Chương 206: Trở lại khách sạn cùng Niệm Niệm.

“Cố Ngôn Sanh, buông ra. "

Cố Ngôn Sanh nhìn nơi Ôn Niệm Nam vừa bị anh hôn, ánh mắt né tránh một chút, cuối cùng buông tay che mắt anh ra.

"Niệm Niệm ... Tôi không cố ý lấy trộm nó ..."

Vừa dời tay ra, liền nhìn thấy Ôn Niệm Nam đôi mắt đỏ hoe, tràn đầy hoảng sợ.

Khi Ôn Niệm Nam nhìn thấy Cố Ngôn Sanh đang nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, ném bộ quần áo trên tay, đứng dậy rời đi.

Cố Ngôn Sanh bắt lấy quần áo, nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi của Ôn Niệm Nam, vội vàng đứng dậy chạy theo.

Điều mà Cố Ngôn Sanh không nhìn thấy là Ôn Niệm Nam, vừa quay đầu bỏ chạy, vừa chạm vào nơi bị hôn, khuôn mặt hơi ửng hồng.

" Niệm Niệm đợi đã!"

Nghe thấy phía sau thanh âm càng ngày càng gần, Ôn Niệm Nam vội vàng tăng nhanh tốc độ đi tới bên đường, đột nhiên chân trượt ngã ngã xuống đất, đầu gối đập vào bậc thang, thở ra một hơi đau đớn.

Thấy vậy, Cố Ngôn Sanh chạy tới, đỡ anh ngồi sang một bên, lo lắng nói: " Em có khỏe không? Có đau không? Anh xin lỗi, tất cả là lỗi của anh. Anh không nên đuổi theo làm em sợ."

Ôn Niệm Nam xoa đầu gối, ngước mắt lên nhìn Cố Ngôn Sanh, nói: "Tại sao anh lại xuất hiện ở Quốc gia Z?"

Cố Ngôn Sanh sửng sốt một chút, vươn tay kiểm tra vết thương của Ôn Niệm Nam, nói: "Tôi...... Tôi đang đi công tác cùng công ty, tình cờ ở gần đây. Tôi nghĩ đến em nói rằng em muốn chụp ảnh ở bãi biển hôm nay nên đến xem. "

Đương nhiên Ôn Niệm Nam biết hắn đang nói dối, nhưng không có lật tẩy, vừa động chân muốn đứng dậy nhưng sắc mặt đột nhiên tái nhợt vì đau đầu gối.

"Đừng nhúc nhích, bởi vì chân của em đã có vết thương cũ rồi. Em đừng đi xa. Em đã mang theo thuốc giảm đau chưa? Tôi sẽ ôm em đi."

Ôn Niệm Nam sửng sốt: "Anh nói cái gì?"

Cố Ngôn Sanh cởi áo khoác khoác lên người Ôn Niệm Nam, vươn tay muốn ôm, nhưng bị người bên kia tránh ra.

Cố Ngôn Sanh nhìn tay của mình, nghĩ đến điều gì đó, thở dài: "Chân của em bây giờ không đi được, cho nên anh không ôm em, anh cõng em trở lại, được không?"

Ôn Niệm Nam không nói chuyện, chỉ nắm chặt quần áo của Cố Ngôn Sanh trong tay.

Trời sắp tối, đèn đường bên đường đều đã bật sáng, nhìn từ xa một dãy đèn đường như những vì sao.

Hai bóng người dưới ngọn đèn đường nhấp nháy, Cố Ngôn Sanh chậm rãi đi dọc theo con đường đầy đèn đường cùng Ôn Niệm Nam sau lưng, không ai nói chuyện, nhưng mỗi người đều có suy nghĩ riêng.

“Niệm Niêm, ôm chặt tôi kẻo ngã.” Ôn Niệm Nam trên lưng không đáp, trong mắt Cố Ngôn Sanh lóe lên vẻ cô đơn.

Khi anh ta rẽ vào góc cua và đi sang một con phố khác, Cố Ngôn Sanh đột nhiên cảm thấy Ôn Niệm Nam từ từ duỗi tay ra ôm lấy anh ta, khóe miệng Cố Ngôn Sanh chợt nở nụ cười.

Đi một hồi lâu cuối cùng cũng trở về khách sạn, Cố Ngôn Sanh cầm chìa khóa phòng, mở cửa giúp Ôn Niệm Nam đi vào.

Ôn Niệm Nam lấy thuốc giảm đau trong túi ra, ngẩng đầu nhìn Cố Ngôn Sanh đang đứng sang một bên, nói: "Anh ... anh không về sao?"

"Tôi không đến bằng ô tô, hơn nữa khách sạn cũng xa. Ở đây không có taxi. Tôi phải đi rất lâu."

Cố Ngôn Sanh ngồi sang một bên và lấy áo khoác của mình, nhìn Ôn Niệm Nam trong tuyệt vọng.

Nhìn thấy Ôn Niệm Nam không có ý giữ anh ở lại, trong mắt Cố Ngôn Sanh hiện lên vẻ bất lực, anh thở dài: "Vậy thì tôi đi trước. Nếu buổi tối chân em đau nặng hơn, hãy gọi điện thoại cho người đại diện."Cố Ngôn Sanh dừng chân, siết chặt tay anh, nói: "Có chuyện gì vậy?"

"Đêm nay ngươi ở lại đi, Lăng Lăng buổi tối không tiện tới chăm sóc ta."

Một nụ cười hiện lên trong mắt Cố Ngôn Sanh, quay người lại nhìn Ôn Niệm Nam, cười nói: "Được rồi, tôi sẽ ở lại." (không quân tử nha, dùng khổ nhục kế, EQ được trau dồi có khác…)

...

Cố trang.

Trên bàn có mấy chai rượu đã mở nắp, Cố Lâm hai mắt say khướt nhìn bức họa trong tay, đáy mắt đầy chua xót.

Hôm nay ... là sinh nhật của Cố Lâm, nhưng không ai tổ chức nó, bởi vì không ai nhớ nó. Chỉ bản thân anh ấy nhớ ngày sinh nhật mỗi năm.

Và người đã nói lúc đó sẽ đi cùng anh trong ngày sinh nhật của anh ấy không muốn gặp anh bây giờ, anh ấy đã bỏ chạy ...

"Anh ... anh đã nói dối em ... anh nói rằng anh sẽ dành ngày sinh nhật của em với em, và anh nói rằng anh sẽ không bao giờ rời bỏ em nơi mà em sẽ trở thành ..."

Cố Lâm đã đến phòng triển lãm nhiều lần, nhưng Bạch Cẩn Trần vẫn ở sau cánh cửa đóng chặt. Cố Lâm gọi cho anh ta và không ai trả lời anh ta, và mọi người biến mất.

Nhìn người đang cười ngọt ngào trên bức chân dung, một cảm xúc vô hình lóe lên trong mắt Cố Lâm, anh đứng dậy lái xe rời khỏi Cố trang.

Trời mưa to như trút nước, giống như thời điểm khi gặp phải Bạch Cẩn Trần, Cố Lâm lái xe đến chỗ ở của Bạch Cẩn Trần, vướng mưa, đi tới trước cửa gõ cửa.

"Anh ơi! Anh ơi, anh có ở đó không?"

Cố Lâm gõ cửa một lần nữa và không có ai đáp lại, có lẽ do tác dụng của rượu, hoặc có lẽ vì hôm nay là sinh nhật của anh ấy, Cố Lâm trở nên mất kiểm soát về mặt cảm xúc.

