Chương 183: Cầu hôn

Viên lão phu nhân và Phương Hữu Lợi ra ngoài đi dạo khoảng chừng hai tiếng, lúc trở về hai người đều im lặng không nói gì. Viên lão phu nhân kêu bảo mẫu đưa bà đi rửa mặt rồi ngủ, để cho Bình An ngồi ăn trái cây với Phương Hữu Lợi.

Người già thường hay ngủ sớm, huống chi hiện tại tinh thần của Viên lão phu nhân không còn được tốt như trước.

“Ba à, giờ trễ thế này rồi, hay là tối nay ba ngủ lại đây luôn đi.” Bình An ngồi xuống ghế sa lon, ôm cánh tay Phương Hữu Lợi cười đề nghị.

Phương Hữu Lợi cười, “Không được đâu. Con cứ chăm sóc bà ngoại cho tốt, đừng có lo lắng cho ba.”

Bình An hỏi, “Ba à, dạo này ở công ty bề bộn công việc lắm phải không?”

“Gần cuối năm rồi, sao không bận cho được.” Phương Hữu Lợi thấp giọng trả lời, “Duy An của con chẳng lẽ cũng không nhiều việc sao?”

“Duy An sao so bằng Phương Thị được ba.” Bình An nói.

Phương Hữu Lợi chăm chú nhìn cô, rồi thở dài một hơi, “Dù hiện tại Duy An không so được với Phương Thị, nhưng phát triển cũng có chậm đâu. Bình An à, ba còn nhớ, mới cách đây hai năm, con còn như đứa con nít chưa lớn, không ngờ chỉ trong nháy mắt mà con đã có thể một mình đảm đương một phía như vậy rồi.”

Mắt Bình An hơi tối xuống, “Lúc đó... vì muốn có thể giúp ba quản lý Phương Thị trong tương lai, nên con mới quyết định cố gắng lên đấy thôi.”

“Con đã có thể làm được rồi.” Phương Hữu Lợi cười nói, “Thôi được rồi, ba về đây.”

Vậy là sao? Bình An hơi nghi hoặc, cô cảm thấy hình như trong lời nói của ba còn có ẩn ý gì khác, nhưng nhìn ba lúc này có vẻ như không muốn nói gì thêm. Bà ngoại đã nói gì đó với ba chăng?

Bình An ôm một bụng nghi hoặc, nhưng rồi rốt cuộc cũng không hỏi ra miệng.

Hôm nay Phương Hữu Lợi tự mình lái xe đến đây. Sau khi ra khỏi tiểu khu của Viên lão phu nhân, sắc mặt ông vẫn giữ vẻ nặng nề, trong đầu tua đi tua lại vấn đề mà Viên lão phu nhân đề cập với ông tối nay trong vườn hoa của tiểu khu.

“Hữu Lợi, con còn nhớ hồi đầu Phương Thị được thành lập như thế nào không?” Mặc dù hiện tại Viên lão phu nhân nói chuyện không được tròn chữ, nhưng ông vẫn nghe ra bà đang nói gì.

Ông vừa đẩy xe lăn, vừa trầm giọng trả lời, “Ban đầu là nhờ mẹ và ba rút tiền tiết kiệm ra để giúp con tạo dựng công ty. Lệ Hoa tình nguyện bỏ chức Kiểm soát trưởng để mỗi ngày thay con ra ngoài phát quảng cáo chạy giấy tờ, ngày nào cũng ăn ngủ tại phòng làm việc... Phương Thị thành công, Lệ Hoa bỏ ra rất nhiều công sức và hy sinh.”

Việc gây dựng sự nghiệp năm xưa khó khăn đến thế nào, ông vẫn khắc sâu trong tâm khảm, cũng không thể quên được những ký ức Viên Lệ Hoa đã đồng tâm hiệp lực cùng ông. Suốt đời này, người ông yêu nhất ngoại trừ Bình An chính là người vợ quá cố của mình.

“Tâm nguyện lớn nhất của Lệ Hoa chính là được thấy con thành công, được trở thành người vợ hiền của con. Phương Thị là tâm huyết của cả hai vợ chồng con, mặc dù con bé không có cơ hội để tiếp tục giúp con nữa, nhưng nó ở trên trời có linh thiêng thì nhất định sẽ hy vọng con gái của nó có thể thay nó, thay nó giúp con quản lý công ty.” Thanh âm của Viên lão phu nhân vang lên từng chữ một, nghe thật rõ ràng trong sự yên tĩnh của vườn hoa.

“Mẹ, con hiểu ý của mẹ rồi.” Phương Hữu Lợi trầm giọng trả lời.

Ông đã từng đặt Bình An trong lòng bàn tay mà nâng niu che chở, hy vọng cô suốt đời này không phải ưu phiền cũng chẳng phải lo lắng điều gì, bởi dù sao tài sản hiện tại của ông cũng đủ cho Bình An tiêu xài mấy đời cũng không hết. Nhưng về sau, ông chợt hiểu ra một điều, ông không thể vĩnh viễn bảo vệ Bình An cả đời, cũng đừng mong là sẽ có một người nào khác làm được đến mức độ như ông.

Bởi vì thế, ông mới đồng ý cho Bình An tự mình phấn đấu, tự mình bươn trải ra xã hội để trải nghiệm những gập ghềnh và đau khổ của cuộc sống, để trong tương lai cô mới có năng lực tự bảo vệ mình.

Cho nên, hôm nay Viên lão phu nhân nói với ông những lời này, đại khái chắc là bà lo lắng Phương Thị sau này sẽ rơi vào tay người khác. Ông đã hiểu ý tứ trong lời nói của bà, ý bà là muốn cho Bình An thực hiện di chúc của Viên Lệ Hoa, bước chân vào Phương Thị để giúp ông quản lý.

Nhưng Bình An đã có công ty của riêng mình, liệu có sẵn sàng về làm cho Phương Thị không?

Phương Hữu Lợi một tay cầm lái một tay đưa lên xoa xoa thái dương. Thật ra thì trong lòng ông cũng rất hy vọng Bình An có thể sát cánh bên cạnh ông. Sau này Phương Thị nhất định sẽ giao lại cho cô, nếu như có thể để cho cô quen thuộc với nghiệp vụ của công ty sớm một chút thì vẫn tốt hơn nhiều.

Thôi, chờ ngày mai hỏi ý tứ Bình An vậy.

Bình An cũng không biết Viên lão phu nhân vì muốn giúp cô nên đã lấy di chúc của Viên Lệ Hoa làm cái cớ để yêu cầu Phương Hữu Lợi. Ngày hôm sau cô phải đến chào hỏi Tổng Giám Đốc đương nhiệm của Tập đoàn Phương Thị, Anh Giai Thành.

