Chương 197: Chén riệu

Vị công tử ngọc thụ lâm phong, người đẹp như tranh vẽ, nụ cười ấm áp như gió xuân nhìn vào vị tuyệt sắc giai nhân trước mặt, không khỏi mỉn cười nói.

“Mị Nguyệt cô nương, cô nương vẫn không đồng ý yêu cầu của ta sao”

La Mị Nguyệt nhìn vị công tử trước mặt nhẹ nhàng mỉn cười, từ tốn nói.

“Đa tạ ý tốt của công tử, nhưng cho phép tiểu nữ chối, số tiền này tạm thời tiểu nữ vẫn chưa cần đến”

Vị công tử mỉn cười, hắn hiểu vì sao La Mị Nguyệt lại từ chối yêu cầu của hắn. Thứ nhất vì Hoàng Minh Đại Triều bây giờ đã loạn thành một bầy, không còn uy hiếp được Long Tiên Nam nữa, thứ hai là vì sự sụp đổ bí ẩn của Vạn Tiền Các sau vụ việc của Vạn Bảo Nhi có dính líu quan hệ đến hắn. Đây Là hai nguyên nhân chính khiến La Mị Nguyệt từ chối. Nhưng La Mị Nguyệt cũng chỉ nhìn thấy được mặt nổi của tảng băng chìm mà thôi, sớm muộn cũng sẽ có một ngày La Mị Nguyệt phải đồng ý với yêu cầu của hắn. Nghĩ tới đây vị công tử không hề do dự mỉn cười cáo từ rời đi.

Sau khi vị công tử đã đi xa, lúc này một vị tuyệt sắc giai nhân khác mới xuất hiện, ngồi bên cạnh với La Mị Nguyệt mỉn cười nói.

“Hoàng Minh Đại Triều không sụp đổ có phải hay không có chút thất vọng”

La Mị Nguyệt nhìn Hồ Mị Nguyệt cũng mỉn cười nhẹ nhàng nói.

“Ta cũng không hiểu vì sao Hoàng Minh Đại Triều vẫn có thể đứng vững sau biến cố lớn như vậy, các nước xung quanh cũng không hề nhân lúc Hoàng Minh Đại Triều lâm nguy mà chiếm đoạt lợi ích, trái lại còn hi sinh lợi ích bản thân để giúp Hoàng Minh Đại Triều trụ vững. Các nước khác tốt sao, trên đời này không có nước nào tốt với nước khác cả, tất cả chỉ vì lợi ích quốc gia mà thôi”

Hồ Mị Nguyệt mỉn cười.

“Thế lực đằng sau chống lưng cho Hoàng Minh Đại Triều là Tinh Vọng Đế Quốc, nhưng ta không nghĩ Tinh Vọng Đế Quốc có đủ khả năng làm vậy, điều này thật khó hiểu…”

La Mị Nguyệt cùng Hồ Mị Nguyệt nhịn không được thở dài, các nàng cũng chỉ có thể cố gắng hết sức mình mà thôi, đến cuối cùng kết quả ra sao, thì chỉ có thời gian mới có thể trả lời cho tất cả.

Còn Lâm Vũ, hắn đang làm gì lúc này, đương nhiên là ngồi bán rau ngoài chợ, một đồng một mớ. Lâm Vũ mang tâm trạng chán nản nhìn dòng người qua lại, hắn vốn tưởng rằng Lục Bảo Mộc sẽ đến làm khó hắn, nhưng không phải. Mọi việc đều trôi qua một cách vô cùng yên bình. Có lẽ do hắn quá đa nghi mà thôi.

Quảng Cáo

Đương nhiên Lục Bảo Mộc sẽ không đến làm khó Lâm Vũ, thế gian đâu có hiểm ác như vậy, chẳng qua do Lâm Vũ nghĩ quá nhiều mà thôi.

“Hạ Vân cô nương, Ta xem Lâm Vũ như huynh đệ, mời hắn đến Thần Bảo Các, cho hắn vô số vàng bạc châu báu nhiều không đếm xuể, vậy mà Lâm Vũ hắn lại vô cớ muốn giết người cướp thêm của ngay trong Thần Bảo Các, nếu không có ta kịp thời ngăn cản, Lâm Vũ đã sớm bị đánh chết từ lâu rồi”

Hạ Vân Nhu Nhược nghe Lục Bảo Mộc nói đến đây, nhịn không được nước mắt như mưa rơi xuống, túm lấy tay áo Lục Bảo Mộc, rối rít khóc nóc, bi thương nói.