"Anh ơi mở cửa! Mở cửa! Xin anh mở cửa cho em, được không? Anh... Đừng bỏ rơi em... em chỉ có một mình, anh không cần em sao?"

Cố Lâm ngồi dưới đất khóc lóc gõ cửa, người ướt sũng vì mưa, dựa vào cửa ngước nhìn mưa rơi lất phất trên đầu.

"Tôi ghê tởm quá ... Tại sao tất cả những người tôi yêu thương đều bỏ rơi tôi? Anh không muốn tôi giống như mẹ anh ..."

Cố Lâm ngồi dưới mưa, cúi đầu ôm chặt lấy mình, nước mắt và nước mưa tuôn rơi.

Tôi đợi anh ấy ... anh ấy sẽ không muốn tôi ...

Sau khi Bạch Cẩn Trần tham gia buổi triển lãm, nhận thấy trời đang mưa rất to, anh đợi ở cửa một lúc rồi lái xe về nhà.

Anh đậu xe ngoài nhà, mở ô bước về nhà nhưng vừa bước tới cửa đã thấy có người ở đó, đến gần thì lộ rõ vẻ ngạc nhiên khi không biết đó là ai.

"Tiểu Lâm?"

Lúc này, Cố Lâm không biết mình đã dầm mưa bao lâu.

Cố Lâm sững sờ mở mắt khi nghe thấy giọng nói, phía sau Bạch Cẩn Trần, người đang cầm ô che mưa cho anh, cười nhạt.

"Anh à ... em đang đợi anh ..." Nói xong liền bất tỉnh, ngất đi.

...

Quốc gia Z

Ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, Ôn Niệm Nam chậm rãi mở mắt ra, vừa định đứng dậy sau khi dụi mắt, liền phát hiện hai tay bị đè nén.

Ôn Niệm Nam sửng sốt một chút, liền quay đầu nhìn người kia nằm ở trên giường.

Mà đường nét khuôn mặt thanh tú và sâu thẳm trong tầm tay khiến Ôn Niệm Nam nhìn một lúc cũng có chút sững sờ.

Khuôn mặt này dù đứng ở đâu cũng khiến người ta không thể dời mắt, khuôn mặt thanh tú này đã cướp đi trái tim của Ôn Niệm Nam chỉ bằng một cái liếc mắt.

Cố Ngôn Sanh nằm bên cạnh đang say giấc nồng, một tay ôm Ôn Niệm Nam, khóe quần áo hơi cuộn lên, lộ ra cơ bụng dưới lớp áo sơ mi đen.

Lông mi của người trên giường khẽ nhúc nhích, Ôn Niệm Nam nhanh chóng rút tay ra, quay đầu lại.

Cố Ngôn Sanh mở mắt, đứng dậy kiểm tra chân của Ôn Niệm Nam, thở phào nhẹ nhõm nói: "Cũng may vết thương không nặng, còn đau không?"

Ôn Niệm Nam không dám nhìn vào mắt anh, nói nhỏ: "Không còn đau nữa, em muốn đi vệ sinh."

"Được rồi, anh giúp em qua."

Sau khi cửa phòng tắm đóng lại, Cố Ngôn Sanh ở ngoài cửa nở một nụ cười đầy ẩn ý. (anh thành cáo già tình trường rồi…giả vờ đáng thương lừa con mèo ngốc)

Cố Ngôn Sanh đã thức dậy từ lâu trước khi ánh mặt trời chiếu vào, và tự nhiên anh ta cố tình kéo áo sơ mi của mình ra, và cố tình đưa khuôn mặt của mình lại gần Ôn Niệm Nam...

...

Sau khi uống thuốc, chân không còn đau nữa, hôm nay vẫn còn phải chụp một bộ ảnh, Ôn Niệm Nam chịu đau đi tới hiện trường, Cố Ngôn Sanh cũng đi theo.

Sau khi Cố Ngôn Sanh trả lời điện thoại, bước vào phòng thay đồ, nhìn thấy Ôn Niệm Nam tái mét, lo lắng: "Em sao rồi? Nếu còn đau, chúng ta sẽ không chụp ảnh, được không?"

Ôn Niệm Nam lại nhìn nhạc chuông của Cố Ngôn Sanh, và nói, "Tôi đã được người chăm sóc. Anh có thể quay lại. Anh còn có việc."

"Vậy thì... Vậy ta buổi tối có thể gặp được không?"

Ôn Niệm Nam gật đầu: "Ừ."

Chuyên gia trang điểm đã hỏi nhiều câu hỏi tầm phào sau khi Cố Ngôn Sanh rời đi, và anh ta đã nhận ra danh tính của Cố Ngôn Sanh.

Ôn Niệm Nam liếc mắt nhìn thời gian, lấy thuốc do bác sĩ Lý đưa ra đặt trên bàn, cầm lấy cốc nước rồi uống thuốc.

Sau khi nhìn thấy nội y màu xanh, chuyên viên trang điểm bối rối nói: "Ủa? Cô có thuốc này ở nước M không? Em cứ tưởng chỉ có nước Z của chúng ta".

Ôn Niệm Nam sửng sốt: "Cái này bác sĩ đưa cho ta, ta không biết."

"Đúng vậy, tôi nghe nói giấy ủy quyền của loại thuốc này được giao cho một công ty tên là Cố thị ở nước M, nói rằng đó là ủy quyền cho sử dụng."

"Là họ Cố?"

Sau khi Ôn Niệm Nam nghe nói đó là một công ty họ Cố, tay cầm thuốc cứng đờ, trong lòng có linh tính không tốt.

Buổi tối, Lăng Lăng đưa Ôn Niệm Nam trở về, vừa ra khỏi thang máy, họ đã nhìn thấy Cố Ngôn Sanh đang đứng ở cửa cầm một bông hoa hướng dương.

Cố Ngôn Sanh nhìn thấy Ôn Niệm Nam trở lại liền nhanh chóng bước tới đưa hoa cho anh, nhẹ nhàng nhìn anh nói: "Niệm Niệm, em mời anh ăn tối được không?"

Thấy vậy, Linh Lăng lập tức tìm cơ hội đánh lạc hướng, cười tủm tỉm nói: "Vậy thì sao ... Tôi sẽ về nghỉ ngơi trước sau khi đọc xong anh Nam, như vậy tôi sẽ không làm phiền anh nữa."

Trên hành lang chỉ còn lại hai người.

Cố Ngôn Sanh đứng đối diện nhìn anh đầy lo lắng, trong mắt hiện lên sự chờ đợi.

Ôn Niệm Nam nhìn lướt qua thuốc trong tay, ánh mắt hơi lóe lên, giương mắt nhìn Cố Ngôn Sanh nói: "Đi thôi."

Nó chỉ xảy ra khi anh ta có một cái gì đó muốn hỏi Cố Ngôn Sanh...

...

“Xin chào, anh đi bao nhiêu người?” Người phục vụ đưa hai người đến phòng riêng của Cố Ngôn Sanh.

Vẻ mặt Ôn Niệm Nam có chút không thoải mái, Cố Ngôn Sanh cho rằng Ôn Niệm Nam mệt mỏi không muốn ra ngoài cùng mình, trong mắt thoáng qua một tia buồn bã.

“Đây không phải là Cố tổng sao? Thật là trùng hợp.” Giọng một người đàn ông vang lên sau lưng anh.

Cố Ngôn Sanh thân thể cứng đờ khi nghe thấy tiếng nói, quay đầu nhìn sang, trong mắt thoáng hiện lên một tia kỳ dị.

