Chương 2: Giấy nợ

Đôi mắt của Nhiễm Anh đột nhiên mở to, quay sang nhìn cha mình: “Hơn một trăm ngàn tệ?”

Vài năm trước, gia đình cô phá bỏ ngôi nhà cũ, xây mới lại cũng chỉ mất 30.000 tệ. Nhiễm Anh không tưởng tượng được mua chồn giống lại tốn nhiều tiền như vậy.

Mặt ông Nhiễm Trì đỏ bừng: “Tôi đã nói thì sẽ giữ lời, nếu lo lắng thì bây giờ tôi sẽ viết giấy ghi nợ cho mọi người."

"Bố?"

Nhiễm Anh nhìn cha mình viết giấy nợ, lăn tay, ký tên rồi giao cho đám người Tiêu Khắc Gian. Cầm giấy nợ trong tay, đám người trong thôn lục tục ra về.

Sau khi họ đi rồi, Nhiễm Anh không nhịn được nữa: “Bố ơi, nhà mình lấy đâu ra hơn 100.000 tệ trả nợ?”

Lương tháng hiện tại của cô chỉ hơn 5.000 tệ, cộng thêm tiền thưởng và tiền làm thêm giờ cũng được gần 7.000, nhưng ở một nơi như Hải Thị, sau khi trả tiền thuê nhà và các chi phí sinh hoạt, chuẩn bị cưới xin, thực ra tiền dành dụm của cô cũng không quá dư dả.

Em trai cô, Nhiễm Duệ, còn đang học đại học. Cô và ba mẹ đang phải chu cấp cho Tiểu Duệ, đặc biệt là tiền học phí, đó là một khoản rất lớn.

“Bố sẽ có cách.” Một tia quyết tâm lóe lên trên gương mặt ông, “Nếu không, bố sẽ về Quảng Đông tìm việc làm, cộng thêm mẹ con, cả nhà chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết món nợ này."

"Bố!!!"

Nhiễm Anh nhìn cha mình với ánh mắt khó hiểu: “Tại sao bố lại nghĩ đến việc nuôi chồn? Bố đã từng tiếp xúc với chúng chưa?”

Ông Nhiễm Trì lắc đầu: “Chưa từng. Lúc trước bố đi theo tên lừa đảo đó đến trang trại, tận mắt thấy sự phát triển của nó."

"Nhưng dù là vậy, bố cũng không thể kéo những người khác tham gia khi bản thân mình còn chưa biết gì."

“A Anh.” Ông Nhiễm Trì nhìn dãy núi xanh mướt ở phía xa: "Con nhìn cuộc sống của thôn chúng ta đi. Bao quanh chỗ này chỉ có núi và rừng, bao nhiêu thế hệ ở đây chỉ biết làm nông, quanh năm bán mặt cho đất và bán lưng cho trời, nhưng cuối cùng cái nghèo vẫn quấn lấy chúng ta.”

“Bố may mắn hơn những người khác, từ khi còn trẻ đã được ông chú dẫn đến Quảng Đông học nghề mộc. Nhưng những người như chú Trần và chú Tiêu, cả đời canh giữ ngọn núi này, cả đời vất vả, nhưng ngay cả nhà ngôi nhà lành lặn cũng không có. Bố không đành lòng thấy dân làng chúng ta sống khốn khó như vậy.”

"Bố đã luôn nghĩ nuôi chồn có thể là một cứu cánh cho người dân thôn. Không ngờ..."

"Bố." Nhiễm Anh vỗ lưng ông, giọng nhẹ nhõm nói: "Không sao đâu, con đang có công việc ổn định, vẫn có thể làm ra tiền. Hải Thị cũng rất dễ tìm việc, khi nào về lại con sẽ xin một công việc bán thời gian làm thêm."

“A Anh...”

Ông Nhiễm Trì cảm thấy rất có lỗi, nhưng Nhiễm Anh cười nói: “Đừng lo, bên Hải Thị có rất nhiều nơi cần người. Bố nghỉ ngơi đi. Con đi xem mẹ đã hái rau xong chưa. "

Ông Nhiễm Trì nhìn con gái, không nói được lời nào, chỉ có thể quay lưng lại, chống gậy chậm rãi trở vào nhà.

Tâm trạng của Nhiễm Anh không hề thoải mái như vẻ ngoài, trong hoàn cảnh này, cô thực sự không thể nói với bố mẹ rằng mình dự định kết hôn.

