Chương 199: 199: Đền Tội

Võ Hoàng tiếp nhận tấu chương, chỉ tùy tiện nhìn một lần, rồi đưa tấu chương cho Phượng Các xá nhân Thôi Huyền Vĩ, “Nhìn xem, mỗi người các ngươi đều nhìn một cái thử xem.”
Thôi Huyền Vĩ hết mực cung kính tiếp nhận tấu chương, đợi xem xong, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, không thể tin được mà nhìn về phía Lý Long Cơ, rồi lại nhìn về phía công chúa.

Trương Giản Chi nhìn thấy thần sắc của hắn dị thường, nhịn không được liền lấy tấu chương từ trong tay hắn, sau khi thấy rõ ràng bên trên viết gì, tức khắc á khẩu không nói gì được, nhìn về phía Địch Nhân Kiệt.
Địch Nhân Kiệt có ơn tri ngộ với hắn, hắn có thể được điều nhiệm làm thị lang Hình Bộ, cũng là nhờ Địch Nhân Kiệt cực lực tiến cử.

Hắn chỉ muốn nhận được một khẳng định từ Địch công, xác định tấu chương này của công chúa không có chữ nào là giả.
Địch Nhân Kiệt đã biết chúng thần sẽ có nghi ngờ, hắn trầm giọng nói: “Xin chư vị đồng liêu truyền đọc trước đi, tại hạ có bổ sung khác.”
Trương Giản Chi truyền tấu chương cho cựu thần Lý Đường phía sau, không tới một khắc, đám cựu thần Lý Đường đã duyệt xong toàn bộ tấu chương, người cuối cùng truyền tấu chương lại cho Uyển Nhi.
Trong triều đình tức khắc lặng ngắt như tờ, mới vừa rồi còn quần chúng kích động trào dâng bức bách Võ Hoàng nghiêm túc tra án này, hiện giờ xem xong tấu chương của công chúa, đám cựu thần Lý Đường cũng không biết còn có thể nói cái gì.
Địch Nhân Kiệt nhất bái với Võ Hoàng, nghiêm túc nói: “Thần phụng chỉ điều tra án này, sai người vẽ bức họa thích khách, hỏi các khách điếm quanh thị trấn, cuối cùng xác định được thân phận của người này.

Người ở Lũng Tây, Lý Thuế.” Vừa nói, hắn nâng thanh âm lên, “Cùng lúc đó, còn bắt được mấy đồng đảng khác, trên người bọn họ không hẹn mà cùng giữ một bức mật tin.” Nói xong, hắn lấy mật tin ra, trình rõ trước mặt mọi người, “Trên đó viết: Ám sát Lư Lăng Vương cùng hoàng tôn.”
Lý Long Cơ thuận thế tiếp lời, “Ta không quen biết những người này!” Nói xong, hắn than thở khóc lóc, “Ta từ nhỏ đến lớn đều ở thành Tử Vi, lần này theo linh cữu đi về phía Tây, là lần đầu tiên rời khỏi Thần Đô, xin tổ mẫu minh giám, tôn nhi oan uổng!”
“Lần đầu tiên rời khỏi Thần Đô, đã có thể thu nhận nhiều tử sĩ bán mạng cho mình ở Lũng Tây, tam lang à, bản lĩnh của ngươi cũng không nhỏ.” Thái Bình lạnh nhạt nói, “Bẩm mẫu hoàng, thần bí mật đến hoàng lăng điều tra được, lúc Lý Long Cơ mới tới hoàng lăng, mượn không ít kinh văn cầu phúc mà thần sao chép bằng tay.

Chữ viết của thần năm đó như thế nào, mẫu hoàng tìm người kiểm tra sẽ biết.”
Lý Long Cơ bi phẫn nói: “Cô cô! Người muốn chất nhi chết oan sao?!”
“Chết oan? Chất nhi Trọng Nhuận cùng tẩu tẩu của bổn cung, mới thật sự là chết oan! Ngươi cũng xứng nhắc đến chữ ‘oan’ à!” Nói xong, Thái Bình giương giọng: “Dẫn nghi phạm lên!”
“Vâng!” Vũ Lâm Quân lĩnh mệnh, nhanh chóng áp giải mười bốn thiếu niên Lũng Tây bị trói thành một chuỗi lên điện.
Lý Long Cơ nhìn thấy mấy người kia, sắc mặt thoáng chốc biến đổi, rốt cuộc đã không thể kêu một tiếng “oan” nữa.