Hôm nay là Chủ Nhật, Bình An lùi giờ hẹn hò với Nghiêm Túc lại, cố ý đi đến một căn biệt thự nằm trong một tiểu khu mang phong cách điền viên. Đây là nơi mà Anh Giai Thành đã mua để chuẩn bị về ở sau khi nghỉ hưu, trong khoảng thời gian này, cứ mỗi chủ nhật là ông lại tới đây để dọn dẹp và trồng trọt ở vườn rau sau biệt thự.

“Chào bác Anh, lâu quá không gặp bác rồi.” Hôm nay Bình An mặc một áo khoác ngắn đơn giản và quần jean, trông rất nhẹ nhõm thong thả, phóng khoáng tươi trẻ.

“Ủa, Bình An đấy à, suýt nữa thì không nhận ra được con rồi. Sao hôm nay rảnh rỗi đến tìm bác Anh vậy?” Anh Giai Thành mặc quần kaki màu xanh lá, có lẽ mới từ vườn rau chạy ra mở cổng nên trên quần còn dính chút bùn đất. Không phải ông không tôn trọng Bình An hay không chú ý đến hình tượng của mình, mà là vì Anh Giai Thành đã theo Phương Hữu Lợi xây dựng công ty từ khi Phương Thị mới vừa được thành lập, xưa nay vẫn coi Bình An như con gái mình, nên dĩ nhiên không quá mức lễ nghi khách sáo.

Bình An cười ngọt ngào, “Chẳng lẽ bác Anh không hoan nghênh con đến à?”

“Làm gì có, chỗ của bác còn thiếu người giúp việc đó.” Anh Giai Thành cười sang sảng nói.

“Trồng rau hả bác? Không làm khó được con đâu.” Mắt Bình An sáng lên, xắn ống tay áo lên.

Anh Giai Thành cười nói, “Đến đây, bác đang xới đất.”

Bình An đi theo Anh Giai Thành tới vườn rau phía sau biệt thự, “Bác gái vẫn chưa về ạ?”

“Đi Châu Âu du lịch với chị Doanh con rồi, mấy ngày nữa mới trở về.” Anh Giai Thành trả lời.

“Sau này bác với bác gái ở nơi này dưỡng lão, trồng hoa trồng rau, cách xa thành thị xô bồ ồn ào. Bác Anh, bác thật biết hưởng thụ cuộc sống đó nha.” Bình An cầm cái cuốc trên đất lên, chuẩn bị giúp một tay xới đất.

“Con làm gì có sức làm cái này, đưa đây cho bác, con giúp bác rắc hạt giống rau đi.” Anh Giai Thành đón lấy cái cuốc trong tay Bình An, “Không phải ăn ngon uống tốt mới là hưởng thụ cuộc sống, con người có lúc phải về với thiên nhiên.”

Bình An gật đầu, “Đúng ạ, sống phải hòa mình với thiên nhiên mới tốt.”

Anh Giai Thành cười nhìn Bình An, “Nhóc Bình An, hôm nay tới tìm bác Anh chắc không phải chỉ để bàn về nhân sinh cuộc sống đấy chứ.”

Ông có thể xem như là một trong những vị lão thành đã nhìn Bình An lớn lên, làm sao có thể không hiểu tại sao Bình An lại đột nhiên đến thăm ông chứ?

“Đúng là không thể gạt được bác Anh.” Bình An cười híp mắt nhìn Anh Giai Thành, “Bác Anh, bác cảm thấy Lê Thiên Thần thật sự thích hợp làm Tổng Giám Đốc à?”

Anh Giai Thành cũng đã đại khái đoán được ý đồ của Bình An khi đến đây, nên khi nghe cô hỏi về Lê Thiên Thần thì không hề kinh ngạc, “Lê Thiên Thần cũng không phải do bác đề cử.”

“Bác Anh đề cử người nào?” Bình An hỏi.

“Bình An, con đã từng có tình cảm sâu sắc với Lê Thiên Thần, nhưng bác Anh cũng nhìn ra bây giờ con không còn lưu luyến cậu ta nữa. Hôm nay không phải con tới nói giùm cậu ta với bác đấy chứ?” Mặc dù Anh Giai Thành đã không còn trẻ nữa, tóc ông đã hoa râm, nhưng sự sắc sảo và khôn khéo không phải thanh niên nào cũng có thể sánh được.

“Thật sự con không phải tới để nói thay anh ta bác à. Theo ý con, anh ta hoàn toàn không thích hợp nhận vị trí này.” Bình An thẳng thắn.

Anh Giai Thành nhíu mày, “A? Vậy con cảm thấy ai thích hợp?”

“Bác Anh, con không phải là nhân viên của Phương Thị, kêu con đánh giá người nào thích hợp thì sẽ không công bằng. Con chỉ muốn nhờ bác giúp con một việc.” Đáy mắt Bình An lộ vẻ thỉnh cầu nhìn Anh Giai Thành.

Anh Giai Thành yên lặng nhìn cô một lát mới trầm giọng hỏi, “Con hy vọng bác đề cử con, phải không, Bình An?”

Mặt Bình An vẫn bình tĩnh, tự tin mà kiên quyết, “Con nhất định có thể làm cho Phương Thị phát triển tốt.”

“Chỉ trong vòng hai năm qua con đã phát triển Duy An thành một công ty tầm cỡ quốc tế, bác không hề nghi ngờ gì về năng lực của con.” Anh Giai Thành lại cười nói. Ông vốn cũng đã cảm thấy sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày Bình An tiến vào Tập đoàn Phương Thị, bởi dù sao cô cũng là con gái của Phương Hữu Lợi. Nhưng khi Bình An còn chưa tạo dựng được Duy An, ông cho rằng con bé này giỏi lắm là sẽ nhận một chức vụ vô thưởng vô phạt nào đó trong Phương Thị mà nhàn nhã sống qua ngày. Nhưng hôm nay ông không còn nghĩ như thế nữa.

Con gái của Phương Hữu Lợi cùng Viên Lệ Hoa... sao có thể là kẻ tầm thường vô vị không có chí tiến thủ chứ, Duy An chính là minh chứng tốt nhất.