Còn có, trước kia cô và Kỷ Dịch Vân mỗi tháng đều cùng nhau tiết kiệm một phần thu nhập làm quỹ cưới sau này, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, cô phải tìm cách trả hết nợ cho gia đình trước. Kỷ Dịch Vân có thể thông cảm cho cô, nhưng lễ cưới của họ chắc chắn sẽ bị hoãn lại.

Sau khi ra khỏi nhà, Nhiễm Anh đi về phía vườn rau của gia đình.

Trước nhà cô là một con đường bê tông dài chưa đầy hai mét, hai bên là cánh đồng lúa rộng lớn, chưa đến mùa thu hoạch nhưng bông lúa đã bắt đầu trĩu nặng, xa xa là dãy núi xanh trải dài dưới ánh mặt trời.

Cảnh tượng này xa lạ mà quen thuộc với Nhiễm Anh, từ lúc đi học đại học đến khi ra trường đi làm, hơn 5 năm, cô chỉ về có vài lần. Guồng quay ở Hải Thị đã khiến cô gần như quên mất ngôi làng nhỏ bé nơi chân núi này.

Cô và Kỷ Dịch Vân có mơ ước giống nhau, làm việc chăm chỉ, mua nhà ở Hải Thị và trở thành một công dân Hải Thị đích thực.

Nhưng...

"Chị Tiếu, em không nói dối đâu ạ, chỉ cần đóng mỗi năm 10 tệ, sau này nếu có bệnh thì chi phí sẽ được giảm rất nhiều, tính ra rất có lợi."

Trước cửa căn nhà gỗ ở góc đường vang lên giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của Nhiễm Anh.

"Hừm" Một người phụ nữ trung niên chống tay lên hông, tức giận nói với một cô gái trẻ đứng ở cửa: "Đi khám bác sĩ cái gì? Cô đang trù ẻo nhà chúng tôi sao?"

"Chị Tiếu, không phải trù ẻo, tôi chỉ muốn giúp gia đình chị giảm bớt gánh nặng y tế."

"Gia đình chúng tôi sức khỏe rất tốt, cần gì phải gặp bác sỹ, đi đi, cô mà đến nữa tôi sẽ dùng chổi quét cô ra ngoài."

Cô gái trẻ nhìn có vẻ quen quen nhưng Nhiễm Anh không nhớ ra là ai.

Khi cánh cửa đóng sầm lại, người phụ nữ quay lại, cuối cùng cô cũng nhìn rõ, người kia là bạn học cấp ba với cô, Hạ Thính Vân.

"Thính Vân?"

"A Anh, cậu đấy à? Cậu về rồi à?"

Hạ Thính Vân tỏ vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy Nhiễm Anh. Hạ Thính Vân trên tay cầm một chiếc cặp, tuy chỉ mặc sơ mi giản dị nhưng trông rất trang trọng.

“Cậu đây là...”

Hạ Thính Vân mỉm cười: “Tôi làm việc ở thị trấn. Hôm nay tôi cùng chủ tịch huyện về làng”.

"Cậu đỗ kỳ thi công chức rồi à? Giỏi quá." Nhiễm Anh biết việc vượt qua kỳ thi công chức khó khăn như thế nào.

Hạ Thính Vân xua tay: "Đừng khen tôi, tôi không thể so sánh với cậu được. Ở thành phố lớn, lương cao, ưu tú hơn rôi nhiều."

Nhiễm Anh cười gượng: “Cậu vừa rồi...”

“Bây giờ chúng tôi phải đến từng nhà thuyết phục người dân làng này mua bảo hiểm y tế”.

“Việc như vậy mà cần phải thuyết phục sao?” Nhiễm Anh bối rối: “Việc này có lợi cho người mua mà.”

“Ừ.” Hạ Thính Vân thở dài: “Bây giờ mua bảo hiểm y tế, cả gia đình chỉ cần đóng 10 tệ cho cả năm. Nhưng rất ít người sẵn sàng chi trả, hầu hết mọi người đều không hiểu lợi ích của nó. Chúng tôi phải giải thích và thuyết phục họ bằng mọi cách."

“Chỉ mười tệ mà họ cũng không chịu trả sao?” Nhiễm Anh thực sự không thể hiểu nổi: “Nếu có người bị đau đầu, bị sốt, hay xảy ra tai nạn thì họ mới hiểu.”

"Ý tưởng là một chuyện, vấn đề là người dân không có tiền."

