Chương 2: Giấy viết thư màu vàng

Quầng sáng kia giống như ảo giác ngắn ngủi, trong chớp mắt đã biến mất không để lại bất cứ dấu vết gì khác lạ.

Tạ Đào chậm chạp duỗi tay sờ mí mắt bên trái một chút, cảm giác đau đớn đánh úp lại, cô rũ mắt phát hiện một vết máu trên đầu ngón tay mình.

Trong lòng còn nhớ tới lời Phúc Diệu Lan vừa nói với cô. Tạ Đào không kịp nghĩ nhiều, vội vàng nhặt di động dính chút nước trên mặt đất, cũng mặc kệ miệng vết thương trên tay, trên đầu gối, cô nâng xe đạp dậy, đạp tới nhà ga Tê Trấn.

Nhà ga thường là nơi người đón kẻ đưa, là nơi nhìn quen cảnh chia ly. Thứ mà nơi này chưa bao giờ thiếu, là khách qua đường tới tới lui lui.

Tạ Đào đặt xe đạp ở cổng lớn nhà ga, sau đó chạy vào đại sảnh.

Có lẽ bởi vì không phải ngày nghỉ quan trọng gì, nên người trong đại sảnh cũng không phải quá đông. Tạ Đào chỉ vừa đi vào đại sảnh đã thấy hai bóng người ngồi trên ghế bên kia.

Người đàn ông thân hình cao lớn đang duỗi tay vỗ vỗ vai người phụ nữ không thấy rõ khuôn mặt ở bên cạnh, dường như đang thấp giọng an ủi cái gì đó.

Tạ Đào nhận ra áo vest khoác ngoài màu xám của người đàn ông, chính là cái Trịnh Văn Hoằng mặc khi tới gặp cô hôm nay.

Người phụ nữ bên cạnh ông đưa lưng về phía Tạ Đào, giờ phút này đang nghiêng đầu dựa vào vai Trịnh Văn Hoằng, một bàn tay bụm mặt, thân hình khẽ run, dường như đang khóc.

Tạ Đào núp trong một góc, từ khi ánh mắt cô nhìn đến người phụ nữ kia, đã không có cách nào dời đi.

Nước mắt tới rất nhanh, Tạ Đào cũng không kịp lau đi. Những giọt nước mắt liên tiếp trượt từ hốc mắt xuống gương mặt.

Người phụ nữ ấy mặc một cái váy màu xanh đậm, bên ngoài khoác một cái áo, chân mang đôi giày cao gót. Từ bóng dáng xem thì cũng đủ ưu nhã dịu dàng.

Người phụ nữ này so với dáng vẻ mẹ trong trí nhớ Tạ Đào, khác khá nhiều.

Nhưng, lại có vẻ giống như dáng vẻ ban đầu của bà ấy. Nên là thế này.

Những thứ bởi vì ba, bởi vì Tạ Đào, hoặc từng vì cái gia đình kia mà đánh mất, dường như được bà chậm rãi tìm lại.

Trịnh Văn Hoằng đối với Tô Linh Hoa mà nói, xem như một người đàn ông rất tốt.

Mặc dù ông cũng ích kỷ lạnh lùng. Đối với Tạ Đào, từ trước đến giờ ông chưa từng cho cô nhiều quan tâm và bảo vệ.

Nhưng đúng là ông đã giải cứu người phụ nữ hãm sâu vào mất mát gia đình mất đi tất cả lòng tự tin, mất đi chính mình.

Làm một bác sĩ tâm lý, ông biết quá khứ của bà, biết tất cả cái tốt và không tốt của bà, nhưng ông vẫn yêu bà.

Làm chồng bà, ông bao dung mọi thứ của bà, cùng gánh vác những hồi ức không tốt. Ông cùng với bà, từng chút một tìm về chính bản thân khi xưa.

