Chương 184: Nói hay lắm

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

"Lão ca ngươi tỉnh lại đi, trong khoảng thời gian này, nhiều người bị dạy dỗ như vậy chẳng lẽ còn không đủ để cảnh tỉnh ngươi sao? Trong khoảng thời gian này, có mấy người đắc tội Lăng Kỳ Tuyết có được kết quả tốt!" Lão tổ Nam Cung vẫn còn đang cố gắng thuyết phục lão tổ hoàng thất.

Nhưng, lão tổ hoàng thất quyết tâm muốn bắt Lăng Kỳ Tuyết lại.

Lăng Kỳ Tuyết là một thiên tài, không thể đắc tội là không sai, nhưng nàng không chịu gả vào hoàng thất, còn mấy lần đả thương thái tử, chính là địch của hoàng thất.

Nếu ngày khác nàng gả cho Đông Phương Linh Thiên, mà Đông Phương Linh Thiên có tâm hồn ham muốn Nam Lăng quốc, về sau Nam Cung gia sẽ không thấy đất đặt chân!

Có lẽ vừa bắt đầu lão tổ hoàng thất chỉ là một lúc kích động, sau đó quả thật càng nghĩ càng thấy kinh hãi: Nếu thiên tài không còn có chỗ dùng, thì ta phải bóp chết ở nôi, tránh cho về sau lớn lên uy hiếp ta!

Lúc lão tổ hoàng thất tuổi còn trẻ cũng là lớn lên ở trong hoàn cảnh hoàng thất lục đục với nhau, cộng thêm bản thân ở địa vị cao mấy ngàn năm, tâm cơ không thể nói là không tàn nhẫn.

Sau khi hạ quyết tâm muốn giết Lăng Kỳ Tuyết, sao có thể nghe lọt lời khuyên của lão tổ Nam Cung.

Thấy lão tổ Nam Cung trợ giúp thuộc hạ Thiên Hoa Cung, còn khăng khăng một mực, càng không để ý tình huynh đệ nhiều năm, trực tiếp hạ lệnh: "Bắt đầu từ bây giờ, Nam Cung X chính là kẻ địch của Nam Cung gia ta, giết không tha!"

Vẫn là huynh đệ mấy ngàn năm, những lão tổ khác không xuống tay với lão tổ Nam Cung, nhưng lão tổ Nam Cung trợ giúp thuộc hạ của Thiên Hoa Cung nhiều lần, bọn họ không khỏi cũng sẽ sinh ra tức giận, càng về sau, cũng chỉ có thể huynh đệ tương tàn!

Trong lúc nhất thời, cuộc chiến biến thành mười vị đối địch với sáu vị, vẫn là Thiên Hoa Cung bên này chiếm thế hạ phong.

Mắt thấy người bên Thiên Hoa Cung bị thương càng ngày càng nặng, sẽ không chống đỡ nổi nữa.

Tự nhiên bay đến một chuồn chuồn nhỏ!

Mới đầu, không ai chú ý một tiểu bất điểm nho nhỏ này.

Nhưng, tiểu bất điểm vừa lên đã phóng ra một ngọn lửa lớn, đốt cháy một lão tổ hoàng thất trong đó.

Thực lực của lão tổ này ở Nguyên Tôn trung kỳ, ngay cả năng lực giãy giụa một cái cũng không có, trực tiếp bị Tiểu Tỏa đốt thành một cục than, từ trên không trung rơi xuống.

Ở trước khi thi thể rơi xuống đất Tiểu Tỏa chuẩn xác tiếp được, cũng không biết tiểu chuồn chuồn này là làm như thế nào, một cái đã lấy tinh hạch của lão tổ ra, nuốt chửng vào trong bụng.

Lăng Kỳ Tuyết bị thủ đoạn thô bạo máu tanh này của Tiểu Tỏa chấn động ngây người, đây là con tiểu chuồn chuồn nhìn có vẻ gầy yếu kia sao!