Hạ Thính Vân nhìn ngọn núi xanh phía xa: “Đối với người nông dân, từng đồng xu đều phải được chi tiêu một cách khôn ngoan. Hầu hết nông dân không sẵn sàng đầu tư vào những dịch vụ như thế này nếu chưa thấy được kết quả trước mắt”.

“Mười tệ cũng không nhiều.” Ở Hải Thị, tiền này cũng chỉ mua được hai hộp cơm trưa thôi.

“Với người lương cao như cậu thì chắc chắn không nhiều, nhưng ở thôn Đại Thạch của chúng ta, thu nhập của nông dân chỉ từ hai đến ba nghìn tệ một năm. Nếu bảo họ dùng tiền đó để mua bảo hiểm y tế, tất nhiên là họ không sẵn lòng."

"Vậy làm sao bây giờ?"

Hạ Thính Vân thản nhiên cười: "Không sao, lần sau tôi sẽ quay lại."

Lần sau đến, không biết chị Tiếu có dùng chổi đuổi cô hay không.

Nhiễm Anh mím môi, nhìn Hạ Thính Vân với vẻ không chắc chắn: “Nếu cậu đã đến tận cửa mà họ không chịu nghe hiểu thì cứ mặc kệ họ thôi."

“Không được.” Hạ Thính Vân vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Không thể tuỳ họ như vậy, quá trình xoá đói giảm nghèo rất khó khăn, cũng đòi hỏi nhiều cố gắng của tất cả mọi người, không phải ngày một ngày hai. Vì vậy mới cần đến những người như chúng tôi đến giúp."

Nhiễm Anh còn chưa biết nói gì, Hạ Thính Vân bỗng vỗ nhẹ vào tay cô: "Không nói mấy chuyện này nữa, phần cậu, có từng nghĩ sẽ trở về giúp đỡ quê hương không?"

