Chương 208: Một cái tin nhắn

Tuyên Đại Vũ lại cùng Hạ Diệu nói: "Được rồi, tôi nghe nói Viên Tung đem công ty chuyển cho cái tên tiểu tam kia?"

"Đừng nói nữa, nỗi đau của tôi." Hạ Diệu ánh mắt bi thương.

Tuyên Đại Vũ nhe răng, "Tôi thao, hóa ra là thật à? Tôi ban đầu còn tưởng rằng đùa giỡn! Hắn đều đã như vậy, cậu vẫn còn cùng hắn đi sang Mỹ chữa bệnh? Cứ coi như là vì cậu mà hắn bị phế mười ngón chân, nhưng cũng không nên vì thế mà không thỏa hiệp với cậu chuyện công ty!"

"Chuyện này không phải là thỏa hiệp hay không thỏa hiệp." Hạ Diệu giải thích không rõ, "Kỳ thực tiểu Điền lúc nghe xong tin này bản thân hắn cũng không dễ dàng."

Tuyên Đại Vũ chỉ tiếc "rèn sắt không thành thép", "Cậu đó nha, chính là tấm lòng quá tốt! Tôi đã sớm biết cậu ở bên cạnh hắn ta sẽ chịu nhiều thiệt hại, cái này giống như dùng bàn tay hất đi một hủ mứt táo ngon ngọt."

Bành Trạch trái lại thật biết an ủi Hạ Diệu, "Dùng tiền không mua được tấm lòng, tôi đã nhìn thấy gương mặt của tên tiểu tử kia, nói thật, cho tôi thêm một trăm cái công ty tôi cũng không muốn mặt mình bị hủy như vậy."

Hạ Diệu gật đầu, "Hơn nữa tôi cũng không muốn để hắn chỉnh sửa gương mặt, nguy hiểm rất cao."

"Vậy hắn có tính toán gì không?" Bành Trạch hỏi.

Nhắc tới việc này Hạ Diệu thật có chút giận, "Ai biết hắn muốn làm gì? Hỏi hắn hắn cũng không nói, cứ thần thần bí bí."

"Không lẽ định buôn bán vũ khí?"

Hạ Diệu nhe răng, "Đừng nói nữa, nếu như vậy tôi càng không để hắn làm."

Tuyên Đại Vũ không biết nhớ tới cái gì, bỗng nhiên ở bên cạnh nhe răng vui một chút.

"Bảo hắn đầu tư vào ngành điện ảnh như tôi đây này, phim nhựa, kịch truyền hình. Không cần trực tiếp đóng phim cũng được, hắn dù sao cũng có chút tên tuổi trong giới bảo tiêu, thân thủ lại tốt, nhất định có thể nổi tiếng, thế nào? Bộ phim mới của tôi vừa lúc thiếu một vai."

"Cút cút cút đi..." Hạ Diệu giận, "Đừng dẫn dắt tôi, vô dụng!"

Hắn có thể để cho công ty của Viên Tung chảy xuống hố nước đục sao?

Tuyên Đại Vũ chua chát cười, " *tấm tắc líu ríu*... đừng nói cậu sợ hắn không chịu nổi cám dỗ nhé?"

Hạ Diệu cười nhạt, "Người trong giới của cậu ả nào cũng bơm vú đầy silicon, gương mặt thì chỉnh sửa, tôi liếc mắt đã muốn không nhịn được, hắn chịu nổi sao?"

"Ha ha ha..." Tuyên Đại Vũ xoa xoa mặt của Hạ Diệu.

Hạ Diệu đem cằm đệm trên vai Tuyên Đại Vũ, đầu nghiêng qua nhìn hắn.

"Bà xã của cậu thế nào không tới?"

Tuyên Đại Vũ đầu tiên là sửng sốt, sau đó hướng về Hạ Diệu vừa cười vừa mắng: "Cậu đó nha, cái miệng đừng thúi như vậy! Không nên nhắc người này."Hạ Diệu cũng cười ha ha.

Bành Trạch ở bên cạnh cảm thấy bất minh cho nên hỏi, "Bà xã gì?"

"Cậu dám nói một lần nữa xem?!" Tuyên Đại Vũ nộ trừng hai mắt.

"Tôi thế nào không dám nói? Bành Trạch tôi nói cho cậu nghe, Đại Vũ cậu ta... Đừng..."

Tuyên Đại Vũ bịt kín miệng Hạ Diệu, Hạ Diệu một bên cười một bên đạp nháo, Bành Trạch trong lòng hiếu kỳ cực độ, vẫn là bài xích Tuyên Đại Vũ, ba người nháo nhào một hội.

Sau đó Hạ Diệu nhiều chuyện mà hướng về Tuyên Đại Vũ hỏi: "Vương Trì Thủy dạo này thế nào? Lúc tôi ở nước ngoài không có thời gian để ý đến cậu ta, wifi trong bệnh viện lại không quá tốt."

Tuyên Đại Vũ nói: "Khiến tôi xấu hổ."

"Cái này mới ra ngoài lăn lộn vài ngày a? Lại để cậu thấy xấu hổ?"

Tuyên Đại Vũ hừ một tiếng: "Thành thật mà nói, để cậu ta được mọi người biết đến thật không có gì tốt! Vốn chính là thấy cậu ta như một con cóc ghẻ không ai trong xã hội dòm ngó, mới tạo cơ hội cho cậu ta trở thành con cóc vương tử. Sau đó cậu ta cũng chỉ ăn cái gì mà mì chua cay, bánh mì kẹp thịt, tính ba tính bảy đều là những suy tính nghèo nàn, tiền kiếm nhiều hơn cũng không dám xài, còn không bằng làm một tiểu dân chúng bình thường."

