Chương 2: Quá Khứ Huy Hoàng Của Một Nữ Nhân Muốn Có Con

Trong giây phút ta chìm vào bóng tối, một người luôn tự cho mình mền yếu như ta lại tự nhiên không rơi một giọt nước mắt, trong tận sâu trong từ kinh mạch như toát ra bên ngoài giống như giải phóng con người.

Suốt cả tuổi thơ dài đằng đẵng chỉ có thể quay mặt vào tường mà trò chuyện với chính mình, cả thanh xuân lao đầu vào một nam nhân để rồi phải tự ép buộc bản thân hiền dịu, mong ngóng nhận được ánh mắt thương hại.

Ta giấu thân phận của mình để làm gì? Tại sao từ đầu không nói ra, nếu nói ra sớm có phải đã không ra cớ sự này? Cứ cho rằng ta dã tính khó bỏ thì đã sao? Đúng là ta có giết người ở hạ giới nhưng đó chỉ là luật nhân quả, những kẻ ức hiếp người khác, không lẽ cứ phải nhẫn nhịn, bọn họ gây cho ta đau khổ không lẽ cho họ sống tốt sao? Có trách thì phải trách các người sắp đặt kiếp số cho ta dựa trên thù riêng, suy cho cùng cũng bởi vì nhà họ Mạc không chấp nhận ta mà thôi.

Cả lúc ta ở bên cạnh Mạc Phong ngài ấy vẫn rất hay hỏi thân thế của ta, mỗi khi ta làm điều gì cũng phải hồi hộp lo sợ, sợ bị nghi ngờ.

Năm vạn năm kể ra chẳng có gì tốt đẹp, tại sao ta phải khổ như vậy? Nếu ta không lựa chọn được người sinh ta ra thân phận cao quý thì ta sẽ khiến người sinh ta ra được cả thiên hạ tôn sùng, Thiên giới này rồi có một ngày ta sẽ xé toan nó ra để Ma Đạo là độc nhất chí tôn, ta đã nghĩ như thế.Đến lúc rơi xuống đáy U Minh giới ta chỉ còn nữa cái mạng, những thứ mộng mơ thiếu thời đều tan biến, ngay cả cái tên Mạc Phong ta cũng chẳng muốn gọi, coi như ta nợ ngài ấy một cái thân phận cao quý.

Đợi một ngày ta quay trở lại được, giết chết những kẻ khiến Mạc Phong phải tự tay giết ta thì ta và Mạc Phong sẽ được trở lại như xưa, sẽ không còn ai ràng buộc nữa chúng ta những thứ tiểu tiết đó nữa.Ở U Minh giới đầy rẫy ma quỷ, ta phải một mình chống chọi không bao giờ ngừng nghỉ, ở đây có trùng độc, có rết quỷ, ta sợ vô cùng nhưng càng sợ ta thấy bản thân càng có sức mạnh lạ thường hơn.Sau đó rất lâu ta tìm được một thỏi ngọc màu đen ở sâu trong lòng Quỷ động rồi đem nó làm thành một thanh sáo, dùng máu của mình tế toàn bộ vong linh trong Quỷ động, cuối cùng ta có được toàn bộ Ma lực của chúng.

Thanh sáo đó ta đặt tên là Ma Phong vì trong đó có một linh hồn ác thần cai trị tên là Ma Phong.

Một ngày kia, ta giao đấu với Quỷ Vương để dành địa bàn thì bẻ được chiếc sừng của hắn, hắn nói sẽ giúp ta một chuyện nên ta bảo hắn đưa ta thoát khỏi U Minh và thế là hắn đưa ta ra khỏi U Minh thật.Sau bao nhiêu khó khăn, liều cả mạng để chui qua lỗ hỏng nhỏ của kết giới, ta cuối cùng cũng được ra ngoài, lúc nhìn lại ánh mặt trời ta mới biết mình đã bỏ lỡ thêm 3 vạn năm thanh xuân tươi đẹp.Về lại đây ta vẫn phải trốn người khác, sợ người ta nhận ra mình.

Một ngày kia khi đang bắt rết để ăn trong rừng, ta gặp một đạo binh của Chiến Thần đang truy đuổi theo một đoàn binh của Ma tộc, ta đã tiện tay cứu họ và rồi họ xem ta như ân nhân, trong đó có kẻ tướng quân tên Đại Lục có quen biết với mẹ ta nên muốn đi theo ta, lúc này ta nghĩ ngay đến chuyện lập ra thế lực cho mình.Từ đó, Đại Lục mà ta dần có được chỗ đứng.

