Chương 2: Yêu nhất trò đùa dai

Gió đêm ào ào, bóng đêm mênh mông, Hermes như sao băng xẹt qua, theo núi Olympia hướng về phía Nhân Gian.

Chỉ thấy y mặc một chiếc áo khoác ngắn tay, thắt lưng bó chặt, đầu đội cái nón vàng có hai cánh dài, chân mang hài bay cũng có cánh, tay cầm một cây gậy có hai con mãng xà quấn quít, đó chính là gậy của người đưa tin tức.

Bốn cánh trên nón và giày bay giống như cánh của ong mật vỗ rất nhanh, phát ra tiếng “ong ong”, đây là công cụ phi hành nhanh nhất của thiên giới, ngay cả nữ thần gió đêm muốn lên tiếng gọi y cũng không kịp.

Hermes đam mê cảm giác tự do tự tại này, giống như một con chim yến nhẹ nhàng bay lượn khắp trời đất, gió quất qua gương mặt.. nhưng không bao lâu nó cũng bị bỏ lại phía sau.

“YO… HO…”

Thâm tâm phát ra một tiếng hò hét sung sướng, ẩn ẩn nhìn thấy mặt đất, kia là cánh rừng um tùm tươi tốt, trong đêm tối, biển cả như bị gió quất vào phát ra âm thanh ầm ầm.

Chân núi cách đó không xa chính là nơi mà tên không lồ trăm mắt Arguyx trông coi công chúa.

Công chúa đáng thương kia hiện nay bị biến thành một con bạch ngưu (bò trắng), có miệng cũng không nói được, có nhà cũng chẳng thể về. Bị cột vào một thân cây, cúi đầu xuống cũng chẳng có mấy sợi cỏ xanh.

Người không lồ Arguyx chính là người hầu trung thành của Hera. Đêm khuya tại nơi hoang vắng không có người ở, người khổng lồ cho dù ngủ cũng chỉ nhắm có năm mươi con mắt, năm mươi con còn lại vẫn như cũ nhìn chằm chằm bạch ngưu, sợ nàng chạy trốn.

Giấu mình trong đám mây, Hermes thấy rõ tình huống, liền nhanh như chớp bay đi, lỗ mãng làm việc không phải phong cách của y, y sẽ không có ngốc mà đối đầu với tên không lồ cao to kia. Cùng vũ lực so sánh, y càng thích vận dụng đầu óc hơn

Thản nhiên vênh váo bay đến nơi khác. Phía dưới là cung điện đèn đuốc sáng trưng, tiếng nhạc vang thấu tận trời xanh. Bóng người sung sướng theo khúc nhạc mà đong đưa, ngay cả ngọn lửa cũng giống như đang say sưa. Tả lay hữu động nơi nào cũng có người nhảy múa.

Hermes mỉm cười, nơi cuồng hoan loại này, sao có thể không có hắn chứ?

Hermes hóa thân thành phàm nhân, tìm một khối đất trống làm cái xoay người, vững vàng đứng thẳng mặt đất.

Đám người cuồng hoan đều đã uống say, cả trai lẫn gái do tác dụng của chất cồn, giống như con quay theo khúc nhạc đảo quanh, có chút loạng choạng liền “bùm” một tiếng, té trên mặt đất say sưa ngủ tiếp.

Hermes nhảy qua đám người đó, nhìn phải nhìn trái cũng không gặp người muốn tìm, dĩ nhiên cuối cùng là ở trong nhà vệ sinh mà tìm được hắn, tên kia tứ chi rộng mở, miệng đánh một cái khò khè ngáy, phỏng chừng đi ra ngoài “giải quyết” được một nửa liền “ầm” ngã xuống đất.

Hermes một tay bóp cái mũi, một tay kéo hắn ra khỏi nơi thối tha này, làm thần mà có thể như hắn thì thật hiếm thấy a!

Đem hắn kéo ra hoa viên xa khỏi yến hội kia, Hermes lấy một thùng nước đến, hướng tên say mèm kia___ “Rầm” một tiếng, toàn thân từ đầu đến chân đều ướt sũng.

“Thống khoái!”

Tên đó quát to một tiếng lau lau mặt, ngay cả mắt cũng không mở, xoay người tiếp tục ngủ.