Các thiếu niên Lũng Tây nhìn thấy Lý Long Cơ quỳ trên mặt đất, có người không nhịn được khóc lớn, “Ta không muốn chết…… Hu hu……”
“Trên đại điện, sao có thể cho phép các ngươi làm càn!” Vũ Lâm tướng sĩ quát một tiếng, lần lượt đá một chân mấy người tại đây, bắt buộc mấy người này quỳ rạp xuống đất, không dám tiếp tục phát ra tiếng kêu lỗ mãng.
“Lý Thuế có một đệ đệ, tên là Lý Hồng.” Tầm mắt Thái Bình chuyển đến, cuối cùng dừng trên người thiếu niên thứ ba, “Lúc huynh trưởng của ngươi động thủ, đã phạm phải tội lớn xét nhà diệt tộc.”
“Do tiểu nhân bị quận vương mê hoặc, mới nhất thời mất đi lý trí, làm ra tội ác tày trời như thế!” Lý Hồng đâu còn giữ được cảm xúc, vội vàng dập đầu thật mạnh, “Xin điện hạ bỏ qua cho mẫu thân của tiểu nhân! Cầu xin điện hạ, cầu xin điện hạ!”
Thái Bình lạnh lùng hỏi: “Lâm Tri Vương mê hoặc các ngươi như thế nào?”
“Hắn nói…… Thiên hạ sao có thể…… sao có thể……” Lý Hồng mở miệng, nhưng ánh mắt Võ Hoàng thật sự sắc bén, khí thế đó bức cho hắn cứng họng, lời muốn nói cũng không thể nói rõ.
“Nói!” Thái Bình chợt quát một tiếng.
Lý Hồng nhắm mắt vội la lên: “Sao có thể có đạo lý nữ nhân làm hoàng đế!”
Lời này vừa nói xong, nhóm bách quan ngũ vị tạp trần, người có tâm tư như vậy không hề ít.
“Chỉ bởi vì cái này?” Thái Bình hỏi lại.
“Không…… Không chỉ có vậy…… Còn có……” Lý Hồng tiếp tục run rẩy nói, “Quận vương nói…… Ngày nào đó hắn quân lâm thiên hạ…… Liền…… Liền sẽ cho ta phong vương bái tướng……”
Nghe thấy những lời này, Lý Long Cơ nào còn quỳ được, lập tức ngồi liệt trên mặt đất.
Thái Bình nhất bái với Võ Hoàng, “Chân tướng đã rõ, xin mẫu hoàng phán xét.”
“Ha ha.” Võ Hoàng bỗng nhiên cười lạnh, con ngươi già nua đảo qua chúng thần, “Trẫm thay tiên đế bảo hộ núi sông, luôn cẩn trọng, không dám có một tia chậm trễ, chỉ sợ làm không tốt, ngày nào đó không còn mặt mũi gặp lại tiên đế dưới chín suối.” Vừa nói, nàng đi đến trước một bước, trong tiếng nói nhiều thêm một tia bi thương, “Giờ này ngày này, đến tột cùng là trẫm phụ lòng tiên đế, hay là các ngươi phụ lòng tiên đế?”
Chúng thần xấu hổ, nhao nhao cúi đầu.
Võ Hoàng cười khổ, “Là trẫm làm không tốt sao? Là trẫm làm cho các ngươi khó triển khai khát vọng sao? Là trẫm làm bá tánh thiên hạ phải chịu thương tổn chiến tranh sao? Hay bởi vì trẫm là nữ nhân, các ngươi bằng mặt không bằng lòng, giúp đỡ súc sinh này tàn hại thân tộc, giá họa cho công chúa, các ngươi không làm tiên đế thất vọng sao?!” Một câu cuối cùng, giống như tức giận nổi lôi đình, đinh tai nhức óc, chúng thần sợ tới mức đồng thời dập đầu.
“Bệ hạ bớt giận.”
“Bớt giận?” Võ Hoàng cười nhạo, “Các ngươi muốn trẫm làm như thế nào để bớt giận? Trẫm vốn không muốn công khai phân xử chuyện xấu như thế, các ngươi một tên hai tên buộc trẫm thanh toán ngay trên điện, hiện giờ cục diện như vậy các ngươi vừa lòng chưa?” Dứt lời, Võ Hoàng chỉ về phía Lý Long Cơ, “Súc sinh này lòng muông dạ thú, tội sát hại tông tộc không thể tha! Hoài Anh, theo luật người này phải chịu tội gì?”
“Xử trảm.” Địch Nhân Kiệt dứt khoát đáp.
Đúng lúc này, Lý Long Cơ đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười thê lương, làm người khác nghe thấy run sợ.
Mọi người hướng ánh mắt tới hắn, chỉ thấy hắn điên cuồng đẩy Võ Du Kỵ ra rồi đứng lên, ánh mắt đỏ bừng đảo qua các triều thần, “Các ngươi sợ cái gì? Chỉ cần các ngươi không quỳ, một nữ nhân như nàng sao có thể làm Thiên Tử?! Đứng lên! Là nam nhi thì đứng lên hết cho bổn quận vương!”
Võ Du Kỵ muốn ấn hắn xuống một lần nữa, Lý Long Cơ lại đứng thẳng tắp, bất luận Võ Du Kỵ có áp như thế nào, cũng không quỳ xuống.