Đó là ông Brown từ công ty dược phẩm khi ông được ủy quyền lấy thuốc.

Cố Ngôn Sanh liếc nhìn Ôn Niệm Nam ở bên, vẻ mặt hoảng sợ: "Đã lâu không gặp, ngài Brown."

Ông Brown cười nói: "Sức khỏe của ông thế nào? Tôi nghe nói lần trước ông uống rượu và nôn ra máu".

Ôn Niệm Nam ở bên nghe vậy sửng sốt một chút, cả kinh nói: "Ngài nói cái gì? Uống vào nôn ra máu ... có chuyện gì sao?"

"Để có được loại thuốc ít tác dụng phụ, anh ta chạy đi rủ tôi đi uống rượu để lấy giấy phép. Tôi chưa bao giờ thấy một người nào uống rượu nặng như vậy. Việc uống liều lĩnh cũng khiến tôi sợ hãi. Tôi ngưỡng mộ anh ấy quá liền lấy ủy quyền cho anh ta, nhưng không ngờ rằng anh ta bị chảy máu dạ dày và nôn ra rất nhiều máu ”.

Đôi mắt Ôn Niệm Nam phút chốc đỏ lên, anh chậm rãi nhìn Cố Ngôn Sanh, run giọng nói: "Thuốc mà bác sĩ Lý đưa cho tôi ... chỉ uống vào là bị nôn ra máu thôi sao? Anh đã đi nước rồi Z để lấy ủy quyền thuốc vì bệnh của tôi ... "

Cố Ngôn Sanh thở dài, cười khổ: "Lúc đó, bác sĩ Lý nói rằng em đã dừng thuốc, mà tác dụng phụ của loại thuốc này rất nhỏ, cho nên tôi..."

"Còn anh thì sao! Anh muốn chết! Chảy máu dạ dày sẽ không đau!"

Tác giả có điều muốn nói:

Trailer: Niệm Niệm đau khổ vì Cố Ngôn Sanh xuất huyết dạ dày, trở về Trung Quốc anh đưa Niệm Niệm về quê mẹ, sửa đoạn video về mẹ cô và những câu hát thời thơ ấu, cảm giác tội lỗi đã làm hỏng cây đàn piano, những lời phàn nàn lẫn nhau về sự leo thang của trái tim và cảm xúc , Cố Lâm bị sốt và nhớ thỏ con đã cứu mình nên rất phấn khích!

Cố cặn bã của khó khăn là ở đây! Niệm Niệm đã dần chấp nhận anh ta rồi!

Con trai ngốc hãy chăm chỉ tỏ tình hơn!

Nhân vật của Lâm Lâm trở nên như vậy khi hồi tưởng của Cố cặn bã thay thế anh ta.

Sau khi Cố cặn bã trở về Trung Quốc, anh sẽ đưa Niệm Niệm về nơi mà mẹ anh đã từng ở, đồng thời sẽ cùng Niệm Niệm tháo gỡ nút thắt trong người mẹ.