Chapter
1 Chương 1: Trả nợ
2 Chương 2: Giấy nợ
3 Chương 3: Cảm giác khó chịu
4 Chương 4: Không tiện nhắc tới
5 Chương 5: Lập kế hoạch
6 Chương 6: Vi phạm pháp luật
7 Chương 7: Thoạt nhìn bầu trời
8 Chương 8: Chúng ta chia tay
9 Chương 9: Không sẵn lòng giúp đỡ
10 Chương 10: Diễn biến bất ngờ
11 Chương 11: Lau nước mắt
12 Chương 12: Không có tiền thì phải làm sao
13 Chương 13: Không thể nói
14 Chương 14: Diễn biến bất ngờ
15 Chương 15: Tràn đầy năng lượng
16 Chương 16: Sợ rằng cô sẽ hối hận
17 Chương 17: Có thể làm được
18 Chương 18: Khởi đầu thành công
19 Chương 19: Yêu cầu vô lý
20 Chương 20: Đòi hỏi quá đáng
21 Chương 21: Nợ ân tình
22 Chương 22: Cô cần phải vững vàng
23 Chương 23: Cô thật thông minh
24 Chương 24: Chúc một năm tốt lành
25 Chương 25: Ghi nhớ ân tình
26 Chương 26: Không phải tai nạn
27 Chương 27: Đừng nói dối tôi
28 Chương 28: "Đừng quá tin tưởng tôi"
29 Chương 29: Không có giá trị
30 Chương 30: Không thể chờ đợi
31 Chương 31: Tìm ra hung thủ thực sự
32 Chương 32: Bản án sẽ là bao nhiêu năm?
33 Chương 33: Trách nhiệm của ai
34 Chương 34: Bắt đầu lại
35 Chương 35: Gặp khó
36 Chương 36: Trả ơn
37 Chương 37: Nhiệt tình
38 Chương 38: Cô gái nhỏ
39 Chương 39: Suy nghĩ kỹ
40 Chương 40: Khó khăn
41 Chương 41: Kế hoạch bắt đầu
42 Chương 42: Hành động kiên quyết
43 Chương 43: Thật sự nghiêm túc?
44 Chương 44: Đi trước một bước
45 Chương 45: Đừng vội làm gì cả
46 Chương 46: Thì ra là anh
47 Chương 47: Chuyên về kỹ năng
48 Chương 48: Đùa thôi
49 Chương 49: Chào mừng
50 Chương 50: Những ngày phía trước còn dài
51 Chương 51: Không được chào đón
52 Chương 52: "Anh rất nghiêm túc"
53 Chương 53: Hiệp ước ba năm
54 Chương 54: "Không tin anh?"
55 Chương 55: Nghiệm thu thành quả
56 Chương 56: Đi sai hướng
57 Chương 57: Vui vẻ nhé
58 Chương 58: Không nên khách sáo
59 Chương 59: Anh có thể chờ
60 Chương 60: Trò chuyện vui vẻ
61 Chương 61: Thi đấu
62 Chương 62: Sẵn sàng thừa nhận thất bại
63 Chương 63: Yêu cầu đơn giản
64 Chương 64: Không thể tin được
65 Chương 65: Kiên nhẫn
66 Chương 66: Sáng kiến
67 Chương 67: Tận dụng
68 Chương 68: Nhận lỗi
69 Chương 69: Điều tốt đẹp sẽ đến
70 Chương 70: Không có tốc độ
71 Chương 71: Cảm giác hạnh phúc
72 Chương 72: Cảm động
73 Chương 73: Thời gian còn nhiều
74 Chương 74: Hẹn hò
75 Chương 75: Chùn bước
76 Chương 76: Đấu trí
77 Chương 77: Nhận thua
78 Chương 78: Vô tâm
79 Chương 79: Tại sao không
80 Chương 80: Phong cảnh tuyệt vời
81 Chương 81: Kết quả bước đầu
82 Chương 82: Xây dựng nông thôn mới
83 Chương 83: Thách thức mới
84 Chương 84
85 Chương 85: Nghĩ lâu dài
86 Chương 86: Không sao đâu
87 Chương 87: Hy vọng mới
88 Chương 88: Nói nhỏ
89 Chương 89: Bầu chọn
90 Chương 90: Nghiêm trọng quá
91 Chương 91: Vua cam rốn
92 Chương 92: Thảo luận
93 Chương 93: Không sao
94 Chương 94: Mệt mỏi
95 Chương 95: Nghiêm túc xem xét
96 Chương 96: Khiếu Nại
97 Chương 97: Không Nản Lòng
98 Chương 98: Xa rời xã hội
99 Chương 99: Khác biệt
100 Chương 100: Ý tưởng hay
101 Chương 101: Có lợi
102 Chương 102: Phân Loại Cam
103 Chương 103: Không cần thiết
104 Chương 104: Quy chuẩn
105 Chương 105: Nhược điểm
106 Chương 106: Tranh cãi
107 Chương 107: Niềm vui bất ngờ
108 Chương 108: Tạo dựng hạnh phúc
109 Chương 109: Tri kỷ
110 Chương 110: Quê hương tươi đẹp
111 Chương 111: Lo lắng
112 Chương 112: Dỗ dành
113 Chương 113: Sự tự tin của cô
114 Chương 114: Bao giờ kết hôn
115 Chương 115: Không được từ chối
116 Chương 116: Sẽ không thay đổi
117 Chương 117: Mục tiêu lớn
118 Chương 118: Nghĩ được làm được
119 Chương 119: Trường hợp thua lỗ
120 Chương 120: Không thể không yêu
121 Chương 121: Tương lai ở phía trước (Hoàn)
Chapter