“Làm càn!” Võ Du Kỵ đá vào khuỷu chân hắn, Lý Long Cơ rốt cuộc không đứng được nữa, cuối cùng quỳ rạp xuống đất.
Dù sao hắn đã là nỏ mạnh hết đà, nếu phải chết, hắn cũng không thể làm những người này được sung sướng, chỉ nghe hắn giống như điên khùng tức giận mắng, “Thiên hạ chỉ có nam nhi mới có thể làm hoàng đế! Nữ nhân chỉ có thể ở trong khuê các tương phu giáo tử! Các ngươi còn không thanh tỉnh, không phản kích, sớm hay muộn sẽ có một ngày nữ nhân bò lên trên đầu các ngươi, bắt các ngươi làm nô dịch!”
“Chát!”
Một cái tát vang dội dừng trên mặt Lý Long Cơ, lòng bàn tay Thái Bình nóng rát, nhịn không được trở tay lại tát hắn thêm một cái.
“Thiên hạ vi công, là lời của thánh nhân.” Trong mắt Thái Bình đầy phẫn hận, “Ngươi vì dục vọng của bản thân, tàn sát thân tộc, ngươi đọc được trong sách thánh hiền nào?!” Vừa nói, Thái Bình nắm cổ áo Lý Long Cơ, “Ngụy biện cái gì chứ?!”
“Nam tử cũng vậy, nữ tử cũng thế, đều là bá tánh của quốc gia, thiếu một bên cũng không được.” Thái Bình siết chặt năm ngón tay, gắt gao nắm cổ áo hắn, “Quân vương bất nhân, chính là hoạ của bá tánh, cũng là hoạ của xã tắc! Ngươi muốn làm Thiên Tử, ngươi phải có đức của Thiên Tử, một súc sinh tàn sát thân tộc, lòng dạ hẹp hòi, mơ ước ngôi vị hoàng đế, ngươi xứng ngồi lên long ỷ, được vạn dân sùng kính sao?!” Nói xong, Thái Bình đột nhiên đẩy một cái, đẩy ngã Lý Long Cơ trên mặt đất, thuận thế lấy bội kiếm từ trong tay Võ Du Kỵ, mũi kiếm đặt trên ngực hắn, lời nói lại là nói với Võ Hoàng, “Súc sinh này dạy mãi không sửa, xin mẫu hoàng phạt nặng, răn đe cảnh cáo!”
Võ Hoàng chắp tay mà đứng, “Uyển Nhi, dâng rượu.” Ly rượu này, nàng chuẩn bị cho hắn từ lâu.
Uyển Nhi lĩnh mệnh, rời khỏi đại điện, nhanh chóng bưng rượu vào điện.
Đúng lúc này, Lý Hiển nhất bái với Võ Hoàng, giọng khàn khàn: “Thần xin mẫu hoàng cho phép, tự tay đút rượu.” Tuy những năm gần đây Vi Diễm thường xuyên cằn nhằn ầm ĩ, nhưng đến cùng nàng đã làm bạn với hắn không rời không bỏ hơn mười năm, ở trong lòng hắn, Diễm nương tuyệt đối là thê tử mà hắn không thể rời bỏ, mối hận sát thê, phải tự tay báo thù.
Võ Hoàng không nghĩ tới Lý Hiển thế nhưng sẽ đứng ra giúp đỡ vào ngay thời điểm này, vui lòng gật đầu, “Chuẩn tấu.”
Lý Hiển cầm lấy rượu độc trên khay Uyển Nhi bưng đến, Võ Du Kỵ cùng Vũ Lâm tướng sĩ đè hai bên Lý Long Cơ đang giãy giụa lại.

Nước mắt Lý Hiển lấp loé, hung hăng nắm cằm hắn, làm Lý Long Cơ không thể lui lại, cắn răng nói: “Tiểu súc sinh!” Tiếng nói vừa dứt, hung hăng rót rượu độc vào miệng hắn.
Chúng thần nhìn thấy một màn này, chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh.
Lý Hiển ra tay hợp tình hợp lý, nhưng vương tộc Lý Đường gà nhà bôi mặt đá nhau ngay trên điện, thật sự không phải là kết quả bọn họ muốn nhìn thấy.

Thậm chí, trong số bọn họ có không ít người hối hận vì đã tán thành, nếu không tán thành, Võ Hoàng sẽ không xử trí sự tình ngay chỗ sáng, ít nhất hoàng thất Lý Đường còn có thể lưu lại một mặt thể diện.
Mới đầu bọn họ cho rằng Võ Hoàng quyết tâm bảo vệ thanh danh của công chúa, nhưng kết quả kỳ thật lại là Võ Hoàng muốn bảo hộ thanh danh của Lý Đường.
Lòng sinh hổ thẹn, nhóm cựu thần Lý Đường không hẹn mà cùng lựa chọn trầm mặc.
Lý Long Cơ nuốt rượu độc xuống bụng, trừng lớn hai mắt bóp chặt yết hầu giãy giụa một lát, rồi đạp đạp chân, cuối cùng tắt thở.
“Du Kỵ,” Võ Hoàng mở miệng, “Nâng thi thể tội nhân xuống, an táng ở ngoại ô theo lễ của thứ dân.”

“Vâng.” Võ Du Kỵ lĩnh mệnh, mệnh Vũ Lâm Quân nâng Lý Long Cơ xuống.
Võ Hoàng nhẹ nhàng phất tay, “Đồng đảng còn lại, kéo xuống xử trảm.”
“Vâng!”
Mười bốn thiếu niên Lũng Tây khóc rống kêu rên, tất cả đã muộn.
“Về phần phạm tội cửu tộc……” Võ Hoàng suy nghĩ một lát, nhìn về phía Địch Nhân Kiệt, “Hoài Anh, ngươi xử trí.”
Địch Nhân Kiệt chắp tay nhất bái, “Vâng.”
Chúng thần cho rằng việc hôm nay đã kết thúc, nào biết ——
“Bùi thị, mang tấu chương mấy ngày nay lên đây.” Võ Hoàng giải quyết xong chuyện Lý Long Cơ, liền bắt đầu chuyện khác.

