Chương 2: Hoàng tử ở nơi nào?

?

Note: Chương này Phong edit, nên không giống với bản do chị tieumanulk edit.

Trường học này không có những nhân vật huyền thoại, chỉ có những người quái dị mặc những bộ trang phục không chính thống. Bọn họ tới đây không phải để học mà để tham gia tuần lễ thời trang. Không có khung cảnh đẹp như thơ, chỉ có những bụi rậm che giấu những đôi nhân tình bí mật vụng trộm. Đầu lưỡi không nếm được thức ăn ngon, chỉ có lẫn vào phòng ăn một người phụ nữ mái tóc mềm mại bưng cơm trắng cùng thức ăn lên bàn. Thậm chí một bầu không khí học tập tốt cũng không có, chỉ có học sinh leo tường đi ra ngoài bị phát hiện. Trường học này trừ nhàm chán ra chính là vô vị.

Lớp mười hai là năm cuối cùng, học sinh phải gặp nhiều trận bi kịch. Trước hết là giáo viên và phụ huynh, họ đồng thời đưa bàn tay yêu thương ra, đem học sinh đặt ở trong lòng bàn tay bóp không còn hình người.

Đi dạo trong cảnh đêm buồn tẻ cứ lập lại này, Quả Tri nhìn về phía trước mà đi, không hề suy tính. Cậu có một gia đình hài hòa, có nhiều bạn bè tốt, có sở thích lành mạnh, thành tích học tập lại ổn định nhưng tại sao có lúc cậu lại cảm thấy bản thân cô đơn đến không thể tin được. Loại cô đơn mãnh liệt này, vô luận là cậu hay người khác đều không thể hóa giải được.

Thầy chủ nhiệm cầm đèn pin trong tay đi dò xét trường học. Quả Tri đi tới vườn hoa, thấy thầy chủ nhiệm liền tốt bụng cúi người hướng bụi rậm nhỏ giọng la lên: “Chạy mau đi, thầy chủ nhiệm tới!” Vốn chỉ là một tiếng động nhỏ của cành cây nhưng lại khiến chim muông bay tán loạn bốn phía. Đôi tình nhân quần áo xốc xếch như không có chuyện gì xảy ra, đột nhiên bàn luận về môn số học phức tạp, ngữ văn, địa lý… bình tĩnh đi ngang qua sát vai thầy chủ nhiệm. Quả nhiên đúng là trường học a, có thể nói diễn viên chính là được đào tạo từ đây mà ra.

Quả Tri lộ ra nụ cười: “Nhìn dáng dấp tất cả mọi người hưởng thụ cuộc sống nơi trường học mình thấy thật vui!”

Quả Tri là một mẫu nam sinh như thế nào? Nói dễ nghe chính là một tên ngốc, nói khó nghe hơn nữa chính là một tên đại ngốc. Mọi thứ trong mắt cậu đều hoàn hảo cả. Cậu có một quan niệm sống vô cùng lạc quan, lạc quan đến mù quáng. Ví dụ đơn giản như, nếu bầu trời đột nhiên đổ mưa, cậu sẽ cảm thấy mình giống như đang ở trong MTV; nếu như trên bầu trời đột nhiên rơi xuống nhiều con dao, cậu không quản mình có bị dao chém trúng hay không, cậu chỉ biết suy nghĩ nhà mình mấy năm tới sẽ không cần thay dao; nếu như ông trời đi tiểu, cậu sẽ nghĩ nước tiểu của ông trời có thể dưỡng nhan sắc hiệu quả hay không; nếu như ông trời cũng có chu kì kinh nguyệt, cậu sẽ nghĩ thì ra là ông trời là phụ nữ. Bất kể là cái gì, cậu chính là không tránh!

Cậu bước chân nhẹ nhàng, vô hồn trở về phòng học. Trong phòng học chất đầy sách vở cùng đề cương ôn tập này, phân chia thành hai loại hình ảnh. Một bên là những người có thành tích tốt cầm đề cương ôn tập tranh luận, mặt đỏ tới mang tai. Một bên là những người có thành tích kém dùng đề cương như miếng lót để cắt móng tay. Quả Tri ngồi ở phía sau cùng, hai tay nâng má chờ tiếng chuông báo giờ tự học kết thúc.

