Chương 189: Vĩnh Viễn Không

Không đúng.

Đó là suy nghĩ đồng loạt hiện lên trong đầu bọn họ.
Lương Hậu định xông đến cứu Lương Cát, nhưng hai vị tinh chủ bị lão tóm được ban nãy bỗng nhiên vùng lên.

Lão trúng một chưởng, buộc phải lui về nửa bước, nhận ra con ngươi của vị tinh chủ Hạo Nguyệt bên trái đã đổi màu.
"Tùy Vân!" Hỏa Cảnh Trừng lúc này không có tâm trí mà để ý đến hai Lương Quy.

Thấy muội muội của mình bị vây sát, hắn liều mạng xông lên, nhưng Hảo Tùy Vân lại kêu thét lần nữa khiến hắn buộc phải dừng lại.

Không biết con người khống chế nàng đã dùng thủ đoạn nào, khiến cho làn da nàng bỗng nhăn nheo như bị rút cạn.
"Thả muội ấy ra!" Hỏa Tâm cũng quát lên.
Thương Phạt lẳng lặng quan sát, trong lòng đã có vài suy đoán.

Hắn đảo mắt nhìn Bạch Ngôn Lê, y đang giao chiến với hai Ứng Long.

Một bên khác, Hỏa Khải cũng đang theo dõi trận chiến.
"Bé con!" Lương Cát bị Thiên Cơ đạp dưới cahan, cố gắng khôi phục chân thân nhưng lại bị một sợi xích vàng khóa chặn cổ.
"Dạ!" Bạch Ngôn quay lại, dường như không thèm để tâm đến hai Ứng Long đang nhắm vào mình, gât đầu với Thiên Cơ.
"Cái trụ trời này." Thiên Cơ sờ sờ cằm, tay cứng đờ vì đột nhiên nhận ra lúc này mình đã không còn bộ râu, "Có vấn đề."
Lương Cát và Hỏa Tùy Vân bị khống chế, những vị con cháu yêu thần còn lại chỉ có thể chờ thời cơ.
Bạch Ngôn hết sức cung kính nói chuyện với "thuộc hạ".

Thiên Quyền đứng bên cạnh cũng lên tiếng, "Quanh trụ trời này có kết giới."
Ban nãy bọn họ cũng ở bên trong.

Nghe hắn nói vậy, Bạch Ngôn sửng sốt, vẻ mặt có chút đau thương, "Sao người cũng ra đây?
"Chúng ta đã chết lâu rồi." Thiên Cơ dùng gương mặt trẻ tuổi để nói những lời của một ông lão.

Hắn vuốt ve tóc của Hỏa Tùy Vân tựa như con búp bê.

Nàng Ly Chu vẫn không ngừng giãy dụa.
"Phải đó bé con, con mau nghĩ cách gì đi." Bị cả Hỏa Tâm và Hỏa Cảnh Trừng vây đánh, Thiên Tuyền nhẹ nhàng phất tay, khiến cho cả hai Ly Chu đều bị tường băng chặn lại.
Kết giới....Bạch Ngôn chưa từng nghe bên trong Quy Vô có kết giới.

Y ngập ngừng quay đầu liếc nhìn Thương Phạt.
Thương Phạt vẫn ngồi trên ghế.

Ban nãy, mấy vị tinh chủ Hạo Nguyệt đều gọi Bạch Ngôn là bé con, hắn cũng nghe thấy.

Đối diện với ánh mắt của bạn lữ, Thương Phạt nhíu mày, nói, "Ta cũng chưa nghe bao giờ."
Hắn chỉ biết trụ trời được giấu trong Quy Vô ở Đế Kỳ, gõ chuông Bàn Thiên là mở được Quy Vô, những trưởng bối trong nhà chỉ dặn hắn mấy điều cần lưu ý khi lên đỉnh núi, chứ không nói trụ trời ở đó ra sao.
"Xem ra." Ứng Liên không quan tâm đến Lương Quy và Ly Chu bị bắt làm con tin.

Đối với hắn, bị con người đánh bại thì sống chi cho chật đất, "Ngươi tính trăm phương ngàn kế đều uổng phí rồi, ha ha ha!"
Bọn họ cũng chưa từng nghe đến kết giới quanh trụ trời nào hết, nhưng đám người kia loay hoay hồi lâu vẫn không phá hủy được, chứng tỏ không sai.
"Là do tên điên kia." Thương Phạt nghĩ ngợi một hồi rồi nhẹ giọng than thở.
Bạch Ngôn đảo mắt nhìn Lương Hậu và các vị con cháu yêu thần khác, có vẻ như bọn họ cũng giống mình, không biết bên trong Quy Vô vẫn còn kết giới.

Nếu như Thương Phạt đoán đúng, có lẽ kẻ bày ra trò này chính là tên điên đã lập ra kế hoạch Hồng Nguyệt.

Hắn đã bố trí tất cả ngay từ khi bắt đầu.
Năm đó, trước khi tiêu tan, kẻ điên đó từng nói với bốn vị gia thần, nếu như có ngày nhất định phải mở Quy Vô thì cần đánh đổi yêu châu để gõ vang chuông Bàn Thiên, nhưng không dặn lại rằng hắn vẫn còn một cửa ải nữa.