“Bình An, bác vốn cũng đã có ý đề cử con, sang năm Phương Thị có khả năng muốn đặt chân vào thị trường mỹ phẩm, nếu có con trong công ty dĩ nhiên là tốt nhất. Nhưng trước sau gì chức Tổng Giám Đốc cũng không phải là chỗ tầm thường, cứ cho là bác đề cử con thì cũng phải được những Giám Đốc khác đồng ý mới được.” Anh Giai Thành nhỏ giọng nói.

Bình An khẽ cười, đáy mắt thoáng qua một tia sáng khó lường, “Bác Anh yên tâm, con sẽ nghĩ biện pháp.”

Anh Giai Thành cau mày nhìn Bình An, “Con đã có Duy An để quản lý, vì sao còn muốn vào Phương Thị?”

“Phương Thị là tâm huyết của ba mẹ con, con muốn đích thân quản lý mới yên tâm.” Bình An nắm chặt tay lại thành quả đấm, đừng ai mong tổn thương Phương Thị và ba lần nữa.

“Viên Lệ Hoa trên trời có linh thiêng hẳn sẽ tự hào vì con.” Anh Giai Thành hài lòng gật đầu.

Bình An cười nhẹ. Tự hào ư? Không, bây giờ cô vẫn chưa thể làm cho ba mẹ tự hào vì cô.

Có được sự đồng ý của Anh Giai Thành, Bình An mới hơi thở phào nhẹ nhõm. Tiếp theo phải tìm Lục Vân Đình và Lý Thiệu Hỉ, nhưng mà không thể quang minh chính đại mà đến, phải nghĩ cách mới được...

Chưa kịp nghĩ ra biện pháp, điện thoại của Nghiêm Túc đã gọi tới. Nghiêm đại BOSS đã hai tuần lễ rồi không gặp được cô bạn gái nhỏ yêu quý của mình, hiện tại đang ôm một bụng đầy uất ức, buồn bã đến mức sắp chui vào xó đếm kiến tự kỷ rồi.

Bình An nghe giọng điệu hơi hơi oán trách này của Nghiêm Túc, nhịn không được bật cười. Thôi, để mai mới tính xem nên đi gặp mấy Giám Đốc kia thế nào đi, chiều nay đến gặp Nghiêm Túc thôi, nói không chừng anh có thể nghĩ kế giùm cô đấy.

Lập tức hứa hẹn sẽ đến nhà gặp Nghiêm Túc, tối nay sẽ tự tay xuống bếp nấu cơm để an ủi anh.

Hẹn nửa tiếng sau Bình An sẽ đến nhà Nghiêm Túc.

Cô lấy chìa khóa ra mở cửa. Phòng khách sáng ngời nhưng không thấy bóng dáng của Nghiêm Túc đâu. Bình An cười cười, thả chìa khóa và túi xách trên ghế sa lon, đi vào phòng ngủ.

“Nghiêm Túc ơi?” Thanh âm của cô nhẹ nhàng, mang theo chút mềm mại ngọt ngào.

Lúc đi ngang qua thư phòng, bên trong cũng không có bóng hình ai kia, cô càng khẳng định là Nghiêm Túc nhất định đang ở trong phòng ngủ.

Vừa đi tới phòng ngủ, cửa lại đột nhiên mở ra, Nghiêm Túc mặc bộ quần áo ở nhà thoải mái bằng vải kaki lười biếng tựa bên cạnh cửa, nhíu mày nhìn Bình An.

“Anh đang trong phòng làm gì thế?” Bình An lập tức cười híp mắt nhào tới, tiến sát cả người vào trong lòng anh.

Ngón tay thon dài của Nghiêm Túc chơi đùa những sợi tóc mềm mại của cô, giọng vẫn bất cần như từ trước đến giờ, “Đang nghĩ xem rốt cuộc đến lúc nào thì bạn gái của anh mới có thể nhớ tới anh. Đã nói muốn gặp mặt từ tuần trước, em cứ hẹn lần hẹn lữa thôi ngày mai đi, hết ngày mai, rồi lại ngày kia...”

Bình An cười khanh khách, “Anh thật giống một oán nam rồi.”

“Là lỗi của ai vậy?” Nghiêm Túc nâng cằm của cô lên, khẽ nheo mắt nhìn Bình An, đôi mắt đen sâu thẳm giống như đá quý sáng bóng tĩnh mịch, đôi môi khêu gợi hơi cong lên, nếp nhăn nhàn nhạt khi anh cười, ánh mắt chuyên chú say đắm nhìn Bình An.

Cho dù hai người đã qua lại cũng gần hai năm rồi, nhưng cô vẫn cảm thấy anh thật sự hấp dẫn đến mức khiến trái tim cô đập dồn dập như trước. Đúng là đàn ông đẹp trai thật không dễ đối phó, dưới ánh mắt sáng quắc của anh, thanh âm của cô đâm ra lí nhí như muỗi, “Dạ là lỗi của em ạ, em đã xem nhẹ ngài. Ngài đại nhân đại lượng đừng so đo với em nha.”

Đây là thái độ nhận sai đó sao? Ánh mắt Nghiêm Túc trầm xuống, cúi đầu cắn môi của cô.

Bình An bị cắn đau, ngẩng đầu trợn tròn mắt.

Nghiêm Túc đè cái ót của cô lại, kéo cô lại ôm sát vào lòng, đầu lưỡi linh hoạt nhẹ nhàng dò vào cái miệng mang mùi đàn hương, răng môi quấn quýt, động tác ngang ngược mà không thô lỗ. Mấy ngày nay, ngày nào anh cũng muốn thấy cái miệng cười ngọt ngào này của cô, nhớ giọng nói mềm mại khi cô làm nũng ở bên cạnh anh, nhớ đến cô luôn giống như gấu mèo nằm quấn ở sau lưng anh sưởi ấm...

Anh nhớ cô đến như vậy, mà cô lại chẳng cảm nhận được chút nào, khiến anh rất buồn bực.

“Ưm... Nghiêm Túc...” Bình An bị hôn đến thở không nổi, đưa hai tay bắt lấy bả vai của anh, nhỏ giọng rên rỉ một chút.

Nghiêm Túc thở hổn hển, đôi mắt luôn say đắm nhìn cô giờ càng trở nên tối sầm sâu thẳm, môi vẫn dán sát vào môi của cô không nỡ rời đi.

“Em cũng rất nhớ anh.” Bình An đưa đôi tay trơn mềm quấn vào trên cổ anh, nói bằng giọng mềm nhũn, “Chờ em làm xong việc này, em sẽ có thể ngày ngày ở cạnh bên anh.”

Nghiêm Túc than nhẹ trong lòng một tiếng, cô làm sao có thể có thời gian ngày ngày ở cùng với anh được, “Sức khỏe của Viên lão phu nhân sao rồi?”