Tạ Đào chỉ yên lặng nhìn bóng dáng kia là biết, có lẽ làm mẹ cô, làm vợ của Tạ Chính Nguyên là những năm tháng mà bà đã phải sống quá vất vả. Nhưng làm vợ của Trịnh Văn Hoằng, bà nhất định sẽ hạnh phúc.

Tạ Đào vẫn nhớ đến khoảng thời gian sống với ba mẹ ở Tê Trấn. Lúc ấy, cô dường như là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời này.

Mà cha mẹ ly hôn giống như tia sấm sét xé rách tất cả yên lặng bình thản dưới bầu trời này. Mọi thứ bị phá hủy, không thể vãn hồi.

Cô đã phải sớm khó khăn đưa ra lựa chọn cho chính mình. Khi ngón tay cô chỉ vào mẹ ruột, cha ruột xoay người rời đi không quay lại, cô biết gia đình ấy đã hoàn toàn sụp đổ.

Đến khi Tạ Đào dần lớn lên, cô bắt đầu phát hiện, một toà nhà sắp đổ, mặc kệ tu sửa duy trì như thế nào, việc nên đến, tránh cũng không khỏi.

Cho dù lúc ấy ba mẹ bởi vì cô mà lựa chọn duy trì hôn nhân, một gia đình ba người như vậy, chắc chỉ một mình cô là hạnh phúc.

Tạ Đào cảm thấy bản thân mình không thể ích kỷ như vậy.

Chuông báo đợi xe trong đại sảnh vang lên, Tạ Đào nhìn Trịnh Văn Hoằng một mình cầm tất cả hành lý, đỡ người phụ nữ bên cạnh ông đứng lên. Lúc chuẩn bị đi về cổng soát vé bên kia, ông vừa ngẩng đầu, dường như nhìn về hướng Tạ Đào bên này.

Tốc độ phản ứng của thân thể Tạ Đào còn nhanh hơn đầu óc, cô lập tức trốn sau vách tường bên cạnh.

"Làm sao vậy?" Tô Linh Hoa theo tầm mắt ông quay đầu lại nhìn qua, lại không thấy gì cả.

Trịnh Văn Hoằng thu hồi ánh mắt, "Không có gì, đi thôi."

Tô Linh Hoa nhìn thoáng qua cửa lớn bên kia. Người đến người đi đều là những gương mặt xa lạ, không biết bà nhớ tới cái gì, hốc mắt có chút đỏ lên.

"Linh Hoa, em thật sự không đi gặp nó sao?" Thấy bà như vậy, ông thở dài một hơi.

Tô Linh Hoa lắc đầu, như muốn nói gì đó, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống, cuối cùng, bà chỉ nhẹ nhàng nói một câu, "Đi thôi."

Thân là một người mẹ ruột, Tô Linh Hoa vô cùng hối hận chính mình trước kia đã tạo những thương tổn cho Tạ Đào khi cô còn nhỏ. Bà thậm chí không dám hồi tưởng lại mọi thứ u ám nhất trong cuộc đời mình.

Bà càng không dám nhớ tới những vết bầm xanh tím trên người cô con gái nho nhỏ của bà năm đó.

Bà không phải một người mẹ tốt.

Bà đời này cũng không có cách nào tha thứ chính mình.

Bà cũng biết, tầng ngăn cách giữa bà và cô con gái Tạ Đào kia, là một ổ khóa khó mở.

Khi sinh mệnh nhỏ kia còn trong bụng, bà từng thề đời này phải yêu thương cô, cho cô mọi thứ tốt nhất... Nhưng, nhưng vì sao sau này lại trở nên như thế?

Tô Linh Hoa rất nhớ Tạ Đào. Bắt đầu từ đêm đông năm ngoái, từ khoảnh khắc bà thấy con gái mình mặc áo lông mỏng manh, vác cặp rời khỏi nhà không quay đầu lại, trong lòng bà đã bị khoét đi một lỗ thủng lớn. Đó là lỗ thủng mà cả đời đều không thể lấp đầy.