Hạ Diệu giơ ngón tay cái với Tuyên Đại Vũ: "Tôi tán thành."

Tuyên Đại Vũ thọt Hạ Diệu, ám chỉ cậu ta nhìn Bành Trạch.

Bành Trạch đang dùng điện thoại di động làm cái gì đó, trong hốc mắt dâm tính lóng lánh, rất nhộn nhạo.

Hạ Diệu len lén vòng qua, vèo một cái đoạt cái di động của Bành Trạch.

"Tôi thao!"

Bành Trạch vội vàng cướp lại.

Hạ Diệu thừa dịp nhìn lén hai câu.

"Tiểu dâm huyệt của lão bà tôi đây hơi ngứa một chút."

"Đại dương v*t của lão công đang thấm ướt."

Tôi thao! Hạ Diệu suýt tí nữa ói ra, hắn và Viên Tung tình cảm mãnh liệt dù có nói ra dâm ngôn đãng ngữ, cũng không tới mức độ trần tục thấp hèn như vậy. Đang muốn cúng bái Bành Trạch xem đối phương mà hắn nhắn tin là ai, Bành Trạch liền đoạt cái di động của Hạ Diệu.

"Bành Trạch... Cậu nói xem tôi có thể nói cậu có cái gì tốt..."

Hạ Diệu thị phi với Bành Trạch chưa xong, Bành Trạch bên kia đã "tiên phát chế nhân".

"Đại Vũ, cậu nói xem nếu tôi dùng điện thoại của Hạ Diệu gửi cho Viên Tung một cái tin nhắn y chang như tin nhắn của tôi, Viên Tung sẽ có phản ứng gì?"

Tuyên Đại Vũ bị rượu huân nóng viền mắt tà hồng tà đỏ, "Tôi cũng thật tò mò."

"Thao, hai người các cậu đừng làm bậy, trả điện thoại cho tôi, tôi thao cả nhà các cậu... A a a a..."

Hạ Diệu liều mạng ngăn cản nhưng chưa từng cản được, điện thoại di động bị hai người bạn hữu khốn kiếp cướp đi, "Tiểu dâm huyệt ngứa một chút" mấy chữ này vô tình tiến vào trạng thái đang gửi, Hạ Diệu muốn cướp lại để tắt sóng.Chờ màn hình lóe lên, "Gửi đi thành công", bốn chữ khiến Hạ Diệu da đầu một trận tê dại.

Bỗng nhiên cảm giác muốn đi chết ập đến.

Trong lòng dùng sức mà cầu khẩn Viên Tung đừng có mà nhìn cái tin này, bởi vì trong hộp thư của Viên Tung mỗi ngày có đến N cái tin nhắn.

Kết quả chưa tới một phút đồng hồ, Viên Tung liền gọi tới.

"Cậu làm cái gì thế?!" giọng nói bình thản ẩn chứa tâm tình mãnh liệt.

Hạ Diệu sắc mặt bạo hồng, "Cái kia... Bành Tử và Đại Vũ mạo danh tôi! Đem điện thoại di động của tôi cầm đi mà gửi tin nhắn như vậy."

Giải thích một chuỗi dài, đến sau cùng đặt điện thoại di động xuống, mặt đỏ đến bốc khói.

Bành Trạch và Tuyên Đại Vũ hai người họ ở bên cạnh cười ha ha, Hạ Diệu trong nháy mắt bão nổi, lấy một địch hai, đem hai cái tên hài tử ngông cuồng này đánh một trận. Đến sau cùng mỗi cánh tay vòng qua siết cổ một người, đem sự tức giận bất bình ra nhìn bọn họ.

"Hai cậu nói xem trong đám ba người chúng ta, tôi là người có thể lực tốt nhất, đàn ông nhất, thế nào kết quả lại không chiếm được tiện nghi mà nằm dưới, hai người cái cậu ngược lại là nằm trên?"

Bành Trạch và Tuyên Đại Vũ tiếp tục cười, Hạ Diệu dùng sức kẹp chặt, đầu của hai người bọn họ đụng vào nhau, sau cùng lại hướng về Hạ Diệu phản kích nhào tới, ba người nháo nhào một hội, hơn nữa ngày mới thở hổn hển mà tách ra.

Tuyên Đại Vũ thọt Hạ Diệu, "Tối hôm nay ngủ với anh em? Cậu dám sao?"

"Tôi thao, tôi có gì không dám?" Hạ Diệu cười nhạt, "Tôi không phải mới vừa nói sao? Tôi đã sớm ở trên giường Viên Tung cảm thấy phát chán, vừa lúc muốn thay đổi khẩu vị."

Tuyên Đại Vũ hô to một tiếng, "Cậu nói xem cậu cuối cùng tại sao lại chọn Viên Tung, tôi đây cho tới ngày hôm nay vẫn có chút không cam lòng."

Hạ Diệu men say lan tỏa, đầu cúi vào vai Tuyên Đại Vũ, miễn cưỡng nói: "Đúng vậy, tôi cũng nghĩ không thông..."

Bành Trạch vẫn còn ở bên cạnh bấm điện thoại di động, cười ngây ngô.

Sau đó không biết qua bao lâu, tiếng gõ cửa vang lên.