Đại Lục là tướng dưới trướng phu quân hiện tại của Mẫu Thân ta, sau khi biết thân phận thật thì không lâu sau đó ta cũng tìm được mẹ nhưng ta không muốn nhận ngay, ai ngờ đến lúc sinh tử lại được sự giúp đỡ từ người quen của bà ấy.….Có thế lực nhỏ trong tay, ta đi đánh chiếm khắp các tộc nhỏ tứ hải hết 1 ngàn năm thì mới biết Chiến Thần đã lập thất từ lâu, thậm chí còn có hai đứa con.

Là do ta không nghe ngóng kỷ nên mới trở thành kẻ lạc hậu, ta còn ngỡ Chiến thần vẫn đang chờ ta.

Sau đó ta như một kẻ điên loạn mà chém giết, trách Mạc Phong vô tình, dành cả hai vạn năm mới có được cái danh Nữ Vương lập ra Hàn Trung Động, trở thành một trong hai kẻ thù không đội trời chung với Thiên tộc.Năm đó ta mười vạn tuổi.Tuổi xuân của ta tới đây coi như tan biến thật rồi.

Có nhiều lúc ta cảm thấy bản thân đã đánh mất đi rất nhiều thời gian, thoáng chốc đã thành một bà lão rồi, lâu lâu tình cờ thấy những người cùng tuổi, bọn họ có phu quân, có con có cháu khiến ta cảm thấy có chút chạnh lòng.

Kể thì rất nhanh nhưng để trãi qua quả thật giống như trên bãi chông, phải tự tổn thương mình để bước tới dù biết càng đi sẽ càng đau.Cả đời này định sẵn là cô độc đến già rồi, biết rõ giữ ta và Mạc Phong đã hết hi vọng, ngài ấy lấy Phượng Hoàng Thánh chủ cùng nhau sinh con, sống hạnh phúc bên nhau còn ta vẫn không quên được ngài ấy, đời này ta không có được ngài ấy thì cũng không cần ai nữa.

Nhưng sau này nếu có cơ hội cũng không bao giờ muốn gặp lại.Kể lại một chút chuyện khác nữa…Lúc vừa lập thế lực được 2 vạn năm, có lần đánh chiếm Mộc gia, ta bị Mộc thần lừa rơi vào bẫy làm bị thương, trận đó thua ta rút quân về động, một tuần sau vết thương phát độc, rễ mọc trên người, cả tấm lưng nổi cộm lên cành cây, không thể chịu đựng nổi đau đớn bắt buộc ta phải tìm người chữa trị.

Nghe nói Sơn gia là khắc tinh với Mộc gia bởi năm xưa họ cùng giành một nữ nhân, còn là những gia tộc giỏi dùng độc hơn hết, so với tất cả các tộc thì Sơn gia bí ẩn nhất, lại không hề quan tâm đến bệnh nhân là ai có thân phận gì nên ta một mình đến Sơn gia, tỏ lòng thành kính vô cùng nhưng họ thậm chí còn không nhìn mặt ta.

Đến lúc đó ta lại nhớ ra một chuyện, hai vạn năm trước khi mà ta còn chưa gặp Đại Lục và vẫn đang dựng đại nghiệp thì tình cờ đi ngang ngọn núi nọ gặp được con gái bên ngoài của Sơn Thánh là Thùy Dung, lúc đó cô ta chuẩn bị trở dạ sinh con như chẳng có ai bên cạnh, ta cũng bắc đắt dĩ phải giúp đỡ, cô ta sinh ra một đứa con trai tròn trĩnh đáng yêu vừa nhìn đã thích, cứ tưởng là xong việc hoàn hảo thì lúc cắt dây rốn ta lại lỡ tay làm rơi dao vào người đứa trẻ, may mà không sao nhưng đứa trẻ bị thương nhẹ ở sau cổ.

Nhớ ra chuyện này ta liền nghĩ đi tìm lại mẹ con họ xem họ giúp gì được cho ta không.Hai vạn năm trôi qua chắc đứa trẻ đó cũng lớn nhiều rồi.

Trong lúc chờ Sơn gia đồng ý chữa trị ta qua ngọn núi bên kia tìm mẹ con họ.