Có lẽ hắn cố tình làm thế, để ngàn vạn năm sau, lỡ có yêu quái hay con người nào đó tìm được cách mở ra Quy Vô, bất kể mục đích của họ là gì, mở ra bằng cách nào, thì ngay khi ngỡ rằng mình sắp thành công sẽ phát hiện ra đều là dã tràng xe cát.
Khắp đại lục Hồng Nguyệt, chỉ có duy nhất kẻ điên ấy tùng chạm đến thần cách.

Ngay cả với bốn thuộc hạ thân tín nhất, hắn cũng không tin tưởng hoàn toàn.
Bạch Ngôn bỗng nhiên vọt vào trong khe nứt Quy Vô tựa như một mũi tên.

Ứng Tuyên và Ứng Liên vẫn luôn quan sát y cẩn thận.

Tốc độ của Bạch Ngôn dù nhanh nhưng hai Ứng Long đồng thời hiện chân thân vẫn có thể cản y lại.
"Phí công vô ích thôi!" Ứng Tuyên há rộng miệng, định đớp trọn con người kia.
Thấy Bạch Ngôn hành động, những vị tinh chủ Hạo Nguyệt hiện giờ đã thay đổi khí chất hoàn toàn.

Bọn họ một lần nữa càn quyets đỉnh núi, giết những yêu quái gia thần đang xông lên.
Thiên Cơ đá văng Lương Cát duwosi chân.

Bên cạnh hắn, Hỏa Khải chặt đứt một cánh tay của Thiên Quyền.
Người kia mất tay nhưng chẳng kêu một tiếng.

Thiên Quyền nhìn chằm chằm Hỏa Khải, mặt không cảm xúc, cẩn thận phán một câu, "Nhóc này lợi hại đấy."
Cảnh hỗn chiến một lần nữa diễn ra.

Hỏa Khải hành động, Hỏa Vịnh Ca cũng lên theo.

Sức chiến đấu của hắn hơn Hỏa Cảnh trừng không chỉ một bậc.
Thương Phạt là khó chịu nhất.

Hắn chỉ có thể ngồi trên ghế nhìn Bạch Ngôn Lê giao chiến trên không.

Nhuyễn kiếm của y đâm bị thương Ứng Tuyên, nhưng y cũng bị chặn lại, không có cơ hội xông qua khe nứt.

Trong lúc hỗn loạn, có vài yêu quái đã vào được Quy Vô.
Dù mạnh đến mấy, năm vị tinh chủ Hạo Nguyệt cũng khó mà vừa giao chiến với đám con cháu yêu thần, vừa ngăn trăm ngàn yêu quân tiến vào Quy Vô.

Được cái này mất cái kia, bên trong Quy Vô cũng bắt đầu hỗn chiến.
Thiên Cơ cố gắng tìm cách xông vào khe nứt để hỗ trợ, nhưng sau khi lão Lương Quy Lương Hậu biến về chân thân thì rất khó chơi.
Thương Phạt lo lắng, nghe tiếng chém giết.

Thấy cảnh máu chảy thành sông trên đỉnh núi mà mình không nhúc nhích nổi, hắn hít sâu một hơi, quan sát bạn lữ nhà mình,
Bạch Ngôn sắp vào được Quy Vô.

Khai Dương nhảy vào giúp y ngăn cản Ứng Liên, bỗng hô to một tiếng, "Tần lão!"
Một mình đối đầu hai Ứng Long, lại còn phải quan sát tình huống, Bạch Ngôn không ngừng nghĩ cách.

Nếu hôm nay không phá được trụ trời, như Ứng Long nói, công sức ngàn năm của họ đều phí hoài, mà hơn cả là hậu quả sau đó sẽ vô cùng tàn khốc.
Ký ức lại khôi phục vào lúc không nên khôi phục nhất, vừa chiến đầu vừa dung hợp cảm xúc, khiến y không thể tập trung, thậm chí trong lúc hỗn chiến lại cứ vô thức liếc nhìn Thương Phạt.
Y lo có yêu quái nhân lúc hỗn loạn rat ay với Thương phạt, nhưng lại không phát hiện mình sơ hở sau lưng.

Một móng vuốt của Ứng Long giáng tới, nếu trúng thì e rằng cả lục phủ ngũ tạng của y đều bị móc ra ngoài.
Khai Dương giúp y ngăn chặn, không màng đến bản thân, trường mâu đâm xuyên thân thể hắn.

Hỏa Vịnh Ca thu tay về, cố gắng lôi người đến trước mặt.

Bạch Ngôn lại vung nhuyễn kiếm, hào quanh hình lá trúc bỗng trở nên sắc bén như lưỡi dao, theo tay y chỉ, bắn về phía Hỏa Vịnh Ca.
Bạch Ngôn nhân cơ hội đó cứu Khai Dương về.

