Chương 185: Chủ nhân cũ của Hoàng Mao

Editor: Xám

Hắn hoàn toàn phớt lờ mà cười, sắc mặt đột nhiên nghiêm chỉnh, thần sắc trong mắt phượng nghiêm nghị, "Nhạc đại nhân, người làm quan nhiều năm, chắc là biết rất rõ một số quan hệ lợi hại. Hỏa hoạn hôm nay, nổi lên kỳ quái, nhưng tuyệt đối sẽ không do triều đình làm, càng không phải do tứ hoàng tử làm. Nếu như tứ hoàng tử muốn từ hôn với tam công chúa, cũng tuyệt đối sẽ không làm chuyện hại người ngu xuẩn như vậy. Trong lòng Nhạc đại nhân như gương sáng, tình hình hiện giờ, nếu như các người rời đi, đại nhân cũng biết không ổn. Nếu như lúc này các người rời khỏi Lệ Kinh, không nói đến Sở Sở công chúa vì bị thương không chịu được đường sá xa xôi xóc nảy, cho dù Sở Sở công chúa không sao, các người cho rằng những kẻ phóng hỏa đó chịu để cho các người bình an về đến Vân Thiều quốc sao, chỉ sợ chờ cho các người vừa ra khỏi Lệ Kinh, sẽ gặp phải truy sát. Chắc hẳn đại nhân cũng không muốn nhìn thấy hai nước Vân Thiều và Đại Dục vì thế mà khai chiến chứ!"

Thần sắc trên mặt Nhan Mẫn biến đổi thất thường, cuối cùng trở nên bình tĩnh, bà trầm giọng nói: "Đương nhiên ta hiểu tất cả những gì Nghiêm Vương nói, chỉ là, làm sao ta tin được các người có thể chữa khỏi cho Sở Sở?"

Ánh mắt Tần Cửu đảo quanh, chăm chú dừng lại trên mặt Nhạc Mẫn, "Nhạc đại nhân, không biết người đã từng nghe nói đến Quỷ Lại Sầu?"

Nhạc Mẫn sững sờ, hỏi: "Quỷ Lại Sầu? Người ngươi nói chính là thần y Quỷ Lại Sầu nổi danh trên giang hồ, nghe nói đến người chết hắn cũng có thể cứu sống, khiến quỷ Sai quỷ Lại đến câu hồn gặp hắn đều phát sầu, người ngươi nói chính là hắn?"

"Không sai, ta có thể mời được Quỷ Lại Sầu chữa trị cho Sở Sở công chúa, không biết y thuật của vị ngự y nào của Vân Thiều quốc có thể sánh bằng y thuật của Quỷ Lại Sầu không?"

Nhạc Mẫn lắc đầu, "Nhưng mà, ta nghe nói, người này hành tung bất định, ngươi làm thế nào có thể mời được hắn?"

Tần Cửu cười thản nhiên, "Nhạc đại nhân, vừa hay ta biết hắn đang ở đâu, ta sẽ mời thần y đến chữa trị cho Sở Sở."

Nhạc Mẫn chăm chú nhìn Tần Cửu giây lát, ánh mắt lại chuyển sang Lưu Liên. Trong ánh lửa, mắt Lưu Liên trong veo như nước, vừa nhìn đã có thể trông thấy đáy, cuối cùng gật gật đầu, chậm rãi nói: "Ta muốn ngươi mời Quỷ Lại Sầu đến, trả cho chúng ta một tam công chúa hoa dung nguyệt mạo."

Tần Cửu thận trọng gật đầu.

Thế lửa dần dần lụi tắt, phòng Thượng Sở Sở ở đã biến thành một đống đổ nát, mặc dù những căn phòng khác vẫn đứng vững, nhưng đã lung lay sắp đổ. May mà nhà dân xung quanh chịu ảnh hưởng không lớn, Viên Bá đã sai kiêu kỵ phong tỏa nghiêm mật xung quanh dịch quán, không cho bất kỳ ai đi vào

Nhan Duật ôm Thượng Tư Tư trong lòng, nói với Nhạc Mẫn: "Nhạc đại nhân, chi bằng các người ở tạm trong vương phủ, chỗ ta rất an toàn, cũng thích hợp cho tam công chúa dưỡng thương."

Lưu Liên cũng lên trước một bước nói: "Chỗ ta cũng ở được, lần này, ta nhất định sẽ thề chết bảo vệ Sở Sở."

"Ta thấy cứ đến ở trong phủ Nghiêm Vương đi." Nhạc Mẫn liếc nhìn Lưu Liên, chậm rãi nói.