Hermes đầu đầy hắc tuyến, nhảy đến bên hắn, túm hắn lên, lọang choạng kêu to tên hắn: “Này! Dionysus*!”

Không có gì phản ứng, Hermes thở dài

Người mặc trường bào màu tím đẹp trai tuấn lãng này chính là một trong đám huynh đệ của Hermes, Dionysus, thần rượu nho, nổi tiếng với sự cuồng hoan, thái độ làm người hào sảng, tính cách thì không kiềm chế được, thông hiểu phương pháp chế tạo rượu ngon, đi đến đâu đều làm người ta yêu thích. Bởi vì tên này không theo luật lệ của thiên giới, trường kì sống ở nhân gian, cho nên đâu có yến hội tiệc tùng thì ở đó có bóng dáng của hắn.

Hermes lung lay hắn một hồi lâu, ngay cả đánh rắm hắn cũng không đánh một cái (=.=), hung ác cho hắn ăn một cái tát: “Dionysus!”

Đầu nghiêng qua bên này rồi nghiêng qua bên kia, người ngủ giống y như heo chết không có một chút phản ứng nào.

“Tỉnh tỉnh!”

Đầu lại nghiêng qua bên này, lật lại bên kia, lần này “Ân” một tiếng ____ liền tiếp tục không có phản ứng.

“Thật không nể tình mà!”

Hermes giận dữ, liên tục giáng lên mặt hắn chát chát chát chát “Tỉnh lại cho lão tử! !”

Sau một trận liên hoàn tát, gương mặt anh tuấn đẹp trai kia đã muốn biến thành đầu heo, Hermes vẫy vẫy cái tay đã muốn mỏi nhừ, nghĩ thầm, được rồi!

Nếu còn không tỉnh lão tử viết một chữ “phục” cho ngươi!

Dionysus trợn con ngươi, đúng là đã tỉnh, cười hề hề ngu ngốc, lẩm bẩm một tiếng: “Thoải mái…”

Sau đó. . .

Hai mắt đồng thời nhắm. Lại ngủ như chết!

“Bà mẹ nó! Ngươi còn có phải là người hay không a?!!”

( Dionysus: lão tử là thần! )

Hermes tức giận giậm chân, một cỗ nhiệt huyết xông lên trên ót, cái đầu đầy mưu ma chước quỷ sung huyết, tròng mắt màu nâu nhanh như chớp đảo hai vòng, nhìn nhìn xuống bãi rỉ ra dưới thân kẻ kia ___ Hắc hắc, có cách!

Hermes nhặt một cái chén không dưới mặt đất lên , đem chất lỏng dư thừa của cơ thể rót vào bên trong, đi đến bên người Dionysus, hắc hắc nở nụ cười: “Huynh đệ, đừng trách ta!”

Xem như đưa cho Dyonysus chén thuốc “giải rượu”, giúp hắn nắm chén trong tay, lén lút dò xét hạ thân hắn, ghé vào lỗ tai hắn quát: “Đến! Cụng ly!”

Kỳ tích đã xảy ra! ! !

Dionysus, người vừa bất tỉnh nhân sự cứ như nghe được chú ngữ, hai mắt nhắm chặt mở bừng ra, thân thể giống như cung bật thẳng lên, giơ cao ly rượu trên tay, hào khí ngất trời: “Đến! Cụng ly!!”

Nói xong liền ngửa đầu, cái tên đang kêu làu bàu kia đã đem chén “Quỳnh tương ngọc dịch” hướng vào cổ họng mà trút!

Uống không đến hai hớp, đột nhiên nhướng mày, “Phốc” một cái đã đem thứ “rượu” trong miệng phun hết ra đất.

“Bà mẹ nó! Cái này là thứ quỷ quái gì đây!”

Dionysus nhìn thứ “rượu ngon” còn lại trong tay, “vừa mặn, vừa chát, vừa tanh lại vừa thối…”

Thân là chuyên gia đánh giá rượu, Dionysus nghi ngờ không thôi. Đột nhiên thấy bên cạnh có người hướng về phía chính mình cười: “Hi, huynh đệ!”

Tập trung nhìn vào, đúng là Hermes!

“Mẹ kiếp! Xú tiểu tử! !”

Tiểu tử này dính vào tuyệt đối không có gì tốt!