Núi mà họ ở là Ung Linh Sơn, đến lưng chừng núi là một con suối khá đẹp, đến nơi ta ghé lại uống chút nước mát thì thấy có người đang tắm ở dưới, dáng vẻ cậu ta cũng khá khôi ngô nhưng có lẽ nhỏ tuổi, cậu ta lưng trần ngâm nước mà không nhận ra ta đang ở gần đó, lại thoáng thấy ở sau cổ cậu ta có một vết sẹo nên ta nghĩ có thể là đứa trẻ năm xưa nên bước đến định hỏi ai ngờ cậu ta vừa thấy ta liền giật mình rồi trượt chân ngã xuống, hai tay huơ loạn xạ kêu cứu, ta chưa thấy đứa trẻ nào vô dụng đến nổi suối cạn mà cũng không bơi được như vậy, nên đành làm người tốt một lần dùng pháp thuật cứu cậu ta lên bờ.Cậu ta nhìn nhỏ tuồi nhưng lại rất khôi ngô, vừa nhìn thôi ta đã muốn ăn tươi nuốt sống cậu ta rồi.

Cậu ta đã bất tỉnh, được để nằm lên đùi của ta, trong đầu lại chợt nghĩ:"Nếu như năm xưa ta lấy Chiến thần thì có lẽ con của chúng ta đã rất lớn rồi.

"Vừa nghĩ thì cậu ta tỉnh dậy, cậu ta bối rối, đỏ mặt rồi cuối cùng quay lưng che thân lại:"Đa tạ… tỷ tỷ đã cứu."Ta lấy áo khoác ngoài của mình khoác lên người cậu ta rồi hỏi:"Cậu là Sơn Tiểu Văn phải không? "Đứa trẻ quay lại nhìn ta ngạc nhiên :" Làm sao tỷ biết? "Ta xoa đầu nó: " Là tên do ta đặt mà, cậu và mẫu thân cậu vẫn khỏe phải không? Cậu trông rất lớn, không ai nghĩ cậu chỉ mới 2 vạn tuổi đâu, nhờ vết sẹo trên cổ cậu ta mới nhận được”" A! Ta nhớ rồi! Mẫu thân có kể về tỷ cho ta biết.

Người nói tỷ là một đại mỹ nhân, nhưng bây giờ đệ thấy tỷ còn đẹp hơn cả đại mỹ nhân nữa."Ta đỡ cậu ta đứng dậy rồi kéo lại gần mình, cậu ta mới từng tuổi này mà đã suýt cao hơn ta rồi, rất ra dáng nam nhân còn có gương mặt anh tú như vậy sợ rằng sớm thôi cũng sẽ cưới vợ sinh con, tới khi đó ta lại thua một đứa trẻ rồi, chuyện này rất khôi hài có phải không? Ta đi nhặt y phục gần đó cho Tiểu Văn, nhóc con này bối rối mặc vào mà mặc còn không xong cái áo, thấy vậy ta mới giúp cậu ta mặc.

Cậu ta đỏ mặt nhìn ta mà cười, ta đột nhiên sững sờ, cậu ta cười nhìn rất giống Chiến thần, ta hơi hoang một chút rồi tự bảo chỉ là trùng hợp.Ngay lúc đó mẫu thân cậu ta xuất hiện, ta được mời về nhà làm khách ở lại vài hôm.

Từ hôm đó, ta ở lại nhà họ và thằng nhóc Tiểu Văn bắt đầu có biểu hiện lạ, cậu ta cứ hay lén ngó vào phòng ta, nhiều lúc ta cảm giác đang bị người khác nhìn, mỗi lần ăn cơm cậu ta đều kéo ghế gần ta một chút, ân cần gấp thức ăn cho ta.

Dù còn nhỏ nhưng Tiểu Văn làm cho người khác cảm thấy cậu ta rất điềm đạm và hiểu chuyện, chẳng khác gì người lớn.Có lần ta bị phát độc lúc nữa đêm, bên này ta chỉ làm rơi tách trà thì bên phòng đối diện cậu ta đã chạy qua vô cùng lo lắng chăm sóc ta còn hơn người bệnh sắp chết.

Cậu ta một hai không chịu về phòng mà cứ muốn chăm sóc ta dù mẫu thân đã gọi.

Ta thấy mẫu thân của Tiểu Văn thậm chí còn không dám lớn tiếng la nó.

Cả đêm đó cậu ở cạnh ta, sáng ra thì cậu ta ngủ quên nên ta để cậu ta lên giường ngủ.

Ta ra đi khắp nơi tìm Thùy Dung nhưng hình như cô ta đã rời khỏi nhà, tình cờ vào được phòng của Tiểu Văn.

Cậu ta khiến ta bất ngờ hết lần này tới lần khác, trong căn phòng gọn gàng ngăn nắp, tranh chữ do cậu ta viết vô cùng đẹp, đi một vòng trong phòng thì chợt thấy ở gần giường có một chiếc giá treo tranh, mà lạ ở chỗ người trong tranh lại là ta, Tiểu Văn họa tranh cứ như thật cảnh ta và nó ở bờ suối hôm đó.