Đêm đó, trước tiên mọi người đưa Thượng Sở Sở và Thượng Tư Tư đến phủ Nghiêm Vương, tiếp đó Nhan Duật Lưu Liên và Nhạc Mẫn lại cùng đến hoàng cung, bẩm báo từng chuyện với Khánh Đế. Không lâu sau đó, trong cung đã phái nhiều ngự y đến, kết quả chuẩn đoán không lạc quan lắm.

Tần Cửu và Tỳ Ba đã ở lại phủ Nghiêm Vương chăm sóc Thượng Sở Sở, dù sao Tần Cửu có kinh nghiệm bị lửa thiêu, mà Tỳ Ba lại có kinh nghiệm chăm sóc bệnh nhân bị bỏng, vì thế hai người bọn họ chăm sóc Thượng Sở Sở, đều thỏa đáng hơn bất kỳ thị nữ nào của phủ Nghiêm Vương và Vân Thiều quốc. Tần Cửu vốn là muốn tìm cách giấu giếm thân phận thái giám của Tỳ Ba, đến giờ, dù thế nào cũng khó che giấu tiếp nữa. Nàng đành phải nói với Nhạc Mẫn, Tỳ Ba là một thái giám, hơn nữa còn có kinh nghiệm chăm sóc bệnh nhân bị bỏng, nếu không, sao Nhạc Mẫn có thể để một nam tử đến chăm sóc tam công chúa Vân Thiều quốc của bọn họ.

Tứ đại mỹ nhân bố trí Thượng Sở Sở ở trong phòng khách của hậu viện vương phủ, chờ sau khi tất cả ổn thỏa, Tần Cửu tự mình đi tìm Quỷ Lại Sầu.

Thần y Quỷ Lại Sầu tên là Sở Phượng Lãnh, chính là thần y năm xưa chữa trị vết bỏng của Tần Cửu, hắn rất nổi tiếng, không chỉ nổi danh như cồn ở Vân Thiều quốc, ở các nước khác mọi người cũng đều biết đến hắn. Thế nhưng, người từng thật sự gặp được hắn lại không nhiều. Mọi người không biết diện mạo của hắn, không biết hắn xuất thân từ nước nào, chỉ biết hắn y thuật cao minh, người chết cũng có thể cứu sống.

Nói đến người chết cũng có thể cứu sống, có lẽ chính là chuyện khiến y thuật của hắn vang danh thiên hạ.

Hắn từng du lịch ở Bàn quốc, khi đó, một vị quận chúa của Bàn quốc bị bệnh đã rất lâu, ngự y trong cung bó tay chịu thua, nói là sống không quá mười ngày nữa. Quận vương bèn dán cáo thị ở trong thành, tìm danh y ở khắp nơi. Sở Phượng Lãnh cảm thấy rất hứng thú, bèn yết bảng đi khám chữa cho quận chúa, ai có thể ngờ được, khi đến trước cửa phủ Quận vương, cờ trắng đã treo lên, quận chúa đã hương tan ngọc nát. Sở Phượng Lãnh kiên trì đi vào khám bệnh cho quận chúa, nói cũng lạ, thế nhưng hắn đã cứu sống quận chúa đã tắt thở một nén nhang. Từ đó, hắn đã có được danh hiệu Quỷ Lại Sầu. Nghe nói, về sau, quận chúa nhất định muốn lấy thân báo đáp, hắn sợ đến mức chạy trối chết.

Thế nhưng, mặc dù y thuật của hắn cao minh, muốn tìm hắn trị bệnh, lại không phải một chuyện dễ dàng, việc này phải hoàn toàn dựa vào vận may của ngươi. Bởi vì hắn hành tung bất định, không ai biết được hắn đang vân du ở đâu, thì làm sao có thể cầu được hắn chữa bệnh. Hơn nữa, người này tính tình cổ quái, nếu như nhìn ngươi thuận mắt, một văn tiền cũng không cần lấy, hắn sẽ chữa trị cho ngươi. Nhưng nếu như nhìn ngươi không thuận mắt, cho dù ngươi dâng vạn lượng hoàng kim vạn hộc châu báu, hắn cũng không thèm nhìn ngươi một cái.

Năm xưa, Tần Cửu chính là may mắn, vừa may gặp được Sở Phượng Lãnh ở ngay gần Lệ Kinh, mà Thượng Sở Sở, cũng được xem là may mắn, bởi vì lúc này, Sở Phượng Lãnh cũng đang ở Lệ Kinh.

Chủ nhân cũ của Hoàng Mao chính là Sở Phượng Lãnh, hai ngày nay, lúc nào Hoàng Mao cũng bay ra ngoài, Tần Cửu biết nó đã đi gặp Sở Phượng Lãnh. Vậy nên, nàng sai người hồi phủ đưa Hoàng Mao đến, để Hoàng Mao dẫn nàng, cùng đến Linh Lung các.