Người nọ nằm trong tay y, thoi thóp ho ra máu, khó nhọc nói, "Bé con, cứ bình tĩnh."
Mỗi chữ thốt ra, máu lại tuôn ồng ộc.

Trường mâu bình thường chẳng thể lấy mạng một tinh chủ Hạo Nguyệt, nhưng tiếc rằng trên trường mâu của Hỏa Vịnh Ca có lửa Ly Chu.

Khai Dương đâu đớn, nhắm mắt buông tay.
Bạch Ngôn gào tan nát cõi lòng, "Sư phụ!"
Y gọi thuộc hạ của mình là sư phụ.

Hỏa Vịnh Ca quan sát y, lạnh lùng nói, "Quỳ xuống xin tha, may ra có đường sống.
Bạch Ngôn buông thi thể trong lòng xuống, không dám nhìn lồng ngực thủng một lỗ trống hoác của đối phương.

Bị mấy vị con cháu yêu thần đồng loạt vây công, Thiên Cơ bị đâm mù đôi mắt, máu chảy ròng ròng.
Hít sâu một hơi, Bạch Ngôn bỏ qua Hảo Vịnh Ca, nhìn sang Hỏa Khải.

So với những con cháu yêu thần khác, kẻ này lạnh lùng ác liệt hơn nhiều.

Ban nãy Ngọc Hoành suýt bị hắn giết chết, cũng may Thiên Cơ chỉ mù chứ vẫn còn sức chiến đấu, dùng phù khí của mình ngăn cản đối phương.
Bên trong Quy Vô, số lượng Linh Đang quân giảm bớt.

Dưới núi, số yêu quái đuổi đến không ngừng tăng lên.
"Các ngươi xong đời rồi." Hỏa Vịnh Ca bình tĩnh nói, "Ta không thể không thừa nhận, các ngươi suýt nữa đã thắng, nhưng bây giờ...."
Hắn chậm rãi đảo mắt qua đỉnh núi.

Thây xếp thành đống, máu chảu thành sông.

Tuy nói trong đó có cả xác yêu quái, nhưng cũng chẳng nghĩ lý gì.

Núi Quy Vô đã bị yêu tộc bao vây toàn bộ.

Trên đỉnh nùi, càng lúc càng có nhiều yêu quái xông vào khe nứt mới mở ra.

Dù con người ra sức chống cự, nhưng bọn họ liên tục bị đẩy vào đường cùng.
Trụ trời còn sừng sững đứng đó, không chút thương tổn.

Các vị tinh chủ Hạo Nguyệt tuy bùng phát sức mạnh khó hiểu.

Nếu đối đầu với một nhà hậu duệ yêu thần, có lẽ họ đã thắng.

Nhưng lúc này đây, không chỉ có Ly Chu, mà còn cả hai Ứng Long cùng nhập trận.
Còn đường sống ư? Bạch Ngôn không chút cảm xúc, nhếch miệng.
"Không sai!" Một người chết, hai người trọng thương, năm tinh chủ Hạo Nguyệt đều lui ra sau lưng bạch Ngôn, giống như trước lúc giao chiến.

Các vị con cháu yêu thần bây giờ đã đắc ý hơn nhiều.

Lương Hậu biến về hình người, dìu Lương Cát.

Lão bước đến vuốt chòm râu, "Lũ gia súc các ngươi lợi hại hơn ta tưởng nhiều đấy."
Được hai vị con cháu yêu thần khen ngợi, đáng lẽ Bạch Ngôn phải cảm thấy tự hào.
Nhưng y vẫn đứng đó, quần áo trên người rách nát, cánh tay phải bị thương, máu nhỏ từ đầu ngón tay xuống mặt đất.
"Nếu không có kết giới này, có lẽ các ngươi đã thành công rồi."
Trong Quy Vô chỉ còn lại mười vị Linh Đang quân cuối cùng.

Bọn họ chống trả một cách bi tráng, mặc kệ đoàn yêu quân cuồn cuộn nhấn chìm.

Họ chỉ mong kéo dài được vài phút vài giây trước khi chết, một bước cũng không rời khỏi trụ trời.
Lương Hậu không biết tộc Ly Chu có ý định gì.

Có vẻ họ muốn bắt sống vị thủ lĩnh Hạo Nguyệt này vì y cất giữ quá nhiều bí mật.

Mà quan trọng hơn, bọn họ phải tìm hiểu điều gì đã xảy ra với các tinh chủ Hạo Nguyệt kia.
Thần thái thì tạm thời không nói, nhưng thực lực đạt đến ngang với Yêu Hoàng kỳ chỉ trong nháy mắt.

Nếu toàn bộ nhân loại đều làm được như thế thì bất kể có mở được kết giới Hồng Nguyệt hay không, yêu tộc vẫn lâm nguy.
Không thể không thừa nhận, những vị con cháu yêu thần ngông cuồng này đều cảm thấy có chút may mắn.