Nàng hạ lệnh Vũ Lâm Quân vây quanh Vạn Tượng Thần Cung, cũng không phải vì Lý Long Cơ.
Thần tử trên triều lục đục nội bộ, cũng nên thu thập cùng lúc.
Bùi thị đã sớm bưng tấu chương chờ ở ngoài điện, nghe thấy mệnh lệnh của Võ Hoàng, liền cúi đầu mang một chồng tấu chương lên điện.
“Lý thứ dân mưu toan bên ngoài, trên triều đình cũng có đồng lõa của hắn.” Võ Hoàng cố tình nhấn mạnh chữ “Lý” trong “Lý thứ dân”, “Trấn Quốc Công Chúa có công với xã tắc, nhân từ với thiên hạ, mấy người các ngươi thế nhưng lại giúp đỡ Lý thứ dân hãm hại công chúa, mưu toan chứng thực tội danh của công chúa, các ngươi nói xem, trẫm nên xử trí các ngươi như thế nào?”
Các triều thần từng dâng tấu chương làm sao còn quỳ được, vô cùng hoảng loạn quỳ xuống đất dịch đến trước hai bước, dập đầu nói: “Xin bệ hạ thứ tội, chúng thần…… chúng thần……”
Những người này nói đến miệng, lại phát hiện cho dù có giải thích như thế nào, đều là đường chết.
Nếu nói không biết tình hình thực tế, còn dâng tấu xin Võ Hoàng trừng trị công chúa, đây là có ý định vu khống, là trọng tội; nếu nói bị Lý Long Cơ mê hoặc, cho nên mới làm đồng lõa, đây cũng là trọng tội.
Cho dù là loại nào, cũng không thể tránh được quốc pháp.
“Thần biết sai rồi!”
“Bệ hạ, tạm tha thần một lần đi!”
Trong này không thiếu trọng thần trong Lục Bộ, đại đa số đều là cựu thần Lý Đường.
Uyển Nhi ngày ấy góp lời để lại đao cho điện hạ, hiện giờ Võ Hoàng dùng để quét sạch triều đình cũng vừa vặn.
“Mẫu hoàng, mấy năm nay bọn họ làm không ít đại sự, xin mẫu hoàng niệm tình bọn họ có công, giảm bớt hình phạt.” Thái Bình thuận thế cầu ân điển cho những người này.
Võ Hoàng liếc Thái Bình một cái đầy sâu xa, nếu Thái Bình cố ý làm mặt trắng, vậy nàng tự nhiên nguyện ý phối hợp với Thái Bình làm mặt đen, để cho Thái Bình nhân cơ hội này thu hoạch một đợt nhân tâm.
“Thái Bình, ngươi có thể tưởng tượng được, thời điểm bọn họ viết tấu chương, không nghĩ tới sống chết của ngươi, càng không nghĩ tới ngươi có oan uổng hay không.”
“Thần nghĩ kỹ rồi.”

Thái Bình cung kính quỳ xuống đất, nhất bái với Võ Hoàng, “Triều đình từ trước đến nay cần người tài, bọn họ xác thật là trụ cột triều đình, xin mẫu hoàng cho bọn họ một cơ hội lấy công chuộc tội.”
“Vậy trẫm sẽ làm như ngươi mong muốn.” Cũng không có khả năng Võ Hoàng không phạt bọn họ, “Những người có liên quan, đều giáng ba cấp, lưu lại các bộ xem xét dùng.”
“Tạ bệ hạ.” Chúng thần vội vàng dập đầu.
Võ Hoàng lạnh lùng nói: “Người các ngươi nên cảm tạ không phải trẫm.”
Chúng thần hiểu ra, vội vàng nhất bái với Thái Bình, “Đa tạ điện hạ.”
Thái Bình thở dài, nghiêm giọng nói: “Mong rằng chư vị về sau sẽ tận tâm ra sức vì quốc gia, đừng lại vì lời đồn đãi mà phán đoán sai lầm, rước hoạ vào thân.”
“Kính nghe công chúa dạy bảo.” Chúng thần lại bái.
Uyển Nhi an tĩnh nhìn màn kịch diễn ra trên điện hôm nay, chỉ cảm thấy thổn thức vạn phần, thậm chí tảng đá lớn đè nặng trong lòng nàng nháy mắt nhẹ đi không ít.
Lý Long Cơ đã chết, hắn rốt cuộc đã chết.
Nhân quả tuần hoàn, báo ứng khó tránh.
Đời trước hắn nợ các nàng, một đời này thanh toán bằng cái chết thân bại danh liệt.
Nghĩ đến đây, Uyển Nhi chỉ cảm thấy có chút chua xót.
Giờ khắc này, nàng cùng Thái Bình đã đợi suốt hai đời.
Nàng mím môi, lặng yên nhìn về phía Thái Bình, vừa lúc Thái Bình cũng nhìn lại đây, tầm mắt gặp nhau, có chút lời nói không cần nhiều lời, đã hiểu rõ trong lòng mà không cần nói ra.
Sau hôm nay, sẽ là một bắt đầu hoàn toàn mới.
Không có thù hận gút mắt hai đời, chỉ có Thái Bình bắt đầu thi triển khát vọng.
Nàng nhất định sẽ cùng điện hạ từng bước một tạo nên một thái bình thịnh thế, ngày nàng khao khát đã đến.
Thái Bình nhìn thấy ánh sáng trong mắt Uyển Nhi, đó là tất cả khát khao của Uyển Nhi đối với nàng.
Nàng thẳng lưng đứng trước cái nhìn chăm chú của bách quan, nàng là nữ tử thì như thế nào, nàng càng muốn làm người trong thiên hạ nhìn thấy, nữ tử vốn nên rạng ngời nhường nào.
Võ Hoàng có chói lọi độc nhất vô nhị của Võ Hoàng, giống như nhật nguyệt, chói sáng đến đời sau.
Vậy Thái Bình sẽ là gió Xuân mang ấm áp đến cho vạn vật, thổi tỉnh càng nhiều nữ tử đứng lên, phát ra ánh sáng các nàng nên có.
Từ lúc vào địa ngục đến nay, Thái Bình cuối cùng cũng hiểu, nàng phải đi con đường nào.
Con đường thái bình.
Mà nàng muốn bước lên con đường này, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng, chỉ đợi —— quân lâm thiên hạ..