Thì ra, Sở Phượng Lãnh đang ở Linh Lung các của Lệ Kinh. Tên thầy thuốc trong lúc vô ý tiết lộ Sợi Tơ Hồng có chữa trị tà công tẩu hỏa nhập ma với Mộ Vu Phi, e rằng chính là hắn rồi.

Hoàng Mao từ cửa sổ bay thẳng đến Thính Vũ các, Tần Cửu ở trước cửa nhẹ nhàng gõ cửa, dược nô của Sở Phượng Lãnh đến mở cửa ra, nhìn thấy Tần Cửu, mặt mày rạng rỡ nói: "Người đã đến rồi."

Tần Cửu gật gật đầu, mỉm cười vào phòng.

Trong phòng đèn đuốc bập bùng, một nam tử áo trắng đang ngồi thẳng trên ghế đọc sách, nhin qua dáng vẻ cực kỳ chăm chú nghiêm túc. Hoàng Mao đã sớm đậu lên vai hắn, ló đầu cực kỳ yên tĩnh nhìn chằm chằm sách nam tử đang đọc. Tần Cửu nhìn một người một chim này, không nhịn được phì cười.

"Đã trễ thế này, còn đọc y thư sao? Tại sao ta chưa bao giờ biết, ngươi còn cần đọc y thư?" Tần Cửu cười tủm tỉm hỏi.

"Ta nói tại sao Phượng Hoàng lại bay về, thì ra là dẫn ngươi đến." Sở Phượng Lãnh cười thản nhiên, ngẩng đầu lên.

Diện mạo hắn không hề tuyệt mĩ, nhưng lại có một hương vị sạch sẽ thanh khiết, nhìn mà khiến người ta cực kỳ thoải mái.

Hoàng Mao nghe thấy cái tên Phượng Hoàng đã lâu không gặp này, thân thiết cọ cọ lên má Sở Phượng Lãnh, nhưng thình lình bị Sở Phượng Lãnh tóm lấy ném ra ngoài.

"Ai nói ta đang xem y thư, ngươi nói đúng, ta hoàn toàn không cần xem y thư." Sở Phượng lãnh mỉm cười đặt sách lên mặt bàn.

Tần Cửu ló đầu nhìn, thật sự hận không thể đâm mù mắt mình.

Hắn — lại — đang — xem — xuân — cung — đồ, chẳng trách vừa rồi Hoàng Mao đọc hào hứng như vậy.

"Xem ra ta không nên trả nó cho ngươi, nếu không, tiếp tục đi theo ngươi, e rằng sẽ bị ngươi dạy thành lưu manh điểu." Tần Cửu cười tủm tỉm nói. Tiện tay cầm xuân cung đồ lên, ném vào trong chậu than ở góc phòng.

Sở Phượng Lãnh nhảy dựng lên cực nhanh từ ghế tựa để bắt lấy, nhưng vẫn chậm một bước, hắn xoa xoa tay bày vẻ mặt đau khổ nói: "Tần Cửu à Tần Cửu, ngươi đừng cho rằng ta không biết Nhan Duật – nam nhân ngươi tìm là loại người gì, hắn không khá hơn ta chút nào đâu, nếu như Phượng Hoàng theo các ngươi, ngày ngày xem xuân cung sống, sớm muộn gì cũng thành dâm điểu."

Hình như Hoàng Mao rất vui vẻ, đứng ở trên bàn lặp lại: "Lưu manh điểu, dâm điểu, lưu manh điểu, dâm điểu." Hình như đang suy nghĩ xem cái nào hay hơn.

"Lâu vậy không gặp, miệng ngươi vẫn độc như vậy, nói ngọt chút không chết được đâu." Tần Cửu lắc lắc đầu ngồi lên ghế tựa bên cạnh, một lúc lâu sau đột nhiên tỉnh ngộ lại nói: "Nhan Duật không phải nam nhân của ta, ngươi đừng hiểu lầm?"

Sở Phượng Lãnh khinh thường hừ một tiếng, ánh mắt đảo một vòng lên mặt Tần Cửu, sắc mặt nghiêm lại, nói: "Xem ra tối nay lửa của dịch quán không nhỏ, nếu không ngươi cũng sẽ không đến đây. Nói đi, là ai bị bỏng, có nghiêm trọng không?"

"Là tam công chúa của Vân Thiều quốc, việc này không nên chậm trễ, ngươi vẫn nên mau đi khám chữa cho nàng đi."

Sở Phượng Lãnh lườm Tần Cửu một ái, "Ta từng nói muốn cứu nàng ta sao?"

Tần Cửu cau mày nói: "Vậy thế nào ngươi mới chịu cứu nàng?"