Lúc này nàng mới nhớ đến, vừa bắt đầu Tiểu Tỏa cũng đã nói thức ăn của nó là tinh thạch, hiển nhiên tinh hạch này là có thể thay thế được tinh thạch.

Tiểu Tỏa mới thăng lên một cấp cũng đã biết tu luyện giả Nguyên Tôn có thể tạo ra tinh hạch rồi, sau khi nàng giết Lăng Nhạc, ngây ngốc không biết cách lấy tinh hạch, Lục Sa cũng không nhắc nhở nàng.

Nếu tinh hạch của mười lão tổ hoàng thất cũng bị Tiểu Tỏa ăn, có phải Tiểu Tỏa có thể lại tăng thêm một cấp hay không. . . . . .

Trên thế giới này không có đúng và sai tuyệt đối, chỉ cần đứng ở phía đối lập nàng, đó chính là kẻ thù.

Nương tay với kẻ địch, sẽ chỉ chờ kẻ địch tàn nhẫn với ngươi mà thôi!

Lăng Kỳ Tuyết từ cửa động ra ngoài, bay lên giữa không trung, vận hết nguyên khí đánh thẳng vào mọi người đang khó phân thắng bại kêu gọi đầu hàng nói: "Nể tình các ngươi là lão tổ của Nam Cung Ngọc, chỉ cần không phải là địch với Thiên Hoa Cung, hôm nay, bản cô nương cũng có thể bỏ qua cho các ngươi, nếu các ngươi còn u mê không tỉnh ngộ, cũng đừng trách bản cô nương thủ đoạn vô tình!"

Để cho các ngươi trở thành thức ăn của Tiểu Tỏa!

Mọi người mới bị thủ đoạn tàn nhẫn của Tiểu Tỏa làm chấn động thiếu chút nữa thì dừng tay, bị Lăng Kỳ Tuyết nói, lão tổ có chút do dự, cũng rất khẩn trương, e sợ Tiểu Tỏa sẽ đột nhiên tập kích, mạng mấy ngàn tuổi của bọn họ sẽ không còn.

Đông Phương Linh Thiên ngay lập tức lui trở về bên cạnh Lăng Kỳ Tuyết: "Sao nàng lại đi ra, mau trở về đi!"

"Ta đã có cách!" Lăng Kỳ Tuyết nhỏ giọng trả lời.

Lão tổ Nam Cung thấy thế đứng dậy, làm hòa việc cũ, khuyên lão tổ hoàng thất nói: "Lão ca, ngươi cũng đã nghe thấy, Lăng cô nương không có địch ý với chúng ta, tất cả đều là một hiểu lầm, chỉ cần chúng ta dừng tay, sau này vẫn còn là bằng hữu đấy!"

"Nói hay lắm!" Trên mặt lão tổ hoàng thất hiện vẻ như không sao cả, làm một dáng vẻ tự kiêu.

Trên thực tế trong lòng ông ta chấn động không thua bất kỳ một lão tổ nào ở đây, rốt cuộc con tiểu chuồn chuồn này có lai lịch gì, lại có thể nháy mắt giết cao thủ Nguyên Tôn trung kỳ! Ông cũng có một con ma thú khế ước, ma thú Vương cấp cấp thấp, nhưng lúc Tiểu Tỏa mới đi ra, ma thú của ông ở trong nạp giới run lẩy bẩy, hừ cũng không dám rên một tiếng.

Nói rõ! Nói rõ con tiểu chuồn chuồn này cao hơn ma thú của ông rất nhiều cấp bậc!

Vương cấp trở lên chính là Thánh cấp rồi!

Nếu lúc trước còn tưởng rằng ông có thể lấy mười địch sáu, đánh bại những người Thiên Hoa Cung này, bây giờ, ông ngay cả một chút khuyến khích cũng không có.