“Hức…Hức…Phu quân ta thật có lỗi với công tử, đa tạ công tử đã ra tay hiệp nghĩa…hức…hức…cứu phu quân ta một mạng, ơn này cả đời ta sẽ mãi mãi không quên,…hức…hức…nếu không có công tử, phu quân ta đã sớm…hức…hức…”

Lục Bảo Mộc ngoài mặt thì một bộ bi thương an ủi Hạ Vân Nhu Nhược, nhưng trong lòng thì đang hả hê sung sướng, rất nhanh thôi, mỹ nữ trước mặt sẽ là của hắn.

“Hạ Vân cô nương, Lâm Vũ hiện tại đang đợi cô nương ở trong nhà của ta, cô nương mau cùng ta tới đó.”

Hạ Vân Nhu Nhược vội vàng lau đi những giọt nước mắt, nhanh chóng trèo lên xe ngựa của Lục Bảo Mộc, cùng Lục Bảo Mộc đi về nhà của hắn.

Hắc cẩu nhìn theo Hạ Vận Nhu Nhược bước lên xe ngựa rời đi xa, nhịn không được trong lòng thầm nghĩ có nên nói chuyện này cho Lâm Vũ không, quan hệ giữa Hạ Vân Nhu Nhược và Lâm Vũ rất phức tạp, không phải là phu thê cũng chẳng phải là người xa lạ. Hắc cẩu cuối cùng cũng ngán ngẩm đứng dậy, ngáp lên ngáp xuống đi tìm Lâm Vũ, dù sao cũng là phu thê trên danh nghĩa vẫn nên nói cho Lâm Vũ biết thì hơn, từ ngày đi theo Lâm Vũ, nó chẳng có nổi một ngày yên bình cả,thật nhàn chán.

“Cô ta thì liên quan gì tới ta, sao ta phải đi cứu cô ta chứ”

Lâm Vũ sau khi hắc cẩu kể lại sự việc nhịn không được tức giận nói.

“Ngươi không đi cứu thật sao”

Lâm Vũ không do dự trả lời.

Quảng Cáo

“Không đi”

“Vậy ngươi muốn người đời gọi ngươi là Lâm Vũ mọc sừng, Lâm Vũ nón xanh, Lâm Vũ đổ vỏ sao.”

“Ta…”

Trong phủ đệ xa hoa rộng lớn, tràn ngập cảnh sắc. Lục Bảo Mộc ngồi bên bàn mỹ thực rót cho Hạ Vân Nhu Nhược một chén riệu thượng hạng. Chén riệu này hoàn toàn bình thường, chẳng qua hắn bỏ thêm chút xuân dược mà thôi.

Hạ Vân Nhu Nhược cầm chén riệu trong tay, từ từ đưa lên môi, Lục Bảo Mộc hai mắt toả sáng, trong lòng điên cuồng hò hét “ mau uống đi, mau uống đi…”. Nhưng khi riệu chưa kịp uống thì Hạ Vân Nhu Nhược đã bỏ chén riệu xuống, khóc lóc bi thương nói.

“Phu quân ta thật đáng thương hức…hức… công tử có thể dẫn ta đi gặp phu quân của ta được không”

Lục Bảo Mộc tâm trạng nháy mắt tụt dốc xuống âm độ, nhưng vẫn cố gắng mỉn cười hiền hoà nói.

“Cô nương yên tâm, chỉ cần cô nương uống xong chén riệu này, ta sẽ dẫn cô nương đi gặp Lâm Vũ”

Hạ Vân Nhu Nhược hai mắt ửng hồng, tràn đầy cảm động vội vàng khóc lóc, rối rít cảm ơn Lục Bảo Mộc. Sau đó lại từ từ đưa chén riệu lên môi. Lục Bảo Mộc hai mắt toả sáng, khí thế hừng hừng trỗi dậy nhìn Hạ Vân Nhu Nhược đang từ từ đưa chén riệu lên miệng. Chợt Hạ Vân Nhu Nhược lại hạ chén riệu xuống. Có chút xấu hổ nói.

“Công tử, ta…ta…không biết uống riệu, làm sao bây giờ”

Lục Bảo Mộc tâm trạng lại tụt xuống trong nháy mắt, khuôn mặt đen lại, tuy trong lòng hắn đang nóng như lửa đốt nhưng Lục Bảo Mộc vẫn cố gắng mỉn cười hiền hoà nhất có thể, nhẹ nhàng nói.