Đám học sinh mới chơi bóng rổ trở về vui vẻ đùa giỡn. Người cầm trái bóng bị những người bên cạnh đụng vào, quả bóng lăn ra tới ngoài cửa phòng học, vừa vặn nằm dưới chân một người.

“Cậu bạn học kia, phiền cậu lụm giùm tớ quả bóng.”

Không có bất kỳ hồi âm. Người nam sinh kia lướt qua bóng rời đi. Quả Tri hướng ra ngoài liếc mắt nhìn, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng nam sinh này, hắn còn mang cái nón lưỡi trai.

“Người nam sinh kia giống như lúc nào cũng mang nón lưỡi trai, rốt cuộc xem trường học là cái gì ?” Quả Tri đột nhiên nói.

Vương Lâm Lâm ngồi cùng bàn nhàm chán vuốt vuốt tóc: “Ai biết, nói không chừng là dáng dấp quá xấu xí không dám gặp người, hình như là học ban 3 hay ban 4 gì đó. Nghe bạn bè của tớ nói qua, ban của bọn họ có một quái nhân, lúc nào cũng mang cái nón lưỡi trai, lại còn kéo xuống thấp che gần hết cả khuôn mặt. Chưa ai nhìn được gương mặt thật của hắn, cũng không ai muốn nhìn. Hắn rất dễ bị lãng quên, thành tích thì bình thường, thể lực cũng bình thường, cái gì cũng bình thường. Ai nha, thật là xui xẻo quá, chọn trúng cái trường trung học đệ nhị cấp này. Hại tớ lúc đầu còn tưởng sẽ được ngắm vườn sao băng lãng mạng, bây giờ thì vỡ mộng rồi. Nghe nói hôm nay sẽ có một học sinh mới chuyển tới, nhưng ngàn vạn đừng để tớ thất vọng lần nữa.”

“Bình thường không tốt sao? Tớ cảm thấy bình thường rất tốt đó!”

“Cậu có chuyện gì mà cảm thấy không tốt đâu!”

“Phải không?” Quả Tri nhàn nhạt cười: “Nếu như cảm thấy cái gì cũng không vừa mắt, vậy cuộc sống kia còn có ý nghĩa gì?”

Cuộc nói chuyện của bọn họ bị giáo viên cùng học sinh mới được dẫn tới cắt đứt. Nữ sinh không nhịn được mừng rỡ như điên, Vương Lâm Lâm càng kích động hơn, thiếu chút nữa cởi hết quần áo chạy lên ôm học sinh mới chuyển đến: “Tớ ở đây ba năm qua yên lặng cầu nguyện, rốt cục nguyện vọng cũng trở thành hiện thực.”

“Vậy ba năm nay cậu không có cầu nguyện chuyện khác sao? Tỷ như thành tích khá lên một chút chẳng hạn.” Quả Tri vừa nói xong liền bị Vương Lâm Lâm hung hăng liếc mắt một cái, nhưng cô ấy ngay sau đó lại hưng phấn dậm chân: “Thấy không, hoàng tử thật thật là đẹp trai! Trường học của chúng ta được cứu rồi!”

Quả Tri cũng nhìn về phía nam sinh, nam sinh để tóc ngắn, gương mặt anh tuấn mang theo nụ cười mê hoặc vạn người, ăn mặc thì phong cách, giống như một người quý tộc đột nhiên rơi vào chốn bần dân này. Quả Tri gật đầu một cái: “Thật là đẹp trai!”

“Cái gì mà thật đẹp trai? So với toàn trường đã đẹp vượt mức quy định rồi đó! Đây mới chính là hoàng tử trong mộng của tớ!”

“Cậu đừng khoa trương quá!”

“Cậu phản ứng thật lạnh nhạt!”

“Tớ cũng đâu phải nữ sinh. Tớ có phản ứng với nam sinh thì đó mới là chuyện kì quái!”