Nếu kết giới này không tồn tại, đột nhiên phải đối mặt với mấy người có thực lực ngang Yêu Hoàng kỳ thì rất có thể trụ trời sẽ bị hủy trong chốc lát.
"...." Thương Phạt mấp máy môi, lặng lẽ gọi Bạch Ngôn.
Tuy không muốn nói, nhưng dường như thế cuc đã định.

Chứng kiến những nỗ lực suốt ngàn năm của loài người lại phải dừng chân tại đây, mọi hy vọng đều đổ bể, hắn không dám hình dung tâm trạng của Bạch Ngôn.

Nhưng hết cách rồi, hắn không giúp được y.

Để mở ra Quy Vô, tuy nói đã được các trưởng bối trong nhà ngầm cho phép, nhưng chủ yếu vẫn là quyết định đơn phương của hắn, gia tộc không thể ngăn cản.

Điều duy nhất hắn làm được chỉ là mở ra Quy Vô mà thôi.
Thành bại đã ở ngay trước mắt, Thương Phạt không giấu được sự hụt hẫng.

Trước đó, hắn cũng rất mong chờ kết quả.
Nhưng mà kết thúc thật rồi.

Bạch Ngôn sẽ phải đối mặt với một kết cục tàn khốc.

Thương Phạt không đành lòng.
"Các ngươi thất bại rồi." Thôi nhìn các tinh chủ Hạo Nguyệt, Lương Cát nhìn chằm chằm Bạch Ngôn, quan sát những ngón tay thon dài của y, "Nếu như ngươi thành thật phối hợp thì có lẽ nhiều người ngoài kia sẽ thoát chết đấy."
Hai Ứng Long hóa về hình người, đáp xuống đất.

Bạch Ngôn dường như không nghe thấy những yêu quái kia nói gì.

Y mở con hạc giấy trong tay.
Trong Quy Vô, những Linh Đang quân kia không chết vô ích.

Trước khi người cuối cùng ngã xuống, con hạc giấy truyền tin này bay vào tay y.
Hàng mi dài buông xuống, máu Bạch Ngôn nhuộm đỏ cả trang giấy.

Y nhẹ giọng nói, "Hóa ra vẫn cần yêu lực của một vị con cháu yêu thần nữa."
Những thành viên của Linh Đang quân là tinh anh về mọi mặt của Hạo Nguyệt.

Trước khi chết, họ đã tìm hiểu được cách phá kết giới của trụ trời này.
Bạch Ngôn khẽ nói, ngước mắt nhìn về phía đối diện.
Đám con cháu yêu thần ngơ ngác nhìn nhau.

Ứng Liên chủ động lên tiếng, "Theo ta về Hoàng Thành.

Ngươi chắc cũng biết, không chỉ ngươi, quân của ngươi cũng không thắng được."
15 vạn người đánh tới hôm nay chỉ còn lại hơn 6 vạn.

Bây giờ Ứng Liên cũng hiểu ra vì sao gần đây loài người lại phát cuồng như thế.

Nếu là kế dương đông kích tây thì kế này cũng hỏng rồi, "Lẽ nào ngươi định quyết chết chung với cả tổ chức của mình?"
"Ha ha!" Bạch Ngôn nở nụ cười, từ ánh mắt đến giọng điệu đều chế nhạo, "Thật thú vị.

Yêu quái thống trị đại lục, coi con người là gia súc, mà cũng quan tâm đến sống chết của loài người sao?"
Ứng Liên sinh ra lớn lên ở Hoàng Thành, quan niệm từ trong xương tủy chẳng khác gì những Ứng Long còn lại.

Sở dĩ hắn biểu hiện chút thiện ý với Bạch Ngôn chỉ vì mong y sẽ rơi vào tay tộc mình.
Chưa kể hơn sáu vạn người có khả năng giết yêu quái kia cũng có rất nhiều giá trị lợi dụng.

Lần này, Hạo Nguyệt đánh một trận lớn như thế, hắn nghe trong tộc có trưởng bối lên tiếng bàn rằng từ nay nên để con người quản lý con người.
Nếu muốn dùng người trị người thì còn ai thích hợp hơn thành viên của Hạo Nguyệt? Dù không có chuyện xảy ra ở núi Quy Vô hôm nay, Ứng Long cũng không có ý định giết sạch Hạo Nguyệt mà sẽ thu phục họ.

Sau khi lên núi Quy Vô, Ứng Liên và Ứng Tuyên càng cảm thấy điều này chí lý.

Như Thương Phạt đã nói ban nãy, bọn họ sẽ phải cạy miệng thủ lĩnh Hạo Nguyệt này bằng mọi giá, bắt y khai ra kẻ đã phản bội lại yêu tộc.
"Ngươi là người thông minh." Ứng Tuyên nói lời đầy ám chỉ, vừa cưỡng ép lại vừa dụ dỗ, "Ngươi chắc hẳn phải hiểu làm thế nào mới bảo tồn được sinh mạng của nhiều người."
"Lời này không đúng." Hỏa Khải dẫn đầu nhóm Ly Chu không lên tiếng, Hỏa Cảnh Trừng lại cau mày, bực bội nói, "Cả đại lục đều biết, tộc Ứng Long nhất định sẽ không tha cho đám người dám to gan phá vỡ quy tắc.