Chapter
1 Chương 1: Rượu Độc
2 Chương 2: Ánh Trăng
3 Chương 3: Hoa Lê
4 Chương 4: Cánh Diều
5 Chương 5: Đề Hồ
6 Chương 6: Tàng Chuyết
7 Chương 7: Lựa Chọn
8 Chương 8: Thư Đồng
9 Chương 9: Nghe Giảng
10 Chương 10: Tin Đồn
11 Chương 11: Du Hồ
12 Chương 12: Trụy Thủy
13 Chương 13: Noãn Y
14 Chương 14: Manh Mối
15 Chương 15: Biến Số
16 Chương 16: Chiết Liễu
17 Chương 17: Hoàn Thư
18 Chương 18: Trở Về
19 Chương 19: Kiêu Căng
20 Chương 20: Dư Âm
21 Chương 21: Ngũ Tự
22 Chương 22: Thăm Dò
23 Chương 23: Tiết Tấu
24 Chương 24: Đạo Thuật
25 Chương 25: Giương Cánh
26 Chương 26: Mã Cầu
27 Chương 27: Lưỡi Đao
28 Chương 28: Kiến Hồng
29 Chương 29: 29: Trường An
30 Chương 30: 30: Sóng Ngầm
31 Chương 31: 31: Cửu Biệt
32 Chương 32: 32: Mộ Minh
33 Chương 33: 33: Viết Chữ
34 Chương 34: 34: Tương Thủ
35 Chương 35: 35: Long Ân
36 Chương 36: 36: Khiển Trách
37 Chương 37: 37: Thỉnh Cầu
38 Chương 38: 38: Lạc Tuyết
39 Chương 39: 39: Tư Náo
40 Chương 40: 40: Xuất Cung
41 Chương 41: 41: Pháo Hoa
42 Chương 42: 42: Đừng Sợ
43 Chương 43: 43: Điểm Trang
44 Chương 44-45
45 Chương 46: 46: Diện Thánh
46 Chương 47: 47: Xoa Má
47 Chương 48: 48: Ám Độ
48 Chương 49: 49: Thị Tẩm
49 Chương 50: 50: Sấm Cung
50 Chương 51: 51: Tâm Nguyện
51 Chương 52: 52: Lưu Cung
52 Chương 53: 53: Nữ Quan
53 Chương 54: 54: Đêm Lành
54 Chương 55: 55: Làm Thơ
55 Chương 56: 56: Hương Thu
56 Chương 57: 57: Giải Vây
57 Chương 58: 58: Giáo Huấn
58 Chương 59: 59: Dấu Hôn
59 Chương 60: 60: Cung Dạ
60 Chương 61: 61: Cam Tâm
61 Chương 62: 62: Máu Tanh
62 Chương 63: 63: May Mắn
63 Chương 64: 64: Lĩnh Mệnh
64 Chương 65: 65: Rời Lao
65 Chương 66: 66: Dạ Thám
66 Chương 67: 67: Thái Tử
67 Chương 68: 68: Vi Thị
68 Chương 69: 69: Ngắn Ngủi
69 Chương 70: 70: Tra Hỏi
70 Chương 71: 71: Suy Đoán
71 Chương 72: 72: Không Cho
72 Chương 73: 73: Lễ Vật
73 Chương 74: 74: Tuyết Đông
74 Chương 75: 75: Bắt Đầu
75 Chương 76: 76: Bỏ Được
76 Chương 77: 77: Lĩnh Mệnh
77 Chương 78: 78: Đuổi Đi
78 Chương 79: 79: Tương Kiến
79 Chương 80: 80: Chá Chi
80 Chương 81: 81: Thủy Đăng
81 Chương 82: 82: Diễn Trò
82 Chương 83: 83: Chính Sự
83 Chương 84: 84: Danh Sách
84 Chương 85: 85: Đêm Xuân
85 Chương 86: 86: Cảnh Báo
86 Chương 87: 87: Hậu Phách
87 Chương 88: 88: Góp Lời
88 Chương 89: 89: Thận Trọng
89 Chương 90: 90: Hai Nơi
90 Chương 91: 91: Mai Đỏ
91 Chương 92: 92: Cữu Ngũ
92 Chương 93: 93: Đi Theo
93 Chương 94: 94: Đường Về
94 Chương 95: 95: Hợp Mưu
95 Chương 96: 96: Mặt Nạ
96 Chương 97: 97: Vào Đông
97 Chương 98: 98: Quà Mừng
98 Chương 99: 99: Chiếu Thư
99 Chương 100: 100: Thỉnh Chỉ
100 Chương 101: 101: Thỉnh Tội
101 Chương 102: 102: Tương Tư
102 Chương 103: 103: Xá Địch
103 Chương 104: 104: Biển Giấm
104 Chương 105: 105: Phạm Thượng
105 Chương 106: 106: Vết Tích
106 Chương 107: 107: Nắng Sớm
107 Chương 108: 108: Đạo Yến
108 Chương 109: 109: Lâm Biệt
109 Chương 110: 110: Đưa Tiễn
110 Chương 111: 111: Nổi Gió
111 Chương 112: 112: Quan Nhỏ
112 Chương 113: 113: Không Về
113 Chương 114: 114: Dã Tâm
114 Chương 115: 115: Lửa Lớn