Giáo viên dùng vài câu đơn giản để giới thiệu học sinh mới. Học sinh mới tên là Hoa Cốc Vũ, từ một trường trung học ở thành phố lớn chuyển tới đây. Vừa nghe đến ba chữ thành phố lớn, phảng phất ở trong mắt những học sinh khác cấp bậc của hắn lại được nâng lên không ít. Hoa Cốc Vũ tựa hồ đã quen với cuộc sống được vạn chúng ngưỡng mộ nhìn chăm chú, mang theo chút kiêu ngạo đi tới chỗ ngồi tạm.

Sau khi giáo viên rời đi một chút, giờ tự học cũng kết thúc. Quả Tri hôm nay là học sinh trực nhật. Cậu phải về sau cùng để lau tấm bảng đen cùng thu bài tập. Thu bài xong, cậu đem bài tập đặt ở phòng giáo viên, sau đó mới chậm rãi về lớp dọn dẹp sách vở chuẩn bị trở về phòng ngủ. Ánh đèn cầu thang mờ tối, tiếng bước chân thật rõ ràng. Quả Tri chạm mặt người nam sinh kia, bọn họ sát vai mà qua. Lúc hai người bọn họ ngược chiều, kẻ trên người dưới, Quả Tri đột nhiên xoay người: “Không quan trọng, dáng vẻ bên ngoài không quan trọng. Dáng dấp xấu xí cũng không cần tự ti, tớ cảm thấy dáng dấp xấu xí vô cùng tốt.”

Nam sinh dừng lại, đưa lưng về phía Quả Tri, mở miệng ngắn ngủn, giọng nói thì dễ nghe để cho người ta ứng phó không kịp, nội dung lại khó nghe làm cho người ta ứng phó không kịp: “Bệnh thần kinh!”

“Xin lỗi, tớ không có ý cười nhạo cậu. Tớ chẳng qua là không muốn cậu bởi vì dung mạo của mình mà tự ti. Tại sao phải giấu mặt trong chiếc nón lưỡi trai? Hưởng thụ một chút ánh mặt trời không phải là rất tốt sao? Là bởi vì trên mặt cậu có vết sẹo sao? Hay là bẩm sinh dáng dấp đã xấu xí? Tớ không ngại đâu, tớ cũng có rất nhiều bạn bè dáng dấp xấu xí.” Quả Tri, cậu nói như vậy vì để cho nam sinh này dễ chịu hơn một chút, nhưng cậu có cân nhắc qua bạn bè cậu sẽ có cảm giác gì không?

Nam sinh vô tình nhìn Quả Tri bị thần kinh một mình nói nhảm, đang muốn rời đi. Quả Tri cho là mình làm thương tổn hắn, cuống quít níu bả vai hắn lại. Nam sinh lãnh đạm xoay người, bọn họ đứng đối xứng với nhau, khoảng giữa hai người chỉ bằng chiều dài của vành nón.

“Tớ nói là thật, không tin cậu cứ để cho tớ xem một chút. Tớ tuyệt đối sẽ không bị dung mạo xấu xí của cậu làm cho hoảng sợ đâu.” Quả Tri biểu lộ nghiêm túc thành khẩn, cũng không đợi nam sinh đáp lại, ngón tay của cậu trên vành nón, cái nón chậm rãi bị kéo ra. Gương mặt của hắn dần dần bại lộ trong ánh sáng yếu ớt. Ánh mắt của hắn, lông mi của hắn, từng chút từng chút lọt vào tầm mắt của Quả Tri. Một hai giây sau, cậu đột nhiên đem cái nón đặt lại trên đầu của hắn, lại không điều khiển được nhịp tim của mình, cậu hốt hoảng nói: “Quả nhiên cậu chỉ thích hợp đội cái nón lưỡi trai này, gặp lại sau!” Nói xong, Quả Tri chạy đi thật nhanh.

Nam sinh nhìn theo hướng chạy của Quả Tri: “Quả nhiên là bệnh thần kinh!”

Ban đêm, bóng tối có thể đoạt đi tầm mắt nhưng không cách nào đoạt đi hình ảnh trong đầu óc của Quả Tri. Người kia, mình chỉ dùng hai giây để nhìn hắn, tại sao buồng tim lại có thể rung động như thế? Gương mặt đó, vạch trần cái nón kia một giây, Quả Tri chỉ có một ý niệm, thì ra là hoàng tử ở chỗ này.