“Không sao, chỉ một chén thôi là được”

Hạ Vân Nhu Nhược nghe Lục Bảo Mộc nói vậy, cũng không suy nghĩ nhiều nhắm mắt đưa chén riệu từ từ lên miệng. Lục Bảo Mộc hai mắt lần nữa toả sáng, trong lòng hừng hực khí thế, bây giờ đã không gì có thể cản trở hắn chơi đùa với mỹ nữ trước mặt…hắc…hắc…

Quảng Cáo

“Rầm…”

Cánh cửa phòng được bật tung ra, Lâm Vũ không do dự bóp nát chén riệu trong tay Hạ Vân Nhu Nhược, nhìn Lục Bảo Mộc nói.

“Thê tử chúng ta nên về thôi, đa tạ Lục Công tử đã khoản đãi, nhưng có những việc sẽ dẫn đến hoạ sát thân, Lục công tử vẫn nên cẩn thận thì hơn”

Lục Bảo Mộc nhìn chén riệu bị bóp nát, nhìn không khí im lặng xung quanh hắn không khỏi bật cười, hắn tuy háo sắc nhưng không phải kẻ ngốc, hắn đã cho vô số thuộc hạ canh gác ngoài cửa, vậy mà Lâm Vũ vẫn có thể vào được một cách dễ dàng không một tiếng động, chứng tỏ tên Lâm Vũ này không đơn giản. Thú vị, thú vị, nhàm chán quá cũng không tốt, hắn rất thích trêu đùa người khác, đặc biệt là khiến những kẻ khác phải quỳ phục xuống chân hắn, Ha ha…Hãy để tên Lâm Vũ này làm đồ giải trí cho hắn vậy, hắn cũng đang cần một kẻ có chút thông minh để làm trò tiêu khiển cho bản thân. Nghĩ tới đây Lục Bảo Mộc không do dự mỉn cười hiền hoà, nói.

“Hạ Vân cô nương, thời gian không còn sớm nữa, cô nương vẫn nên về nghỉ ngơi sớm thì hơn”

“Còn Lâm Vũ huynh đệ, đa tạ ý tốt của ngươi, ngươi cũng nên cẩn thận thì hơn, có những người ngươi đắc tội không nổi”

Lâm Vũ nhìn Lục Bảo Mộc, sau đó quay người dẫn Hạ Vân Nhu Nhược rời đi. Hắn cũng không muốn làm to chuyện, Thần Bảo Các không phải không có cường giả chấn giữ.

Vấn Thiên Quyền của hắn nhìn thì có vẻ rất mạnh nhưng thực chất phế đến cùng cực, gần như là vô dụng. Khi hắn sử dụng Vấn Thiên Quyền, cơ thể hắn không thể di chuyển mà chỉ có thể đứng im bất động, tốc độ ra đòn thì vô cùng khó khăn chậm chạp, đến kẻ ngốc cũng có thể dễ dàng tránh né, không đánh trúng thì chẳng có ích lợi gì cả, hơn nữa lúc sử dụng Vấn Thiên Quyền khả năng phòng ngự của hắn đều bằng không, cơ thể vô cùng yếu ớt vì toàn bộ linh khí trong cơ thể hắn đã được tập trung toàn bộ vào một quyền duy nhất, lúc đó hắn chẳng khác nào một cái bia sống để người khác tập đánh, chết cũng không kịp phản kháng, cho nên Vấn Thiên Quyền vừa yếu vừa vô dụng, trừ khi có kẻ điên dám trực diện đối đầu với nó, bằng không thì nó chẳng có một chút tác dụng gì cả.

Lục Bảo Mộc sau khi nhìn Lâm Vũ dẫn theo Hạ Vân Nhu Nhược đã đi xa, lúc này mới đứng dậy bước ra khỏi cửa. Không ngoài dự liệu của hắn, cả đám thuộc hạ hắn để canh cửa đều nằm hôn mê bất tỉnh, nằm lăn lộn la liệt trên mặt đất. Nhưng trên người bọn chúng không hề có một chút vết thương mà là vì quá sợ hãi nên mới hôn mê bất tỉnh. Lục Bảo Mộc nhíu mày, khó hiểu. Điều gì khiến bọn hắn sợ hãi tới vậy, Lâm Vũ sao. Lục Bảo Mộc đưa mắt nhìn Lâm Vũ đang đứng như trời chồng, hai mắt nhìn trời vì bị Hạ Vân Nhu Nhược, kêu ka, khóc lóc, oán trách, giận dỗi, không khỏi mỉn cười.

