Mình
53
Chương 54: 54: Vẫn Tính Chứ
54
Chương 55: 55: Cậu Thật Tàn Nhẫn Hạ Hạ
55
Chương 56: 56: Mang Theo Năm Năm Thanh Xuân Đi Rồi
56
Chương 57: 57: Lại Lên Diễn Đàn Trường
57
Chương 58: 58: Như
58
Chương 59: 59: Thương Hại
59
Chương 60: 60: Liệu Sự Như Thần
60
Chương 61: 61: May Mắn Hay Bất Hạnh
61
Chương 62: 62: Đã Mục Rữa Từ Lâu
62
Chương 63: 63: Sao Có Thể Không Lớn
63
Chương 64: 64: Lạnh Lòng
64
Chương 65: 65: Tính Toán Từ Trước Rồi
65
Chương 66: 66: Không Có Tư Cách
66
Chương 67: 67: Ra Tay Đánh Người
67
Chương 68: 68: Thuận Tay Mà Thôi
68
Chương 69: 69: Nơi Ở Mới
69
Chương 70: 70: Mất Liên Lạc
70
Chương 71: 71: Năm Năm Sau
71
Chương 72: 72: Duyên Phận Là Thứ Gì Đó Thật Kỳ Lạ
72
Chương 73: 73: Khiêu Khích
73
Chương 74: 74: Tiếp Tục Theo Đuổi Đi
74
Chương 75: 75: Gần Trong Gang Tấc
75
Chương 76: 76: Như Chưa Từng Có Năm Năm
76
Chương 77: 77: Nhiệt Tình Cuốn Lấy Nhau
77
Chương 78: Hoàn