Chapter
1 Chương 1: Lời nói đầu
2 Chương 2: Hoàng tử ở nơi nào?
3 Chương 3: Tên của hắn
4 Chương 4: Cho dù có khóc cũng không quan tâm
5 Chương 5: Sâu tận đáy lòng
6 Chương 6: Thích một thứ bạn sẽ rất dễ dàng nhớ
7 Chương 7: Vườn hoa rộng lớn của quá tri
8 Chương 8: Giọng nói của cậu có thể làm tớ quên đi đau đớn
9 Chương 9: Sở thích ngắn ngủi của thời tây
10 Chương 10: Kết hợp hoàn hảo
11 Chương 11: Thật ra thế giới này không rộng lớn
12 Chương 12: Tốt nghiệp lữ hành
13 Chương 13: Chuyến du lịch bình thản
14 Chương 14: Tình yêu này cũng có mặt tốt sao? (1)
15 Chương 15: Tình yêu này cũng có mặt tốt sao? (2)
16 Chương 16: Tình yêu này cũng có mặt tốt sao? (3)
17 Chương 17: Tớ đâu có đỏ mặt đâu!
18 Chương 18: Tựu trường
19 Chương 19: Quả tri cho thời tây
20 Chương 20: Văn chương của thời tây rất bi thương
21 Chương 21: Cô gái này cũng là nhân vật chính (1)
22 Chương 22: Cô gái này cũng là nhân vật chính (2)
23 Chương 23: Thời tây cho quả tri
24 Chương 24: Răng nanh của quỷ
25 Chương 25: Nơi tốt đẹp của thời tây
26 Chương 26: Tình cảm cũng không phức tạp
27 Chương 27: Câu không nói ra chính là: tớ thích cậu
28 Chương 28: Cậu sẽ ghét tớ sao?
29 Chương 29: Cũng được
30 Chương 30: Không tuân theo tiêu chuẩn của cuộc sống
31 Chương 31: Có chút thông minh, có chút ngu ngốc
32 Chương 32: Điểm chung của bọn họ
33 Chương 33: Không thể thay đổi
34 Chương 34: Không dám đảm bảo
35 Chương 35: Bản chất của cuộc sống
36 Chương 36: Thời Tây (1)
37 Chương 37
38 Chương 38
39 Chương 39: Thật sự rất thích
40 Chương 40: Muốn quảng bá tình yêu
41 Chương 41: Tổng kết cuối năm
42 Chương 42: Thời Tây (2)
43 Chương 43: Sau này, sau này
44 Chương 44: Cậu lãng phí, tớ thì tiết kiệm
45 Chương 45: Cổ tích
46 Chương 46: Giết người trong nháy mắt
47 Chương 47: Tớ không phải người xấu
48 Chương 48: Tôi là người xấu
49 Chương 49: Hy sinh thân thể
50 Chương 50: Đừng đùa
51 Chương 51: Khát vọng đến gần nhau
52 Chương 52: Tác dụng phụ của tình yêu