Thôi, điều này cũng chả quan trọng, một kẻ như Lâm Vũ thì có thể đáng sợ tới đâu chứ, hắn cũng chỉ là một kẻ ngu ngốc vì dám đắc tội với hắn, Đắc tội với Lục Bảo Mộc này mà thôi, trong cái thế giới điên cuồng này, chỉ có những kẻ thông minh mới có thể sống sót, còn những kẻ ngu ngốc như Lâm Vũ chỉ có nước chết sớm mà thôi. Lục Bảo Mộc không khỏi bật cười, hắn rất chờ mong ngày Lâm Vũ phải quỳ xuống dưới chân hắn, cầu xin hắn tha thứ. Cảm giác lúc đó chắc chắn sẽ rất tuyệt vời. ha ha…Lâm Vũ ngươi chết chắc rồi.

Xin mọi người hãy dành vài giây quý báu của bản thân để xem hết đôi lời của tác giả, do những chương gần đây đã không được các bạn đọc để lại cảm xúc nhiều như trước nữa, do nội dung không hay, hay do một số lý do nào đó thì mọi người hãy thẳng thắng góp ý với mình để mình sửa đổi. Một bộ truyện không được ủng hộ là một bộ truyện vứt đi, không cần tồn tại. Xin đa tạ mọi người đã lắng nghe, rất mong sự ủng hộ từ các bạn để mình có động lực sáng tác. Xin đa tạ.