Sở Phượng Lãnh gõ lên mặt bàn, cười hì hì hỏi: "Nàng ta là mỹ nhân xấu xa sao? Người đã bị bỏng, khẳng định không đẹp nữa, nhưng nếu như là mỹ nhân xấu xa, ta vẫn có thể biến nàng ta thành mỹ nhân."

Lần này đến lượt Tần Cửu trợn trắng mắt, “Ngươi có vị quận chúa Bàn quốc kia lấy thân báo đáp, còn chưa đủ sao?"

Sở Phượng Lãnh lập tức kêu lên giống như mèo bị giẫm vào đuôi, "Đừng nhắc đến vị quận chúa kia nữa, nàng ta dáng vẻ như dạ xoa còn muốn lấy thân báo đáp ta, thật sự khi đó ta mắt mù mà."

Tần Cửu cười cười, "Thì ra mấy năm nay ngươi vân du khắp nơi, chính là để tránh sự truy tìm của vị quận chúa kia hả, nếu không, ta truyền tin cho vị quận chúa kia nhé?"

Sở Phượng Lãnh vỗ bàn một cái nói: "Ngươi dám!" Vừa nhìn thấy ý cười trong mắt Tần Cửu, lập tức mềm giọng nói, "Ngươi nói tam công chúa Vân Thiều quốc bị bỏng đúng không, vậy ta lập tức thu dọn hành lý, qua đó chữa trị, thế nào?"

Tần Cửu gật đầu cười, vẫy tay dẫn Hoàng Mao và Sở Phượng Lãnh xuống lầu.

Dọc đường đi, Sở Phượng Lãnh liên tục lẩm bẩm, đời này, hai chuyện hối hận nhất chính là: Một là đã cứu vị sát tinh quận chúa Bàn quốc kia, hai là đã cứu con sói mắt trắng Tần Cửu này.

Khi hai người đến phủ Nghiêm Vương, đã là nửa đêm rồi. Sở Phượng Lãnh theo Tần Cửu vào phòng Thượng Sở Sở ở tạm, vừa vào phòng đã không khách khí phân phó: "Ánh đèn quá mờ, thế này thì kiểm tra vết thương của người bệnh thế nào được, mau mang thêm mấy cái đèn lưu ly đến đây!"

Chiêu Quân thấy thế, vội phân phó thị nữ đốt mấy chiếc đèn lưu ly, treo ở từng góc phòng, chiếu đến mức trong phòng sáng như ban ngày.

Thượng Tư Tư đã tỉnh lại, đang cùng Nhạc Mẫn trông giữ trước giường của Thượng Sở Sở, sắc mặt nàng ta trầm tĩnh, nhìn qua đã bình tĩnh hơn vừa rồi rất nhiều.

Nhạc Mẫn đã sớm đứng dậy chào hỏi: "Chắc hẳn các hạ chính là thần y Quỷ Lại Sầu, tính mạng của tam công chúa của chúng ta xin giao vào tay thần y."

Sở Phượng Lãnh nhíu mày, ánh mắt quét qua đám thị nữ và Nhạc Mẫn Thượng Tư Tư ở trong phòng, chỉ vào Tỳ Ba và Tần Cửu ở bên cạnh nói: "Hai người các ngươi ở lại, những người khác đi ra ngoài!"