Ở trên giường cũng có một bức họa của ta.

Thằng nhóc này đúng là rất có khiếu vẽ, chỉ có đều nó sao chỉ thích vẽ ta thế này? Tham quan cả gian phòng ta mới biết Tiểu Văn còn vẽ nhiều tranh họa của ta hơn nữa, gần một rương lớn, nó vẽ từng cử chỉ hành động của ta không thiếu bức nào.

Ngay cả cảnh có lần ăn cơm bị ngẹn của ta, lên tranh của Tiểu Văn lại chẳng khác gì kiệt tác.

Ta thích thú ngắm nhìn mà không biết từ khi nào Tiểu Văn đã vào phòng, nó ho vài tiếng ta mới nhận ra.

Ta bối rối vô cùng nhìn nó:" Ta không cố…cố ý vào phòng của con đâu? Ta chỉ muốn tham quan phòng con một chút!"Nó đột ngột cau mày nhìn ta.

Ta vội bỏ tranh xuống, cứ sợ nó sẽ ghét ta, ta tìm chuyện khác nói:"À, Tiểu Văn, mẫu thân con nói muốn cho con nhận ta làm nghĩa mẫu, ta đã đồng ý rồi...không biết...ý con..."Ta chưa kịp dứt câu, nó đã quát lớn:"Ai cho phép tỷ làm nghĩa mẫu của ta?"Ta giật hết cả mình, không ngờ Tiểu Văn lại phản bác lại nhanh như vậy.

Ta lùi lại rồi cẩn thận né tránh nó mà bước ra cửa.

Nó chợt chạy tới, đẩy ta vào tường, ta cứ tưởng nó định đánh ta đấy chứ, ai ngờ nó lại nói:"Sau này dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra tỷ cũng không được phép coi ta như con.

Bây giờ ta gọi tỷ bằng tỷ tỷ nhưng tỷ phải tuyệt đối không được coi ta là đệ đệ, càng không được gọi ta là "con".

Tỷ hiểu chưa?"Ta cười có qua chuyện :"Được được, nếu ngươi ghét ta như vậy thì ta không gọi ngươi như vậy nữa, coi như là lỗi của ta vậy...""Không phải! Ta không nói tỷ có lỗi."Vừa nói nó lại tiến đến gần ta hơn, áp sát người.

Ta cũng bế tắc không biết đi ra đường nào, may mắn Thùy Dung về, vừa thấy chúng tôi, cô ấy chạy tới kéo Tiểu Văn ra, Tiểu Văn bỏ đi nước một không quay lại.Thùy Dung ngại đến không biết nói gì, còn ta thì xoa vai của mình mà thấy đau vô cùng.

Một lúc Thùy Dung cúi đầu, nói:" Là lỗi của ta không biết dạy con.

Ta xin lỗi."Ta cười gượng:" Là ta làm cho thằng bé ghét thôi.

Cô không có lỗi đâu.""Thằng bé này được nuông chiều quen rồi, lúc nhỏ ta hay kể về cô cho nó nghe, nó lúc nào cũng muốn gặp cô cả.

Có lẽ vì nó không kìm chế được vui mừng nên mới có hành động vô lễ.

"Ta cười tiếp :"Ta hiểu mà...".