Bà rất nhớ con gái. Nhưng, khi thật sự sắp nhìn thấy cô, bà lại sợ.

Gặp được, rồi nên nói gì đây?

Một lần lại một lần lặp lại "Xin lỗi", "Mẹ sai rồi"? Tô Linh Hoa nhớ rõ, khi Tạ Đào còn nhỏ, mỗi lần bị đòn xong thì được bà ôm vào ngực, nghe bà một lần lại một lần nói "Xin lỗi", vẫn ngoan ngoãn ôm lại bà.

Cuộc sống là cay đắng, nhưng con gái, lại là một chút ngọt ngào còn sót lại dành cho bà.

Nhưng Tô Linh Hoa từng hãm sâu trong vũng bùn, chỉ nhớ rõ bóng tối trước mắt, lại nếm không được vị ngọt bên cạnh.

Đáy lòng bà vẫn cứ yêu thương Tạ Đào sâu sắc, lại không tìm thấy cách để thể hiện tình yêu với cô.

Tất cả thương tổn chồng chất làm bà không biết nên làm thế nào để đối mặt với cô con gái từng lặng lẽ bầu bạn với bà suốt quãng thời gian tối tăm trong cuộc đời.

Lúc được Trịnh Văn Hoằng nắm tay dắt tới cổng soát vé, Tô Linh Hoa bỗng nhiên hồi tưởng lại đêm giao thừa một năm trước. Sau khi đánh con gái, khi ánh sáng cuối cùng của màn pháo hoa ngoài cửa sổ rơi xuống, bà thấy ánh sáng trong đôi mắt hạnh của Tạ Đào dường như cũng tắt theo. Bà nghe cô nói:

"Mẹ, mẹ đã tìm được nhà của mẹ, nhưng con thì không."

Một câu nhẹ nhàng như vậy, lúc ấy bà đang tức giận nên chẳng thèm nghĩ ngợi gì. Nhưng giờ đây, mỗi khi nhớ đến đều như một con dao sắc bén đâm vào ngực Tô Linh Hoa thật sâu, không thấy máu, lại đau đến cả người bà phát run.

Vừa qua khỏi cổng soát vé, Tô Linh Hoa nhịn không được khóc rống lên.

Mà Tạ Đào đứng trong đại sảnh, nhìn Trịnh Văn Hoằng và Tô Linh Hoa đi qua cổng soát vé rồi dần dần không thấy bóng dáng. Cô làm lơ tất cả ánh mắt ngẫu nhiên dừng trên người cô, môi có chút khô khốc khẽ nhếch nhưng không phát ra âm thanh nào.

Mẹ...

Tạ Đào xoay người, cô dùng tay áo lau nước mắt trên mặt, đi đến ngoài đại sảnh.

Màn đêm dần sâu hơn, xe đạp cô đặt ngoài cửa lớn nhà ga đã không thấy đâu. Tạ Đào tìm vài vòng cũng không tìm được, cuối cùng chỉ có thể tự đi về.

Lúc đến cửa hàng bánh kem Phúc Gia đã hơn 10 giờ.

Phúc Diệu Lan khoác quần áo đi từ phía sau ra. Bà thấy một mình Tạ Đào đang ngây ngốc ngồi trên ghế cao cạnh quầy.

Quần áo trên người cô dính nước bùn, thoạt nhìn dơ bẩn, trên quần còn dính vết máu, thoạt nhìn cực kỳ chật vật.

"Đào Đào, con sao vậy?" Phúc Diệu Lan vội vàng đi qua.

Dường như Tạ Đào vừa lấy lại tinh thần, "Lúc đạp xe bị té một chút."

Cô nói xong thì che mặt, giọng nói hơi nghẹn ngào, "Dì Phúc... Xe của con mất rồi."