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2: Đoạt đèn
3 Chương 3: Bản sắc yêu nữ
4 Chương 4: Cởi y phục của hắn
5 Chương 5
6 Chương 6: Diêm Vương
7 Chương 7: Lại cởi y phục
8 Chương 8: Biển cạn đá mòn, gắn bó kề cận bên nhau
9 Chương 9: Không chỗ trốn tránh
10 Chương 10: Tỷ thí
11 Chương 11: Ngươi là ai?
12 Chương 12: Chuẩn bị cho ta bốn nam nhân
13 Chương 13: Nô tài đã không còn từ lâu rồi
14 Chương 14: Bạch Tố Huyên đã chết
15 Chương 15: Bị ép nhìn xuân cung sống
16 Chương 16: Mắt ta mù
17 Chương 17: Xuất thủy phù dung
18 Chương 18: Diễm phúc không mỏng
19 Chương 19: Đình thẩm
20 Chương 20: Thật muốn đâm mù mắt hắn
21 Chương 21: Tứ đại mỹ nhân của thúc
22 Chương 22: Nắm đấm của Cửu gia
23 Chương 23: Ngươi còn có trinh tiết sao
24 Chương 24: Giết gà dọa khỉ
25 Chương 25: Lăng Ba Đạp Bộ
26 Chương 26: Noãn quyên (Lụa tơ ấm áp)
27 Chương 27: Ma chú nhỏ máu
28 Chương 28: Rất đủ vị?
29 Chương 29: Vung tiền như rác
30 Chương 30: Ghét bỏ
31 Chương 31: Lễ Cầu Tuyết
32 Chương 32: Trừng phạt đúng tội
33 Chương 33: Ống tay áo phần phật
34 Chương 34: Trong mắt đều là y phục hoa Thược Dược
35 Chương 35: Tô Vãn Hương
36 Chương 36: Cả đài toàn là hương Mẫu Đơn
37 Chương 37: Người thuần khiết lương thiện
38 Chương 38: Có người không được như ý
39 Chương 39: Buông tay
40 Chương 40: Thương dân
41 Chương 41: Hoan lạc
42 Chương 42: Tiêu Nhạc Bạch
43 Chương 43: Chỉ như lần đầu gặp gỡ
44 Chương 44: Cuộc gặp gỡ trí mạng
45 Chương 45: Hàn mai tịch mịch nở về phía tuyết
46 Chương 46: Sợ lạnh
47 Chương 47: Tốt nhất ngươi nên cầu nguyện
48 Chương 48: Mãn lâu hồng tụ chiêu
49 Chương 49: Hoa đán tuyệt sắc
50 Chương 50: Vô liêm sỉ đến cực điểm
51 Chương 51: Đánh cược
52 Chương 52: Xù lông
53 Chương 53: Dám chơi dám chịu
54 Chương 54: Yêu nghiệt ra ngoài lúc tắm
55 Chương 55: Pha trà lập thệ
56 Chương 56: Một hòn đá hạ ba con chim
57 Chương 57: Quỳnh Lâm yến
58 Chương 58: Ngọc đẹp sa xuống bùn
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62: Bản sắc Diêm Vương
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67: Áp đảo
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79: Uyên ương kề cổ
80 Chương 80: Một con chim cưỡi một con mèo
81 Chương 81: Hổ Trảo
82 Chương 82: Thân thiết
83 Chương 83: Dịu dàng
84 Chương 84: Quyến rũ thất thúc
85 Chương 85: Cười nhạo
86 Chương 86: Ngài không mệt sao
87 Chương 87: Đừng sợ
88 Chương 88: Tính kế
89 Chương 89: Lại lợi dụng bản vương?
90 Chương 90: Câu hồn
91 Chương 91: Bao che
92 Chương 92: Trong sạch
93 Chương 93: Khó dò
94 Chương 94: Hùng hổ dọa người
95 Chương 95: Mặc nàng sắp xếp
96 Chương 96: Ta cho ngươi dựa vào
97 Chương 97: Phải thương yêu lẫn nhau
98 Chương 98: Ôm ấp yêu thương
99 Chương 99: Hôn môi
100 Chương 100: Vĩnh viễn sẽ không trở thành tình nhân
101 Chương 101: Tình địch tranh giành
102 Chương 102: Mị lực quá lớn
103 Chương 103: Hôn hay không hôn
104 Chương 104: Niềm vui ban đầu
105 Chương 105: Thần tiên tỷ tỷ
106 Chương 106: Tức phụ nhi (Cô vợ trẻ)
107 Chương 107: Không có gì không thể thay thế
108 Chương 108: Kẻ thù không đội trời chung
109 Chương 109: Xin túi hương
110 Chương 110: Hôn lễ đệ nhất thiên hạ
111 Chương 111: Ban hôn
112 Chương 112: Ngọc Hoành, xin nhờ
113 Chương 113: Phượng Minh
114 Chương 114: Liên tục nhìn thấy một người già
115 Chương 115: Ngươi xem bản vương là bao cát sao
116 Chương 116: Thiết kế cạm bẫy
117 Chương 117: Vương quan thất châu