Hạ Diệu mở rộng cửa nhìn thấy Lý Chân Chân, lại thấy cậu ta trực tiếp mà đi tới chỗ Bành Trạch kéo hắn đứng dậy, trong lòng rõ ràng khó chịu méo mó vẫn còn dùng sức mà sỉ vả Lý Chân Chân.

"Tôi nói cậu tới làm gì? Cậu đó nha, cái hoa cúc chính là không chịu nổi cô đơn, cậu chính là một tên tiểu phóng túng, cậu tự xử mà giải quyết nhu cầu đi."

Lý Chân Chân làm bộ không có nghe thấy, kéo Bành Trạch đi ra ngoài, Bành Trạch ôm Lý Chân Chân dùng sức mà hôn, Lý Chân Chân tuy rằng vẫn còn đoan chính, giả bộ không vui, nhưng nhìn bộ dạng kia rõ ràng cậu ta chính là người gửi tin nhắn với Bành Trạch nãy giờ.

Tuyên Đại Vũ khoác vai Hạ Diệu, nói.

"Đi, đi với tôi."

Hạ Diệu cười đến có chút mất tự nhiên, "Thực sự đi với cậu?""Không phải là cậu nói sao? Ở trên giường Viên Tung chán rồi, muốn cùng tôi tìm cảm giác mới mẻ."

"À, được chứ, đi, đi với cậu!" đặc biệt gượng ép, khẩu khí dũng cảm.

Kết quả Hạ Diệu vừa đi tới cửa, liền thấy xe của Viên Tung đậu ở bên ngoài.

Hạ Diệu mặc dù có chút say, thế nhưng cái tin nhắn được gửi đi lúc này cậu ta chắc chắn không quên, thấy Viên Tung từ trên xe bước xuống, cổ họng lại bắt đầu bốc khói, mắt dán vào người Viên Tung không buông xuống.

Tuyên Đại Vũ cố ý ở bên cạnh hỏi: "Yêu quái à! Cậu vẫn còn muốn đi cùng tôi không?"

"Đi... Đi sao?"

Tuyên Đại Vũ vẫn còn không dứt, "Quyết định nhay lên! Lên xe đi!"

May mà người tài xế của Tuyên Đại Vũ là người biết điều, nhìn thấy ánh mắt của Viên Tung liền vội vàng lôi Tuyên Đại Vũ lên xe, Tuyên Đại Vũ trước khi đi, nhìn xuyên qua cửa sổ, giương ra cho Hạ Diệu một ánh mắt trêu chọc. Hạ Diệu thật vất vả mới ở trước mặt anh em lớn tiếng tạo uy, cuối cùng bởi vì khí tràng quá mạnh mẽ của cái người kia, mọi thứ đều sụp đổ.

"Lên xe." Viên Tung ngược lại rất bình thản.

Hạ Diệu vẫn như trước, nội tâm như bị bạch cốt trảo cào cấu, nói không rõ tư vị, đi trên đường liếc trộm Viên Tung vài cái, rốt cục nhịn không được mở miệng: "Cái tin nhắn kia..."

"Thế nào?" Viên Tung hỏi lại.

Hạ Diệu nói: "Là do Đại Vũ và Bành Tử lấy điện thoại của tôi làm loạn."

Viên Tung cố ý nói, "Nội dung nhớ không rõ, lặp lại lần nữa."

Hạ Diệu đầu tiên là sửng sốt, sau đó toàn thân vươn ra móng vuốt hướng về Viên Tung.

Viên Tung dừng xe, nhìn thấy Hạ Diệu, thú huyết sôi trào, thình lình toát ra một câu.

"Tôi muốn nghe chính miệng cậu nói ra."

Hạ Diệu thẹn quá thành giận, "Anh đó nha, có quá ác tâm không chứ? Thao, muốn nghe cái loại dâm tình này, anh cứ đi tìm Lý tiểu ti tiện, tôi nói không được..."

Vừa nói xong, Viên Tung bước xuống xe.

Hạ Diệu còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cánh cửa bên phía cậu ta cũng được mở, Viên Tung bỗng nhiên dùng một lực mạnh lôi Hạ Diệu ra khỏi xe, khiêng cậu ta đi tới chỗ lùm cây khuất bóng, đưa tay không thấy được năm ngón tay.

"Tôi thao, Viên Tung anh đừng có mà làm chuyện ngu ngốc, trời đang đại hàn."

"Một lát nữa vận động một chút là hết lạnh."

Nửa giờ sau, bên trong một góc tối quạnh vắng phát ra một tiếng khóc rên cao vút.

"Không được... Ách..."

Tiếp theo chính là một trận thở dốc thầm thì, rồi tiếng bước chân mạnh mẽ dẫm đạp lên mặt đất.

Sau khi lên xe, Hạ Diệu còn chưa hết đê mê, mềm nhũn mà tựa vào ghế ngồi, ánh mắt lười nhác thõa mãn.

Viên Tung lái xe hướng về nhà Hạ Diệu

Hạ Diệu buồn bực, "Tại sao không đến nhà của anh?"

"Cậu không phải là đang ở bên cạnh tôi sao? Tốt nhất là nên quay về hầu mẹ của cậu."

Hạ Diệu khẩy khẩy ngón tay, "Đã trễ thế này, anh cứ ở lại một đêm."

Hạ Diệu cho rằng Viên Tung là đùa giỡn, kết quả xe của Viên Tung thực sự cố chấp đi về phía nhà của cậu ta, Hạ Diệu còn chưa hết say, tâm tình che giấu không kín đáo, cứ như vậy để lộ ra ngoài.