Dionysus không ngẫm nghĩ nữa, liền lấy vận tốc ánh sáng chạy tới bên cạnh cái ao xanh trong hoa viên vừa nôn vừa phun, lại nhảy vào trong ao liều mạng mà rửa, thẳng đến tanh không còn mà thối cũng mất, mới từng bước một mà đi ra.

Vừa thấy Hermes ở chỗ đó âm âm cười cười, Dionysus khí liền một lúc xuất ra, hai ba bước đi qua đã đến bên kẻ kia, vung nắm đấm chuẩn bị đánh ——

“Ai nha, ca ca đừng tức giận đừng tức giận mà… Kỳ thật cái ca ca vừa uống là loại rượu mà đệ mới chế tạo ra đó!”

“Hừ! Tiểu tử ngươi chỉ toàn nói chuyện bịa! Trên đời này có thứ rượu nào lại có vị như vậy chứ!”

Hemex lúc này vẫn nghiêm trang, vô cùng nghiêm túc gật gật đầu: “Đúng mà, là rượu mà đệ mới chế tạo đó, nhưng hương vị không được tốt lắm. Đệ biết ca ca là người yêu thích rượu, vừa làm xong liền vội đem đến để ca ca thưởng thức, muốn nhờ ca ca chỉ giáo, chỉ giáo a.”

“Ngươi là đồ lừa đảo nói năng bậy bạ! Kia rõ ràng là… Rõ ràng là…”

Dionysus tức giận đến mặt đỏ lên, chính là không thể tự nói ra “cái kia”.

“Kia thật là rượu!”

Hermes như đinh đóng cột một mực chắc chắn, “Ca ca có thể thấy rõ ràng, Rượu bình thường của chúng ta là màu đỏ, rượu mà đệ làm lại là màu vàng, đây là vì cái gì nha?”

“Vì cái gì?”, giọng điệu của Dionysus vẫn hung ác như cũ, nhưng nắm tay lại mềm nhũn ra.

“Đây là vì nguyên liệu chúng ta chọn hoàn toàn bất đồng a, ca ca muốn biết đệ dùng nguyên liệu gì không?”

“Nguyên liệu gì?”

Dionysus luôn si mê những phương pháp ủ rượu, nghe Hermes nhắc tới chuyện có liên quan đến cách làm rượu, liền nhẫn nại một chút nghe y làm cách nào để giải thích.

Hermes thấy hắn đã rơi vào bẫy của mình, cúi đầu nhìn tay của Dionysus nắm lấy quần áo của mình rồi vô tội ngước mặt nhìn hắn một cái.

Dionysus rụt tay trở về, “Nói mau! Dùng nguyên liệu gì?”

“Ca ca thích dùng cây nho nhưỡng rượu, nhưỡng ra dịch rượu tươi đẹp như máu, hương vị chua chua ngọt ngọt. Mà rượu đệ dưỡng lại bằng…”

Hermes nói tới đây, nhịn xuống ý cười dữ dội, tiếp tục nghiêm trang mà lừa dối, “Chủ yếu dùng là cây lúa mì!”

“Lúa mì? Ta chỉ biết lúa mì dùng để đến làm bánh mì thôi, không nghĩ tới cũng có thể nhưỡng rượu.”

Dionysus vẫn là không tin, “Đem quá trình ngươi sản xuất nói nghe một chút nào!”

“Này thôi… Khụ khụ…”

Mình làm sao có thể nói cho Dionysus, rượu này là ở trong cơ thể tuần hoàn một vòng rồi chảy ra? Đành phải tiếp tục lừa dối, “Nguyên liệu là lúa mạch non nha, trước tiên là làm cho nó dập nát… Sau đó… để vào trong nồi chậm rãi nấu, nấu cho đến thời điểm nước kia sôi… Dùng băng gạc vắt chất lỏng kia ra. Sau đó đem chất lỏng đó tiếp tục đi nấu, vừa nấu vừa bỏ thêm một chút hoa bia*, đến khi bốc hơi thì đem khấy một chút, nước lúa mạch liền biến thành trong trẻo. Lúc này đem chất lỏng gói kín vào trong bình, cất giữ ở nơi râm mát. Sau một tháng, rượu này tựu đã hoàn thành.”

Hermes nói xong, mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng, sợ vị ca ca này không tin liền cho một đấm nện vào mặt y.