118 Chương 118: Đình biện
119 Chương 119: Ngươi có cất giữ chân dung của bản vương không
120 Chương 120: Lột sạch ăn ngay
121 Chương 121: Liên Ngọc Nhân
122 Chương 122: Ở lại cùng nhau nghỉ ngơi
123 Chương 123: Hắn thích nàng, nàng thích hắn?
124 Chương 124: Chuyện năm đó
125 Chương 125: Ngươi vô lễ với ta rồi sao
126 Chương 126: Tỷ thí
127 Chương 127: Liều mạng
128 Chương 128: Xin lỗi, đã làm bẩn y phục của ngài rồi
129 Chương 129: Lần đầu gặp gỡ (Cửu và thúc)
130 Chương 130: Đánh đàn
131 Chương 131: Gặp lại ở ôn tuyền là một cơn tai họa
132 Chương 132: Yêu quý sinh mệnh, rời xa yêu nghiệt
133 Chương 133: Ta am hiểu tìm mỹ nhân
134 Chương 134: Xuất giá
135 Chương 135: Lễ này không thể cử hành
136 Chương 136
137 Chương 137: Người mô phỏng nét chữ
138 Chương 138: Ăn ý
139 Chương 139: Khiêu khích
140 Chương 140: Có phải nàng đã… gì đó không
141 Chương 141: Tô Thanh sụp đổ
142 Chương 142: Kinh hãi đau đớn
143 Chương 143: Ta là Bạch Tú Cẩm
144 Chương 144: Nhìn ngươi một chút
145 Chương 145: Bạch Tố Huyên
146 Chương 146: Nghi ngờ
147 Chương 147: Yêu Tần Cửu
148 Chương 148: Khi thất thúc yêu 1
149 Chương 149: Khi thất thúc yêu 2
150 Chương 150: Khi thất thúc yêu 3
151 Chương 151: Nụ hôn đó
152 Chương 152: Trộm hương bị bắt
153 Chương 153: Ăn miếng trả miếng
154 Chương 154
155 Chương 155: Bàn tay trắng nõn nhỏ máu 1
156 Chương 156: Bàn tay trắng nõn nhỏ máu 2
157 Chương 157: Tình nhân đến rồi
158 Chương 158: Ôm ấp
159 Chương 159: Suy nghĩ
160 Chương 160: Người chính là nàng
161 Chương 161: Trăng tròn màu máu 1
162 Chương 162: Trăng tròn màu máu 2
163 Chương 163: Trăng tròn màu máu 3: Thật quyến rũ
164 Chương 164: Trăng tròn màu máu 4
165 Chương 165: Tay ngươi rất đẹp
166 Chương 166: Thất thúc lập công
167 Chương 167: Mị âm nhập cốt
168 Chương 168: Đấu cầm
169 Chương 169: Một mình ta có thể tương đương với mười đồng nam tử
170 Chương 170: Mộng xuân không vết tích
171 Chương 171: Thống lĩnh Tố Y cục
172 Chương 172: Bản vương chính là bị ép buộc
173 Chương 173: Lời hứa của nàng
174 Chương 174: Tố Tố
175 Chương 175: Nàng còn sống, thật tốt
176 Chương 176: Nhận ra nhau
177 Chương 177: Hoàng thái đệ
178 Chương 178: Ngoài nàng ra, không ai xứng đáng
179 Chương 179: Trái tim vỡ thành ngàn vạn mảnh, vẫn là của nàng
180 Chương 180: Thịnh yến trọng lễ
181 Chương 181: Máu lạnh vô tình
182 Chương 182: Lại thấy hỏa hoạn
183 Chương 183: Lại thấy vết bỏng
184 Chương 184: Bị vu hãm
185 Chương 185: Chủ nhân cũ của Hoàng Mao
186 Chương 186: Bởi vì nàng không khóc
187 Chương 187: Người phóng hỏa
188 Chương 188: Bắt kẻ gian
189 Chương 189: Thất thúc tra án
190 Chương 190: Giống như lời tâm tình
191 Chương 191: Kể chuyện xưa cho ngươi nhé
192 Chương 192: Đó là cuộc sống cẩm tú của ta
193 Chương 193: Túc Tố gặp mặt
194 Chương 194: Mẫu tử bi ai nhất
195 Chương 195: Sẽ không tha cho ngươi
196 Chương 196: Có thể trả ta vòng ngọc không
197 Chương 197: Không còn gì để nói
198 Chương 198: Tần Cửu nhất định phải yêu người khác
199 Chương 199: Lấy thân mạo hiểm
200 Chương 200: Quan Thư môn chủ
201 Chương 201: Tiêu Nhạc Bạch
202 Chương 202: Mê hoặc
203 Chương 203: Hỉ cục
204 Chương 204: Kết cục (thượng)
205 Chương 205: Đến đón nữ nhân của ta
206 Chương 206: Trận quyết chiến cuối cùng
207 Chương 207: Ngoại truyện 1: Gió đông nắng chiều (một)
208 Chương 208: Ngoại truyện 2: Gió đông nắng chiều (hai)
209 Chương 209: Ngoại truyện 3: Yểu điệu quân tử, thục nữ hảo cầu
Chapter