Chapter
1 Chương 1: Quá Khứ Huy Hoàng Của Một Nữ Nhân Mê Trai
2 Chương 2: Quá Khứ Huy Hoàng Của Một Nữ Nhân Muốn Có Con
3 Chương 3: Đứa Trẻ Ngộ Nghĩnh Đanh Đá Hơn Ta Nghĩ
4 Chương 4: Chiến Trên Sa Trường Nhưng Lòng Vẫn Yêu
5 Chương 5: Chúng Ta Rõ Ràng Chưa Từng Hết Yêu
6 Chương 6: Lâu Quá Không Về Nhà Cũ Hôm Nay Về Lại Làm Con Dâu Dâng Trà Cho Người Yêu
7 Chương 7: Rõ Ràng Là Cũng Nhớ Ta Rất Nhiều Đây Mà
8 Chương 8: Có Một Đứa Trẻ Không Biết Trời Cao Đất Dày
9 Chương 9: Đúng Là Ta Nghĩ Cho Hắn Quá Nhiều Rồi
10 Chương 10: Ngây Thơ
11 Chương 11: Kẻ Ngốc
12 Chương 12: Hiện Tại
13 Chương 13: Thật Đáng Thương Nha!
14 Chương 14: Chán Thật! Lâu Quá Không Có Con Nên Cứ Thương Con Người Ta
15 Chương 15: Rãnh Quá Nên Lo Chuyện Bao Đồng
16 Chương 16: Nhìn Hắn Cũng Ngon
17 Chương 17: Sơn Gia Thật Đáng Sợ
18 Chương 18: Là Một Kẻ Cũng Biết Hại Người
19 Chương 19: Con Nít Thật Phiền
20 Chương 20: Sơn Gia Có Ma
21 Chương 21: Hắn Cũng Rất Nghe Lời
22 Chương 22: Vẫn Là Có Nam Sủng Vui Hơn
23 Chương 23: Tình Cảm Gia Đình Ta Chưa Từng Nếm Trải
24 Chương 24: Thằng Nhóc Ngu Ngốc
25 Chương 25: Đứng Giữa Hai Nam Nhân Thật Đau Đầu
26 Chương 26: Ở Hạ Giới
27 Chương 27: Ở Hạ Giới
28 Chương 28: Ở Hạ Giới
29 Chương 29: Ở Hạ Giới Đứa Trẻ Đáng Thương Lại Bị Ta Dụ Rồi!
30 Chương 30: Dụ Trẻ Là Biệt Tài Của Ta
31 Chương 31
32 Chương 32: Kẻ Đáng Ngờ
33 Chương 33: Kẻ Đáng Ngờ
34 Chương 34: Một Người Yêu Cái Đẹp Đừng Khinh Ta Dị Thường
35 Chương 35: Tâm Ta Giờ Này Chẳng Biết Rõ
36 Chương 36: Chuyện Gì Thế
37 Chương 37: Phiền Thật!
38 Chương 38: Ngu Ngốc!
39 Chương 39: Đoạn Nghiệp Duyên
40 Chương 40: Dứt Tình Ta Mộng Đại Nghiệp
41 Chương 41: Chiến Sự
42 Chương 42: Con Người Kiên Trì Nhất Mà Ta Biết
43 Chương 43: Về Trả Thù Sao
44 Chương 44: Đừng Trách Ta Vô Tình Ta Đâu Rãnh Quan Tâm Người Khác
45 Chương 45: Nữ Vương Cua Trai Bất Thành Còn Bị Đánh
46 Chương 46: Đã Thuộc Về Vĩ Vãng
47 Chương 47: Gặp Bằng Hữu Cũ Biết Được Vài Thứ Khá Bất Ngờ
48 Chương 48: Cái Nết Đánh Chết Cái Đẹp
49 Chương 49: Quá Nhiều Sự Mệt Mỏi
50 Chương 50: Ký Ức Đã Mất
51 Chương 51: Đại Chiến
52 Chương 52: Đại Chiến
53 Chương 53: Giết Đại Tướng Địch
54 Chương 54: Quá Nhiều Đàn Ông Trong Đời Ta
55 Chương 55: Một Chút Bất Lực Vì Đời Này Quá Đào Hoa
56 Chương 56: Thời Cuộc
57 Chương 57: Thời Cuộc
58 Chương 58: Thời Cuộc
59 Chương 59: Thứ Gì Đó Lảng Vảng Trong Đầu Ta
60 Chương 60: Thứ Đáng Đánh Đổi
61 Chương 61: Số Ta Hẩm Hiu Quá!
62 Chương 62: Gặp Phải Một Kẻ Si Tình
63 Chương 63: Nghiệp Duyên
64 Chương 64: Nghiệp Duyên
65 Chương 65: Vướng Phải Nghiệp
66 Chương 66: Trò Đùa Vui
67 Chương 67: Trò Đùa Vui
68 Chương 68: Trò Đùa Vui
69 Chương 69: Khả Năng Lãng Quên
70 Chương 70: Khả Năng Lỳ Đòn
71 Chương 71: Khả Năng Đeo Bám
72 Chương 72: Ở U Minh Giới