“Nếu như vậy, như thế nào lại có mùi hôi thối… Ân! Ta đã biết!”

“Biết cái gì…”

Hermes lui lại từng bước, chuẩn bị bôi dầu lên lòng bàn chân (ý chỉ chạy trốn).

Dionysus nặng nề mà vỗ vỗ bả vai Hermes, làm y sợ tới mức toàn bộ cơ thể đều co rúm lại một chút: “Nhất định là niêm phong không kín, làm cho vật gì đó có mùi vị lạ rơi vào!”

“Đúng… đúng đó, đệ cũng vậy nghĩ như vậy đó!”

Hermes vội vàng phụ họa, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

“Đi, chúng ta ngay bây giờ đi thí nghiệm một chút đi!”

Dionysus là người nóng nảy vô cùng, kéo tay Hermes muốn lôi đi.

“Đừng… đừng… đừng, ” Hermes cười cười tránh đi, “Đệ còn phải thay Zeus làm việc, chờ xong xuôi mọi việc chúng ta tái nghiên cứu thật cẩn thận nha.”

“Được rồi, ” Dionysus biết y là người mang tin của Zeus, cũng không làm khó dễ , “Rượu này của ngươi tên là gì?”

“Rượu của đệ kêu là…”, Hermes đắc ý dào dạt, “Bia!”

“Bia?”

Dionysus rơi vào trạng thái suy nghĩ sâu xa, “Thật đúng là chưa nghe nói qua…”

Hermes vỗ vỗ bả vai của vị huynh đệ đang nghi hoặc: “Không sao, thần không phải cái gì cũng biết, về sau có thể chậm rãi học tập… Ca ca, đệ hôm nay mang đến cho người một loại rượu mới, để hồi báo ca ca như ngươi có phải cũng nên lấy một bình rượu ngon làm quà đáp lễ không?”

“Ngươi muốn cái gì? Chỗ này của ta chỉ có rượu nho…”

“Rượu gì cũng được! Tốt nhất có thể làm một đại hán cao mười trượng uống một hơi liền say mềm!”

Dionysus liếc mắt nhìn đánh giá hắn: “Thế nào? Ngươi muốn dùng làm chuyện xấu?”

“Ha ha, đệ làm sao dám lãng phí rượu của ca ca chứ?”

Hermes thiếu chút nữa nói lộ ra hết, vội vàng đắp nụ cười tươi lên khuôn mặt, “Đệ chỉ là muốn thưởng thức một chút rượu ngon, nói không chừng khai phá một chút linh cảm để chế tạo loại rượu mới thôi.”

“Được rồi, vì ngươi gần đây dốc lòng để chế tạo rượu, ta sẽ đưa ngươi một vò vậy.”

Dionysus trở về lấy một vò tử rượu đem đến đây, đưa cho Hermes.

Hermes vừa muốn tiếp nhận, Dionysus lại rụt trở về: “Nhớ rõ trở về chúng ta cùng nhau nhưỡng bia nga.”

“Hắc hắc, nhất định nhất định.”

Hermes một phen nâng cốc đoạt trở về, lo lắng lại hỏi một câu, “Rượu này thực say lòng người?”

“Ngay cả ta nếm thử loại rượu này liền có thể uống thành như vậy, ngươi nói có thể làm người ta say hay không hả?”

“Ân, quá tốt!”

Điều này Hermes tin, rượu này chẳng những có thể làm say lòng người, còn có thể đem người uống trở nên ngu ngốc, thừa dịp Dionysus còn chưa tỉnh rượu hoàn toàn, chạy xa trước rồi tính sau “Vậy đệ đi trước nha, về sau gặp lại. Tạm biệt!”

Nói xong cọ cọ mặt đất, chốc lát liền bay lên trời.

“Tiểu tử này, sao lại phi nhanh như vậy chứ…”

Dionysus nhìn bóng dáng của y biến thành điểm nhỏ, sờ sờ mặt mình, “Kỳ quái, cái mặt tại sao vừa nóng vừa rát lại đau thế này…”

Dionysus xoay mình nhìn vào hồ nước trong xanh, muốn nhìn một chút tại sao lại thế này —— không nhìn còn khá, nhìn rồi tự mình dọa mình đến nhảy dựng!

“Má ơi! Sao lại biến thành đầu heo ! Ai dám đánh ta thành như vậy!”