Giết nhiều người của Hạo Nguyệt nhất chẳng phải chính là các ngươi hay sao?"
Hắn nói thế để gây hiềm khích giữa Bạch Ngôn và tộc Ứng Long.
Hỏa Tùy Vân đã được cứu về nhưng đi đứng rất khó khăn.

Hỏa Tâm đỡ lấy nàng, luôn miệng thủ thỉ.
Bạch Ngôn nở nụ cười chế nhạo, mảnh giấy trong tay tan thành bột phấn.
"Có lẽ..." Lương Hậu ngẫm nghĩ rồi nói, "Ngươi có thể nói luôn tại đây cho chúng ta, ai là kẻ đã hợp tác với Hạo Nguyệt các ngươi.

Chỉ cần ngươi nói ra, tộc Lương Quy ta có thể bảo đảm cho ngươi và tính mạng của những kẻ đi theo ngươi."
Lão vừa dứt lời, bốn bề yên tĩnh.
Bạch Ngôn lại bật cười.

Y thở dài một hơi, thấp giọng nói, "Ta đã nói sẽ đầu hàng chưa nhỉ?"
Cho rằng y đang định liều chết, Ứng Liên mở miệng, "Ngươi nghĩ cho kỹ, ngươi chết không có nghĩa mọi chuyện sẽ kết thúc.

Trên khắp đại lục này vẫn còn hàng trăm triệu con người nữa.

Ngươi không nghĩ cho họ một chút sao?"
"Ta có nói mình sẽ chết ư?" Bạch Ngôn mỉm cười, hít thật sâu.
Hỏa Tâm trợn mắt, "Lẽ nào ngươi nghĩ mình vẫn tìm được thêm một con cháu yêu thần nữa dám làm chuyện điên rồ?"
"Các ngươi cho rằng loài người dễ dàng khuất phục như vậy?" Ánh mắt Bạch Ngôn chói sáng.

Y gằn từng tiếng một, "Vĩnh viên không bao giờ!".