73 Chương 73: Ở U Minh Giới Quá Khứ Tiền Kiếp
74 Chương 74: Quá Khứ Tiền Kiếp
75 Chương 75: Quá Khứ Tiền Kiếp
76 Chương 76: Quá Khứ Tiền Kiếp
77 Chương 77: Quá Khứ Tiền Kiếp
78 Chương 78: Quá Khứ Tiền Kiếp
79 Chương 79: Quá Khứ Tiền Kiếp
80 Chương 80: Tỉnh Mộng Chút Đau Khổ Còn Vương Lại
81 Chương 81: Tỉnh Mộng Chút Đau Khổ Còn Vương Lại
82 Chương 82: Mưu
83 Chương 83: Mưu
84 Chương 84: Mưu
85 Chương 85: Mưu
86 Chương 86: Vô Cớ!
87 Chương 87: Vừa Gặp Lại Đã Ngứa Đòn
88 Chương 88: Vừa Gặp Lại Đã Ngứa Đòn
89 Chương 89: Lo Cho Thân Trước
90 Chương 90: Có Lại Mắt Rồi!
91 Chương 91: Đòi Hỏi Quá Rồi!
92 Chương 92: Nhờ Người Khác Sống Giùm
93 Chương 93: Thứ Ta Sợ Nhất Đến Rồi!
94 Chương 94: Thứ Ta Sợ Nhất Đến Rồi!
95 Chương 95: Quái Thú Muốn Ta
96 Chương 96: Quái Vật Muốn Ta
97 Chương 97: Quái Vật Nhưng Đầu Bò
98 Chương 98: Bị Quái Vật Hôn Là Loại Cảm Giác Khó Tả
99 Chương 99: Bí Kíp Lật Lọng
100 Chương 100: Quái Thú Là Kẻ Đa Nhân Cách Ư
101 Chương 101: Lại Được Làm Mẹ
102 Chương 102: Sự Cao Ngạo Thấm Nhuần Trong Máu
103 Chương 103: Gặp Lão Ma Quân
104 Chương 104: Gặp Lão Ma Quân
105 Chương 105: Làm Ta Quá Thất Vọng
106 Chương 106: Chuyện Quái Gì Thế
107 Chương 107: Nhiều Mối Nợ Đào Hoa
108 Chương 108: Chấp Niệm Không Buông
109 Chương 109: Chấp Niệm Không Buông
110 Chương 110: Lại Nợ Người Kiếp Duyên
111 Chương 111: Đâu Phải Đào Hoa Là Hữu Danh Vô Thực
112 Chương 112: Đâu Phải Đào Hoa Là Hữu Danh Vô Thực
113 Chương 113: Không Bá Đạo Sao Còn Là Ta
114 Chương 114: Không Bá Đạo Sao Còn Là Ta
115 Chương 115: Ngọc Quỷ Đáng Hận!
116 Chương 116: Tên Đàn Ông Nào Cũng Thèm Khát Ta
117 Chương 117: Thiệt Hại Không Ít
118 Chương 118: Thiệt Hại Không Ít
119 Chương 119: Chiến Với Thủy Quái
120 Chương 120: Nơi Đẹp Đẽ Cách Mấy Cũng Không Làm Lòng Ta Lãng Mạn Được
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137
138 Chương 138
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141
142 Chương 142
143 Chương 143
144 Chương 144
145 Chương 145: Giây Phút Cuối Cùng
146 Chương 146: Day Dưa Cuộc Sống Đã Là Vô Nghĩa
147 Chương 147: Kẻ Cố Chấp Nhất Từ Đầu Đến Cuối Là Hắn
148 Chương 148: Làm Chuyện Vô Nghĩa
149 Chương 149: Đã Không Thiết Sống Thì Sống Chỉ Chờ Chết
150 Chương 150: Đã Không Thiết Sống Thì Sống Chỉ Chờ Chết
151 Chương 151
152 Chương 152
153 Chương 153: Thời Kỳ Mới
154 Chương 154: Con Riêng Khó Tính
155 Chương 155
156 Chương 156
157 Chương 157: Tuổi Già Đến Rất Mau
158 Chương 158: Người Vẫn Vô Tình
159 Chương 159: Người Vẫn Vô Tình
160 Chương 160: Quả Báo Của Khi Là Người Đào Hoa
161 Chương 161: Hiểu Lầm Tai Hại
162 Chương 162: Lại Thăm Quỷ Môn Quan
163 Chương 163: Tấm Chân Tình Chờ Ngày Được Đáp Lại Đến Mỏi Mòn
164 Chương 164: Tấm Chân Tình Chờ Ngày Được Đáp Lại Đến Mỏi Mòn
Chapter