Bây giờ nếu bạn đánh giá lại Cố cặn bã, bạn sẽ đánh giá hắn như thế nào?-----

Chapter
1 Chương 1: Cậu có tư cách gì?
2 Chương 2: Thật không ra thể thống gì
3 Chương 3: Em nói không có, anh có tin không?
4 Chương 4: Là y? Y thế nhưng đã trở về!
5 Chương 5: Giấy thỏa thuận ly hôn
6 Chương 6: Cậu không nên chạm vào giới hạn của tôi!
7 Chương 7: Nó đáng giá được con đối xử tốt
8 Chương 8: Vết sẹo trêи trán
9 Chương 9: Cố ý nhào vào ngực tôi sao?
10 Chương 10: Tái ngộ Thẩm Lạc An
11 Chương 11: Hết thảy thuộc về tôi
12 Chương 12: Anh ấy sẽ không quan tâm
13 Chương 13: Tái ngộ tại nhạc hội
14 Chương 14: Ôn lại chuyện yêu đương vụng trộm?
15 Chương 15: Cậu đúng là ghê tởm
16 Chương 16: Thật làm tôi thấy mất mặt
17 Chương 17: Không sinh khí, cảm ơn cậu
18 Chương 18: Cậu có phải rất sợ tôi?
19 Chương 19: Bệnh bao tử tái phát
20 Chương 20: Vì để che vết sẹo
21 Chương 21: Anh giúp em xoa xoa
22 Chương 22: Tôi đau quá!
23 Chương 23: Nhi tử hiếu thuận
24 Chương 24: Quan hệ ly hôn
25 Chương 25: Vì người thương tôi
26 Chương 26: Ca ca tốt của ta
27 Chương 27: Em muốn nhìn cậu ấy cười
28 Chương 28: Ai ở trêи lầu?
29 Chương 29: Cậu không đủ tư cách
30 Chương 30: Bạch y thiếu niên
31 Chương 31: Đây là cậu tự tìm!
32 Chương 32: Xem ra cậu còn nhớ rất rõ
33 Chương 33: Cầu xin anh đừng phá hủy nó
34 Chương 34: Con muốn được mẹ ôm lần nữa
35 Chương 35: Thẩm Lạc An sẽ qua đêm ở đây
36 Chương 36: Đèn trong phòng
37 Chương 37: Bữa tiệc sinh nhật bắt đầu
38 Chương 38: Hợp tấu tại buổi tiệc
39 Chương 39: Bản nhạc phổ này ở đâu?
40 Chương 40: Thỏa thuận ngoài ban công
41 Chương 41: Chảy máu dạ dày?
42 Chương 42: Sóng gió từ một đoạn video
43 Chương 43: Cố Ngôn Sinh không xứng đáng
44 Chương 44: Thương tổn ngày trước
45 Chương 45: Ai quan tâm cậu ta còn sống hay không
46 Chương 46: Tôi muốn ra viện
47 Chương 47: Về rồi sao?
48 Chương 48: Trong lòng càng đau đớn
49 Chương 49: Cậu ấy rất yêu ngài
50 Chương 50: Loại người toàn âm mưu thủ đoạn sao?
51 Chương 51: Về nhà ngay lập tức
52 Chương 52: Ảnh chụp bị phơi bày
53 Chương 53: Dựa vào đâu mà bắt tôi xin lỗi
54 Chương 54: Cố Ngôn Sinh, tôi hận anh!
55 Chương 55: Cậu không bế chẳng lẽ muốn tôi bế?
56 Chương 56: Em sẽ cứu được anh
57 Chương 57: Cậu ta đang ở nhà chăm vợ
58 Chương 58: Để cậu ta tránh xa Ôn Niệm Nam một chút
59 Chương 59: Lại muốn bất ngờ đánh lén tôi nữa à?
60 Chương 60: Mối quan hệ căng thẳng
61 Chương 61: Bình yên trước bão tố
62 Chương 62: Cố tình vò nát bộ quần áo
63 Chương 63: Cuối cùng cũng tỉnh dậy
64 Chương 64: Con có thể… ly hôn được không?
65 Chương 65: Mau tới đút cháo cho Niệm Niệm
66 Chương 66: Bắt con ở chung với cậu ta?
67 Chương 67: Con mẹ nó Ôn Niệm Nam cậu có bệnh đúng không?
68 Chương 68: Niệm Nam… đau không?
69 Chương 69: Nếu cậu ly hôn thì tớ có cơ hội không?
70 Chương 70: Lão lưu manh sao? Là tiểu lưu manh thì có!
71 Chương 71: Làm một cặp chồng chồng bình thường
72 Chương 72: Bóng lưng trước khi hôn mê
73 Chương 73: Đã bắt đầu quan tâm tới người ta
74 Chương 74: Cậu bị Niệm Nam ghét bỏ rồi à?
75 Chương 75: Toàn thân đầy bùn đất thấy thế nào?
76 Chương 76: Chàng nghệ sĩ dương cầm dưới ánh hào quang sân khấu
77 Chương 77: Vết sẹo bên dưới đôi găng tay màu trắng
78 Chương 78: Bình giấm chua quá
79 Chương 79: Cậu dám cắn tôi thử xem?
80 Chương 80: Nắm tay dắt cậu qua đường được không?
81 Chương 81: Cố Ngôn Sinh, mày mới là kẻ không có tự trọng
82 Chương 82: Bằng chứng ‘vượt quá giới hạn’
83 Chương 83: Anh có bao giờ nghĩ rằng… anh sai rồi không?
84 Chương 84: Tại sao ngài không để cậu Ôn rời đi
85 Chương 85: Nếu tiếp tục bị ép buộc, cậu ấy sẽ phát điên mất
86 Chương 86: Nhẫn cưới lạnh như băng
87 Chương 87: Cố Ngôn Sinh… anh ghen rồi
88 Chương 88: Sờ thật sướng
89 Chương 89: Nếu như không gặp nhau thì tốt biết bao
90 Chương 90: Đừng sợ tôi, tôi sẽ bảo vệ em
91 Chương 91: Nhẫn cưới “Vĩnh Hằng” là giả sao?
92 Chương 92: Mẹ chọn Ôn Niệm Nam hay là con?
93 Chương 93: Hắn đưa Thẩm Lạc An đến rồi
94 Chương 94: Bóng lưng màu trắng khó quên
95 Chương 95: Chỉ cần mày chết là được giải thoát
96 Chương 96: Chiếc nhẫn nhuốm máu trong tay
97 Chương 97: Tôi không quan tâm cậu ta sống hay chết
98 Chương 98: Bộ âu phục trắng nhuốm đỏ
99 Chương 99: Sống đau đớn quá…
100 Chương 100: Cố Ngôn Sinh… anh là kẻ không có lương tâm
101 Chương 101: Tôi hận anh ta! Đây là anh ta nợ tôi!
102 Chương 102: Tinh thần có vấn đề?
103 Chương 103: Đồ ngốc… Tại sao cậu lại bị thương rồi?