Từ trước đến nay Tạ Đào tính tình mềm yếu, là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn hiểu chuyện. Nhưng một năm nay Phúc Diệu Lan cũng không thấy cô khóc, lúc này vừa thấy cô như vậy, bà vội kéo ghế ngồi trước mặt cô, duỗi tay vỗ vỗ vai cô, "Ôi Đào Đào đừng khóc, xe mất thì mất, ngày mai dì Phúc giúp con tìm lại, tìm không thấy thì dì Phúc mua cho con một chiếc!"

Phúc Diệu Lan đứng lên, bà xoay người tìm một hòm thuốc nhỏ trong ngăn tủ bên cạnh, sau đó lấy thuốc và tăm bông ra.

"Ai da, sao chỗ mắt cũng bị thương rồi?" Phúc Diệu Lan kéo tay cô ra, lúc này mới thấy một vết máu trên mí mắt bên trái của cô.

Phúc Diệu Lan không nhắc, Tạ Đào cũng quên mất chuyện này.

Lại nói tiếp, cô cũng không rõ lắm, rốt cuộc mí mắt của mình bị thứ gì làm xước.

"Không sao dì Phúc, hết đau rồi." Tạ Đào hít cái mũi rồi nói.

Nhưng khi Phúc Diệu Lan dùng tăm bông nhẹ nhàng thoa thuốc ở mí mắt cô, cô vẫn bị một trận lại một trận đau đớn làm cho nhíu mày.

Phúc Diệu Lan hừ một tiếng, "Cái này mà kêu không đau?"

"Không đau như vậy nữa..." Tạ Đào nhỏ giọng nói.

Phúc Diệu Lan xử lý luôn vết thương trên cánh tay cho cô, trên mu bàn tay, thậm chí là vết thương trên đầu gối, còn dán băng keo cá nhân trên mí mắt của cô.

"Một cô bé đẹp như vậy, cũng không thể để lại sẹo được." Cuối cùng, Phúc Diệu Lan nhéo gương mặt cô.

Tạ Đào nhịn không được cong đôi mắt cười rộ lên với Phúc Diệu Lan.

Dáng vẻ kia hơi ngốc nghếch.

Nhưng Phúc Diệu Lan nhìn dáng vẻ này của cô, trong lòng bỗng nhiên sinh ra chua xót.

Ba Tạ Đào- Tạ Chính Nguyên là người ở Tê Trấn. Trước kia Phúc Diệu Lan cũng có quen biết Tạ Chính Nguyên, nên cũng coi như có gặp qua chào hỏi với Tô Linh Hoa. Là loại quan hệ quen biết nhưng không gần gũi.

Chuyện Tạ Chính Nguyên và Tô Linh Hoa ly hôn, Phúc Diệu Lan cũng có biết.

Hai người trưởng thành nói chia tay thì chia tay. Người khổ nhất, không phải cô gái trước mặt bà sao?

"Đào Đào, gặp mẹ con không?"

Phúc Diệu Lan sờ sờ tóc cô, bà ôn nhu hỏi.

Tạ Đào không hề cười, cô rũ mắt mím môi, sau một lúc lâu mới nói, "Gặp rồi..."

"Con gặp bà ấy rồi." Cô lại nói.

"Không nói với bà ấy câu nào sao?" Phúc Diệu Lan hỏi cô.

Tạ Đào lại ngẩng đầu, cô dùng đôi mắt đen như mực nhưng có nhiễm phải ánh sáng yếu ớt nhìn bà, "Con phải nói gì với bà ấy?"

Phúc Diệu Lan nghe cô nói, "Dì Phúc, con không biết nên nói gì với bà ấy."

Phúc Diệu Lan nhìn chằm chằm sườn mặt của cô gái trước mắt bà. Lúc này mới thở dài một hơi, "Đào Đào, về đi, về Nam Thị đi."

"Dì Phúc, con không về." Tạ Đào lắc đầu, khi nói lời này, cô cũng kiên định như khi đối mặt với Trịnh Văn Hoằng.