Nếu lão tổ Nam Cung cho ông một cái bậc thang, ông cũng không cần thiết phải tiếp tục đưa những lão tổ kia ra ngoài cho con tiểu chuồn chuồn kia làm điểm tâm nữa.

Nó đâu phải là một tiểu chuồn chuồn, nó là một con ác ma!

"Nếu dễ bàn, chúng ta cũng dễ nói, Tiểu Tỏa, trở lại!"

Lăng Kỳ Tuyết có loại ảo giác, trong mắt đần độn của Tiểu Tỏa sao lại thoáng qua một tia không tình nguyện.

"Bây giờ không phải lúc, sau này có cơ hội sẽ để cho ngươi ăn no!" Lăng Kỳ Tuyết an ủi Tiểu Tỏa nói.

Lúc này sắc mặt của Tiểu Tỏa mới khá hơn một chút.

Được rồi, những thứ này đều là cảm giác của Lăng Kỳ Tuyết, ở trong mắt Đông Phương Linh Thiên, Tiểu Tỏa không phải là một con tiểu chuồn chuồn ngơ ngác, đâu nào có vẻ mặt biến hóa gì.

Sau khi Tiểu Tỏa lui trở về, sắc mặt của những lão tổ kia mới thoáng dãn ra một chút, cuối cùng tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng.

Tiểu Tỏa trở lại dừng lại ở đầu vai Lăng Kỳ Tuyết, không vui ngập ngừng: "Tỷ tỷ ngươi nói phải lời giữ lời đó!"

"Được được được, tỷ tỷ nói lời giữ lời!" Lăng Kỳ Tuyết vừa bực mình vừa buồn cười.

Nhưng mặt của Đông Phương Linh Thiên đầy mất hứng, con tiểu chuồn chuồn này là đực hay là cái vậy!

Dừng lại ở trên đầu vai Tuyết Nhi, hắn cũng muốn!

Nghĩ đến đây Đông Phương Linh Thiên vươn tay, bắt được Tiểu Tỏa: "Đi về nhà!"

Hắn là chỉ Hỗn Độn Thế Giới, Tiểu Tỏa không ngu ngốc, cũng hiểu.

Nhưng nó cả ngày buồn bực ở trong Hỗn Độn Thế Giới hút Hỗn Độn Khí, buồn bực đến hỏng người, cũng muốn ra xem nơi phồn hoa này một chút.

Tiểu Tỏa làm bộ đáng thương nhìn về phía Lăng Kỳ Tuyết: "Tỷ tỷ, ca ca khi dễ ta!"

Đông Phương Linh Thiên: Coi như ngươi có mắt, không gọi ta là thúc thúc, nếu không ta sẽ đánh ngươi!

Tiểu Tỏa cũng vô tội nhờ Lăng Kỳ Tuyết giúp đỡ: Tỷ tỷ cứu ta!

Nhưng lúc này Lăng Kỳ Tuyết cũng đang nghiêm chỉnh chờ những lão tổ lui về sau lưng lão tổ hoàng thất: "Nếu đã dám làm bằng hữu, ta cũng đi thẳng vào vấn đề, vốn là hoàng thất các ngươi ai làm thái tử cũng không quan hệ với ta, nhưng mà Nam Cung Kình nhiều lần mạo phạm ta, hôm nay hắn cũng là gieo gió gặt bão mà thôi."

Lăng Kỳ Tuyết không biết giao dịch giữa Đông Phương Linh Thiên và Nam Cung Ngọc, cũng không biết chuyện ban ngày Đông Phương Linh Thiên uy hiếp quốc chủ, còn tưởng rằng lão tổ hoàng thất đến cửa chỉ đơn thuần là vì báo thù cho Nam Cung Kình.

Còn ý vị cảm thấy những lão tổ này phản ứng thần kinh chậm chạp, đã qua lâu như vậy mới nghĩ đến báo thù cho Nam Cung Kình.