104 Chương 104: Lần này… đến lượt anh tới bảo vệ em.
105 Chương 105: Hiệu quả trị liệu của bác sĩ Lý!
106 Chương 106: Cậu ta đã thay đổi.
107 Chương 107: Mùi hương trong phòng của Ôn Niệm Nam
108 Chương 108: Vợ cậu thật chạy theo người khác sao?
109 Chương 109: Không thể chấp nhận sự thật.
110 Chương 110: Tôi quyến rũ ai không liên quan tới anh.
111 Chương 111: Cho Cố Ngôn Sanh đội nón xanh
112 Chương 112: Đã ly hôn rồi còn giải thích để làm gì?
113 Chương 113: Đừng từ bỏ tình yêu với đàn dương cầm.
114 Chương 114: Thẩm Lạc An nhận là W.E?
115 Chương 115: Phát hiện bị Cố tổng theo dõi.
116 Chương 116: Muốn W.E đàn ở trường quay.
117 Chương 117: Niệm Nam, cậu... cậu là W.E?!
118 Chương 118: Em có gạt tôi điều gì không?
119 Chương 119: Trong ba ngày mất tích kia em đã làm gì?
120 Chương 120: Bản nhạc ở cao trung là của ai?
121 Chương 121: Niệm Nam đánh đàn cùng Đường Sóc
122 Chương 122: Bị mất sợi dây chuyền hình nốt nhạc.
123 Chương 123: Niệm Nam hành động của cậu đáng eo quá.
124 Chương 124: Dây đeo điện thoại tình nhân trên phát sóng trực tiếp.
125 Chương 125: Bị tấn công bất ngờ trong đêm.
126 Chương 126: Cố tổng anh cố ý xa lánh tôi sao?
127 Chương 127: Đường Sóc tốt hơn anh gấp trăm lần.
128 Chương 128: Anh thực sự hối hận vì đã ly hôn.
129 Chương 129: Anh thích chơi trò lưu manh sao.
130 Chương 130: Tôi muốn anh chết.
131 Chương 131: Cởi áo ra tôi bôi thuốc cho
132 Chương 132: Anh khiến tôi cảm thấy ghê tởm
133 Chương 133: Ai là người nhà của cậu ta?
134 Chương 134: Đường Sóc tôi đợi cậu quay lại.
135 Chương 135: Người yêu mới của vợ cũ
136 Chương 136: Em đi gặp bác sĩ tâm lý?
137 Chương 137: Cố Ngôn Sanh, anh đưa tôi đi đâu?
138 Chương 138: Trả lại vòng cổ cho Thẩm Lạc An.
139 Chương 139: Tôi cấm anh nói sự thật cho anh ấy.
140 Chương 140: Chiếc vòng cổ hình nốt nhạc.
141 Chương 141: Xảy ra chuyện ở cuộc thi piano.
142 Chương 142: Anh trai tôi đã mất.
143 Chương 143: Cố Ngôn Sanh bị cắn.
144 Chương 144: Em chính là người cứu tôi.
145 Chương 145: Tôi đối xử tệ với em ấy lắm sao?
146 Chương 146: Thẩm Lạc An bị bắt.
147 Chương 147: Đem hắn ra đánh gãy chân.
148 Chương 148: Anh yêu em…anh rất hối hận vì đã ly hôn.
149 Chương 149: Nhẫn cưới vĩnh cửu chính hiệu xuất hiện.
150 Chương 150: Tìm chiếc nhẫn bị vứt.
151 Chương 151: Niệm Niệm bị ôm ở hành lang bữa tiệc.
152 Chương 152: Tôi xin lỗi!
153 Chương 153: Con trai của Cố Ngôn Sanh?
154 Chương 154: Chu Nguyên Phong, cậu đang yêu?
155 Chương 155: Bị nhốt ở tầng hầm.
156 Chương 156: Cố Ngôn Sanh gọi cho Ôn Niệm Nam trên phát sóng trực tiếp.
157 Chương 157: Tôi đã phá hủy cây đàn của mẹ anh ấy.
158 Chương 158: Nhật ký thời trung học của Niệm Nam được lộ diện.
159 Chương 159: Em thật ngốc... anh đã làm bị thương.
160 Chương 160: Cố Ngôn Sanh say rượu gặp Ôn Niệm Nam ở khách sạn.
161 Chương 161: Cố Ngôn Sanh có phải anh cố ý gây thương tích cho mình không.
162 Chương 162: Nụ hôn đẫm nước mắt trong phòng tắm
163 Chương 163: Ôn Niệm Nam bị nhốt trong khách sạn.
164 Chương 164: Cố Ngôn Sanh bị phát hiện nửa đêm lẻn vào phòng.
165 Chương 165: Cậu đang muốn thuyết phục tôi làm hòa với anh ta sao?
166 Chương 166: Tôi muốn cưng chiều em cả đời
167 Chương 167: “Tôi ... tôi đã sửa được đàn piano của mẹ em”
168 Chương 168: Đầu tiên phải lấy được thân thể của hắn.
169 Chương 169: Anh còn muốn ly hôn lần nữa sao?
170 Chương 170: Trái tim anh thuộc về em, và tình yêu chỉ dành cho em
171 Chương 171: Một nụ hôn nồng cháy trên cây đàn piano
172 Chương 172: Cố Ngôn Sanh xuất hiện trong phòng phát sóng trực tiếp của W.E
173 Chương 173: Tôi không dám yêu ai nữa.
174 Chương 174: Tai nạn xe đột ngột.
175 Chương 175: Niệm Nam ngất xỉu vì bất ngờ bị đau bụng.
176 Chương 176: Tôi có thể sống thêm vài năm nữa.
177 Chương 177: Này, để tôi cho em ăn cháo, được không?
178 Chương 178: Tôi sẽ tiêu diệt kẻ bắt nạt tôi.
179 Chương 179: Bệnh trầm cảm của Ôn Niệm Nam
180 Chương 180: Cố Ngôn Sanh nôn ra máu và hôn mê.
181 Chương 181: Thẩm Lạc An đã yêu cầu các người làm điều này?
182 Chương 182: Tôi không sợ
183 Chương 183: Ôn Noãn Nam có thể uy hiếp anh ấy
184 Chương 184: Đừng khóc ... Tôi thực sự không đau.
185 Chương 185: Tôi muốn Cố Ngôn Sanh tự tay tiêu diệt WE
186 Chương 186: Tên cặn bã Cố Ngôn Sanh tái hợp với Thẩm Lạc An?
187 Chương 187: Tôi đã quyết định… không muốn yêu nữa.
188 Chương 188: Đừng gọi tên tôi…thật ghê tởm!”
189 Chương 189: Nóng vội sẽ chọc giận người ta.
190 Chương 190: Được rồi ... tôi đồng ý đính hôn với cậu.