Viên Tung đậu xe ở ven đường, tuy rằng ở đây cách nhà của Hạ Diệu không quá hai cây số, nhưng cơn hỏa ngục trong lòng Hạ Diệu lại dấy lên không ngớt, muốn Viên Tung quay đầu xe lại.

Kết quả, Viên Tung đem cậu ta cõng trên lưng.

Trước đây lúc chân của Viên Tung còn tốt, có thể cõng Hạ Diệu từ câu lạc bộ về đến nhà, hiện tại vết thương ở chân chưa lành, chỉ có thể cõng một đoạn đường ngắn như thế này, trong lòng không muốn bỏ qua cảm giác thân mật hạnh phúc như vậy.

Hạ Diệu vẫn như trước, vẻ mặt men say mà dán vào lưng của Viên Tung, miệng gặm cắn vào cái cổ cứng rắn của hắn, ý thức tuy không rõ ràng, nhưng trong lòng cái gì cũng đều sáng tỏ, không nỡ cắn quá mạnh.

Lòng của Viên Tung cũng bị Hạ Diệu cắn đau.

"Mấy ngày này cậu trước tiên phải hảo hảo đối tốt với mẹ cậu."

"Mẹ cậu càng không chấp nhận, cậu càng phải đối tối với mẹ nhiều hơn."

"Không có gì đừng luôn cùng dì già mồm tranh cãi, dì nói cái gì cậu cũng phải nghe lời."

"Lời của tôi cậu có nghe không?"

Hạ Diệu hơn nữa ngày mới mệt mỏi mà đáp lại một câu, "Nghe rồi."

Mẹ Hạ vốn nhận được điện thoại của Hạ Diệu, nói tối hôm nay không về, kết quả mở cửa thấy Viên Tung cõng nhi tử trở về, ánh mắt bị kiềm hãm, nghiễm nhiên chuyện ngoài dự liệu.

Trong lòng lướt qua nhàn nhạt vài phần tình cảm ấm áp, nhưng gương mặt vẫn như trước, nghiêm nghị lạnh lùng.

"Lần tới mà uống say như vậy thì đừng có đưa về nhà, ảnh hưởng tôi nghỉ ngơi!"

Viên Tung không nói gì, đem Hạ Diệu cõng trở về phòng.

Hạ Diệu nằm dài trên giường vẫn còn không buông tay, bị rượu huân đỏ, con ngươi thẳng tắp mà nhìn chằm chằm Viên Tung.

"Yên tâm đi, lần này tôi nhất định không bỏ rơi cậu một mình."

Nói xong, Viên Tung ở trên mặt Hạ Diệu nhéo một cái, mẹ Hạ có bóng gió ám chỉ cảnh cáo cũng vô dụng, thống khoái từ trong phòng ngủ của Hạ Diệu đi ra, trước khi đi vẫn còn hướng về mẹ Hạ nói nhiều một câu.

"Dì à, ngủ ngon."