115 Chương 116: 116: Tâm Dược
116 Chương 117: 117: Vảy Ngược
117 Chương 118: 118: Sơ Tâm
118 Chương 119: 119: Hôn Sự
119 Chương 120: 120: Dạ Thoại
120 Chương 121: 121: Về Triều
121 Chương 122: 122: Tàng Kinh
122 Chương 123: 123: Ôm Nhau
123 Chương 124: 124: Đứa Nhỏ
124 Chương 125: 125: Minh Đường
125 Chương 126: 126: Sâu Kiến
126 Chương 127: 127: Phò Mã
127 Chương 128: 128: Hoa Chúc
128 Chương 129: 129: Hoà Ly
129 Chương 130: 130: Đưa Thuốc
130 Chương 131: 131: Thanh Trì
131 Chương 132: 132: Giấy Đỏ
132 Chương 133: 133: Hàn Chứng
133 Chương 134: 134: Kẽ Hở
134 Chương 135: 135: Thiên Hạ
135 Chương 136: 136: Gia Viên
136 Chương 137: 137: Thói Quen
137 Chương 138: 138: Võ Thị
138 Chương 139: 139: Phi Ngựa
139 Chương 140: 140: Tư Hình
140 Chương 141: 141: Đêm Trước
141 Chương 142: 142: Nữ Hoàng
142 Chương 143: 143: Lễ Mừng
143 Chương 144: 144: Quan Nhỏ
144 Chương 145: 145: Nuốt Lời
145 Chương 146: 146: Cá Chạch
146 Chương 147: 147: Sát Tâm
147 Chương 148: 148: Khó Độ
148 Chương 149: 149: Danh Tướng
149 Chương 150: 150: Sáng Tỏ
150 Chương 151: 151: Đánh Giá
151 Chương 152: 152: Đế Tâm
152 Chương 153: 153: Sơ Thắng
153 Chương 154: 154: Triều Bái
154 Chương 155: 155: Quốc Yến
155 Chương 156: 156: Thái Bình
156 Chương 157: 157: Phụng Dưỡng
157 Chương 158: 158: Đại Thế
158 Chương 159: 159: Nói Thật
159 Chương 160: 160: Ngư Ông
160 Chương 161: 161: Nguy Cơ
161 Chương 162: 162: Di Hoa
162 Chương 163: 163: Khả Nghi
163 Chương 164: 164: Ngự Rượu
164 Chương 165: 165: Tứ Ca
165 Chương 166: 166: Mật Thẩm
166 Chương 167: Lựa chọn
167 Chương 168: Ngủ đông
168 Chương 169: Noãn ngọc
169 Chương 170: Thanh toán
170 Chương 171: Vây Ngụy
171 Chương 172: Cầu mây
172 Chương 173: Hoàng trang
173 Chương 174: Nhớ nhung
174 Chương 175: Đầy tháng
175 Chương 176: Đậu đỏ
176 Chương 177: Phá trận
177 Chương 178: Không cam
178 Chương 179: Tư thục
179 Chương 180: Tinh diễm
180 Chương 181: 181: Chiêm Sự
181 Chương 182: 182: Chính Sự
182 Chương 183: 183: Vấn Chính
183 Chương 184: 184: Phu Tử
184 Chương 185: 185: Tạm Biệt
185 Chương 186: 186: Có Nàng
186 Chương 187: 187: Thu Lưới
187 Chương 188: 188: Thắng Trận
188 Chương 189: 189: Bình Yên
189 Chương 190: 190: Trảm Nịnh
190 Chương 191: 191: Mời Cầu
191 Chương 192: 192: Chơi Cầu
192 Chương 193-194: 193: Tâm thù - 194: Trải Đường
193 Chương 195: 195: Ám Tiễn
194 Chương 196: 196: Đồ Đao
195 Chương 197: 197: Giăng Lưới
196 Chương 198: 198: Phản Sát
197 Chương 199: 199: Đền Tội
198 Chương 200: 200: Thu Quan
199 Chương 201: 201: Danh Tự
200 Chương 202: 202: Sách Phong
201 Chương 203: 203: Thành Toàn
202 Chương 204: 204: Quân Lâm
203 Chương 205: 205: Tranh Chấp
204 Chương 206: 206: Chiêu Nghi
205 Chương 207: 207: Hôn Quân
206 Chương 208: 208: Nuông Chiều
207 Chương 209: 209: Hợp Cẩn
208 Chương 210: 210: Đông Tầm
209 Chương 211: 211: Đỏ Tươi
210 Chương 212: 212: Vô Biên
211 Chương 213: 213: Di Chiếu
212 Chương 214: 214: Thượng Nguyên
213 Chương 215: 215: Ngoại Truyện 1 Mạch Thượng Hoa
214 Chương 216: 216: Ngoại Truyện 2 Niệm Thanh Mai Hết
Chapter