Nhắc tới bà ngoại, trong lòng Bình An trầm xuống, nghĩ đến cái ngày càng ngày càng đến gần kia, cô liền cảm thấy một trận sợ hãi và đau lòng, giọng cố nén nghẹn ngào, “So với trước kia tốt hơn nhiều.”

“Tối nay chúng ta đến ăn cơm với bà nhé.” Nghiêm Túc kéo Bình An vào trong ngực, dịu dàng nói.

Bình An sụt sịt, “Nếu ngoại có thể thấy được em kết hôn thì tốt quá.”

Nghiêm Túc đang ôm cô đi tới phòng khách, nghe được cô nói vậy thì hơi khựng một chút, thanh âm khàn khàn mờ ám hỏi: “Bình An, thế này có tính là em đang cầu hôn anh không?”

Bình An trợn tròn hai mắt, “Vậy mà là cầu hôn anh á?”

“Ừ, mặc dù không quá trực tiếp, nhưng anh hiểu được ẩn ý trong lời của em. Em yên tâm, anh sẽ đồng ý với em mà.” Nghiêm Túc cười tươi như xuân về hoa nở, “Ngay cả nhẫn cầu hôn anh cũng đã chuẩn bị giúp em rồi nè.”

Vừa nói vừa giống như ảo thuật gia tự đắc xòe hai tay ra, trên lòng bàn tay xuất hiện một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo đang bắt ánh đèn lóe ra ánh sáng lóng lánh. Bình An ngây ngẩn cả người, chiếc nhẫn kim cương này... là tác phẩm mới nhất của nhà thiết kế Carling đứng đầu thế giới, chiếc nhẫn kim cương độc nhất vô nhị trên toàn thế giới. Mấy ngày trước cô có nhìn thấy nó trên tạp chí, giá tiền cao đến mức làm người ta chắt lưỡi hít hà.

Nghiêm Túc kéo tay trái Bình An qua, đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa của cô, “Em chỉ thuộc về anh.”

Chiếc nhẫn nổi danh lấy giản đơn làm tinh xảo này vốn được đặt tên là “Em chỉ thuộc về anh”.

Thần hồn Bình An vẫn còn chìm trong ngơ ngẩn, đây là Nghiêm Túc... đang cầu hôn cô đấy à? Cô cúi đầu nhìn chiếc nhẫn đang phát sáng lấp lánh trên ngón tay, trong lúc này thật đúng là không biết nói cái gì.

“Chỉ cho phép gật đầu, không cho phép từ chối!” Nghiêm Túc nắm chặt tay của cô, nói một cách đầy ngang ngược.

Mặc dù anh nói như vậy, nhưng trong lòng thật sự cũng hơi lo cô sẽ cự tuyệt.

“Đây rõ ràng là anh đang cầu hôn nhá!” Bình An liếc yêu anh một cái, khóe miệng khẽ cong lên.

Nghiêm Túc thấy đáy mắt cô có nụ cười lung linh ánh sáng, lập tức thở phào nhẹ nhõm, ôm chặt lấy cô, “Em chỉ thuộc về anh.”