Chapter
1 Chương 1: Giải đọ sức
2 Chương 2: Ai nói đấy?
3 Chương 3: Nỗi niềm khó nói nghĩ lại còn kinh
4 Chương 4: Giúp em làm mối đi mà!
5 Chương 5: Nhân vật “nguy hiểm”
6 Chương 6: Lần đầu giao chiến
7 Chương 7: Một hộp bánh cookie
8 Chương 8: Cút càng xa càng tốt!
9 Chương 9: Đừng đặc biệt không biết xấu hổ như thế!
10 Chương 10: Mắng cho chết nhà ngươi!
11 Chương 11: Yểng ta chán nản rồi
12 Chương 12: Thời gian trước khi bắn
13 Chương 13: Tôi nhìn trúng cậu rồi
14 Chương 14: Đây là cái kiểu logic gì chứ?
15 Chương 15: Quần cậu có chút thấp!
16 Chương 16: Chặt chẽ khóa trong tim
17 Chương 17: Nếu cậu cười với tôi một chút…
18 Chương 18: Đàn ông như này mới đủ tuyệt diệu!
19 Chương 19: Không thể thương lượng
20 Chương 20: Gửi nuôi
21 Chương 21: Lặng thầm bảo vệ em
22 Chương 22: Trong cửa sổ, ngoài cửa sổ
23 Chương 23: Mặc quần nhỏ vào
24 Chương 24: Tập kích đêm khuya
25 Chương 25: Tiểu nhu tình đêm mưa
26 Chương 26: Nhớ nhung đại yểng
27 Chương 27: Tìm hiểu mặt bên
28 Chương 28: Sao không chờ tôi về rồi hẵng kiểm tra sức khỏe?
29 Chương 29: Vụng trộm
30 Chương 30: Một chữ ngàn vàng
31 Chương 31: Trúc mã hội tụ
32 Chương 32: Cắn tai anh nha!
33 Chương 33: Đại vũ trì thủy
34 Chương 34: Dẫn trộm vào nhà
35 Chương 35: Đêm qua người tôi cắn không phải là cậu?
36 Chương 36: Đau đến thực tiêu hồn
37 Chương 37: Tranh chấp
38 Chương 38: Tuyên đại thiếu gia làm loạn không hối tiếc
39 Chương 39: Cùng sửa máy tập
40 Chương 40: Nhóc con ti tiện
41 Chương 41: Bất công
42 Chương 42: Đào củ sen
43 Chương 43: Ham ăn
44 Chương 44: Cùng tôi đi hóng gió
45 Chương 45: Xuất phát nào!
46 Chương 46: Tình yêu manh nha
47 Chương 47: Đó là nụ hôn đầu của lão tử!
48 Chương 48: Hiểu nhau thêm chút nữa
49 Chương 49: Dừng xe!
50 Chương 50: Tiểu bỉ ổi trong ổ chăn
51 Chương 51: Không chống đỡ nổi
52 Chương 52: Cuối cùng cũng tóm được mày rồi!
53 Chương 53: Oan gia chạm trán
54 Chương 54: Lại bị sập bẫy
55 Chương 55: Hai quả lựu to
56 Chương 56: Mỹ nam bên bể bơi
57 Chương 57: Đại tiệc mỹ vị
58 Chương 58: Sự cố
59 Chương 59: Đút ăn
60 Chương 60: Viện cớ mượn ổ chăn
61 Chương 61: Tình cảm chạy lệch
62 Chương 62: Khó chịu
63 Chương 63: Một mình vụng trộm hành sự
64 Chương 64: Xấu hổ đỏ bừng cả mặt
65 Chương 65: Mở cửa ra, để tôi vào!
66 Chương 66: Thời điểm tiến hành giải quyết mâu thuẫn
67 Chương 67: Ông nội anh!
68 Chương 68: Thu hoạch ngoài mong đợi
69 Chương 69: Gãi thêm tí nữa đi
70 Chương 70: Ngây thơ
71 Chương 71: Cùng yêu cùng thương
72 Chương 72: Cậu cũng đối tốt với hắn đi
73 Chương 73: Tôi lạy cậu luôn
74 Chương 74: Vuốt vuốt giận, không sao đâu mà
75 Chương 75: Thật vừa
76 Chương 76: Giới thiệu một cô bạn gái cho anh
77 Chương 77: Tôi sắp bị em gái anh đùa đến chết rồi!
78 Chương 78: Chườm nóng
79 Chương 79: Cậu cứ tha hồ mà ghen đi
80 Chương 80: Tu thân dưỡng tính
81 Chương 81: Hắn là của tôi!
82 Chương 82: Tiến triển thêm một bước
83 Chương 83: Sĩ khả sát bất khả nhục (Quân tử thà chết không chịu nhục)
84 Chương 84: Có thể chống lại ý trời
85 Chương 85: Thêm một cái đầu não
86 Chương 86: Đặc biệt hiếu thảo
87 Chương 87: Hạ Diệu cậu ở lại
88 Chương 88: Nhóc con, cho cậu khiêu khích này!
89 Chương 89: Chuyến khởi hành lừa đảo
90 Chương 90: Nỗi ám ảnh hoán đổi người
91 Chương 91: Cậu á đem miệng giữ kín một chút
92 Chương 92: Miễn tìm! Trước
93 Chương 93: Huynh muội tán gẫu
94 Chương 94: Người vợ đảm
95 Chương 95: Huynh đệ của anh hắn điên rồi!
96 Chương 96: Kì nghỉ quá dài
97 Chương 97: Đường về nhà chồng trắc trở
98 Chương 98: Hảo tiểu tử
99 Chương 99: Tôi không thể mất một người
100 Chương 100: Hai gã đàn ông điên loạn
101 Chương 101: BẮT ĐƯỢC "GIAN DÂM"
102 Chương 102: Tiểu tổ tông ấm áp
103 Chương 103: Cực kì đại phát
104 Chương 104: Hậu quả của kì nghỉ đông
105 Chương 105: Tôi phục cậu luôn!
106 Chương 106: Cảm ơn cậu
107 Chương 107: Mặt mày bầm dập
108 Chương 108: Trứng trọc lốc không có lông
109 Chương 109: Mắt to mắt nhỏ
110 Chương 110: Giải trừ tâm bệnh
111 Chương 111: Trả thù
112 Chương 112: Tâm trí không thể thoải mái
113 Chương 113: Chuyện không ngờ tới