Updated 214 Episodes

1
Chương 1: Rượu Độc
2
Chương 2: Ánh Trăng
3
Chương 3: Hoa Lê
4
Chương 4: Cánh Diều
5
Chương 5: Đề Hồ
6
Chương 6: Tàng Chuyết
7
Chương 7: Lựa Chọn
8
Chương 8: Thư Đồng
9
Chương 9: Nghe Giảng
10
Chương 10: Tin Đồn
11
Chương 11: Du Hồ
12
Chương 12: Trụy Thủy
13
Chương 13: Noãn Y
14
Chương 14: Manh Mối
15
Chương 15: Biến Số
16
Chương 16: Chiết Liễu
17
Chương 17: Hoàn Thư
18
Chương 18: Trở Về
19
Chương 19: Kiêu Căng
20
Chương 20: Dư Âm
21
Chương 21: Ngũ Tự
22
Chương 22: Thăm Dò
23
Chương 23: Tiết Tấu
24
Chương 24: Đạo Thuật
25
Chương 25: Giương Cánh
26
Chương 26: Mã Cầu
27
Chương 27: Lưỡi Đao
28
Chương 28: Kiến Hồng
29
Chương 29: 29: Trường An
30
Chương 30: 30: Sóng Ngầm
31
Chương 31: 31: Cửu Biệt
32
Chương 32: 32: Mộ Minh
33
Chương 33: 33: Viết Chữ
34
Chương 34: 34: Tương Thủ
35
Chương 35: 35: Long Ân
36
Chương 36: 36: Khiển Trách
37
Chương 37: 37: Thỉnh Cầu
38
Chương 38: 38: Lạc Tuyết
39
Chương 39: 39: Tư Náo
40
Chương 40: 40: Xuất Cung
41
Chương 41: 41: Pháo Hoa
42
Chương 42: 42: Đừng Sợ
43
Chương 43: 43: Điểm Trang
44
Chương 44-45
45
Chương 46: 46: Diện Thánh
46
Chương 47: 47: Xoa Má
47
Chương 48: 48: Ám Độ
48
Chương 49: 49: Thị Tẩm
49
Chương 50: 50: Sấm Cung
50
Chương 51: 51: Tâm Nguyện
51
Chương 52: 52: Lưu Cung
52
Chương 53: 53: Nữ Quan
53
Chương 54: 54: Đêm Lành
54
Chương 55: 55: Làm Thơ
55
Chương 56: 56: Hương Thu
56
Chương 57: 57: Giải Vây
57
Chương 58: 58: Giáo Huấn
58
Chương 59: 59: Dấu Hôn
59
Chương 60: 60: Cung Dạ
60
Chương 61: 61: Cam Tâm
61
Chương 62: 62: Máu Tanh
62
Chương 63: 63: May Mắn
63
Chương 64: 64: Lĩnh Mệnh
64
Chương 65: 65: Rời Lao
65
Chương 66: 66: Dạ Thám
66
Chương 67: 67: Thái Tử
67
Chương 68: 68: Vi Thị
68
Chương 69: 69: Ngắn Ngủi
69
Chương 70: 70: Tra Hỏi
70
Chương 71: 71: Suy Đoán
71
Chương 72: 72: Không Cho
72
Chương 73: 73: Lễ Vật
73
Chương 74: 74: Tuyết Đông
74
Chương 75: 75: Bắt Đầu
75
Chương 76: 76: Bỏ Được
76
Chương 77: 77: Lĩnh Mệnh
77
Chương 78: 78: Đuổi Đi
78
Chương 79: 79: Tương Kiến
79
Chương 80: 80: Chá Chi
80
Chương 81: 81: Thủy Đăng
81
Chương 82: 82: Diễn Trò
82
Chương 83: 83: Chính Sự
83
Chương 84: 84: Danh Sách
84
Chương 85: 85: Đêm Xuân
85
Chương 86: 86: Cảnh Báo
86
Chương 87: 87: Hậu Phách
87
Chương 88: 88: Góp Lời
88
Chương 89: 89: Thận Trọng
89
Chương 90: 90: Hai Nơi
90
Chương 91: 91: Mai Đỏ
91
Chương 92: 92: Cữu Ngũ
92
Chương 93: 93: Đi Theo
93
Chương 94: 94: Đường Về
94
Chương 95: 95: Hợp Mưu
95
Chương 96: 96: Mặt Nạ
96
Chương 97: 97: Vào Đông
97
Chương 98: 98: Quà Mừng
98
Chương 99: 99: Chiếu Thư
99
Chương 100: 100: Thỉnh Chỉ
100
Chương 101: 101: Thỉnh Tội
101
Chương 102: 102: Tương Tư
102
Chương 103: 103: Xá Địch
103
Chương 104: 104: Biển Giấm
104
Chương 105: 105: Phạm Thượng
105
Chương 106: 106: Vết Tích
106
Chương 107: 107: Nắng Sớm
107
Chương 108: 108: Đạo Yến
108
Chương 109: 109: Lâm Biệt
109
Chương 110: 110: Đưa Tiễn
110
Chương 111: 111: Nổi Gió
111
Chương 112: 112: Quan Nhỏ
112
Chương 113: 113: Không Về
113
Chương 114: 114: Dã Tâm
114
Chương 115: 115: Lửa Lớn