Chapter
1 Chương 1: Tiền căn
2 Chương 2: Trọng sinh
3 Chương 3: Trở về trường học
4 Chương 4: Tứ bảo
5 Chương 5: Cẩu huyết thiên lôi
6 Chương 6: Hội nghị
7 Chương 7: Anh mới là sâu gạo
8 Chương 8: Kinh ngạc
9 Chương 9: Chán ghét theo bản năng
10 Chương 10: Còn nhiều thời gian
11 Chương 11: Đây không phải là vờ buông để bắt thật mà
12 Chương 12: Lắc tay đính ước
13 Chương 13: Muốn đào tường
14 Chương 14: Ăn cơm
15 Chương 15: Ánh sáng mới nở rộ
16 Chương 16: Các loại ghê tởm
17 Chương 17: Sáng thứ bảy
18 Chương 18: Năm mới vui vẻ
19 Chương 19: Người đàn ông có đôi mắt đào hoa
20 Chương 20: Quảng trường thời đại
21 Chương 21: Đếm ngược thời gian
22 Chương 22: Bác trai
23 Chương 23: Viên lão phu nhân
24 Chương 24: Câu lạc bộ golden bay
25 Chương 25: Người đàn ông kia
26 Chương 26: Lại gặp mặt
27 Chương 27: Ý định của mình
28 Chương 28: Ăn lẩu
29 Chương 29: Chị em tốt
30 Chương 30: Thành phố meibo
31 Chương 31: Vô tình gặp được
32 Chương 32: Hôn gián tiếp
33 Chương 33: Đi công tác
34 Chương 34: Đồng minh
35 Chương 35: Nghiêm lão phu nhân
36 Chương 36: Không phải là đối thủ a
37 Chương 37: Lòng tin
38 Chương 38: Trình vận
39 Chương 39: Đừng khiêu chiến giới hạn cuối cùng của tôi
40 Chương 40: Đàn ông chính là như thế
41 Chương 41: Ôn đại thiếu gia mất tích
42 Chương 42: ‘đại hội đấu võ’
43 Chương 43: Tìm đến ba
44 Chương 44: Cơm tối ấm áp
45 Chương 45: Có gian tình thật to
46 Chương 46: Chiếc skyper c8
47 Chương 47: Được, anh chịu trách nhiệm
48 Chương 48: Say
49 Chương 49: Lớn tuổi hơn một chút có gì không tốt sao
50 Chương 50: Không đề
51 Chương 51: Ước hẹn cùng ba
52 Chương 52: Bị bài xích
53 Chương 53: Sai lầm cả đêm
54 Chương 54: Bắt đầu kế hoạch
55 Chương 55: Kiểm tra thân thể
56 Chương 56: Gặp phải một đóa hoa trắng nhỏ
57 Chương 57: Dội a- xít sun-phu-rit
58 Chương 58: Thêm bạn
59 Chương 59: Tha thứ
60 Chương 60: Thăm
61 Chương 61: Lôi kéo
62 Chương 62: Thành phố không ngủ
63 Chương 63: Dạ tiệc hằng năm
64 Chương 64: Ứng cử viên tốt
65 Chương 65: Hoàng tử cưỡi ngựa đến
66 Chương 66: Đây là sự ích kỷ của người làm cha
67 Chương 67: Người thân
68 Chương 68: Mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được
69 Chương 69: Cực phẩm chỗ nào cũng có
70 Chương 70: Cách xa cực phẩm, trân ái sinh mạng
71 Chương 71: Không bằng tự mình bảo vệ mình
72 Chương 72: Di chúc
73 Chương 73: Mỗi người đi một ngả
74 Chương 74: Bữa tiệc
75 Chương 75: Làm bạn gái của anh đi
76 Chương 76: Vô lực
77 Chương 77: Đón người
78 Chương 78: Làm hoành thánh
79 Chương 79: Bạn mới
80 Chương 80: Ngày lễ nguyên tiêu
81 Chương 81: Khai giảng
82 Chương 82: Bạn trên mạng không thể tùy tiện gặp
83 Chương 83: Thì ra là có người khác
84 Chương 84: Khiêu khích
85 Chương 85: Tựa đề rất bắt mắt, rất kích thích
86 Chương 86: Đối lập
87 Chương 87: Chính thức tuyên chiến
88 Chương 88: Không đề
89 Chương 89: Giai nhân ước hẹn
90 Chương 90: Bày tỏ chân tình
91 Chương 91: Gián tiếp
92 Chương 92: Bận rộn
93 Chương 93: Đi họp
94 Chương 94: Muốn anh phải xin lỗi
95 Chương 95: Chỉ là học xong thì trưởng thành
96 Chương 96: Thiên trường địa cửu
97 Chương 97: Chuyện xấu giữa ban ngày ban mặt
98 Chương 98: Tin tức kinh hoàng
99 Chương 99: Tái hôn
100 Chương 100: Khéo quá hóa vụng
101 Chương 101: Rất tức giận
102 Chương 102: Các loại giận
103 Chương 103: Lối thoát chật vật
104 Chương 104: Quả nhiên vẫn là cô ta
105 Chương 105: Không cần làm thánh mẫu thiện lương
106 Chương 106: Anh không vui
107 Chương 107: Nhẹ cả người
108 Chương 108: Vô tình gặp gỡ tại maison branche
109 Chương 109: Đây chính là đãi ngộ bạch kim
110 Chương 110: Anh em bà con
111 Chương 111: Anh vẫn luôn nguy hiểm như thế
112 Chương 112: Tình cảm
113 Chương 113: Bình tĩnh
114 Chương 114: Phía sau chuyện xưa
115 Chương 115: Chính tôi mới trèo cao
116 Chương 116: Đây là lần đầu tiên cô đánh cuộc
117 Chương 117: Nhắc lại chuyện cũ
118 Chương 118: Tai tiếng
119 Chương 119: Người phụ nữ thưởng thức
120 Chương 120: Không nhúng tay vào chuyện nhà của người ngoài
121 Chương 121: Cho làm con thừa tự
122 Chương 122: Người nào gài bẫy người nào
123 Chương 123: Đau lòng
124 Chương 124: Em tin ai hơn
125 Chương 125: Chúng ta là người một nhà
126 Chương 126: Tương kế tựu kế
127 Chương 127: Tranh cãi ầm ĩ tại bệnh viện
128 Chương 128: Đau lòng thất vọng
129 Chương 129: Sự khác biệt
130 Chương 130: Có muốn gả vào nhà giàu không
131 Chương 131: Có muốn gả vào nhà giàu không
132 Chương 132: Quấn quít chặt lấy
133 Chương 133: Sơ sót mấu chốt
134 Chương 134: Phủi sạch
135 Chương 135: Khác biệt
136 Chương 136: Lãnh đạm
137 Chương 137: Ghen
138 Chương 138: Được đền bù mong muốn
139 Chương 139: Không biết tự lượng sức mình
140 Chương 140: Bạn cũ
141 Chương 141: Anh ta không hợp với em
142 Chương 142: Thủ đoạn cực kỳ
143 Chương 143: Chúng tôi vẫn rất trong sạch
144 Chương 144: Tôi cũng có thể giúp anh
145 Chương 145: Thật may là chưa từng bỏ qua em
146 Chương 146: Giọng hát đặc biệt
147 Chương 147: Hoành đao đoạt ái
148 Chương 148: Đối với anh hứng thú khá lớn
149 Chương 149: Không phải xì căng đan
150 Chương 150: Một ngày vui vẻ