Chapter
1 Chương 1: Cẩu Hệ Thống
2 Chương 2: Kế hoạch
3 Chương 3: Hiện thực tàn khốc.
4 Chương 4: Đáng sợ nhất
5 Chương 5: Vua một nước
6 Chương 6: Vua sát thủ
7 Chương 7: Tiếng sét ái tình
8 Chương 8: Nguy cơ tiềm ẩn
9 Chương 9: Biến Cố
10 Chương 10: Tình Sầu
11 Chương 11: Hồi ức và bi thương
12 Chương 12: Đồng cam cộng khổ
13 Chương 13: Một đoạn lịch sử
14 Chương 14: Cạm bẫy
15 Chương 15: Rời Đi
16 Chương 16: Thế gian hiểm ác
17 Chương 17: Người cai quản
18 Chương 18: Hàn gia
19 Chương 19: Họa thủy đông dẫn
20 Chương 20: Gió đông
21 Chương 21: Tức nước thì vỡ bờ
22 Chương 22: Đẹp thứ hai
23 Chương 23: Diệt Hàn gia
24 Chương 24: Bí Cảnh
25 Chương 25: Không đơn giản
26 Chương 26: Tên xui xẻo
27 Chương 27: Che mờ mắt
28 Chương 28: Có duyên
29 Chương 29: Ảnh thần
30 Chương 30: Kế trong kế
31 Chương 31: Bẫy trong bẫy
32 Chương 32: Trẻ nhỏ thật dễ lừa
33 Chương 33: Hắc thạch
34 Chương 34: Y Độc Ma
35 Chương 35: Tiểu quái
36 Chương 36: Hồn kinh
37 Chương 37: Không ăn được
38 Chương 38: Một giây
39 Chương 39: Bá Vô Thiên
40 Chương 40: Bình hoa
41 Chương 41: Ma đạo tổ sư
42 Chương 42: Giông tố nổi lên
43 Chương 43: Bước cuối cùng
44 Chương 44: Nhất tiễn hạ song điêu
45 Chương 45: Huynh yên tâm
46 Chương 46: Dưa hấu ngon hơn
47 Chương 47: Kế hoạch B
48 Chương 48: Lưới trời tuy thưa mà khó lọt
49 Chương 49: Kéo dài thời gian
50 Chương 50: Kẻ như ta
51 Chương 51: Một tia sét
52 Chương 52: Không xứng đáng
53 Chương 53: Yến tiệc
54 Chương 54: Bỏ cuộc
55 Chương 55: Người chiến thắng cuối cùng
56 Chương 56: Vả mặt
57 Chương 57: Một điều ước
58 Chương 58: May mắn
59 Chương 59: Dân đen
60 Chương 60: Ta thật ngốc
61 Chương 61: Vô giá
62 Chương 62: Đừng mà
63 Chương 63: Không cao
64 Chương 64: Thần Ảnh
65 Chương 65: Hi vọng
66 Chương 66: Là ai
67 Chương 67: Đại hội tranh bá
68 Chương 68: Lịch sử
69 Chương 69: Cao thượng
70 Chương 70: Đánh ta đi
71 Chương 71: Sợ hãi
72 Chương 72: Thuốc
73 Chương 73: Mộng Mộng
74 Chương 74: Quy tắc
75 Chương 75: Không thể nhịn
76 Chương 76: Ta sợ
77 Chương 77: Có trách
78 Chương 78: Không bao giờ
79 Chương 79: Chinh phục
80 Chương 80: Thua
81 Chương 81: Người chiến thắng cuối cùng
82 Chương 82: Buông tay
83 Chương 83: Thượng Kỷ
84 Chương 84: Kẻ trộm
85 Chương 85: Trư vương đại đế
86 Chương 86: Trang bức
87 Chương 87: Không thể tha thứ
88 Chương 88: Nghi ngờ
89 Chương 89: Giai Di
90 Chương 90: Bóng lưng
91 Chương 91: Cường giả chân chính
92 Chương 92: Ba người
93 Chương 93: Đến đi
94 Chương 94: Hối hận
95 Chương 95: Là ta
96 Chương 96: Truy nã
97 Chương 97: Sao có thể
98 Chương 98: Nuốt trôi
99 Chương 99: Buộc mình
100 Chương 100: Mở khóa
101 Chương 101: Sát nhân
102 Chương 102: Kỳ tích
103 Chương 103: Phần thưởng
104 Chương 104: Thiên Thiên
105 Chương 105: Một chút ngoại truyện
106 Chương 106: Quản gia
107 Chương 107: Nguyệt Nguyệt
108 Chương 108: Trái ngược
109 Chương 109
110 Chương 110: Sâu kiến
111 Chương 111: Từ chối
112 Chương 112: Nụ cười thiên sứ
113 Chương 113: Phản diện
114 Chương 114: Xứng đôi
115 Chương 115: Cùng ta
116 Chương 116: So tài
117 Chương 117: Rời đi
118 Chương 118: Thành hôn
119 Chương 119: Hiểu ra
120 Chương 120: Thực sự
121 Chương 121: Hoàng kim thánh vương long
122 Chương 122: Mười năm
123 Chương 123: Kẻ phía sau
124 Chương 124: Thợ săn tiền thưởng
125 Chương 125: Tin tưởng
126 Chương 126: Con nai
127 Chương 127: Anh hùng cứu mỹ nhân
128 Chương 128: Sói và cáo
129 Chương 129: Túi mười hai gang
130 Chương 130: Đồng xuĐồng xu
131 Chương 131: Thiên Lang, Hồ Nguyệt
132 Chương 132: Đám người