Đây là một đứa trẻ có tâm tính quật cường, Phúc Diệu Lan luôn biết.

Cho nên chỉ một câu này, bà không có cách nào khuyên ngăn nữa.

"Đêm nay cũng đừng về nhà cũ của con, ngủ cùng với Hoa Nhi đi." Phúc Diệu Lan vỗ vỗ vai cô.

Phúc Hoa là con gái của Phúc Diệu Lan, khi tám tuổi bị sốt cao, bởi vì cha ruột của Phúc Hoa sơ sẩy làm bệnh tình tăng thêm, cứ như vậy sốt hỏng đầu óc.

Sau đó Phúc Diệu Lan dứt khoát ly hôn với cha ruột của Phúc Hoa, bà mang theo Phúc Hoa về Tê Trấn.

Năm nay Phúc Hoa đã mười lăm tuổi, lại chỉ có chỉ số thông minh của đứa trẻ tám tuổi.

Cuộc sống không dễ, luôn có chua xót, Phúc Diệu Lan khổ trong lòng, tuy chưa từng biểu lộ ra nhưng Tạ Đào vẫn phát hiện được.

"Được, dì Phúc." Tạ Đào ôm eo bà, giống như con mèo nhỏ dùng đầu cọ cọ cánh tay bà.

Phúc Diệu Lan cười rộ lên, đuôi mắt đè lại tạo thành mấy nếp uốn, "Được rồi, mau dọn dẹp rửa mặt một chút, nhưng đừng động tay động chân đụng tới miệng vết thương, có biết chưa?"

"Biết rồi." Tạ Đào nhỏ giọng đáp lời.

Chờ khi Tạ Đào rửa mặt xong, cô dùng động tác cực nhẹ đi vào phòng Phúc Hoa, nhìn thấy Phúc Hoa đang ngủ ngon lành trên giường, cô chuẩn bị cởi áo khoác bẩn ra.

Lúc móc di động trong túi áo khoác ra mới nhớ tới hôm nay di động rớt vào vũng nước.

Cô vội vàng chọc chọc màn hình, thấy không có vấn đề gì mới yên tâm.

Nằm trên giường, Tạ Đào mở to mắt, cô nhớ tới Chu Tân Nguyệt, trong lòng lại không mấy yên tâm.

Chu Tân Nguyệt là người bạn tốt duy nhất cô quen biết ở Nam Thị.

Hơn một năm nay, họ chưa từng cắt đứt liên lạc.

Nhưng từ một tháng trước, tin nhắn cô gửi cho Chu Tân Nguyệt đều không nhận được bất cứ hồi đáp nào.

Trở mình, Tạ Đào lấy di động dưới gối ra. Cô bấm sáng màn hình, vốn muốn mở WeChat xem Chu Tân Nguyệt có gửi tin nhắn cho cô hay không, lại bất chợt nhìn thấy một cái tên xa lạ ở dòng thứ nhất của WeChat.

Ảnh đại diện trống rỗng, tên cũng xa lạ.

Tạ Đào click mở khung thoại, phát hiện lịch sử tin nhắn lại có một đống mã loạn cào cào do cô gửi.

Trừ lần đó ra thì không có gì nữa.

Tạ Đào hơi nghi hoặc, cô khi nào thêm một người xa lạ, còn gửi một đống mã loạn cào cào qua đó chứ?

Cô bỗng nhớ tới chiều nay khi cô đạp xe bị té, di động rớt vào vũng nước, bởi vì cô vội, nên vội vàng nhặt lên lấy tay lau vài cái, sau đó nhét vào túi áo khoác.

Chẳng lẽ... là khi đó cô bấm bậy vào WeChat, sau đó thêm bạn một người xa lạ, còn gửi cho người ta một đống mã loạn cào cào??

Tạ Đào nghĩ không thông.