191 Chương 191: Quỳ xuống! Nhặt chiếc nhẫn
192 Chương 192: Công khai dạy dỗ Thẩm Lạc An trong buổi đính hôn.
193 Chương 193: Cầu xin ngươi ... Ta xin ngươi tỉnh lại, được không?!
194 Chương 194: Ta thích từ từ tra tấn ngươi.
195 Chương 195: Tôi xin lỗi.
196 Chương 196: Niệm Niệm ... Tôi đếm ba lần. Khi em mở mắt ra, tôi liền biến mất.
197 Chương 197: Những lời nói dối mà Cố Ngôn Sanh đã lên kế hoạch cẩn thận.
198 Chương 198: Tại sao tất cả mọi người đều không nói cho tôi biết!
199 Chương 199: Tôi không ghét cậu…., đừng khóc.
200 Chương 200: Tôi không ghét cậu…., đừng khóc.
201 Chương 201: Chính anh là người ép cậu ấy tự sát.
202 Chương 202: Niệm Niệm... chúng ta hứa nhé!
203 Chương 203: Cố tổng không thể yêu nữa sao?
204 Chương 204: Anh muốn em trở thành vợ anh lần nữa.
205 Chương 205: Cố Ngôn Sanh đỏ mặt khi hôn
206 Chương 206: Trở lại khách sạn cùng Niệm Niệm.
207 Chương 207: Cố Ngôn Sanh... Em đã tha thứ cho anh từ lâu rồi.
208 Chương 208: Tai của em có phải rất nhạy cảm không?
209 Chương 209: Em thật đáng yêu
210 Chương 210: Niệm Niệm về nhà với tôi ...
211 Chương 211: Tôi đưa em vào phòng tắm.
212 Chương 212: Cố Ngôn Sanh bị bắt gặp...
213 Chương 213: Anh muốn em đeo nhẫn cầu hôn.
214 Chương 214: Tôi có bị bỏ rơi một lần nữa không.
215 Chương 215: Anh cảm thấy phiền phức phải không?
216 Chương 216: Tôi không phải là Niệm Nam của ba năm đó nữa
217 Chương 217: Ôn Niệm Nam lại mất tích.
218 Chương 218: Ngôn Sanh ... Cứu tôi với!
219 Chương 219: Hắn bị tiêm thuốc mất trí nhớ.
220 Chương 220: Cố Ngôn Sanh, em cấm anh chết!
221 Chương 221: Cố Ngôn Sanh mất trí nhớ và trở nên ngu ngốc.
222 Chương 222: Đột nhập phòng tắm! Anh có thể chạm vào eo của em không?
223 Chương 223: Giải quyết phản ứng.
224 Chương 224: Dường như Cố Ngôn Sanh đang ... làm nũng?
225 Chương 225: Hắn đã đánh chết người, dịu dàng ở đâu?
226 Chương 226: Vết cắn! Chuyện gì đã xảy ra sau khi say rượu.
227 Chương 227: Anh cởi quần áo của tôi?
228 Chương 228: Anh Niệm Nam, anh ấy có bị đau lưng không?
229 Chương 229: Ôn Niệm Nam là người anh ấy thật lòng yêu.
230 Chương 230: Đừng sợ ... Anh sẽ không ép buộc em.
231 Chương 231: Tranh cãi!
232 Chương 232: Tôi muốn nghe em nói rằng em yêu tôi, em không thể rời xa tôi.
233 Chương 233: Cố Ngôn Sanh cầu hôn
234 Chương 234: Đi lãnh chứng.
235 Chương 235: Cố thị phải có phu nhân tổng tài.
236 Chương 236: Đi thăɱ Đường Sóc.
237 Chương 237: Cố Ngôn Sanh chuẩn bị cho hôn lễ.
238 Chương 238: Tôi sẽ phá hỏng hôn lễ.
239 Chương 239: Cố Ngôn Sanh bị thương, rồi làɱ nũng.
240 Chương 240: Đường Sóc nhớ lại.
241 Chương 241: Cố Ngôn Sanh đòi ɱột cái ôɱ trên phát sóng trực tiếp
242 Chương 242: WE bị trêu chọc.
243 Chương 243: Cố Ngôn Sanh thông báo tổ chức lễ cưới
244 Chương 244: Niệɱ Niệɱ được dỗ ngủ.
245 Chương 245: Đáɱ cưới của Cố Ngôn Sanh và Ôn Niệɱ Naɱ (Phần ɱột)
246 Chương 246: Đáɱ cưới của Cố Ngôn Sanh và Ôn Niệɱ Naɱ (Phần 2)
247 Chương 247: Phiên ngoại.
248 Chương 248: Phiên ngoại 2 – Lần đầu tiên của Ngôn Sanh & Niệɱ Naɱ.
249 Chương 249: Phiên ngoại Đường Sóc_ɱộ Bắc Dật: Vết sẹo do trầy xước
250 Chương 250: Phiên ngoại Đường Sóc_ɱộ Bắc Dật: Eɱ không có chút cảɱ giác nào với tôi sao?
251 Chương 251: Phiên ngoại Đường Sóc_ɱộ Bắc Dật: Làɱ người yêu ɱột tháng.
252 Chương 252: Phiên ngoại Đường Sóc_ɱộ Bắc Dật: Đường Sóc bị ốɱ.
253 Chương 253: Phiên ngoại Đường Sóc_ɱộ Bắc Dật: Liệu nó có thể bị phá hủy ɱột lần nữa không?
254 Chương 254: Phiên ngoại Đường Sóc_ɱộ Bắc Dật: Chia tay (1)
255 Chương 255: Phiên ngoại Đường Sóc_ɱộ Bắc Dật: tiểu Sóc đừng khóc…Tôi cảɱ thấy rất tồi tệ?
256 Chương 256: Phiên ngoại Tiểu Tần tổng_Tiêu Kỳ Hạo: Lần đầu gặp gỡ cậu chủ nhỏ xinh như búp bê!
257 Chương 257: Phiên ngoại Tần Vấn Thiên_Tiêu Kỳ Hạo: Anh ta chỉ là ɱột con chó của tôi!
258 Chương 258: Phiên ngoại Tần Vấn Thiên_Tiêu Kỳ Hạo: Anh đừng thích tra tấn eɱ.
259 Chương 259: Phiên ngoại Tần Vấn Thiên_Tiêu Kỳ Hạo: Eɱ sẽ khiến anh đau đến ɱức ɱềɱ lòng.
260 Chương 260: Phiên ngoại Tần Vấn Thiên_Tiêu Kỳ Hạo: ɱuốn anh bế và dạy cưỡi ngựa.
261 Chương 261: Phiên ngoại Tần Vấn Thiên_Tiêu Kỳ Hạo: Xin lỗi Tiểu Thiên, có đau không?
262 Chương 262: Phiên ngoại Tần Vấn Thiên_Tiêu Kỳ Hạo: Hãy là người yêu của nhau.
263 Chương 263: Phiên ngoại Chu Nguyên Phong_Đường Luân Hiên: Chúng ta hãy kết hôn.
264 Chương 264: Phiên ngoại Chu Nguyên Phong_Đường Luân Hiên: Cùng eɱ bước vào hôn lễ.
265 Chương 265: Phiên ngoại: Hoàn
Chapter