114 Chương 114: Một con sói đến từ phương bắc
115 Chương 115: Viên đại tiểu thư đáng thương
116 Chương 116: Một trò hề
117 Chương 117: Tôi thật ngốc
118 Chương 118: Khủng hoảng tứ phía
119 Chương 119: Cảnh giới phóng đãng
120 Chương 120: Cảm giác đã sai chỗ
121 Chương 121: Hóa giải mâu thuẫn
122 Chương 122: Anh chớ ép tôi dùng biện pháp mạnh
123 Chương 123: Màn kịch chua xót
124 Chương 124: Quần lót bị mất
125 Chương 125: Cậu đêm qua đã hiện nguyên hình?
126 Chương 126: Quần lót bị rộng
127 Chương 127: Kẻ trộm đi bắt phạm nhân
128 Chương 128: Làm hòa
129 Chương 129: Bị dọa đến tè ra quần
130 Chương 130: Chính là tự tin như vậy
131 Chương 131: Bảo đảm không bạc đãi cậu
132 Chương 132: Sáu quý ông tề tụ
133 Chương 133: Không trượt một phát
134 Chương 134: Giá quá mắc
135 Chương 135: Tự hắc đế
136 Chương 136: Tránh xa người này ra
137 Chương 137: Tiêu chuẩn
138 Chương 138: Nội bộ lục đục
139 Chương 139: Cái gì gọi là trời sinh một đôi
140 Chương 140: Phong tỏa huyệt cười
141 Chương 141: Tình huống bất ngờ
142 Chương 142: Gọi cứu binh
143 Chương 143: CẢM ƠN "ĐẠI TẨU"
144 Chương 144: Hạ tiểu yêu trở mặt
145 Chương 145: Bắt đầu tính sổ
146 Chương 146: Hiểu ra mọi chuyện
147 Chương 147: Một mình tôi làm ba nghìn người
148 Chương 148: Cậu đó nha nhãn thần thật tốt!
149 Chương 149: Thật sự lo lắng!
150 Chương 150: Gọi!
151 Chương 151: Đại thần thánh từ trên trời giáng xuống!
152 Chương 152: Nam nhân không có gì tốt
153 Chương 153: Cùng 'báo ngạn tổ' nói lời ngôn tình
154 Chương 154: Vạch trần
155 Chương 155: Tuyên đại bịp
156 Chương 156: Liên tục gặp trục trặc
157 Chương 157: Thổ hào chân chính
158 Chương 158: Đứng núi này trông núi nọ
159 Chương 159: Nghìn vạn lần phải chờ tôi
160 Chương 160: MAU TRẢ "ĐÒN BÁNH TÉT BỰ" LẠI CHO TA
161 Chương 161: Vì cậu mà buộc hắn ra đi là đùa giỡn?
162 Chương 162: Hy sinh
163 Chương 163: Ngươi là người bị thần kinh
164 Chương 164: Xé mở ngụy trang
165 Chương 165: Loại bỏ tâm bệnh
166 Chương 166: Biến cố
167 Chương 167: Việc này tôi quyết định rồi
168 Chương 168: Về nhà
169 Chương 169: Cuộc chiến truyền thông bắt đầu!
170 Chương 170: Cái gì mới được gọi là chân ái?
171 Chương 171: Lòng đau tựa dao cắt
172 Chương 172: Thẳng thắn một lần
173 Chương 173: Mất tích
174 Chương 174: Ách
175 Chương 175: Anh ta tại sao cũng ở đây?
176 Chương 176: Đại cuộc đã định
177 Chương 177: Vật về nguyên chủ
178 Chương 178: Cảm giác có nguy cơ
179 Chương 179: Một chút giống con người cũng không có
180 Chương 180: Thật sự rất thoải mái
181 Chương 181: Cười
182 Chương 182: Kỳ thực cậu đã sớm hối hận
183 Chương 183: Con hươu tuyết ngu xuẩn
184 Chương 184: Vô tình gặp trên đường
185 Chương 185: Anh cứ chờ cho tới chết đi
186 Chương 186: Không bao giờ chơi đùa nữa
187 Chương 187: Biết vậy đừng làm
188 Chương 188: Anh mãi là no.1
189 Chương 189: Tình yêu trên bờ vai
190 Chương 190: Tiếng gọi của tình yêu
191 Chương 191: Tỉnh lại
192 Chương 192: Hết lòng chăm sóc
193 Chương 193: Đại tổ tông
194 Chương 194: An ủi
195 Chương 195: Chỉ nguyện được sống trong cơn mê đắm
196 Chương 196: Chiến tích
197 Chương 197: Rốt cục ai không đứng đắn ?
198 Chương 198: Khẩu vị của cậu nặng như vậy?
199 Chương 199: Cậu trốn đi đâu?
200 Chương 200: Phản kích
201 Chương 201: Thế nào lại là ngươi ???
202 Chương 202: Hàn đại thần tiên
203 Chương 203: Cắt đứt tơ tình
204 Chương 204: Nội chiến
205 Chương 205: Thừa dịp châm dầu
206 Chương 206: Thực sự xinh đẹp phi thường
207 Chương 207: Về nước
208 Chương 208: Một cái tin nhắn
209 Chương 209: Theo đuổi mẹ vợ
210 Chương 210: Thật không có phẩm hạnh TrướcTiếp
211 Chương 211: Ghen tuông với cả ngạch nương
212 Chương 212: Giống như lột da heo
213 Chương 213: Tôi thấy vậy cũng tốt!
214 Chương 214: Biến đi! biến ra đi! biến đi
215 Chương 215: Chương cuối
216 Chương 216: Phiên ngoại 1
217 Chương 217: Phiên ngoại 2
218 Chương 219: Phiên Ngoại 4
219 Chương 220: Phiên Ngoại 5
220 Chương 221: Phiên Ngoại 6
221 Chương 222: Phiên Ngoại 7
222 Chương 223: Phiên Ngoại 8
223 Chương 224: Phiên Ngoại 9
Chapter