"Chuyện của Kình Nhi lão phu tạm thời mặc kệ, ngươi nói vì sao phải đi uy hiếp quốc chủ, chuyện này không hợp quy củ mà!" Giọng của lão tổ hoàng thất mềm hoá rất nhiều so với lúc mới đến.

Chapter
1 Chương 1-1: Phản bội
2 Chương 1-2: Phản bội 2
3 Chương 2: Xuyên qua
4 Chương 3: Kiếm chút lợi tức
5 Chương 4: Cho ngươi giả bộ
6 Chương 5: Ăn vụng
7 Chương 6: Hiện thực
8 Chương 7: Ta không có tiền!
9 Chương 8: Nhân cơ hội ăp cướp
10 Chương 9: Thiếu lò luyện đan
11 Chương 10: Tụ khí thành công
12 Chương 11: Năm loại thuộc tính
13 Chương 12: Nói trước trả trước
14 Chương 13: Một chưởng đánh bay
15 Chương 14: Phụ thân cặn bã thiên vị
16 Chương 15: Chế tạo độc phấn
17 Chương 16: Đêm khuya trộm bảo vật
18 Chương 17: Mạo hiểm kích thích
19 Chương 18: Tinh thần bị phân liệt
20 Chương 19: Ăn cơm chùa
21 Chương 20: Ăn không nói
22 Chương 21: Tự móc hai mắt
23 Chương 22: Không có quan hệ
24 Chương 23: Thăng cấp
25 Chương 24: Thẳng thắn
26 Chương 25: Xao trá lặc tác (dọa dẫm vơ vét)
27 Chương 26: Hỏa lực không đủ
28 Chương 27: Tẩy Tủy Đan hoàn thành
29 Chương 28: Chết đi sống lại
30 Chương 29: Vội vàng rời đi
31 Chương 30: Giết ngay lập tức!
32 Chương 31: Cấp bậc không đủ
33 Chương 32: Một hai ba ngã
34 Chương 33: Trao đổi điều kiện
35 Chương 34: Cái gọi là bảo vật
36 Chương 35: Thuần Nguyên Đan
37 Chương 36: Thái tử vô sỉ
38 Chương 37: Thái tử nổi giận
39 Chương 38: Nguyên Vương đối chiến
40 Chương 39: Ảnh vệ đấu trí
41 Chương 40: Việc nguy hiểm
42 Chương 41: Chém giết Nguyên Vương
43 Chương 42: Rèn luyện bắt đầu
44 Chương 43: Tâm trạng bất an
45 Chương 44: Né tránh bầy tấn công
46 Chương 45: Ma Linh Giác Trư
47 Chương 46: Đồng tộc tương tàn
48 Chương 47: Nhặt được tiện nghi
49 Chương 48: Không nên quá đáng
50 Chương 49: Trư siêu cấp lớn
51 Chương 50: Hy vọng duy nhất
52 Chương 51: Trong họa có phúc
53 Chương 52: Thu hoạch rất phong phú
54 Chương 53: Yên tĩnh rèn luyện
55 Chương 54: Tia tham lam
56 Chương 55: Phụ tử trở thành kẻ thù
57 Chương 56: Chết đi sống lại
58 Chương 57: Có phúc cùng hưởng
59 Chương 58: không phải thứ gì
60 Chương 59: Đàn gảy tai trâu
61 Chương 60: Hoàng hậu