Updated 164 Episodes

1
Chương 1: Quá Khứ Huy Hoàng Của Một Nữ Nhân Mê Trai
2
Chương 2: Quá Khứ Huy Hoàng Của Một Nữ Nhân Muốn Có Con
3
Chương 3: Đứa Trẻ Ngộ Nghĩnh Đanh Đá Hơn Ta Nghĩ
4
Chương 4: Chiến Trên Sa Trường Nhưng Lòng Vẫn Yêu
5
Chương 5: Chúng Ta Rõ Ràng Chưa Từng Hết Yêu
6
Chương 6: Lâu Quá Không Về Nhà Cũ Hôm Nay Về Lại Làm Con Dâu Dâng Trà Cho Người Yêu
7
Chương 7: Rõ Ràng Là Cũng Nhớ Ta Rất Nhiều Đây Mà
8
Chương 8: Có Một Đứa Trẻ Không Biết Trời Cao Đất Dày
9
Chương 9: Đúng Là Ta Nghĩ Cho Hắn Quá Nhiều Rồi
10
Chương 10: Ngây Thơ
11
Chương 11: Kẻ Ngốc
12
Chương 12: Hiện Tại
13
Chương 13: Thật Đáng Thương Nha!
14
Chương 14: Chán Thật! Lâu Quá Không Có Con Nên Cứ Thương Con Người Ta
15
Chương 15: Rãnh Quá Nên Lo Chuyện Bao Đồng
16
Chương 16: Nhìn Hắn Cũng Ngon
17
Chương 17: Sơn Gia Thật Đáng Sợ
18
Chương 18: Là Một Kẻ Cũng Biết Hại Người
19
Chương 19: Con Nít Thật Phiền
20
Chương 20: Sơn Gia Có Ma
21
Chương 21: Hắn Cũng Rất Nghe Lời
22
Chương 22: Vẫn Là Có Nam Sủng Vui Hơn
23
Chương 23: Tình Cảm Gia Đình Ta Chưa Từng Nếm Trải
24
Chương 24: Thằng Nhóc Ngu Ngốc
25
Chương 25: Đứng Giữa Hai Nam Nhân Thật Đau Đầu
26
Chương 26: Ở Hạ Giới
27
Chương 27: Ở Hạ Giới
28
Chương 28: Ở Hạ Giới
29
Chương 29: Ở Hạ Giới Đứa Trẻ Đáng Thương Lại Bị Ta Dụ Rồi!
30
Chương 30: Dụ Trẻ Là Biệt Tài Của Ta
31
Chương 31
32
Chương 32: Kẻ Đáng Ngờ
33
Chương 33: Kẻ Đáng Ngờ
34
Chương 34: Một Người Yêu Cái Đẹp Đừng Khinh Ta Dị Thường
35
Chương 35: Tâm Ta Giờ Này Chẳng Biết Rõ
36
Chương 36: Chuyện Gì Thế
37
Chương 37: Phiền Thật!
38
Chương 38: Ngu Ngốc!
39
Chương 39: Đoạn Nghiệp Duyên
40
Chương 40: Dứt Tình Ta Mộng Đại Nghiệp
41
Chương 41: Chiến Sự
42
Chương 42: Con Người Kiên Trì Nhất Mà Ta Biết
43
Chương 43: Về Trả Thù Sao
44
Chương 44: Đừng Trách Ta Vô Tình Ta Đâu Rãnh Quan Tâm Người Khác
45
Chương 45: Nữ Vương Cua Trai Bất Thành Còn Bị Đánh
46
Chương 46: Đã Thuộc Về Vĩ Vãng
47
Chương 47: Gặp Bằng Hữu Cũ Biết Được Vài Thứ Khá Bất Ngờ
48
Chương 48: Cái Nết Đánh Chết Cái Đẹp
49
Chương 49: Quá Nhiều Sự Mệt Mỏi
50
Chương 50: Ký Ức Đã Mất
51
Chương 51: Đại Chiến
52
Chương 52: Đại Chiến
53
Chương 53: Giết Đại Tướng Địch
54
Chương 54: Quá Nhiều Đàn Ông Trong Đời Ta
55
Chương 55: Một Chút Bất Lực Vì Đời Này Quá Đào Hoa
56
Chương 56: Thời Cuộc
57
Chương 57: Thời Cuộc
58
Chương 58: Thời Cuộc
59
Chương 59: Thứ Gì Đó Lảng Vảng Trong Đầu Ta
60
Chương 60: Thứ Đáng Đánh Đổi
61
Chương 61: Số Ta Hẩm Hiu Quá!
62
Chương 62: Gặp Phải Một Kẻ Si Tình
63
Chương 63: Nghiệp Duyên
64
Chương 64: Nghiệp Duyên
65
Chương 65: Vướng Phải Nghiệp
66
Chương 66: Trò Đùa Vui
67
Chương 67: Trò Đùa Vui
68
Chương 68: Trò Đùa Vui
69
Chương 69: Khả Năng Lãng Quên
70
Chương 70: Khả Năng Lỳ Đòn
71
Chương 71: Khả Năng Đeo Bám
72