Cô cũng không biết, cùng lúc đó, trong một gian phòng cổ kính nào đó ở một thời không khác, một vị công tử trẻ tuổi mặc áo gấm đỏ sậm, thân hình thẳng tắp đang ngồi ngay ngắn trước án thư, đôi mắt đào hoa trời sinh đa tình nhưng lại như có như không lặng lẽ nhìn giấy viết thư màu vàng được trải trên án thư, biểu cảm u ám.

Trên tờ giấy, ngoài một đống nét mực thần bí làm người khác khó hiểu: @#¥... %##&% thì cũng không còn gì khác.

Đỉnh mày hắn hơi chau lại, đôi mắt hổ phách kia lại nhìn một đồ vật hình tròn giống cục đồng thau bình thường đang đè trên tờ giấy.

Ước chừng chỉ lớn gấp hai lần so với ngọc bội thông thường, mặt trước và mặt sau được mài giũa có hoa văn và có thể phản chiếu, ngoài ra không có gì đặc biệt nữa.

Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân. Ngay sau đó, ngoài cửa sổ có một bóng người, "Đại nhân, Thiệu An Hà chết rồi."

Công tử trẻ tuổi bên trong ngẩng đầu, đôi mắt không một gợn sóng, thâm trầm giống như bóng đêm vĩnh viễn không thấy trăng sao, không mang theo độ ấm.

Hắn vừa mở miệng, giọng nói lại như dòng nước tươi mát.

"Ngày mai khởi hành về Sính Đô."

*Lời của Betaer: Xưng hô của nhân vật chính được điều chỉnh theo bối cảnh và các mốc thời gian tương đương.