62 Chương 61: Tâm kế của hoàng hậu
63 Chương 62: Giết Đặng Ngọc Lan
64 Chương 63: Lòng dạ độc ác
65 Chương 64: Số mạng đã hết
66 Chương 65: Mạng là của ta
67 Chương 66: Muốn chạy lần nữa
68 Chương 67: Đại hôn
69 Chương 68: Đào hôn
70 Chương 69: Liên lụy
71 Chương 70: Bất đắc dĩ
72 Chương 71: Tự chui đầu vào lưới
73 Chương 72: Nghìn cân treo sợi tóc
74 Chương 73: Hổ dữ không ăn thịt con
75 Chương 74: Khó hiểu
76 Chương 75: Nguyên Tướng hậu kỳ
77 Chương 76: Hồng Môn Yến
78 Chương 77: Thái tử
79 Chương 78: Rất sợ chết
80 Chương 79: Gặp phải sát thủ
81 Chương 80: Nhận thức
82 Chương 81: Cùng nhau đối mặt
83 Chương 82: Hết rồi
84 Chương 83: Tham gia quốc yến
85 Chương 84: Thực lực chưa đủ
86 Chương 85: Nhốt vào đại lao
87 Chương 86: Thiết kế tỉ mỉ
88 Chương 87: Toàn thắng
89 Chương 88: Không chiến mà thắng
90 Chương 89: Nàng chạy
91 Chương 90: Liên hoàn kế
92 Chương 91: Nhìn kìa, có máy bay!
93 Chương 92: Hỗ trợ lẫn nhau
94 Chương 93: Tiến lùi đều khó
95 Chương 94: Tùy cơ ứng biến
96 Chương 95: Tính kế lẫn nhau
97 Chương 96: Ra giá
98 Chương 97: Bí cảnh hoàng thất
99 Chương 98: Nhớ mẫu thân
100 Chương 99: Tiến vào bí cảnh
101 Chương 100: Một đường bên trái
102 Chương 101: Gặp Nam Cung Ngộ
103 Chương 102: Moi được tin tức
104 Chương 103: Đào hầm chôn mình
105 Chương 104: Tính sót
106 Chương 105: Đồng tâm hiệp lực
107 Chương 106: Tâm ý tương thông
108 Chương 107: Thuộc tính Kim
109 Chương 108: Ghen tỵ vẻ anh tuấn
110 Chương 109: Sống hay chết
111 Chương 110: Lời hứa đáng giá nghìn vàng
112 Chương 111: Cẩu huyết ngàn năm
113 Chương 112: Bí cảnh sụp đổ
114 Chương 113: Lão tổ nghi ngờ
115 Chương 114: Đối mặt
116 Chương 115: Chợ nô lệ
117 Chương 116: Công chúa điêu ngoa
118 Chương 117: Một chiêu đánh bay
119 Chương 118: Bình Nhạc
120 Chương 119: Một chưởng vỗ chết
121 Chương 120: Nữ tử áo trắng
122 Chương 121: Lời đồn
123 Chương 122: Nghĩ thông suốt
124 Chương 123: Sợ đến mức tiểu ra quần
125 Chương 124: Chính là chỗ này
126 Chương 125: Lăng Nhạc chết!
127 Chương 126: Ma thú thức tỉnh
128 Chương 127: Tiểu Chuồn Chuồn?
129 Chương 128: Con hàng phá sản
130 Chương 129: Nuôi hài tử không dễ