Chapter
1 Chương 1: Tỉnh Dậy Sau Giấc Mộng Dài
2 Chương 2: Bạch Ngôn Lê
3 Chương 3: Phu Quân
4 Chương 4: Cây Tình Duyên
5 Chương 5: Đã Làm Chưa Vậy
6 Chương 6: Đầu Với Chả Óc
7 Chương 7: Thơm Quá
8 Chương 8: Không Biết Xấu Hổ
9 Chương 9: Ta Yêu Người
10 Chương 10: Ngươi Mà Cũng Xứng
11 Chương 11: Thu Nạp Thuộc Hạ
12 Chương 12: Bán Không
13 Chương 13: Nụ Hôn
14 Chương 14: Vào Núi
15 Chương 15: Đồng Loại
16 Chương 16: Tắm Rửa
17 Chương 17: Đảo Khách Thành Chủ
18 Chương 18: Ghét Con Người
19 Chương 19: Yêu Cốt
20 Chương 20: Phu Quân Ngoan
21 Chương 21: Vô Tình
22 Chương 22: Tám Mươi Tinh
23 Chương 23: Phu Chủ
24 Chương 24: Thanh Xuân Ngời Ngời
25 Chương 25: Sai Sót Nhỏ
26 Chương 26: Không Biết Tự Lượng Sức
27 Chương 27: Mồi Nhử
28 Chương 28: Biết Ơn
29 Chương 29: Lão Yêu
30 Chương 30: Yêu Ấn
31 Chương 31: Đáng Yêu Lắm
32 Chương 32: Sàm Sỡ
33 Chương 33: Về Đi Ngủ
34 Chương 34: Động Tay Động Chân
35 Chương 35: Nam Yêu Phủ
36 Chương 36: Nghe Lời
37 Chương 37: Nhớ Nhà
38 Chương 38: Nuôi Nhốt
39 Chương 39: Tâm Tư
40 Chương 40: Giết Ngươi Thôi Mà
41 Chương 41: Bị Giam
42 Chương 42: Cố Gắng Hơn Nữa
43 Chương 43: Đan
44 Chương 44
45 Chương 45: Đồng Loại
46 Chương 46: Hoành Tráng
47 Chương 47: Hôn Một Cái
48 Chương 48: Trò Chơi
49 Chương 49: Kỳ Thị
50 Chương 50: Cấm Sờ Lung Tung
51 Chương 51: Mộ
52 Chương 52: Phu Chủ
53 Chương 53: Hoành Tráng
54 Chương 54: Yêu Kỳ
55 Chương 55: Đáng Yêu
56 Chương 56
57 Chương 57: Chung Giường
58 Chương 58: Không Có Lần Sau
59 Chương 59: Hiếu Kính
60 Chương 60: Thèm
61 Chương 61: Tơ Hồng
62 Chương 62: Chơi Tiếp Không
63 Chương 63: Không Khỏe
64 Chương 64: Chân Ái
65 Chương 65: Tùy Tâm Trạng
66 Chương 66: Không Hiếm
67 Chương 67: Có Khách
68 Chương 68: Dò Xét
69 Chương 69
70 Chương 70: Tâm Kế
71 Chương 71: Mâu Thuẫn
72 Chương 72: Không Vui
73 Chương 73: Tạm Thời
74 Chương 74: Nghiện
75 Chương 75: Có Lông
76 Chương 76: Lòng Dạ Không Yên
77 Chương 77: Đơn Giản
78 Chương 78: Ta Thích
79 Chương 79: Cô Đơn
80 Chương 80: Thay Đổi
81 Chương 81: Bằng Lòng
82 Chương 82: Cho Ngươi
83 Chương 83: 999
84 Chương 84: Gâu Gâu
85 Chương 85: Thêm Lần Nữa
86 Chương 86: Hạo Nguyệt
87 Chương 87: Thưởng
88 Chương 88: Tặng Quà
89 Chương 89: Trào Lưu
90 Chương 90: Hậu Hoạn
91 Chương 91: Cố Lên
92 Chương 92: Trúng Độc
93 Chương 93: Lệnh Triệu Tập
94 Chương 94: Gọi Bằng Cha
95 Chương 95: Chu Yếm
96 Chương 96: Do Con Người
97 Chương 97: Tốt Tính
98 Chương 98: Khoan Đã
99 Chương 99: Con Người
100 Chương 100: Giết Yêu Quái
101 Chương 101: Phản Bội
102 Chương 102: Phù Khí
103 Chương 103: Xung Đột
104 Chương 104: Đau Không
105 Chương 105: Ta Đã Nghĩ Đến
106 Chương 106: Cờ Thí
107 Chương 107: Không Ngọt
108 Chương 108: Mất Vui
109 Chương 109: Đừng Nghịch
110 Chương 110: Không Đủ
111 Chương 111: Người Đến Rồi
112 Chương 112: Ngươi Có Tin Không
113 Chương 113: Nhường Nhịn
114 Chương 114: Nói Chuyện
115 Chương 115: Thượng Cổ Kỳ
116 Chương 116: Phúc Lợi
117 Chương 117: Tư Thế Mới
118 Chương 118: Phong Ấn
119 Chương 119: Bí Mật Lớn
120 Chương 120: Cưỡng Ép
121 Chương 121: Lo Cho Người
122 Chương 122: Cởi Quần Áo
123 Chương 123: Tranh Cãi
124 Chương 124: Bằng Lòng
125 Chương 125: Không Nóng À
126 Chương 126: Kịch Hay
127 Chương 127: Quỳ Xuống
128 Chương 128: Kẻ Nào
129 Chương 129: Mứt Quả
130 Chương 130: Chọn Ngươi
131 Chương 131: Lời Hứa
132 Chương 132: Sa Đọa
133 Chương 133: Thành Tử Thủy
134 Chương 134: Ý Nghĩ
135 Chương 135: Lục Lạc
136 Chương 136: Ảo Thuật
137 Chương 137: Phản Kích
138 Chương 138: Đột Nhiên
139 Chương 139: Tự Cầu Nhiều Phúc
140 Chương 140: Mặc Vào
141 Chương 141: Bẩn Thỉu
142 Chương 142: Nực Cười
143 Chương 143: Giam Cầm
144 Chương 144: Con Chó Của Ta
145 Chương 145: Giơ Cao Đánh Khẽ
146 Chương 146: Làm Nhục
147 Chương 147: Sắc Đẹp Che Mờ Con Mắt
148 Chương 148: 499
149 Chương 149: Cứu Rỗi
150 Chương 150: Theo Ta Về Nhà
151 Chương 151: Trợ Khí
152 Chương 152: Bạn Lữ Mới
153 Chương 153: Quả Tình Duyên
154 Chương 154: Phá Vây
155 Chương 155: Đốt Đi
156 Chương 156: Hồn Vía Lên Mây
157 Chương 157: Giết
158 Chương 158: Mất Đi
159 Chương 159: Kẻ Phản Bội
160 Chương 160: Thập Ngũ Châu
161 Chương 161: Muốn Gì
162 Chương 162: Uy Hiếp
163 Chương 163: Trụ Trời
164 Chương 164: Minh Hà
165 Chương 165: Hồi Sinh
166 Chương 166: Kế Hoạch Hồng Nguyệt
167 Chương 167: Phân Thân
168 Chương 168: Về Nhà
169 Chương 169: Huynh Trưởng
170 Chương 170: Đặc Biệt
171 Chương 171: Ta Muốn Y
172 Chương 172: Cháu Dâu
173 Chương 173: Hạo Nguyệt Thành
174 Chương 174: Cút Ra Đây
175 Chương 175: Ta Nhớ Ngươi
176 Chương 176: Uy Hiếp
177 Chương 177: Cho Ngươi Ôm
178 Chương 178: Cảnh Cáo
179 Chương 179: Phản Kháng
180 Chương 180: Vui Vẻ
181 Chương 181: Ghen
182 Chương 182
183 Chương 183: Ra Mắt
184 Chương 184: Chưa Nghiêm Túc
185 Chương 185: Đáp Ứng
186 Chương 186: Núi Quy Vô
187 Chương 187: Lê Lê
188 Chương 188: Trận Chiến Cuối Cùng
189 Chương 189: Vĩnh Viễn Không
190 Chương 190: Kết Thúc
191 Chương 191: Trọn Vẹn Chính Văn Hoàn
192 Chương 192: Phiên Ngoại 1 Thay Đổi
193 Chương 193: Phiên Ngoại 2 Mua Bán
194 Chương 194: Phiên Ngoại 3 Thượng Nhân
195 Chương 195: Phiên Ngoại 4 Quá Đáng
196 Chương 196: Phiên Ngoại 5 Thủ Lĩnh
197 Chương 197: Phiên Ngoại 6 Quấn Quýt
198 Chương 198: Phiên Ngoại 7 Người Xuyên Việt
199 Chương 199: Phiên Ngoại 8 Vạn Vật Có Linh Toàn Văn Hoàn
Chapter