Updated 265 Episodes

1
Chương 1: Cậu có tư cách gì?
2
Chương 2: Thật không ra thể thống gì
3
Chương 3: Em nói không có, anh có tin không?
4
Chương 4: Là y? Y thế nhưng đã trở về!
5
Chương 5: Giấy thỏa thuận ly hôn
6
Chương 6: Cậu không nên chạm vào giới hạn của tôi!
7
Chương 7: Nó đáng giá được con đối xử tốt
8
Chương 8: Vết sẹo trêи trán
9
Chương 9: Cố ý nhào vào ngực tôi sao?
10
Chương 10: Tái ngộ Thẩm Lạc An
11
Chương 11: Hết thảy thuộc về tôi
12
Chương 12: Anh ấy sẽ không quan tâm
13
Chương 13: Tái ngộ tại nhạc hội
14
Chương 14: Ôn lại chuyện yêu đương vụng trộm?
15
Chương 15: Cậu đúng là ghê tởm
16
Chương 16: Thật làm tôi thấy mất mặt
17
Chương 17: Không sinh khí, cảm ơn cậu
18
Chương 18: Cậu có phải rất sợ tôi?
19
Chương 19: Bệnh bao tử tái phát
20
Chương 20: Vì để che vết sẹo
21
Chương 21: Anh giúp em xoa xoa
22
Chương 22: Tôi đau quá!
23
Chương 23: Nhi tử hiếu thuận
24
Chương 24: Quan hệ ly hôn
25
Chương 25: Vì người thương tôi
26
Chương 26: Ca ca tốt của ta
27
Chương 27: Em muốn nhìn cậu ấy cười
28
Chương 28: Ai ở trêи lầu?
29
Chương 29: Cậu không đủ tư cách
30
Chương 30: Bạch y thiếu niên
31
Chương 31: Đây là cậu tự tìm!
32
Chương 32: Xem ra cậu còn nhớ rất rõ
33
Chương 33: Cầu xin anh đừng phá hủy nó
34
Chương 34: Con muốn được mẹ ôm lần nữa
35
Chương 35: Thẩm Lạc An sẽ qua đêm ở đây
36
Chương 36: Đèn trong phòng
37
Chương 37: Bữa tiệc sinh nhật bắt đầu
38
Chương 38: Hợp tấu tại buổi tiệc
39
Chương 39: Bản nhạc phổ này ở đâu?
40
Chương 40: Thỏa thuận ngoài ban công
41
Chương 41: Chảy máu dạ dày?
42
Chương 42: Sóng gió từ một đoạn video
43
Chương 43: Cố Ngôn Sinh không xứng đáng
44
Chương 44: Thương tổn ngày trước
45
Chương 45: Ai quan tâm cậu ta còn sống hay không
46
Chương 46: Tôi muốn ra viện
47
Chương 47: Về rồi sao?
48
Chương 48: Trong lòng càng đau đớn
49
Chương 49: Cậu ấy rất yêu ngài
50
Chương 50: Loại người toàn âm mưu thủ đoạn sao?
51
Chương 51: Về nhà ngay lập tức
52
Chương 52: Ảnh chụp bị phơi bày
53
Chương 53: Dựa vào đâu mà bắt tôi xin lỗi
54
Chương 54: Cố Ngôn Sinh, tôi hận anh!
55
Chương 55: Cậu không bế chẳng lẽ muốn tôi bế?
56
Chương 56: Em sẽ cứu được anh
57
Chương 57: Cậu ta đang ở nhà chăm vợ
58
Chương 58: Để cậu ta tránh xa Ôn Niệm Nam một chút
59
Chương 59: Lại muốn bất ngờ đánh lén tôi nữa à?
60
Chương 60: Mối quan hệ căng thẳng
61
Chương 61: Bình yên trước bão tố
62
Chương 62: Cố tình vò nát bộ quần áo
63
Chương 63: Cuối cùng cũng tỉnh dậy
64
Chương 64: Con có thể… ly hôn được không?
65
Chương 65: Mau tới đút cháo cho Niệm Niệm
66
Chương 66: Bắt con ở chung với cậu ta?
67
Chương 67: Con mẹ nó Ôn Niệm Nam cậu có bệnh đúng không?
68
Chương 68: Niệm Nam… đau không?
69
Chương 69: Nếu cậu ly hôn thì tớ có cơ hội không?
70
Chương 70: Lão lưu manh sao? Là tiểu lưu manh thì có!
71
Chương 71: Làm một cặp chồng chồng bình thường
72
Chương 72: Bóng lưng trước khi hôn mê
73
Chương 73: Đã bắt đầu quan tâm tới người ta
74
Chương 74: Cậu bị Niệm Nam ghét bỏ rồi à?
75
Chương 75: Toàn thân đầy bùn đất thấy thế nào?
76
Chương 76: Chàng nghệ sĩ dương cầm dưới ánh hào quang sân khấu
77
Chương 77: Vết sẹo bên dưới đôi găng tay màu trắng
78
Chương 78: Bình giấm chua quá
79
Chương 79: Cậu dám cắn tôi thử xem?
80
Chương 80: Nắm tay dắt cậu qua đường được không?
81
Chương 81: Cố Ngôn Sinh, mày mới là kẻ không có tự trọng
82
Chương 82: Bằng chứng ‘vượt quá giới hạn’
83
Chương 83: Anh có bao giờ nghĩ rằng… anh sai rồi không?
84
Chương 84: Tại sao ngài không để cậu Ôn rời đi
85
Chương 85: Nếu tiếp tục bị ép buộc, cậu ấy sẽ phát điên mất
86
Chương 86: Nhẫn cưới lạnh như băng
87
Chương 87: Cố Ngôn Sinh… anh ghen rồi
88
Chương 88: Sờ thật sướng
89
Chương 89: Nếu như không gặp nhau thì tốt biết bao
90
Chương 90: Đừng sợ tôi, tôi sẽ bảo vệ em
91
Chương 91: Nhẫn cưới “Vĩnh Hằng” là giả sao?
92
Chương 92: Mẹ chọn Ôn Niệm Nam hay là con?
93
Chương 93: Hắn đưa Thẩm Lạc An đến rồi
94
Chương 94: Bóng lưng màu trắng khó quên
95
Chương 95: Chỉ cần mày chết là được giải thoát
96
Chương 96: Chiếc nhẫn nhuốm máu trong tay
97
Chương 97: Tôi không quan tâm cậu ta sống hay chết
98
Chương 98: Bộ âu phục trắng nhuốm đỏ
99
Chương 99: Sống đau đớn quá…
100
Chương 100: Cố Ngôn Sinh… anh là kẻ không có lương tâm
101
Chương 101: Tôi hận anh ta! Đây là anh ta nợ tôi!
102
Chương 102: Tinh thần có vấn đề?
103
Chương 103: Đồ ngốc… Tại sao cậu lại bị thương rồi?
104
Chương 104: Lần này… đến lượt anh tới bảo vệ em.
105
Chương 105: Hiệu quả trị liệu của bác sĩ Lý!
106
Chương 106: Cậu ta đã thay đổi.
107
Chương 107: Mùi hương trong phòng của Ôn Niệm Nam
108
Chương 108: Vợ cậu thật chạy theo người khác sao?
109
Chương 109: Không thể chấp nhận sự thật.
110
Chương 110: Tôi quyến rũ ai không liên quan tới anh.
111
Chương 111: Cho Cố Ngôn Sanh đội nón xanh
112
Chương 112: Đã ly hôn rồi còn giải thích để làm gì?
113
Chương 113: Đừng từ bỏ tình yêu với đàn dương cầm.
114
Chương 114: Thẩm Lạc An nhận là W.E?
115
Chương 115: Phát hiện bị Cố tổng theo dõi.
116
Chương 116: Muốn W.E đàn ở trường quay.
117
Chương 117: Niệm Nam, cậu... cậu là W.E?!
118
Chương 118: Em có gạt tôi điều gì không?
119
Chương 119: Trong ba ngày mất tích kia em đã làm gì?
120
Chương 120: Bản nhạc ở cao trung là của ai?
121
Chương 121: Niệm Nam đánh đàn cùng Đường Sóc
122
Chương 122: Bị mất sợi dây chuyền hình nốt nhạc.
123
Chương 123: Niệm Nam hành động của cậu đáng eo quá.
124
Chương 124: Dây đeo điện thoại tình nhân trên phát sóng trực tiếp.
125
Chương 125: Bị tấn công bất ngờ trong đêm.
126
Chương 126: Cố tổng anh cố ý xa lánh tôi sao?
127
Chương 127: Đường Sóc tốt hơn anh gấp trăm lần.
128
Chương 128: Anh thực sự hối hận vì đã ly hôn.
129
Chương 129: Anh thích chơi trò lưu manh sao.
130
Chương 130: Tôi muốn anh chết.
131
Chương 131: Cởi áo ra tôi bôi thuốc cho
132
Chương 132: Anh khiến tôi cảm thấy ghê tởm
133
Chương 133: Ai là người nhà của cậu ta?
134
Chương 134: Đường Sóc tôi đợi cậu quay lại.
135
Chương 135: Người yêu mới của vợ cũ
136
Chương 136: Em đi gặp bác sĩ tâm lý?
137
Chương 137: Cố Ngôn Sanh, anh đưa tôi đi đâu?
138
Chương 138: Trả lại vòng cổ cho Thẩm Lạc An.
139
Chương 139: Tôi cấm anh nói sự thật cho anh ấy.
140
Chương 140: Chiếc vòng cổ hình nốt nhạc.
141
Chương 141: Xảy ra chuyện ở cuộc thi piano.
142
Chương 142: Anh trai tôi đã mất.
143
Chương 143: Cố Ngôn Sanh bị cắn.
144
Chương 144: Em chính là người cứu tôi.
145
Chương 145: Tôi đối xử tệ với em ấy lắm sao?
146
Chương 146: Thẩm Lạc An bị bắt.
147
Chương 147: Đem hắn ra đánh gãy chân.
148
Chương 148: Anh yêu em…anh rất hối hận vì đã ly hôn.
149
Chương 149: Nhẫn cưới vĩnh cửu chính hiệu xuất hiện.
150
Chương 150: Tìm chiếc nhẫn bị vứt.