131 Chương 130: Kẻ thù chung của dân chúng
132 Chương 131: Xâm nhập vào Lăng gia
133 Chương 132: Ngôn Vô Bất Tẫn
134 Chương 133: Tiểu Tỏa làm nũng
135 Chương 134: Mưa gió sắp đến
136 Chương 135: Gây chuyện ở Thiên Hoa Cung
137 Chương 136: Rất vui vẻ
138 Chương 137: Nam Cung Ngộ viếng thăm
139 Chương 138: Bố trí độc trận
140 Chương 139: Đan Tôn
141 Chương 140: Quả bom nặng ký
142 Chương 141: Hội đấu giá
143 Chương 142: Người người kêu đánh
144 Chương 143: Quá tuyệt quá tuyệt
145 Chương 144: Đầy bồn đầy bát
146 Chương 145: Cảnh giới vô sỉ tối cao
147 Chương 146: Mười dặm hoa đào
148 Chương 147: Vô sỉ không giới hạn
149 Chương 148: Hối hận cũng vô dụng
150 Chương 149: Thần Nhà
151 Chương 150: Như nước chảy
152 Chương 151: Tất cả đã có ta
153 Chương 152: Đẹp quá tuyệt quá
154 Chương 153: Đá bình thường
155 Chương 154: Trí nhớ cuồn cuộn
156 Chương 155: Treo đầu dê bán thịt chó
157 Chương 156: Cao thủ dùng độc
158 Chương 157: Nam tử kỳ dị
159 Chương 158: Đại khai sát giới
160 Chương 159: Triều đình tranh luận
161 Chương 160: Thủ đoạn của quân thần
162 Chương 161: Thiếu một thứ cũng không được
163 Chương 162: Chờ đấy cho ta
164 Chương 163: Lo lắng của hắn
165 Chương 164: Buồn bực
166 Chương 165: Cút xa chứng nào tốt chứng ấy
167 Chương 166: Một nắm độc phấn
168 Chương 167: Hối hận đan xen
169 Chương 168: Địa Độn
170 Chương 169: Tuyết Nhi mất tích
171 Chương 170: Gặp lại
172 Chương 171: Ngả bài
173 Chương 172: Biết
174 Chương 173: Tính sổ
175 Chương 174: Giết nấu canh
176 Chương 175: Triều đình tranh luận
177 Chương 176: Quốc chủ vô sỉ
178 Chương 177: Vạch mặt
179 Chương 178: Bức vua thoái vị
180 Chương 179: Nghĩ lại mà kinh
181 Chương 180: Bỏ lỡ
182 Chương 181: Năm tháng yên tĩnh tốt đẹp
183 Chương 182: Một bãi nước loạn
184 Chương 183: Vô lực
185 Chương 184: Nói hay lắm
186 Chương 185: Hòa đàm
187 Chương 186: Mạch nước ngầm bắt đầu khởi động
188 Chương 187: Lên cấp
189 Chương 188: Hoàn toàn không biết gì cả
190 Chương 189: Tranh phong
191 Chương 190: Lão tổ ra mặt
192 Chương 191: Cường thế tuyên bố kết quả
193 Chương 192: Thiếu
194 Chương 193: Kích động lòng người
Chapter