151 Chương 151: Bị quỷ ám
152 Chương 152: Không cho phép các người ở chung một chỗ
153 Chương 153: Tạm thời đừng gặp mặt
154 Chương 154: Khát cầu người tài
155 Chương 155: Tại sao có thể như vậy
156 Chương 156: Thở phào nhẹ nhõm
157 Chương 157: Quá giỏi quá cường đại
158 Chương 158: Đối thoại
159 Chương 159: Báo trước
160 Chương 160: Lại một lần nữa
161 Chương 161: Tránh né
162 Chương 162: Anh rất nhớ em
163 Chương 163: Ảnh chụp thân mật
164 Chương 164: Tốc độ của tin đồn
165 Chương 165: Nhượng bộ một bước
166 Chương 166: Tôi muốn đàm phán trực tiếp với cô
167 Chương 167: Ngạo mạn
168 Chương 168: Có khả năng bị cua đồng ăn thịt
169 Chương 169: Lột xác
170 Chương 170: Công kiêu ngạo tức đến méo miệng
171 Chương 171: Khai chiến
172 Chương 172: Lẫn lộn đầu đuôi
173 Chương 173: Tụ họp
174 Chương 174: Sinh nhật
175 Chương 175: Phản bội
176 Chương 176: Điếu văn cho quá khứ
177 Chương 177: Tình tay ba
178 Chương 178: Giám thị
179 Chương 179: Tình yêu là một canh bạc 1
180 Chương 180: Tình yêu là một canh bạc 2
181 Chương 181: Thời gian thấm thoắt thoi đưa
182 Chương 182: Do dự
183 Chương 183: Cầu hôn
184 Chương 184: Nhắc tỉnh
185 Chương 185: Ứng cử viên Tổng Giám Đốc
186 Chương 186: Anh yêu em, nữ hoàng của anh!
187 Chương 187: Quỷ kế của Đỗ Hiểu Mị
188 Chương 188: Gậy ông đập lưng ông
189 Chương 189: Không chịu nhận thua
190 Chương 190: Được như ý nguyện
191 Chương 191: Buổi sáng tuyệt vời
192 Chương 192: Cô cũng biết thủ đoạn vậy
193 Chương 193: Nhân tài
194 Chương 194: Người đàn ông này là của cô
195 Chương 195: Vu Tố Hà trở về
196 Chương 196: Giương cung bạt kiếm
197 Chương 197: Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời
198 Chương 198: Lòng tham không đáy
199 Chương 199: Người mới nhận chức
200 Chương 200: Thông báo nhậm chức
201 Chương 201: Không hợp cạ
202 Chương 202: Tự tình nho nhỏ
203 Chương 203: Thư ký mới
204 Chương 204: Bạn bè
205 Chương 205: Úy Úy cố chấp
206 Chương 206: Khách không mời mà đến
207 Chương 207: Chúng ta kết hôn đi
208 Chương 208: Cùng gặp tại Hongkong
209 Chương 209: Bắt chuyện đãi bôi
210 Chương 210: Chấn động
211 Chương 211: Thật sự là ý tưởng lớn gặp nhau sao?
212 Chương 212: Tiết lộ bí mật
213 Chương 213: Bị thua
214 Chương 214: Tự kiểm điểm
215 Chương 215: Sáng tỏ thông suốt
216 Chương 216: Ả phải về
217 Chương 217: Nhếch nhác rời đi
218 Chương 218: Lễ tốt nghiệp
219 Chương 219: Nản lòng
220 Chương 220: Vấn đề phía sau
221 Chương 221: Nuôi quân ngàn ngày
222 Chương 222: Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn
223 Chương 223: Cô ta không có lựa chọn nào khác
224 Chương 224: Chính là người này
225 Chương 225: Công dã tràng
226 Chương 226: Ăn ý
227 Chương 227: Muốn gặp anh ấy một lần
228 Chương 228: Đã xảy ra chuyện
229 Chương 229: Đánh xuống mười tám tầng địa ngục
230 Chương 230: Rác rưởi
231 Chương 231: Mạo hiểm đánh cuộc
232 Chương 232: Nghĩ tên cho Chương thật rất tốn tế bào não (☺)
233 Chương 233
234 Chương 234: Nghi hoặc
235 Chương 235: Tin tức xấu
236 Chương 236: Ngẫu nhiên hay cố ý
237 Chương 237: Hy vọng
238 Chương 238: Tin tức
239 Chương 239: Nội dung băng ghi âm
240 Chương 240: Nghi phạm giết người
241 Chương 241: Vượt qua cửa ải khó khăn
242 Chương 242: Phán quyết
243 Chương 243: Xã hội hài hòa
244 Chương 244: Quan hệ bị phơi bày
245 Chương 245: Chó cắn chó
246 Chương 246: Thần thông quảng đại
247 Chương 247: Đuổi giết
248 Chương 248: Ra tự thú đi
249 Chương 249: Ảnh chụp
250 Chương 250: Điên cuồng
251 Chương 251: Nguy hiểm tính mạng
252 Chương 252: Tinh thần có vấn đề
253 Chương 253: Nói chuyện
254 Chương 254: Ai mới là người ngoài
255 Chương 255: Ám sát
256 Chương 256: Hình phạt
257 Chương 257: Đều có hẹn
258 Chương 258: Tâm hồn bà tám
259 Chương 259: Vô tình gặp gỡ
260 Chương 260: Đón dâu
261 Chương 261: Kính trà
262 Chương 262: Tiệc cưới cùng Tuần trăng mật
263 Chương 263: Về sau
264 Chương 264: Tiệc gia đình
265 Chương 265: Tiệc cưới cùng Tuần trăng mật
266 Chương 266: Chính thức giới thiệu
267 Chương 267: Quan hệ phức tạp
268 Chương 268: Bữa tối giữa cha và con gái
269 Chương 269: Dạ tiệc từ thiện
270 Chương 270: Không lời nào để nói
271 Chương 271: Mang thai
272 Chương 272: Vô sự không lên Tam Bảo Điện
273 Chương 273: Cút
274 Chương 274: Vì tôi yêu ông
275 Chương 275: Bất mãn
276 Chương 276: Tôi vì chính tôi
277 Chương 277: Ngã sấp
278 Chương 278: Cầu cạnh
279 Chương 279: Thì ra không phải là con gái của tôi
280 Chương 280: Mày là con hoang
281 Chương 281: Ai mới là hồ ly tinh
282 Chương 282: Vì tôi yêu ông nên mới giấu giếm
283 Chương 283: Đồng ý
284 Chương 284: Bắt cóc
285 Chương 285: Báo cảnh sát
286 Chương 286: Mạng của mày không đáng tiền
287 Chương 287: Giải thoát
288 Chương 288: Nản lòng thoái chí
289 Chương 289: Kết cục
290 Chương 290: Trình Vận mở lòng
291 Chương 291: Kết hôn
292 Chương 292: Bên nhau
293 Chương 293: Cuộc sống vẫn tiếp tục
294 Chương 294: Phiên ngoại — Kiếp trước (Một)
295 Chương 295: Phiên ngoại — Kiếp trước (Hai)
296 Chương 296: Phiên ngoại — Chuyện về đôi song sinh
297 Chương 297: Phiên ngoại — Em gái đâu, em gái nữa đâu
Chapter