53 Chương 53: Tớ vì cậu nói dối
54 Chương 54: Tớ vì cậu nói dối (2)
55 Chương 55: Mỗi ngày trôi qua đều thích cậu
56 Chương 56: Vì cái gì lại thấy đau, rất đau (1)
57 Chương 57: Vì cái gì lại thấy đau, rất đau (2)
58 Chương 58: Vì cái gì lại thấy đau, rất đau (3)
59 Chương 59: Cùng hiểu nhau
60 Chương 60: Thỉnh thoảng vui đùa
61 Chương 61: Ký hiệu
62 Chương 62: Căn cứ khoa học
63 Chương 63: Cậu cười
64 Chương 64: Nguồn điện (powewer supply)
65 Chương 65: Không quan tâm
66 Chương 66: Buồn nôn muốn chết!
67 Chương 67: Bị phát hiện thì phải làm sao bây giờ?
68 Chương 68: Thế giới của cậu, Thời Tây đã đến
69 Chương 69: Thời Tây (4)
70 Chương 70: Tiểu thuyết tình yêu của Thời Tây (1)
71 Chương 71: Tiểu thuyết tình cảm của Thời Tây (2)
72 Chương 72: Nếm thử một chút đau đớn
73 Chương 73: Hòa hợp
74 Chương 74: Làm sao có thể
75 Chương 75: Khích lệ không chỉ bởi vì cậu
76 Chương 76: Âm mưu của thiếu nữ (1)
77 Chương 77: Âm mưu của thiếu nữ (2)
78 Chương 78: Âm mưu của thiếu nữ (3)
79 Chương 79: Âm mưu của thiếu nữ (4)
80 Chương 80: Mối tình đầu
81 Chương 81: Thời Tây hiền lành ở chỗ nào?
82 Chương 82: Quá ấm áp
83 Chương 83: Có mấy lời không nói ra khỏi miệng
84 Chương 84: Tình cảm lành mạnh
85 Chương 85: Thời Tây (5)
86 Chương 86: Tư liệu và cậu
87 Chương 87: Lễ giáng sinh của chúng ta (1)
88 Chương 88: Lễ giáng sinh của chúng ta (2)
89 Chương 89: Lúc thật sự phạm sai lầm
90 Chương 90: Bùa hộ thân
91 Chương 91: Nhà của hắn
92 Chương 92: Nguồn gốc kinh tế
93 Chương 93: Bất ngờ lớn
94 Chương 94: Lời nói dối luôn bị phát hiện
95 Chương 95: Tại sao lại thích con trai?
96 Chương 96: Sai lầm rồi
97 Chương 97: Con đường này
98 Chương 98: Bể tan tành
99 Chương 99: Thời Tây (6)
100 Chương 100: Phải rất cố gắng
101 Chương 101: Một mẫu chuyện nhỏ
102 Chương 102: Tiểu thuyết kinh dị của Thời Tây (1) (short ver.)
103 Chương 103: Tiểu thuyết kinh dị của Thời Tây (2) (short ver.)
104 Chương 104: Thích đến quen thuộc (kết thúc)
Chapter