Chapter
1 Chương 1: Quầng sáng thần bí
2 Chương 2: Giấy viết thư màu vàng
3 Chương 3: Vệ Uẩn đích thân mở
4 Chương 4: Cậu lại là ai
5 Chương 5: Cái gọi là thử
6 Chương 6: Sau khi đi học lại
7 Chương 7: Mềm yếu dễ ăn hiếp
8 Chương 8: Bạn gái tương lai
9 Chương 9: Ảnh chụp của nàng
10 Chương 10: Giữa những hàng chữ
11 Chương 11: Chân tướng rõ ràng
12 Chương 12: Tên của cậu ấy
13 Chương 13: Mình là Tạ Đào
14 Chương 14: Tửu Quán Thần Bí
15 Chương 15: Mệnh Cách Trói Buộc
16 Chương 16: Hòa Quang Đồng Trần (*)
17 Chương 17: Thù Sắc (*) Của Ngươi
18 Chương 18: Gặp Lại Ở Quán Rượu
19 Chương 19: Nhiễu Người Thanh Mộng (*)
20 Chương 20: Rất Thích Ngươi Đó
21 Chương 21: Nàng Ấy Rất Nghiêm Túc
22 Chương 22: Như Em Mong Muốn
23 Chương 23: Tiếng Mưa Rơi Tí Tách
24 Chương 24: Thiện Ác Lưỡng Cực
25 Chương 25: Coi Chừng Cấn Răng
26 Chương 26: Di Động Của Cô
27 Chương 27: Tuyệt Đối Không Phải Ngẫu Nhiên
28 Chương 28: Tuyệt đối không phải ngẫu nhiên
29 Chương 29: Đừng khóc nữa mà
30 Chương 30: Nội tâm dao động
31 Chương 31: Trò chuyện bằng video
32 Chương 32: Vành tai hơi nóng
33 Chương 33: Hoa lay ơn trắng
34 Chương 34: Y hệt anh
35 Chương 35: Hương lạnh thoang thoảng
36 Chương 36: Tín vật định tình
37 Chương 37: Lễ vật của nàng
38 Chương 38: Muốn gặp anh biết bao
39 Chương 39: Hắn trông nom nàng
40 Chương 40: Có cho đi, ắt có nhận lại
41 Chương 41: Rốt cuộc cũng gặp mặt
42 Chương 42: Đêm nay lúc này
43 Chương 43: Châm hương đi
44 Chương 44: Bạn gái nhỏ
45 Chương 45: Nhất định ghi nhớ
46 Chương 46: Một cây trâm
47 Chương 47: Khói trong phòng dần dần tan đi, mọi thứ xung quanh bắt đầu rõ ràng. Tạ Đào luống cuống ra khỏi ngực Vệ Uẩn, nế
48 Chương 48: Vành tai ửng đỏ
49 Chương 49: Phong tình trêu ghẹo người khác
50 Chương 50: Hơi thở sát gần nhau
51 Chương 51: Gần trong gang tấc
52 Chương 52: Thế mà lại yêu qua mạng
53 Chương 53: Xúc cảm ấm áp
54 Chương 54: Ta ở cạnh ngươi
55 Chương 55: Ngươi rất xinh đẹp
56 Chương 56: Nóng đỏ mặt
57 Chương 57: Anh ấy xấu hổ
58 Chương 58: Ngủ ngon, Vệ Uẩn
59 Chương 59: Bí mật của nàng
60 Chương 60: Năm mới vui vẻ
61 Chương 61: Ôm nhau ngủ
62 Chương 62: Sao lại rụt rè
63 Chương 63: Ngươi thích hắn
64 Chương 64: Công chúa cho mời
65 Chương 65: Điểm uy hiếp của hắn
66 Chương 66: Đều vì ngươi
67 Chương 67: Sáng rực động lòng người
68 Chương 68: Cứu Đào Đào
69 Chương 69: Sinh nhật của anh
70 Chương 70: Đi vào hiện đại
71 Chương 71: Chứng minh thân phận
72 Chương 72: Vừa chạm đã dừng
73 Chương 73: Không hề cô đơn
74 Chương 74: Không có cách nào giải thoát
75 Chương 75: Vui mừng ẩn giấu
76 Chương 76: Lặp lại lần nữa
77 Chương 77: Sự ấu trĩ của anh
78 Chương 78: Vật đính hôn
79 Chương 79: Chờ anh trở lại
80 Chương 80: Thế gian ôn nhu
81 Chương 81: Nàng đã đến
82 Chương 82: Ký thác duy nhất
83 Chương 83: Uống ngon không
84 Chương 84: Anh phải kiêng đường
85 Chương 85: Sức mạnh dịch chuyển tức thời
86 Chương 86: Hắn ghen tị
87 Chương 87: Cô ấy thi đại học
88 Chương 88: Chúc mừng đại hỉ
89 Chương 89: Hẳn nên viên mãn
90 Chương 90: Phiên ngoại một
91 Chương 91: Phiên ngoại hai
92 Chương 92: Phiên ngoại ba
93 Chương 93: Phiên ngoại bốn
Chapter