Updated 194 Episodes

1
Chương 1-1: Phản bội
2
Chương 1-2: Phản bội 2
3
Chương 2: Xuyên qua
4
Chương 3: Kiếm chút lợi tức
5
Chương 4: Cho ngươi giả bộ
6
Chương 5: Ăn vụng
7
Chương 6: Hiện thực
8
Chương 7: Ta không có tiền!
9
Chương 8: Nhân cơ hội ăp cướp
10
Chương 9: Thiếu lò luyện đan
11
Chương 10: Tụ khí thành công
12
Chương 11: Năm loại thuộc tính
13
Chương 12: Nói trước trả trước
14
Chương 13: Một chưởng đánh bay
15
Chương 14: Phụ thân cặn bã thiên vị
16
Chương 15: Chế tạo độc phấn
17
Chương 16: Đêm khuya trộm bảo vật
18
Chương 17: Mạo hiểm kích thích
19
Chương 18: Tinh thần bị phân liệt
20
Chương 19: Ăn cơm chùa
21
Chương 20: Ăn không nói
22
Chương 21: Tự móc hai mắt
23
Chương 22: Không có quan hệ
24
Chương 23: Thăng cấp
25
Chương 24: Thẳng thắn
26
Chương 25: Xao trá lặc tác (dọa dẫm vơ vét)
27
Chương 26: Hỏa lực không đủ
28
Chương 27: Tẩy Tủy Đan hoàn thành
29
Chương 28: Chết đi sống lại
30
Chương 29: Vội vàng rời đi
31
Chương 30: Giết ngay lập tức!
32
Chương 31: Cấp bậc không đủ
33
Chương 32: Một hai ba ngã
34
Chương 33: Trao đổi điều kiện
35
Chương 34: Cái gọi là bảo vật
36
Chương 35: Thuần Nguyên Đan
37
Chương 36: Thái tử vô sỉ
38
Chương 37: Thái tử nổi giận
39
Chương 38: Nguyên Vương đối chiến
40
Chương 39: Ảnh vệ đấu trí
41
Chương 40: Việc nguy hiểm
42
Chương 41: Chém giết Nguyên Vương
43
Chương 42: Rèn luyện bắt đầu
44
Chương 43: Tâm trạng bất an
45
Chương 44: Né tránh bầy tấn công
46
Chương 45: Ma Linh Giác Trư
47
Chương 46: Đồng tộc tương tàn
48
Chương 47: Nhặt được tiện nghi
49
Chương 48: Không nên quá đáng
50
Chương 49: Trư siêu cấp lớn
51
Chương 50: Hy vọng duy nhất
52
Chương 51: Trong họa có phúc
53
Chương 52: Thu hoạch rất phong phú
54
Chương 53: Yên tĩnh rèn luyện
55
Chương 54: Tia tham lam
56
Chương 55: Phụ tử trở thành kẻ thù
57
Chương 56: Chết đi sống lại
58
Chương 57: Có phúc cùng hưởng
59
Chương 58: không phải thứ gì
60
Chương 59: Đàn gảy tai trâu
61
Chương 60: Hoàng hậu
62
Chương 61: Tâm kế của hoàng hậu
63
Chương 62: Giết Đặng Ngọc Lan
64
Chương 63: Lòng dạ độc ác
65
Chương 64: Số mạng đã hết
66
Chương 65: Mạng là của ta
67
Chương 66: Muốn chạy lần nữa
68
Chương 67: Đại hôn
69
Chương 68: Đào hôn
70
Chương 69: Liên lụy
71
Chương 70: Bất đắc dĩ
72
Chương 71: Tự chui đầu vào lưới
73
Chương 72: Nghìn cân treo sợi tóc
74
Chương 73: Hổ dữ không ăn thịt con
75
Chương 74: Khó hiểu
76
Chương 75: Nguyên Tướng hậu kỳ
77
Chương 76: Hồng Môn Yến
78
Chương 77: Thái tử
79
Chương 78: Rất sợ chết
80
Chương 79: Gặp phải sát thủ
81
Chương 80: Nhận thức
82
Chương 81: Cùng nhau đối mặt
83
Chương 82: Hết rồi
84
Chương 83: Tham gia quốc yến
85
Chương 84: Thực lực chưa đủ
86
Chương 85: Nhốt vào đại lao
87
Chương 86: Thiết kế tỉ mỉ
88
Chương 87: Toàn thắng
89
Chương 88: Không chiến mà thắng
90
Chương 89: Nàng chạy
91
Chương 90: Liên hoàn kế
92
Chương 91: Nhìn kìa, có máy bay!
93
Chương 92: Hỗ trợ lẫn nhau
94
Chương 93: Tiến lùi đều khó
95
Chương 94: Tùy cơ ứng biến
96
Chương 95: Tính kế lẫn nhau
97
Chương 96: Ra giá
98
Chương 97: Bí cảnh hoàng thất
99
Chương 98: Nhớ mẫu thân
100
Chương 99: Tiến vào bí cảnh
101