Updated 104 Episodes

1
Chương 1: Lời nói đầu
2
Chương 2: Hoàng tử ở nơi nào?
3
Chương 3: Tên của hắn
4
Chương 4: Cho dù có khóc cũng không quan tâm
5
Chương 5: Sâu tận đáy lòng
6
Chương 6: Thích một thứ bạn sẽ rất dễ dàng nhớ
7
Chương 7: Vườn hoa rộng lớn của quá tri
8
Chương 8: Giọng nói của cậu có thể làm tớ quên đi đau đớn
9
Chương 9: Sở thích ngắn ngủi của thời tây
10
Chương 10: Kết hợp hoàn hảo
11
Chương 11: Thật ra thế giới này không rộng lớn
12
Chương 12: Tốt nghiệp lữ hành
13
Chương 13: Chuyến du lịch bình thản
14
Chương 14: Tình yêu này cũng có mặt tốt sao? (1)
15
Chương 15: Tình yêu này cũng có mặt tốt sao? (2)
16
Chương 16: Tình yêu này cũng có mặt tốt sao? (3)
17
Chương 17: Tớ đâu có đỏ mặt đâu!
18
Chương 18: Tựu trường
19
Chương 19: Quả tri cho thời tây
20
Chương 20: Văn chương của thời tây rất bi thương
21
Chương 21: Cô gái này cũng là nhân vật chính (1)
22
Chương 22: Cô gái này cũng là nhân vật chính (2)
23
Chương 23: Thời tây cho quả tri
24
Chương 24: Răng nanh của quỷ
25
Chương 25: Nơi tốt đẹp của thời tây
26
Chương 26: Tình cảm cũng không phức tạp
27
Chương 27: Câu không nói ra chính là: tớ thích cậu
28
Chương 28: Cậu sẽ ghét tớ sao?
29
Chương 29: Cũng được
30
Chương 30: Không tuân theo tiêu chuẩn của cuộc sống
31
Chương 31: Có chút thông minh, có chút ngu ngốc
32
Chương 32: Điểm chung của bọn họ
33
Chương 33: Không thể thay đổi
34
Chương 34: Không dám đảm bảo
35
Chương 35: Bản chất của cuộc sống
36
Chương 36: Thời Tây (1)
37
Chương 37
38
Chương 38
39
Chương 39: Thật sự rất thích
40
Chương 40: Muốn quảng bá tình yêu
41
Chương 41: Tổng kết cuối năm
42
Chương 42: Thời Tây (2)
43
Chương 43: Sau này, sau này
44
Chương 44: Cậu lãng phí, tớ thì tiết kiệm
45
Chương 45: Cổ tích
46
Chương 46: Giết người trong nháy mắt
47
Chương 47: Tớ không phải người xấu
48
Chương 48: Tôi là người xấu
49
Chương 49: Hy sinh thân thể
50
Chương 50: Đừng đùa
51
Chương 51: Khát vọng đến gần nhau
52
Chương 52: Tác dụng phụ của tình yêu
53
Chương 53: Tớ vì cậu nói dối
54
Chương 54: Tớ vì cậu nói dối (2)
55
Chương 55: Mỗi ngày trôi qua đều thích cậu
56
Chương 56: Vì cái gì lại thấy đau, rất đau (1)
57
Chương 57: Vì cái gì lại thấy đau, rất đau (2)
58
Chương 58: Vì cái gì lại thấy đau, rất đau (3)
59
Chương 59: Cùng hiểu nhau
60
Chương 60: Thỉnh thoảng vui đùa
61
Chương 61: Ký hiệu
62
Chương 62: Căn cứ khoa học
63
Chương 63: Cậu cười
64
Chương 64: Nguồn điện (powewer supply)
65
Chương 65: Không quan tâm
66
Chương 66: Buồn nôn muốn chết!
67
Chương 67: Bị phát hiện thì phải làm sao bây giờ?
68
Chương 68: Thế giới của cậu, Thời Tây đã đến
69
Chương 69: Thời Tây (4)
70
Chương 70: Tiểu thuyết tình yêu của Thời Tây (1)
71
Chương 71: Tiểu thuyết tình cảm của Thời Tây (2)
72
Chương 72: Nếm thử một chút đau đớn
73
Chương 73: Hòa hợp
74
Chương 74: Làm sao có thể
75
Chương 75: Khích lệ không chỉ bởi vì cậu
76
Chương 76: Âm mưu của thiếu nữ (1)
77
Chương 77: Âm mưu của thiếu nữ (2)
78
Chương 78: Âm mưu của thiếu nữ (3)
79
Chương 79: Âm mưu của thiếu nữ (4)
80
Chương 80: Mối tình đầu
81
Chương 81: Thời Tây hiền lành ở chỗ nào?
82
Chương 82: Quá ấm áp
83
Chương 83: Có mấy lời không nói ra khỏi miệng
84
Chương 84: Tình cảm lành mạnh
85
Chương 85: Thời Tây (5)
86
Chương 86: Tư liệu và cậu
87
Chương 87: Lễ giáng sinh của chúng ta (1)
88
Chương 88: Lễ giáng sinh của chúng ta (2)
89
Chương 89: Lúc thật sự phạm sai lầm
90
Chương 90: Bùa hộ thân
91
Chương 91: Nhà của hắn
92
Chương 92: Nguồn gốc kinh tế
93
Chương 93: Bất ngờ lớn
94
Chương 94: Lời nói dối luôn bị phát hiện
95
Chương 95: Tại sao lại thích con trai?
96
Chương 96: Sai lầm rồi
97
Chương 97: Con đường này
98
Chương 98: Bể tan tành
99
Chương 99: Thời Tây (6)
100
Chương 100: Phải rất cố gắng
101
Chương 101: Một mẫu chuyện nhỏ
102
Chương 102: Tiểu thuyết kinh dị của Thời Tây (1) (short ver.)
103
Chương 103: Tiểu thuyết kinh dị của Thời Tây (2) (short ver.)
104
Chương 104: Thích đến quen thuộc (kết thúc)