Updated 297 Episodes

1
Chương 1: Tiền căn
2
Chương 2: Trọng sinh
3
Chương 3: Trở về trường học
4
Chương 4: Tứ bảo
5
Chương 5: Cẩu huyết thiên lôi
6
Chương 6: Hội nghị
7
Chương 7: Anh mới là sâu gạo
8
Chương 8: Kinh ngạc
9
Chương 9: Chán ghét theo bản năng
10
Chương 10: Còn nhiều thời gian
11
Chương 11: Đây không phải là vờ buông để bắt thật mà
12
Chương 12: Lắc tay đính ước
13
Chương 13: Muốn đào tường
14
Chương 14: Ăn cơm
15
Chương 15: Ánh sáng mới nở rộ
16
Chương 16: Các loại ghê tởm
17
Chương 17: Sáng thứ bảy
18
Chương 18: Năm mới vui vẻ
19
Chương 19: Người đàn ông có đôi mắt đào hoa
20
Chương 20: Quảng trường thời đại
21
Chương 21: Đếm ngược thời gian
22
Chương 22: Bác trai
23
Chương 23: Viên lão phu nhân
24
Chương 24: Câu lạc bộ golden bay
25
Chương 25: Người đàn ông kia
26
Chương 26: Lại gặp mặt
27
Chương 27: Ý định của mình
28
Chương 28: Ăn lẩu
29
Chương 29: Chị em tốt
30
Chương 30: Thành phố meibo
31
Chương 31: Vô tình gặp được
32
Chương 32: Hôn gián tiếp
33
Chương 33: Đi công tác
34
Chương 34: Đồng minh
35
Chương 35: Nghiêm lão phu nhân
36
Chương 36: Không phải là đối thủ a
37
Chương 37: Lòng tin
38
Chương 38: Trình vận
39
Chương 39: Đừng khiêu chiến giới hạn cuối cùng của tôi
40
Chương 40: Đàn ông chính là như thế
41
Chương 41: Ôn đại thiếu gia mất tích
42
Chương 42: ‘đại hội đấu võ’
43
Chương 43: Tìm đến ba
44
Chương 44: Cơm tối ấm áp
45
Chương 45: Có gian tình thật to
46
Chương 46: Chiếc skyper c8
47
Chương 47: Được, anh chịu trách nhiệm
48
Chương 48: Say
49
Chương 49: Lớn tuổi hơn một chút có gì không tốt sao
50
Chương 50: Không đề
51
Chương 51: Ước hẹn cùng ba
52
Chương 52: Bị bài xích
53
Chương 53: Sai lầm cả đêm
54
Chương 54: Bắt đầu kế hoạch
55
Chương 55: Kiểm tra thân thể
56
Chương 56: Gặp phải một đóa hoa trắng nhỏ
57
Chương 57: Dội a- xít sun-phu-rit
58
Chương 58: Thêm bạn
59
Chương 59: Tha thứ
60
Chương 60: Thăm
61
Chương 61: Lôi kéo
62
Chương 62: Thành phố không ngủ
63
Chương 63: Dạ tiệc hằng năm
64
Chương 64: Ứng cử viên tốt
65
Chương 65: Hoàng tử cưỡi ngựa đến
66
Chương 66: Đây là sự ích kỷ của người làm cha
67
Chương 67: Người thân
68
Chương 68: Mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được
69
Chương 69: Cực phẩm chỗ nào cũng có
70
Chương 70: Cách xa cực phẩm, trân ái sinh mạng
71
Chương 71: Không bằng tự mình bảo vệ mình
72
Chương 72: Di chúc
73
Chương 73: Mỗi người đi một ngả
74
Chương 74: Bữa tiệc
75
Chương 75: Làm bạn gái của anh đi
76
Chương 76: Vô lực
77
Chương 77: Đón người
78
Chương 78: Làm hoành thánh
79
Chương 79: Bạn mới
80
Chương 80: Ngày lễ nguyên tiêu
81
Chương 81: Khai giảng
82
Chương 82: Bạn trên mạng không thể tùy tiện gặp
83
Chương 83: Thì ra là có người khác
84
Chương 84: Khiêu khích
85
Chương 85: Tựa đề rất bắt mắt, rất kích thích
86
Chương 86: Đối lập
87
Chương 87: Chính thức tuyên chiến
88
Chương 88: Không đề
89
Chương 89: Giai nhân ước hẹn
90
Chương 90: Bày tỏ chân tình
91
Chương 91: Gián tiếp
92
Chương 92: Bận rộn
93
Chương 93: Đi họp
94
Chương 94: Muốn anh phải xin lỗi
95
Chương 95: Chỉ là học xong thì trưởng thành
96
Chương 96: Thiên trường địa cửu
97
Chương 97: Chuyện xấu giữa ban ngày ban mặt
98
Chương 98: Tin tức kinh hoàng
99
Chương 99: Tái hôn
100
Chương 100: Khéo quá hóa vụng
101
Chương 101: Rất tức giận
102
Chương 102: Các loại giận
103
Chương 103: Lối thoát chật vật
104
Chương 104: Quả nhiên vẫn là cô ta
105
Chương 105: Không cần làm thánh mẫu thiện lương
106
Chương 106: Anh không vui
107
Chương 107: Nhẹ cả người
108
Chương 108: Vô tình gặp gỡ tại maison branche
109
Chương 109: Đây chính là đãi ngộ bạch kim
110
Chương 110: Anh em bà con
111
Chương 111: Anh vẫn luôn nguy hiểm như thế
112
Chương 112: Tình cảm
113
Chương 113: Bình tĩnh
114
Chương 114: Phía sau chuyện xưa
115
Chương 115: Chính tôi mới trèo cao
116
Chương 116: Đây là lần đầu tiên cô đánh cuộc
117
Chương 117: Nhắc lại chuyện cũ
118
Chương 118: Tai tiếng
119
Chương 119: Người phụ nữ thưởng thức
120
Chương 120: Không nhúng tay vào chuyện nhà của người ngoài
121
Chương 121: Cho làm con thừa tự
122
Chương 122: Người nào gài bẫy người nào
123
Chương 123: Đau lòng
124
Chương 124: Em tin ai hơn
125
Chương 125: Chúng ta là người một nhà
126
Chương 126: Tương kế tựu kế
127
Chương 127: Tranh cãi ầm ĩ tại bệnh viện
128
Chương 128: Đau lòng thất vọng
129
Chương 129: Sự khác biệt
130
Chương 130: Có muốn gả vào nhà giàu không
131
Chương 131: Có muốn gả vào nhà giàu không
132
Chương 132: Quấn quít chặt lấy
133
Chương 133: Sơ sót mấu chốt
134
Chương 134: Phủi sạch
135
Chương 135: Khác biệt
136
Chương 136: Lãnh đạm
137
Chương 137: Ghen
138
Chương 138: Được đền bù mong muốn
139
Chương 139: Không biết tự lượng sức mình
140
Chương 140: Bạn cũ
141
Chương 141: Anh ta không hợp với em
142
Chương 142: Thủ đoạn cực kỳ
143
Chương 143: Chúng tôi vẫn rất trong sạch
144
Chương 144: Tôi cũng có thể giúp anh
145
Chương 145: Thật may là chưa từng bỏ qua em
146
Chương 146: Giọng hát đặc biệt
147
Chương 147: Hoành đao đoạt ái
148
Chương 148: Đối với anh hứng thú khá lớn
149
Chương 149: Không phải xì căng đan
150
Chương 150: Một ngày vui vẻ