Chương 72: Ở U Minh Giới
73
Chương 73: Ở U Minh Giới Quá Khứ Tiền Kiếp
74
Chương 74: Quá Khứ Tiền Kiếp
75
Chương 75: Quá Khứ Tiền Kiếp
76
Chương 76: Quá Khứ Tiền Kiếp
77
Chương 77: Quá Khứ Tiền Kiếp
78
Chương 78: Quá Khứ Tiền Kiếp
79
Chương 79: Quá Khứ Tiền Kiếp
80
Chương 80: Tỉnh Mộng Chút Đau Khổ Còn Vương Lại
81
Chương 81: Tỉnh Mộng Chút Đau Khổ Còn Vương Lại
82
Chương 82: Mưu
83
Chương 83: Mưu
84
Chương 84: Mưu
85
Chương 85: Mưu
86
Chương 86: Vô Cớ!
87
Chương 87: Vừa Gặp Lại Đã Ngứa Đòn
88
Chương 88: Vừa Gặp Lại Đã Ngứa Đòn
89
Chương 89: Lo Cho Thân Trước
90
Chương 90: Có Lại Mắt Rồi!
91
Chương 91: Đòi Hỏi Quá Rồi!
92
Chương 92: Nhờ Người Khác Sống Giùm
93
Chương 93: Thứ Ta Sợ Nhất Đến Rồi!
94
Chương 94: Thứ Ta Sợ Nhất Đến Rồi!
95
Chương 95: Quái Thú Muốn Ta
96
Chương 96: Quái Vật Muốn Ta
97
Chương 97: Quái Vật Nhưng Đầu Bò
98
Chương 98: Bị Quái Vật Hôn Là Loại Cảm Giác Khó Tả
99
Chương 99: Bí Kíp Lật Lọng
100
Chương 100: Quái Thú Là Kẻ Đa Nhân Cách Ư
101
Chương 101: Lại Được Làm Mẹ
102
Chương 102: Sự Cao Ngạo Thấm Nhuần Trong Máu
103
Chương 103: Gặp Lão Ma Quân
104
Chương 104: Gặp Lão Ma Quân
105
Chương 105: Làm Ta Quá Thất Vọng
106
Chương 106: Chuyện Quái Gì Thế
107
Chương 107: Nhiều Mối Nợ Đào Hoa
108
Chương 108: Chấp Niệm Không Buông
109
Chương 109: Chấp Niệm Không Buông
110
Chương 110: Lại Nợ Người Kiếp Duyên
111
Chương 111: Đâu Phải Đào Hoa Là Hữu Danh Vô Thực
112
Chương 112: Đâu Phải Đào Hoa Là Hữu Danh Vô Thực
113
Chương 113: Không Bá Đạo Sao Còn Là Ta
114
Chương 114: Không Bá Đạo Sao Còn Là Ta
115
Chương 115: Ngọc Quỷ Đáng Hận!
116
Chương 116: Tên Đàn Ông Nào Cũng Thèm Khát Ta
117
Chương 117: Thiệt Hại Không Ít
118
Chương 118: Thiệt Hại Không Ít
119
Chương 119: Chiến Với Thủy Quái
120
Chương 120: Nơi Đẹp Đẽ Cách Mấy Cũng Không Làm Lòng Ta Lãng Mạn Được
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137
138
Chương 138
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141
142
Chương 142
143
Chương 143
144
Chương 144
145
Chương 145: Giây Phút Cuối Cùng
146
Chương 146: Day Dưa Cuộc Sống Đã Là Vô Nghĩa
147
Chương 147: Kẻ Cố Chấp Nhất Từ Đầu Đến Cuối Là Hắn
148
Chương 148: Làm Chuyện Vô Nghĩa
149
Chương 149: Đã Không Thiết Sống Thì Sống Chỉ Chờ Chết
150
Chương 150: Đã Không Thiết Sống Thì Sống Chỉ Chờ Chết
151
Chương 151
152
Chương 152
153
Chương 153: Thời Kỳ Mới
154
Chương 154: Con Riêng Khó Tính
155
Chương 155
156
Chương 156
157
Chương 157: Tuổi Già Đến Rất Mau
158
Chương 158: Người Vẫn Vô Tình
159
Chương 159: Người Vẫn Vô Tình
160
Chương 160: Quả Báo Của Khi Là Người Đào Hoa
161
Chương 161: Hiểu Lầm Tai Hại
162
Chương 162: Lại Thăm Quỷ Môn Quan
163
Chương 163: Tấm Chân Tình Chờ Ngày Được Đáp Lại Đến Mỏi Mòn
164
Chương 164: Tấm Chân Tình Chờ Ngày Được Đáp Lại Đến Mỏi Mòn