Dionysus bụm mặt kêu to, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, hổn hển hướng về phía không trung hô to, “Hermes! ! Ngươi đứng lại đó cho ta ——! ! !”

Hermes đã bay xa , nghe được tiếng kêu oán hận vô hạn ở phía sau, chỉ bật cười hắc hắc, dựa vào bảo bối phi hành không ai sánh bằng, y vội vàng đi chấp hành nhiệm vụ.

……………………………..

*Dionysus: con của Zeus và một người phụ nữ trần tục tên là, Semele. Là vị thần rượu nho.

*Hoa bia: là thực vật dạng dây leo, sống lâu năm (30-40 năm), có chiều cao trung bình từ 10-15 m. Hoa bia (tên khoa học Humulus, tiếng Pháp Houblon, tiếng Anh Hops) thường được sử dụng để tạo vị đắng cho bia

Chapter
1 Chương 1: Tiểu lưu manh trở thành đại lưu manh
2 Chương 2: Yêu nhất trò đùa dai
3 Chương 3: Giả heo ăn thịt lão hổ
4 Chương 4: Ác bà Hera
5 Chương 5: Khắc tinh
6 Chương 6: Thế giới điên cuồng
7 Chương 7: Đại hội thể dục thể thao Olympia
8 Chương 8: Mũi tên của Eros
9 Chương 9: Đại hội thu tế
10 Chương 10: Cầu nhân đắc nhân
11 Chương 11: Đánh quái vật
12 Chương 12: Trả nợ
13 Chương 13: Thiên chi kiêu tử
14 Chương 14: Đoán không ra
15 Chương 15: Tâm tư
16 Chương 16: Lòng đố kị
17 Chương 17: Thọc gậy bánh xe
18 Chương 18: Không thương ta, thả ta
19 Chương 19: Trả nợ
20 Chương 20: Vừa hôn đính ước
21 Chương 21: Đi sứ minh phủ
22 Chương 22: Bái kiến minh vương
23 Chương 23: Khách quý ít gặp
24 Chương 24: Dạ yến
25 Chương 25: Cướp cô dâu
26 Chương 26: Cướp đoạt
27 Chương 27: Ngoài ý muốn
28 Chương 28: Tranh giành!
29 Chương 29: Nghịch nước
30 Chương 30: Thâm tình nan phụ
31 Chương 31: Trò khôi hài của gia đình
32 Chương 32: Tâm sự của vương
33 Chương 33: Hoàng tử thành Troy
34 Chương 34: Mưu đồ bí mật
35 Chương 35: Lốc xoáy
36 Chương 36: Phụ tử tranh chấp
37 Chương 37: Bóng ma của tình yêu
38 Chương 38: Hỏa thần Hephaistos
39 Chương 39: Chòm sao bảo bình
40 Chương 40: Minh vương đích tưởng niệm
41 Chương 41: Phụ tử
42 Chương 42: Ánh sao sáng trong ụ tuyết
43 Chương 43: Phân đạo
44 Chương 44: Lựa chọn
45 Chương 45: Bức vua thoái vị
46 Chương 46: Trục xuất
47 Chương 47: Đường đi mới
48 Chương 48: Achilles
49 Chương 49: Minh vương hiện thân
50 Chương 50: Màu đen nhu tình
51 Chương 51: Gợn sóng
52 Chương 52: Đồ đệ
53 Chương 53: Helen
54 Chương 54: Điện giật
55 Chương 55: Hôn
56 Chương 56: Thiếu niên đích phiền não
57 Chương 57: Dấm chua
58 Chương 58: Ta có thể đưa cho ngươi
59 Chương 59: Dắt tay
60 Chương 60: Tham luyến
61 Chương 61: Quên
62 Chương 62: Tỉnh mộng
63 Chương 63: Thầy trò
64 Chương 64
65 Chương 65: Kim táo chi tranh
66 Chương 66: Đạo hỏa tác
67 Chương 67: Troy
68 Chương 68: Kết thù kết oán
69 Chương 69: Gặp lại
70 Chương 70: Binh Lâm thành hạ
71 Chương 71: Chiến!
72 Chương 72: Đánh cược
73 Chương 73: Quyết đấu
74 Chương 74: Chỗ dựa vững chắc
75 Chương 75: Đánh lén
76 Chương 76: Bí mật
77 Chương 77: Chuyển ngoặt
78 Chương 78: Cuộc chiến song hùng
79 Chương 79: Ngựa gỗ
80 Chương 80: Phá thành
81 Chương 81: Gót chân Achilles
82 Chương 82: Đánh về nguyên hình
83 Chương 83: Trở về!
84 Chương 84: Giải khai tâm kết
85 Chương 85: Hạnh phúc
Chapter