133 Chương 133: Cạm bẫy
134 Chương 134: Hợp lí
135 Chương 135: Đợi đó
136 Chương 136: Quán ăn
137 Chương 137: Viên đá
138 Chương 138: Hắc Long Bang
139 Chương 139: Lão quái vật
140 Chương 140: Lão quái vật
141 Chương 141: Vạn Bảo Nhi
142 Chương 142: Mưa
143 Chương 143: Ghen ghét
144 Chương 144: Hắc Long Tông
145 Chương 145: Đáng cho
146 Chương 146: Thật tốt
147 Chương 147: Vạn Sầu
148 Chương 148: Hắc hoá
149 Chương 149: Mộ huyệt
150 Chương 150: Con đường
151 Chương 151: Chuyến đi
152 Chương 152: Chữa thương đan
153 Chương 153: 97 người
154 Chương 154: 73 người
155 Chương 155: Thôn làng
156 Chương 156: Vòng lặp vô hạn
157 Chương 157: Trốn tìm
158 Chương 158: Trả lời
159 Chương 159: Mộng cảnh
160 Chương 160: Ngục giam
161 Chương 161: Quyết đấu
162 Chương 162: Vạn Ác Ma Kinh
163 Chương 163: Tính toán
164 Chương 164: Vì sao
165 Chương 165: Ngoại truyện
166 Chương 166: Lâm Vũ
167 Chương 167: Tin đồn
168 Chương 168: Lựa chọn
169 Chương 169: Thí nghiệm
170 Chương 170: Sắc lang
171 Chương 171: Ma nữ
172 Chương 172: Phản chiếu
173 Chương 173: Vô tình
174 Chương 174: Tội lỗi
175 Chương 175: Mộng Bức
176 Chương 176: Vì bản thân
177 Chương 177: Đi cùng
178 Chương 178: Bỏ chạy
179 Chương 179: Thiên hành lệnh
180 Chương 180: Ngoại truyện số đặc biệt
181 Chương 181: Không cười
182 Chương 182: Bàn rượu thịt
183 Chương 183: Một mình
184 Chương 184: Thế giới mới
185 Chương 185: Mỉn cười
186 Chương 186: Thảm hại
187 Chương 187: Tạm biệt
188 Chương 188: Điên cuồng
189 Chương 189: Tham lam
190 Chương 190: Đan dược
191 Chương 191: Đứng dậy
192 Chương 192: Vấn Thiên
193 Chương 193: Chân thật
194 Chương 194: Đại hiệp
195 Chương 195: Ngoại truyện mùng 10/3 âm lịch
196 Chương 196: Thê tử
197 Chương 197: Chén riệu
198 Chương 198: Linh thạch
199 Chương 199: Cứu người
200 Chương 200: Hạ Vân
201 Chương 201: Là ta
202 Chương 203: Ngoại Truyện
203 Chương 206: Kẻ ngốc
204 Chương 207: Anh minh
205 Chương 202: Huyết Giới
206 Chương 204: Nam sủng
207 Chương 210: Tự tin
208 Chương 209: Bắt đầu
209 Chương 208: Ván cờ
210 Chương 219: Tham vọng
211 Chương 223: Khoa học
212 Chương 224: Ngốc
213 Chương 220: Hắc Lâm Vũ.
214 Chương 211: Không xứng
215 Chương 217: Ám sát
216 Chương 218: Sụp đổ
217 Chương 232: Nói dối
218 Chương 238: Làng quê
219 Chương 222: Nước lọc
220 Chương 212: Huyết Quỷ
221 Chương 231: Lựa chọn
222 Chương 236: Nhất Khuynh Thành
223 Chương 225: Thông Minh
224 Chương 237: Canh gà
225 Chương 234: Vì
226 Chương 229: Cách biệt
227 Chương 230: Nam Thần
228 Chương 215: Cuốn sách
229 Chương 235: Lẩu ếch
230 Chương 226: Luật lệ ngầm
231 Chương 205: Thôn nữ
232 Chương 228: Bí cảnh
233 Chương 214: Kế hoạch
234 Chương 216: Sụp đổ
235 Chương 240: Không biết
236 Chương 239: Săn bắt
237 Chương 213: Lạp Lan
238 Chương 227: Ba cái áo
239 Chương 233: Liều mạng
240 Chương 221: Huyết Ma Đỉnh
241 Chương 241: Hiện tại
242 Chương 242: Bài học
243 Chương 243: Hi vọng
244 Chương 244: Tuyệt vọng
245 Chương 245: Huyết Ma Ngạc
246 Chương 246: Thỏa mãn
247 Chương 247: Kết thúc
248 Chương 248: Kinh Dị (cực dark)
249 Chương 249: Không cam tâm
250 Chương 250: Thấy
251 Chương 251: Tại sao
252 Chương 252: Trông chờ
253 Chương 253: Lâm Vũ
254 Chương 254: Hạ Vô Đạo
255 Chương 255: Thật thà
256 Chương 256: Ai bẫy Ai
257 Chương 257: Ai trúng bẫy Ai
258 Chương 258: Đau thương
259 Chương 259: Liên minh
260 Chương 260: Đề nghị
261 Chương 261: Tin Tức
262 Chương 262: Trong sáng
263 Chương 263: Thú triều
264 Chương 264: Buông tay
265 Chương 265: Tên ngốc
266 Chương 266: Mưa
Chapter