115
Chương 116: 116: Tâm Dược
116
Chương 117: 117: Vảy Ngược
117
Chương 118: 118: Sơ Tâm
118
Chương 119: 119: Hôn Sự
119
Chương 120: 120: Dạ Thoại
120
Chương 121: 121: Về Triều
121
Chương 122: 122: Tàng Kinh
122
Chương 123: 123: Ôm Nhau
123
Chương 124: 124: Đứa Nhỏ
124
Chương 125: 125: Minh Đường
125
Chương 126: 126: Sâu Kiến
126
Chương 127: 127: Phò Mã
127
Chương 128: 128: Hoa Chúc
128
Chương 129: 129: Hoà Ly
129
Chương 130: 130: Đưa Thuốc
130
Chương 131: 131: Thanh Trì
131
Chương 132: 132: Giấy Đỏ
132
Chương 133: 133: Hàn Chứng
133
Chương 134: 134: Kẽ Hở
134
Chương 135: 135: Thiên Hạ
135
Chương 136: 136: Gia Viên
136
Chương 137: 137: Thói Quen
137
Chương 138: 138: Võ Thị
138
Chương 139: 139: Phi Ngựa
139
Chương 140: 140: Tư Hình
140
Chương 141: 141: Đêm Trước
141
Chương 142: 142: Nữ Hoàng
142
Chương 143: 143: Lễ Mừng
143
Chương 144: 144: Quan Nhỏ
144
Chương 145: 145: Nuốt Lời
145
Chương 146: 146: Cá Chạch
146
Chương 147: 147: Sát Tâm
147
Chương 148: 148: Khó Độ
148
Chương 149: 149: Danh Tướng
149
Chương 150: 150: Sáng Tỏ
150
Chương 151: 151: Đánh Giá
151
Chương 152: 152: Đế Tâm
152
Chương 153: 153: Sơ Thắng
153
Chương 154: 154: Triều Bái
154
Chương 155: 155: Quốc Yến
155
Chương 156: 156: Thái Bình
156
Chương 157: 157: Phụng Dưỡng
157
Chương 158: 158: Đại Thế
158
Chương 159: 159: Nói Thật
159
Chương 160: 160: Ngư Ông
160
Chương 161: 161: Nguy Cơ
161
Chương 162: 162: Di Hoa
162
Chương 163: 163: Khả Nghi
163
Chương 164: 164: Ngự Rượu
164
Chương 165: 165: Tứ Ca
165
Chương 166: 166: Mật Thẩm
166
Chương 167: Lựa chọn
167
Chương 168: Ngủ đông
168
Chương 169: Noãn ngọc
169
Chương 170: Thanh toán
170
Chương 171: Vây Ngụy
171
Chương 172: Cầu mây
172
Chương 173: Hoàng trang
173
Chương 174: Nhớ nhung
174
Chương 175: Đầy tháng
175
Chương 176: Đậu đỏ
176
Chương 177: Phá trận
177
Chương 178: Không cam
178
Chương 179: Tư thục
179
Chương 180: Tinh diễm
180
Chương 181: 181: Chiêm Sự
181
Chương 182: 182: Chính Sự
182
Chương 183: 183: Vấn Chính
183
Chương 184: 184: Phu Tử
184
Chương 185: 185: Tạm Biệt
185
Chương 186: 186: Có Nàng
186
Chương 187: 187: Thu Lưới
187
Chương 188: 188: Thắng Trận
188
Chương 189: 189: Bình Yên
189
Chương 190: 190: Trảm Nịnh
190
Chương 191: 191: Mời Cầu
191
Chương 192: 192: Chơi Cầu
192
Chương 193-194: 193: Tâm thù - 194: Trải Đường
193
Chương 195: 195: Ám Tiễn
194
Chương 196: 196: Đồ Đao
195
Chương 197: 197: Giăng Lưới
196
Chương 198: 198: Phản Sát
197
Chương 199: 199: Đền Tội
198
Chương 200: 200: Thu Quan
199
Chương 201: 201: Danh Tự
200
Chương 202: 202: Sách Phong
201
Chương 203: 203: Thành Toàn
202
Chương 204: 204: Quân Lâm
203
Chương 205: 205: Tranh Chấp
204
Chương 206: 206: Chiêu Nghi
205
Chương 207: 207: Hôn Quân
206
Chương 208: 208: Nuông Chiều
207
Chương 209: 209: Hợp Cẩn
208
Chương 210: 210: Đông Tầm
209
Chương 211: 211: Đỏ Tươi
210
Chương 212: 212: Vô Biên
211
Chương 213: 213: Di Chiếu
212
Chương 214: 214: Thượng Nguyên
213
Chương 215: 215: Ngoại Truyện 1 Mạch Thượng Hoa
214
Chương 216: 216: Ngoại Truyện 2 Niệm Thanh Mai Hết