Updated 199 Episodes

1
Chương 1: Tỉnh Dậy Sau Giấc Mộng Dài
2
Chương 2: Bạch Ngôn Lê
3
Chương 3: Phu Quân
4
Chương 4: Cây Tình Duyên
5
Chương 5: Đã Làm Chưa Vậy
6
Chương 6: Đầu Với Chả Óc
7
Chương 7: Thơm Quá
8
Chương 8: Không Biết Xấu Hổ
9
Chương 9: Ta Yêu Người
10
Chương 10: Ngươi Mà Cũng Xứng
11
Chương 11: Thu Nạp Thuộc Hạ
12
Chương 12: Bán Không
13
Chương 13: Nụ Hôn
14
Chương 14: Vào Núi
15
Chương 15: Đồng Loại
16
Chương 16: Tắm Rửa
17
Chương 17: Đảo Khách Thành Chủ
18
Chương 18: Ghét Con Người
19
Chương 19: Yêu Cốt
20
Chương 20: Phu Quân Ngoan
21
Chương 21: Vô Tình
22
Chương 22: Tám Mươi Tinh
23
Chương 23: Phu Chủ
24
Chương 24: Thanh Xuân Ngời Ngời
25
Chương 25: Sai Sót Nhỏ
26
Chương 26: Không Biết Tự Lượng Sức
27
Chương 27: Mồi Nhử
28
Chương 28: Biết Ơn
29
Chương 29: Lão Yêu
30
Chương 30: Yêu Ấn
31
Chương 31: Đáng Yêu Lắm
32
Chương 32: Sàm Sỡ
33
Chương 33: Về Đi Ngủ
34
Chương 34: Động Tay Động Chân
35
Chương 35: Nam Yêu Phủ
36
Chương 36: Nghe Lời
37
Chương 37: Nhớ Nhà
38
Chương 38: Nuôi Nhốt
39
Chương 39: Tâm Tư
40
Chương 40: Giết Ngươi Thôi Mà
41
Chương 41: Bị Giam
42
Chương 42: Cố Gắng Hơn Nữa
43
Chương 43: Đan
44
Chương 44
45
Chương 45: Đồng Loại
46
Chương 46: Hoành Tráng
47
Chương 47: Hôn Một Cái
48
Chương 48: Trò Chơi
49
Chương 49: Kỳ Thị
50
Chương 50: Cấm Sờ Lung Tung
51
Chương 51: Mộ
52
Chương 52: Phu Chủ
53
Chương 53: Hoành Tráng
54
Chương 54: Yêu Kỳ
55
Chương 55: Đáng Yêu
56
Chương 56
57
Chương 57: Chung Giường
58
Chương 58: Không Có Lần Sau
59
Chương 59: Hiếu Kính
60
Chương 60: Thèm
61
Chương 61: Tơ Hồng
62
Chương 62: Chơi Tiếp Không
63
Chương 63: Không Khỏe
64
Chương 64: Chân Ái
65
Chương 65: Tùy Tâm Trạng
66
Chương 66: Không Hiếm
67
Chương 67: Có Khách
68
Chương 68: Dò Xét
69
Chương 69
70
Chương 70: Tâm Kế
71
Chương 71: Mâu Thuẫn
72
Chương 72: Không Vui
73
Chương 73: Tạm Thời
74
Chương 74: Nghiện
75
Chương 75: Có Lông
76
Chương 76: Lòng Dạ Không Yên
77
Chương 77: Đơn Giản
78
Chương 78: Ta Thích
79
Chương 79: Cô Đơn
80
Chương 80: Thay Đổi
81
Chương 81: Bằng Lòng
82
Chương 82: Cho Ngươi
83
Chương 83: 999
84
Chương 84: Gâu Gâu
85
Chương 85: Thêm Lần Nữa
86
Chương 86: Hạo Nguyệt
87
Chương 87: Thưởng
88
Chương 88: Tặng Quà
89
Chương 89: Trào Lưu
90
Chương 90: Hậu Hoạn
91
Chương 91: Cố Lên
92
Chương 92: Trúng Độc
93
Chương 93: Lệnh Triệu Tập
94
Chương 94: Gọi Bằng Cha
95
Chương 95: Chu Yếm
96
Chương 96: Do Con Người
97
Chương 97: Tốt Tính
98
Chương 98: Khoan Đã
99
Chương 99: Con Người
100
Chương 100: Giết Yêu Quái
101
Chương 101: Phản Bội
102
Chương 102: Phù Khí
103
Chương 103: Xung Đột
104
Chương 104: Đau Không
105
Chương 105: Ta Đã Nghĩ Đến
106
Chương 106: Cờ Thí