Updated 266 Episodes

1
Chương 1: Cẩu Hệ Thống
2
Chương 2: Kế hoạch
3
Chương 3: Hiện thực tàn khốc.
4
Chương 4: Đáng sợ nhất
5
Chương 5: Vua một nước
6
Chương 6: Vua sát thủ
7
Chương 7: Tiếng sét ái tình
8
Chương 8: Nguy cơ tiềm ẩn
9
Chương 9: Biến Cố
10
Chương 10: Tình Sầu
11
Chương 11: Hồi ức và bi thương
12
Chương 12: Đồng cam cộng khổ
13
Chương 13: Một đoạn lịch sử
14
Chương 14: Cạm bẫy
15
Chương 15: Rời Đi
16
Chương 16: Thế gian hiểm ác
17
Chương 17: Người cai quản
18
Chương 18: Hàn gia
19
Chương 19: Họa thủy đông dẫn
20
Chương 20: Gió đông
21
Chương 21: Tức nước thì vỡ bờ
22
Chương 22: Đẹp thứ hai
23
Chương 23: Diệt Hàn gia
24
Chương 24: Bí Cảnh
25
Chương 25: Không đơn giản
26
Chương 26: Tên xui xẻo
27
Chương 27: Che mờ mắt
28
Chương 28: Có duyên
29
Chương 29: Ảnh thần
30
Chương 30: Kế trong kế
31
Chương 31: Bẫy trong bẫy
32
Chương 32: Trẻ nhỏ thật dễ lừa
33
Chương 33: Hắc thạch
34
Chương 34: Y Độc Ma
35
Chương 35: Tiểu quái
36
Chương 36: Hồn kinh
37
Chương 37: Không ăn được
38
Chương 38: Một giây
39
Chương 39: Bá Vô Thiên
40
Chương 40: Bình hoa
41
Chương 41: Ma đạo tổ sư
42
Chương 42: Giông tố nổi lên
43
Chương 43: Bước cuối cùng
44
Chương 44: Nhất tiễn hạ song điêu
45
Chương 45: Huynh yên tâm
46
Chương 46: Dưa hấu ngon hơn
47
Chương 47: Kế hoạch B
48
Chương 48: Lưới trời tuy thưa mà khó lọt
49
Chương 49: Kéo dài thời gian
50
Chương 50: Kẻ như ta
51
Chương 51: Một tia sét
52
Chương 52: Không xứng đáng
53
Chương 53: Yến tiệc
54
Chương 54: Bỏ cuộc
55
Chương 55: Người chiến thắng cuối cùng
56
Chương 56: Vả mặt
57
Chương 57: Một điều ước
58
Chương 58: May mắn
59
Chương 59: Dân đen
60
Chương 60: Ta thật ngốc
61
Chương 61: Vô giá
62
Chương 62: Đừng mà
63
Chương 63: Không cao
64
Chương 64: Thần Ảnh
65
Chương 65: Hi vọng
66
Chương 66: Là ai
67
Chương 67: Đại hội tranh bá
68
Chương 68: Lịch sử
69
Chương 69: Cao thượng
70
Chương 70: Đánh ta đi
71
Chương 71: Sợ hãi
72
Chương 72: Thuốc
73
Chương 73: Mộng Mộng
74
Chương 74: Quy tắc
75
Chương 75: Không thể nhịn
76
Chương 76: Ta sợ
77
Chương 77: Có trách
78
Chương 78: Không bao giờ
79
Chương 79: Chinh phục
80
Chương 80: Thua
81
Chương 81: Người chiến thắng cuối cùng
82
Chương 82: Buông tay
83
Chương 83: Thượng Kỷ
84
Chương 84: Kẻ trộm
85
Chương 85: Trư vương đại đế
86
Chương 86: Trang bức
87
Chương 87: Không thể tha thứ
88
Chương 88: Nghi ngờ
89
Chương 89: Giai Di
90
Chương 90: Bóng lưng
91
Chương 91: Cường giả chân chính
92
Chương 92: Ba người
93
Chương 93: Đến đi
94
Chương 94: Hối hận
95
Chương 95: Là ta
96
Chương 96: Truy nã
97
Chương 97: Sao có thể
98
Chương 98: Nuốt trôi
99
Chương 99: Buộc mình
100
Chương 100: Mở khóa
101
Chương 101: Sát nhân
102
Chương 102: Kỳ tích
103
Chương 103: Phần thưởng
104
Chương 104: Thiên Thiên
105
Chương 105: Một chút ngoại truyện
106
Chương 106: Quản gia
107
Chương 107: Nguyệt Nguyệt
108
Chương 108: Trái ngược
109
Chương 109
110
Chương 110: Sâu kiến
111
Chương 111: Từ chối
112
Chương 112: Nụ cười thiên sứ
113
Chương 113: Phản diện
114
Chương 114: Xứng đôi
115
Chương 115: Cùng ta
116
Chương 116: So tài
117
Chương 117: Rời đi
118
Chương 118: Thành hôn
119
Chương 119: Hiểu ra
120
Chương 120: Thực sự
121
Chương 121: Hoàng kim thánh vương long
122
Chương 122: Mười năm
123
Chương 123: Kẻ phía sau
124
Chương 124: Thợ săn tiền thưởng
125
Chương 125: Tin tưởng
126
Chương 126: Con nai
127
Chương 127: Anh hùng cứu mỹ nhân
128
Chương 128: Sói và cáo
129
Chương 129: Túi mười hai gang
130
Chương 130: Đồng xuĐồng xu
131
Chương 131: Thiên Lang, Hồ Nguyệt
132