Updated 209 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2: Đoạt đèn
3
Chương 3: Bản sắc yêu nữ
4
Chương 4: Cởi y phục của hắn
5
Chương 5
6
Chương 6: Diêm Vương
7
Chương 7: Lại cởi y phục
8
Chương 8: Biển cạn đá mòn, gắn bó kề cận bên nhau
9
Chương 9: Không chỗ trốn tránh
10
Chương 10: Tỷ thí
11
Chương 11: Ngươi là ai?
12
Chương 12: Chuẩn bị cho ta bốn nam nhân
13
Chương 13: Nô tài đã không còn từ lâu rồi
14
Chương 14: Bạch Tố Huyên đã chết
15
Chương 15: Bị ép nhìn xuân cung sống
16
Chương 16: Mắt ta mù
17
Chương 17: Xuất thủy phù dung
18
Chương 18: Diễm phúc không mỏng
19
Chương 19: Đình thẩm
20
Chương 20: Thật muốn đâm mù mắt hắn
21
Chương 21: Tứ đại mỹ nhân của thúc
22
Chương 22: Nắm đấm của Cửu gia
23
Chương 23: Ngươi còn có trinh tiết sao
24
Chương 24: Giết gà dọa khỉ
25
Chương 25: Lăng Ba Đạp Bộ
26
Chương 26: Noãn quyên (Lụa tơ ấm áp)
27
Chương 27: Ma chú nhỏ máu
28
Chương 28: Rất đủ vị?
29
Chương 29: Vung tiền như rác
30
Chương 30: Ghét bỏ
31
Chương 31: Lễ Cầu Tuyết
32
Chương 32: Trừng phạt đúng tội
33
Chương 33: Ống tay áo phần phật
34
Chương 34: Trong mắt đều là y phục hoa Thược Dược
35
Chương 35: Tô Vãn Hương
36
Chương 36: Cả đài toàn là hương Mẫu Đơn
37
Chương 37: Người thuần khiết lương thiện
38
Chương 38: Có người không được như ý
39
Chương 39: Buông tay
40
Chương 40: Thương dân
41
Chương 41: Hoan lạc
42
Chương 42: Tiêu Nhạc Bạch
43
Chương 43: Chỉ như lần đầu gặp gỡ
44
Chương 44: Cuộc gặp gỡ trí mạng
45
Chương 45: Hàn mai tịch mịch nở về phía tuyết
46
Chương 46: Sợ lạnh
47
Chương 47: Tốt nhất ngươi nên cầu nguyện
48
Chương 48: Mãn lâu hồng tụ chiêu
49
Chương 49: Hoa đán tuyệt sắc
50
Chương 50: Vô liêm sỉ đến cực điểm
51
Chương 51: Đánh cược
52
Chương 52: Xù lông
53
Chương 53: Dám chơi dám chịu
54
Chương 54: Yêu nghiệt ra ngoài lúc tắm
55
Chương 55: Pha trà lập thệ
56
Chương 56: Một hòn đá hạ ba con chim
57
Chương 57: Quỳnh Lâm yến
58
Chương 58: Ngọc đẹp sa xuống bùn
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62: Bản sắc Diêm Vương
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67: Áp đảo
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79: Uyên ương kề cổ
80
Chương 80: Một con chim cưỡi một con mèo
81
Chương 81: Hổ Trảo
82
Chương 82: Thân thiết
83
Chương 83: Dịu dàng
84
Chương 84: Quyến rũ thất thúc
85
Chương 85: Cười nhạo
86
Chương 86: Ngài không mệt sao
87
Chương 87: Đừng sợ
88
Chương 88: Tính kế
89
Chương 89: Lại lợi dụng bản vương?
90
Chương 90: Câu hồn
91
Chương 91: Bao che
92
Chương 92: Trong sạch
93
Chương 93: Khó dò
94
Chương 94: Hùng hổ dọa người
95
Chương 95: Mặc nàng sắp xếp
96
Chương 96: Ta cho ngươi dựa vào
97
Chương 97: Phải thương yêu lẫn nhau
98
Chương 98: Ôm ấp yêu thương
99
Chương 99: Hôn môi
100
Chương 100: Vĩnh viễn sẽ không trở thành tình nhân
101
Chương 101: Tình địch tranh giành
102
Chương 102: Mị lực quá lớn
103
Chương 103: Hôn hay không hôn
104
Chương 104: Niềm vui ban đầu
105
Chương 105: Thần tiên tỷ tỷ
106
Chương 106: Tức phụ nhi (Cô vợ trẻ)
107
Chương 107: Không có gì không thể thay thế
108
Chương 108: Kẻ thù không đội trời chung
109
Chương 109: Xin túi hương
110
Chương 110: Hôn lễ đệ nhất thiên hạ
111
Chương 111: Ban hôn
112
Chương 112: Ngọc Hoành, xin nhờ
113
Chương 113: Phượng Minh
114
Chương 114: Liên tục nhìn thấy một người già
115
Chương 115: Ngươi xem bản vương là bao cát sao
116
Chương 116: Thiết kế cạm bẫy
117
Chương 117: Vương quan thất châu