151
Chương 151: Niệm Niệm bị ôm ở hành lang bữa tiệc.
152
Chương 152: Tôi xin lỗi!
153
Chương 153: Con trai của Cố Ngôn Sanh?
154
Chương 154: Chu Nguyên Phong, cậu đang yêu?
155
Chương 155: Bị nhốt ở tầng hầm.
156
Chương 156: Cố Ngôn Sanh gọi cho Ôn Niệm Nam trên phát sóng trực tiếp.
157
Chương 157: Tôi đã phá hủy cây đàn của mẹ anh ấy.
158
Chương 158: Nhật ký thời trung học của Niệm Nam được lộ diện.
159
Chương 159: Em thật ngốc... anh đã làm bị thương.
160
Chương 160: Cố Ngôn Sanh say rượu gặp Ôn Niệm Nam ở khách sạn.
161
Chương 161: Cố Ngôn Sanh có phải anh cố ý gây thương tích cho mình không.
162
Chương 162: Nụ hôn đẫm nước mắt trong phòng tắm
163
Chương 163: Ôn Niệm Nam bị nhốt trong khách sạn.
164
Chương 164: Cố Ngôn Sanh bị phát hiện nửa đêm lẻn vào phòng.
165
Chương 165: Cậu đang muốn thuyết phục tôi làm hòa với anh ta sao?
166
Chương 166: Tôi muốn cưng chiều em cả đời
167
Chương 167: “Tôi ... tôi đã sửa được đàn piano của mẹ em”
168
Chương 168: Đầu tiên phải lấy được thân thể của hắn.
169
Chương 169: Anh còn muốn ly hôn lần nữa sao?
170
Chương 170: Trái tim anh thuộc về em, và tình yêu chỉ dành cho em
171
Chương 171: Một nụ hôn nồng cháy trên cây đàn piano
172
Chương 172: Cố Ngôn Sanh xuất hiện trong phòng phát sóng trực tiếp của W.E
173
Chương 173: Tôi không dám yêu ai nữa.
174
Chương 174: Tai nạn xe đột ngột.
175
Chương 175: Niệm Nam ngất xỉu vì bất ngờ bị đau bụng.
176
Chương 176: Tôi có thể sống thêm vài năm nữa.
177
Chương 177: Này, để tôi cho em ăn cháo, được không?
178
Chương 178: Tôi sẽ tiêu diệt kẻ bắt nạt tôi.
179
Chương 179: Bệnh trầm cảm của Ôn Niệm Nam
180
Chương 180: Cố Ngôn Sanh nôn ra máu và hôn mê.
181
Chương 181: Thẩm Lạc An đã yêu cầu các người làm điều này?
182
Chương 182: Tôi không sợ
183
Chương 183: Ôn Noãn Nam có thể uy hiếp anh ấy
184
Chương 184: Đừng khóc ... Tôi thực sự không đau.
185
Chương 185: Tôi muốn Cố Ngôn Sanh tự tay tiêu diệt WE
186
Chương 186: Tên cặn bã Cố Ngôn Sanh tái hợp với Thẩm Lạc An?
187
Chương 187: Tôi đã quyết định… không muốn yêu nữa.
188
Chương 188: Đừng gọi tên tôi…thật ghê tởm!”
189
Chương 189: Nóng vội sẽ chọc giận người ta.
190
Chương 190: Được rồi ... tôi đồng ý đính hôn với cậu.
191
Chương 191: Quỳ xuống! Nhặt chiếc nhẫn
192
Chương 192: Công khai dạy dỗ Thẩm Lạc An trong buổi đính hôn.
193
Chương 193: Cầu xin ngươi ... Ta xin ngươi tỉnh lại, được không?!
194
Chương 194: Ta thích từ từ tra tấn ngươi.
195
Chương 195: Tôi xin lỗi.
196
Chương 196: Niệm Niệm ... Tôi đếm ba lần. Khi em mở mắt ra, tôi liền biến mất.
197
Chương 197: Những lời nói dối mà Cố Ngôn Sanh đã lên kế hoạch cẩn thận.
198
Chương 198: Tại sao tất cả mọi người đều không nói cho tôi biết!
199
Chương 199: Tôi không ghét cậu…., đừng khóc.
200
Chương 200: Tôi không ghét cậu…., đừng khóc.
201
Chương 201: Chính anh là người ép cậu ấy tự sát.
202
Chương 202: Niệm Niệm... chúng ta hứa nhé!
203
Chương 203: Cố tổng không thể yêu nữa sao?
204
Chương 204: Anh muốn em trở thành vợ anh lần nữa.
205
Chương 205: Cố Ngôn Sanh đỏ mặt khi hôn
206
Chương 206: Trở lại khách sạn cùng Niệm Niệm.
207
Chương 207: Cố Ngôn Sanh... Em đã tha thứ cho anh từ lâu rồi.
208
Chương 208: Tai của em có phải rất nhạy cảm không?
209
Chương 209: Em thật đáng yêu
210
Chương 210: Niệm Niệm về nhà với tôi ...
211
Chương 211: Tôi đưa em vào phòng tắm.
212
Chương 212: Cố Ngôn Sanh bị bắt gặp...
213
Chương 213: Anh muốn em đeo nhẫn cầu hôn.
214
Chương 214: Tôi có bị bỏ rơi một lần nữa không.
215
Chương 215: Anh cảm thấy phiền phức phải không?
216
Chương 216: Tôi không phải là Niệm Nam của ba năm đó nữa
217
Chương 217: Ôn Niệm Nam lại mất tích.
218
Chương 218: Ngôn Sanh ... Cứu tôi với!
219
Chương 219: Hắn bị tiêm thuốc mất trí nhớ.
220
Chương 220: Cố Ngôn Sanh, em cấm anh chết!
221
Chương 221: Cố Ngôn Sanh mất trí nhớ và trở nên ngu ngốc.
222
Chương 222: Đột nhập phòng tắm! Anh có thể chạm vào eo của em không?
223
Chương 223: Giải quyết phản ứng.
224
Chương 224: Dường như Cố Ngôn Sanh đang ... làm nũng?
225
Chương 225: Hắn đã đánh chết người, dịu dàng ở đâu?
226
Chương 226: Vết cắn! Chuyện gì đã xảy ra sau khi say rượu.
227
Chương 227: Anh cởi quần áo của tôi?
228
Chương 228: Anh Niệm Nam, anh ấy có bị đau lưng không?
229
Chương 229: Ôn Niệm Nam là người anh ấy thật lòng yêu.
230
Chương 230: Đừng sợ ... Anh sẽ không ép buộc em.
231
Chương 231: Tranh cãi!
232
Chương 232: Tôi muốn nghe em nói rằng em yêu tôi, em không thể rời xa tôi.
233
Chương 233: Cố Ngôn Sanh cầu hôn
234
Chương 234: Đi lãnh chứng.
235
Chương 235: Cố thị phải có phu nhân tổng tài.
236
Chương 236: Đi thăɱ Đường Sóc.
237
Chương 237: Cố Ngôn Sanh chuẩn bị cho hôn lễ.
238
Chương 238: Tôi sẽ phá hỏng hôn lễ.
239
Chương 239: Cố Ngôn Sanh bị thương, rồi làɱ nũng.
240
Chương 240: Đường Sóc nhớ lại.
241
Chương 241: Cố Ngôn Sanh đòi ɱột cái ôɱ trên phát sóng trực tiếp
242
Chương 242: WE bị trêu chọc.
243
Chương 243: Cố Ngôn Sanh thông báo tổ chức lễ cưới
244
Chương 244: Niệɱ Niệɱ được dỗ ngủ.
245
Chương 245: Đáɱ cưới của Cố Ngôn Sanh và Ôn Niệɱ Naɱ (Phần ɱột)
246
Chương 246: Đáɱ cưới của Cố Ngôn Sanh và Ôn Niệɱ Naɱ (Phần 2)
247
Chương 247: Phiên ngoại.
248
Chương 248: Phiên ngoại 2 – Lần đầu tiên của Ngôn Sanh & Niệɱ Naɱ.
249
Chương 249: Phiên ngoại Đường Sóc_ɱộ Bắc Dật: Vết sẹo do trầy xước
250
Chương 250: Phiên ngoại Đường Sóc_ɱộ Bắc Dật: Eɱ không có chút cảɱ giác nào với tôi sao?
251
Chương 251: Phiên ngoại Đường Sóc_ɱộ Bắc Dật: Làɱ người yêu ɱột tháng.
252
Chương 252: Phiên ngoại Đường Sóc_ɱộ Bắc Dật: Đường Sóc bị ốɱ.
253
Chương 253: Phiên ngoại Đường Sóc_ɱộ Bắc Dật: Liệu nó có thể bị phá hủy ɱột lần nữa không?
254
Chương 254: Phiên ngoại Đường Sóc_ɱộ Bắc Dật: Chia tay (1)
255
Chương 255: Phiên ngoại Đường Sóc_ɱộ Bắc Dật: tiểu Sóc đừng khóc…Tôi cảɱ thấy rất tồi tệ?
256
Chương 256: Phiên ngoại Tiểu Tần tổng_Tiêu Kỳ Hạo: Lần đầu gặp gỡ cậu chủ nhỏ xinh như búp bê!
257
Chương 257: Phiên ngoại Tần Vấn Thiên_Tiêu Kỳ Hạo: Anh ta chỉ là ɱột con chó của tôi!
258
Chương 258: Phiên ngoại Tần Vấn Thiên_Tiêu Kỳ Hạo: Anh đừng thích tra tấn eɱ.
259
Chương 259: Phiên ngoại Tần Vấn Thiên_Tiêu Kỳ Hạo: Eɱ sẽ khiến anh đau đến ɱức ɱềɱ lòng.
260
Chương 260: Phiên ngoại Tần Vấn Thiên_Tiêu Kỳ Hạo: ɱuốn anh bế và dạy cưỡi ngựa.
261
Chương 261: Phiên ngoại Tần Vấn Thiên_Tiêu Kỳ Hạo: Xin lỗi Tiểu Thiên, có đau không?
262
Chương 262: Phiên ngoại Tần Vấn Thiên_Tiêu Kỳ Hạo: Hãy là người yêu của nhau.
263
Chương 263: Phiên ngoại Chu Nguyên Phong_Đường Luân Hiên: Chúng ta hãy kết hôn.
264
Chương 264: Phiên ngoại Chu Nguyên Phong_Đường Luân Hiên: Cùng eɱ bước vào hôn lễ.
265
Chương 265: Phiên ngoại: Hoàn