Updated 223 Episodes

1
Chương 1: Giải đọ sức
2
Chương 2: Ai nói đấy?
3
Chương 3: Nỗi niềm khó nói nghĩ lại còn kinh
4
Chương 4: Giúp em làm mối đi mà!
5
Chương 5: Nhân vật “nguy hiểm”
6
Chương 6: Lần đầu giao chiến
7
Chương 7: Một hộp bánh cookie
8
Chương 8: Cút càng xa càng tốt!
9
Chương 9: Đừng đặc biệt không biết xấu hổ như thế!
10
Chương 10: Mắng cho chết nhà ngươi!
11
Chương 11: Yểng ta chán nản rồi
12
Chương 12: Thời gian trước khi bắn
13
Chương 13: Tôi nhìn trúng cậu rồi
14
Chương 14: Đây là cái kiểu logic gì chứ?
15
Chương 15: Quần cậu có chút thấp!
16
Chương 16: Chặt chẽ khóa trong tim
17
Chương 17: Nếu cậu cười với tôi một chút…
18
Chương 18: Đàn ông như này mới đủ tuyệt diệu!
19
Chương 19: Không thể thương lượng
20
Chương 20: Gửi nuôi
21
Chương 21: Lặng thầm bảo vệ em
22
Chương 22: Trong cửa sổ, ngoài cửa sổ
23
Chương 23: Mặc quần nhỏ vào
24
Chương 24: Tập kích đêm khuya
25
Chương 25: Tiểu nhu tình đêm mưa
26
Chương 26: Nhớ nhung đại yểng
27
Chương 27: Tìm hiểu mặt bên
28
Chương 28: Sao không chờ tôi về rồi hẵng kiểm tra sức khỏe?
29
Chương 29: Vụng trộm
30
Chương 30: Một chữ ngàn vàng
31
Chương 31: Trúc mã hội tụ
32
Chương 32: Cắn tai anh nha!
33
Chương 33: Đại vũ trì thủy
34
Chương 34: Dẫn trộm vào nhà
35
Chương 35: Đêm qua người tôi cắn không phải là cậu?
36
Chương 36: Đau đến thực tiêu hồn
37
Chương 37: Tranh chấp
38
Chương 38: Tuyên đại thiếu gia làm loạn không hối tiếc
39
Chương 39: Cùng sửa máy tập
40
Chương 40: Nhóc con ti tiện
41
Chương 41: Bất công
42
Chương 42: Đào củ sen
43
Chương 43: Ham ăn
44
Chương 44: Cùng tôi đi hóng gió
45
Chương 45: Xuất phát nào!
46
Chương 46: Tình yêu manh nha
47
Chương 47: Đó là nụ hôn đầu của lão tử!
48
Chương 48: Hiểu nhau thêm chút nữa
49
Chương 49: Dừng xe!
50
Chương 50: Tiểu bỉ ổi trong ổ chăn
51
Chương 51: Không chống đỡ nổi
52
Chương 52: Cuối cùng cũng tóm được mày rồi!
53
Chương 53: Oan gia chạm trán
54
Chương 54: Lại bị sập bẫy
55
Chương 55: Hai quả lựu to
56
Chương 56: Mỹ nam bên bể bơi
57
Chương 57: Đại tiệc mỹ vị
58
Chương 58: Sự cố
59
Chương 59: Đút ăn
60
Chương 60: Viện cớ mượn ổ chăn
61
Chương 61: Tình cảm chạy lệch
62
Chương 62: Khó chịu
63
Chương 63: Một mình vụng trộm hành sự
64
Chương 64: Xấu hổ đỏ bừng cả mặt
65
Chương 65: Mở cửa ra, để tôi vào!
66
Chương 66: Thời điểm tiến hành giải quyết mâu thuẫn
67
Chương 67: Ông nội anh!
68
Chương 68: Thu hoạch ngoài mong đợi
69
Chương 69: Gãi thêm tí nữa đi
70
Chương 70: Ngây thơ
71
Chương 71: Cùng yêu cùng thương
72
Chương 72: Cậu cũng đối tốt với hắn đi
73
Chương 73: Tôi lạy cậu luôn
74
Chương 74: Vuốt vuốt giận, không sao đâu mà
75
Chương 75: Thật vừa
76
Chương 76: Giới thiệu một cô bạn gái cho anh
77
Chương 77: Tôi sắp bị em gái anh đùa đến chết rồi!
78
Chương 78: Chườm nóng
79
Chương 79: Cậu cứ tha hồ mà ghen đi
80
Chương 80: Tu thân dưỡng tính
81
Chương 81: Hắn là của tôi!
82
Chương 82: Tiến triển thêm một bước
83
Chương 83: Sĩ khả sát bất khả nhục (Quân tử thà chết không chịu nhục)
84
Chương 84: Có thể chống lại ý trời
85
Chương 85: Thêm một cái đầu não
86
Chương 86: Đặc biệt hiếu thảo
87
Chương 87: Hạ Diệu cậu ở lại
88
Chương 88: Nhóc con, cho cậu khiêu khích này!
89
Chương 89: Chuyến khởi hành lừa đảo
90
Chương 90: Nỗi ám ảnh hoán đổi người
91
Chương 91: Cậu á đem miệng giữ kín một chút
92
Chương 92: Miễn tìm! Trước
93
Chương 93: Huynh muội tán gẫu
94
Chương 94: Người vợ đảm
95
Chương 95: Huynh đệ của anh hắn điên rồi!
96
Chương 96: Kì nghỉ quá dài
97
Chương 97: Đường về nhà chồng trắc trở
98
Chương 98: Hảo tiểu tử
99
Chương 99: Tôi không thể mất một người
100
Chương 100: Hai gã đàn ông điên loạn
101
Chương 101: BẮT ĐƯỢC "GIAN DÂM"
102
Chương 102: Tiểu tổ tông ấm áp
103
Chương 103: Cực kì đại phát
104
Chương 104: Hậu quả của kì nghỉ đông
105
Chương 105: Tôi phục cậu luôn!
106
Chương 106: Cảm ơn cậu
107
Chương 107: Mặt mày bầm dập
108
Chương 108: Trứng trọc lốc không có lông
109
Chương 109: Mắt to mắt nhỏ
110
Chương 110: Giải trừ tâm bệnh
111
Chương 111: Trả thù
112
Chương 112: Tâm trí không thể thoải mái
113