151
Chương 151: Bị quỷ ám
152
Chương 152: Không cho phép các người ở chung một chỗ
153
Chương 153: Tạm thời đừng gặp mặt
154
Chương 154: Khát cầu người tài
155
Chương 155: Tại sao có thể như vậy
156
Chương 156: Thở phào nhẹ nhõm
157
Chương 157: Quá giỏi quá cường đại
158
Chương 158: Đối thoại
159
Chương 159: Báo trước
160
Chương 160: Lại một lần nữa
161
Chương 161: Tránh né
162
Chương 162: Anh rất nhớ em
163
Chương 163: Ảnh chụp thân mật
164
Chương 164: Tốc độ của tin đồn
165
Chương 165: Nhượng bộ một bước
166
Chương 166: Tôi muốn đàm phán trực tiếp với cô
167
Chương 167: Ngạo mạn
168
Chương 168: Có khả năng bị cua đồng ăn thịt
169
Chương 169: Lột xác
170
Chương 170: Công kiêu ngạo tức đến méo miệng
171
Chương 171: Khai chiến
172
Chương 172: Lẫn lộn đầu đuôi
173
Chương 173: Tụ họp
174
Chương 174: Sinh nhật
175
Chương 175: Phản bội
176
Chương 176: Điếu văn cho quá khứ
177
Chương 177: Tình tay ba
178
Chương 178: Giám thị
179
Chương 179: Tình yêu là một canh bạc 1
180
Chương 180: Tình yêu là một canh bạc 2
181
Chương 181: Thời gian thấm thoắt thoi đưa
182
Chương 182: Do dự
183
Chương 183: Cầu hôn
184
Chương 184: Nhắc tỉnh
185
Chương 185: Ứng cử viên Tổng Giám Đốc
186
Chương 186: Anh yêu em, nữ hoàng của anh!
187
Chương 187: Quỷ kế của Đỗ Hiểu Mị
188
Chương 188: Gậy ông đập lưng ông
189
Chương 189: Không chịu nhận thua
190
Chương 190: Được như ý nguyện
191
Chương 191: Buổi sáng tuyệt vời
192
Chương 192: Cô cũng biết thủ đoạn vậy
193
Chương 193: Nhân tài
194
Chương 194: Người đàn ông này là của cô
195
Chương 195: Vu Tố Hà trở về
196
Chương 196: Giương cung bạt kiếm
197
Chương 197: Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời
198
Chương 198: Lòng tham không đáy
199
Chương 199: Người mới nhận chức
200
Chương 200: Thông báo nhậm chức
201
Chương 201: Không hợp cạ
202
Chương 202: Tự tình nho nhỏ
203
Chương 203: Thư ký mới
204
Chương 204: Bạn bè
205
Chương 205: Úy Úy cố chấp
206
Chương 206: Khách không mời mà đến
207
Chương 207: Chúng ta kết hôn đi
208
Chương 208: Cùng gặp tại Hongkong
209
Chương 209: Bắt chuyện đãi bôi
210
Chương 210: Chấn động
211
Chương 211: Thật sự là ý tưởng lớn gặp nhau sao?
212
Chương 212: Tiết lộ bí mật
213
Chương 213: Bị thua
214
Chương 214: Tự kiểm điểm
215
Chương 215: Sáng tỏ thông suốt
216
Chương 216: Ả phải về
217
Chương 217: Nhếch nhác rời đi
218
Chương 218: Lễ tốt nghiệp
219
Chương 219: Nản lòng
220
Chương 220: Vấn đề phía sau
221
Chương 221: Nuôi quân ngàn ngày
222
Chương 222: Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn
223
Chương 223: Cô ta không có lựa chọn nào khác
224
Chương 224: Chính là người này
225
Chương 225: Công dã tràng
226
Chương 226: Ăn ý
227
Chương 227: Muốn gặp anh ấy một lần
228
Chương 228: Đã xảy ra chuyện
229
Chương 229: Đánh xuống mười tám tầng địa ngục
230
Chương 230: Rác rưởi
231
Chương 231: Mạo hiểm đánh cuộc
232
Chương 232: Nghĩ tên cho Chương thật rất tốn tế bào não (☺)
233
Chương 233
234
Chương 234: Nghi hoặc
235
Chương 235: Tin tức xấu
236
Chương 236: Ngẫu nhiên hay cố ý
237
Chương 237: Hy vọng
238
Chương 238: Tin tức
239
Chương 239: Nội dung băng ghi âm
240
Chương 240: Nghi phạm giết người
241
Chương 241: Vượt qua cửa ải khó khăn
242
Chương 242: Phán quyết
243
Chương 243: Xã hội hài hòa
244
Chương 244: Quan hệ bị phơi bày
245
Chương 245: Chó cắn chó
246
Chương 246: Thần thông quảng đại
247
Chương 247: Đuổi giết
248
Chương 248: Ra tự thú đi
249
Chương 249: Ảnh chụp
250
Chương 250: Điên cuồng
251
Chương 251: Nguy hiểm tính mạng
252
Chương 252: Tinh thần có vấn đề
253
Chương 253: Nói chuyện
254
Chương 254: Ai mới là người ngoài
255
Chương 255: Ám sát
256
Chương 256: Hình phạt
257
Chương 257: Đều có hẹn
258
Chương 258: Tâm hồn bà tám
259
Chương 259: Vô tình gặp gỡ
260
Chương 260: Đón dâu
261
Chương 261: Kính trà
262
Chương 262: Tiệc cưới cùng Tuần trăng mật
263
Chương 263: Về sau
264
Chương 264: Tiệc gia đình
265
Chương 265: Tiệc cưới cùng Tuần trăng mật
266
Chương 266: Chính thức giới thiệu
267
Chương 267: Quan hệ phức tạp
268
Chương 268: Bữa tối giữa cha và con gái
269
Chương 269: Dạ tiệc từ thiện
270
Chương 270: Không lời nào để nói
271
Chương 271: Mang thai
272
Chương 272: Vô sự không lên Tam Bảo Điện
273
Chương 273: Cút
274
Chương 274: Vì tôi yêu ông
275
Chương 275: Bất mãn
276
Chương 276: Tôi vì chính tôi
277
Chương 277: Ngã sấp
278
Chương 278: Cầu cạnh
279
Chương 279: Thì ra không phải là con gái của tôi
280
Chương 280: Mày là con hoang
281
Chương 281: Ai mới là hồ ly tinh
282
Chương 282: Vì tôi yêu ông nên mới giấu giếm
283
Chương 283: Đồng ý
284
Chương 284: Bắt cóc
285
Chương 285: Báo cảnh sát
286
Chương 286: Mạng của mày không đáng tiền
287
Chương 287: Giải thoát
288
Chương 288: Nản lòng thoái chí
289
Chương 289: Kết cục
290
Chương 290: Trình Vận mở lòng
291
Chương 291: Kết hôn
292
Chương 292: Bên nhau
293
Chương 293: Cuộc sống vẫn tiếp tục
294
Chương 294: Phiên ngoại — Kiếp trước (Một)
295
Chương 295: Phiên ngoại — Kiếp trước (Hai)
296
Chương 296: Phiên ngoại — Chuyện về đôi song sinh
297
Chương 297: Phiên ngoại — Em gái đâu, em gái nữa đâu