Updated 121 Episodes

1
Chương 1: Trả nợ
2
Chương 2: Giấy nợ
3
Chương 3: Cảm giác khó chịu
4
Chương 4: Không tiện nhắc tới
5
Chương 5: Lập kế hoạch
6
Chương 6: Vi phạm pháp luật
7
Chương 7: Thoạt nhìn bầu trời
8
Chương 8: Chúng ta chia tay
9
Chương 9: Không sẵn lòng giúp đỡ
10
Chương 10: Diễn biến bất ngờ
11
Chương 11: Lau nước mắt
12
Chương 12: Không có tiền thì phải làm sao
13
Chương 13: Không thể nói
14
Chương 14: Diễn biến bất ngờ
15
Chương 15: Tràn đầy năng lượng
16
Chương 16: Sợ rằng cô sẽ hối hận
17
Chương 17: Có thể làm được
18
Chương 18: Khởi đầu thành công
19
Chương 19: Yêu cầu vô lý
20
Chương 20: Đòi hỏi quá đáng
21
Chương 21: Nợ ân tình
22
Chương 22: Cô cần phải vững vàng
23
Chương 23: Cô thật thông minh
24
Chương 24: Chúc một năm tốt lành
25
Chương 25: Ghi nhớ ân tình
26
Chương 26: Không phải tai nạn
27
Chương 27: Đừng nói dối tôi
28
Chương 28: "Đừng quá tin tưởng tôi"
29
Chương 29: Không có giá trị
30
Chương 30: Không thể chờ đợi
31
Chương 31: Tìm ra hung thủ thực sự
32
Chương 32: Bản án sẽ là bao nhiêu năm?
33
Chương 33: Trách nhiệm của ai
34
Chương 34: Bắt đầu lại
35
Chương 35: Gặp khó
36
Chương 36: Trả ơn
37
Chương 37: Nhiệt tình
38
Chương 38: Cô gái nhỏ
39
Chương 39: Suy nghĩ kỹ
40
Chương 40: Khó khăn
41
Chương 41: Kế hoạch bắt đầu
42
Chương 42: Hành động kiên quyết
43
Chương 43: Thật sự nghiêm túc?
44
Chương 44: Đi trước một bước
45
Chương 45: Đừng vội làm gì cả
46
Chương 46: Thì ra là anh
47
Chương 47: Chuyên về kỹ năng
48
Chương 48: Đùa thôi
49
Chương 49: Chào mừng
50
Chương 50: Những ngày phía trước còn dài
51
Chương 51: Không được chào đón
52
Chương 52: "Anh rất nghiêm túc"
53
Chương 53: Hiệp ước ba năm
54
Chương 54: "Không tin anh?"
55
Chương 55: Nghiệm thu thành quả
56
Chương 56: Đi sai hướng
57
Chương 57: Vui vẻ nhé
58
Chương 58: Không nên khách sáo
59
Chương 59: Anh có thể chờ
60
Chương 60: Trò chuyện vui vẻ
61
Chương 61: Thi đấu
62
Chương 62: Sẵn sàng thừa nhận thất bại
63
Chương 63: Yêu cầu đơn giản
64
Chương 64: Không thể tin được
65
Chương 65: Kiên nhẫn
66
Chương 66: Sáng kiến
67
Chương 67: Tận dụng
68
Chương 68: Nhận lỗi
69
Chương 69: Điều tốt đẹp sẽ đến
70
Chương 70: Không có tốc độ
71
Chương 71: Cảm giác hạnh phúc
72
Chương 72: Cảm động
73
Chương 73: Thời gian còn nhiều
74
Chương 74: Hẹn hò
75
Chương 75: Chùn bước
76
Chương 76: Đấu trí
77
Chương 77: Nhận thua
78
Chương 78: Vô tâm
79
Chương 79: Tại sao không
80
Chương 80: Phong cảnh tuyệt vời
81
Chương 81: Kết quả bước đầu
82
Chương 82: Xây dựng nông thôn mới
83
Chương 83: Thách thức mới
84
Chương 84
85
Chương 85: Nghĩ lâu dài
86
Chương 86: Không sao đâu
87
Chương 87: Hy vọng mới
88
Chương 88: Nói nhỏ
89
Chương 89: Bầu chọn
90
Chương 90: Nghiêm trọng quá
91
Chương 91: Vua cam rốn
92
Chương 92: Thảo luận
93
Chương 93: Không sao
94
Chương 94: Mệt mỏi
95
Chương 95: Nghiêm túc xem xét
96
Chương 96: Khiếu Nại
97
Chương 97: Không Nản Lòng
98
Chương 98: Xa rời xã hội
99
Chương 99: Khác biệt
100
Chương 100: Ý tưởng hay
101
Chương 101: Có lợi
102
Chương 102: Phân Loại Cam
103
Chương 103: Không cần thiết
104
Chương 104: Quy chuẩn
105
Chương 105: Nhược điểm
106
Chương 106: Tranh cãi
107
Chương 107: Niềm vui bất ngờ
108
Chương 108: Tạo dựng hạnh phúc
109
Chương 109: Tri kỷ
110
Chương 110: Quê hương tươi đẹp
111
Chương 111: Lo lắng
112
Chương 112: Dỗ dành
113
Chương 113: Sự tự tin của cô
114
Chương 114: Bao giờ kết hôn
115
Chương 115: Không được từ chối
116
Chương 116: Sẽ không thay đổi
117
Chương 117: Mục tiêu lớn
118
Chương 118: Nghĩ được làm được
119
Chương 119: Trường hợp thua lỗ
120
Chương 120: Không thể không yêu
121
Chương 121: Tương lai ở phía trước (Hoàn)