Chương 113: Chuyện không ngờ tới
114
Chương 114: Một con sói đến từ phương bắc
115
Chương 115: Viên đại tiểu thư đáng thương
116
Chương 116: Một trò hề
117
Chương 117: Tôi thật ngốc
118
Chương 118: Khủng hoảng tứ phía
119
Chương 119: Cảnh giới phóng đãng
120
Chương 120: Cảm giác đã sai chỗ
121
Chương 121: Hóa giải mâu thuẫn
122
Chương 122: Anh chớ ép tôi dùng biện pháp mạnh
123
Chương 123: Màn kịch chua xót
124
Chương 124: Quần lót bị mất
125
Chương 125: Cậu đêm qua đã hiện nguyên hình?
126
Chương 126: Quần lót bị rộng
127
Chương 127: Kẻ trộm đi bắt phạm nhân
128
Chương 128: Làm hòa
129
Chương 129: Bị dọa đến tè ra quần
130
Chương 130: Chính là tự tin như vậy
131
Chương 131: Bảo đảm không bạc đãi cậu
132
Chương 132: Sáu quý ông tề tụ
133
Chương 133: Không trượt một phát
134
Chương 134: Giá quá mắc
135
Chương 135: Tự hắc đế
136
Chương 136: Tránh xa người này ra
137
Chương 137: Tiêu chuẩn
138
Chương 138: Nội bộ lục đục
139
Chương 139: Cái gì gọi là trời sinh một đôi
140
Chương 140: Phong tỏa huyệt cười
141
Chương 141: Tình huống bất ngờ
142
Chương 142: Gọi cứu binh
143
Chương 143: CẢM ƠN "ĐẠI TẨU"
144
Chương 144: Hạ tiểu yêu trở mặt
145
Chương 145: Bắt đầu tính sổ
146
Chương 146: Hiểu ra mọi chuyện
147
Chương 147: Một mình tôi làm ba nghìn người
148
Chương 148: Cậu đó nha nhãn thần thật tốt!
149
Chương 149: Thật sự lo lắng!
150
Chương 150: Gọi!
151
Chương 151: Đại thần thánh từ trên trời giáng xuống!
152
Chương 152: Nam nhân không có gì tốt
153
Chương 153: Cùng 'báo ngạn tổ' nói lời ngôn tình
154
Chương 154: Vạch trần
155
Chương 155: Tuyên đại bịp
156
Chương 156: Liên tục gặp trục trặc
157
Chương 157: Thổ hào chân chính
158
Chương 158: Đứng núi này trông núi nọ
159
Chương 159: Nghìn vạn lần phải chờ tôi
160
Chương 160: MAU TRẢ "ĐÒN BÁNH TÉT BỰ" LẠI CHO TA
161
Chương 161: Vì cậu mà buộc hắn ra đi là đùa giỡn?
162
Chương 162: Hy sinh
163
Chương 163: Ngươi là người bị thần kinh
164
Chương 164: Xé mở ngụy trang
165
Chương 165: Loại bỏ tâm bệnh
166
Chương 166: Biến cố
167
Chương 167: Việc này tôi quyết định rồi
168
Chương 168: Về nhà
169
Chương 169: Cuộc chiến truyền thông bắt đầu!
170
Chương 170: Cái gì mới được gọi là chân ái?
171
Chương 171: Lòng đau tựa dao cắt
172
Chương 172: Thẳng thắn một lần
173
Chương 173: Mất tích
174
Chương 174: Ách
175
Chương 175: Anh ta tại sao cũng ở đây?
176
Chương 176: Đại cuộc đã định
177
Chương 177: Vật về nguyên chủ
178
Chương 178: Cảm giác có nguy cơ
179
Chương 179: Một chút giống con người cũng không có
180
Chương 180: Thật sự rất thoải mái
181
Chương 181: Cười
182
Chương 182: Kỳ thực cậu đã sớm hối hận
183
Chương 183: Con hươu tuyết ngu xuẩn
184
Chương 184: Vô tình gặp trên đường
185
Chương 185: Anh cứ chờ cho tới chết đi
186
Chương 186: Không bao giờ chơi đùa nữa
187
Chương 187: Biết vậy đừng làm
188
Chương 188: Anh mãi là no.1
189
Chương 189: Tình yêu trên bờ vai
190
Chương 190: Tiếng gọi của tình yêu
191
Chương 191: Tỉnh lại
192
Chương 192: Hết lòng chăm sóc
193
Chương 193: Đại tổ tông
194
Chương 194: An ủi
195
Chương 195: Chỉ nguyện được sống trong cơn mê đắm
196
Chương 196: Chiến tích
197
Chương 197: Rốt cục ai không đứng đắn ?
198
Chương 198: Khẩu vị của cậu nặng như vậy?
199
Chương 199: Cậu trốn đi đâu?
200
Chương 200: Phản kích
201
Chương 201: Thế nào lại là ngươi ???
202
Chương 202: Hàn đại thần tiên
203
Chương 203: Cắt đứt tơ tình
204
Chương 204: Nội chiến
205
Chương 205: Thừa dịp châm dầu
206
Chương 206: Thực sự xinh đẹp phi thường
207
Chương 207: Về nước
208
Chương 208: Một cái tin nhắn
209
Chương 209: Theo đuổi mẹ vợ
210
Chương 210: Thật không có phẩm hạnh TrướcTiếp
211
Chương 211: Ghen tuông với cả ngạch nương
212
Chương 212: Giống như lột da heo
213
Chương 213: Tôi thấy vậy cũng tốt!
214
Chương 214: Biến đi! biến ra đi! biến đi
215
Chương 215: Chương cuối
216
Chương 216: Phiên ngoại 1
217
Chương 217: Phiên ngoại 2
218
Chương 219: Phiên Ngoại 4
219
Chương 220: Phiên Ngoại 5
220
Chương 221: Phiên Ngoại 6
221
Chương 222: Phiên Ngoại 7
222
Chương 223: Phiên Ngoại 8
223
Chương 224: Phiên Ngoại 9