107
Chương 107: Không Ngọt
108
Chương 108: Mất Vui
109
Chương 109: Đừng Nghịch
110
Chương 110: Không Đủ
111
Chương 111: Người Đến Rồi
112
Chương 112: Ngươi Có Tin Không
113
Chương 113: Nhường Nhịn
114
Chương 114: Nói Chuyện
115
Chương 115: Thượng Cổ Kỳ
116
Chương 116: Phúc Lợi
117
Chương 117: Tư Thế Mới
118
Chương 118: Phong Ấn
119
Chương 119: Bí Mật Lớn
120
Chương 120: Cưỡng Ép
121
Chương 121: Lo Cho Người
122
Chương 122: Cởi Quần Áo
123
Chương 123: Tranh Cãi
124
Chương 124: Bằng Lòng
125
Chương 125: Không Nóng À
126
Chương 126: Kịch Hay
127
Chương 127: Quỳ Xuống
128
Chương 128: Kẻ Nào
129
Chương 129: Mứt Quả
130
Chương 130: Chọn Ngươi
131
Chương 131: Lời Hứa
132
Chương 132: Sa Đọa
133
Chương 133: Thành Tử Thủy
134
Chương 134: Ý Nghĩ
135
Chương 135: Lục Lạc
136
Chương 136: Ảo Thuật
137
Chương 137: Phản Kích
138
Chương 138: Đột Nhiên
139
Chương 139: Tự Cầu Nhiều Phúc
140
Chương 140: Mặc Vào
141
Chương 141: Bẩn Thỉu
142
Chương 142: Nực Cười
143
Chương 143: Giam Cầm
144
Chương 144: Con Chó Của Ta
145
Chương 145: Giơ Cao Đánh Khẽ
146
Chương 146: Làm Nhục
147
Chương 147: Sắc Đẹp Che Mờ Con Mắt
148
Chương 148: 499
149
Chương 149: Cứu Rỗi
150
Chương 150: Theo Ta Về Nhà
151
Chương 151: Trợ Khí
152
Chương 152: Bạn Lữ Mới
153
Chương 153: Quả Tình Duyên
154
Chương 154: Phá Vây
155
Chương 155: Đốt Đi
156
Chương 156: Hồn Vía Lên Mây
157
Chương 157: Giết
158
Chương 158: Mất Đi
159
Chương 159: Kẻ Phản Bội
160
Chương 160: Thập Ngũ Châu
161
Chương 161: Muốn Gì
162
Chương 162: Uy Hiếp
163
Chương 163: Trụ Trời
164
Chương 164: Minh Hà
165
Chương 165: Hồi Sinh
166
Chương 166: Kế Hoạch Hồng Nguyệt
167
Chương 167: Phân Thân
168
Chương 168: Về Nhà
169
Chương 169: Huynh Trưởng
170
Chương 170: Đặc Biệt
171
Chương 171: Ta Muốn Y
172
Chương 172: Cháu Dâu
173
Chương 173: Hạo Nguyệt Thành
174
Chương 174: Cút Ra Đây
175
Chương 175: Ta Nhớ Ngươi
176
Chương 176: Uy Hiếp
177
Chương 177: Cho Ngươi Ôm
178
Chương 178: Cảnh Cáo
179
Chương 179: Phản Kháng
180
Chương 180: Vui Vẻ
181
Chương 181: Ghen
182
Chương 182
183
Chương 183: Ra Mắt
184
Chương 184: Chưa Nghiêm Túc
185
Chương 185: Đáp Ứng
186
Chương 186: Núi Quy Vô
187
Chương 187: Lê Lê
188
Chương 188: Trận Chiến Cuối Cùng
189
Chương 189: Vĩnh Viễn Không
190
Chương 190: Kết Thúc
191
Chương 191: Trọn Vẹn Chính Văn Hoàn
192
Chương 192: Phiên Ngoại 1 Thay Đổi
193
Chương 193: Phiên Ngoại 2 Mua Bán
194
Chương 194: Phiên Ngoại 3 Thượng Nhân
195
Chương 195: Phiên Ngoại 4 Quá Đáng
196
Chương 196: Phiên Ngoại 5 Thủ Lĩnh
197
Chương 197: Phiên Ngoại 6 Quấn Quýt
198
Chương 198: Phiên Ngoại 7 Người Xuyên Việt
199
Chương 199: Phiên Ngoại 8 Vạn Vật Có Linh Toàn Văn Hoàn