Chương 132: Đám người
133
Chương 133: Cạm bẫy
134
Chương 134: Hợp lí
135
Chương 135: Đợi đó
136
Chương 136: Quán ăn
137
Chương 137: Viên đá
138
Chương 138: Hắc Long Bang
139
Chương 139: Lão quái vật
140
Chương 140: Lão quái vật
141
Chương 141: Vạn Bảo Nhi
142
Chương 142: Mưa
143
Chương 143: Ghen ghét
144
Chương 144: Hắc Long Tông
145
Chương 145: Đáng cho
146
Chương 146: Thật tốt
147
Chương 147: Vạn Sầu
148
Chương 148: Hắc hoá
149
Chương 149: Mộ huyệt
150
Chương 150: Con đường
151
Chương 151: Chuyến đi
152
Chương 152: Chữa thương đan
153
Chương 153: 97 người
154
Chương 154: 73 người
155
Chương 155: Thôn làng
156
Chương 156: Vòng lặp vô hạn
157
Chương 157: Trốn tìm
158
Chương 158: Trả lời
159
Chương 159: Mộng cảnh
160
Chương 160: Ngục giam
161
Chương 161: Quyết đấu
162
Chương 162: Vạn Ác Ma Kinh
163
Chương 163: Tính toán
164
Chương 164: Vì sao
165
Chương 165: Ngoại truyện
166
Chương 166: Lâm Vũ
167
Chương 167: Tin đồn
168
Chương 168: Lựa chọn
169
Chương 169: Thí nghiệm
170
Chương 170: Sắc lang
171
Chương 171: Ma nữ
172
Chương 172: Phản chiếu
173
Chương 173: Vô tình
174
Chương 174: Tội lỗi
175
Chương 175: Mộng Bức
176
Chương 176: Vì bản thân
177
Chương 177: Đi cùng
178
Chương 178: Bỏ chạy
179
Chương 179: Thiên hành lệnh
180
Chương 180: Ngoại truyện số đặc biệt
181
Chương 181: Không cười
182
Chương 182: Bàn rượu thịt
183
Chương 183: Một mình
184
Chương 184: Thế giới mới
185
Chương 185: Mỉn cười
186
Chương 186: Thảm hại
187
Chương 187: Tạm biệt
188
Chương 188: Điên cuồng
189
Chương 189: Tham lam
190
Chương 190: Đan dược
191
Chương 191: Đứng dậy
192
Chương 192: Vấn Thiên
193
Chương 193: Chân thật
194
Chương 194: Đại hiệp
195
Chương 195: Ngoại truyện mùng 10/3 âm lịch
196
Chương 196: Thê tử
197
Chương 197: Chén riệu
198
Chương 198: Linh thạch
199
Chương 199: Cứu người
200
Chương 200: Hạ Vân
201
Chương 201: Là ta
202
Chương 203: Ngoại Truyện
203
Chương 206: Kẻ ngốc
204
Chương 207: Anh minh
205
Chương 202: Huyết Giới
206
Chương 204: Nam sủng
207
Chương 210: Tự tin
208
Chương 209: Bắt đầu
209
Chương 208: Ván cờ
210
Chương 219: Tham vọng
211
Chương 223: Khoa học
212
Chương 224: Ngốc
213
Chương 220: Hắc Lâm Vũ.
214
Chương 211: Không xứng
215
Chương 217: Ám sát
216
Chương 218: Sụp đổ
217
Chương 232: Nói dối
218
Chương 238: Làng quê
219
Chương 222: Nước lọc
220
Chương 212: Huyết Quỷ
221
Chương 231: Lựa chọn
222
Chương 236: Nhất Khuynh Thành
223
Chương 225: Thông Minh
224
Chương 237: Canh gà
225
Chương 234: Vì
226
Chương 229: Cách biệt
227
Chương 230: Nam Thần
228
Chương 215: Cuốn sách
229
Chương 235: Lẩu ếch
230
Chương 226: Luật lệ ngầm
231
Chương 205: Thôn nữ
232
Chương 228: Bí cảnh
233
Chương 214: Kế hoạch
234
Chương 216: Sụp đổ
235
Chương 240: Không biết
236
Chương 239: Săn bắt
237
Chương 213: Lạp Lan
238
Chương 227: Ba cái áo
239
Chương 233: Liều mạng
240
Chương 221: Huyết Ma Đỉnh
241
Chương 241: Hiện tại
242
Chương 242: Bài học
243
Chương 243: Hi vọng
244
Chương 244: Tuyệt vọng
245
Chương 245: Huyết Ma Ngạc
246
Chương 246: Thỏa mãn
247
Chương 247: Kết thúc
248
Chương 248: Kinh Dị (cực dark)
249
Chương 249: Không cam tâm
250
Chương 250: Thấy
251
Chương 251: Tại sao
252
Chương 252: Trông chờ
253
Chương 253: Lâm Vũ
254
Chương 254: Hạ Vô Đạo
255
Chương 255: Thật thà
256
Chương 256: Ai bẫy Ai
257
Chương 257: Ai trúng bẫy Ai
258
Chương 258: Đau thương
259
Chương 259: Liên minh
260
Chương 260: Đề nghị
261
Chương 261: Tin Tức
262
Chương 262: Trong sáng
263
Chương 263: Thú triều
264
Chương 264: Buông tay
265
Chương 265: Tên ngốc
266
Chương 266: Mưa