118
Chương 118: Đình biện
119
Chương 119: Ngươi có cất giữ chân dung của bản vương không
120
Chương 120: Lột sạch ăn ngay
121
Chương 121: Liên Ngọc Nhân
122
Chương 122: Ở lại cùng nhau nghỉ ngơi
123
Chương 123: Hắn thích nàng, nàng thích hắn?
124
Chương 124: Chuyện năm đó
125
Chương 125: Ngươi vô lễ với ta rồi sao
126
Chương 126: Tỷ thí
127
Chương 127: Liều mạng
128
Chương 128: Xin lỗi, đã làm bẩn y phục của ngài rồi
129
Chương 129: Lần đầu gặp gỡ (Cửu và thúc)
130
Chương 130: Đánh đàn
131
Chương 131: Gặp lại ở ôn tuyền là một cơn tai họa
132
Chương 132: Yêu quý sinh mệnh, rời xa yêu nghiệt
133
Chương 133: Ta am hiểu tìm mỹ nhân
134
Chương 134: Xuất giá
135
Chương 135: Lễ này không thể cử hành
136
Chương 136
137
Chương 137: Người mô phỏng nét chữ
138
Chương 138: Ăn ý
139
Chương 139: Khiêu khích
140
Chương 140: Có phải nàng đã… gì đó không
141
Chương 141: Tô Thanh sụp đổ
142
Chương 142: Kinh hãi đau đớn
143
Chương 143: Ta là Bạch Tú Cẩm
144
Chương 144: Nhìn ngươi một chút
145
Chương 145: Bạch Tố Huyên
146
Chương 146: Nghi ngờ
147
Chương 147: Yêu Tần Cửu
148
Chương 148: Khi thất thúc yêu 1
149
Chương 149: Khi thất thúc yêu 2
150
Chương 150: Khi thất thúc yêu 3
151
Chương 151: Nụ hôn đó
152
Chương 152: Trộm hương bị bắt
153
Chương 153: Ăn miếng trả miếng
154
Chương 154
155
Chương 155: Bàn tay trắng nõn nhỏ máu 1
156
Chương 156: Bàn tay trắng nõn nhỏ máu 2
157
Chương 157: Tình nhân đến rồi
158
Chương 158: Ôm ấp
159
Chương 159: Suy nghĩ
160
Chương 160: Người chính là nàng
161
Chương 161: Trăng tròn màu máu 1
162
Chương 162: Trăng tròn màu máu 2
163
Chương 163: Trăng tròn màu máu 3: Thật quyến rũ
164
Chương 164: Trăng tròn màu máu 4
165
Chương 165: Tay ngươi rất đẹp
166
Chương 166: Thất thúc lập công
167
Chương 167: Mị âm nhập cốt
168
Chương 168: Đấu cầm
169
Chương 169: Một mình ta có thể tương đương với mười đồng nam tử
170
Chương 170: Mộng xuân không vết tích
171
Chương 171: Thống lĩnh Tố Y cục
172
Chương 172: Bản vương chính là bị ép buộc
173
Chương 173: Lời hứa của nàng
174
Chương 174: Tố Tố
175
Chương 175: Nàng còn sống, thật tốt
176
Chương 176: Nhận ra nhau
177
Chương 177: Hoàng thái đệ
178
Chương 178: Ngoài nàng ra, không ai xứng đáng
179
Chương 179: Trái tim vỡ thành ngàn vạn mảnh, vẫn là của nàng
180
Chương 180: Thịnh yến trọng lễ
181
Chương 181: Máu lạnh vô tình
182
Chương 182: Lại thấy hỏa hoạn
183
Chương 183: Lại thấy vết bỏng
184
Chương 184: Bị vu hãm
185
Chương 185: Chủ nhân cũ của Hoàng Mao
186
Chương 186: Bởi vì nàng không khóc
187
Chương 187: Người phóng hỏa
188
Chương 188: Bắt kẻ gian
189
Chương 189: Thất thúc tra án
190
Chương 190: Giống như lời tâm tình
191
Chương 191: Kể chuyện xưa cho ngươi nhé
192
Chương 192: Đó là cuộc sống cẩm tú của ta
193
Chương 193: Túc Tố gặp mặt
194
Chương 194: Mẫu tử bi ai nhất
195
Chương 195: Sẽ không tha cho ngươi
196
Chương 196: Có thể trả ta vòng ngọc không
197
Chương 197: Không còn gì để nói
198
Chương 198: Tần Cửu nhất định phải yêu người khác
199
Chương 199: Lấy thân mạo hiểm
200
Chương 200: Quan Thư môn chủ
201
Chương 201: Tiêu Nhạc Bạch
202
Chương 202: Mê hoặc
203
Chương 203: Hỉ cục
204
Chương 204: Kết cục (thượng)
205
Chương 205: Đến đón nữ nhân của ta
206
Chương 206: Trận quyết chiến cuối cùng
207
Chương 207: Ngoại truyện 1: Gió đông nắng chiều (một)
208
Chương 208: Ngoại truyện 2: Gió đông nắng chiều (hai)
209
Chương 209: Ngoại truyện 3: Yểu điệu quân tử, thục nữ hảo cầu