Updated 85 Episodes

1
Chương 1: Tiểu lưu manh trở thành đại lưu manh
2
Chương 2: Yêu nhất trò đùa dai
3
Chương 3: Giả heo ăn thịt lão hổ
4
Chương 4: Ác bà Hera
5
Chương 5: Khắc tinh
6
Chương 6: Thế giới điên cuồng
7
Chương 7: Đại hội thể dục thể thao Olympia
8
Chương 8: Mũi tên của Eros
9
Chương 9: Đại hội thu tế
10
Chương 10: Cầu nhân đắc nhân
11
Chương 11: Đánh quái vật
12
Chương 12: Trả nợ
13
Chương 13: Thiên chi kiêu tử
14
Chương 14: Đoán không ra
15
Chương 15: Tâm tư
16
Chương 16: Lòng đố kị
17
Chương 17: Thọc gậy bánh xe
18
Chương 18: Không thương ta, thả ta
19
Chương 19: Trả nợ
20
Chương 20: Vừa hôn đính ước
21
Chương 21: Đi sứ minh phủ
22
Chương 22: Bái kiến minh vương
23
Chương 23: Khách quý ít gặp
24
Chương 24: Dạ yến
25
Chương 25: Cướp cô dâu
26
Chương 26: Cướp đoạt
27
Chương 27: Ngoài ý muốn
28
Chương 28: Tranh giành!
29
Chương 29: Nghịch nước
30
Chương 30: Thâm tình nan phụ
31
Chương 31: Trò khôi hài của gia đình
32
Chương 32: Tâm sự của vương
33
Chương 33: Hoàng tử thành Troy
34
Chương 34: Mưu đồ bí mật
35
Chương 35: Lốc xoáy
36
Chương 36: Phụ tử tranh chấp
37
Chương 37: Bóng ma của tình yêu
38
Chương 38: Hỏa thần Hephaistos
39
Chương 39: Chòm sao bảo bình
40
Chương 40: Minh vương đích tưởng niệm
41
Chương 41: Phụ tử
42
Chương 42: Ánh sao sáng trong ụ tuyết
43
Chương 43: Phân đạo
44
Chương 44: Lựa chọn
45
Chương 45: Bức vua thoái vị
46
Chương 46: Trục xuất
47
Chương 47: Đường đi mới
48
Chương 48: Achilles
49
Chương 49: Minh vương hiện thân
50
Chương 50: Màu đen nhu tình
51
Chương 51: Gợn sóng
52
Chương 52: Đồ đệ
53
Chương 53: Helen
54
Chương 54: Điện giật
55
Chương 55: Hôn
56
Chương 56: Thiếu niên đích phiền não
57
Chương 57: Dấm chua
58
Chương 58: Ta có thể đưa cho ngươi
59
Chương 59: Dắt tay
60
Chương 60: Tham luyến
61
Chương 61: Quên
62
Chương 62: Tỉnh mộng
63
Chương 63: Thầy trò
64
Chương 64
65
Chương 65: Kim táo chi tranh
66
Chương 66: Đạo hỏa tác
67
Chương 67: Troy
68
Chương 68: Kết thù kết oán
69
Chương 69: Gặp lại
70
Chương 70: Binh Lâm thành hạ
71
Chương 71: Chiến!
72
Chương 72: Đánh cược
73
Chương 73: Quyết đấu
74
Chương 74: Chỗ dựa vững chắc
75
Chương 75: Đánh lén
76
Chương 76: Bí mật
77
Chương 77: Chuyển ngoặt
78
Chương 78: Cuộc chiến song hùng
79
Chương 79: Ngựa gỗ
80
Chương 80: Phá thành
81
Chương 81: Gót chân Achilles
82
Chương 82: Đánh về nguyên hình
83
Chương 83: Trở về!
84
Chương 84: Giải khai tâm kết
85
Chương 85: Hạnh phúc