Updated 93 Episodes

1
Chương 1: Quầng sáng thần bí
2
Chương 2: Giấy viết thư màu vàng
3
Chương 3: Vệ Uẩn đích thân mở
4
Chương 4: Cậu lại là ai
5
Chương 5: Cái gọi là thử
6
Chương 6: Sau khi đi học lại
7
Chương 7: Mềm yếu dễ ăn hiếp
8
Chương 8: Bạn gái tương lai
9
Chương 9: Ảnh chụp của nàng
10
Chương 10: Giữa những hàng chữ
11
Chương 11: Chân tướng rõ ràng
12
Chương 12: Tên của cậu ấy
13
Chương 13: Mình là Tạ Đào
14
Chương 14: Tửu Quán Thần Bí
15
Chương 15: Mệnh Cách Trói Buộc
16
Chương 16: Hòa Quang Đồng Trần (*)
17
Chương 17: Thù Sắc (*) Của Ngươi
18
Chương 18: Gặp Lại Ở Quán Rượu
19
Chương 19: Nhiễu Người Thanh Mộng (*)
20
Chương 20: Rất Thích Ngươi Đó
21
Chương 21: Nàng Ấy Rất Nghiêm Túc
22
Chương 22: Như Em Mong Muốn
23
Chương 23: Tiếng Mưa Rơi Tí Tách
24
Chương 24: Thiện Ác Lưỡng Cực
25
Chương 25: Coi Chừng Cấn Răng
26
Chương 26: Di Động Của Cô
27
Chương 27: Tuyệt Đối Không Phải Ngẫu Nhiên
28
Chương 28: Tuyệt đối không phải ngẫu nhiên
29
Chương 29: Đừng khóc nữa mà
30
Chương 30: Nội tâm dao động
31
Chương 31: Trò chuyện bằng video
32
Chương 32: Vành tai hơi nóng
33
Chương 33: Hoa lay ơn trắng
34
Chương 34: Y hệt anh
35
Chương 35: Hương lạnh thoang thoảng
36
Chương 36: Tín vật định tình
37
Chương 37: Lễ vật của nàng
38
Chương 38: Muốn gặp anh biết bao
39
Chương 39: Hắn trông nom nàng
40
Chương 40: Có cho đi, ắt có nhận lại
41
Chương 41: Rốt cuộc cũng gặp mặt
42
Chương 42: Đêm nay lúc này
43
Chương 43: Châm hương đi
44
Chương 44: Bạn gái nhỏ
45
Chương 45: Nhất định ghi nhớ
46
Chương 46: Một cây trâm
47
Chương 47: Khói trong phòng dần dần tan đi, mọi thứ xung quanh bắt đầu rõ ràng. Tạ Đào luống cuống ra khỏi ngực Vệ Uẩn, nế
48
Chương 48: Vành tai ửng đỏ
49
Chương 49: Phong tình trêu ghẹo người khác
50
Chương 50: Hơi thở sát gần nhau
51
Chương 51: Gần trong gang tấc
52
Chương 52: Thế mà lại yêu qua mạng
53
Chương 53: Xúc cảm ấm áp
54
Chương 54: Ta ở cạnh ngươi
55
Chương 55: Ngươi rất xinh đẹp
56
Chương 56: Nóng đỏ mặt
57
Chương 57: Anh ấy xấu hổ
58
Chương 58: Ngủ ngon, Vệ Uẩn
59
Chương 59: Bí mật của nàng
60
Chương 60: Năm mới vui vẻ
61
Chương 61: Ôm nhau ngủ
62
Chương 62: Sao lại rụt rè
63
Chương 63: Ngươi thích hắn
64
Chương 64: Công chúa cho mời
65
Chương 65: Điểm uy hiếp của hắn
66
Chương 66: Đều vì ngươi
67
Chương 67: Sáng rực động lòng người
68
Chương 68: Cứu Đào Đào
69
Chương 69: Sinh nhật của anh
70
Chương 70: Đi vào hiện đại
71
Chương 71: Chứng minh thân phận
72
Chương 72: Vừa chạm đã dừng
73
Chương 73: Không hề cô đơn
74
Chương 74: Không có cách nào giải thoát
75
Chương 75: Vui mừng ẩn giấu
76
Chương 76: Lặp lại lần nữa
77
Chương 77: Sự ấu trĩ của anh
78
Chương 78: Vật đính hôn
79
Chương 79: Chờ anh trở lại
80
Chương 80: Thế gian ôn nhu
81
Chương 81: Nàng đã đến
82
Chương 82: Ký thác duy nhất
83
Chương 83: Uống ngon không
84
Chương 84: Anh phải kiêng đường
85
Chương 85: Sức mạnh dịch chuyển tức thời
86
Chương 86: Hắn ghen tị
87
Chương 87: Cô ấy thi đại học
88
Chương 88: Chúc mừng đại hỉ
89
Chương 89: Hẳn nên viên mãn
90
Chương 90: Phiên ngoại một
91
Chương 91: Phiên ngoại hai
92
Chương 92: Phiên ngoại ba
93
Chương 93: Phiên ngoại bốn