Chương 100: Một đường bên trái
102
Chương 101: Gặp Nam Cung Ngộ
103
Chương 102: Moi được tin tức
104
Chương 103: Đào hầm chôn mình
105
Chương 104: Tính sót
106
Chương 105: Đồng tâm hiệp lực
107
Chương 106: Tâm ý tương thông
108
Chương 107: Thuộc tính Kim
109
Chương 108: Ghen tỵ vẻ anh tuấn
110
Chương 109: Sống hay chết
111
Chương 110: Lời hứa đáng giá nghìn vàng
112
Chương 111: Cẩu huyết ngàn năm
113
Chương 112: Bí cảnh sụp đổ
114
Chương 113: Lão tổ nghi ngờ
115
Chương 114: Đối mặt
116
Chương 115: Chợ nô lệ
117
Chương 116: Công chúa điêu ngoa
118
Chương 117: Một chiêu đánh bay
119
Chương 118: Bình Nhạc
120
Chương 119: Một chưởng vỗ chết
121
Chương 120: Nữ tử áo trắng
122
Chương 121: Lời đồn
123
Chương 122: Nghĩ thông suốt
124
Chương 123: Sợ đến mức tiểu ra quần
125
Chương 124: Chính là chỗ này
126
Chương 125: Lăng Nhạc chết!
127
Chương 126: Ma thú thức tỉnh
128
Chương 127: Tiểu Chuồn Chuồn?
129
Chương 128: Con hàng phá sản
130
Chương 129: Nuôi hài tử không dễ
131
Chương 130: Kẻ thù chung của dân chúng
132
Chương 131: Xâm nhập vào Lăng gia
133
Chương 132: Ngôn Vô Bất Tẫn
134
Chương 133: Tiểu Tỏa làm nũng
135
Chương 134: Mưa gió sắp đến
136
Chương 135: Gây chuyện ở Thiên Hoa Cung
137
Chương 136: Rất vui vẻ
138
Chương 137: Nam Cung Ngộ viếng thăm
139
Chương 138: Bố trí độc trận
140
Chương 139: Đan Tôn
141
Chương 140: Quả bom nặng ký
142
Chương 141: Hội đấu giá
143
Chương 142: Người người kêu đánh
144
Chương 143: Quá tuyệt quá tuyệt
145
Chương 144: Đầy bồn đầy bát
146
Chương 145: Cảnh giới vô sỉ tối cao
147
Chương 146: Mười dặm hoa đào
148
Chương 147: Vô sỉ không giới hạn
149
Chương 148: Hối hận cũng vô dụng
150
Chương 149: Thần Nhà
151
Chương 150: Như nước chảy
152
Chương 151: Tất cả đã có ta
153
Chương 152: Đẹp quá tuyệt quá
154
Chương 153: Đá bình thường
155
Chương 154: Trí nhớ cuồn cuộn
156
Chương 155: Treo đầu dê bán thịt chó
157
Chương 156: Cao thủ dùng độc
158
Chương 157: Nam tử kỳ dị
159
Chương 158: Đại khai sát giới
160
Chương 159: Triều đình tranh luận
161
Chương 160: Thủ đoạn của quân thần
162
Chương 161: Thiếu một thứ cũng không được
163
Chương 162: Chờ đấy cho ta
164
Chương 163: Lo lắng của hắn
165
Chương 164: Buồn bực
166
Chương 165: Cút xa chứng nào tốt chứng ấy
167
Chương 166: Một nắm độc phấn
168
Chương 167: Hối hận đan xen
169
Chương 168: Địa Độn
170
Chương 169: Tuyết Nhi mất tích
171
Chương 170: Gặp lại
172
Chương 171: Ngả bài
173
Chương 172: Biết
174
Chương 173: Tính sổ
175
Chương 174: Giết nấu canh
176
Chương 175: Triều đình tranh luận
177
Chương 176: Quốc chủ vô sỉ
178
Chương 177: Vạch mặt
179
Chương 178: Bức vua thoái vị
180
Chương 179: Nghĩ lại mà kinh
181
Chương 180: Bỏ lỡ
182
Chương 181: Năm tháng yên tĩnh tốt đẹp
183
Chương 182: Một bãi nước loạn
184
Chương 183: Vô lực
185
Chương 184: Nói hay lắm
186
Chương 185: Hòa đàm
187
Chương 186: Mạch nước ngầm bắt đầu khởi động
188
Chương 187: Lên cấp
189
Chương 188: Hoàn toàn không biết gì cả
190
Chương 189: Tranh phong
191
Chương 190: Lão tổ ra mặt
192
Chương 191: Cường thế tuyên bố kết quả
193
Chương 192: Thiếu
194
Chương 193: Kích động lòng người